26/02/2020

HPCNB - chương 44 - 46

Edit + Beta: Carly



Chương 44:



Harry đóng cửa lại, vừa quay đầu thì phát hiện đôi mắt xám xanh trên giường kia đang nhìn cậu sững sờ. 
“Draco?” Harry đưa tay kéo màn lên. Thiếu niên trên giường vẫn chưa thay đồng phục ra. 
“Harry…” Draco ngẩng đầu, chớp mắt, chợt bực bội nói: “Sao cậu chưa bao giờ nói với tớ cậu là Xà Khẩu.” 
Harry phì cười trong lòng, ngồi luôn lên giường Draco: “Xin lỗi, đó giờ tớ luôn nghĩ rằng biết nói chuyện với rắn là việc rất bình thường. Phải đến trường rồi mới biết được đây là năng lực đặc biệt chỉ gia tộc Slytherin mới có.” 
Draco bực bội hầm hừ vài tiếng, cũng không truy vấn tiếp nữa, ánh mắt có phần phức tạp. 
Thứ tư tuần sau, các thủ tịch muốn gặp cậu, Harry. Trước khi tớ dẫn cậu tới cuộc họp thủ tịch, cậu phải biết rằng có năng lực Xà Khẩu không có nghĩa rằng cậu là người thừa kế Slytherin. Cái nhìn của Nhà đối với cậu rất phức tạp.” 
Draco hít sâu một hơi, nói tiếp: “Về chuyện của cậu, trừ các thủ tịch giữ trung lập vẫn đang bàng quan thì còn hai phe. Một phe do thủ tịch Nhà Charon cầm đầu, trong đó đã có người chấp nhận thân phận người thừa kế của cậu. Bên còn lại do thủ tịch năm năm Philip Ogg, trưởng bối của họ đều là Tử thần Thực tử, người ủng hộ trung thành của kẻ thần bí. Những người gây rắc rối cho cậu ngay từ đầu đều là người của bọn họ. Ogg cho rằng người thừa kế của Slytherin chỉ có kẻ thần bí, tuyệt đối sẽ không chấp nhận thân phận của cậu, cậu nhất định phải cẩn thận.” 
Harry gật đầu, nhìn đôi mắt xám xanh đầy lo lắng của Draco, đưa tay vỗ vai cậu ta: “Đừng lo, tớ sẽ xử lý.” Philip Ogg đúng không, hy vọng tên đó sẽ không làm việc gì ngu ngốc, phải biết rằng hậu quả đắc tội cậu rất nghiêm trọng. Cậu chẳng có hứng thú gì với cái danh người thừa kế cả, cái cậu cần là di sản của Slytherin, một phần tư Hogwarts. 
Draco trề môi: “Ai thèm lo lắng cho cậu. Lần nào có chuyện cũng không thèm bàn bạc với tớ. Tớ toàn là người cuối cùng biết tin thôi.” Thiếu niên càng nói càng tức, liền nhào tới túm cổ Harry lắc mạnh: “Có ai làm bạn như cậu không? Chẳng phải ba tớ đã nói gia tộc Malfoy là đồng minh của cậu sao, cớ sao cậu không thể tin tưởng tớ một chút.” 
“Tớ biết sai rồi, biết sai rồi.” Harry bị đè xuống giường, vội giơ tay đầu hàng, trấn an bạn rồng nhỏ đang xù lông. 
“Hừ.” Draco ngạo kiều [1] hất cằm, thả tay ra, sửa sang lại quần áo rồi vào phòng tắm. 

[1] ngạo kiều [傲娇]: chỉ tính cách bề ngoài thì tỏ vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, ương ngạnh nhưng bên trong thì ngại ngùng, xấu hổ; tương tự với ‘tsundere’ trong Anime Nhật Bản [Nguồn: Sưu tầm] 

Harry thở ra, phì cười, thả lỏng cơ thể nằm ngửa ra giường. Tâm trạng tự dưng sáng sủa hẳn. Cậu phát hiện thật ra mình rất khao khát cảm giác đáng tin cậy của người khác, vì chưa từng có được nên mới thấy quý trọng. Khác với mọi người, cậu luôn cẩn thận từ từ tiếp cận Snape, không ngừng dò xét, cuối cùng xác nhận rõ hắn đáng tin mới thừa nhận hắn là bạn mình. 
Cảm giác được người khác bảo vệ thật sự không tệ, nhưng mà… có vài việc không thể mượn tay người khác được. Tối nay, đợi Draco ngủ rồi, cậu còn phải tới khu nữ sinh Gryffindor một chuyến. 
 Chủ nhân, ngài vẫn chưa đi tra mật khẩu của Gryffindor là gì đó.   Noah nhắc nhở. 
 Không sao đâu, Noah, ta có cách vào đó.   
Lúc này, cửa phòng tắm bật mở. Draco mặc áo chùng tím vừa lau tóc vừa bước ra. Cậu chàng đuổi Harry xuống khỏi giường rồi chui vào chăn. 
Harry đứng cạnh giường, cười khổ. Draco chờ ở đây nên chưa biết chuyện hóa đá. Ngày mai biết tin rồi, cậu nhóc vương tử này thế nào cũng sẽ mất tự nhiên mặt nặng mày nhẹ với cậu cho coi. 
Hoàng hôn. 
Harry khoác áo choàng tàng hình, lẳng lặng ra khỏi hầm. Cậu dựa sát tường, lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra, lợi dụng tia sáng mỏng manh ở đầu đũa phép cẩn thận nhìn mấy cái tên trên đó. Có thể vì bà Norris bị hóa đá nên Filch vẫn ở trong phòng không đi tuần tra ban đêm, mà giáo sư phụ trách việc tuần tra tối nay là… ừm… giáo sư McGonagall. 
Những chỗ khác trong lâu đài cũng có vài cái tên. Trong mắt Harry hiện lên ý cười, quả nhiên như cậu đoán, không có Filch và bà Norris, số người đi dạo đêm tối nay nhiều hơn mọi khi một ít. Trên bản đồ, giáo sư McGonagall đã đi lên tầng bốn chợt khựng lại rồi tăng tốc, ba đốm đen phía trước hoảng loạn chạy xuống lầu. Harry tắt đi ánh sáng trên đũa phép, kéo áo choàng tàng hình bao lấy mình kỹ hơn. Cậu nhanh chóng chạy tới tòa tháp Gryffindor,  Béo trong bức tranh phía sau đang ngủ say. 
Chỉ một lúc sau, ba nam sinh hoảng loạn chạy ra từ ngã rẽ, tên chạy đầu nhanh chóng đọc mật khẩu. Bà Béo bất mãn rầm rì vài tiếng, gần như nhắm mắt mở cửa ra, Harry bám sát phía sau ba người xâm nhập vào Gryffindor.
Phòng sinh hoạt chung của Gryffindor được trang trí bằng nội thất đỏ vàng, trông ấm áp hơn tầng hầm một chút. Harry thấy ba nam sinh chạy lên lầu thì quay người đi về phía khu nữ sinh, tới ngay trước phòng Ginny. Cậu khẽ chạm đũa phép lên. ‘Cạch’ một tiếng khe khẽ, cửa mở khóa. Harry lẳng lặng đi vào phòng, ném vài câu ‘bùa ngủ rồi cởi áo choàng tàng hình ra. 

Thật ra đi tra xét vào ban ngày lúc Ginny đang có tiết cũng được nhưng chương trình học năm hai nặng hơn năm nhất nhiều. Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện hóa đá, mọi người cũng ngày càng chăm chú vào mỗi một hành động của cậu. Ngoài ra, thời gian ban ngày của cậu đã bị Flint trưng dụng. Từ cái ngày bị Ron khiêu khích, đội Quidditch của Slytherin hừng hực ý chí chiến đấu. Mà người làm đội trưởng Flint thì cứ có thời gian là túm cậu đi huấn luyện, cho nên cậu quyết định sẽ hành động vào buổi tối. 
Nhìn bốn phía xung quanh, tuy nữ sinh thì sạch sẽ hơn nhưng vẫn có khá nhiều mấy vật nhỏ linh tinh. Harry trực tiếp rút đũa phép, khẽ niệm: 
‘Accio nhật ký Riddle. (Bùa triệu tập) 
Vừa dứt lời, gối đầu Ginny tức thì động đậy, quyển nhật ký bằng da màu đen ở dưới liền bay về phía cậu, được Harry túm trong tay. 
Tùy tiện lật vài trang, bên trong quả nhiên trống trơn. 
 Noah, mi có cảm nhận được mảnh hồn trong đây không?   
 Trong đây đúng là có dao động của Voldemort. Chủ nhân, có cần Noah hấp thu luôn bây giờ không?   
 Không, vẫn chưa thu phục được xà quái, bây giờ mi không thể tiến vào trạng thái ngủ say được, chờ đi.   
 Vâng, chủ nhân.   
Nhét quyển nhật ký vào lòng, Harry lại khoác áo choàng tàng hình lên người, nhanh chóng rời khỏi Gryffindor. Bây giờ mới trôi qua chưa được một tiếng, tốc độ của cậu có hơi nhanh. Ngẫm nghĩ một lúc, Harry lấy Bản đồ Đạo tặc ra nhìn nhìn rồi tiến thẳng về phía phòng theo Yêu cầu. 
Trong phòng, trên đất là một ma pháp trận lấp lóe ánh sáng xanh yếu ớt. Harry dùng đũa phép vẽ nét cuối cùng trên mặt đất, đứng dậy, đóng lại cuốn sách dày cộm trên tay trái. Đây là quyển sách có nội dung trận pháp nghiên về pháp thuật hắc ám mà cậu tìm được trong phòng theo Yêu cầu. Tri thức bên trong rất thâm ảo, cậu không hiểu lắm nhưng có vài trận pháp ở cuối sách chỉ cần khống chế tốt pháp thuật thì cậu vẫn vẽ ra được. 
Đặt sách sang bên, Harry trực tiếp ném quyển nhật ký vào trung tâm trận pháp. Ánh sáng xanh bỗng chốc bùng lên, một luồng khói đen từ từ bay ra, nhanh chóng biến thành một bóng người. Dù đang ở trạng thái bán trong suốt cũng không hề ảnh hưởng gì đến thiếu niên xuất sắc ấy. Gương mặt tuấn tú, khí chất cao quý lại tao nhã, Voldemort mười sáu tuổi quả thật là đứa con trời cưng trong mắt người khác. 
Hình thái của thiếu niên dần dần cố định, mắt chậm rãi mở ra. Đôi mắt tựa ruby ẩn giấu sự toan tính và xảo trá nhưng không có vẻ tàn bạo và điên cuồng khi trưởng thành. 
Tom nhanh chóng quan sát xung quanh, tầm mắt dừng lại ở cậu bé trước mắt. Diện mạo xinh đẹp, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm không chút gợn sóng, ma lực mạnh mẽ không thể phớt lờ quanh người. Gã cúi đầu nhìn ma pháp trận dưới chân, đôi mắt đỏ của Tom thoáng hiện sự cảnh giác. Nhìn đường viền cổ áo màu xanh bạc của cậu, đôi mắt Tom khẽ đảo, rồi mỉm cười chào với quy cách quý tộc. 
“Chào cậu, đàn em Slytherin.” 
Harry lẳng lặng nhìn gã, chậm rãi đáp: “Tom Riddle.” Làm lơ vẻ không vui trong mắt thiếu niên, Harry đưa tay phủi phủi tay áo, gật đầu nhẹ với gã. 
“Tôi là Harry Potter.” 
Sắc mặt Tom khựng lại trong nháy mắt, sau đó tức thì khống chế lại vẻ mặt mình, vẫn mỉm cười nói. 
“Chào cậu, trò Potter, rất vui được gặp cậu. Tôi có thể giúp gì cho cậu?” 
Nhìn thiếu niên nho nhã lễ độ trước mặt, Harry vuốt đũa phép trên tay. Dù chỉ mới mười sáu tuổi nhưng khả năng khống chế cảm xúc đã rất thành thạo, còn có thể nắm bắt thời cơ tiếp tục dụ dỗ đối phương. Nếu là học trò mười hai tuổi bình thường, có lẽ đã thật sự cho rằng đây là u linh một đàn anh tốt bụng đầy tình yêu thương rồi. 
Harry ngồi xuống ghế quý phi kế bên, đôi mắt xanh biếc lẳng lặng nhìn thiếu niên trong trận pháp. 
“Voldemort mười sáu tuổi, tôi biết anh là ai, anh cũng thế. Cho nên, bớt diễn trò đi.” 
Tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Tom. Nụ cười lễ phép đầy “thiện ý” treo trên môi dần nhạt đi, đổi thành vẻ cao ngạo, lạnh lùng nhìn cậu bé đang ngồi trên ghế. 
“Không hổ là kẻ thù của ta. Nhưng cái khiến ta thấy lạ là nếu mi đã biết thân phận của ta, tại sao không giết ta luôn. Dường như mi không hận ta nhiều như ta tưởng.” 
“Khỏi phải nghĩ nhiều, tôi giữ anh lại là hy vọng anh có thể nói vị trí của những Trường Sinh Linh Giá khác cho tôi.” Việc mảnh hồn Ravenclaw đột nhiên xuất hiện hồi năm trước đã gây khá nhiều phiền phức cho cậu. Noah có thể phát hiện mảnh hồn nhưng không thể chủ động tìm chúng. Cậu cần người có thể giúp cậu theo dõi tình hình các mảnh hồn khác, bao gồm cả chủ hồn. Mối liên hệ giữa những mảnh hồn rất kỳ diệu, nếu có thể khống chế được cái trong quyển nhật ký thì sẽ đỡ cho cậu rất nhiều việc. 
Tom cười lạnh. 
“Tại sao ta phải giúp mi? Ta cũng là một trong các mảnh hồn mi cần tiêu diệt. Dù ta có giúp mi tìm được các mảnh hồn khác, mi vẫn sẽ tiêu diệt ta, nghĩ ta là thằng ngu sao?” 
Harry thản nhiên nhìn gã: “Việc này anh không có quyền chọn lựa.” 
Lời lẽ đầy cưỡng ép khiến Tom tỏ ý khinh thường. Tuy Harry có thể khiến gã hiện hình từ trong quyển nhật ký nhưng gã vẫn không cho rằng Harry có đủ khả năng tiêu diệt gã. 
Harry không nói gì thêm. Trong ánh mắt nghi vấn của Tom, cậu đặt đũa phép lên bàn, tay phải trống rỗng từ từ giơ lên, bàn tay trắng nõn khẽ động. Tom đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng như lạnh thêm. Một lực lượng quái lạ chậm rãi dâng lên theo động tác của Harry, đôi mắt cậu phát ra ánh sáng xanh mờ ảo khiến người ta thấy lạnh lẽo. 
Luồng năng lượng màu xám từ cổ tay Harry quấn lấy ngón tay cậu, rồi phóng về phía thiếu niên. Cơ thể Tom bị trận pháp giam cầm không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng năng lượng kia tiến vào cơ thể mình. 
Không nỗi dày vò cũng chẳng đau đớn, trong người chỉ có một luồng năng lượng nhanh chóng tăng trưởng, tràn ngập khắp các bộ phận. Cơ thể thiếu niên dần trở thành thực thể với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng trông không khác gì người bình thường. 
Tom có phần thảng thốt nhìn ngón tay đã hóa thành thực thể của mình, cảm nhận cảm giác cứng cáp của mặt đất dưới chân, lòng vừa thấy nghi hoặc vừa dâng lên cảnh giác. Ngẩng đầu lên, Tom phát hiện sắc mặt của thiếu niên thanh tú đang tựa trên ghế tái nhợt đi nhiều, năng lượng nọ dường như mang đến khá nhiều gánh nặng cho cậu. 
“Rốt cuộc mi đang làm gì?” Tom thì thào, tại sao phải giúp kẻ địch tăng thực lực. 
Harry hít một hơi thật sâu, thả tay nhấn nhấn thái dương, nghe vậy thì thản nhiên nhìn gã: “Tất nhiên là để anh làm việc cho tôi.” 
Tom khinh miệt nhòm cậu: “Với thực lực hiện giờ của ta, cớ gì phải làm việc cho mi. Harry Potter, ta còn tưởng mi có bản lãnh gì, thì ra cũng chỉ là một tên cuồng vọng tự cho là đúng.” Đôi mắt đỏ lừ của Tom lóe lên sát khí. “Thằng nhóc ngu xuẩn, để ta tiêu diệt mi đi.” 
Thiếu niên cười ngạo nghễ, khuỵu gối xuống, đặt hai tay xuống đất, sức mạnh toàn thân bỗng bành trướng. Chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’ vang lên, màn chắn bị phá vỡ, ánh sáng xanh của pháp trận tắt lịm. Thiếu niên đứng thẳng người, cao ngạo đi về phía Harry, từ cao nhìn xuống người ngồi trên ghế. 
Harry cười lạnh, vươn tay chỉ vào Tom ra lệnh: “Đứng lại.” 
Cơ thể Tom khựng lại, đôi mắt đỏ như máu ngạc nhiên khó hiểu nhìn cậu, chỉ thấy cơ thể hoàn toàn không nghe theo điều khiển của gã, đứng ngay tại chỗ. 
“Mi rốt cuộc đã làm gì ta?!” Tom phẫn nộ rít gào. 
“Chỉ biến anh thành quỷ nô của tôi thôi.” Harry khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi. Trong kho số liệu của Noah có một bộ công pháp địa phủ dành riêng cho quỷ tu. Cậu bảo Noah chuyển hóa ma lực thành quỷ khí rồi chuyển vào người Tom, biến luôn thể năng lượng theo ký ức của Tom thành quỷ th, sau đó dựa theo ngự quỷ thuật mà Noah dạy biến Tom thành quỷ nô của mình. 
 Chủ nhân, ngài không sao chứ?   
 Không sao đâu. Mà sao mi không nói với ta là chuyển hoán quỷ khí khó như vậynhững hai phần ba ma lực. Ta mới chuyển hoán có tí quỷ khí thôi mà mệt sắp chết tới nơi.   
 Xin lỗi, chủ nhân. Đây cũng là lần đầu tiên Noah chuyển hoán ma lực nên lãng phí nhiều năng lượng, lần sau sẽ tốt hơn.   
 Không được có lần sau.   Harry dứt khoát. Cậu cần nhiều con quỷ theo mình làm gì. Hơn nữa, do nó không thuộc về pháp thuật của thế giới này nên ngự quỷ thuật cần rất nhiều năng lượng. Cậu lại không có dư ma lực để tiêu hao, một quỷ nô là đủ rồi. 
Giải thích ngắn gọn với Tom đang truy vấn không ngừng xong, Harry gõ gõ tay lên bàn: “Vậy đấy. Bây giờ anh là quỷ tu rồi, sau này phải nghe lệnh tôi.” 
Tom đứng yên tại chỗ quát: “Ta vốn không chấp nhận bất cứ khế ước nào! Sao có thể thành nô lệ của mi!” 
“À, chỉ cần nhận năng lượng thì đã ngầm hiểu là nhận khế ước rồi, anh không biết à?” Ai bảo ông anh vừa cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ là đã thu lấy không biết sống chết chứ. Khóe môi Harry khẽ cong lên. Trong mắt Tom nom thiếu đòn vô cùng. 
Harry hủy mệnh lệnh của mình, ném một tấm da dê cho Tom: “Đây là công pháp quỷ tu. Từ giờ phải luyện cho tốt, phải mạnh hơn mới được.” 
Tom siết chặt quyển da dê trong trong tay: “Ta không muốn biến thành thứ quỷ tu gì đó của mi!” 
“À, trước hết, hiện anh đã có quỷ thể rồi. Nếu không tu luyện, đến khi thể năng lượng của anh bị tiêu hao hết, nó sẽ tiêu tán luôn, cũng có nghĩa là thể tự do.” Harry không hề gì nhún vai. “Nếu anh muốn trở thành một phần tử của không khí thì anh có thể chọn không tu luyện.” 
Hô hấp của Tom như bị bóp nghẹn, gã nghiến răng nghiến lợi trừng Harry: “Mi… đồ xảo trá!” 
… Bỗng phì cười, Harry cười híp cả hai mắt, đôi mắt xanh lấp lánh rạng rỡ. Không hiểu sao, câu này khiến cậu nhớ tới nhóc Rồng nhỏ, ai trong Slytherin cũng khẩu thị tâm phi vậy à. “Được rồi, quỷ thể trời sinh có khả năng ẩn nấp. Anh không phải lo bị các mảnh hồn khác phát hiện. Nhiệm vụ đầu tiên của anh là tìm tin tức về chủ hồn. Trong công pháp có phương pháp liên lạc với tôi, nhớ sớm mang tin tức về đấy.” 
“Vâng.” Tom không tự chủ được khom người đáp. Cơ thể bỗng cứng đờ, tức giận bật thẳng người. 
“Đừng có mưu tính táy máy tay chân gì. Vì ngăn ngừa quỷ nô phản bội, công pháp và khế ước đều có khả năng phản phệ, phải cẩn thận, không chú ý thì sẽ hồn phi phách tán đó. Đi đi, nhiệm vụ kế tiếp đang chờ anh đấy.” Làm lơ ánh mắt đầy chết chóc của Tom, Harry thản nhiên nói. Không biết khế ước này do ai thiết lập nữa, dù quỷ nô có nghĩ cái gì trong đầu cũng không sao, chỉ là sẽ không bao giờ thực hiện được. Nói cách khác, bạn có thể tưởng tượng mình sẽ tra tấn giết hại chủ nhân thế nào cũng được nhưng lại hoàn toàn không thể biến nó thành sự thật… Ở một mức độ nào đó thì cái khế ước này đúng là cực hình. 
Tom lại cung kính đáp lời, sau đó phẫn nộ lạnh lùng nhìn cậu, rồi siết chặt lấy tấm da dê biến mất ngay tại chỗ. 
 Chủ nhân, thiên phú của anh ta tốt đó, vừa trở thành quỷ tu đã biết ẩn nấp ra sao. Sau này nhất định sẽ là một quỷ nô cực kỳ hữu dụng.   Noah ca ngợi. 
Harry không khỏi khẽ cười.  Nếu anh ta nghe mi khen như vậy, nhất định sẽ vui lắm.   Ừ, “vui” điên luôn. 
Đứng dậy rời khỏi ghế, Harry thả lỏng cơ thể có phần mỏi mệt. Tuy tốn rất nhiều ma lực, nhưng có thể biến một mảnh hồn của Voldemort thành quỷ nô của mình, rất đáng giá, cũng khiến tâm trạng cậu sảng khoái hơn nhiều. Bởi lẽ nỗi đau của cậu dựa trên sự thống khổ của Voldemort mà. 
Mảnh hồn của quyển nhật ký đã được giải quyết. Bước tiếp theo là xuống Căn phòng Bí mật tìm con xà quái ngàn năm kia. Nếu không thu phục được thì đem đưa cho Snape làm nguyên liệu độc dược cũng được. Khoác áo tàng hình lên, Harry lẳng lặng trở về phòng, bình yên thiếp đi. 
……………… 
Trang viên Malfoy. 
Lucius yên lặng nằm trên giường. Gương mặt tuấn mỹ đã gầy yếu hơn trước. Đôi mắt thâm quầng nói rõ người đàn ông này hay bị mất ngủ. 
“Harry…” Lucius nỉ non. Đôi mắt xám nhạt chất chứa nhung nhớ lẫn tự trách. Đợt thức tỉnh đột nhiên bùng phát lần trước khiến y đã làm chuyện không thể tha thứ với cậu ấy. Tuy bây giờ y vẫn nhớ đôi mắt xanh nhuốm màu tình dục của cậu nhưng cũng biết rằng hiện tại Harry e là đã chán ghét y rồi. 
Tim chợt nhói đau. Lucius hít sâu một hơi, y sẽ không từ bỏ bạn đời của mình. Dù cho Harry muốn phạt y ra sao, y đều sẽ chấp nhận, chỉ cần được cậu tha thứ. 
Biểu hiện hôm đó của Severus đã chứng tỏ tình cảm của cậu ta với thiếu niên. Y cũng biết Harry thân cận với Sev hơn y nhiều. Thế nhưng, Lucius siết tay, y sẽ không lùi bước. Bất kể phải trả cái giá ra sao, Harry nhất định sẽ thuộc về y. Bọn họ là bạn đời định mệnh, Merlin sẽ chúc phúc cho y. 
Mai y cũng cần đến trường học một chuyến để lấy lại quyển nhật ký của Voldemort. Quan trọng nhất là y muốn gặp cậu một lần, giải bày cho rõ. Dù cho Harry từ chối tình yêu của y thì bây giờ họ còn có mối quan hệ đồng minh hợp tác. Nếu Harry cảm thấy Voldemort sẽ xuất hiện trở lại thì sẽ không cự tuyệt hợp tác với nhà Malfoy, y vẫn có cơ hội. 
Tâm trạng dần thả lỏng, Lucius mỉm cười nhắm mắt lại. 

*********************** 

Chương 45:

Đại Sảnh Đường. 
“Chào, Harry.” Pansy ngồi bên bàn dài mỉm cười. 
Harry gật đầu ngồi xuống cạnh Draco: “Chào cậu, Pansy.” 
“Cậu không cảm thấy có gì không ổn à?” Blaise nhỏ giọng hỏi, ánh mắt đảo một vòng chung quanh. 
Harry khẽ nâng mi, lúc này mới phát hiện chỗ mình ngồi đã biến thành tâm điểm của cả trường. Lơ đi mấy ánh mắt dò xét, sợ hãi, tò mò như có như không phóng về phía bên này, Draco vẫn luôn không nói gì hít sâu một hơi, buông dao nĩa xuống, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nghiến răng nói. 
“Harry Potter, chuyện mật thất kia lại là sao nữa đây!” 
“Tớ cũng không rõ lắm. Tối qua sau khi rời khỏi, tớ đi cùng giáo sư Snape.” Harry nhét một miếng bánh mì vào miệng, thản nhiên nói. 
Draco nhíu mày, đang tính nói gì đó, bên tai lại chợt truyền đến tiếng quát to ‘Mày giết mèo của tao!!” Tiếng bước chân dồn dập tiến tới, Filch mặt mày dữ tợn xông về phía này. 
Goyle và Crabbe bỗng đứng bật dậy ngăn lão lại. Đại Sảnh Đường lập tức im ắng hẳn, chỉ còn tiếng la đầy phẫn nộ của Filch. 
“Harry Potter, mày giết mèo của tao! Sao mày dám… đồ phù thủy hắc ám thâm độc, tà ác!” 
Cơ thể gầy đét của Filch giãy dụa không ngừng. Đôi mắt nhỏ đầy căm hận trừng cậu bé thanh tú trên bàn dài. 
Động tác của Harry khựng lại, buông đồ trong tay xuống, ngẩng đầu lên: “Ngài Filch, tôi kính trọng những cống hiến thầy mang đến cho trường, nhưng ngài không được tùy tiện phỉ báng học trò. Tôi còn không động vào một cọng lông của mèo nhà ngài. Cớ gì ngay lúc tôi đang dùng bữa lại chạy tới đây quát tháo!” Giọng cậu dần trở nên nghiêm túc. Đôi mắt xanh biếc lấp lóe chút lạnh lẽo. 
Filch bị khí thế của Harry trấn áp. Sau khi phản ứng lại thì lão càng tức giận gào thét. 
“Là mày! Tao biết đó là mày! Đám phù thủy hắc ám Slytherin bọn mày…” 
“Filch!” Dumbledore chạy vào từ cửa Đại Sảnh Đường, lớn tiếng ngăn Filch lại: “Filch, việc này còn chưa điều tra rõ ràng. Mèo của thầy cũng không chết, chỉ bị hóa đá thôi.” 
“Là bọn nó làm!…” Ngón tay gầy guộc của Filch chỉ thẳng về phía Harry. 
“Không phải Harry!” Đôi mắt xanh của Dumbledore nhìn Filch với vẻ nghiêm túc: “Thần chú hóa đá trên người bà Norris không thể do một học trò làm được. Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng rồi báo cho thầy.” 
Filch hầm hừ thả tay xuống, trừng mắt với Harry một cái rồi quay người rời đi. 
Harry bỗng lên tiếng: “Khoan đã.” 
Ánh mắt của mọi người chuyển về phía Harry. Chỉ thấy cậu chậm rãi đứng dậy, khi cậu di chuyển, quanh người cậu như ngưng tụ khí thế khiến người ta phải khiếp đảm. 
“Vậy là xong rồi? Hiệu trưởng Dumbledore, ngài Filch nói xấu Nhà của chúng tôi như vậy, thầy lại để ông ta rời đi, cũng có nghĩa thầy đồng ý với lời ngài Filch nói, cho rằng Slytherin chúng tôi là phù thủy hắc ám thâm độc, tà ác?” Harry nheo mắt đầy nguy hiểm. Cậu thật sự không ngờ vinh quang Slytherin đã bị giẫm đạp đến mức độ này. 
Filch chỉ là giám thị của trường, lại dám ở ngay trước mặt toàn bộ học trò quát mắng Slytherin là phù thủy hắc ám tà ác. Hiệu trưởng còn chẳng có chút phản ứng, còn nói sẽ giải thích cho Filch sau. Vậy ai tới giải thích ra mặt cho Slytherin! 
“Harry…” Sắc mặt Dumbledore có phần phức tạp. 
Cơ thể Harry thẳng đứng, mang đến cảm giác nghiêm nghị bất khả xâm phạm: “Ngài Filch, chẳng phải ngài nên tỏ ý xin lỗi vì lời lẽ vô lễ vừa rồi của mình sao.” 
Các Slytherin xung quanh vô thức ngồi thẳng người, nhìn thân người còng xuống của Filch đứng cạnh Dumbledore. Filch lại nhìn về phía Dumbledore. 
Harry nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh thẫm của ông, hai mắt cậu tràn ngập kiên định. 
Mắt Dumbledore chợt lóe cái gì đó, ông nghiêng người sang bên, để Filch đứng ra: “Quả thật thầy cần xin lỗi. Filch, Slytherin là một phần không thể chia tách của trường ta, thầy không thể bôi bác danh dự của một Nhà được.” 
Filch chần chừ, rồi không cam lòng chớp mắt, ậm ờ: “Xin lỗi.” 
Harry hơi rũ mi khẽ vuốt cổ tay áo: “Ngài Filch nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.” 
Chung quanh yên tĩnh không một âm thanh. Filch thở dốc, gằng từng tiếng một: “Tôi nói là tôi, xin, lỗi.” 
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài, ngài Filch.” Harry thản nhiên nói. “Nhưng hy vọng ngài nhớ rõ, nhà Slytherin là do một trong bốn nhà sáng lập vĩ đại, Salazar Slytherin lập nên. Chúng tôi có kiêu ngạo và vinh quang của riêng mình. Bất cứ ai cũng không được tùy tiện mạo phạm.” Mắt thiếu niên vẫn bình thản không gợn sóng, lời nói ra lại đầy uy nghiêm không thể phản bác. Dumbledore kéo kéo chùm râu của mình. Lòng ông dâng lên sự đề phòng khó hiểu, nén xuống chút thương tiếc và yêu mến trong lòng. 
Filch nghiến răng, không nói gì thêm, mau chóng quay người rời đi. Harry yên lặng đứng yên tại chỗ. Cậu nhìn Dumbledore chăm chăm một lúc lâu, tiếp đó cầm lấy túi sách, rời khỏi ánh mắt của mọi người, bỏ lại tiếng xầm xì vang lên đằng sau. 
【 Chủ nhân, ngài tức giận sao?  】 
Harry hơi nhấp môi, vội bước đi trên hành lang, không đáp lời. 
【 Chủ nhân, ngài quả nhiên là một Slytherin điển hình, bao che khuyết điểm của người nhà hơn bất kỳ ai khác.  】 
Harry khựng lại. 【 Là đám người đó quá đáng giận, cứ như trường học này vốn không nên có nhà Slytherin vậy. Dumbledore ông ta trước hết phải là một hiệu trưởng, sau đó mới là một nhà chính trị, là lãnh đạo hội Phượng Hoàng. Ông ta không nên mang cuộc chiến bên ngoài vào trong trường.  】 Trong mắt đám cô nhi bọn họ, trường học có thầy giáo có tri thức chẳng khác nào thiên đường. Vậy mà Dumbledore lại biến nó thành chốn riêng của Gryffindor. 
【 Đám thủ tịch cũng vậy.  】 Harry quẹo vào góc rẽ, tựa người vào tường. 【 Lại có thể để lão Filch đứng đó nói xằng nói bậy. Phe Charon, phe Ogg cái gì chứ, các phe không thể nhất trí đối ngoại đều là một đám phế vật.  】 
【 Chủ nhân, đó là vì ngài đứng dậy nhanh quá. Hơn nữa, Dumbledore đang ở đó, đám nhỏ sẽ không đối mặt trực diện với ông ta, bọn họ còn cả gia tộc sau lưng nữa. Chủ nhân, ngài không sợ Dumbledore sẽ ngày càng nghi ngờ, đề phòng ngài sao?   
 Không, Dumbledore đã bắt đầu cảnh giác ta rồi. Bị mưu tính nhiều như vậy, chúng ta không thể tiếp tục bị động nữa. Lão ta biết ta sẽ không trở thành một quân cờ nghe theo lão, nhất định sẽ thay đổi kế hoạch. Một kế hoạch đầy đủ chỉ cần điều chỉnh một chút ắt sẽ xuất hiện lỗ hổng. Noah, trừ phi lão muốn tìm một cứu thế chủ khác, bằng không, lão sẽ không động vào ta.   Tuy có thể sẽ xuất hiện vài thứ không giống nguyên tác, nhưng bây giờ tình tiết cũng đã bị cậu bóp méo không ít rồi, chỉ cần các đầu mối chính không thay đổi là được. 
 Chủ nhân, ông ta không thể tùy tiện thay đổi thân phận cứu thế chủ. Cho dù ông ta là phù thủy chính nghĩa vĩ đại, thế giới pháp thuật cũng sẽ không đồng ý, các phù thủy sẽ không mù quáng hùa theo.   
 Là vậy đó.   Harry hít sâu một hơi, ấn ấn thái dương. Hôm qua hao tốn quá nhiều ma lực, bây giờ cậu vẫn còn hơi khó chịu.  Phải rồi, tí nữa có tiết gì?   
 Lịch sử pháp thuật. Chủ nhân, ngài sắp muộn rồi.   
【 Đi thôi.  】 Harry sửa sang lại quần áo, cầm túi tiến thẳng đến lớp học. Dù cậu không muốn gánh vác trách nhiệm, nhưng cũng sẽ không để mặc cho Nhà mình bị người khác tùy tiện xoa nắn. Cậu không muốn quản là một chuyện, người khác tới ức hiếp là chuyện khác. Gryffindor đúng không, chỉ cần cậu còn ở Nhà mình một ngày thì đừng mơ tưởng tới việc vượt mặt Slytherin. Bất kể là Cúp Nhà, Cúp Quidditch hay cái nào khác, tuyệt đối sẽ không có phần của các người! 
Trong lớp học. 
Gryffindor vẫn đùa giỡn nhốn nháo như mọi khi, còn hào hứng xì xào chuyện ở Đại Sảnh Đường khi nãy. Bầu không khí bên Slytherin thì kỳ lạ hơn một chút. Các rắn nhỏ nhìn nhau với vẻ thâm sâu, thỉnh thoảng có người còn liếc về phía ghế trống cạnh Draco. Điểm chung là ánh mắt mọi người đều có ý vui sướng và kính sợ. Từ khi Chúa tể Hắc ám rớt đài, địa vị của Slytherin xuống dốc không phanh. Tuy Snape luôn vì ích lợi của Nhà nhưng cái tính độc miệng cộng thêm ngoại hình thật sự làm người ta không thích nổi, cũng chẳng ai dám tới gần. 
Lần này, ở trước mắt bao nhiêu người, Harry đã khiến Dumbledore lùi một bước, khiến người khác hiểu rõ: Slytherin vẫn là một phần của Hogwarts, có sự truyền thừa và vinh quang của riêng mình, khiến Filch á khẩu không đáp trả được. 
Trong lòng mọi người, đây là một dấu hiệu. Người thừa kế Slytherin đã lại xuất hiện, sắp dẫn dắt Slytherin quật khởi trở lại. Dù thân phận của Harry có hơi xấu hổ nhưng biểu hiện lần này đã đủ chứng minh lòng trung thành của Harry đối với Nhà. Các học trò vốn còn do dự cuối cùng đã có quyết định của mình. 
Giáo sư Binns [1] xuyên qua tường, tiến về phía bục giảng. Một giây trước khi bắt đầu lớp học, cửa phòng bật mở. Harry thản nhiên đảo mắt, nháy mắt nhìn thấy mái tóc bạch kim chói lóa của Draco. Cậu đóng cửa lại, tiến thẳng về phía Slytherin. Mọi người tách ra hai bên nhường chỗ cho cậu. Harry lẳng lặng tới cạnh Draco, lúc này mới phát hiện vị trí của mình không ngờ lại nằm ngay giữa Slytherin. 

 [1] Giáo sư Binns là con ma tận tụy và có trách nhiệm nhất Hogwarts, dạy môn Lịch sử pháp thuật [Nguồn: Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts Việt Nam + Wikidia]



Chuông vào lớp vang lên, giáo sư Binns dùng cái giọng điệu buồn tẻ ngang ngang bắt đầu giảng về lịch sử pháp thuật. Ánh mắt chung quanh bắt đầu giảm đi. Khả năng thôi miên của giáo sư Binns rất mạnh mẽ đó. Harry đặt túi sách lên bàn thì phát hiện một tờ Nhật Báo Tiên Tri không biết do ai bỏ vào. Harry mở ra, thấy ghi là từ năm ngày trước. Lướt sơ qua, cả một nhà Weasley đỏ rực xuất hiện ngay trước mắt. Hai mắt Ron trợn tròn, con chuột già trong tay nó quậy loạn tới lui. 

Nhật báo Tiên tri
Harry khẽ nheo mắt lại, cứ cảm thấy hình như cậu đã bỏ qua cái gì. Mày nhíu lại, Harry buông tờ báo. Thôi bỏ đi, nghĩ không ra thì khỏi nghĩ nữa. Lôi quyển nhật ký màu đen trong túi ra, Harry dùng mực viết một nét lên, không có bất cứ biến hóa gì. Có vẻ sau khi cậu biến Tom thành quỷ tu, ma pháp trên quyển nhật ký này cũng bị rút hết. Quyển nhật ký trong tay cậu giờ đã trở thành một thứ bình thường, không có gì đặc biệt. 
Hài lòng cất quyển nhật ký đi, Harry lấy sách độc dược ra yên lặng xem. 
********************* 

Chương 46:
Chương trình học một ngày đã chấm dứt, Harry trở về phòng ngủ luôn. Cậu sửa sang sơ qua một chút, ngoài phòng ngủ chợt truyền đến tiếng gõ cửa. 
Harry thấy hơi kỳ quái. Hiện giờ hầu hết mọi người đều ở Đại Sảnh Đường dùng bữa tối, lẽ ra không nên có ai đến đây tìm cậu mới phải. Thả đồ trong tay xuống, Harry ra mở cửa. Đập vào mắt cậu là một người đàn ông quyến rũ trưởng thành đầy hấp dẫn, những sợi tóc bạch kim mềm mại rũ trên vai y, đôi mắt xám nhạt ánh lên vẻ phức tạp, để lộ tình yêu say đắm sâu nặng. 
“Harry… tôi có thể vào không?” 
Harry yên lặng nhìn y đánh giá một lúc rồi nghiêng người nhường đường. Lucius chống cây gậy đầu rắn tiến vào phòng, đóng cửa lại. Hai người im lặng đối mặt nhau một lúc lâu không nói gì. Tuy bề ngoài Lucius vẫn mang dáng vẻ quý tộc, cao quý, điềm tĩnh, khôn khéo nhưng trong lòng lại thấy hơi bất an. Ngón tay trên tay cầm gậy khẽ gõ, y nhẹ nhàng lên tiếng. 
“Trước hết tôi muốn xin lỗi cậu vì hành vi vô lễ của tôi hôm đó. Harry, cậu biết mà, đó không phải ý định của tôi.” 
Đôi mắt đẹp của người đàn ông tràn ngập chân thành. Harry khẽ kéo vạt áo mình, hơi lúng túng không biết làm gì cho phải. Thật ra, kích thích do chuyện lần trước mang lại lớn hơn cậu nghĩ. Cuộc sống khi trước của cậu chưa từng có chuyện yêu đương này nọ, khỏi phải nói tới việc thân mật với ai… Được rồi, kỹ thuật của Lucius không tệ, cảm giác khi đó khá là thoải mái. Nhưng mà, tiếp xúc thân mật khi chưa có nền tảng tình cảm thế này thật sự làm cậu thấy rất xấu hổ và mất tự nhiên. 
“Tôi biết trạng thái lúc đó của ngài không được ổn định, tôi có thể hiểu được.” Harry thản nhiên nói. 
Có thể hiểu được không có nghĩa là có thể tha thứ được. Lucius hiểu rõ điểm này. Y siết chặt lấy đầu rắn trên gậy, mặt không thay đổi khẽ thở dài. 
“Harry, tôi biết chuyện này nói ra có hơi sớm, cũng quá hấp tấp, nhưng tôi đã không thể chịu đựng nổi cảm giác rời xa em rồi.” Lucius chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc khiến y say đắm: “Harry, tôi hy vọng em có thể trở thành bạn đời của tôi, vĩnh viễn.” 
A ~ Harry vô thức nắm chặt tay. Noah thì gào thét loạn xạ trong thức hải của cậu. 
【 Chủ nhân, ông ta nói rồi, nói rồi!  】 
【 Câm miệng, Noah.  】 Chuyện này có cái quái gì để hưng phấn chứ. 
“Tôi nghĩ chú biết câu trả lời của tôi là gì, Lucius.” Harry nghiêm túc đáp. Trong tình huống này, cậu sẽ không gọi Lucius là ngài nữa. Nói thật thì cậu thật sự không ngờ Lucius sẽ nhanh chóng ngả bài như vậy. Dù gì ấn tượng của cậu về người đàn ông này là một người khôn khéo, luôn đầy ắp kế hoạch và thích khống chế nhịp độ của mọi việc. 
Tuy Lucius đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lòng vẫn nặng trĩu, y gượng cười: “Quả thật tôi biết em sẽ trả lời thế nào, nhưng mà, Harry này, tôi đã thức tỉnh huyết mạch rồi. Em là bạn đời của tôi, chuyện này tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi.” 
Harry khẽ nhíu mày. Đương nhiên cậu biết kết cục nếu sinh vật huyền bí bị bạn đời từ chối, cho nên chuyện này mới khó giải quyết. Với cậu, Lucius không phải không quan trọng. Y không chỉ là cha Draco, bạn thân Snape, mà quan trọng hơn nữa là sự dịu dàng và quan tâm y dành cho cậu trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau. Lúc đó Lucius vẫn chưa thức tỉnh, không có ma pháp can dự, cậu có thể cảm nhận được Lucius thật lòng với mình. Nhưng mà… chuyện tình cảm này, ngay cả Merlin cũng không thể nhúng tay. 
“Harry, tôi thuộc về em, cũng trung thành với em. Dù hiện giờ em không tiếp nhận cũng không sao, tôi có thể đợi. Nhưng mà… tôi không biết ý chí của mình còn lại bao nhiêu nữa. Em phải biết rằng dù là bây giờ, tôi cũng đang không ngừng kìm chế khao khát muốn ôm em vào lòng của mình.” Lucius tiến lên một bước, tham lam nhìn gương mặt của cậu, mê muội hít lấy mùi hương xen lẫn hơi thở hắc ám: “Nếu em thấy quá phức tạp thì cứ xem như một cuộc giao dịch. Tôi dùng sự thật lòng đổi lấy một cơ hội, một cơ hội theo đuổi em. Ít ra bây giờ em cũng đâu có chán ghét tôi, đúng không?” 
Harry lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lucius, sắp xếp lại đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cho đến khi đôi mắt của người đàn ông thoáng hiện chút thấp thỏm và bất an, cậu mới khẽ gật đầu, xem như chấp nhận sự gần gũi của Lucius. Bảo cậu trơ mắt nhìn người đàn ông này chết dần, cậu làm không được, nên bây giờ chỉ có thể tạm thời như vậy. Như Lucius đã nói, cậu quả thật không có ác cảm gì với quý ngài Slytherin tuấn mỹ mà âm hiểm, hấp dẫn lại xảo quyệt này. Nếu chỉ ở cạnh nhau bình thường thì vẫn chấp nhận được. Còn loại quan hệ thân mật hơn thì… có thể phải cần thêm thời gian. 
Động tác nhỏ của Harry khiến Lucius vô cùng vui sướng. Tuy y chỉ có được một cơ hội tiếp cận nhưng đó vẫn là một cơ hội tốt. Lucius thử bước dần tới, chậm rãi đến gần cậu bé trước mắt, dò xét nắm lấy tay cậu rồi khẽ siết. 
Harry hơi cứng người rồi mặc cho Lucius từ từ ôm mình vào lòng. Nếu không suy xét đến những nhân tố khác, lồng ngực vững chãi này vẫn rất thoải mái. Thế nhưng không hiểu sao, trong đầu thiếu niên bỗng nhớ tới cái ôm của một người khác. Nó lạnh lẽo nhưng cũng thật ấm áp, mùi độc dược dịu nhẹ vây lấy cậu, như có thể ngăn cách mọi thương tổn và nguy hiểm bên ngoài vậy. 
Harry vô thức đẩy nhẹ Lucius ra, lùi về sau. Cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi âm tường, đối mặt với đôi mắt xám nhạt tràn ngập cưng chiều và niềm yêu say đắm của người đàn ông. Cậu cất tiếng đánh tan bầu không khí ám muội trong phòng: “Được rồi, bây giờ chúng ta vào chuyện chính đi. Chú gặp Voldemort lúc nào?” 
Sắc mặt Lucius nghiêm túc hơn. Y ngồi xuống đối diện, suy nghĩ một chốc rồi kể lại tình hình lần trước Voldemort xuất hiện ở trang viên Malfoy: “Sức mạnh của Chúa tể Hắc ám hiện giờ dường như rất yếu. Nhưng mà… Harry, tin tức chúng ta có được vẫn quá ít, không thể tùy tiện hành động được.” 
Chúa tể Hắc ám đã cướp đi tính mạng của cha mẹ Harry, cũng khiến cậu lưu lạc ở thế giới Muggle, chịu mọi đau khổ. Lucius đột nhiên nhớ ra đến bây giờ mình vẫn chưa biết Harry đã gặp phải chuyện gì trong khoảng thời gian mất tích đó. Có điều, từ những gì Snape nói và vết thương khiến người ta phải khiếp sợ trên người cậu, y có thể tưởng tượng được nó đau đớn ra sao. Cho nên, y hoàn toàn hiểu được Harry oán hận Chúa tể Hắc ám đến độ nào. Y lo cậu không thể khống chế được cảm xúc của mình. Dù mất đi phần lớn sức mạnh nhưng Chúa tể Hắc ám vẫn không dễ đánh bại như vậy. Y hiểu rất rõ sự tàn nhẫn, máu tanh, không từ thủ đoạn của người đó. 
“Tôi biết.” Harry thản nhiên nói, mặt không lộ cảm xúc gì: “Chú nói Voldemort đã bảo chú phải lấy về quyển nhật ký màu đen kia đúng không? Chú đã hủy Khóa cảng của ông ta thì ông ta liên hệ với chú bằng cách nào?” 
Lucius đưa tay nắm lấy cánh tay trái, do dự một chốc rồi vén tay áo lên: “Ông ta sẽ triệu hồi tôi.” Đến lúc đó, dù nộp lên quyển nhật ký, Chúa tể Hắc ám cũng sẽ truy vấn y về chuyện Khóa cảng, sẽ khó tránh khỏi một trận tra tấn. Điều đáng ăn mừng duy nhất là hiện giờ Chúa tể Hắc ám không dám trở mặt với y. Nếu như gã muốn trở lại thế giới pháp thuật, tuyệt đối không thể thiếu sự ủng hộ của nhà Malfoy. Vì thế y mới dám hủy bỏ quyền tiến vào trang viên Malfoy của Chúa tể Hắc ám, dù đó là một quyết định thật sự rất nguy hiểm với gia tộc của y. 
Harry gật gù, cậu quên mất vụ dấu hiệu Hắc ám đó. Harry đứng dậy, lấy quyển nhật ký để trong túi sách đưa cho Lucius trong ánh mắt kinh ngạc của y, Harry thản nhiên lên tiếng. 


“Quyển nhật ký này vốn lưu giữ một phần ma lực của Chúa tể Hắc ám. Tôi đã xóa bỏ nó rồi, nhưng khuyên chú không nên giao nó cho ông ta. Nếu Voldemort phát hiện ma lực bên trong đã biến mất, nhất định sẽ không bỏ qua cho chú.” Làm không tốt, sau khi phát hiện mảnh hồn biến mất, có khi Voldemort sẽ nắm được tình hình luôn không chừng. “Có điều…” Harry hơi nghiêng đầu: “Với ma lực hiện giờ của chú thì có lẽ không cần quá lo lắng.” 
Quá rõ ràng, Lucius vẫn chưa thể khống chế tốt luồng ma lực khổng lồ trong người. Khi y thả lỏng, ma lực tràn ngập trong người thật sự y như một hằng tinh [1] khổng lồ không ngừng phát nhiệt. Khó trách các quý tộc luôn hao tâm tốn sức muốn kết hợp với sinh vật huyền bí. Nguồn ma lực đầy sức sống, khổng lồ lại tinh khiết như vậy quá hấp dẫn, cậu dường như có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của Noah. 

[1] Hằng tinh là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, có nhiệt độ bề mặt từ mấy nghìn đến mấy vạn độ, ví dụ như Mặt Trời. [Nguồn: Hỏi đáp Khoa học kỹ thuật của Sở Khoa học và Công nghệ Vĩnh Phúc] 

Hai người trò chuyện hàn huyên vài câu. Lucius cực kỳ khôn khéo đứng dậy, cúi người thử hôn nhẹ lên trán người kia, nhìn chăm chú Harry một lúc rồi mỉm cười rời đi. Kết quả đạt được hôm nay đã khiến y quá vừa lòng, không được hấp tấp nữa. Tính tình của Harry sẽ không thích sự theo đuổi quá cuồng nhiệt. Loại tình cảm mưa dầm thấm đất mới phù hợp nhất, chậm rãi thâm nhập, kiềm chế nỗi khát khao sắp phá tan lồng ngực, dần dần từng chút một tiến vào lòng cậu. 
Harry nhìn cánh cửa dần đóng lại, đưa tay xoa xoa trán mình. Cậu nhấp môi, đôi mắt xanh biếc lóe lên tia sáng đầy phức tạp. 
………………… 
Từ khi chuyện hóa đá và Xà Khẩu bị bại lộ, cộng thêm lần đối đầu với Dumbledore và Filch trước đó, Harry càng thu hút sự chú ý của cả trường. Mọi người vốn đã quen với sự hiện diện của cậu bé cứu thế một năm vừa qua lại một lần nữa tập trung ánh mắt về cậu. Hành tung của Harry cũng trở nên khó đoán, trừ lớp học và Đại Sảnh Đường, rất ít người có thể gặp được cậu bé ngày càng có khí thế áp bách này. 
Tránh khỏi tầm mắt của mọi người, lúc rảnh rỗi, Harry nếu không ở phòng theo Yêu cầu thì sẽ chạy tới đọc sách trong văn phòng của Snape. Cậu phát hiện gần đây thái độ của hắn thay đổi rất nhiều. Sau lần nói chuyện đó, hai người đã thẳng thắn với nhau hơn trước. Trong tình huống đó, sự ôn nhu và săn sóc đặc trưng của Snape liền hiển lộ rõ ràng hơn. Harry phát hiện mình dường như có phần lưu luyến người đàn ông này. Những người khác đều không thể khiến cậu an tâm như thế. 
Đương nhiên, lúc cả hai ở cạnh nhau, Lucius thường sẽ xuất hiện, mang đến vài món quà nhỏ thực dụng rồi ngồi cạnh Harry hoặc xử lý giấy tờ công việc, hoặc cứ vậy mà lẳng lặng nhìn cậu với ánh mắt yêu thương say đắm như thể muốn nhấn chìm đối phương. Có hai người làm bạn, Harry thậm chí đã suýt chìm đắm vào cuộc sống bình yên như vậy. Thế nhưng, bầu không khí ấm áp khiến người ta quyến luyến đó nhanh chóng bị phá vỡ. 
Sáng sớm, Harry tỉnh dậy trong cái ôm ấm áp của Snape, mơ mơ màng màng ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm của hắn dường như gần ngay trước mắt. Rửa mặt xong xuôi, Harry bước ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện người đàn ông vẫn đứng yên không nhúc nhích giữa phòng, tay siết chặt một tờ Nhật báo Tiên tri. Thấy cậu đi ra, Snape nhanh chóng gấp tờ báo trong tay lại đặt sang bên. 
“Đứng ngây ra đó làm gì, muốn trễ lớp Thảo dược học à? 
Harry không nói gì, yên lặng ăn hết bữa sáng rồi cầm túi sách tính ra ngoài, lại phát hiện Snape cũng theo sau mình. 
“Giáo sư Sev, chẳng phải sáng nay thầy không có tiết sao?” 
“Ta có chút việc cần nói với giáo sư Sprout, thuận tiện đưa trò tới lớp Thảo dược học luôn.” 
Harry hơi nghiêng đầu, cùng Snape sóng vai đi về phía nhà kính số 3. Không hiểu sao cậu cảm thấy hôm nay Snape cường thế hơn mọi khi, trông cũng cảnh giác đề phòng xung quanh hơn. Sau khi đến nhà kính, Snape và giáo sư Sprout đứng một bên hàn huyên vài câu, nhìn chăm chăm Harry một chốc rồi nhanh chóng rời đi. 
Khẽ nhíu mày, Harry nhạy bén phát hiện có gì đó không ổn. Cậu yên lặng đến chỗ Slytherin thì cảm thấy ánh mắt đám rắn nhỏ chung quanh dường như có hơi khác thường. Harry hơi đảo mắt, vỗ vai Blaise. 
“Đưa Nhật báo hôm nay cho tớ xem chút.” 
Blaise muốn nói gì đó lại thôi, hắn với Draco liếc nhau một cái rồi lấy tờ Nhật báo Tiên tri trong túi sách đưa cho Harry. 
Harry mở báo ra. Ngay trang đầu là hình ảnh một người đàn ông gương mặt hốc hác, mái tóc dài rũ rối bù, ánh mắt đục ngầu cuồng loạn, đang không ngừng la hét cái gì đó. Không xem tới bài viết bên dưới, ánh mắt cậu bé dần trở nên sâu thẳm. Ngón tay vô thức siết nhăn tờ báo. 
Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên. Giáo sư Sprout đứng đằng trước, đối diện với các học trò nói cái gì đó, nhưng Harry không nghe vào tai, chỉ nghiêm mặt cẩn thận gấp báo lại bỏ vào túi của mình. Blaise ngậm miệng đứng cạnh, khôn khéo không nói gì. 
Lúc đổi chậu cho cây Mandrake [2], Harry vẫn xếp chung tổ với Draco. Trong tiếng thét chói tai của đám cây non, Draco kề sát Harry, nghiến răng nói. 

[2] Cây Mandrake: một loại cây ma thuật có đặc tính phục hồi mạnh mẽ, hệ thống rễ có hình dáng đứa bé, khi trưởng thành sẽ giống một người lớn cỡ nhỏ. Tiếng hét của phần rễ rất nguy hiểm, đặc biệt, rễ của các cây trưởng thành có thể gây tử vong. [Nguồn: The Harry Potter Lexicon]




“Cậu tuyệt đối không được một mình đi tìm Sirius Black.” Rõ ràng, mọi người vẫn cho rằng Sirius phản bội cha mẹ cậu, cho nên cậu bạn nhỏ này thật sự lo Harry sẽ lỗ mãng báo thù. Tuy Harry luôn trông hờ hững, thờ ơ, nhưng từ sự kiện cánh cửa sập, có thể nhìn ra được cậu không điềm tĩnh, chín chắn như vẻ ngoài.
Harry gật đầu: “Tớ sẽ không chạy đi tìm ông ta.” Vì ông ta sẽ tới tìm tớ. Bị nhốt trong Azkaban hơn mười năm, ngay khi nhìn thấy Đuôi Trùn, không ngờ Sirius lại lo con đỡ đầu sẽ bị hại nên vượt ngục chạy đi tìm cậu ta. Vì điều đó, Harry sẽ nghĩ mọi cách để xóa sạch tội danh, lấy lại sự trong sạch cho ông ta. Cậu vẫn luôn cho rằng Sirius trưởng thành từ gia tộc Black không thể nào Gryffindor như biểu hiện bên ngoài được, chẳng qua ông ta đã che giấu quá tốt sự nham hiểm và bóng tối trong lòng mà thôi. 
Nếu người cha đỡ đầu này không giống đám sư tử không não kia thì cậu sẽ suy xét đến việc thành người một nhà với ông ta. Tuy sống cùng Snape rất thoải mái, nhưng cậu vẫn cần một nơi ở thuộc về mình. Nguyện vọng này rất khó thực hiện vì cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên, thế nhưng, nếu có một người cha đỡ đầu thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. 
Mặc dù Draco không chắc Harry cuối cùng có đi tìm gã tội phạm đang bị truy nã đó không nhưng giờ cũng chỉ biết tin thôi. Cậu ta không cho rằng mình có thể quản lý được hành tung của Harry. Tuy vẫn chưa diễn ra cuộc họp thủ tịch, nhưng trong Nhà lại đã có người bắt đầu gọi Harry là điện hạ rồi. Có mối quan hệ thân thiết với Harry, cậu Malfoy thông minh biết cách ở chung cùng cậu bạn có địa vị đặc thù này. 
Tiết đầu tiên nhanh chóng qua đi, Harry đang định rời đi cùng các học trò khác thì bị giáo sư Sprout gọi lại. Nữ phù thủy này luôn treo nụ cười bên môi, khiến người ta có cảm giác thân thiết, gần gũi. 
“Harry, tí nữa trò định đi đâu?” 
Harry cầm túi sách thản nhiên đáp: “Học trưởng Flint muốn em đến sân Quidditch.” Ngày mai là thi đấu rồi, cậu cũng không thể tiếp tục chơi trò biến mất được, nên tới huấn luyện một chút. 
“Để tôi đi với trò, đúng lúc tôi cũng có việc.” Sprout mỉm cười nói. Đôi mắt Harry chợt lóe, cậu gật đầu. Cả hai cùng nhau rời đi.  
“Tớ nhớ giáo sư Sprout rất ghét mấy thứ vận động, cô ấy tới sân Quidditch làm gì nhỉ?” Pansy nghi hoặc hỏi. 
“Cậu cũng xem báo rồi, cậu nghĩ lúc này các giáo sư sẽ để Harry một thân một mình sao?” Draco nhếch môi. 
“Tớ không cho rằng giáo sư có thể coi chừng được Harry.” Blaise nhún vai: “Có điều, vượt ngục khỏi Azkaban luôn, chỗ kia là địa bàn của Giám Ngục đó. Draco, người thân thích này của cậu ghê thật.” 
Draco cười lạnh. Sirius bị nhà Black trục xuất lại phản bội nhà Potter, cậu không thừa nhận mình có bà con như vậy đâu. 

***************** 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét