21/09/2019

HPCNB - chương 39

Edit + Beta: Carly




Chương 39:



Áo chùng đen với hoa văn màu vàng. Tuy trông chỉ như một thanh niên có vẻ ngoài thanh tú, nhưng từ ngũ quan có thể mơ hồ thấy được gương mặt yêu dị quen thuộc của cựu Chúa tể Hắc ám. Đôi mắt phượng hẹp dài thoáng hiện tia sáng đỏ cùng sát ý lạnh lẽo. Ngón tay thon dài tao nhã đặt lên tay ghế, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa, được chạm trổ thành kiểu rắn ngậm đuôi. Viên ruby trên mắt rắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
 

Tương tự thế này

Bàn tay được cắt tỉa gọn gàng thản nhiên cầm đũa phép.
Nháy mắt đó, Lucius như quay trở lại thời khắc mà y quỳ xuống dưới vạt áo của người nọ và thề nguyện trung thành. Lucius cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, dấu ấn trên cánh tay trái không ngừng đau đớn. Y hít một hơi thật sâu, khôi phục phong thái trầm ổn của gia chủ nhà Malfoy. Người đàn ông trước mắt này đã không còn là vị Chúa tể Hắc ám trước đây, dù là thế lực hay thực lực của bản thân cũng đều không nguyên vẹn như ban đầu. Mà người đã thức tỉnh huyết mạch như y đây, cũng không còn là Tử thần Thực tử, kẻ được mệnh danh là thủ lĩnh thứ hai dưới trướng Chúa tể Hắc ám này nữa.

Trong đầu không ngừng hiện lên đủ phương pháp đối đáp, Lucius chậm rãi bước vào phòng khách. Chúa tể Hắc ám không kiêng nể xâm nhập vào trang viên Malfoy với ý đồ gì, y vẫn chưa rõ. Vì thế, y tuyệt đối không thể khiến gia tộc Malfoy rơi vào thế nguy hiểm, mọi việc đều phải cẩn thận.
Dừng bước đứng trước thanh niên, Lucius cung kính cúi người thật thấp, sợi tóc bạch kim buông xuống vai, “My Lord, thật vinh hạnh khi được gặp lại ngài, may mà ngài không sao.”
Voldemort ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu lẳng lặng nhìn gia chủ Malfoy đang đứng trước mặt mình. Bầu không khí tràn ngập áp lực khiến Lucius cực kỳ bất an, nhưng vẫn duy trì tư thế cung kính không nhúc nhích.
 Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Chúa tể Hắc ám thu ánh mắt lại, nâng tay, ý bảo Lucius đứng thẳng dậy. Gã nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, môi cong lên.
“Có vẻ như mi sống không tệ, người hầu của ta.”
Lucius toát mồ hôi lạnh, lại khẽ khom người, “Thuộc hạ không dám.” Đùa hả, ma lực dồi dào không có nghĩa là hùng mạnh. Bản lĩnh của Chúa tể Hắc ám nhiều vô kể, chỉ riêng pháp thuật hắc ám do gã phát minh ra cũng đã có không dưới mười loại rồi, cái nào cũng vô cùng tàn nhẫn. Y được chứng kiến vài cái thôi đã thấy chấn động.
Đừng nghi ngờ, nếu có thể thì y hoàn toàn không muốn đối đầu với Chúa tể Hắc ám. Thế nhưng, sau lưng y có gia tộc Malfoy, và cả… cậu bé kia nữa, cho nên, y phải toàn lực ứng phó vượt qua nguy cơ hôm nay. Hy vọng Severus có đủ độc dược chữa lành. Nhìn tình hình bây giờ thì khả năng y có thể nguyên vẹn trở ra là bằng không.
“Lucius Malfoy.” Âm thanh tựa tơ lụa lạnh lẽo của Voldemort cất lên, “Hình như mi không vui khi thấy ta. Sao vậy, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu chủ tớ chúng ta gặp lại… kể từ khi ta biến mất.” Khẽ cong môi, Voldemort ngắm nghía đũa phép trong tay. Đôi mắt màu ruby thản nhiên nhìn Lucius, lẳng lặng nhướn lên.
“Nói ta xem xem, tại sao không một ai đi tìm kiếm tung tích của ta. Lâu như vậy rồi, người hầu của ta, mi không nhớ chủ nhân của mình sao!” Dứt lời, trong mắt Voldermort sáng lên tia sáng sắc lạnh. Đầu đũa phép bắn chú ngữ vào người Lucius.
‘Hự’ một tiếng, rồi nuốt tiếng rên vào, cơn đau đớn như bị xé rách cả linh hồn lẫn thể xác khiến Lucius vô thức cuộn người, quỳ một gối xuống đất. Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt vài sợi tóc, người đàn ông thống khổ thở gấp, ngắc ngứ nói rõ từng chữ.
“My Lord… Không phải thuộc hạ không đi tìm ngài… Chỉ là, vẫn luôn không có tin tức của ngài, hơn nữa Hội Phượng Hoàng…”
“No, no, Lucius. Nếu mi thật sự muốn tìm ta, đám phù thủy ngu xuẩn của Hội Phương Hoàng kia sao có thể cản được mi.” Voldemort cười lạnh, lại bắn thêm một Lời nguyền Không thể tha thứ [1]. Đôi mắt đỏ hẹp dài tập trung vào người đàn ông run lẩy bẩy dưới chân, thưởng thức vẻ thống khổ đau đớn của tên người hầu.

[1] Lời nguyền Không thể tha thứ bao gồm: Crucio (lời nguyền tra tấn), Imperio (lời nguyền độc đoán) và Avada Kedavra (lời nguyền chết chóc)

Thời gian qua, gã chỉ có thể bám lên người một con rắn, sống lay lắt trong rừng, gian nan sinh tồn, tránh né thiên địch, nuốt đống đồ ăn tanh tưởi. Nếu không nhờ gặp được tên Quirrell ngu đần kia, đường đường một Chúa tể Hắc ám như gã có khi đã chết trong bụng diều hâu. Ẩn sâu trong đôi mắt đỏ tươi là sự lạnh lẽo thấu xương. Voldemort ép mình đè xuống nỗi hận và sát ý đối với đám phản đồ.
Một lúc lâu sau, người đàn ông trên chiếc ghế hoa lệ vung vẩy đũa phép. Lucius thở hổn hển, khẽ thở phào nhẹ nhõm, hai tay y chống trên đất, cơ thể run rẩy, cố ức chế ma lực rung chuyển vì đau đớn. Chơi bùng nổ ma lực trước mặt Chúa tể Hắc ám sao, y vẫn chưa muốn chết đâu.
“Thôi bỏ đi, ta sẽ không truy cứu chuyện trước đây.” Voldemort đưa tay sờ sờ khóe môi, thoải mái nói. Cứ như câu ‘Crucio’ mới rồi không phải do gã phóng ra vậy. “Ta đến đây, là muốn lấy lại thứ thuộc về mình.”
Thanh niên ngừng chốc lát rồi nói tiếp, “Lucius Malfoy, where is my diary (quyển nhật ký của ta đâu)?”
Lucius đang thở gấp nghe vậy, lòng tức thì nặng trĩu, không lập tức trả lời. Mắt Voldemort nheo lại đầy nguy hiểm, cánh môi hơi mím cứ như sẽ thè cái lưỡi đỏ tươi ra trong nháy mắt. Bầu không khí chung quanh như đông lại, Lucius thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
“My Lord, xin hãy cho bề tôi chút thời gian. Tôi sẽ mang nó đến cho ngài.” Người đàn ông vội đáp, cung kinh cúi đầu.
Sát ý trong đôi mắt đỏ như máu của Voldemort như muốn hóa thành thực thể đến nơi. Gã nâng cổ tay, đầu đũa phép chỉ thẳng vào người đàn ông.
“Đừng có giở mấy trò dối trá đó với ta. Malfoy, ta hỏi lại lần nữa, where is my diary now (Hiện giờ quyển nhật ký của ta đang ở đâu)?!”
 “Trong Hogwarts.” Lucius nhanh chóng trả lời, “Bị đứa con gái nhà Weasley mang vào.” Sát khí chung quanh dường như sắp cắt y thành mảnh nhỏ, cơn lạnh tựa lưỡi dao hóa thành thực thể ma sát qua da y.
“Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho bề tôi. Bề tôi nghĩ đó chỉ là một vật phẩm có pháp thuật hắc ám, nên muốn cho nhà Weasley chút giáo huấn…”
“Một vật phẩm hắc ám?” Đồng tử như máu tươi ngưng đọng lại của Voldemort co rút. Âm thanh không thể hiện rõ cảm xúc nhưng lại khiến Lucius khỏe mạnh cứng cáp phải rùng mình. “Có vẻ như do ta biến mất quá lâu, nên bọn mi đã sắp quên chủ nhân của mình là ai? Đồ ta đưa mà cũng dám tự tiện xử lý. Lucius, ta thật sự bội phục lòng can đảm của mi.” Giọng Voldemort thoáng dừng lại. Gã nhạy bén phát hiện trong người Lucius có một luồng ma lực mạnh mẽ đang không ngừng rung chuyển muốn lao ra.
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay phải, Voldemort trầm ngâm một chốc. Ngay khi Lucius nghĩ mình sắp bị Crucio lần nữa, Voldemort đột nhiên chuyển đề tài.
“Ta cho mi một cơ hội cuối cùng, người hầu của ta. Trong vòng ba ngày, phải đem quyển nhật ký đến trước mặt ta. Nếu không… mi cũng biết thủ đoạn của ta rồi đấy.”
“Tuân mệnh, my Lord.” Lucius quỳ dưới đất. Một lúc lâu sau, một làn gió nhẹ thổi qua, áp lực đè nén trong không khí bỗng chốc biến mất. Lucius ngẩng đầu, thanh niên ngồi trên ghế đã mất dạng.
Lucius run rẩy đứng dậy, nghiêng ngả vội bước vào thư phòng, gõ đũa phép vài cái lên một bức tranh phong cảnh. Bức tranh ‘loạt xoạt’ lật sang bên, một cái chén vàng xuất hiện, trừ kích thước thì giống khóa cảng trong tay Voldemort như đúc. Lucius vươn tay xoay mạnh cái chén vàng. Chén vàng từ chân ly trở xuống bắt đầu biến thành màu xám, vài giây sau thì hóa đá.
Lucius thở hổn hển, nơi thái dương co rút đau đớn. Y thả lỏng tay, ngồi phịch xuống ghế mây trong thư phòng, sau đó lấy một bình độc dược trong ngăn tủ ra nốc sạch. Không ai biết rằng khóa cảng nhà Malfoy có thể điều khiển được. Hiện tại không một người nào có thể tiến vào trang viên bằng khóa cảng, kể cả Chúa tể Hắc ám. Người đó thật sự đã trở lại, đau đớn về thể xác lẫn linh hồn khiến y không tin cũng không được. Điều y lo lắng bây giờ là y phải làm thế nào đây?
Tuyệt đối không thể hợp tác với Chúa tể Hắc ám. Không nói đến việc ông ta đã mất thế lực nhưng đôi mắt tràn ngập sự hủy diệt kia khiến y quyết định tuyệt đối sẽ không giao gia tộc Malfoy cho ông ta. Chúa tể Hắc ám hiện giờ đã không còn là vị vua cơ trí, đầy cuốn hút, đáng để đi theo mà y từng nguyện trung thành khi xưa.
Ấn ấn mi tâm đang đau đớn. Chết tiệt, y vừa mới nhận hai cái Crucio, đầu óc cực kỳ rối loạn. Bình độc dược vừa uống hoàn toàn không khiến cơn đau giảm đi. Lấy áo chùng trên giá móc xuống choàng lên người, Lucius bước nhanh đến lò sưởi âm tường. Ánh lửa xanh bốc lên, người đàn ông tức thì biến mất.
………
Hogwarts.
Sau khi kết thúc lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đầy hỗn loạn kia, trái tim thiếu nữ mỏng manh của các nữ sinh nhà Slytherin đã trực tiếp vỡ nát. Khắp nơi trong Nhà đều có thể nhìn thấy các mỹ nữ nhà Rắn tỏa ra hơi thở hắc ám.
Mà thứ khiến Harry nghiến răng nghiến lợi là sự hứng thú của Gilderoy đối với cậu đã tăng lên gấp bội. Lúc có tiết, trên hành lang, rồi Đại Sảnh Đường, ở đâu cũng thấy con khổng tước đó. Tin cậu đi, kiếp trước ông ta nhất định là một tên cuồng theo dõi vĩ đại.
“Chào Harry.” Âm thanh ngả ngớn quen thuộc khiến Harry đang ăn ở Đại Sảnh Đường phải giật giật khóe môi. Cậu ngẩng đầu thì thấy gã Gilderoy đang nở nụ cười sáng loáng bước về phía bàn ăn nhà Slytherin.
“Harry, trò đang dùng bữa à?” Gilderoy nhiệt tình hỏi.
…… Hỏi thừa. Tay Harry siết chặt dao nĩa, sợ mình không khống chế được mà ném thứ trong tay đi rồi mang tội mưu sát giáo sư trên người. Đôi mắt xám xanh của Draco ngồi cạnh thoáng hiện ý cười, lại bị Harry nhạy bén thấy được. Cậu lườm cậu ta một cái. Một đám rắn nhỏ vô lương tâm, thấy cậu bị thế này vui lắm hả?
Gilderoy kế bên hoàn toàn không cần Harry đáp lời. Gã cứ đứng sau cậu, bô lô ba la tự biên tự diễn. Ngay khi Harry suýt nữa thì vung tay tính đánh bay ông ta thì đằng sau vang lên một âm thanh có phần hàm hậu, giải cứu Gilderoy trong nháy mắt.
“Harry, sắp đi tập Quidditch rồi, chiều nay em có tiết nào không?” Flint bước tới hỏi.
Harry lập tức đứng lên. “Không có, em đi huấn luyện với anh.” Ném túi xách trên ghế cho Draco, Harry bỏ qua Gilderoy, cùng Flint nhanh chóng rời khỏi Đại Sảnh Đường.
Trên hành lang, Flint vỗ vai Harry đầy đồng cảm. Mấy hôm nay, sự ưu ái mà tên giáo sư gối thêu hoa kia dành cho cậu bé cứu thế chủ đã truyền gần như khắp trường học. Thế nhưng, có thể thấy được chút cảm xúc trên gương mặt lãnh đạm của cậu nhóc này cũng là một chuyện rất thú vị. Tuyệt đối không thừa nhận mình đang xem kịch hay vô cùng vui vẻ, Flint nở nụ cười đầy hàm hậu.
Harry không nhận thấy suy nghĩ dần trở nên xấu xa của Flint. Cậu thở phào nhẹ nhõm, quyết định tối nay về nhất định phải bỏ thuốc Gilderoy mới được. Gần đây, Noah đang nghiên cứu các loại độc dược mới, trong đó có một loại được cậu đặt tên là thuốc xổ siêu cấp, tuyệt đối có thể giúp cậu không phải chạm mặt Gilderoy trong vòng một tháng.
Bước qua chỗ rẽ, đi thẳng là có thể đến thẳng sân bóng. Bên tai chợt truyền đến tiếng xì xì làm Harry bỗng khựng lại.
Ta muốn xé nát mi… giết mi…  
… Mùi máu… ta muốn giết mi…  
“Harry?” Flint nghi hoặc nhìn cậu.
“Không có gì.” Harry bình thản đáp. Chỉ là một con xà quái bị thả ra thôi. Ừm, chỉ là một con xà quái đói khát bị thả ra ấy mà. Phải, là một con xà quái dài chừng 20 thước Anh * đói bụng đã hơn một ngàn năm bị thả ra thôi mà thôi… Phắc, không có gì cái quần ấy!
* 20 thước Anh ≈ 18 mét
***********************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét