Edit + Beta: Carly
Chương 43:
“Trời ạ, Harry là một Xà Khẩu.” Blaise chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu rời khỏi
phòng học. “Nhà Potter có huyết thống Slytherin từ lúc nào thế?”
Hai mắt Draco cũng tràn ngập khiếp sợ. Hiểu biết của cậu về người bạn này
thật sự quá ít. Hay nên nói là, mọi người đều không hiểu rõ vị Chúa cứu thế thần
bí này.
“Thủ tịch Draco.” Trong đám đông ồn ào chợt truyền đến tiếng nói điềm
tĩnh.
Draco quay đầu, cung kính chào: “Thủ tịch Cheraf.”
Thiếu niên đằng sau cậu ta có gương mặt kiên nghị, quanh người tỏa khí chất
quý ngài nghiêm túc. Cheraf Kosh, người của gia tộc có dòng máu người Đức, thủ
tịch năm sáu, là phụ tá đắc lực của tân thủ tịch Nhà, Charon Saul.
“Thủ tịch Draco, tôi muốn cậu thay thủ tịch Nhà truyền đạt ý nguyện của
chúng tôi cho vị điện hạ kia. Cậu biết nên nói gì rồi chứ.” Thủ tịch Cheraf biệt
danh “Thẩm phán” đưa đôi mắt xanh nhìn Draco với vẻ nghiêm túc, khiến người
khác cảm thấy áp bách nặng nề.
“Vâng.” Draco hơi cúi đầu, nhận mệnh lệnh.
Cheraf gật đầu quay người rời đi, bước chân lộ vẻ gấp gáp.
“Xem ra, các thủ tịch đều không kịp trở tay với tình huống hiện tại nhỉ.”
Blaise ngẩng đầu nói: “Thủ tịch Cheraf này đúng là vẫn làm người ta thấy áp lực
như mọi khi. Huynh trưởng Efide trước đây muốn mượn sức anh ta mà vẫn chưa
thành công. Vị thẩm phán đại nhân này luôn trung thành với thủ tịch Charon.”
“Đứng có đứng đây khoe khoang mạng lưới tình báo nhà cậu, ai chả biết thủ
đoạn giao thiệp của gia tộc Zabini luôn rất cao siêu.” Pansy bực bội trợn mắt.
“Tớ lại thấy phiền toái lần này của Harry muốn tránh cũng tránh không được.”
“Thôi bỏ đi, tớ vẫn nên tìm được Harry trước đã rồi nói.” Đôi mắt xám
xanh của Draco hiện lên vẻ bất đắc dĩ, xoay người trở về phòng ngủ. Cậu ta hiểu
rất rõ ý của Cheraf khi nãy, anh ta muốn cậu thăm dò ý của quý ngài Cứu thế chủ,
đồng thời xác nhận thân phận của Harry, tốt nhất là trực tiếp đưa cậu ấy đến cuộc
họp của các thủ tịch.
Mỗi lần người thừa kế của Slytherin xuất hiện đều sẽ mang vinh quang đến
cho Nhà. Cho dù Chúa tể Hắc ám đã thất bại nhưng các Slytherin do gã dẫn dắt
năm đó cũng đã có được địa vị tôn quý trong thế giới pháp thuật. Mà người thừa
kế mang danh Cứu thế chủ lần này vừa xuất hiện đã khiến thế lực của người thừa
kế trước tan rã. Vì thế, bọn họ không biết Harry sẽ mang đến vinh quang hay hủy
diệt cho bọn họ. Thái độ của các thủ tịch cũng rất mơ hồ. Dù sao, người thừa kế
xuất hiện đồng nghĩa các thế lực trong Nhà sẽ bị tái tổ chức. Không phải ai
cũng sẵn sàng từ bỏ quyền lợi của mình.
Có điều, người cầm quyền hiện tại là phe phái Charon coi trọng huyết thống,
truyền thống. Họ có khả năng trở thành những người ủng hộ tuyệt đối của người
thừa kế Slytherin, ví dụ như Cheraf. Với tính cách nghiêm khắc tựa kỵ sĩ và trọng
huyết thống của anh ta, tuyệt đối sẽ ủng hộ Harry lên nắm quyền, không thấy khi
nãy anh ta đã gọi Harry là điện hạ rồi sao, điều đó cũng đã chứng tỏ lập trường
của anh ta rồi.
Draco thầm thở dài, nói mật khẩu rồi vào phòng sinh hoạt chung. Hiện tại,
điều cậu ta lo nhất là thái độ của Harry, cứ cảm thấy cậu sẽ không dễ dàng tiếp
nhận danh hiệu người thừa kế này, cùng với trách nhiệm mà danh hiệu này phải mang
trên vai. Hơn nữa, quan điểm của Harry… thật sự khác xa với lý luận huyết thống
tối thượng của phe Charon. Xem ra, nhà Slytherin năm nay sẽ không còn bình yên
nữa.
Trên hành lang.
Snape cuối cùng cũng chặn được cậu bé sắp bước vào phòng ngủ ngay trước cửa
ký túc xá Slytherin. Harry ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang thở gấp trước mắt.
Cậu có thể đoán được một chút nguyên nhân Snape vội vàng chạy tới. Trên thực tế,
cậu biết mình không giấu được sự thật bản thân là Xà Khẩu được bao lâu, chỉ không
ngờ lại bại lộ trước khi xảy ra vụ hóa đá.
Môi Snape mấp máy, lại không bật ra được âm thanh gì. Trong lòng hắn có rất
nhiều nghi vấn, chỉ là không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Harry.” Hít sâu một hơi, Snape nén xuống băn khoăn trong lòng: “Chúng ta
cần nói chuyện.”
Harry kinh ngạc trong lòng, đây là lần đầu tiên Snape gọi thẳng tên thánh
của cậu. Hơn nữa, giọng điệu cũng bình thản và chân thành hiếm thấy, không xen
lẫn chút lạnh lùng hay châm chọc gì.
Harry gật đầu, quay người ra khỏi hầm: “Chúng ta đến phòng Yêu cầu đi.”
Snape nhíu mày: “Sao không tới văn phòng của ta?”
“Chỉ là em không muốn có người đáng ghét đột nhiên xuất hiện lúc chúng ta
nói chuyện thôi.” Harry thản nhiên đáp.
Lucius Malfoy sao? Đồng tử tối đen của Snape chợt lóe tia sáng, cùng Harry
tránh né những người khác rồi vào phòng Yêu cầu ở tầng bốn.
Cả căn phòng biến thành phòng ngủ thoải mái theo ý nguyện của Harry. Chăn
và đệm mềm trải khắp nơi, ghế sô pha mềm mại thoải mái, trên bàn trà có đặt hai
tách hồng trà nóng hổi, một chiếc giường lớn phủ lớp sa tanh sang trọng chiếm một
phần ba không gian.
“Giáo sư có vấn đề gì thì cứ hỏi.” Harry ngồi xuống sô pha lẳng lặng nhìn
người đàn ông ngồi đối diện cậu.
Snape mấp máy môi rồi nói: “Xà ngữ của trò… là trời sinh sao?”
“Không hẳn.” Harry thản nhiên đáp. “Em thành Xà Khẩu có thể nói là do chịu
ảnh hưởng của Trường Sinh Linh Giá.”
“Trường Sinh Linh Giá?!” Đồng tử của Snape co rút. Tách linh hồn với cái
giá là sinh mệnh của kẻ khác, bảo tồn linh hồn, trở nên bất tử. Tuy hắn không
biết chi tiết về Trường Sinh Linh Giá, nhưng vẫn biết pháp thuật hắc ám này tàn
ác đến cỡ nào.
“Xem ra giáo sư hiểu ý nghĩa của từ này.” Harry gật gù, Snape khá là uyên
bác.
“Trường Sinh Linh Giá của ai?” Snape nhíu chặt mày.
“Chẳng phải thầy đã đoán được sao?” Harry lẳng lặng nhìn hắn. “Năm đó
Voldemort tạo ra bảy Trường Sinh Linh Giá. Một trong số đó là em, cho nên em có
một phần năng lực của ông ta, ví dụ như Xà Khẩu.”
Hai mắt Snape tràn ngập khiếp sợ, ngón tay vô thức run rẩy, giọng hắn khản
đặc: “Ý trò là Chúa tể Hắc ám để mảnh hồn của mình vào người trò?” Sao… có thể…
“Theo như em biết thì Dumbledore đang kiếm mấy mảnh hồn còn lại. Cái bám
vào người Quirrell năm ngoái chính là chủ hồn Chúa tể Hắc ám. Giáo sư, thầy nói
xem, lúc ông ấy tiêu hủy những mảnh hồn khác, vì tiêu diệt Voldemort, quý ngài phù
thủy trắng vĩ đại đã làm gì?” Trong đôi mắt xanh biếc của Harry hiện ra vẻ trào
phúng. Khi gặp Dumbledore lần đầu tiên, cậu đã biết lão già kia là người thế
nào. Vĩ đại bao nhiêu thì tàn nhẫn bấy nhiêu. Vì cái thứ gọi là chính nghĩa và
ánh sáng, ông ta có thể hy sinh bất kỳ kẻ nào.
Đồng tử Snape rút lại. Hắn đương nhiên biết ông ta sẽ làm gì. Chỉ cần có
thể tiêu diệt được Chúa tể Hắc ám, ông ta sẽ không để ý việc hy sinh một Harry.
Hắn biết lão ta luôn tính toán cái gì đó, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, ngay từ
đầu lão già kia đã tính để Harry đi chịu chết. Mà hắn thì, nếu không phát hiện
đúng lúc, có phải đã tự tay đẩy cậu xuống vực thẳm?
“Trò… biết chuyện này từ khi nào?” Hai tay Snape lồng chặt vào nhau, hắn
cúi đầu hỏi.
“Ngay từ đầu.” Harry thản nhiên đáp.
Ngay từ đầu sao… Hai mắt Snape tràn ngập đau đớn và thương tiếc. Không ngờ
ngay từ đầu Harry đã biết mình sẽ bị đẩy ra làm vật hy sinh. Từ lúc bắt đầu,
Harry đã biết không một ai đáng để tin tưởng. Mà lần đầu tiên khi cậu vươn tay
ra, hắn lại quay đầu đi. Dumbledore đấu với Chúa tể Hắc ám, Harry mới có mười
hai tuổi, vất vả lắm mới thoái khỏi gã bá tước biến thái kia. Vậy mà khi trở lại
thế giới pháp thuật, ai ngờ lại lâm vào khốn cảnh không nơi nương tựa.
Snape chôn mặt vào lòng bàn tay, làm người khác không thấy rõ vẻ mặt của
hắn. Nhưng Harry lại có thể cảm nhận rõ sự tự trách, hối hận và đau khổ phủ khắp
người hắn.
“Giáo sư?” Harry thầm lấy làm nghi hoặc. Cậu chỉ kể vụ Trường Sinh Linh
Giá thôi mà. Cho dù biết Dumbledore tính hy sinh cậu, Snape cũng đâu cần phải
đau khổ như vậy chứ.
“Tại sao phải khổ sở như vậy?” Harry vô thức nhẹ giọng hỏi.
Snape thoáng sững người. Bỗng hắn đứng dậy, cúi người vây cậu vào giữa hắn
và sô pha. Những cảm xúc phức tạp trong đôi mắt tối đen kia biến đổi liên hồi.
Tại sao lại khổ sở thế này sao… Vì tình cảm của ta đối với em, vì sự mâu
thuẫn của bản thân, khiến ta sắp không chịu được nữa rồi. Vì thế, máu thịt của
ta, linh hồn ta đều đau đớn không ngừng.
“Giáo sư?” Trong ánh mắt chăm chú của Snape, Harry dần có hơi bất an, lại
không thể dựng lên bất kỳ cảnh giác nào. Noah cũng không phát ra lời cảnh cáo. Rốt
cuộc tại sao cậu thấy bất an nhỉ.
Snape hít sâu một hơi, chậm rãi đứng thẳng người: “Sau này… chuyện gì trò
cũng có thể nói với ta. Harry, tuyệt đối không được tùy tiện hành động.” Dù là Dumbledore
hay Chúa tể Hắc ám, ai cũng không dễ đối phó, hắn phải bảo vệ cậu bé nhà hắn.
“Thầy muốn em tin tưởng thầy sao, giáo sư?” Harry khẽ cong môi.
“… Phải, trò có thể tin tưởng ta.” Snape trầm giọng nói.
Một dòng nước ấm áp chảy xuôi trong lòng. Hai mắt Harry tràn ngập vui sướng.
Cảm giác này rất giống với cái ôm trong ngõ nhỏ lần đó. Không hiểu sao, người đàn
ông này luôn có thể chạm đến chút ấm áp ít ỏi trong lòng cậu.
Snape nhìn nụ cười điềm tĩnh của thiếu niên, cuối cùng không kìm được khát
vọng trong lòng. Hắn vươn tay ôm lấy cậu vào lòng, khẽ chạm lên trán cậu.
“Trò phải tin tưởng ta.” Dù chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không để em bị tổn
thương.
Khi rời đi, Harry lặng lẽ đi cạnh Snape. Tuy cảm thấy hơi sai sai, nhưng Harry
vẫn cho rằng nụ hôn khẽ trên trán vừa rồi là cách bày tỏ sự thân thiết của người
lớn phương Tây đối với người trẻ tuổi. Thế nhưng, có vài thứ đã bắt đầu thay đổi.
Snape đã hạ quyết tâm bước ra bước đầu tiên. Bất kể hắn kiềm chế ra sao, con người
luôn rất tham lam. Có bước đầu tiên thì sẽ có bước thứ hai, thứ ba. Snape sẽ không
thỏa mãn khi bị Harry xem là bậc cha chú đáng tin cậy.
Bước xuống lầu, văn phòng của Snape và phòng ngủ của Harry đều nằm dưới hầm.
Khi hai người đi ngang qua lớp học dưới hầm, Harry bỗng dừng chân, khựng người
lại. Tầm mắt dừng lại ở cuối hành lang bên trái.
Snape ngó sang theo hướng nhìn của cậu. Bức tường nọ đỏ rực, máu tươi không
ngừng tí tách trên tường được viết thành hai hàng chữ, có một bóng đen bị treo
trên giá đuốc treo tường. Hai mắt người đàn ông lộ vẻ cảnh giác, đũa phép trượt
xuống tay, chậm rãi bước đến gần bức tường.
Đúng lúc này, cửa phòng học ở tầng hầm đột nhiên bật mở, đám học trò ồ ạt
chạy ra. Khi nhìn thấy Harry, bước chân mọi người đều chậm lại.
“Harry? Trò quay lại trễ vậy, tiết hôm nay của chúng ta đã kết thúc rồi.”
Lockhart nhích người khỏi đám đông rồi cười với Harry: “Nhưng cuối tuần sau có
thể sẽ có thêm tiết nữa.” Lockhart hơi nghiêng đầu, phát hiện bóng dáng Snape liền
nhiệt tình phất tay: “Chào giáo sư Snape, tôi không nhìn thấy thầy. À, thầy đang
làm… đó là cái gì thế?!”
Sau khi Lockhart hô lên, càng lúc càng có nhiều người nhìn thấy chữ viết
trên tường. Có vài nam sinh lớn gan híp mắt nhìn rồi đọc thành tiếng.
“Phòng chứa bí mật đã mở ra một lần nữa.
Kẻ thù của người thừa kế… hãy cẩn thận!”
Nguồn: Twitter @HarryPotterFilm
Một nhóm người trong nhóm học trò lộ vẻ hoảng sợ. Một số khác vẫn nghi hoặc.
“Người thừa kế, ai là người thừa kế?”
“Trên đó hình như là bà Norris!” Có tiếng nói khẽ vang lên trong đám đông.
“Trời ạ, nó chết rồi sao?”
Snape bước nhanh tới trước bức tường. Hắn cẩn thận quan sát con mèo treo
trên giá đuốc. Lockhart cậy mạnh đi tới cạnh hắn, run rẩy hỏi: “Nó chết rồi
sao?”
“Không, nó bị hóa đá.” Snape dùng đầu đũa phép chạm vào đuôi bà Norris,
sau đó quay đầu lạnh lùng nói với đám học trò chen cứng cả hành lang.
“Đám quỷ khổng lồ bọn mi trở về phòng ngủ hết cho ta!”
“Giáo sư, thầy biết chuyện gì xảy ra sao?” Một nam sinh Gryffindor lớn giọng
hỏi.
Snape nheo mắt đầy nguy hiểm: “Chống lại giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.
Bọn mi điếc hết rồi sao, ta nói về phòng ngủ!”
Dưới khí lạnh của Xà Vương, các học sinh ôm một bụng đầy nghi vấn rề rà về
phòng. Thật ra, sau khi Harry đi khỏi lớp, đa số học trò Slytherin cũng lục tục
rời đi. Bọn họ có rất nhiều tin tức phải báo cho gia tộc hoặc người đồng minh. Vì
thế, người ở lại phần lớn đều là Gryffindor có lòng hiếu kỳ. Bằng không, chỉ cần
nhìn thấy ba chữ ‘người thừa kế’ này, họ sẽ lập tức liên tưởng ngay đến cậu bé
nào đó.
Có điều, bây giờ cũng không khác gì mấy. Gryffindor miệng rộng mà, chỉ sáng
hôm sau thôi, chuyện này sẽ truyền khắp trường học. Harry thở dài trong lòng, lẳng
lặng đến gần hàng chữ viết bằng máu kia. Mới nãy cậu có để ý thấy không có bóng
dáng Ginny Weasley trong đám học sinh. Nói cách khác, người mà quyển nhật ký chọn
lần này vẫn là cô con út nhà Weasley.
【 Chủ nhân, xem ra ngày mai chúng ta phải đến ký túc xá nữ một
chuyến. 】
…… Còn cách nào khác không vậy, sao cậu cứ thấy hành động này nó đáng
khinh làm sao ấy.
Snape nhìn đôi mày nhíu lại của cậu. Hắn đặt một tay lên vai cậu, khẽ siết.
Vết máu trên tường vẫn còn mới, Harry lại luôn ở cùng hắn, cho nên người thừa kế
này không nhất định là Harry. Hắn phải điều tra rõ chuyện này. Mọi người đã biết
Harry là Xà Khẩu, họ lại không biết chuyện Trường Sinh Linh Giá, cho nên Harry sẽ
không thoát khỏi danh hiệu người thừa kế này.
Hắn nhất định phải tìm được ‘người thừa kế’ kia, vậy mới có thể đòi lại
trong sạch cho Harry. Nếu không, với tính cách đa nghi của Dumbledore, tình cảnh
của Harry sẽ ngày càng gian nan.
******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét