28/12/2018

HPCNB - chương 37

Edit + Beta : Carly




Chương 37.


Sáng sớm, Harry từ từ tỉnh giấc, hơi lạnh dưới hầm khiến cậu càng lưu luyến nhiệt độ ấm áp của người bên cạnh. Cậu mở mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên là lồng ngực vững chãi được bao bọc bằng lớp áo chùng đen. Harry chớp chớp mắt, hướng tầm nhìn về phía trên, vừa khéo chạm phải đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như màn đêm của Snape, Harry thấy mình vẫn còn nằm trong lòng Snape thì dụi dụi mắt, xốc chăn ngồi dậy.
“Chào giáo sư.” Harry tỉnh táo lại, thản nhiên chào hỏi. Áo chùng tắm màu đen qua một đêm đã nhăn nhúm, chỉ còn khoát hờ trên người cậu, để lộ bờ vai mềm mại và xương quai xanh tinh tế. Đồng tử của Snape chợt co rút, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm theo thói quen, vươn tay kéo kín quần áo của cậu, bước xuống giường, vén màn lên rồi ra khỏi phòng ngủ. Một chốc sau, hắn cầm đồng phục của Harry tới, ném vào lòng cậu.
“Nếu trò không muốn làm ta muộn theo thì mau thay đồ đi.” Bỏ lại một câu, Snape bước thẳng vào nhà tắm.
Harry duỗi người, cởi áo chùng tắm, mặc quần áo, cầm lấy vật dụng cá nhân của mình chui vào phòng tắm. Hai người một lớn một nhỏ xử lý vệ sinh cá nhân.
Trên bàn đã dọn bữa sáng lên, cả hai vẫn như lúc còn ở Đường Bàn xoay, lẳng lặng dùng bữa sáng. Harry mở hành lý, thu dọn túi sách, hai người trực tiếp đến phòng học Độc dược.
Khi Snape và Harry một trước một sau bước vào lớp, phòng học vốn yên tĩnh nay càng thêm tĩnh lặng. Không nhìn tới những ánh mắt hiếu kỳ tò mò, Harry bước đến cạnh Draco, thả túi xuống. Snape đứng trên bục giảng, ánh mắt lạnh lẽo đảo một vòng, những cái nhìn quan sát hai người liền ngoan ngoãn rụt về. Người đàn ông vẫn như mọi khi, lấy khí thế mạnh mẽ và miệng lưỡi khắc nghiệt làm nhóm động vật nhỏ trong lớp đều phải kinh sợ.
Draco lấy đũa phép quấy chất lỏng trong vạc, liếc nhìn Harry đứng cạnh đang nhanh nhẹn cắt nguyên liệu, nhỏ giọng hỏi, “Tối qua cậu ở lại hầm của cha đỡ đầu à?”
Harry gật đầu, đổi lấy ánh mắt thương hại của Draco.
“Hôm qua cậu đi ô tô bay đến trường với cái tên tóc đỏ kia thật đó hả?” Draco nhíu mày hỏi, tuy Harry không nói gì, nhưng hôm qua, ở Đại sảnh đường, tên George Weasley kia đã khoe khoang kể lại gần như mọi chuyện.
“Lối vào nhà ga sao bị chặn được, sao cậu lại đi cùng với tên Weasley đó chứ?” Rồng nhỏ bất mãn bỏ dược liệu Harry đưa qua vào vạc.
“Đi cùng anh ta? Tớ còn hận không thể đuổi anh ta đến chỗ Merlin luôn đấy!” Harry cười lạnh với Draco, cắt đôi que cam thảo trong tay.
Draco nhớ đến George Weasley hôm qua nằm nhoài giữa Đại sảnh đường, phải chống eo cả buổi không đứng thẳng nổi, liền sáng suốt không hỏi tiếp. Cậu bỏ cam thảo Harry đưa qua vào vạc, đầu hơi ngẩng lên, bất chợt Draco khựng lại, Harry khó hiểu hỏi, “Sao vậy? Dược có vấn đề gì à?”
“Không phải, là… tóc của cha đỡ đầu.” Draco thì thào nhìn chằm chằm người đàn ông trên bục giảng, lông mày khẽ nhíu.
Tóc? Harry nhìn theo tầm mắt của Draco. Mái tóc của người đàn ông đen tuyền mềm mại rũ trên vai, kết hợp với gương mặt góc cạnh của hắn, đôi mắt trống rỗng và cơ thể nhìn thì gầy nhưng lại rất rắn chắc bên dưới lớp áo chùng đen, cùng khí thế làm người khác phải sợ hãi, tất cả tạo thành một sự cấm dục đầy gợi cảm, vẻ mị lực của người đàn ông trưởng thành vốn bị che mất sau bề ngoài u ám và mái tóc bóng mỡ, nay đã hoàn toàn hiển lộ.
“Cuối cùng tớ cũng hiểu tại sao cha cứ đề cử mấy sản phẩm gội đầu cho cha đỡ đầu rồi.” Draco giật mình hoàn hồn, đũa phép quấy mạnh trong vạc, “Thật sự… rất không hợp với thẩm mỹ của Malfoy.”
Harry khẽ cười thầm, gật đầu phụ họa. Xem ra sau này cậu nên chú ý hơn đến thói quen sinh hoạt của người đồng bọn này, không cần mỗi ngày phải ăn mặc như tên khổng tước Lucius kia, ít nhất không được để đầu tóc bóng mỡ nữa, thật uổng phí cho một tướng mạo tốt đến vậy.
Các động vật nhỏ vốn đang sợ hãi tránh né ánh mắt của giáo sư, nửa tiếng trôi qua, vẫn có người phát hiện sự thay đổi của hắn. Vì thế mà những ánh mắt vụng trộm liếc về phía bục giảng cũng tăng thêm. Snape luôn rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, hắn bỏ dược liệu trong tay xuống, ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt tối đen như mực vẫn u ám thâm trầm làm người ta thấy khó thở. Đám động vật nhỏ cúi hết đầu xuống, không dám nhìn lung tung nữa.
Ánh mắt của Snape đảo quanh một vòng thì đối diện với một đôi mắt xanh thẳm, Harry mỉm cười với Snape rồi lại cúi đầu tiếp tục xắt nguyên liệu. Snape thoáng mím môi, hương thơm trong lòng tối qua như vẫn còn quanh quẩn trong không khí, tia sáng trong mắt hắn chợt lóe, hắn cúi đầu đổ độc dược vừa nấu xong vào bình, dọn dẹp lại bục giảng rồi bước xuống, cẩn thận kiểm tra động tác của đám động vật nhỏ, miệng không ngừng buông lời cay độc.
Blaise bên cạnh nhìn đám sư tử nhỏ Gryffindor bị đả kích đến ủ rũ uể oải thì cúi đầu, cầm vật liệu trong tay thì thào, “Điên cuồng trừ điểm như vậy, sao mình lại thấy tâm trạng của giáo sư thật ra rất tốt nhỉ…?”
Harry chớp chớp mắt, thì ra Gryffindor là máy điều chỉnh tâm trạng của giáo sư Snape. Lúc khó chịu thì trừ điểm để xả giận, lúc tâm trạng tốt thì lại càng trừ điểm để thấy tốt hơn nữa. Chậc chậc chậc, tư nhiên thấy nhóm bốn người của ông ba nhà mình đúng là nghiệp chướng, sao lại chọc phải vị Xà Vương có thù tất báo như vậy chứ.
Draco bỏ dược liệu cuối cùng vào, khoảng ba phút sau, hai người đã làm xong. Harry mang bình độc dược lên bàn giáo sư, Snape cầm lấy lắc lắc kiểm tra, chất lỏng trong bình màu nâu đen, hắn vừa lòng gật đầu, “Slytherin cộng năm điểm.”
Harry nhìn đôi mắt đen láy của Snape, gật đầu rồi rời khỏi lớp cùng Draco. Thật ra lớp Độc dược không khó như trong truyền thuyết nói, chỉ cần hoàn thành bài tập điều chế độc dược đã giảng trên lớp là có thể đi ra, cậu và Draco luôn là nhóm rời lớp trước.
Harry vắt cặp lên vai, hỏi Draco đi cạnh, “Chiều học cái gì thế?” Cậu không có thói quen thuộc thời khóa biểu.
Draco nghe vậy thì trong mắt hiện vẻ khinh thường, “Lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Gilderoy.”
Gilderoy Lockhart? Tên tự kỷ kia sao? Harry khẽ cau này, gã đàn ông trong nguyên tác đó rất thích dựa vào sự nổi tiếng của Harry để làm nổi bật bản thân. Lúc ở Hẻm Xéo, cậu đã tránh được lần đầu chạm mặt Gilderoy, nhưng lại không thể tránh lớp Phòng chống Nghê thuật Hắc ám được, hy vọng tên khổng tước thích khoe khoang đó không gây thêm phiền toái cho cậu.
Đại sảnh đường.
Harry vừa lẳng lặng dùng bữa trưa, vừa trò chuyện với Noah trong thức hải.
Chủ nhân, ta đột nhiên phát hiện ngài rất chịu thiệt.
Tại sao? Có Noah hỗ trợ, cậu chịu thiệt chỗ nào.
Dumbledore có Hội Phượng hoàng, Voldemort có Tử Thần Thực Tử, mà chủ nhân ngài thì không có gì cả, làm cái gì cũng phải tự mình ra tay.
Harry khẽ cười trong lòng. Ta có Noah, ừm, có Snape, Lucius cũng  có thể tính vào, thế lực nhà Malfoy còn chưa đủ sao?
Nhưng vẫn không phải của riêng ngài.
Harry im lặng. Đúng là vậy, nhìn tình hình hiện tại, thế lực của cậu có hơi mỏng manh, thế nhưng… Ta không thích có quá nhiều người ở cạnh mình, hơn nữa, Hội Phượng hoàng của Dumbledore mấy năm bị Bộ Phép thuật chèn ép khá thảm, Tử Thần Thực Tử của Voldemort đã không còn bao nhiêu người trung thành, lực lượng bên cạnh ta như vậy là đủ rồi.
Chẳng qua chủ nhân ngại phiền thôi.
…… Bị vạch trần như vậy nhưng Harry không nói gì. Xây dựng thế lực sao, không phải cậu chưa từng làm. Chỉ là, đến khi cậu đạt được mục tiêu, muốn lùi về sau thì sẽ luôn có rất nhiều đàn em phiền phức cứ quấn lấy cậu không tha.
Sau khi xử lý xong mối đe dọa của thế giới phép thuật, cậu phải tìm nơi sống an ổn, dắt theo một đám thuộc hạ làm chi chứ. Hơn nữa, trách nhiệm phải gánh vác sau khi xây dựng thế lực sẽ rất lớn, cậu vốn là người không thích bị trói buộc, bằng không năm đó cũng sẽ không tránh phía sau màn, cam tâm làm một nhân viên cho công ty.
Trước hết đừng nói chuyện này.
Dạ, chủ nhân.
Cắt đứt liên hệ với Noah, Harry ngẩng đầu thì thấy nữ sinh xung quanh ai nấy cũng đều ôm sách đọc say mê, liếc qua mới biết là sách của Gilderoy.
Blaise bất mãn trề môi, “Tên tự kỷ đó có gì tốt nhỉ, bất kể là học trò mới hay các đàn chị năm trên, sao họ thích gã đến thế chứ, những Thần sáng có bản lĩnh không hề thiếu, sao không có ai sùng bái vậy?”
“Vì bọn họ không đẹp mã như gã.” Harry thản nhiên nói. Trên mặt không có sẹo thì tính tình u ám kỳ quặc, không né tránh đã là không tệ rồi, còn sùng bái được sao?
Các rắn nhỏ nam tính chung quanh đồng loạt gật đầu.
“Đúng rồi, Harry, cậu còn chưa biết thủ tịch năm nhất năm nay đúng không.” Blaise nói, bảo Harry nhìn về phía nhóm học trò năm nhất ngồi, người ngồi ở vị trí đứng đầu là một cậu bé có diện mạo tuấn tú, tóc nâu, phong thái tao nhã, nhưng không có chỗ nào đặc biệt.
“Cậu ta làm sao?” Harry lạnh nhạt, có gì đáng chú ý sao?
Blaise vừa nghe vậy thì ý cười trên mặt liền sụp đổ, “Harry, người ta tốt xấu gì cũng là thủ tịch năm nhất, cậu nên nhớ mặt đi. Hơn nữa…” Blaise chớp mắt vài cái, “Cậu ta ngưỡng mộ cậu đấy, lúc tranh vị trí thủ tịch còn cố ý muốn kiếm cậu mà, con trai độc nhất nhà Eton, Rick Eton.”
“Khiêu chiến thủ tịch năm nhất sao, vậy cậu ta tìm tớ làm gì?” Harry khẽ cau mày, xắt một miếng bít tết, bỏ vào miệng.
…… Lần này, Draco cũng không nhịn được nữa, “Harry, Huynh trưởng Efide đã tốt nghiệp, vị trí thủ tịch Nhà bị bỏ trống, thủ tịch các năm đều có thể tham gia khiêu chiến.” Cậu có thể chú ý đến chuyện của Nhà một chút không, đừng để lần nào cũng để người khác giải thích cho cậu chứ, cứ như cậu không thuộc về Nhà này vậy.
“Thế nào? Harry, muốn đấu với cậu ta một trận không, đã lâu rồi bọn tớ không thấy cậu ra tay, cậu không thể tiếp tục dùng đũa phép làm cái cớ được.” Blaise cười gian xảo.
Mới năm nhất đã nhòm ngó đến vị trí thủ tịch Nhà, dã tâm không nhỏ nhỉ. Phô trương như vậy, là do quá tự tin hay là vô tri không biết sợ đây. Dù là Draco có thực lực và gia thế cũng không khiêu chiến thủ tịch Nhà ngay khi mới nhập học như vậy. Cậu nhóc nhà Eton có vẻ ngoài tao nhã ôn hòa, ai ngờ khát vọng với quyền thế lại cao đến thế.
Thế nhưng, chuyện đó thì liên quan gì đến cậu chứ. Trong Slytherin này, cậu không có địa vị hay thế lực, khiêu chiến cậu làm chi? Liếc mắt nhìn cậu bé ôn hòa ở cuối bàn, Harry bình thản dời mắt đi.
Chủ nhân, có người khiêu khích ngài, để Noah đánh hắn một trận đi!
Mi có khuynh hướng bạo lực từ khi nào vậy? Hệ thống này của cậu hình như càng lúc càng nhân tính hóa.
Chủ nhân, hệ thống của Noah cũng cần thường xuyên vận động, nếu không phản ứng sẽ dần chậm chạp. Hơn nữa, chủ nhân, biểu lộ vừa đủ có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, không thì người tới thử sẽ nhiều lắm đấy.
Tên tuổi cứu thế chủ này đúng là mầm tai vạ. Harry nghiến răng trong lòng.
“Sao nào? Harry, đánh một trận đi, để đám học trò mới chứng kiến thực lực của cậu.” Blaise ngồi cạnh tiếp tục thuyết phục.
“Là các cậu muốn xem thì có.” Cậu không tính đánh nhau với người ta, tưởng chơi với khỉ sao. Nếu chọc tới thì cậu sẽ âm thầm giải quyết người đó, cảnh cáo là được, cứ xem như cho Noah vận động một chút vậy.
Pansy bật cười, vỗ vai Blaise bị đả kích.
“Lần này cho cậu bù tiền chết luôn.”
Harry khựng lại, ngẩng đầu hỏi, “Bù tiền gì đấy?” Dám lôi cậu ra đánh cược, đừng nói là đã bắt đầu rồi nhé.
Ánh mắt của Blaise  trở nên thảng thốt, đang tính nói gì đó. Tầm mắt của Harry chợt chuyển sang nhìn về phía sau cậu ta.
Mọi người chung quanh đều là những thiếu niên nhạy bén, nương theo tầm mắt của Harry nhìn thấy cậu bé vòng ra sau Blaise đi về phía Harry. Draco liếc nhìn màu đỏ vàng trên đồng phục của cậu ta, trong mắt hiện ra vẻ không vui.
“Chào anh, Harry, em… em là Colin Creevey.” Cậu bé sợ hãi bước đến gần Harry, thở hổn hển vài cái rồi tiếp tục nói. “Em biết anh ở Slytherin, nhưng mà… có thể… cho em chụp hình anh không… Ý em là…”
Harry nghe câu chữ lộn xộn của cậu ta, mày nhíu lại, một sư tử nhỏ xâm nhập vào hang rắn? Cậu ta muốn bị nuốt chửng ngay cả xương và da cũng không còn sao?
Draco đập mạnh dao nĩa xuống bàn, dụng cụ va đập vào chén dĩa phát ra âm thanh chói tai, “Slytherin để cho một tên sư tử ngu xuẩn tự do ra vào từ khi nào mà tôi không biết vậy!”
Colin bị dọa giật cả mình, lúc này mới phát hiện nhóm học sinh ngồi quanh bàn, dù là năm trên hay năm dưới đều nhìn cậu bé với ánh mắt khinh thường đầy ác ý.
“Em… em chỉ…”
“Chỉ là cái gì?” Một âm thanh trong trẻo vang lên, Harry hơi nghiêng người, vị Eton thủ tịch năm nhất luôn ôn hòa kia chợt hừng hực khí thế nhìn Colin đang run lẩy bẩy, “Huynh trưởng năm nhất của các cậu không lẽ chưa nói cho cậu biết đừng tùy tiện chọc vào người của Slytherin sao?”
“Em đến từ thế giới Muggle nên không biết…” Giọng của Colin nhỏ dần rồi im bặt. Nghe thấy lời giải thích của cậu ta, những tầm mắt ác ý chung quanh bất ngờ tăng thêm vài phần, tiếng bàn tán cũng ồn ào hơn. Blaise cười giễu cợt, “Bảo sao lại mang đồ của Muggle đến đây.”
Colin cầm máy ảnh trong tay giấu ra sau lưng, uất ức nhìn về phía Harry.
Draco cười lạnh, đang tính lên tiếng. Rick Eton đã giành trước, khinh thường nói, “Một tên Máu bùn mà dám…”
“Câm miệng cho tôi!” Harry nhíu mày lạnh lùng nói. Cả Slytherin đột nhiên yên lặng hẳn, Eton đang nói nhất thời khựng lại, trong mắt hiện lên chút buồn bực xấu hổ.
Harry không để ý đến những tầm mắt chung quanh, trong đôi mắt xanh thẳm của cậu phủ đầy sự lạnh lẽo sương giá.
“Huynh trưởng còn chưa nói, cậu chen miệng vào làm gì! Thủ tịch năm nhất làm gương cho tân sinh như vậy à!”
Dám mở miệng chen ngang lời của Draco, còn can đảm tới khiêu chiến cậu, thật sự nghĩ cậu hiền à. Noah nói không sai, cậu luôn bận rộn đối phó với mấy đại nhân vật kia, đám nhóc con xung quanh này cũng nên dạy dỗ một chút.
Sắc mặt của Eton đổi tới đổi lui, trong mắt chợt lóe vẻ không cam lòng, nhưng vẫn cúi đầu nhận lỗi, “Tôi đã vượt quá giới hạn, xin lỗi, huynh trưởng.”
“Trở về chỗ của cậu đi.” Harry khẽ nheo mắt lại, trong mắt chỉ có sự sắc lạnh.
“… Vâng.”
Harry quay đầu thì phát hiện đôi mắt màu xám sáng của Draco sáng trưng nhìn cậu. Harry gật đầu với cậu nhóc, liếc mắt nhìn Colin đứng ngu người.
“Trò trở về bàn mình đi, đây không phải nơi trò có thể đến.” Một sư tử Muggle lại chạy đến nhà Rắn vốn tôn vinh huyết thống, là ngại mình sống quá lâu sao.
Colin cắn môi, nhìn Harry rồi lạch bạch chạy về Gryffindor.
Harry lại cầm lấy dao nĩa tiếp tục ăn. Pansy sùng bái vỗ vai cậu, “Harry, hồi nãy nhìn cậu đẹp trai quá trời quá đất.”
Blaise nhìn vẻ mặt sa sầm của Eton, bĩu môi, “Năm nhất năm nay gan ghê ta, nhà Eton cũng là một gia tộc lớn, mọi người không nặng tay là vì thân phận của cậu ta thôi, chỉ vậy mà nghĩ thực lực của mình đủ để khiêu chiến thủ tịch Nhà sao.”
“Đừng để ý tới cậu ta.” Harry bình thản nói.
Nhóm rắn nhỏ chung quanh ăn ý liếc nhìn nhau, tiếp tục dùng bữa với lễ nghi hoàn mỹ, giống như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì cả. Nhưng học trò các năm không ngừng liếc mắt về phía này, cho thấy Harry lại khiến các thế lực trong Nhà chú ý.
***************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét