18/09/2019

HPCNB - chương 38

Edit + Beta: Carly



Chương 38.



Qua việc xảy ra lúc trưa, Harry phát hiện chung quanh mình xuất hiện thêm vài người. Thật ra quanh cậu vốn đã có không ít người, có điều đó đều là đàn em của Draco. Thái độ trước đó của họ đối với Harry tuy vẫn lễ phép nhưng không hề cung kính như bây giờ.
Trước đây, mặc dù Harry có thực lực mạnh, nhưng lại không quan tâm đến các thế lực trong Nhà, không tham vọng, không mưu mô tính toán, không phải một người lãnh đạo tốt. Thế nhưng, biểu hiện hôm nay của Harry giống như một tín hiệu. Cho thấy cậu không hề thờ ơ với Nhà của mình, khí thế mà cậu bộc phát trong khoảnh khắc kia thật sự khiến người khác phải kinh hãi.
Một năm trôi qua, đa số các gia tộc đã tìm được thế lực mình cần. Nhưng mà, hiện tại dường như bọn họ có một lựa chọn tốt hơn. Cứu thế chủ có Malfoy là đồng minh, bất kể là thực lực hay khí thế đều đủ mạnh mẽ, có lẽ mới là người lãnh đạo tốt nhất cho thế hệ trẻ của thế giới pháp thuật.
Harry nhìn thấu tâm tư quanh co của đám người chung quanh. Tuy vẫn chưa quyết định được có nên thành lập thế lực hay không, nhưng cậu cũng không tùy tiện từ chối ý tốt của người khác. Với tình thế của cậu lúc này, không nên gây thù hằn, nhiều bạn bè đồng minh bao giờ cũng tốt hơn nhiều kẻ thù.
Kết thúc giờ nghỉ trưa.
Như mọi khi, Draco dẫn nhóm học trò năm hai đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Harry yên lặng ngồi cạnh cậu nhóc, đặt đống sách giáo khoa môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám lên bàn. Nói là sách giáo khoa chứ nên gọi chồng sách này là series tiểu thuyết của Gilderoy thì đúng hơn.
Không đề cập gì đến kỹ năng chuyên môn Nghệ thuật Hắc ám, từ ngữ văn chương toàn dùng để khắc họa hình tượng anh dũng mạnh mẽ của Gilderoy. Trong sách, Gilderoy như một anh hùng bách chiến bách thắng, mọi sinh vật tà ác đều thua dưới tay gã.
“Lớp phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của chúng ta bị nguyền rủa rồi.” Draco đóng sách lại, nghiến răng nói: “Tớ vốn không tin mấy lời đồn. Nhưng cái tên giáo sư năm nay, một tên viết tiểu thuyết chỉ biết khoác lác, tớ hoàn toàn không biết tớ có thể học được cái gì từ lão ta nữa, dùng nụ cười chói sáng giết chết quỷ khổng lồ hả?”
Harry cười thầm. Rồng Nhỏ, câu cuối cùng đó thật sự chẳng khác gì cha đỡ đầu nhà cậu.
Chuông vào lớp vang lên. Bức tường vốn bình thường bỗng chốc gợn sóng, gã Lockhart với bộ quần áo hoa lệ bước vào rồi nở nụ cười sáng loáng với đám học trò. Nhóm nữ sinh chung quanh lập tức như nhuốm đầy bong bóng hường phấn.
Dời mắt lên, Harry nhìn thấy Lockhart từ trên cầu thang đi xuống. Áo chùng xanh lơ không dính chút bụi, trên mái tóc vàng chói sáng là mũ dạ màu lam đậm viền vàng. Thật ra, nói một cách công bằng, gã Lockhart này có diện mạo và cách ăn mặc khá tốt. Có điều, nụ cười kia trông rất tự kỷ, cộng thêm thái độ lỗ mãng, thích tự quyết của gã, luôn làm cậu cảm thấy gã rất thiếu đánh.
“Chào các trò.” Lockhart nở nụ cười sáng chói quen thuộc, chào hỏi mọi người. “Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng tôi không nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả!”
…… Khóe môi thoáng giật. Harry không nói gì nhìn người đàn ông kia bước đến bục giảng. Trời ạ, nhìn cái nụ cười khoe khoang đó kìa, muốn xông lên đấm ông ta một cái quá. Draco nhíu chặt mày, môi khẽ giật, cúi đầu nhìn mặt bàn không nói gì.
Lockhart không chú ý tới bầu không khí quỷ dị bên Slytherin, vẫn cứ nở nụ cười tiêu chuẩn để lộ tám cái răng của mình.


Like this...

“Đây là tiết học đầu tiên của chúng ta, thầy cần biết sơ về trình độ của các trò. Đây là bài kiểm tra.” Lockhart phát xấp bài kiểm tra, mỉm cười nói. “Thời gian làm bài là ba mươi phút. Bây giờ, bắt đầu!”
Harry nhìn bài kiểm tra trong tay. Khóe mắt thoáng nhìn thấy bàn tay khẽ run của mấy nhóc rắn nhỏ, sắc mặt cực kỳ vi diệu. Lại nhòm kỹ bài thi, Harry đưa tay bịt miệng, che đi khóe miệng không ngừng co rút.

1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?
2. Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
3. Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là:
54. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?
Các nữ sinh bừng bừng khí thế múa bút thành văn. Draco chống cằm, trơ mặt nhìn tường chằm chằm, bút trong tay vẫn không nhúc nhích. Blaise thì buồn cười vẫy vẫy bài kiểm tra.
“Muốn kiểm tra trình độ của chúng ta chỉ bằng cái này? Quà sinh nhật của ông ta có thể ngăn được ác chú à?”
Harry bật cười trong lòng. Tên Lockhart này tuy không cùng chủng tộc với Dobby nhưng đều làm người ta như nhau. Cả một lớp, chỉ có một mình Hermione trả lời đúng hết toàn bộ câu hỏi, giành được mười điểm cho Gryffindor. Harry luôn thấy rất kỳ quái, Hermione thông minh như vậy, sao lại không nhận ra sự bất thường của lão Lockhart này. Đúng là sắc đẹp hại người. Cho dù nhân phẩm ra sao, vẻ ngoài sáng chói như Apollo kia của Gilderoy thật sự rất thu hút.
Vừa ngẩng đầu, Harry mới thất thần trong thoáng chốc liền thấy Lockhart đặt một cái lồng sắt được phủ một tấm vải màu lam đậm lên bàn.
“Ông ta định làm gì vậy?” Blaise không thèm nghe giảng chọt chọt Pansy bên cạnh.
“Cho chúng ta thấy sinh vật khủng khiếp nhất, xem ông ta phòng ngự thế nào.” Pansy đóng sách giáo khoa, nhìn chằm chằm vào Lockhart.
“Tôi yêu cầu các trò không được thét lên, hậu quả khi chọc giận chúng nó là cực kỳ nghiêm trọng.” Lockhart nói, sau đó xốc miếng phủ lên. “Phải, là những con yêu Cornish [1] vừa bị bắt, là một đám nhóc khủng khiếp!”

  
[1] Con yêu Cornish, tạm dịch từ ‘Cornish Pixie’: loài sinh vật được tìm thấy chủ yếu ở vùng Cornwall, Anh. Chúng có da xanh, cao chừng 20cm, rất tinh nghịch, được biết đến với thói thích trêu ghẹo và chơi khăm.
[Trích từ cuốn Fantastic Beasts and Where to find them (tạm dịch: Sinh vật huyền bí và Nơi tìm ra chúng)]

Đám yêu trong lồng sắt có làn da màu xanh đen, tay nhỏ, tai nhọn, giọng the thé. Chúng không ngừng nhảy lên nhảy xuống, rung lắc lồng sắt, làm mặt quỷ với người bên ngoài.
Sinh vật khủng khiếp nhất à… Lạnh quá, Harry xoa xoa khóe miệng phát đau vì kéo căng. Đôi mắt xanh thẳm thoáng hiện ý cười.
“Đúng là khủng khiếp.” Blaise cứng nhắc nói. Harry không kiềm được nữa phải bật cười. Pansy cũng phì cười, hoàn toàn không còn phong thái quý tộc. Cô nàng nằm nhoài ra bàn, đầu vai không ngừng run rẩy.
Lockhart nghe thấy thì ôn hòa nói. “Bạn nữ bên kia, đừng sợ. Thầy biết chúng rất đáng sợ nhưng thầy sẽ dạy cho các trò cách đối phó với chúng.”
Harry ngó vẻ mặt cứng nhắc của Draco, ý cười trong mắt ngày càng nồng đậm. Rồng Nhỏ quay đầu hỏi: “Ông ta thật sự tốt nghiệp từ Slytherin hả?”
“Tuy tớ cũng rất nghi ngờ, nhưng sự thật là vậy.” Harry vỗ vai Draco, môi nở nụ cười sung sướng.
Pansy ngẩng đầu tính nói gì đó. Trong lớp bỗng truyền đến tiếng hỗn loạn. Harry quay đầu thì thấy Lockhart đã mở lồng sắt ra. Đám yêu nhí lập tức phóng về phía các học trò, phá phách khắp nơi. Chúng túm lấy tai Neville móc lên đèn treo. Sách trên bàn bị xé thành mảnh nhỏ, mực bị xịt tung tóe khắp lớp. Có mấy con bay về phía Slytherin, vài người cùng nhau bắn thần chú, nhưng chỉ trúng có hai con, đám yêu nhí còn lại vẫn cất tiếng the thé nhảy bổ về phía bọn họ.
Harry cầm lấy sách giáo khoa đập bay mấy con yêu bổ nhào tới lên tường như đập ruồi bọ. Những con yêu này không nguy hiểm, chỉ là tốc độ rất nhanh. Thần chú của nhóm rắn nhỏ tuy hữu dụng nhưng lại không trúng mục tiêu. Hơn nữa, vì không ăn ý với nhau nên luôn có tình trạng vài câu thần chú đánh trúng một con yêu, còn những con khác vẫn tiếp tục phá rối.
Mấy con yêu chộp lấy đũa phép của Lockhart tiếp cận mình rồi ném thẳng ra cửa sổ. Tên khổng tước hít sâu một tiếng, nằm rạp xuống đất nhanh chóng trốn khỏi lớp.
Harry nhíu mày. Một con yêu nhí đang túm tóc một nữ sinh không ngừng giật kéo. Harry vung đũa phép, con yêu lập tức bị đóng băng tại chỗ. Nữ sinh kia liền kéo nó ra khỏi tóc, sau đó ném mạnh vào tường.
Harry cúi gập người. Một tia sáng vàng bay vụt qua đỉnh đầu cậu. Harry ngẩng đầu thì thấy một nhóc nhà rắn đang nhìn mình tỏ vẻ xin lỗi, Harry bất đắc dĩ lắc đầu, đảo mắt nhìn thần chú bay loạn trong lớp. Mặc dù có vài nhóm hợp tác khá tốt nhưng số lượng yêu nhí thật sự quá nhiều, chẳng biết Lockhart bắt được từ đâu ra. Bên Gryffindor đương nhiên loạn hơn bên này, chỉ có Hermione và vài học trò có thể miễn cưỡng cản được yêu nhí gần mình.
Draco giơ đũa phép, nhíu mày, “Cứ thế này thì không được.”
Harry khẽ mím môi, “Cậu và Blaise phụ trách bên phải, tớ lo bên trái, hướng dẫn mọi người phối hợp với nhau. Chứ bây giờ loạn quá.”
Cậu đã thấy rõ. Tuy mấy con yêu nhí này rất khó bắt nhưng học trò nhà Slytherin vẫn có thể đối phó được. Những người thừa kế gia tộc tương lai này, ai lại không biết vài chú ngữ có phạm vi tấn công lớn, nhưng do không muốn để lộ con bài tẩy của mình nên vẫn dùng thần chú bình thường. Hơn nữa, số lần bắn ác chú trong trường của mấy nhóc rắn nhỏ quá ít nên bây giờ xem đám yêu nhí này như bia ngắm để tập bắn chú. Ngó bộ dạng hưng phấn của bọn họ đi, hiển nhiên đang chơi vui lắm.
Harry đi đến bên trái, dùng thần chú đóng băng phạm vi lớn đóng băng một đám yêu nhí, giảm bớt chút áp lực cho người xung quanh.
“Đừng bắn chú ngữ lung tung, tìm mục tiêu gần mình nhất. Nhiều người đừng cùng nhắm một con, phân chia mục tiêu ra.” Giọng Harry vô cùng điềm tĩnh, dù lớp học đang ồn ào rối loạn cũng vẫn nghe thấy rất rõ. Các rắn nhỏ bất giác làm theo âm thanh bình thản lại uy nghiêm kia.
Dưới sự chỉ huy của Draco và Harry, bên Slytherin dần trở nên có tổ chức. Đám yêu nhí đang quấy rối nhanh chóng phát hiện đồng bọn của mình người thì bị đánh choáng đóng băng, kẻ lại bị ném thẳng vào lồng sắt. Harry trấn tĩnh chỉ huy các rắn nhỏ tấn công. Thật ra, thực lực nhà Slytherin cũng không tệ, chỉ là không ai có thể chỉ huy được toàn bộ bọn họ.
Draco tuy là thủ tịch năm hai nhưng nhiều lúc, mọi người chỉ để ý đến gia tộc Malfoy đằng sau cậu ta. Mấy năm gần đây, thế lực nhà Malfoy có phần suy giảm, tuy vẫn là gia tộc có uy thế nhất của thế giới pháp thuật nhưng đã không còn khả năng uy hiếp tuyệt đối với gia tộc phụ thuộc như trước kia. Huống hồ, thế giới pháp thuật vẫn còn vài thế lực quý tộc có thể chống lại nhà Malfoy. Đối với thành viên các gia tộc này, mệnh lệnh của Draco không nhất thiết phải nghe theo.
Vì thế, nhìn bề ngoài thì có vẻ như toàn bộ học trò cùng cấp đều xem Draco Malfoy như thiên lôi sai đâu đánh đó, nhưng có vài mệnh lệnh, dù là Draco cũng không thể ra lệnh được. Nói chi đến tất cả mọi người để cậu ta chỉ huy, phá vỡ sự hiểu ngầm giữa các thế lực.
Chính vì phía sau Harry không có thế lực gì, cậu là người mà các quý tộc muốn mượn sức. Hơn nữa, bất kể là thanh danh, thực lực hay khí thế đều được mọi người thừa nhận, cho nên mới xuất hiện cục diện hiện tại.
Vài người suy nghĩ linh hoạt đã phát hiện hàm ý ẩn sau việc này, ngay cả Draco cũng nghe theo Harry. Như vậy, có thể đoán được Harry có địa vị thế nào trong cả năm hai này.
Học trò bên Gryffindor đa phần đều chạy khỏi lớp học, chỉ còn lại lác đác vài người ngăn cản đám yêu nhí phá rối. Harry đảo mắt nhìn, vừa khéo nhìn thấy Hermione đã đóng băng hai con yêu cuối cùng rồi ném chúng vào lồng sắt.
Cất đũa phép đi, Harry khẽ nâng mắt thì phát hiện toàn bộ học sinh cùng năm đều vây quanh cậu và Draco, xếp thành nửa vòng tròn đối mặt với cái lồng sắt nhốt đầy yêu nhí. Harry nhìn đội hình xung quanh mình rồi cười thầm trong lòng. Thật là, không ngờ lại vô thức biến thành thế này, nãy giờ cậu chỉ lo ra lệnh, đến khi phát hiện thì đám nhóc này đã tụ lại quanh mình rồi.
Có vài nhóc rắn nhỏ đến khi giải quyết xong mới phản ứng lại. Phát hiện xung quanh mình có người là đồng minh của gia tộc, cũng có người là người thừa kế của gia tộc mình chẳng hề quen biết, hoặc của gia tộc đối địch. Thế nhưng, dưới sự chỉ huy của Harry và Draco, họ đã đứng cùng một chiến tuyến, nắm đũa phép nhất trí đối ngoại.
Đôi mắt màu xám xanh của Draco lóe lên sự sắc bén. Cậu nhìn về phía Harry đứng cạnh, không ai có thể hiểu rõ tình huống này hơn cậu. Người kế bên vẫn trầm ổn lãnh tĩnh như khi mới gặp. đôi mắt ngọc lục bảo thấp thoáng vẻ hờ hững lãnh đạm, thân hình mảnh khảnh làm người khác hoàn toàn không nhận thấy được sức mạnh ẩn chứa trong đó. Nhưng Draco ở cùng phòng với Harry đương nhiên hiểu rõ bạn mình có thực lực thế nào.
Phép thuật không tiếng động, ma lực mạnh mẽ và cả võ nghệ khiến người ta phải thán phục, người ưu tú như Draco dù trong lòng không cam cũng không thể không khâm phục. Nhưng mà… Draco nhớ lúc trưa khi Harry đứng ra bênh mình, môi khẽ mím lại.
Harry hơi nghiêng người, nhìn ánh mắt của Draco thì phát hiện trong mắt Rồng Nhỏ là sự mâu thuẫn, không cam lòng, cuối cùng biến thành vẻ thoải mái, vui vẻ. Sau đó, Draco cười với Harry, nhấc chân sang trái, sát cánh cùng cậu.
………………
Trang viên Malfoy.
Lucius có phần mệt mỏi đứng trong vườn. Mấy hôm nay, ma lực của y cứ không ngừng bạo động, tình hình rất tệ. Dù đã uống độc dược của Snape nhưng sự biến hóa trên người vẫn không thể che dấu được.
Để hấp dẫn bạn đời, vẻ ngoài của y trở nên trẻ hơn, lui về thời kỳ hoàng kim năm hai mươi lăm tuổi. Mái tóc màu bạch kim sáng chói hơn. Vai rộng, hông hẹp, đường cong cơ thể trông đầy sức bật. Giọng cũng gợi cảm hơn, hiển lộ sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành. Thêm cả ma lực dường như tăng gấp ba, dù hiện tại y vẫn không thể khống chế nó. Thay đổi rõ ràng như vậy, khiến y chỉ có thể xin phép Bộ Phép thuật, mỗi ngày tu luyện trong trang viên.
Nhưng mà, điều khiến y không thể chịu đựng được chính là sự tưởng niệm đối với cậu bé y luôn khắc cốt ghi tâm kia. Trước đây y cũng nhung nhớ gương mặt tuyệt mỹ lạnh nhạt của cậu ấy nhưng không điên cuồng như bây giờ, sự nhớ nhung ngày ngày đêm đêm khiến y như phát điên. Nếu không nhờ chút lý trí còn sót lại, nói không chừng y đã vọt thẳng tới Hogwarts ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh kia rồi.
Đưa tay ngắt một chiếc lá, Lucius nhẹ nhàng vê chiếc lá trong tay, trong đầu lại hiện ra đôi mắt ngọc lục bảo nọ. Thở dài một tiếng trong lòng, Lucius cười khổ, không ngờ cũng có lúc y yêu một người điên cuồng thế này, đến nỗi thức tỉnh cả huyết thống. Đây là hình phạt vì y đã đùa giỡn tình yêu mấy năm nay sao.
Nghĩ đến thái độ không tính là thân mật của cậu bé đối với mình, Lucius đưa tay đỡ trán, lòng nhói đau. Sinh vật huyền bí rất nhạy cảm với tình cảm của bạn đời, Harry không có cảm tình với y làm y khó mà chịu được. Lucius hít sâu một hơi, đè nén sự đau đớn trong lòng, trở vào trong trang viên. Lúc sắp bước vào phòng khách, thân hình Lucius bỗng khựng lại, ma lực vốn không ổn định lại bùng phát.
Lucius cố khống chế sức mạnh toàn thân. Đôi mắt xám nhạt lộ vẻ sợ hãi và đề phòng nhìn chằm chằm cậu thanh niên ngồi trên ghế gia chủ trong phòng khách, lá cây trong tay rơi xuống.
Người thanh niên thanh tú trên ghế gia chủ lẳng lặng nhìn chiếc lá rơi xuống đất, ngắm nghía chén rượu vàng trong tay. Lucius nhận ra đó là Khóa cảng nhà Malfoy năm đó y tự tay giao ra. Thanh niên nọ giương mắt nhìn Lucius, môi cong lên.
“Đã lâu không gặp, người hầu thân ái của ta!”
Rõ ràng là âm thanh rất ôn hòa, lại lộ rõ sự lạnh lẽo và áp lực vô hình. Đôi mắt màu ruby như nhuộm máu, bầu không khí kỳ dị lại tràn ngập sát ý bao trùm giữa hai người.
“… Dark Lord (Chúa tể Hắc ám)…”

**********************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét