Edit + Beta : Carly
Chương 36
Trong hầm.
Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường cháy bừng, vang
lên những tiếng lách tách. Cơ thể bị gió đêm phả vào đến đông cứng của Harry cuối
cùng cũng ấm áp được phần nào. Cậu lấy hành lý bị thu nhỏ trong túi áo chùng ra, khôi
phục nguyên trạng rồi để vào góc phòng, Harry mệt mỏi nhấn nhấn mi tâm, đi thẳng
vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, chiếc gương trong phòng tắm vừa
thấy bóng dáng cậu liền sáng suốt ngậm chặt miệng. Harry cởi quần áo, cơn đau
truyền khắp người khi vết thương ngâm vào nước ấm, Harry thở hắt ra, thả lỏng
người.
【 Chủ nhân, người mệt lắm sao? 】
【 Tạm ổn. 】 Trên người toàn là dấu trầy da và vết bầm do
bị quất trúng, không quá nghiêm trọng. Không gian trong xe quá chật hẹp, Noah
đã giảm mức độ thương tổn xuống mức thấp nhất rồi, bằng không cậu còn thảm
hơn bây giờ nữa.
【 Nếu lúc ấy Noah tìm thấy Bản đồ Đạo tặc thì tốt rồi, chủ nhân
sẽ không bị tên đó uy hiếp. 】
【 Không phải lỗi của ngươi. 】 Bản đồ Đạo tặc có thể nói là một
thứ công cụ trái với trời, lấy chỉ số thông minh của mấy cậu sư tử năm đó, thật
tò mò không biết rốt cuộc là bọn họ đã mày mò ra tấm bản đồ này như thế nào. 【 Cho dù Bản đồ Đạo tặc có lợi hại
mấy thì sau này nó là của chúng ta. 】 Đây là giao dịch, nếu George
Weasley dám đổi ý… Mặt mày Harry tỏa ra hàn khí, cậu cam đoan sẽ cho đôi song
sinh đó một cuộc sống học trò cực kỳ ‘vui vẻ’.
Làn nước quanh người đã hơi nguội đi, Harry đứng
dậy, giơ tay vớ lấy chiếc áo choàng tắm màu đen mà Snape treo trên tường, choàng nó lên người. Bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng ai đó vội vàng mở cửa rồi đóng
lại. Harry nghe ra được tiếng bước chân có phần gấp gáp của người vào, liền biết
là Snape đang sốt ruột lo lắng cho mình, cậu để chân trần, mở cửa phòng tắm.
Quả nhiên, vừa mở cửa, cậu đã thấy gương mặt
u ám của Snape. Cả người hắn tràn ngập sự phẫn nộ, người đàn ông nghiến răng,
nhìn cậu bé bước ra từ phòng tắm, sự tức giận trong mắt như một ngọn lửa bốc
lên phừng phực.
“Cái thứ trên cổ trò là cái gì, để trang
trí sao? Nếu đã truyền tin tới đây thì sao không thể ngoan ngoãn chờ người tới, đến trường bằng ô tô bay kích thích lắm hả? Đáng khoe khoang lắm sao? Thằng
nhóc chết tiệt!” Tại sao không trực tiếp truyền tin cho hắn, không phải cậu
không tin tưởng Dumbledore sao, sao còn muốn lão già kia xem xong nội dung rồi
hắn mới được xem, hắn không đáng tin đến vậy sao?!
Harry nhìn người đàn ông đang mất
bình tĩnh vì phẫn nộ, xuyên qua đôi mắt đen lập lòe lửa giận kia thấy được sự bi thương
trong đó. Harry theo bản năng nắm lấy tay Snape, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt
hắn.
“Em xin lỗi, giáo sư, em vốn không muốn đến
trường bằng cách nguy hiểm như thế, thật sự là do rất nhiều nguyên nhân.”
Snape cười châm chọc, “Vậy, cứu thế chủ vĩ đại,
xin mời cậu giải thích một chút, nguyên nhân cậu dùng ô tô đã được ếm pháp thuật,
bay qua gần như nửa nước Anh là gì.” Ngoài miệng thì nói lời khắc nghiệt, nhưng
Snape lại lưu luyến bàn tay ấm áo trong tay mình, không muốn buông ra, hắn không dám nắm quá chặt mà chỉ có thể cứng ngắc đứng đó. Hắn hơi cúi đầu, vừa
khéo nhìn thấy vết thương lộ ra qua áo choàng rộng thùng thình của Harry cùng
mu bàn chân trắng nõn đạp trên đất. Mi tâm Snape giật một cái, hắn đưa tay ôm
Harry lên, đặt xuống sofa, bản thân thì ngồi xuống đối diện.
“Được rồi, nói đi.” Tay hắn phất lên, mấy
bình độc dược bay đến trên bàn.
Harry thở dài trong lòng, thả người tựa vào
sofa, kể lại toàn bộ những gì Dobby đã nói với mình, mà chuyện cậu bị Weasley dụ
dỗ uy hiếp lên xe, cũng chỉ nhẹ nhàng tóm tắt lại, chỉ nói vì sợ bỏ lỡ nghi thức
Phân viện nên mới không chờ người đến đã đi luôn.
Snape quả nhiên không bỏ qua những chuyện
khác, hắn tập trung toàn bộ chú ý lên người con gia tinh kia.
“Gia tinh tên Dobby đó là của nhà Lucius?”
Snape nhíu chặt mày hỏi.
Harry gật đầu, cậu không ngại nói ra phần lớn
chân tướng cho Snape.
“Nó nói với trò, năm nay Hogwarts sẽ có nguy
hiểm liên quan đến Chúa tể Hắc ám, nên nó muốn ngăn cản trò về trường?”
"Dạ đúng." Harry gật đầu, thật ra
lúc đọc nguyên tác, cậu thấy hơi khó hiểu. Dobby hình như biết khá nhiều chuyện,
cho dù là căn phòng bí mật hay là Trường Sinh Linh Giá, dường như nó đèu hiểu khá
rõ. Lucius không thể lúc nào cũng bàn chuyện này trong phòng sách, hơn nữa cậu
không cho rằng Lucius hiểu tường tận chuyện Trường Sinh Linh Giá của Chúa tể
Hắc ám. Mỗi một Trường Sinh Linh Giá đều có quan hệ mật thiết đến sự bất tử của
Chúa tể Hắc ám. Với tính tình đa nghi của gã, chắc chắn sẽ không để lộ ra một
chút gì, dù là với gia tộc Malfoy đi chăng nữa.
Nhiều lắm là Lucius phát hiện tính cách gã
thay đổi, rồi phán đoán sơ bộ dựa trên một vài dấu hiệu thôi.
Snape ngồi đối diện chìm vào suy nghĩ của bản
thân, ngón tay gõ lên tay ghế sofa theo tiết tấu. Một lúc lâu sau, hắn nhìn về
phía cậu bé đối diện.
“Chuyện này ta sẽ tìm hiểu kỹ càng. Nhớ cho kỹ,
đừng có hành động một mình, khi làm cái gì thì động não của trò cho ta!” Ánh mắt
Snape đảo qua miệng vết thương trở nên tái nhợt vì ngâm nước trên người Harry,
hắn đẩy mấy bình độc dược trên bàn qua, “Uống hết.”
Harry cười khổ trong lòng, nhưng vẫn ngoan
ngoãn uống hết độc dược. Snape lại lấy một bình độc dược trừ sẹo, “Ngồi sang
đây.” Sau đó, đổ một chút độc dược ra, bôi lên vết thương của cậu.
Hơi thở khẽ khàng của cậu bé gần sát bên tai,
ngón tay chậm rãi tán thuốc mỡ lên má cậu, môi Snape đã mím chặt thành một đường
ngang. Cơ thể ngồi gần sát như được hắn ôm vào lòng. Đưa tay xoắn tay áo lên,
Snape lấy một bình độc dược khác đổ lên vết bầm ở khuỷu tay cậu, mạnh tay xoa bóp.
Harry nhíu mày, đau đớn truyền đến từ cánh
tay khiến cơn khó chịu vốn đã dằn xuống lại dâng trào. Chỉ đạp có một cái, thật hời cho tên Weasley kia, lẽ ra cậu phải để George Weasley nếm trải sự
tinh túy của võ thuật Trung Hoa mới đúng, cho tên đó biết cái gì là Phật Sơn Vô
Ảnh Cước [1] !
Chỗ bầm mau chóng tan đi. Harry buông cánh
tay xuống rồi cởi dây lưng áo choàng tắm. Cơ thể gần như trần trụi trước mắt
khiến Snape như ngừng thở trong nháy mắt, cả người hắn cứng ngắc, cố gắng dời mắt nhìn từ cổ cậu trở lên, trầm giọng tức giận quát.
“Trò làm cái gì đấy?!”
“Bôi thuốc ạ.” Động tác của Harry khựng lại,
nhìn Snape đầy khó hiểu. Không phải người này định bôi thuốc cho cậu sao, không
cởi đồ ra thì bôi làm sao? Mà nói mới thấy, nếu không phải có kinh nghiệm bôi
thuốc đợt trước, cậu cũng sẽ không cởi đồ thoải mái vậy đâu, dường như trong lúc
vô thức, cậu đã trở nên thân thiết hơn với người đàn ông trước mặt này rồi. Sự
thay đổi này bắt đầu từ lúc nào cậu cũng chẳng hay, là khi cậu phát hiện thái độ
không được tự nhiên lại thật lòng lo lắng cho cậu, hay là vì sự ăn ý khi ở cạnh
nhau dù cả hai không nói gì, hay phải chăng là, cái ôm lặng lẽ nhưng ấm áp giữa con
hẻm kia, cậu cũng không nhớ rõ nữa.
Lúc trước, bất kể gặp khó khăn, thất bại ra
sao, cậu đều tự mình vượt qua, không ỷ lại bất kỳ ai, mà trái lại, mọi người luôn
dựa vào cậu. Thế nhưng, người đàn ông này khiến cậu lần đầu tiên có được cảm giác
thả lỏng, sau lưng có một sự hậu thuẫn mà cậu có thể dựa dẫm. Nếu đã là người bạn
mình thừa nhận, thì cởi quần áo để bôi thuốc trước mặt đối phương cũng là chuyện
rất bình thường.
Bàn tay cầm bình độc dược của Snape hết nới lỏng
rồi lại siết chặt, chẳng mấy chốc lại thoáng buông ra. Quá khứ tàn khốc vẫn còn
lưu luyến trên người cậu bé mãi không biến mất, những dấu vết đỏ hồng nhàn nhạt
trải dài khắp cơ thể, cùng với làn da trắng ngần và những vết thương mới, nhìn
kỹ thì lại có cảm giác xinh đẹp khác thường, vừa hấp dẫn lại không khỏi làm người
ta thấy đau lòng.
Snape biết mình phản ứng có hơi quá, nhưng lần
trước hắn vẫn chưa xác định được tình cảm trong lòng mình, còn bây giờ, sao hắn
có thể giữ lý trí mà nhìn thẳng vào cơ thể trần trụi của cậu bé trước mặt chứ. Snape
đã kiềm nén dục vọng nhiều năm, có thể nói là khủng hoảng khi phát hiện sự biến
hóa trên người mình.
Đôi mắt xanh lục thản nhiên nhìn hắn, mang
theo chút khó hiểu. Snape cảm thấy ý nghĩ xấu xa đê tiện trong lòng mình như bị cậu nhìn thấu. Cố dằn xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, Snape nhanh chóng bôi
thuốc, rồi nhặt áo choàng tắm phía sau cậu lên, bọc kín lấy cơ
thể Harry.
Những dấu vết mờ nhạt nhắc nhở người đàn ông những
gì mà Harry phải trải qua lúc trước. Dục vọng vừa xuất hiện của Snape như bị giội
một xô nước lạnh, đau xót lạnh lẽo. Tát bản thân một cái thật mạnh trong lòng, Snape
hơi nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt của Harry.
“Giáo sư, tối nay em ngủ lại nhé.” Harry sửa
sang lại quần áo của mình, thản nhiên nói. Chật vật cả ngày nay, cậu cũng thấy
mệt, hơn nữa bây giờ đã là hoàng hôn, cậu đánh một giấc ở đây cho rồi, dù sao cũng
không phải chưa từng ngủ lại. Giường của Snape cũng lớn, cơ thể hiện tại của cậu
mới mười hai tuổi, lại nhỏ con hơn nhiều so với đám bạn cùng lứa, sẽ không chen
chúc, ảnh hưởng đến hắn.
Snape tính từ chối theo phản xạ, nhưng khi thấy
đôi mắt nhuộm vẻ mệt mỏi của Harry, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bây giờ đã hơn
mười hai giờ khuya rồi, người đàn ông mím môi, không nói gì mà gật đầu.
Harry bước thẳng vào phòng ngủ, giơ tay vén tấm
màn đen lên, cậu quay đầu nhìn đôi mắt đen láy trống rỗng của hắn, khẽ nhíu mày,
“Giáo sư cũng nên nghỉ ngơi đi, không phải ngày mai thầy có lớp sao?”
Snape cười lạnh lùng, “Ta không phải thằng
quỷ nhỏ thích ngủ nướng.”
“Nhưng vẫn phải để ý tới sức khỏe.” Harry bất
mãn nhìn quầng đen dưới mắt người đàn ông. Không biết cân bằng công việc, cho dù
có độc dược thì cơ thể vẫn sẽ sớm suy sụp thôi. “Giáo sư ngủ với em đi.” Còn
rề rà nữa là rạng sáng luôn mất, sáng mai có lớp Độc dược, nếu còn đi điều chế độc
dược thì người này sẽ không còn thời gian nghỉ ngơi.
Snape đối diện với đôi mắt kiên định của cậu,
mím chặt môi, “Trò vào trước đi.” Nhìn hàng mày nhíu lại của Harry, người đàn ông
nói tiếp, “Ta còn phải đi tắm, trò ngủ trước đi.”
Lông mày Harry giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cậu buông màn xuống rồi vào phòng ngủ. Vất vả lắm cậu mới tìm được một người bạn,
không thể để người đàn ông này quá lao lực được. Xem ra sau này cậu phải chú ý
tới thói quen sinh hoạt của Snape một chút. Leo lên giường, Harry ngáp một cái,
nhích người vào trong, chừa ra một khoảng không gian vừa đủ cho Snape.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong
lúc mơ màng, Harry cảm nhận được phần đệm bên cạnh mình hơi lún xuống, ổ chăn ấm
áp bị kéo ra làm hơi lạnh thừa dịp lẻn vào, lại được người nào đó thả xuống. Harry miễn
cưỡng hé mắt nhìn, chạm phải đôi mắt đen tuyền của người đàn ông thì thả lỏng
nhắm mắt lại. Cậu nhích người tới, nhiệt độ ấm áp từ người đàn ông trưởng thành
truyền đến, Harry liền chìm vào giấc ngủ say trong sự ấm áp vờn quanh.
Snape gần
như nằm đơ trên giường, cậu bé bên cạnh nằm rúc vào cánh tay hắn, hơi thở
ấm nóng phả tới, quanh quẩn quanh cổ hắn. Snape lẳng lặng nhìn trần căn phòng,
cẩn thận nghiêng người, đôi mắt đen như muốn khắc sâu gương mặt cậu vào lòng. Một
năm trôi qua, khuôn mặt non nớt của đứa bé này đã nảy nở hơn, thoáng hiện chút tươi
đẹp của tuổi thiếu niên, vẻ mặt vẫn thản nhiên hững hờ. Snape chần chừ vươn
tay, khẽ ôm cậu bé vào lòng.
Cậu bé đang ngủ say phối hợp rúc sâu vào lòng
hắn, lẳng lặng dựa lên lồng ngực hắn. Môi Snape khẽ run, nhẹ nhàng chạm vào những
sợi tóc mềm mại của cậu. Cánh tay dần siết chặt hơn, ôm lấy cơ thể nhỏ bé trong
lòng, Snape nhắm mắt lại.
Khoảng cách gần như vậy, bảo hắn làm sao rời
xa đây? Hắn hoàn toàn không thể buông bỏ tình cảm với cậu, sao có thể giao Harry
cho một người đàn ông khác. Harry Potter, Snape không ngừng gọi tên cậu trong lòng,
nỗi đau đớn đọng lại cùng sự mềm mại trên ngực khiến tim hắn đau như bị ai đó xé rách.
——————
[1] Phật
Sơn Vô Ảnh Cước [佛山无影脚] : môn tuyệt kỹ gắn liền với
tên tuổi Hoàng Phi Hồng. Đây là một đòn hiểm, có thể hạ gục đối thủ trong tích
tắc do thường chỉ đánh vào hạ bộ hoặc một số huyệt đạo nguy hiểm trên cơ thể.
Đại khái thì như hình nè :))
*************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét