18/03/2020

TNCGCPC - chương 46-50

Edit + Beta: Carly






Chương 46.
Khi xem xong toàn bộ hệ thống cấp nước sinh hoạt, Lucca thật sự kinh sợ ngây người! Cộng thêm phòng bếp và nhà vệ sinh riêng biệt mà Hassan đã sửa lại trước đó… Nhà cửa thế này sống thoải mái hơn rất nhiều!
“Anh nhìn người ta đi!” Lucca hung dữ ngắt tay tộc trưởng: “Nhìn người ta làm nhà tốt biết bao nhiêu kìa! Ai mà thèm ở cái nhà rách nát của anh chứ!”
Tộc trưởng nhe răng xuýt xoa vì đau, lại cứ phải mỉm cười đáp lại: “Về anh sẽ làm cho! Về là làm ngay! Làm giống như vầy được không?”
Lucca hừ một tiếng: “Có quỷ mới tin anh! Ai mà biết chừng nào anh mới làm xong! Lăn qua một bên! Đừng có cản đường!”
Tô Mặc tò mò nhìn tộc trưởng với mái tóc nâu đỏ xuề xòa, mới vào cửa còn giống một ông chú uy nghiêm, vậy mà trong nháy mắt đã biến thành một tên chân chó hoàn toàn không nỡ nhìn thẳng.
“Lucca, tộc trưởng là bạn đời của anh?” Tô Mặc không nghĩ ra nguyên do nào khác có thể biến một giống đực thành như vậy.
Không nghĩ tới Lucca lại hằng giọng một cái rồi nói: “Ai thèm làm bạn đời của anh ta. Tôi đã không cần anh ta từ lâu rồi, là tại anh ta cứ quấn lấy tôi thôi.”
Tô Mặc còn chưa kịp kinh ngạc, tộc trưởng đã thảm thiết kêu: “Lucca! Lucca em đừng nói vậy chứ! Anh đương nhiên là bạn đời của em! Chúng ta đã thành đôi ba mươi năm rồi!”
Lucca khựng chân, quay đầu lại nhìn tộc trưởng, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, thất vọng: “Anh cũng biết chúng ta đã kết đôi ba mươi năm sao! Ba mươi năm này, anh đã giúp tôi hái thảo dược, hái trái cây, dạo phiên chợ được bao nhiêu lần? Nhà tôi ở là do tôi tự xây, đồ ăn cũng do bộ lạc phân phối, quần áo thì tôi dùng phí khám bệnh để đổi lấy, còn anh? Anh làm được gì cho tôi? Có một bạn đời như anh thì có ích gì? Còn không bằng tôi ở một mình, như thế còn thoải mái hơn!”
Mặt mày tộc trưởng trắng bệch, lắc đầu lùi về sau, cứ như có vô số cây gậy nện liên tiếp vào đầu gã vậy, không nhìn thấy rõ những gì trước mắt cả. Lucca… không ngờ Lucca lại thấy thất vọng về gã như vậy. Gã nghe ra được, khác với những lời mắng vu vơ lúc bình thường, những câu vừa rồi đều là thật, Lucca thật sự không cần gã nữa.
Mình đã làm cái gì chứ. Gã yên lặng tự hỏi. Không bao lâu sau khi kết hôn với Lucca, gã đã trở thành tộc trưởng. Làm một tộc trưởng, đúng là có rất nhiều việc, bận rộn đủ thứ, thế nhưng gã thật sự bận đến nỗi không có thời gian đi hái thảo dược với Lucca sao? Không, đương nhiên không. Gã chỉ là… cảm thấy mình có quá nhiều việc, gã chỉ cần dồn tâm sức một chút thì nhất định có thể làm tốt hơn nữa. Mà Lucca luôn giỏi như vậy, em ấy nhất định có thể chăm sóc tốt cho bản thân.
Sự thật chứng minh, Lucca quả thật sống rất tốt. Nhưng đồng thời, Lucca cũng không còn cần gã nữa.
Không ngờ gã lại… lại khiến bạn đời của mình thấy thất vọng như vậy…
“Lucca…” Giống đực cao to uy phong của sư tộc chậm rãi quỳ xuống, giơ hai tay bụm lấy mặt: “Lucca, xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi…” Những giọt nước mắt tuyệt vọng, hối hận cùng với âm thanh nghẹn ngào khàn khàn chảy ra qua khe hở giữa các ngón tay.
Tô Mặc đứng cạnh câm nín nhìn bộ phim tình cảm gia đình luân lý ngược tâm đột nhiên bay ra. Tại sao tự dưng lại… thật không chịu nổi mà!
Đang suy nghĩ xem có nên tới khuyên vài câu không, lại thấy Lucca mở to mắt, trong mắt toát lên sự vui sướng.
“Nordin?” Lucca chần chừ gọi tên tộc trưởng, ngồi xổm xuống trước mặt gã, tính kéo hai tay đang che mặt của gã ra, thế nhưng vị giống đực đang rấm rứt khóc này lại cứ vùi đầu, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Thế nhưng cảm giác ươn ướt nong nóng trên tay lại đã cho Lucca đáp án. Chỉ thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Lucca dần biến mất, y chậm rãi đứng dậy rồi bất ngờ há miệng cười to. “Mình làm được rồi! Mình đã khiến giống đực khóc rồi! Tôi làm được rồi!”
Tô Mặc và Hassan nhìn Lucca với vẻ khiếp sợ. Nổi điên cái gì vậy nè trời! Ngay cả Nordin cũng ngơ ngác ngước nhìn y.
Nhìn đôi mắt ửng đỏ cùng gương mặt đẫm lệ của Nordin, Lucca liền không kiềm được nữa, kích động thét lên: “Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi!” Tiếp đó liền nhào tới đè Nordin xuống, hôn liên hồi.
Giống đực đáng thương còn chưa kịp định thần lại từ nỗi hối hận tuyệt vọng ‘bạn đời không cần mình nữa’, đã bị tiết tấu ba hồi khi thiên đường lúc lại địa ngục này làm cho choáng váng, cả người cứng đờ không dám cử động.
Nhìn Lucca như muốn “tử hình” giống đực ngay tại chỗ, Tô Mặc vội vàng kéo Hassan ra ngoài, nhường chỗ cho bọn họ tiện “hành sự”. Lúc trước chẳng phải Lucca cũng làm thế sao?
Đứng trước cửa sân nhà mình, hai người còn chưa nghĩ xong kế tiếp nên đi đâu, đã thấy Lemmy vội vã chạy tới. “Mới rồi tôi nghe thấy có người đã ức hiếp giống đực mình khóc thành công, là ai là ai thế? Tô Mặc cậu có nghe thấy không?”
Tô Mặc thực sự cạn lời không biết phải nói gì. Lemmy à, tuy rằng cậu ở cách đây không xa, nhưng mà Lucca cũng đâu có la to lắm! Cậu nghe được bằng cách nào thế? Hơn nữa, rốt cuộc là tại sao mà mấy người cứ đăm đăm chuyện phải ép cho giống đực nhà mình khóc vậy!
“Có nghe.” Nhìn bộ dáng của Lucca là biết anh ta hận không thể khoe cho toàn thế giới đều biết, nên Tô Mặc cũng không giấu giúp y.
“Thật sao? Là ai vậy? Ở đâu?” Lemmy vô cùng kích động.
“Ừ. Là Lucca. Ngay trong sân của tôi ấy.” Tô Mặc trề môi. Đi khi dễ giống đực của mình ngay trong nhà người ta, Lucca đúng là chẳng chừa chút mặt mũi nào cho tộc trưởng đại nhân cả!
“Gì cơ! Lucca sao!” Điểm chú ý của Lemmy hiển nhiên không giống Tô Mặc. “Thế thì giống đực bị bức cho khóc… chẳng lẽ là…” Cậu ta tỏ vẻ không thể tin được.
“Không sai, chính là tộc trưởng.” Tô Mặc đánh gãy lời lắp bắp của cậu ta.
Vẻ mặt của Lemmy cứ như bị sét đánh vậy: “Không thể nào! Tộc trưởng, sao tộc trưởng lại…”
Còn chưa dứt lời, chợt có tiếng giống đực rên rỉ khe khẽ từ trong sân truyền ra. “Lucca… Lucca… ưm a… Lucca…”
Tiếng rên trầm thấp xen lẫn âm thanh nức nở run run, khiến cái giọng vốn uy nghiêm trầm trầm của tộc trưởng nhuộm đẫm màu dụ hoặc.
“Là… là thật sao…” Hai má Lemmy nháy mắt đỏ bừng. Thật sự quá khó tin! Tộc trưởng lúc nào cũng cau mày rít gào rống giận… không ngờ lại kêu êm tai như vậy!
Chẳng lẽ giống đực khi bị ép cho khóc rồi thì sẽ trở nên cực kỳ quyến rũ sao? Lemmy lẳng lặng siết chặt nắm đấm, quay đầu bước đi. Tối nay cậu ta nhất định phải buộc Carter khóc mới được!

-------------
Toi mợt mỏi với bạn Lucca =))))

************


Chương 47.

Đến khi Tô Mặc và Hassan qua nhà Linarin rồi trở về thì Lucca và tộc trưởng đã rời đi. Tô Mặc vui sướng đẩy ngã Hassan, mần hắn đến khi chân tay mềm nhũn, sau đó vui vẻ đi ra sân nấu nước tắm.
Thành quả vất vả mấy ngày cuối cùng đã có thể phát huy tác dụng. Hassan nhất định sẽ cảm động vì sự ôn nhu săn sóc của cậu đúng không?
Hassan quả thật rất cảm động. Khi hắn biết được Tô Mặc tốn nhiều công sức làm ra máy bơm nước giếng tăng áp và hệ thống cấp nước như vậy thật ra chỉ để có thể nấu nước tắm cho hắn sau mỗi lần “hành sự”, Hassan xúc động phải nói là suýt khóc. Hắn ôm chặt lấy Tô Mặc, yêu thương hôn không ngừng lên đôi môi mềm của cậu, một lần lại một lần. Sau đó… sau đó lại tiếp tục bị đẩy ngã…
Vào khoảng giữa trưa hôm sau, tộc trưởng đến lấy bản vẽ gặp Hassan vừa mới ngủ dậy, hai giống đực liếc nhìn nhau, đều thấy có phần xấu hổ.
Tộc trưởng lật xem chồng bản vẽ chi tiết dày cộm. Cho dù có đồ thật đối chiếu thì vẫn thấy cực kỳ phức tạp, một tiểu giống cái như Tô Mặc, sao lại tốn công sức đi cải tạo một giếng nước như vậy? Chẳng lẽ Hassan không chăm sóc tốt cho cậu ấy?
Tộc trưởng nghĩ vậy liền hỏi. Hassan dĩ nhiên bực bội phủ định, cũng tỏ vẻ Tô Mặc làm như vậy hoàn toàn là vì thương hắn!
Tộc trưởng lại càng thấy khó hiểu. Một người thủ hộ giống đực như cậu, mắc mớ gì cần một tiểu giống cái đau lòng cho?
Sau khi hiểu rõ chi tiết, phải nói là tộc trưởng như bị mấy trận sét đánh xuống cháy đen thui luôn vậy.
– Cái gì! Cậu để cho một tiểu giống cái đè mình!
– Cái gì! Cậu bị một tiểu giống cái làm cho không bò dậy nổi sao!
– Cái gì! Cậu lại để một tiểu giống cái giúp cậu nấu nước tắm rửa hả!
Thế nhưng, quanh đi quẩn lại, cái khiến tộc trưởng hâm mộ ghen tị nhất chính là, tại sao tiểu giống cái nhà Hassan hao hết tâm tư chỉ để giúp cậu ta nấu nước tắm, mà Lucca nhà gã lại tốn công tốn sức chỉ vì muốn khiến gã khóc?!
Có suy nghĩ như vậy không chỉ một mình tộc trưởng. Có được bản vẽ rồi, tộc trưởng dẫn theo một đám giống đực cùng cải tạo toàn bộ giếng nước trong bộ lạc. Nghe được chuyện về vụ nấu nước kia – tộc trưởng đã cắt bớt đoạn Hassan bị tiểu giống cái làm đến không bò dậy nổi, ảnh hưởng không tốt nha không tốt nha – các giống đực bị tra tấn đến muốn chết cũng không được mấy ngày qua đồng loạt bi phẫn rống giận.
– Tại sao giống cái nhà Hassan tốn công tìm cách giúp hắn nấu nước, mà giống cái nhà bọn họ lại hao hết tâm tư chỉ vì muốn làm bọn họ khóc?! Thần thú tại thượng, ngài thật không công bằng!
(Trong một thứ nguyên [15] thần bí nào đó, đại thần xuyên việt trông như thiếu nữ thuần khiết đạp một chân lên phần bụng dưới vân da rõ rệt của thần thú, khóe miệng cong lên nở một nụ cười bí hiểm…)

[15] Thứ nguyên [维度] : trong hình học phân hình, thứ nguyên là số biểu diễn độ trải rộng của không gian, hay đơn giản dễ hiểu hơn là chiều, số chiều. (Theo Wiktionary) Ví dụ như một điểm thì có thứ nguyên là 0, không có chiều dài hay gì cả; thứ nguyên là 1 thì là một đường dài vô tận; thứ nguyên là 2 thì là một mặt phẳng, được tạo thành bởi chiều dài và chiều rộng, v.v. Tóm gọn là vậy chứ chi tiết thì dài dòng khó hiểu lắm. Ở đây có thể hiểu là một không gian độc lập nào đó.


Trong khi các giống đực tràn ngập oán niệm vất vả lao lực, thì Tô Mặc, Lemmy và mấy giống cái khác đang vừa trò chuyện vừa ăn trái cây trong sân nhà Lucca.
“Lucca, anh nói cho tụi em nghe đi, rốt cuộc là làm thế nào mà anh làm tộc trưởng khóc được vậy?” Lemmy rầu rĩ hỏi. Hôm qua Carter đã đau tới ngất đi, sau khi tỉnh lại tuy không trách cậu ta nhưng trong lòng cậu ta vẫn thấy hơi bực bội.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi nói là tôi không cần anh ta nữa, anh ta liền bật khóc vì sợ.” Lucca tỏ vẻ bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại vậy.
Tô Mặc không nói gì. Sau khi bị Lemmy kéo qua, cậu mới biết gần đây bộ lạc đang “thịnh hành” vụ phải ức hiếp giống đực cho khóc. Hơn nữa, cậu và Lucca là hai người duy nhất thành công.
“Vậy thì Tô Mặc, cậu làm thế nào mà Hassan khóc được vậy?” Lemmy cảm thấy Lucca thật sự chẳng đáng tin tí nào, quay sang xin Tô Mặc giúp đỡ.
Tôi sao có thể tùy tiện nói là tôi bảo anh ta rằng tôi muốn làm, anh ta liền tưởng thật, để tôi đè rồi sau đó khóc vì ngượng chớ? Tô Mặc khéo léo chuyển đề tài: “Cậu thử nói tôi nghe mấy cách mà mọi người đã làm xem, tại sao tới giờ đều chưa thành công?”
Chủ đề này rất hay. Các giống cái có mặt lập tức như mở máy hát, nói huyên thuyên không ngừng. Giày vò lâu vậy mà vẫn không thấy hiệu quả, bọn họ đều thấy cực kỳ nghẹn uất!
Tô Mặc chậc lưỡi nghe đám giống cái kể lại mấy thủ đoạn chẳng khác gì thập đại cực hình thời Mãn Thanh là mấy, trong lòng không khỏi lấy làm bái phục, các giống đực thật là mạnh mẽ, bị tra tấn đến vậy mà vẫn không chết. Chẳng những không chết mà còn không hề trở mặt với giống cái, quả thật là chân chó nhiều không đếm xuể!
“Phương hướng này của các cậu không đúng.”
Nghe cũng được kha khá, Tô Mặc xoa xoa lông tơ dựng hết lên trên cánh tay, lên tiếng với vẻ vô cùng đáng tin: “Đối với giống đực, có tra tấn bọn họ đến cỡ nào cũng vô dụng. Ngược tâm mới là vương đạo!”
Đám Lemmy lập tức nghiêng tai lắng nghe. Tuy vẫn chưa hiểu ý Tô Mặc lắm nhưng nghe có vẻ như rất lợi hại!

************

Chương 48.

“Ví dụ như, Lemmy, cậu mấy tuổi rồi?” Tô Mặc chỉ dẫn từng bước.
“30.” Lemmy ngoan ngoãn trả lời.
“Giống đực nhà cậu thì sao?”
“35.”
Tô Mặc gật gù. Xem ra vì giống đực trưởng thành trễ hơn nên thông thường đều lớn hơn nhiều so với bạn đời. “Ví dụ, Lemmy, cậu có thể bắt anh ta gọi cậu là anh.”
“Gọi tôi là anh?” Lemmy trợn tròn mắt. “Nhưng ảnh lớn hơn tôi mà!”
“Cho nên khi cậu ép anh ta gọi cậu là anh, anh ta sẽ rất ngượng. Khi mà đã cực kỳ ngượng rồi, anh ta sẽ khóc.” Tô Mặc bình thản nói.
Lemmy trông có vẻ choáng: “Thế, nếu ảnh không chịu gọi thì sao?”
“Vậy thì cậu sẽ nói, ‘Gọi một tiếng anh thôi mà cũng không chịu, cần anh làm gì nữa chứ?’, sau đó uy hiếp không cần anh ta nữa.” Lucca nhanh chóng nắm được đạo lý: “Thì anh ta sẽ rất kinh hoảng. Rồi trong lúc hoảng sợ cũng sẽ khóc, đúng không Tô Mặc?”
“Chính xác!” Tô Mặc gật đầu khen ngợi. Lucca thật sự rất thông minh!
“Khi khóc, giống đực đáng yêu lắm!” Lucca tỏ vẻ nhớ mãi không quên: “Cậu sẽ không nhịn được mà muốn đè hắn! Hơn nữa, giống đực lúc này cực kỳ mẫn cảm! Kêu nghe êm tai vô cùng!”
“Quả thật là nhịn không được muốn làm anh ta đến không bò dậy nổi!” Tô Mặc say đắm chêm một câu, nếu mọi người đã thẳng thắn vậy thì cậu cũng không cần giả vờ nữa.
Còn chưa dứt lời, toàn bộ giống cái đã quay sang nhìn cậu.
“Làm đến không bò dậy nổi?”
“Cậu nói là làm giống đực đến độ không đứng dậy nổi sao? Hay là giống đực làm cậu không dậy nổi?”
“Không không, Tô Mặc còn chưa trưởng thành, Hassan không thể nào làm như thế với cậu ấy được.”
“Vậy thì chính là Tô Mặc làm Hassan không gượng dậy nổi? Trời ạ, thật sao? Không thể nào… thiệt đó hả?”
Nhìn bộ dáng kích động của đám giống cái, Tô Mặc không khỏi có hơi chột dạ. Mẹ ơi, chẳng lẽ mình đã bất cẩn nói ra chuyện gì đó rất kinh dị?!
“Sao vậy? Chẳng phải hôm qua Lucca cũng làm tộc trưởng sao?” Ở ngay trong sân nhà tui đó!
“Cái đó khác!” “Sao mà giống được!” Đám giống cái ríu rít tranh nhau nói. Vất vả lắm Tô Mặc mới hiểu được, giống cái làm giống đực về cơ bản thì chỉ giống như dạo đầu thôi, giống đực bắn qua một lần sẽ trở nên cực kỳ hưng phấn, cho nên… tối qua, thật ra người cuối cùng bị làm đến không gượng dậy nổi là Lucca.
Tô Mặc nghe vậy, thật sự hận không thể rèn sắt thành thép. “Vậy anh liền không làm thêm vài lần nữa hả? Để anh ta bắn ra vài lần thì tất nhiên là không dậy nổi nữa, không còn sức để phản công.”
“Cậu có biết giống đực khi hưng phấn sẽ mạnh thế nào không? Ai mà còn có thể đè thêm lần nữa chứ!” Lucca khịt mũi: “Do cậu ỷ mình là vị thành niên, Hassan không thể động vào cậu nên mới để cậu làm thêm vài lần thôi. Đừng có chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ!”
Phải đó phải đó! Đám giống cái lần lượt tỏ vẻ hâm mộ. Là vị thành niên thật tốt, lúc còn trẻ sao bọn họ không nghĩ tới chuyện đè giống đực thêm vài lần chứ!
Tô Mặc thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cậu bây giờ có vẻ như đang cổ vũ hành vi ăn cơm trước kẻng?
“Không phải vậy. Có cách.” Tô Mặc có kinh nghiệm cực kỳ phong phú trong mặt này. “Lúc giống đực bắn tinh, anh nhất định không được ngừng tay, cứ tiếp tục làm, cho dù anh ta cầu xin thế nào cũng không được dừng, anh ta nhất định sẽ không có sức phản kháng.”
“Giống đực sẽ cầu xin tha?!” Đám giống cái càng thêm sợ hãi than. Đó là một giống đực dù đầu có mất, máu có chảy cũng nhất định không buông bỏ khí tiết * của mình đó! Vậy mà lại… lại bị mần đến mức phải cầu xin tha?! Các giống cái đều đưa mắt nhìn Tô Mặc với vẻ cực kỳ quỷ dị. Cậu đúng là một tiểu giống cái đáng sợ, rốt cuộc là cậu đã làm cái chuyện tàn ác gì với Hassan vậy hả!

(* khí tiết [气节] : chí khí kiên cường trong việc bảo vệ giá trị và danh dự của mình)


Phắc, chẳng lẽ cậu lại vô tình nói ra cái gì ghê lắm sao? Tô Mặc kiên trì nói: “Dù sao thì mấu chốt ở chỗ là không được ngừng. Bất kể giống đực bắn ra bao nhiêu lần cũng không dừng, để hắn bắn ra mười lần tám lần, cho đến khi không thể nào bắn được nữa mới thôi. Sau đó thì nhất định sẽ kiệt sức không dậy nổi nữa.”
“Có thể bắn được mười lần tám lần sao?!” Các giống cái vô cùng thán phục.
Aiya, nói mười lần tám lần là nói đại để mấy người đừng có tích cực quá thôi! Tô Mặc hoàn toàn không biết chính mình sắp chơi chết toàn bộ giống đực của bộ lạc, vô trách nhiệm gật đầu: “Cụ thể thế nào thì chính các cậu về thử là biết.”
Ừm ừm, về làm thử là biết thôi. Các giống cái gật gù. Trước tiên ép gọi ‘anh’, không gọi thì uy hiếp sẽ bỏ anh ta, dọa khóc rồi thì đè xuống, cho bắn chừng tám lần, không phải, mười lần luôn, dù cầu xin thế nào cũng không dừng! Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi!
Lemmy siết chặt tay gật đầu: “Được! Tối nay tôi về liền làm!”
Những giống cái còn lại cũng siết tay quyết tâm, ngay cả Lucca cũng không ngoại lệ.

***************

Chương 49.

Bởi vì hôm sau là ngày Hassan đi săn nên tối đó Tô Mặc và Hassan chỉ ôm nhau ngủ vô cùng thuần khiết. Sáng hôm sau tỉnh giấc, tiễn Hassan đi xong, Tô Mặc vô cùng tự giác chạy tới nhà Lucca hóng chuyện.
Các giống cái lần lượt đến, người thì mỹ mãn mặt mày rạng rỡ, người lại rầu rĩ không vui, tỉ lệ có vẻ là năm năm. Tô Mặc ngó một hồi, Lucca và Lemmy đều thuộc về nhóm trước. Cái tướng cười ‘cuối cùng cũng ăn vào miệng mà còn no nê nữa’ phải nói là nhìn dâm quá trời dâm. ¬)
“Aiya, tối qua cậu thế nào?”
“Cậu nói trước đi! Tối qua sao?”
Những giống cái đã thành công muốn khoe khoang, nhưng lại thẹn thùng, đẩy qua đẩy lại cười nói không ngừng. Ngay cả các giống cái gặp thất bại cũng nháo nhào xúm lại, muốn “đồng bọn” chia sẻ kinh nghiệm thành công.
Ngượng ngùng một hồi, cuối cùng Lemmy không kiềm chế nổi nữa, mở miệng đầu tiên: “Những gì Tô Mặc nói thật sự rất có ích! Tôi làm theo hết! Cảm… cảm giác đó…” Lemmy hồi tưởng lại dư vị khi đó: “Phải nói là quá tuyệt vời!”
“Thật hả, thật hả!” “Carter nhà cậu có khóc không?” “Cậu làm anh ta không dậy nổi luôn hả?” “Anh ta có cầu xin tha thứ không?” Các giống cái nhất thời sôi trào, hỏi hết cái này tới cái khác.
“Đương nhiên!” Lemmy kiêu ngạo hất cằm: “Hơn nữa…” Cậu chàng ậm ừ một lúc, bộ dáng như không biết nên nói hay không, mọi người tức thì nổi điên thúc giục. Lemmy kích thích mọi người, thấy đủ rồi liền đắc ý tuyên bố: “Hơn nữa, vào phút cuối, Carter còn bị tui ép phải cầu xin tha nữa đó!”
Hồi tưởng lại cơ thể bắp thịt cường tráng của Carter không ngừng run rẩy dưới thân mình, rồi rên rỉ nức nở van xin theo động tác của bản thân… Hai má Lemmy đỏ bừng, ánh sáng trong mắt lại sáng đến mức làm người khác không thể nhìn thẳng.
“Oa…” Các giống cái đều vô cùng thán phục. Lemmy thật là lợi hại! Nhìn bộ dạng của cậu ta là biết cảm giác đó rất rất rất tuyệt! Chúng ta tuyệt đối không thể nản lòng, phải tiếp tục cố gắng mới được!
“Lemmy, Lemmy, rốt cuộc là cậu đã làm thế nào vậy, nói chi tiết cho bọn này nghe coi!” Các giống cái khiêm tốn thỉnh giáo, ý chí chiến đấu sôi sùng sục.
Bên đám giống đực lại chẳng hề vui vẻ đầm ấm như bên này. Hầu hết bọn họ đều mang vẻ mặt buồn bực, cực kỳ thống khổ uất ức và khó chịu. Thế nhưng dựa theo mức độ bi thương thì vẫn có thể chia thành ba loại chính.
Loại thứ nhất, cũng chiếm phần lớn, chính là đa số quần chúng giống đực vẫn bị bạn đời của mình giày vò đến gần chết nhưng thật sự không khóc được.
Loại thứ hai, tương ứng với các giống cái rầu rĩ không vui, là các giống đực sau khi bị ép gọi ‘anh’ thì không nhịn được nữa mà nổi điên bất chấp đẩy ngã bạn lữ nhà mình. Tuy rằng trông có vẻ tốt hơn là bị tra tấn cả đêm, nhưng, nhưng mà lại khiến bạn đời của bọn họ không vui! Và hiển nhiên là còn làm các giống đực này đau khổ hơn rất nhiều so với việc bản thân bị tra tấn đủ kiểu!
Loại thứ ba, ví dụ đại diện chính là tộc trưởng và Carter, cuối cùng cũng khiến các giống cái thành công thì tâm trạng phức tạp hơn nhiều.
Bị ép kêu là anh, bị đè tới độ lưng đau chân nhũn không thể phản kháng, thậm chí là khóc lóc xin tha… Rõ ràng lúc đó xấu hổ đến sống không bằng chết, nhưng mà tại sao sau đó lại nhịn không được mà nhiều lần hồi tưởng lại chứ?
Mất thể diện như vậy, lại thoải mái vô cùng… Sự rệu rã kiệt sức hiếm có, nhưng cũng là một lần vui sướng đầm đìa hơn bao giờ hết…
Và cả cái nhìn chuyên chú sáng rực cùng sự nhiệt tình vui sướng gần như bừng cháy kia của bạn đời… Các giống đực đã được “nâng cấp” hạn cuối yên lặng nhớ lại sự khoái cảm tột đỉnh ngay cả linh hồn cũng sắp bay ra ngoài kia, trong lòng phải nói là phức tạp hỗn loạn vô cùng.
Tô Mặc cảm thấy mỹ mãn, ngồi tám chuyện cả ngày, còn thuận tiện học được vài thứ quan trọng nghe không tệ. Thấy thời gian cũng không còn sớm, cậu liền tạm biệt mọi người trở về nhà, nấu nước tắm (qua nay cậu rất thích làm việc này), sau đó đi bộ đến chỗ tập hợp của đội đi săn, đợi Hassan về.
Còn chưa tới gần thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên đó, hình như đội đi săn đã trở lại. Tô Mặc bước nhanh tới tìm kiếm bóng dáng Hassan, lại nghe thấy có người lớn tiếng hô: “Hassan, tôi tuyên chiến với cậu!”
Tô Mặc kinh hãi, lần theo tiếng mà chạy tới, vừa thấy bóng dáng Hassan thì lại nghe thấy hắn trầm giọng đáp: “Tôi chấp nhận.”
“Hassan!” Tô Mặc không nhịn được quát lên. Cái vở kịch khiêu chiến chết tiệt này không phải đã có một lần rồi sao?! Sao lại tới nữa!
Nghe thấy tiếng Tô Mặc, Hassan vội quay lại: “Tô Mặc? Sao em lại ở đây?”
Tô Mặc tức giận trừng hắn. Tôi không ở đây thì anh sẽ đồng ý khiêu chiến với người ta sao?!
“Tô Mặc?” Một âm thanh kinh hỉ lại chần chừ truyền tới, chính là cái tên vừa khiêu chiến với Hassan. Tô Mặc nổi giận liếc qua, hửm? Có hơi quen quen nhỉ? Người chim đã quỳ kiến được, em trai Lemmy, tên là… Riley?
“Tại sao anh lại khiêu chiến Hassan?” Tô Mặc bất mãn nhíu mày: “Lúc trước tôi đã nói rồi, nếu là chuyện khác, tôi sẽ không can thiệp vào việc của Hassan. Nhưng nếu vì tôi, tôi từ chối.”
Mặt mày Riley nhất thời ảm đạm hẳn. Gần đây cứ luôn nghe Lemmy kể mãi Tô Mặc thế này Tô Mặc thế kia. Lúc cải tạo giếng nước cũng nghe thấy tiểu giống cái nhà Hassan ôn nhu săn sóc cho hắn đến cỡ nào, anh ta biết mình chỉ mơ mộng hão huyền nhưng nếu chưa thử mà đã buông tha thì sao cam tâm được.
“Cậu có thể từ chối lời theo đuổi của tôi nhưng Hassan thì không thể cự tuyệt lời khiêu chiến của tôi được, trừ phi cậu ta thừa nhận bản thân không xứng với danh xưng người thủ hộ.” Riley cắn răng kiên trì nói: “Hơn nữa, một trận khiêu chiến sẽ giúp cậu biết rõ ai mới là giống đực mạnh nhất, có lẽ cậu sẽ bằng lòng có một lựa chọn tốt hơn.”
“Cám ơn ý tốt của anh. Thế nhưng tôi biết có câu ‘không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn’, cũng có câu ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ * .” Tô Mặc nhìn Riley với vẻ khinh thường: “Tôi không cần giống đực mạnh nhất, tôi chỉ cần Hassan.”

(* : nguyên văn là ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’: trên người có người, trên trời có trời, nghĩa tương đương câu ‘vỏ quýt dày có móng tay ngọn’)


Nhóm giống đực đứng vây xem lao xao hẳn lên. Tiểu giống cái nhà Hassan sâu đậm với cậu ta thật!
Sắc mặt của Riley cực kỳ khó coi. Tô Mặc không thèm để ý tới anh ta nữa, kéo Hassan định đi, Hassan lại vẫn đứng yên không nhúc nhích. “Tô Mặc, tôi muốn nhận lời khiêu chiến của anh ta.” Giọng hắn rất khẽ, cũng rất kiên định.
Tô Mặc mất kiên nhẫn quay đầu trừng hắn. “Còn khiêu chiến cái gì nữa hả! Tôi đã nói rồi, bất kể là thắng hay thua, tôi chỉ cần anh!”
“Phải, dù thắng hay thua, em đều chỉ cần tôi, thế thì tôi còn sợ cái gì nữa?” Hassan mỉm cười hôn hôn Tô Mặc: “Tôi là người thủ hộ của em, mặc cho thắng hay thua, sống hay chết, tôi đều sẽ vì em mà chiến đấu đến cùng. Đây là vinh hiển và tôn nghiêm của người thủ hộ.”
Tô Mặc lẳng lặng nhìn Hassan, sau đó thở dài một tiếng. Cá nhân cậu cảm thấy cuộc chiến bất kể thắng thua cũng không ảnh hưởng tới kết quả này cực kỳ nhảm nhí, nhưng đây lại là thế giới Thú nhân tôn sùng võ dũng, cậu không thể khiến Hassan vì vậy mà hổ thẹn được. Thế nhưng, điều đó cũng không chứng tỏ cậu sẽ vui vẻ cho phép. “Còn nhớ em đã từng nói với anh, nếu anh tiếp tục khiến bản thân bị thương thì sẽ thế nào không?”
Hassan thoáng sửng sốt, bất ngờ mặt mày đỏ bừng: “Bị một lần thì phạt một lần. Tôi vẫn nhớ rõ.”
“Dù vậy, anh vẫn kiên quyết muốn chấp nhận khiêu chiến?” Tô Mặc hỏi.
Hassan kiên định gật đầu.
Tô Mặc lại thở dài, sau đó nhón chân hôn hôn Hassan: “Vậy anh đi đi. Em sẽ luôn dõi theo anh.” Thoáng dừng lại sau đó cảnh cáo: “Lần này không được phân tâm nữa! Không thì…”
Mặt của Hassan phải nói là đỏ như muốn trích ra máu, ưm ưm gật đầu liên hồi.

**************

Chương 50.

Sân bãi khiêu chiến nằm ở rìa của bộ lạc, cái lớn cái nhỏ. Do Hassan và Riley đấu một đối một bằng hình người nên chọn bãi nhỏ nhất, tương đương với nửa sân bóng rổ thôi.
Tô Mặc ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh là Lucca và Lemmy vì nghe thấy tin mà đuổi tới, sắc mặt cả hai người đều có phần lo lắng.
“Xin lỗi, Tô Mặc, tôi không biết là Riley sẽ đột ngột khiêu chiến Hassan  như vậy…” Lemmy cảm thấy hơi có lỗi. Tuy rằng có không ít giống cái thích nhìn thấy giống đực khiêu chiến vì mình, thế nhưng Tô Mặc rõ ràng không thích. Ngoài ra, Lemmy đau khổ nghĩ, Hassan thật sự đánh không lại Riley thiệt! Nếu thằng em ngốc nhà mình đả thương người ta, Tô Mặc sẽ khổ sở như thế nào cơ chứ!
“Đừng lo lắng, Tô Mặc, cậu xem tôi đã mang cả hòm thuốc tới rồi này.” Lucca an ủi Tô Mặc: “Hơn nữa, bọn họ quyết đấu bằng hình người, sẽ không bị thương nặng quá đâu.”
Tô Mặc không nói gì nhìn hai người bạn vô duyên của mình. Cậu cũng biết Hassan đánh không lại Riley, Riley là một trong năm dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc, mà Hassan thì có lẽ chỉ ở trong top năm mươi thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là còn chưa đánh mà mấy người đã đứng đó làm cụt hứng như vậy biết không hả!
“Câm miệng!” Nhìn Hassan và Riley đã vào chỗ, Tô Mặc lạnh lùng nói.
Lucca và Lemmy lập tức ngậm mồm lại.
Đây là một trận chiến cực kỳ gay cấn, động tác nhanh đến nỗi Tô Mặc gần như không nhìn thấy rõ. Khi hai người đánh gần tới chỗ cậu, gió xoáy do quyền cước gây ra đè ép tới nỗi cậu khó mà thở nổi. Trong lúc đó, cậu chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mờ ảo, nghe thấy tiếng tay chân đập vào nhau vang thành tiếng bốp bốp, thỉnh thoảng lại có bóng người bị đánh văng ra, rồi bật người trở lại, một lần nữa tiếp tục chiến đấu. Tô Mặc chú ý nhìn kỹ, quả nhiên số lần Hassan bị đánh văng khá nhiều, máu trên người cũng trông càng lúc càng đáng sợ.
Tô Mặc mím chặt môi, siết chặt nắm đấm, ép mình nhìn Hassan ở giữa sân một lần lại một lần ngã xuống, động tác cũng càng lúc khó khăn. Cậu không biết trận khiêu chiến này tới khi nào mới chấm dứt. Chỉ cần Hassan còn chiến đấu, cậu sẽ còn tiếp tục dõi theo hắn, ở cạnh hắn, không la lối sợ hãi, không khóc lóc. Hassan đang đổ máu vì cậu, cậu phải làm sao cho xứng với vinh quang đó.
Trận khiêu chiến này, cuối cùng chấm dứt với kết quả Hassan ngã gục không đứng dậy nổi nữa. Là người chiến thắng, Riley với thân hình cũng chồng chất thương tích rầu rĩ đứng giữa sân, nhìn Tô Mặc bước tới trước mặt mình rồi dừng lại nói. “Tôi thừa nhận anh là một dũng sĩ thú nhân cường đại, Riley. Chúc anh sớm ngày tìm được bạn đời của mình.” Tô Mặc nói.
Riley yên lặng nhìn Tô Mặc, mà Tô Mặc thì đã chẳng để ý tới anh ta nữa, bước thẳng tới cạnh Hassan.
“Hassan, về nhà thôi.” Giọng của Tô Mặc rất bình thường: “Em nấu nước tắm rồi, không biết bây giờ còn ấm hay không nữa?”
Hassan ngẩng đầu, thấy Tô Mặc mỉm cười vươn tay với hắn, giống như hắn chưa từng thua trong trận khiêu chiến, không hề mang một cơ thể tràn ngập thương tích ngã gục dưới đất, không kiệt sức chẳng thể đứng dậy nổi. Tô Mặc chỉ lẳng lặng mỉm cười như thế, chờ hắn cùng dắt tay nhau trở về nhà.
Hassan cũng mỉm cười. Sự mong chờ âm thầm như vậy, lại mang tới cho hắn nguồn sức mạnh vô tận. Hassan nắm tay Tô Mặc, đứng dậy, khẽ hôn cậu. “Ừm, ta về nhà thôi.”
Về đến nhà, nước tắm vẫn còn âm ấm. Tô Mặc lại nấu thêm chút nước nóng đổ vào, sau đó tựa vào thành bồn nhìn Hassan tắm rửa.
Mặc quần áo chỉ thấy vết máu, cởi ra mới thấy rõ những vết thương ghê người. Tô Mặc nhìn cũng thấy đau, cậu lắc đầu thở dài: “Bị thành như vầy, anh nói xem em nên phạt anh thế nào đây!”
“Muốn phạt thế nào thì phạt thế đấy.” Hassan vẫn là câu nói kia: “Phạt tới khi em không giận nữa thì thôi.”
Thế nhưng em vốn không giận mà. Tô Mặc thở dài, chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ qua?
Thương tích của Hassan lần này vừa nhiều lại sâu, cho dù hắn có cam đoan chẳng sao cả thế nào thì Tô Mặc cũng không chịu tựa lên người hắn ngủ. Hassan khuyên bảo không thành, cư nhiên còn tỏ vẻ uất ức, Tô Mặc phải nói là bị hắn làm cho tức chết luôn. “Anh trưng cái bản mặt đó ra là ý gì hả?! Tôi biết chút thương tích này chả là gì với thể chất mạnh mẽ của giống đực các anh, ngày mai thôi là ổn rồi, nhưng bây giờ nó vẫn còn chảy máu kìa!”
Hassan thoáng do dự. Tô Mặc sau nhiều lần hứa hẹn và khẳng định đã giúp hắn không còn thấp thỏm lo âu, kìm nén bản thân nữa, mà dần có can đảm biểu đạt yêu cầu của bản thân hơn. “Nhưng mà tôi muốn… Hôm qua đã không làm rồi, hôm nay vốn có thể… Ít nhất cũng để tôi ôm có được không?”
Tô Mặc gần như muốn ngất. Đầu óc anh trừ làm làm làm ra còn có thể chứa cái gì khác không vậy! “Không được!” Tô Mặc dữ dằn cự tuyệt.
Hassan thất vọng cực kỳ, rồi dường như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt đảo qua miệng Tô Mặc liên hồi, muốn nói lại thôi.
Anh có ý gì hả?! Tô Mặc thầm nghiến răng, anh cứ nhìn miệng bố là có ý gì?! Anh dám nói ra không?!
Hassan dám chứ. Hắn do dự một lúc, cuối cùng gom hết can đảm nói: “Tô Mặc, em, em có thể… mút cho tôi không?”
Mút… mút cái đầu anh chứ mút! Tô Mặc gần như bùng nổ. Bộ anh không biết thứ đó của mình to tới cỡ nào sao? Chẳng những to còn thẳng đứng! Lần trước suýt chút nữa đã giết chết bố rồi đấy biết không hả?!
Nhưng mà, nhìn vẻ mặt né tránh, kinh hoảng sợ bị cự tuyệt của Hassan, cả một bụng tính rít gào cuối cùng lại bị Tô Mặc nuốt ngược trở lại, miễn cưỡng quỳ xuống giữa hai chân Hassan.
Sự đau khổ do khó thở lần nữa ập tới, trong lúc tâm trí mơ hồ, Tô Mặc hung dữ nguyền rủa: ngày mai sau khi lành vết thương, anh chờ đó cho bố!

***************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét