15/07/2018

DDKR - chương 69

Edit + Beta : Carly
Beta : Carly + tiểu lục



Hà Cụ nói không sai, con dê rừng này vẫn còn da lông và xương, nhưng máu thịt đã mất sạch, chỉ là một bộ xương bọc da mà thôi.
Từ màu sắc của bộ lông thì đúng thật là nó chết chưa được bao lâu.
Nhưng đã có chuyện gì mà nó lại biến thành thế này… “Bất kể thế nào, cứ cẩn thận một chút đi, leo qua ngọn núi này là chúng ta tới nơi rồi.” Đông Lộ đưa mắt dòm lên trên, cây cối ở đây rất cao, dù cho lá cây đã rụng gần hết, đống nhánh cây kia cũng vẫn có thể che đi ánh mặt trời. Từ khi vào núi tới giờ, ánh sáng chưa từng biến đổi, cứ u u ám ám. Không có ánh mặt trời để nhắm chừng, đến lúc nhìn lại đồng hồ mới phát hiện, đã vài tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
“Năm giờ.” Cổ Kính cất đồng hồ quả quýt đi, chỉ về phía con đường trông như không có điểm cuối, “Đi mau lên, trước khi trời tối là có thể đến nơi.”
Tuy nói ánh sáng bị chắn hết nhưng ít nhiều vẫn còn le lói một chút, nếu trời tối đen hoàn toàn, có thể tưởng tượng được rừng cây này sẽ biến thành cái dạng gì.
Nhất định là giơ tay không thấy được năm ngón.
Cho nên bọn họ phải tới nơi trước khi trời sập tối.
Mọi người thu dọn đồ đạc, khác với trước, thi thể của dê rừng khiến bọn họ cảnh giác hơn nhiều, mà ngay cả việc Tô Cẩm Hòa chậm chạp cũng không bị người ta ghét bỏ.
Lần nữa lên đường, Cổ Kính chặn hắn lại, “Đại thiếu gia, cậu hôn tôi một cái rồi tôi cõng cậu nha, được không?”
“Chả ra làm sao.” Bỏ tay y ra, Tô Cẩm Hòa đi nhanh vài bước.
Cổ Kính bị bỏ lại ôm ngực tỏ vẻ tổn thương, “Tính tình đại thiếu gia gần đây càng lúc càng…”
Càng lúc càng không xem y ra gì.
Ngay lúc y một mình đau buồn, Tô Cẩm Hòa đã đi tới giữa đội ngũ.
Lúc này bọn họ không còn mù quáng tiến về trước nữa, mà có một đội hình cơ bản.
Ứng Hoằng và Đông Lộ đi đầu, Hà Cụ đi cuối, Cổ Kính đi cạnh Tô Cẩm Hòa.
Đi như vầy thì an toàn hơn.
“Cổ Kính, anh đàng hoàng lại cho tôi!” Tô Cẩm Hòa đã mệt tới đứt hơi, hắn cực kỳ muốn đẩy cái tay cứ không ngừng quấy rối mình đằng sau, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi, con đường dốc phía trước đã chiếm trọn toàn bộ sức lực của hắn.
“Tôi làm sao chứ? Còn không phải sợ đại thiếu gia cậu vất vả, nên tôi mới làm gậy chống cho cậu sao.” Cổ Kính tỏ vẻ vô tội nói, đồng thời bàn tay kia lần nữa dùng sức.
Mông Tô Cẩm Hòa bị bóp đẩy lên.
Cảm giác đau đớn khiến hắn đi nhanh vài bước, hai đùi của hắn gần như không còn cảm giác gì nữa, bây giờ lại đột ngột gia tốc khiến bước chân bị rối loạn, làm hắn thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
“Cẩn thận một chút.” Cổ Kính vội đỡ hắn, nhưng Tô Cẩm Hòa chẳng những chẳng thấy cảm kích, mà sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Nói là đỡ chứ tay của Cổ Kính lại di chuyển từ dưới lên trên, còn nhéo một phát ngay chỗ ngực hắn.
“Bị ngã sao?” Cổ Kính nghiêm túc hỏi.
Tô Cẩm Hòa hà hà thở dốc, hắn rất muốn mắng người, cuối cùng lại chỉ có thể trừng y. Cổ Kính lẳng lặng cười, dứt khoát ôm luôn người ta, “Lại đây, cậu vẫn nên dựa vào người tôi đi thôi, cả đám bọn tôi còn phải trông cậy vào cậu mà, té bị thương thì đâu có được.”
Nói thì nói vậy nhưng tay của Cổ Nhị gia ngài có thể ngừng lại hay không hả?!
Cổ Kính cắn chặt hắn đến độ hắn chẳng thể phản kháng nổi.
Tô Cẩm Hòa vạn lần không muốn, lại chỉ có thể mặc y muốn làm gì thì làm.
Chuyến leo núi này nhàm chán khủng khiếp, nhưng đối với Cổ Kính, nó lại thú vị vô cùng, y thậm chí còn không muốn kết thúc nhanh như vậy.
Một màn này, đám Hà Cụ ở phía sau đều thấy rõ.
Y nhìn thấy lúc Cổ Kính ôm hắn, Tô Cẩm Hòa khó chịu xoay mông muốn tránh thoát, nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn tựa vào người anh ta… giống như một chú mèo bị chọc đến nỗi không còn sức phản kháng vậy.
Hà Cụ tiến tới gần, một vị trí có tầm nhìn vô cùng rõ ràng.
Kể cả chuyện tay của Cổ Kính di chuyển như thế nào…
Còn có, phản ứng của Tô Cẩm Hòa.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Cổ Kính còn mấy lần nâng cằm Tô Cẩm Hòa lên… Có lúc còn chạm môi, vài lần, Hà Cụ còn thấy cả đầu lưỡi… Cổ Kính còn nói, y đang giúp đỡ thêm không khí cho hắn, hắn hết hơi rồi.
Phản ứng của Tô Cẩm Hòa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, cả người tựa hết lên người Cổ Kính… Hà Cụ cũng không biết, hắn thế này là mệt, hay là… Cổ Kính ăn đậu hủ thì ăn, nhưng chính sự thì vẫn làm, ít ra cả đoạn đường này, Tô Cẩm Hòa không vấp không ngã, cũng không còn trì hoãn hành trình của mọi người nữa.
Đi suốt không dừng, sau khi trời hoàn toàn tối đen không bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi đã đánh dấu trên bản đồ.
Đúng như lúc trước đã dự đoãn, chỗ này đến tối là chả thấy gì luôn. Vị trí trên bản đồ không cách nào xác định chính xác được, cho nên cả bọn chỉ có thể chờ bình minh lên mới đi tiếp được.
Leo núi cả ngày, ai nấy cũng đều vô cùng mệt mỏi, nhất là Tô Cẩm Hòa, cho nên dù biết vị trí cụ thể, bọn họ cũng không quay về.
“Chỗ này đi.” Tìm một chỗ khá là bằng phẳng, Đông Lộ bỏ đồ đạc xuống.
Tất cả đều bắt tay đặt đồ xuống, Cổ Kính cũng “dở” Tô Cẩm Hòa dựa vào người mình xuống.
Hắn tựa lên đống hành lí, duỗi chân, cả người đã mất hết cảm giác.
“Chậc, nhìn cậu mệt kìa, Nhị gia cũng thấy đau lòng thay.” Cổ Kính rút khăn tay từ trong ngực ra, lau cho Tô Cẩm Hòa, người sau mệt mỏi hé mắt, dùng chút sức lực cuối cùng trừng y, cũng không biết tại ai mà hắn mới mệt ra thế này nữa.
Nào có người vừa leo núi vừa…
Cổ Kính rốt cuộc là đang giúp hắn đỡ mệt hay giúp hắn tiêu hao thể lực đây.
Đây là chốn núi sâu, nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, một khắc cũng không thể trì hoãn, cho nên vừa đặt đồ xuống, Đông Lộ liền đi nhặt củi, Ứng Hoằng thì rưới thuốc rắn * một vòng chung quanh, Cổ Kính lấy ra hết mấy vật dụng cần có để ngủ qua đêm, sắp đá thành vòng tròn để nhóm lửa.

(* [蛇药] : tìm mãi không hiểu nên đi hỏi tác giả luôn, chị ấy nói đây là cái loại thuốc dùng để đuổi rắn)

Hà Cụ không làm gì cả, y phụ trách trông chừng Tô Cẩm Hòa và hành lý.
Mấy người đàn ông không nói gì nhưng đều phân công công việc rõ ràng, hiểu rõ mình nên làm gì.
Cảnh này thật sự khác hẳn với dự đoán trước đó của hắn.
Nghe thấy tiếng bọn họ bận rộn, đã chán nản suốt chặng đường, Tô Cẩm Hoà bắt đầu cảm thấy thật ra cho bọn họ đi theo không phải là không có chỗ tốt, nếu chỉ có một mình hắn, phải qua đêm ở một nơi như thế này chắc chắn sẽ sợ gần chết… Đang thất thần, Cổ Kính ngồi bên kia đột nhiên nhóm lửa, chung quanh sáng bừng lên, hắn phát hiện Hà Cụ đang nhìn mình… Y đứng đó, đút một tay vào túi quần, ánh mắt kia, vẫn không di động nhìn chằm chằm vào hắn.
Hai mắt Tô Cẩm Hòa chỉ còn lại một đường khép hờ. Theo tầm mắt của Hà Cụ, hắn suy ngẫm xem rốt cuộc y nhìn cái gì… Hắn có thể chắc chắn y đang nhìn mình, chứ không phải hành lý.
Nhưng mà, vị trí đang nhìn không phải mặt hắn…
Góc độ đó, vị trí đó…
Ngực, không đúng, xuống nữa, là bụng sao? Cũng không phải, phải xuống chút… xuống chút nữa…
Tô Cẩm Hòa cứng đờ, chậm rãi rụt tay chân về, co rúm lại, dùng tốc độ chậm rãi thong thả quay sang hướng khác… đổi tư thế thành hắn đưa lưng về phía Hà Cụ.
Bộ dáng như thể đang nói, mày không thấy gì cả, mày không thấy cái gì cả… biết Hà Cụ đang nhìn cái gì…
Cổ Kính ngược đãihắn suốt đoạn đường, lúc đó hắn thật sự mệt chết đi được, nhưng dưới sự quấy rối của tên kia, hắn cũng có cảm giác… Vừa rồi chỗ mà Hà Cụ cứ nhìn chính là…
Tô Cẩm Hòa lại co người, muốn chết quá đi trời ơi… Lúc leo núi, Hà Cụ luôn phía sau bọn họ, cho nên, y đã thấy hết… Lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân, Hà Cụ ngồi xổm xuống phía sau hắn, sau đó, lấy tay chọt chọt lưng hắn… Cái mặt đang chôn trong khuỷu tay lộ ra vẻ xấu hổ, sao hắn lại cảm thấy, động tác này của Hà Cụ có ý là… cậu quay sang đây coi ấy nhỉ.
Lửa mau chóng được nhóm xong.
Ứng Hoằng bắt đầu nấu cơm.
Dọc đường này, Tô Cẩm Hòa phát hiện ra rất nhiều mặt khác của bọn họ.
Mỗi một người đều trông giống như đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, thật ra không phải, bất kể là Ứng Hoằng hay Cổ Kính, đều có thể chịu khổ được.
Ở ngoài, cũng không quá chú trọng ăn mặc, có ăn thì ăn, có ngủ thì ngủ, đương nhiên, trong hoàn cảnh tương đối, bọn họ sẽ chọn cái tốt nhất, nếu như không có, cho dù tệ đến cỡ nào, họ cũng sẽ không xoi mói.
Quan trọng nhất là, bọn họ không làm chuyện gì vô nghĩa.
Ví d như sắm đồ…
Tô Cẩm Hòa cảm thấy, thứ nào cũng hữu dụng, nhưng trong mắt bọn họ, bọn họ biết rất chính xác thứ mình cần.
Họ biết đường này nên đi thế nào, bước tiếp theo phải ra sao, mỗi bước đều tính toán rõ ràng.
Mà so ra, Tô Cẩm Hòa thật sự chẳng có chút năng lực sinh tồn nào.
Giống như hiện tại…
Trước khi tới gần núi, Ứng Hoằng mua rất nhiều vò.
Mấy thứ này, Tô Cẩm Hòa chưa từng nghĩ tới, lúc đó chỉ nghĩ, vác mấy thứ này lên núi chi cho nặng vậy, nhưng hiện tại hắn mới biết được tác dụng của nó.
Ứng Hoằng đục rỗng vò, đặt lên đống lửa, sau đó bỏ chút nước và rau khô vào, tối nay, bọn họ không ăn lương khô, mà là đồ ăn nóng hôi hổi.
Món chính là màn thầu.
Màn thầu không dễ lưu trữ nhưng ăn no hơn lương khô nhiều, cho nên Ứng Hoằng chuẩn bị không nhiều lắm, gần như là một bữa thôi.
Trong chốn núi sâu lạnh lẽo, mấy thứ này có trợ giúp rất lớn đối với những người luôn trong tình trạng mệt mỏi như bọn họ.
Có thể nói là đang cần.
Khi Tô Cẩm Hòa cầm lấy hộp màn thầu của mình, hắn cảm động đến suýt khóc… Lần nữa cảm thán chỉ số thông minh của Ứng Hoằng.
Cơm nước xong xuôi, mọi người bàn bạc một lúc liền quyết định để mấy người đàn ông thay nhau gác đêm.
Ứng Hoằng ca đầu, sau đó là Đông Lộ, Cổ Kính, Hà Cụ cuối cùng.
Nghe đến đây, Tô Cẩm Hòa có chút mệt mỏi, ở đây chẳng phải đều là nam sao… cái gì mà nam gác đêm.
Nghi vấn vừa bật ra, Cổ Kính lập tức phì cười, phản ứng của y quá dữ dội, thiếu chút nữa đã bị sặc bởi khói thuốc của chính mình, “Đại thiếu gia không nói, tôi cũng sắp quên cậu cũng là nam rồi…”
Tô Cẩm Hòa xấu hổ đỏ bừng mặt, không nói gì nữa, hắn xoay người tính đi ngủ.
Lúc quay người, hắn còn lầm bầm mắng Cổ Kính, nhưng vừa quay đi, liền chẳng còn biết trăng sao gì nữa.
“Nhanh vậy sao…” Cổ Kính bất đắc dĩ ngó qua.
“Ngáy rồi này.” Đông Lộ giơ cằm, chất lượng giấc ngủ cũng tốt thật.
“Có cảm giác không lành.” Một câu của Ứng Hoằng, khiến tất cả mọi người đều im lặng không nói.
Hà Cụ không lên tiếng, y là người gác sau cùng, trở người xuống, cũng chuẩn bị đi ngủ.
Nửa đêm, Tô Cẩm Hòa đột nhiên bừng tỉnh.
Mở mắt nhìn thì thấy Đông Lộ đang thêm củi.
Thấy hắn ngồi dậy, Đông Lộ nhỏ giọng hỏi, “Sao thế? Ác mộng sao?”
Tô Cẩm Hòa vẫn còn ngái ngủ, hắn nhìn Đông Lộ, chừng nửa ngày mới lắc đầu.
“Thế thì lạnh hay muốn uống nước?” Đông Lộ hỏi tiếp.
Tô Cẩm Hòa khó xử nhìn cậu ta, do dự một lúc lâu mới rón rén bước qua, “Cái này… Đông Lộ…”
“Hửm?” Đông Lộ lại ném thêm khúc củi vào lửa.
“Ưm… Mông tôi đau…”
“Hả?!” Giọng và hai mắt Đông Lộ cùng lúc to lên.
Tô Cẩm Hòa vội vàng bịt miệng cậu ta lại.
Ý bảo đừng có làm ồn.
“Hình như có cái gì đó cắn tôi… Đau…”
Đông Lộ ngó ra phía sau hắn, nhỏ giọng nói, “Để em xem cho anh.”
Tô Cẩm Hòa khó xử quét mắt một vòng xung quanh, mấy người đàn ông kia đều đang ngủ, chỗ này lại không lớn, bọn họ nằm rất gần nhau, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy hai người họ… Cho nên, Đông Lộ tính xem thế nào…
Nhưng mà, hắn thật sự đau lắm, phần thịt chỗ đó như sắp rớt tới nơi, giống như có cái gì đang nhai thịt hắn vậy.
Mới nãy hắn đã tự mình xem rồi, không động vào thì không sao, động vào lại càng đau.
Bản thân hắn không xử lý được.
Không nhịn được nữa, Tô Cẩm Hòa quay người lại, kéo tay Đông Lộ, nhét vào trong quần mình.

**********

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét