Edit : Du
Beta : Carly
Chương 13: Bí ẩn khu vực cấm
Sirius Black chỉ kịp tới gặp Harry được một lúc, đã bị bắt trở về Bộ Pháp thuật, tuy rằng Bộ Pháp thuật không bồi thường vì đã phán quyết sai, nhưng ông ta chính là người thừa kế duy nhất của nhà Black, nhất định phải thừa kế tài sản của Black, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa mà, nhà Black sao có thể chỉ còn một căn nhà cũ nát và vài đồng Galleon chứ. Bây giờ Sirius đã đường đường chính chính được lấy lại sự trong sạch. Số cổ phần của cơ nghiệp nhà Black mà Bộ Pháp thuật đã chỉnh lý đưa lại, cũng đủ khiến cái người suốt ngày lông bông này khóc lóc than, thà một lần nữa đối mặt với Giám ngục của Azkaban còn hơn.
“Cha đỡ đầu
cũng thiệt là, sao ông ấy có thể nói như vậy chứ.” Harry bất mãn khi nhìn cha đỡ
đầu ký cái miếng da dê đáng giận kia.
“Tha cho chú
ta đi, thứ chú ta học được thời thơ ấu là nổi loạn, lúc đến trường là gây rối,
sau khi trưởng thành lại phải học cách đối mặt với chiến tranh, kế đó là học
cách chống lại Giám ngục. Mấy chuyện xử lý sản nghiệp này ấy hả, chú ta còn
không thành thạo bằng tớ đâu. Có điều mẹ tớ lại rất vui, sản nghiệp nhà Black
đó giờ vẫn do mẹ quản, cuối cùng bà cũng có thể nhẹ nhõm rồi.” Draco cũng đọc
thư của Sirius, có ba phần xem thường, bảy phần cười trên nỗi đau khổ của người
khác.
“Ái chà~
Draco, không ngờ nhà Malfoy lại dễ dàng từ bỏ như vậy!” Pansy khoa trương chỉ
vào Draco, làm bộ giật mình, nhưng ánh mắt của cô nàng lại không hề giấu ý cười,
nói rõ ý đồ trêu chọc của cô.
“Nhà Malfoy
không thiếu chút tiền này, năm đó khi mẹ tớ tiếp nhận, ba đã xem nó như của hồi
môn của mẹ, mẹ tớ cực kỳ phiền não, cục diện lúc đó lại hỗn loạn, chiếm biết
bao nhiêu thời gian trang điểm, dạo phố, dự tiệc trà của mẹ. Harry, nếu việc
này kéo dài thêm vài năm nữa, không chừng bà sẽ nổi cáu đem bán hết đống sản
nghiệp này ấy.”
“Tớ nghĩ, nếu
vậy thì cha đỡ đầu sẽ vui vẻ hơn nhiều.”
Mấy đứa trẻ đều
nở nụ cười. Hermione phát hiện Ron vẫn im lặng không nói gì, nụ cười thường trực
trên môi cũng không còn, cứ rầu rĩ không vui.
“Ron, cậu làm
sao vậy?” Trong nháy mắt, mọi người đều vây quanh Ron.
“Mẹ không cho
tớ tham gia lớp Bay...” Ron sầu não nói. Cậu muốn bay, bay là giấc mơ của tất cả
mọi người mà.
“Ron, mẹ cậu
nói đúng đó.” Hermione nghiêm nghị, đẩy cuốn 《Quidditch
qua các thời đại》
cho Ron. “Cậu xem, chỗ này, chỗ này còn có chỗ này nữa, đều là sự cố khi bay, mắt
cậu lại không nhìn được, sao có thể để cậu bay chứ!” Thật ra Ron thấy chẳng sao
cả, nhưng Neville bên cạnh lại nghẹn ngào một tiếng, nhụt chí nằm ườn ra đất.
“Tớ
chỉ muốn bay thôi, đâu phải đi thi đấu...” Ron nhìn mọi người với vẻ đáng
thương. “Chỉ cần một lá thư của mẹ, trường sẽ duyệt ngay mà.”
“Được
rồi được rồi, đừng quậy nào.”
“Cậu
có cách hả Draco?” Ron y như cún con quay sang Draco.
“Tìm
một cây chổi an toàn một chút là được ngay chứ gì, Ron chỉ muốn bay thôi mà.”
“An
toàn một chút là sao?” Ba chú sư tử chưa từng được đụng tới chổi bay đều tò mò
nhìn Draco, đặc biệt là Neville, khuôn mặt tròn tròn tràn ngập chờ mong, tỏ rõ ‘tớ
cũng muốn một cây chổi an toàn ~ ’.
“Không
gì có thể làm khó được Malfoy.” Draco hất cằm đầy tự tin.
Tiết
học bay đầu tiên, Ron vẫn chỉ có thể quan sát, trừ Neville té gãy tay, tất cả mọi
người đều ngay ngắn có thứ tự. Cuối cùng, những người xuất sắc nhất đương nhiên
là Harry cùng Draco. Thế nhưng vì không có cú bổ nhào từ năm mươi mét Anh xuống
nên giáo sư McGonagall không đề xuất để năm nhất gia nhập đội Quidditch.
Nhưng
không vì thế mà ảnh hưởng đến sự yêu thích bay lượn của Harry và thiên phú của
cậu, chí ít thì đội trưởng đội Quidditch đã hẹn trước, sang năm Harry sẽ làm Tầm
thủ nhà Gryffindor.
“Ron,
đây là thứ tớ đã đặc biệt tìm kiếm trong nhà cho cậu đấy.” Draco lấy ra một cây
chổi mới tinh. Vì mới học lớp Bay không bao lâu, trong đầu mọi người đều là những
cái chổi cũ nát, lông chổi xơ xác, bây giờ đột nhiên nhìn thấy một cây chổi mềm
mịn, hoa lệ, mắt mọi người đều phát sáng.
“Oa,
để tớ xem nào, đồ sưu tầm của nhà Malfoy.” Blaise cướp lấy đầu tiên. “Silver
Star * ? Đây
là nhãn hiệu gì? Mới ra hả? Tốc độ bao nhiêu?”
* bản raw ghi là 银星 tức Ngôi sao bạc
(Silver Star), nhưng khi tìm hiểu thì trong nguyên tác không có, chỉ có 2 dòng
chổi có liên quan là Sao xẹt (Shooting Star) và Mũi tên bạc (Silver Arrows)
thôi. Vì không chắc ý tác giả nên bên mình không đổi tên mà chỉ chú thích thêm
nếu có ai thắc mắc.
“Đây
là món tớ tìm ra từ kho đồ cổ nhà Malfoy, lịch sử của nó đảm bảo còn lâu đời
hơn cả trường mình, nghe nói là đồ của hơn 100 năm trước. Cứ yên tâm, nhà
Malfoy luôn bảo dưỡng nó rất tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra mấy sự cố như ở trường
học. Ron, thử xem đi, tốc độ tối đa là 40!”
“...”
Ron.
“Có
vẻ rất an toàn.” Neville cũng muốn.
“40
là bao nhiêu? Rất nhanh sao?” Harry rất tệ môn Toán.
“Là
đồ cổ...” Hermione, Pansy, Blaise.
“Tớ
nghĩ dùng cái chổi này thì sẽ không ai có ý kiến đâu!”
“Draco,
năm nhất không được phép tự mang chổi bay.” Ron rất tò mò làm sao cậu ấy có thể
mang vào, lại quang minh chính đại lấy ra như thế.
“Ba
tớ đã tài trợ cho chổi bay của trường, bây giờ đã bị quét sạch rồi, có điều
toàn là loại của năm năm trước, kém xa Nimbus bây giờ. Đây là yêu cầu của phu nhân
Hooch, bà ấy nói chổi dành cho học sinh mới bắt đầu học bay không thể quá nhanh
được. Hầy, lạc đề rồi. Món đồ cổ này chính là một trong những cây chổi mà
Malfoy quyên góp lần này, phu nhân Hooch đã chấp nhận đây là chổi chuyên dụng của
cậu. Được rồi, Ron, mau thử đi, chúng ta đang dùng chổi của ‘trường học’, không
phải tự mang theo.”
“Malfoy
biết cách lách luật * ghê nhỉ.”
Hermione gật đầu mỉm cười.
* raw là 打擦边球, dịch sát là đánh bóng sát mép bàn, một kiểu nói lóng, được dùng để
chỉ những việc làm sát với quy định nhưng không vi phạm quy định (Nguồn: Cồ Việt)
“Đúng
rồi, chúng ta phải mượn thêm hai cây, để đi theo bảo vệ Ron.” Harry chạy đi mượn
chổi.
“Tớ
với Neville ở dưới này cho, để ngừa có chuyện xảy ra.” Hermione nhìn Neville
đang ước gì có thể cắm rễ sâu xuống đất.
“Tớ
cũng ở lại, quần áo hôm nay không thích hợp để bay, ba người các cậu cố lên. Sự
an toàn trên không của đóa hoa nhà Slytherin giao cả cho các cậu đấy.” Pansy vô
cùng nữ vương nói với Draco, Harry và Blaise.
“Tớ
thành đóa hoa nhà Slytherin từ khi nào thế?” Ron cười khổ.
“Cậu
có nhiều biệt danh lắm, được rồi, Ron, cậu mau đi thử đi.”
Cảm
giác được bay lượn rất tuyệt vời, gió chậm rãi thổi qua tai, ánh mặt trời chiếu
xuống, vây lấy cậu. Thậm chí, Ron còn cảm nhận được xung quanh mình có rất nhiều
tinh linh xinh đẹp đang kề sát tai cậu và cất tiếng hát... Tất nhiên, cảm giác
tuyệt vời đó chỉ mình cậu cảm nhận được.
Harry
nằm nhoài lên chổi tẻ nhạt nhìn Ron, chậm rãi bay. Thật chả hiểu nổi, khinh
công của Ron có tốc độ ngang ngửa Độn thổ, sao lại thích cái trò nhàn nhã chán
ngắt thế này nhỉ.
“Draco,
nhà cậu có đồ cổ nào cỡ tám mươi năm hay năm mươi năm trước không? Cái này...
nhìn thôi cũng mệt nữa.” Blaise cũng bùng nổ.
“...Để
tớ về kiếm thử xem.” Cậu nhóc quý tộc bạch kim hạ chổi dần xuống mặt đất.
“Ron,
cho tớ mượn cây chổi đó với, nó tuyệt quá đi mất!” Người duy nhất ủng hộ chỉ có
Neville, cậu ta rất thích bay. Hiển nhiên, cây chổi này đã thỏa mãn cả hai tiêu
chuẩn bay trên không và an toàn của cậu, mà chính cậu ta cũng không chú ý rằng
đây là lần đầu tiên mình đưa ra yêu cầu với bạn bè.
Đương
nhiên Ron sẽ không từ chối, Neville sau khi nhận được liền vui tươi hớn hở bay
bên cạnh. Đám Harry thì dùng chổi do nhà Malfoy tài trợ, làm vài kỹ thuật đặc
biệt. Ron ngồi trên cỏ cùng Hermione và Pansy thảo luận về trang điểm, đồ ngon
và quần áo.
Đến
khi Neville chơi đủ rồi, hai cô bé đề nghị Ron ngồi kiểu một bên trên cây chổi
cổ. Rõ ràng, không chỉ một quý tộc như Pansy, mà cả Hermione cũng rất thích tư
thế ngồi tao nhã này. “Chúng ta cần phải tận hưởng niềm vui thú khi bay trên
không trung, đâu phải thi đấu đâu nào, đừng làm khổ chân mình đến biến hình chứ.”
Draco
đang dùng quả táo để mô phỏng chơi Quidditch nghe được liền nói. “Đó cũng là một
cách hay để kiếm tiền, nhà mình có cổ phẩn của cửa hàng chổi, không khó làm.”
“Dr... Draco.” Harry cầm quả táo đen mặt, nhìn Draco ở
giữa không trung đã rơi vào trạng thái Malfoy.
“Harry, chúng
ta tiếp tục đi, giáo dục nhà Malfoy quá thành công rồi. Tớ vô cùng vui mừng khi
mình có anh trai và người mẹ tái hôn ba lần.” Blaise không cần phải thừa kế gia
tộc, cậu hoàn toàn có thể sống cuộc đời mình muốn.
Sự thật chứng minh rằng đầu óc buôn bán của Malfoy quả thật
không tồi. Lấy bản vẽ chế tạo chổi cũ ra, sửa lại một lần, về tốc độ thì không
phải lo, độ an toàn và ổn định được đặt lên hàng đầu, loại chổi có tên ‘Tao
Nhã’ này nhận được rât nhiều sự yêu thích của các quý cô quý bà, một số người
già và trẻ em. Niềm vui thú chậm rãi bay trên không trung và thưởng thức phong
cảnh xinh đẹp, đây là một loại kích thích không thua gì Quidditch. Nghe nói
Malfoy đã sáng chế ra một loại chổi tình nhân cho hai người ngồi, bắt nguồn từ
việc Narcissa muốn tạm buông việc của gia tộc, một lần nữa trải nghiệm sự lãng
mạn.
“Nghe nói, các cậu đi dạo đêm?”
“Suýt bị Flich bắt tại trận...”
“Cuối cùng còn tới khu cấm ở lầu ba...”
“Mém tí bị chó cắn chết!”
Mấy người thay phiên nhau tra hỏi, khiến cho những kẻ suýt nữa
dây vào rắc rối xấu hổ đến nỗi muốn đào hố chôn mình luôn cho xong.
“Đều tại Sirius, chú ấy lẻn vô trường thăm tớ, sau đó xúi tớ đi dạo
đêm, bảo là nếu con trai của James mà lại chưa từng đi dạo đêm thì James sẽ tuyệt
vọng chết mất.”
“Harry, đừng có viện cớ, còn Draco nữa, sao cậu cũng hồ đồ theo
các cậu ấy vậy. Hermione, thật khó tin là cậu cũng góp phần.” Ron uể oải cảm
thán, rốt cuộc là do Dumbledore sắp xếp hay là hiệu ứng của nội dung câu chuyện
đây.
“Hermione vốn dĩ muốn ngăn bọn tớ.”
“Tên Black kia cũng thiệt là, lại kéo cả bọn vào khu cấm.” Draco
hơi tức giận.
“Không thể trách ngài Black được, mọi năm làm gì có khu cấm.”
“Đó không phải lý do cho việc chúng ta suýt nữa đã làm mồi ngon
cho một con chó.” Draco nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, Draco, dù sao cha đỡ đầu cũng đã bị Hermione dạy dỗ
thê thảm rồi!” Harry có hơi đồng cảm với cha đỡ đầu nhà mình, vì khí thế của
Hermione lúc đó mạnh mẽ quá mà.
“Ai bảo chú ấy lớn vậy rồi mà còn càn quấy.” Hermione hơi hơi đỏ
mặt, thế nhưng cô vẫn cao ngạo ngẩng cao đầu, trong đôi mắt lóe lên sự đắc ý.
Ron vẫn đang xoắn xuýt trong vòng xoáy cốt truyện. Cậu thật sự
không hiểu, nghe nói hiệu ứng cánh bướm có thể tạo ra một cơn bão mà? Vậy sao cậu
đã cố gắng vẫy cánh phình phịch, vẫy đến nỗi có thể làm Slytherin và Gryffindor
xích lại gần nhau hơn mà mọi chuyện vẫn như cũ là vì cớ gì? Thay đổi như vậy
còn chưa đủ hả? Hừmmm... Harry không vào đội Quidditch, nhưng cũng chỉ bớt đi
vài lần đến “thăm” phòng Y tế thôi, thật không cam lòng mà ~
Ron càng nghĩ càng phiền muộn, đột nhiên phát hiện đề tài nói
chuyện của đám bạn đã chuyển từ ông chú xấu nết xúi cả bọn đi dạo đêm đến đằng
sau cánh cửa sập dưới chân con chó ba đầu khổng lồ rốt cuộc là đang ẩn giấu cái
gì.
“Nhất định là cái bọc nhỏ trong kho bạc số 713!” Ý kiến của Harry
được mọi người tán đồng.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tiếp đó cả nhóm sẽ đến chỗ
Hagrid, rồi phát hiện ra Nicholas Flamel. Thế nhưng, mấy ai lường trước được điều
gì, chú bướm nhỏ đang đau đầu vì nội dung câu chuyện quyết định nói một câu
bông đùa không ảnh hưởng mấy đến đại cục.
“Harry, cậu đừng quên rằng Hagrid là người đã đi lấy món đồ trong
kho bạc số 713... Nếu cậu là giáo sư Dumbledore, sao lại để Hagrid đi lấy một
thứ quan trọng đến nỗi cần nhiều thần chú bảo vệ như vậy?”
Lời của Ron làm tất cả mọi người đều ngơ ngác, dù là Harry cũng
không thể phản bác. Tuy cậu thật sự yêu quý bác Hagrid, nhưng thật sự không thể
phủ nhận một điều rằng, ông không phải là một người đáng tin cậy.
“Ron, ý cậu là...”
“Chắc là trùng hợp thôi, giáo sư Dumbledore muốn Hagrid nhân tiện
lấy đồ giúp lúc đi đón Harry thôi, bằng không, sẽ không tùy tiện như vậy. Mà thứ
do con chó ba đầu canh giữ nhất định cực kỳ nguy hiểm và quý báu, tất nhiên
không tới mức quá quý, quá có giá trị, không thì giáo sư đã tự giấu bên mình rồi.”
“Có lý.” Các nhóc rắn nhỏ và sư tử nhỏ cùng nhau gật đầu. Mọi
người nhanh chóng quên đi kho bạc số 713, thứ phải để Hagrid đi lấy có thể là vật
phẩm quý giá nào chứ.
“Vậy... rốt cuộc nó là cái gì?” Neville khổ não gãi gãi đầu.
“Người ta hay nói, trí tuệ của tập thể là vô hạn!” Ron trịnh trọng
nói cho mọi người nghe một lời chí lý. Ngày hôm sau, cả Hogwarts bắt đầu tràn
ngập đủ lời đồn nhảm bịa đặt...
“Cậu biết gì chưa, trong khu cấm ở lầu ba cất giấu thứ vũ khí
ngang ngửa bom nguyên tử đó!”
“Bom nguyên tử? Cái gì thế? Tớ lại nghe nói, ở đó có một bình độc
dược có thể làm người ta sống lại.”
“Ai nói vậy, thật ra trong đó có tờ khế đất của Hogwarts, ai có
được nó, người đó chính là hiệu trưởng!”
“Chỗ đó đang cất giấu một Veela, Veela xinh đẹp nhất.”
“Veela? Ở Bulgaria có cả đống, được giấu kỹ thế này thì nhất định
là tinh linh rồi!”
“Không thể nào, giáo sư môn Cổ ngữ Runes của tụi tớ là tinh
linh, tại sao năm nay lại phải giấu một tinh linh trong khu cấm chứ.”
“Cậu nói xem có thể nào là người yêu cũ của hiệu trưởng không?”
“Cậu suy nghĩ bớt tà ác chút được không vậy.”
“Bên Gryffindor nói thế mà, ‘lầu vàng giấu người đẹp’ * .”
* nguyên văn là kim ốc
tàng kiều [金屋藏娇] một điển tích nổi
tiếng của Trung Quốc về lời hẹn ước của Hán Vũ Đế với Trần Hoàng Hậu Trần A Kiều.
được biết đến như lời định ước của phu quân với nguyên phối thê tử, hình ảnh lộng
lẫy nhưng thực chất lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc. [Nguồn: Wikipedia]
“Tớ thì thấy phiên bản của Slytherin đáng tin hơn, trong đó là
con riêng của hiệu trưởng.”
“Tại sao không thể là tư liệu phép thuật quý giá?”
“Nhất định là sách, rất rất nhiều những cuốn sách quý giá, không
chừng là tư liệu do những người sáng lập để lại.”
“Tớ thấy có khi lại là một đống đồ ngọt mà hiệu trưởng thích ấy.”
“Cũng không phải không có khả năng.”
“Chẳng phải tất cả giáo sư đều phải tham gia bảo vệ à? Mắc mớ gì
họ lại bằng lòng đến bảo vệ đống bánh kẹo của hiệu trưởng?”
“Tình thế bức bách mà, ai bảo hiệu trưởng là người phát tiền
lương.”
“Có lý ha.”
Dumbledore rút gân, ông không ngờ được đám Harry lại tung điều
mình phát hiện được ra khắp trường như vậy, càng không ngờ đến đám học trò đáng
yêu có thể nhiệt tình đến thế, họ đã bắt được không ít đứa mạo hiểm xông vào
khu vực cấm rồi.
Thế nhưng việc đống đá quý bị giảm một lượng đáng kể vẫn không
khiến sự nhiệt tình của mọi người giảm xuống. Có một nam sinh Hufflepuff dũng cảm
cứu một nữ sinh Gryffindor khỏi chó ba đầu, sau đó hai người nhanh chóng rơi
vào bể tình.
Truyền thuyết liên quan đến đống đồ ăn ngọt của hiệu trưởng sau
cánh cửa sập đã biến thành thần chú tình yêu, chỉ cần vượt qua thử thách thì sẽ
có được hạnh phúc. Thế nên số người anh dũng xông vào khu vực cấm đã tăng tột đỉnh,
hơn nữa lần nào cũng tóm toàn cặp đôi.
Dựa vào một lời đồn bí ẩn nào đó, rằng khu vực cấm này chỉ năm
nay mới có, năm sau không còn nữa, điều đó kích thích mọi người, thậm chí mặc kệ
luôn Cúp Nhà. Dù sao Cúp Nhà năm nào chẳng có, thế nhưng Galleon, vũ khí mạnh,
rồi khế đất, tư liệu, hay Veela, tinh linh, đến con riêng, tình nhân cũ, lời
nguyền tình yêu này nọ không phải năm nào cũng có.
Mỗi người mỗi kiểu, ngay cả việc hiệu trưởng giấu đồ ngọt trong
đó cũng trở nên vô cùng có lý, huống hồ là những cái khác. Ngay cả giáo sư
Quirrell và cái vị sau đầu gã kia, lần đầu tiên thấy mờ mịt xoắn xuýt y chang kẻ
thù không đội trời chung Dumbledore.
Thật ra, ở cửa
ải chó ba đầu, nếu biết phương pháp thì rất dễ, không biết thì thật sự khó khăn
vô cùng. Snape trong nguyên tác cũng vì thế mà bị thương chứ đâu. Vui vẻ vì trò
nghịch ngợm của mình xong, Ron bắt đâu suy xét xem có nên gợi ý cho mọi người một
chút không, dẫu sao thì cửa ải dưới đó rất thú vị. Thôi một tháng nữa đi, Ravenclaw cũng bắt đầu tra cứu sách rồi.
Cảm giác được Draco phía sau có chút khác thường, Ron xoay người
lại, đến gần hỏi. “Sao vậy, thư nhà cậu gửi hả, sao không mở ra xem?”
“Tớ kể với ba mẹ về Harry và Hermione... Tớ sợ…”
“Sợ nhà cậu phản đối việc chơi với nhà Gryffindor?”
“Ừ... cậu cũng biết mà, nhà tớ... có gia cảnh như vậy. Ngay cả cậu...
ba tớ là thành viên của Ban Giám hiệu trường, ông ấy có quyền đổi phòng ngủ.”
“Draco, cậu họ Malfoy, cậu cho rằng cái gì là quan trọng nhất đối
với một Malfoy?”
“Lợi ích!” Cậu quý tộc bạch kim ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút
do dự đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn.
“Ha ha ha... Mở ra đi Draco, cậu sẽ không thất vọng đâu.”
****************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét