24/09/2019

HPCNB - chương 40

Edit + Beta: Carly



Chương 40:



Sân Quidditch.
Harry đặt cây chổi vào sát góc tường, nhàm chán nhìn đồng đội đang hăng hái tập luyện trong sân bóng.
Noah, mi có muốn hấp thu sức mạnh của con Tử Xà kia không?   Lớn như thế, sức mạnh tích lũy hơn ngàn năm, nhất định đủ ăn.
Chủ nhân, ta cảm thấy ngài cần phải có một thú cưng có tính công kích mạnh mẽ hơn.  
Ý mi là ta cần thêm sự giúp đỡ?  
Chủ nhân, người mà ngài có thể tin tưởng hiện giờ quá ít. Trừ Noah, và tên nhân loại… Snape kia thì ngài nên sở hữu thêm một thú cưng mạnh mẽ và trung thành.  
Ok, ta hiểu rồi.   Harry thở dài trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Nói thật, cậu không chắc con xà quái kia sẽ nghe lời mình. Dù sao Xà Khẩu và người thừa kế huyết thống Slytherin chân chính là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, đây là con rắn sống còn lâu hơn cả Bạch Tố Trinh. Trước khi vào mật thất, cậu nhất định phải chuẩn bị thật cẩn thận.
Chủ nhân, ngài có muốn kế thừa tài sản nhà Slytherin không? Đó là một phần tư tài sản Hogwarts đó. Lấy được danh hiệu Slytherin thì chủ nhân sẽ không phải lo Dumbledore giám thị hành động của chúng ta trong trường nữa. Ngoài ra, trong tài sản của Slytherin nhất định sẽ có rất nhiều tri thức về Pháp thuật Hắc ám. Chủ nhân ngài bây giờ mới mạnh lên được một chút thôi. Pháp thuật Hắc ám của Voldemort lại quá lợi hại. Lần trước Noah phải chịu khổ như vậy, thực lực của chủ nhân nhất định phải tăng thêm mới được.  
Harry huơ huơ tay cầm chổi. Kế thừa sức mạnh đồng nghĩa phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Slytherin bây giờ tuy vẫn vĩ đại như trước, nhưng càn rỡ nhất trong trường lại là người của Gryffindor. Sự áp chế của Dumbledore đối với Slytherin không thể phá vỡ trong một sớm một chiều được. Mi nghĩ chủ nhân mi nên xen vào đống phiền toái này sao?   Hơn nữa, đám rắn kia vừa khôn khéo lại thâm độc. Mấy khối lớp dưới thì không nói, nhưng cậu phải nỗ lực hết sức nếu muốn giải quyết sòng phẳng với quý tộc nhỏ tuổi của các lớp trên.
Chủ nhân, những phiền phức này thật ra không khó mấy với ngài, đúng không? Chỉ là ngài có muốn làm hay không thôi.  
Ta nói rồi, ta không thích xây dựng thế lực.  
Nhưng đây là tình thế bắt buộc. Chủ nhân, ngài không thể tùy hứng theo ý mình mãi được.  
…… Harry tựa vào vách tường lạnh lẽo, đưa tay nhấn nhấn nơi giữa trán. Nhìn chủ nhân như cậu này, bị chính thú cưng nhà mình dạy dỗ một trận. Bất đắc dĩ lắc đầu, Harry thở dài.
Ta hiểu rồi. Noah mi nói không sai, đúng là ta có phần tùy hứng.   Muốn có được tự do mà không trả giá làm sao được. Đến cuối cùng, cậu vẫn sẽ bị cuốn vào đống phiền toái này, bắt buộc phải tiếp nhận những trách nhiệm mà cậu vốn không muốn mang lên vai, đúng là… làm người ta phải khó chịu.
Cúi đầu nhàm chán lắc lắc chổi bay trong tay. Từ sân bóng chợt truyền đến tiếng ồn ào. Harry ngẩng đầu thì thấy các học sinh với đồng phục đỏ vàng đang giằng co với các đồng đội thân yêu của cậu giữa sân bóng. Flint tỏ vẻ dữ tợn xen lẫn chút khinh miệt, Wood đối diện thì tức giận, và Hermione đứng phía sau nhìn họ đầy bất đắc dĩ.
“Tao đã nói rồi, chiều nay sân bóng là của Slytherin bọn tao.” Flint ỷ mình cao cúi đầu lườm Wood.
“Bọn tao cũng có giấy cho phép của giáo sư McGonagall, mắc mớ gì phải nhường sân cho tụi bây.” Ron đứng đằng sau Wood phẫn nộ giơ tấm da dê ra vẫy vẫy.
Weasley. Mặt mày Harry lập tức sa sầm. Cậu cầm chổi bay thản nhiên bước đến cạnh Flint, lạnh nhạt lên tiếng, “Cho dù có giấy cho phép của giáo sư thì cũng phải có thứ tự trước sau, đúng chứ?”
Ánh nhìn của mọi người tức thì tập trung về phía cậu, đối diện với đôi mắt xanh lục tĩnh lặng kia. Ron chẳng hiểu sao mà thấy sợ hãi, vô thức rụt đầu, lại cảm thấy có hơi mất mặt, liền gân cổ nói to, “Dù mấy người có chiếm sân bóng thì cúp quán quân Quidditch năm này cũng không thuộc về bọn mày!”
“Không phải của bọn tao chứ chẳng lẽ là của bọn mày?” Từ lối vào sân bóng xuất hiện ba người đi về phía này. Draco cười lạnh, “Chỉ với đám sư tử ngu xuẩn tụi bây và đứa máu bùn kia?” Cậu ta liếc Hermione đứng cạnh Ron, cười khinh miệt.
Ron lập tức nổi điên, chỉa thẳng cây chổi trong tay vào Draco, “Mày nói gì hả?”
Blaise nhíu mày, đưa tay đẩy cây chổi trước mắt đi. Pansy khinh thường nhìn Ron và Hermione, “Người nhà Weasley lại thích một đứa máu bùn, đúng là sự sỉ nhục của máu trong.”
“Mày dám!” Hai mắt Ron như muốn bốc hỏa, vẻ mặt vừa thẹn vừa giận, lại nhìn Hermione đầy uất ức đứng cạnh mình, liền rút đũa phép trong áo chùng ra, lớn giọng quát, “Tao muốn bọn mày phải trả giá!” Nó giơ đũa phép lên cao, lại bị Hermione ngăn lại.
Trong mắt Draco chợt lóe tia sáng lạnh lẽo, đũa phép trong tay áo đồng thời trượt xuống tay.
Harry nhíu mày nhìn trò khôi hài trước mắt. Cậu nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ bừng của cô bé kia, thở dài trong lòng, rồi tiến lên một bước, nói, “Được rồi, cất đũa phép hết đi.”
Draco nhìn cậu một cái, môi khẽ mím lại, thả cánh tay đang giơ lên xuống. Ron bên kia lại vẫn chỉa thẳng đũa phép về phía này, “Đám tụi bây là một lũ phù thủy hắc ám nên bị nhốt vào Azkaban, mau xin lỗi Hermione! Xin lỗi ngay!”
Một ánh sáng xanh lóe lên, Ron bay ngược về sau, ngã uỵch ra đất. Đũa phép của nó cũng văng đi tuốt tận bên kia sân. Harry lạnh nhạt cất đũa phép đi, lạnh lùng nhìn Ron.
“Trò Weasley, hãy quản mồm miệng mình cho tốt đi, không thì về sau cậu không cần dùng nó để nói chuyện nữa.” Cậu giải vây không phải vì thằng nhóc sư tử tóc đỏ này. Cậu thật sự chịu hết nổi người nhà Weasley rồi, vô tri, tự cho mình là đúng, miệng toàn nói những lời xằng bậy. Nhớ đến kết cục của nhà Malfoy trong nguyên tác, cậu liền hận không thể phóng luôn Avada Kedavra.
Ron ôm bụng nôn khan, yếu ớt nằm dưới đất. Hermione và một đội viên khác nhà Gryffindor vội vàng nâng nó dậy. Wood nhìn Harry đầy hung tợn.
“Chúng ta chờ xem, cúp Quidditch lần này tuyệt đối sẽ không thuộc về đám Slytherin tụi mày!” Nói rồi, anh ta vội vàng dẫn các đội viên nâng Ron chạy về phía phòng Y tế. Hermione cắn môi quay đầu nhìn Harry một cái rồi vội theo mọi người trở lại bên trong trường.
Harry không để ý đến vẻ trách cứ và uất ức trong ánh mắt kia của Hermione. Cậu bình thản cất đũa phép đi, nhìn Draco.
“Sau này đừng nhắm vào Hermione nữa.” Cậu vương tử nhỏ này phun ra mấy câu gì mà máu bùn này nọ nghe không tao nhã chút nào. Lý luận máu trong của giới quý tộc trong thế giới pháp thuật này quá hạn hẹp. Vốn dĩ hậu đại của quý tộc đã ít rồi, cứ tiếp tục thế này thì không bao lâu sau, lực lượng của quý tộc sẽ yếu đi phân nửa, nói chi đến việc lãnh đạo giới phù thủy.
Draco nghe vậy lập tức sa sầm, “Cậu vì một đứa máu bùn mà chỉ trích tôi?” Người xung quanh cũng không hiểu. Đối với bọn họ, chuyện khinh thường Muggle và phù thủy máu lai tạp là rất bình thường.
Harry không khỏi thấy thất vọng. “Không thể đánh giá một người chỉ vì huyết thống của họ. Cho dù là máu trong cũng có kẻ xấu, dù là Muggle cũng có bậc trí giả. Anh hùng không hỏi xuất xứ. Hiện tại cậu là người thừa kế nhà Malfoy, mọi việc đều xuất phát từ lợi ích. Khi dùng người, chỉ cần hữu dụng là được, làm chi phải để ý đến huyết thống của kẻ đó. Chủ nhiệm cũng là máu lai, chẳng lẽ cậu cảm thấy thầy ấy thấp kém sao?”
Noah muốn cậu kế thừa nhà Slytherin rặt một đám bị tẩy não rằng máu trong là tối thượng sao? Không phải bảo bọn họ coi trọng Muggle, chỉ cần có thể dùng ánh mắt sáng suốt đối đãi với người và vật xung quanh là được, chứ không phải vừa gặp đã vội phủ nhận giá trị của một người mà không hề phân tích.
Thản nhiên đảo mắt nhìn mọi người á khẩu không nói được gì, Harry cầm chổi đi vào trong trường. Lúc mắt đảo sang Draco, cậu thoáng nhìn thấy sự bất mãn và một chút không cam lòng trong mắt cậu vương tử, lòng liền chùng xuống. Trong đôi mắt ngọc lục bảo của Harry thoáng hiện chút dao động khó tả, cuối cùng vẫn không được, lập luận huyết thống của đám rắn nhỏ đã ăn sâu bén rễ rồi, không thể xoay chuyển chỉ bằng mấy lời của cậu được.
Chủ nhân, ngài từ bỏ thân phận người thừa kế Slytherin sao?  
Nửa này nửa kia.   Harry bình thản nói. Ta cần tài sản, không cần trách nhiệm. Vinh quang Slytherin cứ để người khác gầy dựng đi. Ta cứ duy trì quan hệ hợp tác tốt với đám quý tộc kia là được. Tối nay chúng ta đi gặp Lucius, có một số việc cần nói rõ một chút.   George đã đưa cậu bản đồ Đạo Tặc như đã hứa. Lò sưởi âm tường trong ký túc xá có khả năng bị giám thị, nhưng cậu có thể đến trang viên Malfoy bằng lò sưởi âm tường của Snape. Lần trước cậu đã thấy phương thức liên lạc đặc thù này giữa Snape và Lucius.
Chủ nhân, ta cảm thấy ngài có thể cố gắng thêm chút nữa. Đó vẫn là một đám trẻ con, nên kiên nhẫn, khoan dung thêm một chút.  
Lúc ta mười hai tuổi đã thành lập bang hội đầu tiên vì Cao Cường. Đừng có nói với ta bọn họ là trẻ con. Cô nhi viện không có trẻ con, quý tộc cũng không, thời thơ ấu của bọn họ đã chấm dứt từ năm năm tuổi rồi.   Khoan dung? Năm đó, lúc cậu và đám Cao Cường sắp đói chết, không một ai vươn tay ra với bọn họ. Một bước sai, từng bước sai, cậu cẩn thận, dày công tính toán, từ từ dẫn cả bọn bước về phía ánh mặt trời. Không bạn bè, không người yêu, cuộc sống trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ đồng bọn thì không một ai khoan dung với cậu.
Không để ý không có nghĩa là không oán hận. Đám nhóc sống và trưởng thành trong cô nhi viện ghét nhất là những kẻ trong giới xã hội thượng lưu. Cậu mất một khoảng thời gian rất lâu, trải qua rất nhiều chuyện, mới hiểu rõ vị trí của mình, biết rằng oán hận và ghen tị chẳng có ích gì cả. Cậu rõ ràng muốn sống một cuộc sống tĩnh lặng an nhiên, cuối cùng lại mắc kẹt giữa mấy nhân vật đứng đầu hai phái trắng đen, tiến lùi đều khó khăn.
Những thiếu gia quý tộc này, sẽ kế thừa thế lực và sản nghiệp của gia tộc. Tuy phải trả giá rất nhiều thứ, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều những người trưởng thành ở ngoài rìa xã hội như bọn họ. Cũng giống như leo núi vậy, một bên là từ những bậc thang đá bằng phẳng đi lên, tuy mệt nhưng chỉ cần có nghị lực, cố gắng kiên trì thì có thể leo tới đỉnh núi. Mà bên kia lại phải leo từ những vách đá dốc, dù tróc da, gãy chân, cũng đấu tranh ra sức leo lên, nắm chặt dây, cắn răng tiến về phía đỉnh núi.
Chết tiệt, đã bao lâu cậu không nhớ lại quá khứ rồi.
Chủ nhân, ngài đang đau lòng sao? Vì Draco Malfoy không nghe theo ngài.  
Bước chân Harry thoáng khựng lại, bất ngờ bật cười. Không phải, có lẽ chỉ hơi bực bội thôi. Draco cũng chẳng phải đàn em của ta, cứ nhất định phải nghe những gì ta nói. Chỉ là có hơi thất vọng, có lẽ ta đã đánh giá những cậu nhóc quý tộc này quá cao.  
Chủ nhân, một thế giới pháp thuật từng có chiến tranh hoàn toàn không thể so sánh với thế giới của chúng ta. Chẳng qua là một kẻ cuồng sát biến thái thôi mà bọn họ đã sợ thành như vầy. Nếu gặp phải đám Hitler trong thế giới trước của chủ nhân, nói không chừng bọn họ sẽ nộp vũ khí đầu hàng luôn ấy. Khả năng tiếp nhận của các thiếu gia quý tộc này có hạn nên chủ nhân không cần quá thất vọng. Dù xảy ra chuyện gì, Noah cũng sẽ thực hiện nguyện vọng của ngài.  
Harry khẽ cong môi, trong lòng như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
Draco Malfoy sẽ hiểu ngài thôi. Chủ nhân, đừng quá đau lòng.  
Đã nói là ta không có mà.   Harry đảo mắt trong lòng. Dù sao cậu cũng hơn hai mươi tuổi rồi. Sao có thể thấy tổn thương chỉ vì cãi nhau với bạn bè chứ, chỉ hơi khó chịu thôi.
“Trò đứng đơ ở đây làm gì?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến. Harry cắt đứt liên hệ với Noah, rồi xoay người nhìn gương mặt góc cạnh kia của Snape.
“Giáo sư.” Harry bình thản chào.
Snape cúi đầu nhìn cậu bé trước mặt, liếc qua cây chổi trong tay cậu, môi mím lại, “Đã hoàn thành bài tập độc dược ta giao cho chưa mà phí thời gian vào thứ bay lượn ngớ ngẩn này hả.”
Harry nhìn cây chổi trong tay, gật đầu, “Đúng là ngớ ngẩn thật, nhưng em cũng hết cách.”
Snape khẽ nheo mắt lại, nhìn cậu bé.
“Trò làm quái gì vậy hả?” Từ lúc nào mà lại nói chuyện thẳng thắn như vầy. Đôi mắt xanh đó tuy vẫn hờ hững như mọi khi nhưng Snape lại nhạy cảm phát giác được chút manh mối về cảm xúc của Harry.
“Không có gì.” Harry thản nhiên đáp. Đồng tử đen láy của Snape trở nên trầm lắng hơn, cậu thở dài, “Thật sự không có gì. Giáo sư, em có thể đến văn phòng của thầy không? Có vài việc em muốn thương lượng với thầy.”
Snape nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi lập tức xoay người. Vạt áo chùng đen vẽ nên một đường cong giữa không trung, “Đi thôi.”
Harry thu nhỏ chổi bỏ vào trong túi, lẳng lặng đi theo sau Snape.
**********************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét