Edit + Beta : Carly
Chương 32:
Trời xanh mây trắng, không khí thoáng đãng.
Trời nắng tốt là thời tiết thích hợp để ra
ngoài tản bộ, Harry và Snape dùng bữa sáng xong liền đến Hẻm Xéo. Danh sách sách
giáo khoa của học kỳ mới đã được gửi tới từ hai ngày trước, chẳng qua là hai người không có thời gian ra khỏi nhà mà thôi.
Từ khi Snape biết chuyện thương tổn linh hồn
của cậu tái phát ở trang viên Malfoy, mỗi ngày sau đó của Harry đều tràn ngập
mùi độc dược, rất rõ ràng, Bậc thầy Độc dược của chúng ta đã canh cánh trong
lòng việc mình không chữa khỏi vết thương của Harry. Hôm nay, qua những ngày cẩn thận bồi bổ điều dưỡng của
Snape, Harry-đã-khỏi-hẳn cuối cùng cũng đã có thể thoát khỏi đống độc dược kia,
ra ngoài hít thở không khí.
Hẻm Xéo vẫn
đông như nêm cối như mọi khi, nhất là khi thời điểm khai giảng sắp đến, các cửa
hàng cũng náo nhiệt hơn mọi ngày. Harry bất đắc dĩ bị hết người này đến người khác
đụng trúng, đồng thời tự khinh bỉ chiều cao và vóc người bé xíu của bản thân. Bất
chợt một bàn tay to lớn vươn tới, kéo Harry ra khỏi đám đông, Harry hít sâu một
hơi, nắm chặt lấy tay của Snape, đứng sát cạnh hắn, đúng là ân nhân cứu mạng mà.
Ọ_Ọ
Snape cúi đầu
nhìn cậu bé bám sát vào mình, khóe môi cong lên thành một nụ cười châm chọc, “Ta
còn tưởng cứu thế chủ của chúng ta đã quen với cảnh bị người người vây quanh thế
này rồi chứ.”
Harry bất đắc
dĩ trong lòng, “Em không có ham mê bị người ta đè bẹp thành bánh kẹp thịt đâu
thưa thầy.”
Snape nhếch
môi, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, kéo tay Harry đi về phía trước. Giáo sư đại
nhân hừng hực khí thế với khí chất thanh lãnh u ám khiến mọi người không tự chủ
được mà tránh ra, hai người mua vật liệu độc dược trước, rồi đi thẳng đến tiệm
sách Phú Quý và Cơ Hàn (Flourish
and Blotts bookstore). Từ xa, Harry đã thấy bên trong tiệm sách đầy ắp
người, chủ yếu là nữ sinh và phụ nữ trung niên.
Ngoài cửa tiệm
treo một bức họa khá lớn, trên đó là một người đàn ông tóc vàng vô cùng anh tuấn,
khác với Lucius mị hoặc và quyến rũ, người đàn ông này có góc cạnh rõ ràng, nụ
cười rất rạng rỡ, chói mắt y như Apollo vậy.
(* Apollo là vị thần ánh sáng , chân lý và nghệ thuật
trong thần thoại Hy Lạp . Apollo được miêu tả là một người đàn ông trẻ , đẹp
trai , có mái tóc vàng)
Harry ngẩng
đầu, phát hiện sự bực bội và khinh thường trong mắt Snape thì nhớ ra, lúc trước
Gilderoy Lockhart tốt nghiệp từ nhà Slytherin. Tính ra cũng là đàn em của
Snape. Quá rõ ràng, Snape cực kỳ chán ghét loại sinh vật chói lóa này.
Thế nhưng…
Harry lấy danh sách sách giáo khoa ra, sách của học kỳ này gần như toàn là sách
của thằng cha tự kỷ này, không mua cũng không được. Mà Snape tuyệt đối sẽ không
vào tiệm sách để phải chạm mặt tên tự kỷ kia, vì thế, Harry chỉ có thể tự mình
vào mua sách.
Thầm thở dài
một tiếng, Harry thả lỏng bàn tay đang nắm tay Snape ra, lại bị người đàn ông siết
chặt lấy, Harry hơi nghi hoặc mà ngẩng đầu, “Giáo sư, buông ra được rồi, em vào
mua sách xong là chúng ta có thể về nhà.”
Về nhà sao…
Tim Snape chợt thấy sung sướng, hắn nhìn về phía cánh cửa kẹt cứng người phía
trước, cười trào phúng, “Trò cho rằng thân hình bé tẹo này của mình có thể an
toàn rời khỏi đám quỷ khổng lồ kia sao?”
Quỷ khổng lồ?
Harry khẽ cười trong lòng, thì ra phụ nữ trong mắt thầy đều như vậy sao. Nhưng
mà, đảo mắt nhìn đống gót giày nhọn hoắt của các quý bà quý cô này, Harry thấy
bất an vô cùng. Thân thủ có tốt mấy thì vô dụng cả thôi, mình tránh được bên
này cũng không né được bên kia, hoàn toàn không có không gian để di chuyển.
Nhưng…
“Nhưng em vẫn
phải mua sách về mà.”
Snape nhếch
môi, buông tay Harry ra, bỏ lại một câu rồi bước thẳng về phía tiệm sách. “Chờ ở
đây.”
Harry nhìn
người đàn ông tiến đến gần đám đông, sau đó, bộc phát toàn bộ khí thế trong người,
dường như cậu còn có thể thấy được các quý cô quý bà quanh đó lạnh đến rùng
mình. Snape lạnh lùng nhấn rõ từng chữ, “Vui lòng cho qua.” Người xung quanh tức
thì dàn sang hai bên chừa ra lối đi, Snape khẽ gật đầu, nghênh ngang tiến vào
trong.
Thật là…
Harry thầm cười, sao cậu lại thấy cảnh tượng này rất đáng yêu nhỉ. Người đàn
ông ấy tuy nói với lời lẽ lịch sự nhưng vẫn làm người khác cảm nhận được sự uy
hiếp khiếp người, uy thế của giáo sư Độc dược quả nhiên không ai sánh kịp, bất
kể là trong hay ngoài trường.
Đám đông tụ
tập càng lúc càng nhiều người, Harry khẽ cau mày, cố nấp vào góc khuất, bên cạnh
đột nhiên truyền đến tiếng gọi đầy sức sống của một cô gái.
“Bên này, Harry!! Ở đây, đây nè, Harry!”
Harry vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu nữ
tóc đỏ chen ra từ trong đám người, thở hồng hộc chạy tới trước mặt cậu,
Hermione phất tay cười, “Ha ha, Harry, đúng là cậu thật rồi, tớ còn tưởng mình
nhìn nhầm chứ.”
“Vậy cậu cũng đâu cần phải chạy nhanh như thế chứ.” Nhăn răng thành công thoát khỏi đám đông
kia, Ron bất mãn than thở.
“Nhìn này, ai đây
ta?” Một âm thanh chọc ghẹo vang lên.
“Chẳng phải là Harry Potter thân ái của chúng
ta đây sao.” Một giọng nam khác tiếp lời.
“Em cũng là người thích đọc sách của tên khổng
tước tóc vàng kia hả?”
“Mẹ bọn anh nhất định sẽ rất vui.”
Harry thản nhiên nhìn đôi song sinh, lễ phép gật
đầu chào.
“Harry Potter, em lạnh nhạt quá đi.” Fred
nói.
“Lại đây nào, đến gặp mommy vĩ đại của tụi
anh.” George vươn tay mời, để lộ hai người, một người phụ nữ đầy đặn trông rất
hiền hậu và một người đàn ông tóc đỏ ôn hòa.
“Con là Harry, Harry Potter sao?” Bà Weasley
nhiệt tình bước tới ôm chầm lấy Harry, “Rất vui được gặp con.”
Harry hơi cứng người rồi gật đầu chào, “Con
cũng rất vui được gặp cô, phu nhân Weasley.”
Ngài Weasley tiến tới một bước, vươn tay ra,
“Chào con, Harry, bác là cha của Ron.”
Harry khẽ siết tay, “Chào bác, ngài Weasley.”
Cả gia đình này tự nhiên ghê ta, vừa gặp nhau là đã gọi cậu bằng tên thánh rồi.
Harry đảo mắt một vòng, vừa khéo nhìn thấy cô
bé bên cạnh bà Weasley, Ginny thì phải. Harry mới chạm phải tầm mắt của cô bé,
Ginny đột nhiên kêu lên, hai mắt mở to, sau đó chạy đi trốn sau lưng mẹ mình.
Khóe mắt Harry khẽ giật, gì đây trời, từ lúc
nào mà cậu cũng phừng phựt khí thế được như giáo sư vậy.
“Harry ~ cậu cũng đến đây mua sách sao?” Một
âm thanh có chút cao ngạo từ xa truyền đến, hai mái đầu sáng rực của Draco và
Lucius liền xuất hiện trước mắt cậu. Khiến Harry càng thêm mệt mỏi.
Bên trái là Malfoy tóc bạch kim, bên phải là
Weasley tóc đỏ, Harry hiện tại chính là dòng sông ngăn cách đen tuyền.
Draco vốn đang vui vẻ nhưng khi nhìn thấy một
nhà tóc đỏ đứng sau Harry, sắc mặt lập tức sa sầm, đưa tay kéo Harry về phía
mình.
“Sao cậu lại đi cùng bọn họ chứ.”
Harry còn chưa lên tiếng trả lời, Arthur
Weasley mặt mũi hiền lành lại bất ngờ nổi giận đùng đùng như cắn thuốc, “Sao
Harry lại không thể đi cùng nhà ta, mấy người can thiệp nhiều quá rồi đó.”
Mắt Draco chợt loé lửa giận, Lucius giơ tay đè lên vai Draco, “Tôi là
người nhà của Harry, tất nhiên phải quan tâm không để Harry bị nhiễm thói xấu rồi,
Draco chỉ đang quan tâm
đến bạn bè thôi, ngài Weasley đây có ý kiến gì sao?”
“Người nhà? Người nhà gì chứ? Nhà Potter sao có thể có dây mớ rễ má với phù thủy hắc
ám mấy người được.” Ron bực bội đốp lại, liếc mắt nhìn quanh thì phát hiện Hermione đang nhìn nó với ánh mắt cực kỳ
thương hại. Đôi song sinh cũng ôm nhau
tỏ vẻ bi thương, Ron càng chẳng hiểu ra làm sao, “Gì thế?”
“Ron, nếu tính theo bối phận thì Harry còn phải
gọi ngài Lucius là cậu đấy, giữa
các quý tộc máu trong đều có quan hệ thông gia cả.” Hermione vừa nói vừa nhìn
nó với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ron kinh ngạc há hốc mồm, về phía Harry thì
cũng chả tốt hơn là bao, cậu… gọi là cậu hả trời?
OMG, Harry ngẩng đầu liếc nhìn Lucius với ánh mắt cổ quái.
“Tôi phải gọi ngài là cậu?”
Khóe miệng Lucius giật giật bất nhã, “Không cần,
chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống mà.” Y không muốn phải gánh thêm tội
danh đâu, yêu một vị thành niên là quá đủ rồi.
Người đàn ông đã kết hôn yêu trẻ vị thành
niên = trâu già gặm cỏ non = ham mê yêu trẻ con ấu dâm =)), Lucius vội ho khan một tiếng, dẹp phăng đống lộn
xộn trong đầu, ngẩng dậy, nói với giọng kéo dài, “Đừng để ý tới chuyện của người
khác nhiều thế. Nhìn đi nào, thật làm người ta phải giật mình, không ngờ
Weasley các người cũng vào tiệm sách, xem ra sáu tháng cuối năm các vị đây phải
uống gió tây bắc để sống *
rồi.”
(* : đại ý ở đây
là đã nghèo còn bày đặt đi mua sách mới, đến cuối năm sẽ không còn gì để ăn nên
ăn không khí cho qua ngày)
“Mày nói cái gì hả?!!” Arthur lập tức nổi
đóa, xồng xộc tới túm lấy cổ áo Malfoy.
Lucius giơ tay né khỏi cú vồ của Weasley, “Đừng tùy tiện động tay
động chân vào người khác như vậy. Vui lòng anh giữ chút tôn nghiêm của một phù
thủy máu trong, đừng có làm xấu mặt chúng tôi.”
Mặt mày Arthur đỏ chét, giơ nắm đấm xông tới,
Harry nhếch môi trong lòng, ôi trời, dù cậu đã không đến Trang trại Hang Sóc ở, làm diễn biến bị
thay đổi, hai người đàn ông này sao vẫn đánh nhau thế. Nhìn xem, nhìn xem, Lucius, khí chất quý tộc
của ông anh đâu rồi. Người của hai gia đình này lạ thật, Malfoy vừa thấy
Weasley thì ném bay luôn sự cao quý tao nhã của quý tộc, lập tức phun nọc rắn,
tiến vào trạng thái công kích, Weasley cũng chẳng khác, chỉ cần vừa nhìn thấy
nhà tóc bạch kim sẽ tức thì biến
thành sư tử xù lông.
Harry kéo Draco lùi về sau một bước, rời khỏi
chiến trường. Cậu hoàn toàn không lo Lucius sẽ chịu thiệt, khả năng chiến đấu của
vị gia chủ Tử Thần Thực Tử này vẫn còn đáng tin. Quả không sai, tuy Weasley ra
tay trước nhưng Lucius không hề bị tổn thương ảnh hưởng, nếu không phải sau đó
có tên bán khổng lồ kia xuất hiện thì Weasley đã thảm hơn rồi.
Hagrid lướt qua mọi người, một tay nhấc
Arthur bị ngã vào quầy sách lên, tay kia thì đẩy Lucius ra. Arthur bị Hagrid
kéo đến lảo đảo, tức giận sờ lên khóe môi bị rách, Lucius lùi về sau một bước, cố
chống đỡ không để bản thân bị lực đẩy của Hagrid ảnh hưởng, trong tay cầm hai
quyển sách giáo khoa, ném vào vạc của Ginny, cười lạnh.
“Đây là những thứ tốt nhất mà mày có thể mua,
Weasley ạ. Hãy giữ cái túi tiền rách nát và sở thích thu thập đồ Muggle cả đời
đi.”
Nói xong,
Lucius xoay người bước đến trước mặt Draco, thoáng cúi đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt xanh lục
bình thản của Harry. Người đàn ông thoáng dừng động tác chỉnh sửa quần áo, sau đó làm như không xảy ra chuyện gì
nhưng khóe miệng lại hơi run run.
Chết tiệt, mới nãy mình đã làm cái quái gì vậy?
Lucius cười khổ trong lòng, ôi trời ạ, hình tượng quý ông hoàn mỹ của y, phong
độ của y, sự tao nhã quý tộc của y mất sạch rồi, ôi
không, Harry, em có thể nào quên hết mọi chuyện vừa xảy ra không.
Ở bên kia, cả nhà Weasley căm tức nhìn nhà
Malfoy, rồi đi thẳng vào trong tiệm sách. Dường như Hermione còn tính nói điều
gì nữa, cuối cùng lại chà chà mũi chân, xoay người đi theo.
“Đánh hay lắm,
dad.” Draco vui sướng hất đầu, khiến khóe môi vừa mới khôi phục bình thường của
Lucius lại giật giật. Con trai à, con đừng đổ thêm dầu vào lửa có được không.
Draco nhìn đôi mắt băng lam của cha mình, thả lỏng tay, đầu lại vẫn hơi ngẩng
lên.
Harry khẽ nhếch mép, giơ tay nhéo nhéo má
Draco, “Sao tớ không biết cậu còn có khuynh hướng bạo lực thế?”
Draco lắc đầu tránh thoát ma trảo của Harry, bất mãn trừng cậu, “Đừng có nhéo tớ.”
Harry thầm khẽ cười, cũng hết cách, cậu vương
tử bạch kim mặt bánh bao thật sự rất đáng yêu, làm người ta không khỏi thấy ngứa
tay. Thật sự cậu càng ngày càng thích cậu nhóc này, có thể để cậu ta cưới một
cô gái thuộc gia tộc Malfoy, rồi sinh bánh bao nhỏ cho cậu chơi cũng không tệ đâu.
Lucius nhìn
cậu bé thân thiết với Rồng Nhỏ nhà mình, trong lòng chợt gióng lên hồi chuông cảnh
báo. Nhìn thế nào cũng thấy Draco xứng đôi với Harry hơn y nhiều, tuy bây giờ
Draco không có tâm tư gì với Harry nhưng y vẫn khá hiểu biết sự hấp dẫn của đứa
trẻ này, ai biết được khi nào con trai y cũng sẽ luân hãm chứ. Đang suy nghĩ,
Lucius đột nhiên cảm giác ma lực của mình lại thoáng dao động, cũng may không
quá rõ ràng.
“Harry Potter, trò còn đứng đó làm gì? Không
cần đống sách này phải không?” Âm thanh lạnh lẽo của Snape vang lên, Harry quay
đầu lại, vội bước về phía Snape. Người đàn ông thu nhỏ chồng sách trong tay, thảy
cho Harry.
“Chào Severus, mua đủ đồ rồi, giờ cũng đã giữa trưa, cùng đi ăn một
chút gì đi.” Lucius mỉm cười nói, nén xuống
nghi hoặc về ma lực của mình. “Dù cậu
không ăn thì Draco với Harry cũng phải ăn mà.”
Snape khẽ nhíu mày, miễn cưỡng đồng ý.
Draco và Harry đi sau hai người, trò chuyện
câu được câu không, cơ bản là Draco nói, Harry nghe.
Lucius đang đi, bên tai chợt truyền đến giọng
Snape.
“Vừa rồi cậu bị gì đấy?” Người sắc bén như hắn,
tất nhiên đã phát hiện sự
bất thường trong nháy mắt vừa rồi của Lucius. Chẳng lẽ trình độ Độc dược của hắn
đã thụt lùi, chứ sao mãi mà vẫn không giải quyết được vấn đề của Harry và
Lucius chứ.
Lucius liếc hai cậu bé vẫn chẳng hay biết gì
phía sau, nhỏ giọng nói, “Ma lực của tôi vẫn còn bất ổn, Severus, xem ra tôi cần
kiểm tra kỹ hơn.”
Snape nhíu mày, “Được, tối nay cậu tới chỗ
tôi một chuyến đi.”
Lucius gật đầu, dẫn mọi người vào một quán
ăn.
*******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét