14/03/2020

HPCNB - chương 47

Edit + Beta: Carly



Chương 47:


Trong tầng hầm.
Snape ngồi trước bàn làm việc mặt âm trầm phê luận văn. Cây bút lông chim vẽ một chữ D (dreadful – tệ) thật to trên tấm da dê, ngòi bút sắc bén như muốn rạch rách giấy. Ném bài tập sang bên, người đàn ông hơi ngẩng đầu nhìn cậu bé đang chôn mình ngủ ngon lành trên sô pha, quyển sách pháp thuật dày cộm được cậu ôm vào lòng, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn.
Sắc mặt Snape dần mềm đi, đôi mắt đen kịt còn thoáng hiện chút dịu dàng. Sau khi nghe tin Sirius vượt ngục, hắn và Dumbledore đã khởi động trận pháp phòng ngự của tòa lâu đài. Lúc bình thường, các giáo sư khác và đám Draco sẽ luôn chú ý hướng đi của Harry, cố gắng không để cậu đi một mình. Đương nhiên, đây thật sự là chuyện vô cùng khó khăn. Hành tung của Harry luôn khó mà nắm chắc, trừ phi cậu muốn, không thì rất ít người có thể biết được cậu ở đâu.
Về chuyện phản bội của Sirius, hẳn là Harry đã nghe rất nhiều từ miệng người khác. Snape khẽ nhíu mày, thằng bé này khống chế cảm xúc đôi khi còn tốt hơn hắn, cho nên, hắn cũng không rõ rốt cuộc Harry nghĩ thế nào về chuyện này.
Tuy không nắm được thực lực thật sự của Harry, nhưng Snape biết rõ, Sirius đã ở lì trong Azkaban hơn mười năm chưa chắc đã là đối thủ của Harry. Mấu chốt là hiện giờ không rõ tung tích của chủ hồn Chúa tể Hắc ám, trong trường lại xuất hiện chuyện hóa đá, giờ thì nhảy ra chuyện Sirius, Snape nghiến răng. Quan hệ giữa hai người họ đang dần tốt lên, sao cứ luôn có người phá rối. Nghĩ vậy, đôi mắt tối đen của Snape không khỏi toát lên sự phẫn nộ đầy lạnh lẽo, cây bút trong tay bất cẩn bị gãy làm đôi.
Một tiếng cạch nhẹ khiến Harry bất mãn cọ cọ sô pha, trở người rồi ngủ tiếp. Cũng may người cậu nhỏ, bằng không, xoay kiểu đó thì thể nào cũng té xuống đất. Snape khẽ nhếch môi, đi tới cạnh sô pha, cúi người cẩn thận ôm lấy cậu bé. Harry ngửi được mùi độc dược quen thuộc liền thuần thục chỉnh tư thế trong lòng người đàn ông, tựa vào lồng ngực ấm áp vững chãi tiếp tục ngon giấc.
Vuốt ve sợi tóc rũ trên mặt cậu, Snape vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cậu lên giường, đắp kín chăn. Lẳng lặng nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cậu, đôi mắt đen nhanh chóng có biến hóa. Hắn chậm rãi cúi đầu hạ một nụ hôn lên trán Harry. Im lặng một chốc, đôi môi lạnh lẽo run rẩy kề sát môi cậu bé, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, không có động tác gì khác. Một lúc lâu sau, Snape dường như bị chính hành động của mình dọa sợ, bật thẳng người, sắc mặt đầy phức tạp, nắm chặt tay, quay người rời đi.
Trên cái giường cỡ lớn, cậu bé nhắm mắt dường như đã say giấc đột nhiên mở đôi mắt xanh biếc ra, lẳng lặng nhìn về phía người đàn ông rời đi. Cậu đưa tay xoa lên đôi môi dường như còn lưu lại cảm giác lành lạnh kia, yên lặng không nói một lúc lâu rồi dần nhắm mắt lại.
Chủ nhân?...  
Đừng có nói gì cả, Noah.   Harry nhắm chặt mắt, nhấn rõ từng chữ. Bây giờ đừng nói gì cả!  
… Vâng, chủ nhân.  
…………………….
Tiết trời u ám. Rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng cả thế giới lại dần mờ tối. Mây đen kịt phủ khắp bầu trời phía trên sân vận động khiến người ta thấy khó thở. Mặc đồng phục của đội, Harry đứng ở cửa sổ cảm nhận sự ẩm ướt trong không khí, khẽ nhíu mày. Nơi bầu trời xa xôi truyền đến tiếng sấm. Harry cho mình một ‘bùa chống thấm’ (Impervius), leo lên chổi, nhảy xuống tòa nhà hình tháp theo đồng đội rồi bay lên cao.
Càng gần bầu trời càng có thể cảm nhận được cảm giác bị đè ép từ đám mây u ám trên đầu. Tiếng hoan hô ở khu khán đài gần như bị tiếng sấm nhấn chìm. Những giọt mưa to như hạt đậu ồ ạt đổ xuống từ trên không. Tầm nhìn như bị một tấm màn nước chặn mất. Cảm giác lạnh thấu xương từ dưới chân lan ra toàn thân. Cho mình một câu chú giữ ấm, Harry bay chầm chậm trên sân vận động, đưa mắt tìm kiếm quả bóng nhỏ màu vàng kia, đồng thời chú ý tình hình xung quanh.
Dù cho Dobby đã bị hấp thu phần lớn ma lực, nhưng cậu vẫn không dám chắc rằng cái tên có thể khống chế Bludger đó sẽ không xuất hiện, cho nên cứ để ý một chút thì tốt hơn.
Trận đấu bên dưới vô cùng kịch liệt. Cơn mưa to không hề cản trở ý chí chiến đấu của đám thiếu niên này. Gryffindor và Slytherin vẫn luôn là oan gia, nên trận đấu giữa hai bên cũng dữ dội hơn bình thường. Harry nheo mắt nhìn, chợt một ánh sáng vàng lóe lên trước mắt. Cậu liền nắm chổi phóng như tên lửa về trước, mắt nhìn chằm chằm vào tia sáng vàng kia.
Hạt mưa và cơn gió lạnh buốt ập vào mặt. Sắc mặt của Flint bay phía trước bên trái bỗng biến đổi, anh lớn tiếng kêu: “Harry, cúi đầu!!”
Harry theo phản xạ nằm sấp xuống chổi. Một luồng gió mạnh vút qua ngay phía trên cậu. Harry ngẩng đầu. Quả Quaffle màu nâu đen quay tròn di chuyển trong không trung, mà thực tế là đang lơ lửng, nó dừng một giây, sau đó phóng vù về phía Harry. Harry nắm chổi, đổi hướng, bay đến đầu khác của sân bóng trong chớp mắt. Quả Quaffle kia bay vun vút phía sau. Mọi người xung quanh nhìn đơ người. Quaffle khác với Bludger, trừ quả Snitch vàng, nếu đội muốn có điểm thì nhất định phải đánh Quaffle vào vòng tròn của đối phương. Bây giờ, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn quả Quaffle đuổi theo Harry, không biết làm gì cho phải.
Harry nhíu chặt mày. Cậu biết thế nào hôm nay cũng sẽ có chuyện mà, thời tiết đã xấu còn gặp xui xẻo.
Noah.  
Yên tâm đi, chủ nhân.  
Mọi người nhìn cậu bay lùi hình chữ S đến hoa cả mắt trên sân vận động. Quaffle bám sát phía sau, đột nhiên thay đổi. Cậu quay đầu lại, nhanh chóng rút đũa phép, chỉa vào Quaffle sắp đập vào người mình tới nơi. ‘Diffindo’ (Bùa Cắt đứt)
 ‘Bụp’ một tiếng, Quaffle nổ tung, văng ra tứ phía rồi rơi xuống đất làm nước bắn tung tóe.
Người bên Slytherin thở phào nhẹ nhõm. Cậu bé trên chổi bật người ra sau, nằm ra chổi. Còn chưa hiểu ra làm sao thì một bóng đen lóe lên, hai quả Bludger giao nhau ngay trước mắt Harry. Bật người dậy, một tay Harry nắm chổi. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu bé trên không trung không ngờ lại bay ngược. Đối mặt với Quaffle đuổi sau đuôi chổi, Harry lại giơ đũa phép.
‘Diffindo’
‘Incendio’ (Bùa tạo lửa)
Lại một tiếng nổ vang. Một quả cầu lửa xuất hiện giữa không trung. Cơn mưa tầm tã cũng không thể dập được ánh lửa sáng rọi giữa trời. Không đến một phút đồng hồ, toàn bộ Bludger đều trở thành một đống tro tàn tan trong mưa.
Biến cố xuất hiện liên hồi. Ngay cả Gryffindor cũng ngừng lại ngẩng đầu nhìn cậu bé trên không trung. Cơ thể nhỏ nhắn lại tỏa ra khí chất lạnh buốt, cột sống thẳng tắp như có thể chống đỡ mọi khó khăn; sắc mặt lạnh lẽo, môi mím lại, đôi mắt xanh biếc tràn ngập lửa giận khiến người ta phải sợ hãi.
Tất cả đều nhận ra có kẻ động tay động chân vào ba quả bóng. Mục tiêu chính là cậu bé mặt mày lạnh nhạt lại vô cùng uy nghiêm kia. Ở khu giáo sư, người đàn ông tóc bạch kim áo quần sang trọng, diện mạo tuấn tú vô cùng nổi bật đang siết chặt gậy đầu rắn. Lúc này, sắc mặt của y và người đàn ông mắt đen tóc đen bên cạnh đều u ám thâm trầm, xuyên qua màn mưa mờ mờ ảo ảo, cả hai thấy rõ sự phẫn nộ và lạnh lùng của cậu bé. Đôi mắt đen kịt tựa vực thẳm lẳng lặng đảo khắp sân, lại không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.
Harry hơi ngước mắt lên. Ở đài thiên văn gần như song song với cậu, có một bóng đen đập vào mắt cậu. Đó là một con chó màu đen, lớp lông dày bị mưa to thấm ướt áp sát lên người, trông càng gầy trơ xương. Đôi mắt đen ẩn chứa sự ấm áp lẫn phức tạp. Đối diện với tầm mắt của Harry, chú chó nọ run người, quay đi chạy mất biến.
Harry quay đầu. Trận đấu của hai đội phía dưới đã trở lại bình thường. Bà Hooch mang hai quả Quaffle dự phòng tới, kiểm tra lại một lần rồi ném lên không. Trận đấu tiếp tục. Harry đảo mắt, đột nhiên từ trên lao xuống, bỏ qua đôi song sinh Weasley. Cậu vươn tay chộp lấy rồi đột ngột đứng yên tại chỗ, giơ cao cánh tay. Một quả bóng nhỏ màu vàng vẫy cánh trong khe hở các ngón tay của cậu, không còn sức để vùng ra.
Tiếng hoan hô vang lên rầm trời. Cậu Tầm thủ bên Gryffindor hoàn toàn không kịp phản ứng. Tiếng mưa rơi nhỏ dần, trận đấu đã chấm dứt. Chìm trong tiếng huyên náo reo hò, Harry không hề mỉm cười. Cậu hơi nghiêng người, chăm chú lắng nghe, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Một tiếng ‘cạch’ nhỏ vang lên, đồng tử Harry rụt lại. Ở giữa sân, mấy hộp đựng đã được đóng dưới chân bà Hooch đột nhiên mở bung. Toàn bộ Quaffle và Bludger đều bay ra, vây quanh bà Hooch thành một vòng tròn. Sau đó, trong sự kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm của mọi người, toàn bộ bóng như pháo đạn ồ ạt bắn về phía cậu bé mới từ chổi xuống.
“A! Tiêu rồi!” Quaffle và Bludger từ bốn phương tám hướng phóng tới, vừa đông lại nhanh. Harry nhanh chóng khuỵu xuống đất, vội lăn người. Cây chổi phía sau cậu lại không may mắn như vậy. Vài tiếng răng rắc vang lên, cây chổi gỗ lập tức bị đập gãy, vụn gỗ văng tung tóe.
Tiếng phẫn nộ quen thuộc truyền đến. Snape cùng vài vị giáo sư nhanh chóng vung đũa phép. Các quả bóng vốn muốn bay tới lần nữa tức thì ở yên tại chỗ. Lucius vội vàng chen vào trong sân, tới cạnh Harry. Y ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng cậu dậy.
“Harry? Em có bị thương không?”
“Không sao.” Harry thản nhiên đáp, chậm rãi đứng dậy. Cậu quay đầu nhìn đám bóng chung quanh. Gương mặt xinh đẹp dính đầy bùn đất, đôi mắt xanh lại sáng kinh người. Đám Draco đã từ trên chạy xuống, đối mặt với ánh mắt sắc như dao của cậu cũng không khỏi dừng lại. Lucius nâng tay cho Harry một cái bùa tẩy rửa (Scourgify), xóa đi bùn đất trên người cậu. Harry vuốt đi mấy sợi tóc rối loạn trên mặt. Dumbledore đang kiểm tra đám Quaffle lơ lửng trong không trung. Ánh mắt Harry dừng lại ở đống mảnh nhỏ của cây chổi dưới đất.
Lucius đưa tay đè lại vai cậu.
“Không sao, Harry, tôi sẽ mua cho em một cây khác.”
Harry bình tĩnh không nói gì, lại khiến người ta cảm thấy dường như có một cơn lốc đang hình thành quanh người cậu. Thậm chí Snape còn cảm nhận được luồng ma lực không ngừng bành trướng rồi co rút lại trên người Harry.
Dumbledore đang kiểm tra Quaffle đột nhiên lùi về sau một bước, lớn tiếng quát: “Tất cả nằm xuống!”
Lucius sải bước tới trước người Harry, bàn tay mở ra. Kết giới vừa hoàn thành liền nghe thấy mấy tiếng vù vù truyền tới. Mấy mảnh nhỏ vỡ nát đột nhiên tản ra, mũi nhọn sắc bén đập bình bịch vào kết giới.
Lần nữa? Harry cười lạnh. Nếu lúc trước cậu còn tin Dobby chỉ muốn để cậu rời khỏi trường thì bây giờ cậu cho rằng con gia tinh não úng kia tuyệt đối muốn giết chết cậu. Snape che trước đám Draco. Các giáo sư khác đã khống chế được các mảnh nhỏ.
Noah, hồi câu lạc bộ đấu tay đôi, mi có cải thiện khả năng cảm nhận của ta, bây giờ còn làm vậy được không?  
Chủ nhân, đó chỉ là tác dụng phụ khi kiểm tra hệ thống cảm nhận. Nếu cưỡng chế đề cao thì sẽ mất rất nhiều tinh thần lực của ngài.  
Vậy mi cho kiểm tra lần nữa đi.  
Tôi xin lỗi, trình tự kiểm tra này được thiết lập tự động mỗi năm một lần, Noah chỉ có thể biết được hướng khái quát chứ không thể khống chế.  
Phắc. Harry hít sâu một hơi, cố áp chế cơn phẫn nộ đang sôi trào trong lòng. Gia tinh, sinh vật có ma pháp mạnh mẽ lại còn có thể độn thổ không bị hạn chế, có năng lực ẩn nấp gần như hoàn mỹ, chẳng khác gì bug của thế giới pháp thuật. Gác chuyện bị biến thành mục tiêu tấn công sang một bên, cậu thật sự hơi bội phục Dobby. Đã bị cậu hấp thu phần lớn ma lực mà còn có thể gây chuyện lớn như thế này, nó đi thi giấy phép làm sát thủ luôn cũng được rồi.
Lucius chắn trước người Harry đi tới trước mặt Dumbledore. Y hơi hất hàm lên, nói với giọng điệu châm chọc mỉa mai đặc trưng của quý tộc.
“Hiệu trưởng Dumbledore, tôi hy vọng ngài có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý về sự kiện tập kích lần này. Một học sinh bị tấn công ngay trước mắt bao người, lại còn không giống như lần đầu bị như vậy. Thay mặt ban điều hành, tôi lấy làm nghi ngờ về an ninh của Hogwarts đấy.” Chuyện bị Quaffle tấn công trước đó còn có thể miễn cưỡng nói đó là trò đùa dai của bạn học nhưng cú cuối cùng kia, rõ ràng là muốn lấy mạng của Harry. Nghĩ đến mũi nhọn sắc bén đập vào kết giới, mắt Lucius lóe lên sát khí. Dám ra tay với người của y, nhất định y phải truy cứu rõ ngọn ngành!
“Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Dumbledore nghiêm mặt đáp, trầm giọng nói: “Tôi có thể đảm bảo an toàn cho các học trò trong Hogwarts.”
“Hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra nữa!” Lucius nói ngắn gọn. Dumbledore chú ý thấy luồng ma lực cuộn trào quanh người người đàn ông. Mắt lão lóe lên tia sáng. Từ khi nào mà vị gia chủ nhà Malfoy này đã có thực lực mạnh mẽ thế này vậy, lão không cho rằng đây là chuyện gì tốt.
Harry ấn ấn thái dương, hoàn toàn không còn kiên nhẫn với mấy câu vô nghĩa của những người này. Cậu đưa tay kéo Lucius quay người đi, không để ý đến ánh nhìn như có như không truyền tới vì hành động của mình.
“Xin lỗi, ngài Lucius, tôi hơi mệt, giờ về đây.” Khẽ gật đầu với mọi người, Harry xoay đi không quay đầu lại bước nhanh vào trong tòa lâu đài.
Ta chịu đủ rồi!   Harry nhanh chóng đi xuống hầm. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, không âm mưu, không tập kích. Mấy tên này bị cái quái gì vậy?! Một Dumbledore, một Voldemort, giờ thêm một con gia tinh úng não?!  
Bình tĩnh, bình tĩnh, chủ nhân.  
Thở hắt ra, Harry đi xuống hầm. Cậu cởi quần áo rồi ném thẳng xuống đất, đi vào phòng tắm, cầm vòi hoa sen bốc hơi nóng rửa sạch cơn lạnh và mệt mỏi trên người.
Ta muốn rời khỏi đây, Noah…  
Chủ nhân, hiện tại ngài không chỉ có một mình. Ngài có Snape, có Lucius, có Draco, có Noah nữa. Ngài thật sự không cần tự gây áp lực cho mình.  
“Harry?” Ngoài phòng tắm truyền đến tiếng gọi có phần lo lắng của Lucius.
Harry quơ tay tắt vòi sen, khoác áo choàng tắm lên người rồi mở cửa. Đồng tử Lucius tức thì nở ra. Giọt nước trên mặt cậu bé chậm rãi nhỏ xuống, ánh mắt bình thản lạnh nhạt lại ẩn chứa sự kìm nén và phẫn nộ.
Bản năng của sinh vật huyền bí khiến Lucius không thể chịu được cảm xúc tiêu cực của bạn đời. Y cúi người, đưa tay ôm lấy cậu vào lòng.
“Xin lỗi, Harry, thật sự rất xin lỗi.”
“Sao lại nói vậy?” Bị người ta ôm vào lòng như trẻ con, Harry lại không hề thấy xấu hổ hay mất tự nhiên. Xem ra phương pháp của Lucius trong thời gian này cũng có hiệu quả.
“Tôi nên bảo vệ em, mà không phải để em phải chịu những nguy hiểm đó.” Rõ ràng bọn họ mới là người lớn, nhưng những phần quan trọng nhất lại luôn do Harry đảm nhiệm.
“Tôi không phải người cần có kẻ khác bảo vệ.” Harry thản nhiên nói, tựa vào vai Lucius khẽ thở dài. Cảm giác có người để dựa dẫm thật sự không tệ.
 Cậu không sợ cuộc tấn công hôm nay, chỉ là cực kỳ khó chịu với đám người gây rối này. Harry vỗ vai Lucius, bảo y đặt cậu xuống.
“Lucius, tôi nhớ trong trang viên chú có một gia tinh tên Dobby, có thể gọi nó tới không?”
Lucius nhìn chăm chú Harry một chốc rồi gật đầu.
“Đương nhiên được.”
Y cầm cây gậy đầu rắn gõ gõ xuống đất. Bụp một tiếng, giữa khoảng không liền xuất hiện thân hình của một sinh vật xấu xí.
“Chủ nhân.” Cặp mắt to của Dobby tràn ngập kinh hoàng, sợ hãi, mặt mày tái nhợt, người ngợm nhếch nhác. Xem ra, Dobby cũng phải trả cái giá đắt khi gây ra chuyện ở sân vận động.
Khóe miệng Harry cong lên. Tia sáng lóe lên trong mắt khiến Dobby phải rùng mình.
“Dobby, có vẻ như những lời ta nói lúc trước không có chút tác dụng nào. Ai đã cho mi cái gan ra tay với ta vậy, hửm?”
“Dobby… Dobby chỉ vì an toàn của Harry Potter.”
“Ta lại thấy mi muốn lấy luôn cái mạng của ta thôi.” Harry nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Ta luôn rất ngạc nhiên, rốt cuộc ai nói với mi ta sẽ gặp nguy hiểm?”
Lucius đứng một bên nghe đoạn đối thoại của hai người không khỏi nhíu mày. Đôi mắt xám nhạt đầy sát khí nhìn về phía Dobby đang e dè sợ hãi.
“Cuộc tấn công khi nãy là do mi làm? Từ khi nào gia tinh có thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân rồi?” Giọng Lucius nghiêm lại. Áo chùng xanh lục trên người lay động dù không có gió, tựa như muốn cắn nuốt kẻ phản bội dám cả gan tổn thương bạn đời của chủ nhân.
Dobby thét lên, đập người vào vách tường bên cạnh: “Dobby là gia tinh hư, Dobby làm trái lệnh chủ nhân, Dobby là gia tinh hư!”
Harry cau mày, cực kỳ khó chịu với tạp âm truyền vào tai. Cửa văn phòng lại mở ra, Snape mặc áo chùng đen bước vào. Hắn nhìn tình huống trong phòng, giơ đũa phép. Dobby bị một sợi dây thừng vô hình trói lại, ngã xuống đất không thể nhúc nhích.
Harry suy nghĩ một chốc rồi nói: “Giáo sư Sev, Chiết tâm bí thuật (Legilimency) của thầy rất lợi hại. thầy giúp em xem xem gần đây nó đã làm gì, có gặp người nào hay không?” Chiết tâm bí thuật của cậu tuy không tệ nhưng vẫn kém bậc thầy Snape đây. Gia tinh có ma pháp rất mạnh, thần chú của cậu không chắc có hiệu quả với nó, vẫn nên để Snape làm thì tốt hơn.
Chiết tâm bí thuật… Snape hơi mím môi, nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy trong đầu cậu. Hắn nén xuống những cảm xúc phức tạp trong lòng, lập tức sử dụng pháp thuật.
Không ngờ tên gia tinh đang nằm dưới đất đột nhiên giãy ra. Đôi mắt vốn hoảng sợ giờ phủ kín tơ máu, dần trở nên điên cuồng: “Dobby chỉ vì muốn cứu Harry Potter! Dobby đúng, Dobby làm đúng!”
Loài sinh vật vốn đã xấu xí, nay toàn bộ móng tay đều mọc dài ra, trở nên nhọn hoắt sắc bén. Mặt mày cũng dữ tợn hơn, hai cái răng nanh sắc nhọn mọc ra từ hai bên mép, biến thành trạng thái thú hóa.
Harry hơi sửng sốt. Cậu không ngờ gia tinh còn có thể biến thân. Một tiếng thét chói tai vang lên, Dobby nhanh nhẹn nhảy lên, đôi móng vuốt vung tới muốn túm lấy Harry.
“Harry Potter!”
Lucius mau chóng giơ gậy đầu rắn lên, bắn ma chú ra liên hồi. Dobby trốn trốn tránh tránh trong phòng. Vách tường tức thì đầy vết cào. Ma chú của Harry chỉ có thể khiến động tác của nó hơi chậm lại chứ không có hiệu quả gì. Khi đầu đũa phép của Snape nhắm vào con gia tinh trông như quái thú, Dobby giữa không trung đột nhiên biến mất.
Lòng Snape chùng xuống, nhanh chóng lại gần Harry, cùng Lucius một trước một sau bảo vệ Harry.
Ánh mắt sắc bén của hai người đảo khắp phòng. Bất ngờ, Harry thấy ớn lạnh trong lòng, cơ thể bất giác nghiêng người, nhấc chân, đá!
Dobby đột nhiên xuất hiện bên phải Harry hoàn toàn không có ý trốn tránh, cố ý chịu cú đá của Harry. Nó còn giơ tay túm lấy chân Harry, móng tay nhọn hoắt cắm vào da khiến Harry thét lên.
“Dobby phải đưa Harry Potter đi!” Tiếng nói the thé có phần điên cuồng và cố chấp vang lên. Lucius ôm lấy cậu bé vào lòng. Snape trừng mắt, vung mạnh đũa phép.
‘Crucio!’ (Tra tấn)
Hét to một tiếng đầy thảm thiết, Dobby bị ma chú đập mạnh vào tường, quay cuồng dữ dội. Snape đang tính cho thêm một ma chú nữa, Dobby dưới đất hơi run rẩy, trở người biến mất không còn tung tích.
“Shit!” Snape nghiến răng nhìn chằm chằm vào nơi Dobby biến mất, ngực phập phồng lên xuống. Hắn chợt quay người, ngồi xổm xuống cạnh Harry, cẩn thận dùng áo choàng tắm nâng cậu lên. Bốn lỗ máu trên chân đang không ngừng chảy máu đen. Toàn bộ bắp chân và bàn chân đã nhuốm đầy máu.
Có độc! Snape rùng mình, mau chóng lấy mấy bình độc dược quý ra rồi không chút thương tiếc đổ hết lên vết thương của Harry.
Làn da nơi vết thương như sôi lên, tỏa ra làn khói nhẹ màu vàng. Cất tiếng rên rỉ đầy đau đớn, Harry nghiến chặt hàm. Hai tay cậu theo bản năng với về phía bắp chân đang ngứa ngáy, lại bị Lucius giữ lại, ôm vào lòng, miệng không ngừng an ủi đầy yêu thương.
“Chỉ một lúc thôi, nhanh lắm. Không sao, không sao.” Lucius cúi đầu không ngừng hôn trán Harry. Chết tiệt, y có ma lực cường đại nhưng lại không thể bảo vệ được cậu bé của mình. Sự tự trách vì bản thân bất lực nháy mắt lan ra toàn thân.
Snape lấy một cái khăn trắng, nhẹ nhàng lau sạch máu đen trên miệng vết thương. Đôi mắt đen kịt tràn ngập ôn nhu làm người ta không thể kháng cự. Harry chăm chú nhìn người đàn ông cúi đầu im lặng, trong mắt lóe lên sự khó hiểu. Hít sâu một hơi, cậu nhìn hắn băng bó lại vết thương. Bắp chân đã đau đến nỗi không còn cảm giác, cũng không còn khó chịu nữa. Thả lỏng người tựa vào lòng Lucius, Harry hít thở có phần yếu ớt.
Sơ suất, thật sự quá sơ suất. Bọn họ đều không ngờ gia tinh của gia tộc sẽ đột nhiên thay đổi hình dạng, gia tăng tốc độ, ra tay sắc bén và tàn nhẫn như thế. Không ai nghĩ ra đó vốn là một gia tinh khúm núm mặc cho con người nô dịch. Ngay cả Noah có thực lực mạnh mẽ cũng phải chịu thiệt. Con Dobby này rốt cuộc là giống biến dị từ đâu chạy ra vậy chứ.
Ba người liên thủ mà vẫn để Dobby trốn thoát. Harry nghiến răng, cậu cực kỳ căm ghét năng lực có thể độn thổ mọi lúc mọi nơi của gia tinh.
“Lucius, chú còn gọi Dobby kia ra được không?”
Lucius làm thử, mày nhíu lại: “Không được, không có phản ứng.”
Mặt mày Harry sa sầm: “Lucius, chú về trang viên một chuyến đi. Nếu Dobby phản bội thì không chừng đã động tay động chân làm gì đó trong trang viên rồi.”
Hai mắt Lucius lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lại thấy lo cho người trong lòng. Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt ve hai má tái nhợt của Harry.
Harry vỗ vỗ cánh tay Lucius: “Không sao đâu, ở đây có giáo sư Sev, chú quay về đi.”
Lucius cúi đầu yên lặng nhìn cậu một cái, đột nhiên cúi xuống hôn một cái thật mạnh lên môi cậu rồi cẩn thận đặt cậu vào lòng Snape. Y trao đổi ánh mắt với Snape rồi xoay người nhanh chóng bước vào lò sưởi âm tường.
Harry thở hắt ra. Mùi độc dược trên người Snape luôn khiến cậu thấy an tâm. Người đàn ông chỉnh lại áo choàng tắm trên người Harry, một lúc lâu sau bỗng lên tiếng.
“Em có thể gọi thẳng tôi là Sev.” Bình thường luôn gọi Lucius ơi, Lucius à, đến phiên hắn thì phía trước lại thêm hai chữ giáo sư, Snape bất mãn mím môi.
Harry gật đầu: “Được thôi, Sev.”
Snape giãn đôi mày ra, ôm cậu tiến thẳng vào phòng ngủ. Tuy giờ vẫn chưa tối nhưng hiện Harry cần phải nghỉ ngơi. Snape đặt cậu xuống xong định đứng dậy, tay áo chợt bị kéo lại, quay đầu thì thấy Harry túm lấy tay áo lẳng lặng nhìn hắn với đôi mắt xanh sâu thẳm.
“Ở lại với em đi.”
Snape nhìn cậu chằm chằm một chốc rồi cởi áo chùng, nằm xuống bên cạnh.
Mắt Harry liên tục lóe lên, nhớ lại cái hôn nhẹ lành lạnh ban sáng. Cậu khẽ thở ra, dựa sát vào lòng Snape, nhắm mắt lại trong vòng vây ấm áp. Mùi độc dược quen thuộc cùng đôi cánh tay vững chắc ôm chặt lấy cậu.
Snape nghe thấy tiếng thở dài như có như không kia, hơi cúi đầu nhìn gương mặt bình yên đã thiếp đi của Harry. Người đàn ông lấy chăn phủ lên cả hai. Ngón tay hắn lướt qua môi Harry rồi để ra sau lưng Harry, phất nhẹ tay. Tấm màn xung quanh rũ xuống, ngăn cách thế giới nhỏ bé này với bên ngoài.
**************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét