Edit + Beta: Carly
Chương 42:
“Em tắm xong rồi.” Harry giũ giũ tay áo choàng tắm, ngồi xuống sô pha,
vén những sợi tóc dài ẩm ướt trước ngực ra sau tai.
Snape nhìn cậu bé tỏ vẻ dường như không có chuyện gì xảy ra. Hắn khẽ há
miệng tính nói gì, rồi lại chỉ cầm lấy một cái khăn đi ra phía sau sô pha, nhẹ
nhàng lau khô tóc cho Harry.
Hai mắt Harry thoáng lóe lên. Bàn tay to lớn trên đầu đầy mạnh mẽ lại
không mất dịu dàng. Có lẽ, cậu đã quá tham lam. Người đàn ông này vốn không thể
nói những lời ấm áp, mà trái lại, cậu có hơi tùy hứng.
Nếu là trước đây, cậu chưa bao giờ yếu thế như vầy, phải tìm kiếm người
đáng tin, dù gì cũng rất cô đơn. Đám Draco tuy là những người bạn không tệ,
nhưng tuổi vẫn quá nhỏ, tầm nhìn không đủ rộng để hiểu nhau. Còn Lucius… thôi
quên đi, hiện tại cậu không muốn nhắc tới tên đó. Nói tóm lại, người thân cận với
cậu nhất bây giờ là Snape, cho nên cứ vô thức muốn tìm kiếm an ủi từ hắn.
Mà Noah, cho dù nó có tốt mấy thì vẫn không phải con người. Không có hô hấp,
không có nhiệt độ cơ thể, thậm chí còn chẳng thể cho cậu một cái ôm. Harry cầm
lấy tách trà nóng trên bàn uống một hớp. Sao cứ thấy ở thế giới này, cậu thảm bại
thế nhỉ? Nhớ ngày đó, tuy cậu luôn rúc trong nhà và công ty, trừ đám nhãi con Cao
Cường kia thì cậu vẫn có vài người bạn. Ừm, tuy không mấy ai bình thường nhưng
đúng là không cô đơn như bây giờ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Snape lên tiếng hỏi. Tuy chỉ trong nháy mắt, sắc mặt
của thằng bé cũng không biến hóa gì nhiều, nhưng trong biển xanh kia lại thoáng
gợn lên chút cô quạnh. Chỉ một chút thôi, lại dấy lên những con sóng nhỏ trong
lòng hắn.
“Không có gì.” Harry bình thản đáp. Không thể nói là bây giờ cậu đang cô
đơn cần người an ủi được, mất mặt chết mất. Nhích đầu khỏi tay Snape, Harry yên
lặng đứng lên: “Em mệt rồi, giáo sư cũng nên nghỉ sớm chút đi.” Nói rồi cậu bước
thẳng vào phòng ngủ, đừng nên để trẻ con nhìn thấy bộ dạng còn đượm mùi tình dục
này của cậu. Hơn nữa, cậu vẫn chưa hoàn toàn an tâm với biểu hiện của Draco.
“Phải rồi, sáng mai em không có tiết, giáo sư để em ngủ thêm một lúc nữa
được không.”
“… Ừ.” Snape cúi đầu gấp khăn lại, làm người ta không thấy rõ sắc mặt của
hắn.
Harry gật đầu, đưa tay vén màn đen. Cậu bổ nhào lên giường, lấy chăn bao
trùm lấy chính mình.
【 Chủ nhân, ngài không cần phải để bản thân uất ức như vậy. 】
【 Ta uất ức chỗ nào chứ? 】 Harry cười khẽ trong lòng.
【 Chủ nhân muốn làm gì thì cứ làm. Muốn Snape là người có thể
nhờ cậy được thì cứ nói thẳng, hắn sẽ không từ chối. 】
【 … Ta nghĩ ta đã nói quá rõ ràng rồi. 】
【 Chủ nhân, nói thẳng yêu cầu của ngài là được. Rất ít người từ
chối yêu cầu của ngài. Chủ nhân, trừ những việc liên quan đến an toàn của ngài,
cứ thoải mái làm những việc khác. Muốn làm gì thì làm đó, muốn thứ gì thì cứ lấy,
Noah sẽ luôn ở bên ngài. 】 Giọng Noah cực kỳ kiên định.
Harry khẽ cười trong lòng. 【 Lý luận như giặc cướp ở đâu ra thế. 】
【 Chủ nhân đáng có những gì tốt nhất. 】
Harry nở một nụ cười chân thành. Thú cưng nhà cậu vẫn luôn rất trân trọng
cậu.
【 Chủ nhân, Noah đến lúc kiểm tra định kỳ rồi. 】
【 Hửm? Là gì thế? 】
【 Giống như bảo trì máy móc hằng năm ấy. Noah sẽ tự mình kiểm
tra lỗ hổng trong hệ thống. Ngài yên tâm, không có gì đâu, chỉ là kiểm tra theo
chương trình định sẵn thôi. 】
【 Ừ, ta biết rồi. Ta mệt rồi, ngủ thôi. 】 Harry ngáp một cái rồi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say…
Trong phòng khách.
Snape cầm chặt cái khăn trong tay, gác một tay lên ghế sô pha. Hai tròng
mắt tối đen trống rỗng nhìn đất ngây người. Hắn cứ nghĩ hắn có thể chịu được,
như năm đó hắn đã trơ mắt nhìn cô gái mình thầm yêu gả cho người đàn ông khác vậy.
Thế nhưng, cảm giác khi đó vẫn kém xa cảm giác đau xé ruột gan hiện giờ. Gần
trong gang tấc, rõ ràng chỉ cần vươn tay là chạm tới, lại xa tựa như cách cả
chân trời. Tình cảm của hắn, dù thế nào cũng chẳng thể chạm đến đáy lòng cậu.
Nếu nỗi khao khát của hắn không thể dùng lý trí để áp chế, nếu tâm hồn đầy
ắp ghen tị lẫn sự chiếm hữu dần trở nên u ám, hắn thật sự không biết mình sẽ
làm ra chuyện gì nữa. Không thể rời xa cũng chẳng thể đến gần, giống như đang đứng
ngay bờ vực vậy. Nếu đã định trước là muôn đời không thể quay đầu, vậy thì cứ để
hắn theo đuổi người mình yêu thử xem. Cho dù cuối cùng chỉ nhận được ánh mắt
chán ghét oán hận, cho dù phải chết trong tay cậu…
…………
Đại Sảnh Đường.
Harry vẫn ngồi cạnh Draco, lẳng lặng ăn bữa tối, không để ý đến những ánh
nhìn phức tạp chung quanh. Tuy Draco tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng Harry vẫn cảm giác
được ánh mắt thỉnh thoảng trộm liếc sang của cậu nhóc.
Những lời cậu nói hôm đó, người có đầu óc đều có thể hiểu được. Cậu không
hy vọng xa vời bọn họ có thể hiểu nhiều đến đâu, ít nhất có thể chỉ ra cho họ
điểm yếu hại của lý luận huyết thống là được. Xem ra, Draco đã tiếp nhận được một
chút rồi, bất kể vì lý do cậu ta thật sự hiểu hay không bỏ được người bạn là cậu
nên miễn cưỡng nén xuống sự miệt thị của mình đối với Muggle.
Bỏ miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, Harry đặt dao nĩa xuống rồi đứng dậy.
Pansy ngồi đối diện vội lên tiếng.
“Harry… à…” Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cậu, Pansy đột nhiên thấy
hơi khẩn trương. “Ý tớ là… ừm… cậu no rồi sao?” Vừa dứt lời, Pansy đã muốn cắt
luôn lưỡi mình, nói nhảm gì vậy trời.
Blaise bất đắc dĩ đỡ trán. Draco ném cho Pansy ánh mắt khinh thường ở góc
độ người khác không chú ý tới.
Harry nhìn động tác giữa ba người thì thở dài trong lòng. Cậu làm gì phải
so đo với mấy cô cậu này chứ. Cậu đứng lên. Ngay lúc nhóm rắn nhỏ cho rằng sự cố
gắng hòa hảo của Pansy lần này đã thất bại thì Harry đưa tay xoa xoa mái tóc
dài của Pansy rồi quay người rời đi. Cậu biết để những cô cậu quý tộc này cúi đầu
trước khó thế nào. Cậu cũng không nói gì thêm nữa, bạn bè hiểu rõ lẫn nhau qua
những lần cãi vã mà.
Đầu tóc Pansy rối bời, cô nàng thoáng ngây ra, sau đó khẽ cười, đưa tay
vuốt tóc lại. Bầu không khí hơi lạnh lẽo trên bàn dài năm hai Slytherin lập tức
hòa tan, thủ tịch Draco cũng không tỏ vẻ căng thẳng nữa.
Ngay lúc Harry sắp rời khỏi Đại Sảnh Đường, khi đi ngang qua bàn dài Nhà
Gryffindor thì chợt vang lên tiếng quát giận dữ: “Thả Scabbers ra!”
Bước chân của Harry khựng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ
thấy Ron Weasley đang nổi giận đùng đùng giơ nắm đấm, sau đó cậu dời mắt về
phía bóng đen dưới đất.
“Cỏ Nhỏ?”
Nghe thấy giọng chủ nhân, đôi mắt to tròn màu hổ phách của nhóc mèo đen
kia liền nhìn sang. Sau đó, nó nhẹ nhàng bước đến chân cậu, miệng còn đang ngậm
một con chuột lông vàng cứ giãy giụa không ngừng.
‘Meo ~~’ Cỏ Nhỏ ngồi xuống cạnh chân Harry khẽ kêu một tiếng, ngước lên
khoe khoang.
“Bỏ Scabbers ra!” Ron hung dữ chạy về phía bên này.
Harry khẽ nhíu mày, thản nhiên nhìn cậu nhóc: “Vết thương lành nhanh đấy.”
Còn có tâm trạng mang chuột theo dùng bữa, không sợ nhiễm dịch chuột sao.
Ron khựng lại, không cam lòng trừng lại. Harry tinh mắt thấy được chút sợ
hãi trong mắt cậu nhóc. Xem ra, lần giáo huấn trước đó rất hữu ích.
“A, sắp ăn mất rồi!” Ginny đứng dậy hốt hoảng chỉ vào Cỏ Nhỏ.
Harry hờ hững rũ mắt. Đuôi Trùn sao, ăn sống thì ăn sống thôi. Trước giờ
cậu ghét nhất là kẻ phản bội.
【 Chủ nhân, nếu Đuôi Trùn chết thì không thể lật lại án oan của
cha đỡ đầu nhà ngài đâu. 】
Cũng phải, Harry nhìn sang Cỏ Nhỏ đang hất cằm đắc ý.
“Bẩn, nhả ra.” Cậu từng thấy nhóc này ăn bánh, ăn quả hạch, lại chưa thấy
nó ăn chuột bao giờ. Về sau không rửa sạch sẽ thì đừng hòng lên giường cậu.
Cỏ Nhỏ nghiêng đầu, nhả con chuột trong miệng ra. Nó nằm rạp xuống đất liếm
liếm móng vuốt, kêu một tiếng với Harry rồi cong đuôi nhẹ nhàng rời khỏi Đại Sảnh
Đường.
Ron nhấc con chuột đính đầy nước miếng lên, trừng Harry một cái rồi chạy
về ký túc xá.
“Mấy hôm trước Arthur Weasley vừa tra xét một gia đình quý tộc nhỏ. Con
chuột đó và thằng ngu tóc đỏ không ngờ đều được đăng báo. Phóng viên bây giờ bị
thiểu năng hết rồi sao?” Draco không biết đã đến gần cậu từ lúc nào lên tiếng
cười nhạo. “Thú cưng gia truyền nhà Weasley, truyền từ anh tới em, sống dai như
đỉa.”
“Đúng là nó sống lâu thật.” Harry thản nhiên nói. Đôi mắt xanh thoáng lóe
lên chút lạnh lẽo.
“Đúng rồi, lão Gilderoy kia muốn thành lập câu lạc bộ đấu tay đôi. Tối
nay là buổi đầu tiên, ông ta yêu cầu toàn bộ học trò năm hai đều phải tham
gia.” Blaise nhún vai nói với Harry.
“Tớ không cho rằng ông ta có thể dạy được cái gì hữu ích.” Harry thản
nhiên nói.
“Ông ta bảo nó ảnh hưởng đến kết quả cuối kỳ.” Pansy nghiến răng. Kể từ
khi biết bộ mặt thật của Gilderoy, sự ngưỡng mộ cô nàng từng dành cho vị giáo
sư này đã biến thành miệt thị và khinh thường.
Harry khẽ thở dài bất đắc dĩ, cùng nhóm Draco đi về phía lớp học ở dưới hầm.
“Tối qua cậu ở đâu thế?” Draco bước chậm lại, tới cạnh Harry hỏi.
“Chỗ giáo sư Snape.” Harry nhỏ giọng đáp.
Draco yên lặng một lúc lâu rồi mở miệng: “Chẳng lẽ cậu…”
“Tớ không giận, Draco, đừng lo lắng.”
“Tớ không có lo lắng.” Draco đáp lại theo phản xạ.
“Chúng ta không thể quá khắt khe. Mỗi người có cách hiểu khác nhau, nhưng
chúng ta vẫn là bạn.” Phải, mặc dù có những chuyện chúng ta không có chung nhận
thức, nhưng điều đó không ngăn cản chúng ta trân trọng tình bạn giữa hai bên.
Huống hồ, Draco quan trọng với cậu hơn là cô nàng Hermione kia nhiều. Vào lúc tất
yếu, người cậu hy sinh tuyệt đối không phải Draco.
Draco mất tự nhiên nhếch cằm, nhưng khóe miệng lại cong lên thành một nụ
cười vui sướng.
Đi vào lớp học dưới hầm, toàn bộ bàn học đã biến mất. Nơi vốn là bục giảng
nay xuất hiện một võ đài lớn. Trên trần nhà lơ lửng chừng trăm ngọn nến, khiến
căn phòng rộng lớn sáng rỡ như ban ngày. Vách tường chung quanh đều phủ một lớp
nhung đen nhánh. Trừ học trò năm hai, gần như toàn bộ học trò đều đến. Cho dù
đã có người nhìn thấu bộ mặt thật của Gilderoy, nhưng vẫn còn nhiều người tin
tưởng vị danh nhân này, quyết định hôm nay phải đến xem.
Mọi người xung quanh đều cầm đũa phép trong tay. Nhóm thanh thiếu niên
hưng phấn muốn thử sức. Harry cảm nhận sâu sắc ma lực xao động trong lớp học.
Tuy nhỏ yếu nhưng số lượng lại kinh người, làm cậu vô thức nhíu mày.
【 Noah, năng lực cảm ứng ma lực của mi nhạy bén như thế này từ
khi nào thế? 】
【 Xin lỗi, chủ nhân. Noah đúng lúc kiểm tra tới hệ thống cảm ứng,
có thể có chút năng lượng luồn ra ngoài. Ngài yên tâm, đây chỉ là hiện tượng tạm
thời, sẽ trở lại bình thường ngay thôi. 】
Đũa phép trong tay áo trượt vào tay Harry. Sau khi tiếng hoan hô vang lên,
Lockhart mặc bộ quần áo màu tím đỏ bước lên võ đài. Cùng lúc đó, cảm ứng ma lực
xao động chung quanh của Harry cũng biến mất.
“Chào các trò. Chúc các trò một buổi tối vui vẻ. Mọi người tụ lại đây đi!”
Đám đông ngoan ngoãn ồ ạt vây quanh võ đài.
“Được rồi. Là thế này, ngài hiệu trưởng đã cho phép thầy xây dựng câu lạc
bộ đấu tay đôi này để huấn luyện mọi người. Ví dụ như làm thế nào đối phó với công
kích của người khác, bảo vệ chính mình ra sao… Sau đây, hãy cùng mời người phụ
tá của tôi – giáo sư Snape!”
Vừa dứt lời, Harry liền nhạy bén nghe được vài tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
“Tớ có dự cảm hôm nay sẽ không được dễ chịu cho lắm.” Blaise ôm bụng nói.
“Tiếp theo đây, thầy và giáo sư Snape sẽ làm mẫu cho các trò một lời nguyền
cực kỳ hữu ích, bùa Giải Giới * , phải
nhìn kỹ đấy.” Lockhart đứng đối diện Snape, mặt mày treo một nụ cười sáng lạn.
(Bùa Giải Giới, câu
thần chú là Expelliarmus. Trong tiếng Anh, expel có nghĩa là "tước bỏ"
và armus có nguồn gốc từ chữ latin armis, là "từ trên tay". Vậy,
Expelliarmus có nghĩa sát là "tước đi vật trên tay". Đây là một bùa tự
vệ nhằm hất văng đi thứ mà đối phương đang cầm, thường là khí giới. Đây là bùa
chú thường được dùng trong Đấu Tay Đôi, nhằm tước đũa phép của đối phương.[Nguồn:
Sưu tầm Facebook])
Snape khẽ nhếch môi. Đôi mắt tối đen nheo lại đầy nguy hiểm. Harry biết đó
là biểu hiện tỏ vẻ người đàn ông này đang mất kiên nhẫn.
“Hy vọng Chủ nhiệm sẽ không trực tiếp đánh con công này thành đống thịt nát.”
Pansy nhún vai nói với vẻ cực kỳ không có thành ý.
Đũa phép trong tay Lockhart có đủ mọi hoa văn, gã cúi mình chào Snape với
vẻ điệu nghệ. Snape chỉ gục gặc đầu, sau đó giơ đũa phép của mình lên. Đám đông
ồn ào lập tức im re.
“Chú ý cách bọn ta cầm đũa phép khi chiến đấu. Sau khi đếm ba tiếng, chúng
tôi sẽ tung ra bùa Giải Giới. Đương nhiên, thầy luôn biết chừng mực, sẽ không làm
ai gặp nguy hiểm cả.” Lockhart lại cười nhe tám cái răng ra.
“Một… hai… ba!” Lockhart vừa dứt lời, cổ tay Snape đã vung lên. ‘Expelliarmus!’
Một tia sáng đỏ hiện lên. Lockhart bay ngược về sau, mông đập xuống võ đài, đũa
phép văng lên lớp nhung trên mặt tường, rớt lạch cạch xuống đất.
“Đúng là vô dụng.” Bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh khinh thường. Harry liếc
qua thì thấy đôi mắt nâu của Eton tràn ngập coi khinh nhìn giáo sư Phòng chống Nghệ
thuật Hắc ám ngã xuống đất.
Đối diện với ánh mắt của Harry, hai mắt của Eton thoáng lóe lên. Cậu ta siết
chặt đũa phép trong tay, cúi chào cung kính rồi cùng đám người phía sau nhìn về
phía võ đài.
“Tớ đoán hôm nay cậu ta nhất định sẽ khiêu chiến cậu đó, Harry.” Blaise chớp
mắt nói.
Harry không để ý lắm đến những ánh mắt xung quanh. Cậu thật sự không hiểu
tại sao thằng nhóc thủ tịch năm nhất kia cứ xem cậu là mục tiêu. Xem ra, tên tuổi
Chúa cứu thế này có sức ảnh hưởng nhiều hơn cậu tưởng.
“A, thật là…” Lockhart nghiêng ngả đứng dậy, đưa tay vuốt lại tóc, lần nữa
nở nụ cười khoe răng quen thuộc: “Mới rồi chỉ là thầy sợ làm trợ tá của mình bị
thương thôi. Bây giờ mọi người biết hết rồi chứ. Bùa Giải Giới, có thể tước đi đũa
phép của đối thủ.” Gã nhận lấy đũa phép do một nữ sinh đưa tới, đôi mắt đào hoa
* hiện ý cười rạng rỡ hơn: “Được rồi, các trò. Mọi người
chia thành hai tổ, thử đối chiến đi. Nhiều người thật, để thầy giúp các trò
chia nhé.”
* Mắt đào hoa: Mắt
có dáng giống cánh hoa đào, có khuôn mắt dài, đôi mắt mở to, lòng đen lòng trắng
thường được phân định rõ ràng, đuôi mắt hơi cong vểnh lên, mắt lúc nào cũng
long lanh ngấn nước, ánh mắt như cười tươi rạng rỡ. Mắt hai mí, lông mi dài mảnh.
Đây là đôi mắt đa tình. Dù là đàn ông hay đàn bà ai sở hữu đôi mắt đào hoa đều
có sức hút mãnh liệt đối với người khác. [Nguồn: Sưu tầm]
Nói rồi, gã bước xuống võ đài. Giao Neville cho một nữ sinh Ravenclaw. Sau
đó, gã đi về phía nhóm Draco. Harry khẽ nhíu mày, lùi về sau. Lockhart nhìn Draco
rồi ngó sang Pansy và Blaise. “Ở đây có một quý cô.” Gã xếp Pansy với Draco, lại
tóm một nữ sinh Hufflepuff ghép với Blaise. “Phân chia hoàn mỹ. Ừm, thầy xem
xem! Harry!”
Lockhart sắc bén thấy được cậu bé nhỏ gầy đứng sau đám người. Snape đứng trên
võ đài nheo mắt nhìn tình hình bên này.
“Lại đây, Harry. Trò có thể biểu diễn lại lời nguyền vừa rồi trong trận đấu
tay đôi với đối thủ của mình. Đối thủ của trò là…” Lockhart quét mắt nhìn chung
quanh.
“Em.” Eton đứng kế bên bước tới một bước cạnh Harry. “Em có thể phối hợp
với huynh trưởng Harry.”
“Được. Vậy thì, cậu…”
“Rick Eton.”
“Ok, trò Eton, trò và Harry có thể lên võ đài.” Lockhart đưa tay ưu nhã mời
với phong thái quý tộc. Mắt các nữ sinh gần đó bất giác tràn ngập tim hồng.
Harry khẽ nhăn mày, chậm rãi đi lên võ đài, thoáng cùng Snape nhìn nhau một
cái rồi đứng đối diện Eton.
Đối với loại quyết đấu này, Snape không hề lo lắng cho sự an toàn của Harry.
Chỉ là hắn biết Harry không thích mấy việc như thế này, làm hắn cũng ghét con công
bất tài vô năng Lockhart kia hơn.
“Tôi đã chuẩn bị xong. Huynh trưởng thì sao?” Eton giơ đũa phép mỉm cười
nói, hai mắt tràn ngập ý chí chiến đấu và phấn khích.
Harry vẫn im lặng, chỉ bình tĩnh giơ đầu đũa về phía nhóc thủ tịch năm nhất
cứ thích tìm đánh.
“Được, chờ thầy đếm đến ba, Harry và trò Eton có thể tung bùa Giải Giới. Bây
giờ, một – hai – ba!”
‘Colloportus!’ (thần chú Khóa chốt/Niêm
phong) Eton tung
ngay một ác chú. Harry nhẹ nhàng tránh đi, trong lòng cực kỳ khó chịu. Đúng là
một thằng nhóc không biết tốt xấu.
‘Aguamenti!’ (thần chú khiến cho một
tia nước phun ra từ đầu cây đũa phép)
……
‘Dissendium!’ (bùa Mở đường)
……
‘Furnunculus!’ (lời nguyền nổi mụn,
làm mục tiêu nổi nhọt kín người)
Harry thoải mái dịch chuyển, né tránh một đống ác chú do Eton phóng tới. Đôi
mắt nâu của Eton dần xuất hiện chút hoảng loạn. Thần chú do cậu ta vung tới cũng
càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn chẳng thể gây ra trở ngại nào ảnh hưởng tới Harry.
Thực tế, cho tới bây giờ, Harry không phát ra một câu thần chú nào.
‘Impedimenta!’ (lời nguyền ngăn trở) Eton ra một thần chú cao cấp. Bước
chân Harry khựng lại, đột nhiên cúi người biến mất ngay tại chỗ. Eton chỉ cảm
thấy có một sức mạnh ập tới. Cổ họng chợt khó thở, hai mắt hoảng loạn đối diện
với một vùng xanh biếc, bình tĩnh không chút gợn sóng, khiến cậu ta lòng dâng sợ
hãi. Cậu ta bị Harry siết chặt cổ, người đập vào tường không thể nhúc nhích, chỉ
có thể dùng mũi chân làm điểm tựa.
Người bên dưới chỉ thấy bóng người trên võ đài nhoáng lên, Eton đã bị khống
chế. Pansy chọt vai Blaise, nhìn về phía trên: “Ngầu ghê, võ thuật của Harry hình
như lợi hại hơn trước rồi.”
Lockhart bất mãn lắc đầu: “Không được, Harry. Trò phải dùng thần chú. Phù
thủy khi quyết đấu phải dùng tới thần chú. Hãy thả trò Eton ra, chúng ta lại một
lần nữa.”
Snape không vui nhấp môi, lại không lên tiếng ngăn cản. Hắn cũng hy vọng Harry
không dùng võ thuật mãi, dù sao phù thùy đòi hỏi phải dùng tới thần chú.
Harry bình thản liếc nhìn con công kia, cậu thả tay ra, trở về vị trí cũ.
Eton ho khan vài tiếng, lưng dựa tường, ngồi phịch xuống đất. Một tay vỗ ngực,
tay kia lại âm thầm nắm lấy đũa phép, vung mạnh về phía Harry đứng quay lưng với
cậu ta.
‘Serpensortia!’ (câu thần chú biến
ra một con rắn từ đầu đũa người nói)
Harry nhanh nhạy quay đầu, điểm mũi chân tránh né công kích của Eton. Nơi
võ đài bị thần chú đánh trúng đột nhiên xuất hiện một bầy rắn, ít nhất năm sáu
con, đang chậm rãi di chuyển ở đó.
Nhóm nữ sinh nhát gan ở dưới đã bắt đầu kêu la sợ hãi. Thứ sinh vật trơn
nhẵn lành lạnh này quả thật là thiên địch của nữ sinh.
“Để thầy xử lý.” Lokhart phấn khích tiến tới. Gã phát ra một thần chú có
tia sáng vàng. Trong tiếng thét chói tai của nhóm nữ sinh, mấy con rắn trên võ đài
phóng to lên, chúng thè lưỡi, nhanh chóng bò xuống dưới.
Tia sáng sắc bén trong mắt Snape đông lại. Hắn giơ đũa phép, lập tức đóng
băng hai con rắn khổng lồ ở bên trái. Bốn năm con rắn khác đã phân tán về phía đám
đông. Một nữ sinh mặc áo chùng xanh bạc không tránh kịp, hoảng sợ nhìn con rắn
bò đến gần.
Harry thở dài trong lòng, lạnh nhạt mở miệng.
【 Dừng lại hết cho ta. 】
Tiếng rít phì phì lạnh lẽo quen thuộc khiến Snape bên cạnh cứng đờ người,
không dám tin quay đầu nhìn cậu bé trên võ đài.
Harry không quan tâm đến ánh mắt chòng chọc của hắn. Đám rắn dưới võ đài đều
quay đầu về phía cậu.
【 Không được tấn công người khác, tất cả
trở lại đây. 】
Đồng tử thẳng đứng của đám rắn kia nhìn cậu bé trên võ đài, chậm rãi xoay
người, bò lại lên trên. Harry vung đũa phép. Toàn bộ rắn biến thành một luồng
khói đen rồi biến mất.
Ánh mắt nhìn về phía võ đài của mọi người bắt đầu trở nên hoang mang sợ hãi,
cũng có vui sướng sùng bái. Harry quay đầu lạnh lùng liếc Eton một cái. Cậu gật
đầu với Draco có hơi run sợ dưới võ đài rồi đi thẳng ra cửa. Đám đông lập tức tách
ra một con đường để cậu nhanh chóng rời đi.
Snape cứng ngắc đứng yên tại chỗ. Nhìn bóng dáng cậu biến mất, vô số hoảng
sợ lẫn nghi vấn trong lòng thi nhau ập tới. Trong lúc người khác còn chưa phát
hiện, hắn đã rời đi theo thông đạo của lớp học.
Xà Khẩu. Cậu bé của hắn lại là một Xà Khẩu. Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì vậy? Snape bước nhanh băng qua hành lang, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Hôm qua có lẽ Harry tính tiết lộ bí mật của mình với hắn. Là do hắn, hắn bủn xỉn
không thích nhiều lời, áy náy vì chuyện xưa cùng tình cảm u ám trong nội tâm nên
không dâng cho cậu sự tín nhiệm. Chết tiệt, nếu Harry cần sự tín nhiệm, hắn có
gì không thể cho cậu chứ. Chẳng phải hắn đã hạ quyết tâm dù chuyện gì xảy ra cũng
không phản bội người mình yêu nữa rồi sao. Khốn kiếp, hắn đúng là… chết tiệt!
****************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét