23/10/2019

HPCNB - chương 41

Edit + Beta: Carly



Chương 41:



“Tại sao phải tìm tới Lucius? Harry Potter, rốt cuộc mi muốn làm gì?” Snape nhìn cậu với vẻ trào phúng: “Những chuyện xảy ra hồi học kỳ trước vẫn chưa khiến mi bỏ đi suy nghĩ trở thành anh hùng sao? Mi thật sự cho rằng mình là cứu thế chủ hả?”
Vài ngày trước, Lucius mang thân xác nhếch nhác chạy tới văn phòng hắn, lấy đi một lượng lớn độc dược ổn định linh hồn. Mặc dù không nói gì nhưng cơn đau nóng rát ở cánh tay trái khiến hắn biết rõ nguyên nhân. Người kia, gã đã trở lại. Lucius cho hắn một ánh mắt lo lắng nhắc nhở trước khi đi cũng bởi vì thế. Mà bây giờ, Harry lại muốn tới trang viên Malfoy tìm Lucius, trời ạ, nếu lúc này Chúa tể Hắc ám đang ở trang viên Malfoy thì phải làm sao?
“Harry Potter, rốt cuộc trò đang có kế hoạch gì?” Từ học kỳ trước, hắn biết Harry che giấu rất nhiều chuyện. Vì bản thân là một Slytherin, hắn biết mình không nên tò mò bí mật của người khác, nhưng hắn thật sự muốn biết thằng nhóc không biết trời cao đất dày này đến cùng là đang làm cái quái gì.
“Giáo sư, thầy muốn biết kế hoạch của em, vậy… em có thể tin tưởng thầy không?” Cậu bé lặng lẽ ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh thon nhỏ. Lò sưởi âm tường phía sau hừng hực cháy, đôi mắt xanh biếc nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt.
“Thầy là người em có thể tin tưởng sao, giáo sư?” Cho dù biết câu hỏi này không có tác dụng gì nhưng Harry vẫn muốn nghe, nghe câu trả lời mà cậu có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Snape thoáng ngưng thở, ngón tay trong áo chùng bất giác khẽ động. Đôi mắt đen nhánh nhìn sâu vào sắc xanh biếc kia. Trong đầu bỗng hiện ra một đôi mắt xanh khác, đôi mắt trong veo lấp lánh hơn, cùng với nụ cười sáng rỡ như hoa đó.
“Sev, tớ tin cậu.” Người phụ nữ xinh đẹp lần đầu làm mẹ đó mỉm cười nói.
Mà hắn thì làm gì. Snape siết chặt hai tay. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng để lại những dấu ngấn trắng hình bán nguyệt trong lòng bàn tay, tựa như vết thương nhiều năm qua vẫn chưa lành trong lòng hắn.
Nhìn người đàn ông cúi đầu yên lặng không nói, chẳng hiểu sao làm Harry thấy chua xót. Cậu hơi nghiêng đầu, hít sâu một hơi, cười khổ trong lòng. Thôi bỏ đi, thật ra cậu cũng chẳng hy vọng gì nhiều vào câu trả lời của Snape.
“Em muốn gặp ngài Lucius, giáo sư.”
“Không được.” Snape theo phản xạ ngẩng đầu quả quyết cự tuyệt. Cho dù Lucius là sinh vật huyền bí tuyệt đối không tổn thương đến Harry, hắn cũng sẽ không để Harry đến trang viên Malfoy, quá nguy hiểm.
Harry cười lạnh, thật ra cậu đâu cần phải nghe lời như vậy, đúng không? Thật đáng tiếc, hôm nay cậu vốn định tiết lộ một phần kế hoạch cho Snape. Mặc dù đã biết người này có cái tính không được tự nhiên, Harry vẫn thấy rất tức giận. Dẫu sao đã lâu cậu không tìm được người đáng để tín nhiệm, thật sự vừa thất vọng vừa đau lòng.
Snape nhìn sự thất vọng trong mắt cậu, tim chợt thắt lại, chút bất an lặng lẽ nảy mầm. “Harry Potter, trò… đứng lại!” Hai mắt Snape bỗng trợn to, vội vàng bước tới. Cậu bé lại nhanh chóng lùi về phía lò sưởi âm tường. Ánh lửa xanh bốc cao, trong nháy mắt, bóng người trong lò sưởi đã biến mất.
Cánh tay của Snape cứng đờ giữa không trung. Đầu ngón tay dường như vẫn cảm nhận được cảm giác man mát khi sượt qua góc áo của cậu, thấm tận đáy lòng. Hai nắm tay siết chặt, Snape nghiến răng phủ thêm áo choàng, ném cho cửa chính một thần chú khóa rồi nhanh chóng đi vào lò sưởi.
Trang viên Malfoy.
Lucius đang làm việc trong thư phòng. Lò sưởi âm tường trước mặt đột nhiên phừng lên ánh lửa xanh. Lucius không hề dừng bút, chỉ mỉm cười nói: “Hiếm khi thấy cậu đến gặp tôi muộn thế này đấy, Sev… Harry?!”
Lucius mừng rỡ nhìn cậu bé bước ra từ trong lò sưởi âm tường, vội đứng dậy vòng qua bàn làm việc rồi bước nhanh đến trước lò sưởi, đưa tay vỗ vỗ tro bụi hẳn là có trên người cậu.
“Harry, sao cậu đến đây?” Chỉ vừa thấy bóng dáng cậu, Lucius đã bất giác nở nụ cười vui sướng.
“Tôi cũng rất muốn biết.” Một âm thanh lạnh lẽo đầy phẫn nộ truyền đến từ lò sưởi âm tường. Đôi chân dài của Snape bước ra, nhanh chóng đến chỗ hai người kia. Trong mắt tràn ngập tức giận, khàn giọng nói: “Tại sao mi cứ nhất quyết phải gặp Lucius, Harry Potter. Ta đã chịu đủ rồi. Đầu óc mi rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Mi không biết suy xét sao?”
Harry thản nhiên nhìn hắn một cái, trực tiếp bỏ qua Snape rồi đi tới chỗ ghế sô pha.
Chủ nhân, linh hồn của Lucius kia cực kỳ không ổn định. Giống như đã bị thương nặng vậy.   Hơn nữa, dao động ma lực trên người người đàn ông này rất thú vị.
“Severus, cậu bớt giận trước đã. Có thể nói tôi biết xảy ra chuyện gì không?” Lucius khẽ nhíu mày nhìn Snape.
“Làm sao tôi biết được.” Snape cười châm chọc: “Kế hoạch của Cậu bé Cứu thế luôn rất vĩ đại. Sao tôi có tư cách được biết chứ?”
Chủ nhân, hẳn là tổn thương gây ra do Lời nguyền Tra tấn.  
Harry nhướng mày, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt mình.
Sao mi biết đó là Lời nguyền Tra tấn?  
Dễ đoán lắm. Thế giới pháp thuật không có nhiều thứ có thể khiến linh hồn bị tổn thương. Hơn nữa, mỗi loại đều có đặc điểm riêng. Noah từng nghiên cứu rồi.  
Không ngờ hệ thống trí năng nhà cậu còn là một học giả. Harry đưa tay khẽ vỗ tay áo, Lời nguyền Tra tấn sao? Hiển nhiên, người có thể phóng chú ngữ này lên người gia chủ Malfoy không có bao nhiêu người, chứ nói chi đến thương tổn chồng chất.
“Voldemort xuất hiện rồi?” Harry thản nhiên hỏi.
Âm thanh của Lucius và Snape im bặt. Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng củi cháy tách tách. Một lúc lâu sau, Lucius nở nụ cười có phần gượng gạo.
“Harry? Cậu đang nói gì đấy?”
“Không cần phải giấu tôi. Ở vài phương diện, tôi hiểu gã còn hơn ngài đấy.” Harry không thèm để ý dời mắt: “Trên người ngài có mùi thuốc ổn định linh hồn.”
Snape siết chặt tay rồi lại buông ra. Hắn bước vài bước đến trước mặt Harry, cúi xuống, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh: “Rốt cuộc mi đang che giấu điều gì? Harry Potter, tại sao mi lại hiểu rõ Chúa tể Hắc ám đến thế?”
Harry yên lặng nhìn hắn, bỗng bật cười dời mắt đi: “Đúng là không công bằng. Giáo sư, thầy không thể đáp lại tín nhiệm của em, nhưng lại kiên trì muốn em tiết lộ bí mật của mình. Thế thì, sao em phải nói cho thầy chứ?!” Cậu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể đè nén sự thất vọng và nỗi cay đắng trong lòng. Có một số việc không phải cứ biết là được. Nếu không thì cần lời nói để làm gì. Dù cậu biết người đàn ông này đáng tin cậy, nhưng ít ra cũng phải nói một câu để cậu có thể hoàn toàn an tâm chứ. Rõ ràng đã quyết định xem hắn là chỗ dựa, tại sao còn khiến cậu khó chịu đến thế.
Hầu kết Snape khẽ động, nuốt cay đắng xuống họng. Thoáng nhìn vẻ đau đớn trong mắt người đàn ông, Harry chuyển mắt, bỏ qua vấn đề tín nhiệm. Cậu tựa vào sô pha, lẳng lặng nhìn Lucius.
“Tôi nghĩ hai chúng ta đều rất vừa lòng với giao dịch lần trước. Tôi bảo vệ Draco, ngài đại diện gia tộc Malfoy liên minh với tôi. Vậy thì, tin tức quan trọng như vậy, tại sao không báo cho tôi biết?”
“Không phải vậy.” Sự nghi ngờ của bạn đời khiến tim Lucius như bị người ta bóp nát. “Ta chỉ không biết nên nói thế nào với cậu thôi. Harry, tôi vẫn luôn muốn bảo vệ cậu.” Nhìn chăm chú vào mắt cậu, ma lực vốn không ổn định của Lucius bất ngờ bùng phát. Sắc mặt Snape nghiêm lại, một lớp bảo hộ nháy mắt bắn ra từ đũa phép, bảo hộ cho hắn và Harry đứng cạnh.
Lucius cố gắng áp chế ma lực đang bạo loạn nhưng không có mấy tác dụng. Lấy y làm trung tam, toàn bộ mọi thứ trong thư phòng đều bị luồng khí mạnh mẽ va đập. Cả căn phòng là một mớ hỗn độn, những cuốn sách bị xé nát, đồ đạc bị đập văng. Dung mạo bị che đi nhờ độc dược của Lucius cũng lộ ra, những sợi tóc bạch kim mềm mại hơn trước sau lưng y dần dài hơn, gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, cơ thể quyến rũ thon gọn.
Harry được Snape bảo hộ chặt chẽ trong lòng. Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy eo cậu, hơi thở phả vào cổ. Tư thế thân mật khiến đôi mắt xám nhạt của Lucius bừng lên lửa giận. Y chậm rãi bước một bước, khiến vòng phòng hộ bị nát vụn trong nháy mắt. Snape không kịp giơ đũa phép lên, liền giương tay dùng phép thuật không đũa phép muốn ngăn Lucius đến gần, lại đập phải một lực lượng vô hình, khiến cả người văng sang phía bên kia phòng, dán chặt vào tường, không thể nhúc nhích.
Snape hoảng sợ nhìn Lucius lộ diện hoàn toàn trước mặt Harry, tức giận quát to: “Lucius Malfoy, cậu không thể tổn thương tới nó!”
Cơ thể Lucius run rẩy, hoàn toàn không thể khống chế nỗi khát vọng đối với cậu bé. Gương mặt tuấn mỹ đến yêu dị phủ kín mồ hôi mỏng. Chỉ trong phút chốc, y đã đứng ngay trước mặt Harry. Khoảng cách gần sát làm Harry có thể thấy được sự đấu tranh mâu thuẫn dữ dội trong mắt người đàn ông. Một bên là sự kiềm nén bởi lý trí, bên kia lại chứa đầy dục vọng mãnh liệt.
Chủ nhân, đừng rối loạn. Ma lực hiện tại của ông ta rất mạnh, còn cực kỳ không ổn định, chọc giận ông ta thì không tốt lắm đâu.  
Harry nhíu mày, siết chặt đũa phép trong tay, lại vẫn tin tưởng Noah mà không làm bất cứ động tác gì. Cậu tùy ý mặc cho Lucius vừa cẩn thận lại gấp gáp ôm siết lấy cậu. Ma lực hùng mạnh tăng vọt của người đàn ông mang đến cho cậu cảm giác áp bức nặng nề, khó chịu không thôi.
“Harry, Harry…” Ôm lấy cơ thể cậu, Lucius thở dài đầy thỏa mãn: “Cậu bé của ta, em thuộc về ta.” Y nhích người, hôn mạnh xuống trong tiếng hét phẫn nộ của Snape.
“Lucius Malfoy!!” Một luồng ma pháp dao động kịch liệt, Snape tránh khỏi xiềng xích của bức tường, cấp tốc vung đũa phép. “Stupefy!” (Bùa choáng: khiến đối phương tê liệt hoặc làm choáng)
Lucius phất tay, câu chú lập tức biến mất trong không trung. Harry đã tỉnh táo lại từ sự kinh ngạc ban đầu, cậu nhíu mày muốn đẩy người đàn ông ra.
Lucius giơ tay cố định Snape ngay tại chỗ. Tay y dùng sức giữ lấy gáy cậu bé.
“Ta muốn em hạnh phúc, bạn lữ của ta.” Lucius cúi đầu nỉ non.
Harry thấy lồng ngực bị siết chặt, liền khẽ há miệng theo phản xạ. Lucius nhân cơ hội chen vào, đầu lưỡi vói vào khoang miệng, hút lấy sự ngọt ngào của cậu.
Ma lực và cơ thể của Harry hoàn toàn bị áp chế. Thân thể bị ép thừa nhận tình cảm mãnh liệt cùng sự cọ sát không ngừng của người đàn ông dần nóng lên. Harry vẫn chưa quên, cơ thể này mới mười hai tuổi, người châu Âu trưởng thành sớm, đây chính là độ tuổi không dễ cưỡng lại sự cám dỗ.
Noah, chuyện quái gì vậy? Dược Mê Tình à? Chết tiệt, dược Mê Tình có thể khiến ma lực người ta tăng vọt sao?  
Chủ nhân, ông ta thức tỉnh huyết mạch.  
Là sao?   Harry cảm nhận có một bàn tay đang cởi bỏ áo chùng của mình. Đáng sợ nhất là cậu cảm thấy cơ thể mình bắt đầu có phản ứng với kỹ thuật hôn thành thạo của Lucius. Harry hít sâu một hơi, lại chỉ khiến Lucius hôn sâu thêm.
Lucius có huyết mạch nguyệt tinh linh. Có vẻ như đã lâu không được gặp linh hồn bạn đời, cũng chính là chủ nhân ngài, lại chịu kích thích nên huyết mạch sinh vật huyền bí của ông ta đã thức tỉnh hoàn toàn rồi.  
Chết tiệt, Noah, mau đá y đi cho ta… không.   Một bàn tay của người đàn ông đã nắm lấy chỗ yếu hại của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống. Harry cúi đầu rên rỉ, lại bị Lucius nuốt lấy trong nụ hôn sâu. Cơ thể trẻ tuổi run rẩy do không thừa nhận nổi cơn khoái cảm mãnh liệt.
E là không được rồi, chủ nhân. Ma lực hiện giờ của ông ta rất mạnh, chủ nhân và Noah đều không phải đối thủ. Hơn nữa, Lucius đã mất đi lý trí. Nếu chọc giận thì chỉ sợ chủ nhân sẽ bị tổn thương.  
Hô hấp của Harry bỗng nghẽn lại, đồng thời không thể tập trung tinh thần tiếp tục kết nối với Noah. Khoái cảm ở nửa người dưới khiến đầu óc cậu trống rỗng, đột nhiên thở dốc một tiếng. Thân thể cậu bé được người đàn ông ôm chặt trong lòng bất ngờ căng cứng, hai tay túm chặt lấy áo Lucius. Cuối cùng cậu tránh được khỏi nụ hôn sâu của người đàn ông, há miệng thở hổn hển. Dư âm từ dục vọng mới rồi làm cậu có hơi chột dạ. Phắc, cơ thể này chỉ mới mười hai tuổi thôi.
“Em vui không?” Lucius nhìn chăm chú cậu bé trong lòng.
Vui cái đầu ông! Harry phẫn nộ ngẩng đầu, lại phát hiện trong đôi mắt xám nhạt kia không phải chỉ có thỏa mãn, còn xen lẫn sự bi ai đau khổ không thể bỏ qua. Đó là nỗi thương tâm mà sinh vật huyền bí phát ra theo bản năng khi biết bạn đời chống cự mình.
Hàng mày của Harry nhíu lại. Một ánh sáng đỏ hiện lên, Lucius vung tay chặn ma chú. Y ngẩng đầu thì thấy Snape vốn bị cố định lại đã biến mất. Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lucius, đang tính quay đầu thì cả người chợt lạnh ngắt. Trên lớp áo chùng đen dính phải chất lỏng xanh lục đậm. Ma lực cuồn cuộn trong căn phòng bỗng biến mất trong một giây. Snape ném bình dược trong tay đi, lại vung đũa phép.
‘Stupefy!’
Lucius nhìn chăm chú vào cậu bé trong lòng một chốc, thét lên rồi gục xuống.
Harry mất đi chỗ dựa, hai chân mềm nhũn sắp ngã. Áo chùng đen tức thì vươn ra, đón lấy cậu bé vô lực không đứng nổi. Snape ôm lấy cậu, dùng áo chùng bao quanh lớp quần áo bất chỉnh của cậu.
Harry ngửi thấy mùi độc dược quen thuộc, tinh thần dần bình tĩnh lại. Cậu hít sâu một hơi, cơn mệt mỏi tức thì tràn ngập toàn thân.
Dược Cắt đứt ma lực? Không hổ là Bậc thầy Độc dược.   Noah tán thưởng. Nếu do ta làm thì chỉ có thể làm ma lực ngừng chuyển động khoảng nửa giây mà thôi.  
Giờ không phải lúc ca ngợi người khác đâu.   Harry để yên cho Snape bao bọc mình, rời khỏi thư phòng. Sao khi nãy mi không ra tay?  
Chọc đến một sinh vật huyền bí đã hoàn toàn thức tỉnh là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, chuyện vừa rồi không làm tổn thương chủ nhân. Chủ nhân, một sinh vật huyền bí hoàn toàn trung thành với ngài, đặt ngài lên trên hết rất hữu dụng.  
Harry túm chặt lấy vạt áo Snape, cậu phải giải thích làm sao vấn đề dục vọng của nhân loại với một trí não đây trời.
Snape lại hiểu lầm động tác của Harry. Hắn siết chặt cánh tay đang ôm Harry. Trở lại văn phòng, hắn lẳng lặng ngồi xuống sô pha, lại vẫn không buông cậu bé trong lòng ra. Sự bùng phát hôm nay của Lucius rất đột ngột, nếu không nhờ hắn mang độc dược theo thói quen, hôm nay thằng bé nhất định đã lại bị tổn thương.
Hắn thậm chí còn không dám mở áo chùng ra, chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét chống cự của Harry. Rõ ràng biết Harry kháng cự nhưng hắn lại để Lucius Malfoy làm ra chuyện đó với cậu. Mà điều khiến hắn thấy không thể chịu được và có cảm giác tội lỗi là hắn cho đến giờ vẫn không thể quên ánh mắt dâng cơn dục vọng trong lúc kháng cự của cậu, đáy lòng hắn lại phản ứng, tiếng rên rỉ khàn khàn, hơi thở đè nén, đều khiến hắn không thể kháng cự lại.
Một sự thật không thể phủ nhận.
Hắn muốn cậu.
Hắn không muốn giao cậu cho Lucius, với tình hình hiện tại lại càng không có khả năng.
Hắn… muốn cậu.
***************************
Chả biết Nguyệt tinh linh là cái quái gì nữa =))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét