14/09/2018

DDKR - chương 70

Edit + Beta : Carly



Chương 70 : Miệng vết thương ngứa ngáy


Đông Lộ không hiểu ý Tô Cẩm Hòa, đột nhiên chạm phải cơ thể hắn, xúc cảm nơi lòng bàn tay khiến cậu ta không khỏi hoảng sợ. 
Đi cả ngày trời, Đông Lộ cũng rất mệt mỏi, mới vừa thiếp đi đã bị Ứng Hoằng gọi dậy thay ca nên đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, giờ lại gặp phải chuyện này... 
Ông trời đang đền bù cho cậu ta sao?
Đông Lộ rất muốn nói, hạnh phúc đến đột ngột quá. 
Cậu ta chưa kịp chuẩn bị tâm lý. 
Nhưng Tô Cẩm Hòa lại không có tâm tư nghĩ xa tới vậy, hắn thật sự hết cách rồi nên mới phải tìm Đông Lộ xin giúp đỡ. 
Hắn cầm cổ tay cậu ta duỗi vào trong, đến khi ngón tay Đông Lộ đụng phải chỗ nào đó, hắn đau đớn rên xiết. Đông Lộ cũng đã phát giác có chuyện không ổn, nhanh chóng triệu hồi tinh thần không biết đã bay tới tận đâu về, cẩn thận chạm vào chỗ nọ. 
Tô Cẩm Hòa lại hít sâu một hơi, cắn răng, “Đau…” 
“Anh đừng động đậy…” Đông Lộ đỡ eo hắn, cẩn thận sờ sờ, cậu ta vừa chạm tới, Tô Cẩm Hòa liền run lẩy bẩy, nhưng cũng đủ để cậu ta hiểu được khái quát chuyện gì đã xảy ra, “Sưng sưng, chắc là bị con gì cắn rồi, em thấy nó cứng cứng…” 
Đông Lộ dùng móng gẩy gẩy, thứ kia không rơi xuống, mà Tô Cẩm Hòa lại nhỏ giọng rên một tiếng. 
Đông Lộ không dám động vào nữa, rụt tay về. 
“Lấy ra không được, hay là… để em xem một chút…” 
Tô Cẩm Hòa thoáng cứng đờ, mông bị đau, cái này… phải nhìn thế nào đây…… 
Phải cởi quần trước mặt Đông Lộ sao?? 
Tuyệt đối không được. 
“Vậy… thôi khỏi đi…” Hắn xấu hổ mím môi, “Tôi nhịn chút là được.” 
“Anh nhịn nổi sao?” Đông Lộ thở dài, ngay lúc Tô Cẩm Hòa chuẩn bị về chỗ nằm thì ôm lấy người ta, “Chúng ta là anh em mà, có gì phải ngại chứ…” 
“Không…” Tô Cẩm Hòa giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Đông Lộ ôm chặt lấy.
 “Anh đang trách em… giận em vì chuyện hôm đó sao……” 
Đông Lộ vừa chuyển chủ đề, bầu không khí cũng bất ngờ thay đổi theo. 
Đột nhiên nhắc tới vụ kia, làm Tô Cẩm Hòa càng thấy lúng túng. 
“Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi…” 
“Em cũng không ngờ chuyện sẽ thành như vậy, vốn đang an lành… khó khăn lắm mới…” 
“Đông Lộ…” Tô Cẩm Hòa thật sự không muốn tiếp tục đề tài về hôm đó nữa, nên lúng túng dịch về trước. “Ừm, thôi cậu xem giúp tôi chút, đau chết đi được…” 
Nói rồi, hắn kéo quần xuống chừng vài li, không cởi ra hoàn toàn, na ná lúc chích thuốc ấy, chỉ để lộ chỗ cứ đau mãi kia thôi. 
Đông Lộ nhìn kỹ vào, bên trên có một con côn trùng lớn cỡ hạt đậu đang bấu vào. 
“Hình như là… kiến.” 
Tô Cẩm Hòa cố ngoảnh đầu ra sau nhưng không được. “Nếu do kiến cắn thì sao lại đau tới vậy…” 
Đông Lộ cũng thấy lạ, mới rồi Tô Cẩm Hòa cảm thấy khó chịu, cậu ta đã gãi gãi vài cái, thân kiến cũng bị cậu ta làm đứt đôi, theo lý thì phải rớt ra rồi, sao Tô Cẩm Hòa vẫn còn kêu đau… 
Hơn nữa, chỗ bị cắn hiện đã sưng lên, trông y như bị muỗi đốt vậy. 
Đông Lộ rút một khúc gỗ còn cháy từ trong đống lửa, nương theo ánh sáng mới phát hiện, hàm của con kiến kia đang cắn chặt vào thịt Tô Cẩm Hòa, dù thân đã lìa đầu nhưng phần hàm vẫn còn bấu vào. 
Hơn nữa, hàm của nó khác với của những con kiến bình thường, vừa to vừa nhám, trên bề mặt có răng cưa, hai bên còn có gai nhỏ, phần thịt ở đó đã bị kẹp chặt đến nổi gờ lên. 
“Cái quái gì đây?” Đông Lộ cau mày nói, cậu ta chưa từng thấy con kiến nào quái lạ như vầy, cũng không dám xác định nó là loài gì, “Cắn còn chặt hơn kìm nữa.” 
Nếu là hai cục thịt thì lúc này đã bị dán chặt vào nhau không chút kẽ hở rồi. 
“Cậu để ý làm gì! Mau bóc nó xuống trước đã!” Tô Cẩm Hòa vội vàng hối thúc. 
“Được.” Nói rồi, Đông Lộ nắm nó giật ra, làm Tô Cẩm Hòa suýt nhảy dựng lên. Mấy răng cưa cắn chặt vào hắn, hại Đông Lộ không kéo ra được, liền lấy móng tay móc nhưng răng cưa đã ghim vào thịt, không kiếm nổi chỗ hở để gỡ ra, “Không được… Anh đừng nhúc nhích, để em lấy dao xem được không.” 
Đông Lộ dứt lời liền rút dao ra, lưỡi dao vô cùng bén, nói huơ nhẹ là đứt cũng không ngoa. 
Mũi dao kề sát vào bên kia hàm kiến, Đông Lộ cẩn thận vạch thử hai cái, cậu ta không dám làm mạnh tay vì sợ cắt trúng Tô Cẩm Hòa, nhưng cạy vài cái mới phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi, thứ này còn cứng hơn cả dao của cậu ta nữa. 
‘Chậc’ một tiếng, Đông Lộ ngồi nhổm dậy, cậu ta đỡ thắt lưng Tô Cẩm Hòa, làm mạnh tay một chút, kết quả vẫn không thay đổi, hàm kiến không chút suy chuyển. 
“Mẹ kiếp, đúng là kỳ quái.” 
Làm thế nào cũng không được, mà lúc này cả người Tô Cẩm Hòa đã thấm đẫm mồ hôi. 
“Đau lắm sao?” 
Tô Cẩm Hòa cắn chặt môi gật đầu. 
“Để em xem lại…” Đông Lộ lại rút một khúc gỗ nữa, lần này để sát một chút. Cậu ta muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc nó là gì, nhưng lại không nghĩ tới, cậu ta vừa kề tới gần, phần hàm vẫn đang bấu chặt kia đột nhiên buông lỏng, thứ đen đen nọ không biết đã rớt đi đâu. 
Cậu ta ngơ ngác. 
Rớt rồi… 
Dễ vậy sao? 
Nó sợ lửa? 
Thứ nọ vừa rớt xuống, Tô Cẩm Hòa tức thì thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đau xót đến không kìm được kia đã biến mất. Tuy vẫn còn nhói nhưng không quá khó chịu. 
“Cái gì vậy…” Tô Cẩm Hòa sờ sờ chỗ bị cắn, chỗ đó giờ đã phồng lên, giống như bị ong chích ấy, hắn nhìn lại tay mình, không chảy máu. 
“Không biết, em chưa thấy bao giờ, chắc là kiến, nhìn giống giống.” 
Tô Cẩm Hòa không để ý lắm đến chuyện giống loài gì này. Cho dù là ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển vượt trội kia của hắn thì cũng chưa ai có thể khám phá được hết mọi sinh vật trên đời này, thỉnh thoảng hắn vẫn nhìn thấy có tin phát hiện giống loài mới, cho nên xuất hiện vài con kiến kỳ lạ cũng chẳng đáng để hắn phải trầm trồ ngạc nhiên, cái hắn để ý chính là chỗ mình bị cắn kia kìa. 
“Bôi chút thuốc đi, để không bị nhiễm trùng.” Nói rồi, Tô Cẩm Hòa lấy một bọc nhỏ từ trong hành lý của mình. Đó là mấy chai thuốc tây mà Đông Lộ mang về, hắn không mang hết theo mà chỉ lấy vài ba thứ dùng để xử lý vết thương ngoài da như băng vải, cồn i-ốt, vân vân… phòng khi bị thương. 
Hắn đưa cho Đông Lộ, cậu ta cầm lấy, sau đó cả hai đưa mắt nhìn nhau. 
Không ai nhúc nhích. 
Một chốc sau, Đông Lộ lên tiếng, “Anh cởi quần đi…” 
Tô Cẩm Hòa đưa bọc đồ xong mới kịp phản ứng… 
Phải bôi thế nào đây… 
Trước mặt ba tên kia? 
Chỉ cần họ mở mắt thì chẳng phải sẽ thấy hết sao… 
Hắn không thể nào thuyết phục bản thân làm như vậy trước mặt bọn họ. 
Mới nãy do đau quá nên sơ hở, nhưng vừa bình tĩnh lại, hắn liền rối rắm. 
Nghĩ thế nào cũng thấy mất tự nhiên…… 
Lăn tăn cả buổi, Tô Cẩm Hòa mới hạ quyết tâm. 
“Đừng làm ở đây…” Tô Cẩm Hòa nhỏ giọng nói. 
Đông Lộ ngồi ngay trước đống lửa, một bên mặt có hơi âm ấm. Khi Tô Cẩm Hòa cúi đầu, dùng âm lượng nhỏ như muỗi nói câu đó xong, chẳng hiểu sao cậu ta lại nghĩ chệch đi… 
“Không ở đây thì anh muốn ở đâu…?” Hai mắt Đông Lộ đăm đăm nhìn hắn. 
Hắn rất muốn đi tới chỗ nào đó không có người, nhưng chung quanh đây tối đen như mực, Đông Lộ lại còn đang gác đêm, Tô Cẩm Hòa nghĩ một chốc liền cuộn người ra sau lưng Đông Lộ…
“Ừm… Cậu quay qua đây đi.” 
Đông Lộ cảm thấy, tên này nhất định là một tên yêu quái có sức mạnh kỳ lạ nào đó, chỉ cần vừa nhìn hắn, cậu ta sẽ không kìm được mà bị dụ dỗ mê hoặc… 
Tự động phối hợp với hắn. 
Đông Lộ chẳng biết tại sao mình lại quay sang, nói chung là làm theo lời hắn, đưa lưng về phía đống lửa, về phía những tên kia. 
Tô Cẩm Hòa cẩn thận ngó ngó, xác định ba người kia không nhìn tới được bên này, mới nằm sấp xuống. Thật ra hắn chỉ bị cắn một cái, kéo quần xuống xíu để bôi thuốc là được, một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng hắn không dám thẳng người tự làm. 
Hắn cuộn người lại, kéo quần xuống một chút nữa, “Được rồi, tới đi.” 
Tới ? 
Tới đi ?? 
Tới gì cơ??? 
Đông Lộ nuốt nước miếng. Thật ra cậu ta không nhìn thấy gì cả, cả người Tô Cẩm Hòa đều bị quần áo che mất, chỉ có chỗ bị thương là lộ ra ngoài, dù là ai thì cũng sẽ không có cảm giác với một miếng thịt, nhưng cảm giác cùng bầu không khí lúc này… 
Cả tư thế hiện tại của Tô Cẩm Hòa nữa. 
Thấm chút cồn i-ốt, hai mắt cậu ta đăm đăm, bắt đầu bôi thuốc sát trùng. 
Cồn rất lạnh, thấm vào miệng vết thương cũng làm người bị thương đau nhói lên… 
“Ưm…” Tô Cẩm Hòa không kìm được rên đau một tiếng. 
Đông Lộ cảm thấy dây thần kinh của mình dường như đã đứt cái phựt. 
Cậu ta tiếp tục bôi. “Ưm… Đau… Cậu làm nhẹ chút…” 
Đông Lộ thật sự rất muốn vứt luôn chai cồn và bông gòn đi. Này, Tô Cẩm Hòa, anh đang khảo nghiệm ai đấy! 
Mẹ nó, đúng là sự tra tấn đáng sợ nhất trên đời này. 
Đông Lộ cảm thấy chỉ cần Tô Cẩm Hòa kêu thêm tiếng nữa thì bản thân sẽ không kìm được mà tử hình anh ta ngay tại chỗ luôn. 
Nhưng Tô Cẩm Hòa hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần, vẫn không ngừng kêu rên. 
Gân xanh dần nổi đầy trên trán Đông Lộ, chỉ bôi thuốc có vài phút, nhưng với cậu ta thì cứ như cả mấy tiếng đồng hồ vậy, tra tấn vô cùng. 
“Cám ơn…” Tô Cẩm Hòa dụi mắt ngồi dậy, hắn đau chảy cả nước mắt, nhưng vừa tính đi, đã bị Đông Lộ lôi lại. 
Đông Lộ kéo mạnh một cái, cả người hắn liền đổ ập vào ngực cậu ta. 
Hoặc nên nói là, ngồi lên người cậu ta thì đúng hơn. 
Hai mắt Tô Cẩm Hòa tức khắc trợn tròn, hắn cảm nhận được… 
Đông Lộ ôm chặt lấy hắn, hận không thể siết gãy xương hắn luôn… 
“Anh cố ý đúng không…” 
Tô Cẩm Hòa cố sức quay đầu lại, toàn bộ sắc mặt Đông Lộ đã thay đổi… 
Trở nên vô cùng nguy hiểm. 
“Hửm? Nhất định là anh cố ý.” Đông Lộ nói với vẻ hung tợn. 

**************  

5 nhận xét: