20/03/2020

HPCNB - chương 48

Edit + Beta: Carly




Chương 48:


Phòng theo Yêu cầu.
Harry yên lặng ngồi trên sô pha. Phía đối diện là một thiếu niên tuấn tú mắt đỏ tóc đen. Nghe thiếu niên báo cáo, Harry hơi đau đầu đỡ trán, nói khẽ.
“Anh nói anh phát hiện ra chủ hồn, nhưng lúc đó gã đã dung hợp với chiếc nhẫn của Gaunt?” Đúng là tin xấu.
Tom gật đầu, lười biếng tựa ra sau. Từ trong lòng, gã lấy ra một mặt dây chuyền màu lục. Mặt dưới xanh lục, mặt trên có hình một con rắn cuộn người thè lưỡi.


“Tuy chậm một bước nhưng ta lấy được cái này.” Thiếu niên mỉm cười, gương mặt tuấn tú tăng thêm chút nhu hòa nhưng đôi mắt đỏ lại vô cùng thâm trầm.
“Mặt dây chuyền của Slytherin sao?” Harry nhìn dây chuyền trong tay Tom, hơi ngước mắt nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt: “Tom, tôi nghĩ anh biết anh không tư cách bàn điều kiện với tôi.” Cho nên, bỏ ngay cái thói xảo trá âm hiểm đó đi. Dù sau này anh có trở thành Chúa tể Hắc ám với thành tựu thế nào thì anh mười sáu tuổi hiện giờ hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.

Nụ cười trên mặt Tom dần nhạt đi. Đôi mắt đỏ như máu lẳng lặng nhìn cậu bé thanh tú đối diện, gã quăng dây chuyền cho Harry, đè nén sự nhục nhã và thù hận trong lòng. Khi sức mạnh quỷ tu dần tăng lên, gã càng cảm nhận rõ hơn về khế ước trong thức hải, cũng càng căm hận tình cảnh hiện tại của mình. Trước đó, sau khi rời đi, gã đã tìm cách tiếp cận với khế ước. Thế nhưng không ngờ, không ai biết về nó, cũng chẳng ai hiểu quy tắc của khế ước này chứ nói gì đến việc giải trừ nó. Vì thế, bây giờ gã chỉ có thể kiềm nén bản tính mà làm việc cho thằng nhóc này.
Harry quan sát mặt dây chuyền trong tay. Chút tâm tư của Tom đương nhiên không gạt được cậu, nhưng cậu chắc chắn mình có thể khống chế được cậu thiếu niên bừng bừng dã tâm này. Xong xuôi mọi việc, cùng lắm thì hủy diệt là được.
Noah, đại tiệc của mi đấy, nhớ tiêu hóa cho nhanh, đừng để ta chờ quá lâu.   Cuộc tập kích của Dobby hôm qua đã cho cậu một bài học. Quả nhiên nâng cao thực lực của mình mới là quan trọng nhất. Không ngờ độc tố trên móng tay Dobby lại có thể làm chậm quá trình lành lại của vết thương, cũng vì thế mà bắp chân cậu bây giờ vẫn còn đau đớn không thôi. Snape còn đang điều chế độc dược, cậu chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Vâng, chủ nhân.   Noah vui vẻ hấp thu mảnh hồn trong mặt dây chuyền.
Harry ngẩng đầu, vẫy tay bảo Tom tới gần. Thiếu niên tao nhã đứng thẳng người, vóc dáng cao gầy như cây tùng đứng trước mặt cậu bé.
“Đưa tay cho tôi.” Harry thản nhiên nói.
Câu nói mang ý ra lệnh khiến Tom nhanh chóng đưa tay đến trước mặt Harry, còn săn sóc khom người.
Harry nắm lấy tay thiếu niên. Một luồng khí chạy dọc tĩnh mạch rồi lan khắp cơ thể Tom. Mắt thiếu niên lóe lên chút hoảng hốt. Ngón tay mềm mại mịn màng của cậu nhẹ nhàng đặt lên cổ tay gã, móng tay sạch sáng ánh lên vầng hào quang dịu nhẹ. Một mùi hương thoang thoảng tựa như mùi thực vật xen lẫn mùi của bóng tối truyền vào mũi gã. Đây dường như là lần đầu tiên gã quan sát thằng nhóc đã khiến gã chịu khổ ở khoảng cách gần như vậy.
Chỉ mới mười một tuổi, nhưng dù là cựu Chúa tể Hắc ám như gã đây hay các mảnh hồn hiện giờ đều bại dưới tay cậu ta, đây tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp. Harry Potter, đúng như lời tiên tri, quả nhiên là kẻ thù đã định của gã. Thế nhưng, lúc gã tra xét tung tích của chủ hồn, tuy không tìm được vị trí chính xác của Chúa tể Hắc ám nhưng vẫn nắm được hơi thở của chủ hồn. Nhờ cảm ứng đặc thù giữa các mảnh hồn, gã phát hiện khi nhắc tới Harry Potter, ngoại trừ chút phẫn nộ và thù hận thì phần nhiều là loại tình cảm phức tạp khó phân rõ. Muốn tiếp cận lại không thể đến gần, muốn chiếm giữ lại không thể chiếm lấy. Cảm xúc vừa yêu vừa hận này khiến gã không thể hiểu nổi, thậm chí có phần sợ hãi.
Giữa chủ hồn và Harry Potter nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Thế nhưng, đến tận bây giờ, gã vẫn không tìm được lý do khiến thái độ của Chúa tể Hắc ám thay đổi. Ngay cả chính thái độ của gã đối với cậu ta hiện giờ cũng hơi bị ảnh hưởng, như cảm giác muốn thân cận bây giờ, mà vốn dĩ, nó tuyệt đối không nên xuất hiện ở gã mới phải.
Harry không phát hiện Tom đã bắt đầu sinh ra những cảm xúc lẫn lộn. Cậu chỉ muốn kiểm tra xem Tom quỷ tu có vấn đề gì hay không thôi. Dù gì biến một Trường Sinh Linh Giá thành quỷ nô rất hao tốn tinh lực, cậu thuận tiện kiểm tra xem khế ước trong thức hải của Tom có biến hóa gì không. Thiên phú của Chúa tể Hắc ám trong lĩnh vực pháp thuật cậu đã tự mình lĩnh hội. Nguyền rủa của thú một sừng mà còn bị gã đột phá phát triển thành một loại pháp thuật hắc ám hoàn toàn mới, cậu sẽ không khinh thường xem nhẹ điều đó.
Buông tay thiếu niên, Harry lên tiếng: “Anh tiếp tục điều tra tung tích của chủ hồn, nhân tiện kiểm tra xem gia tinh tên Dobby kia đã chạy đi đâu rồi.”
Tom đứng thẳng người, gật đầu xác nhận.
“Nhưng ta cảm nhận thấy dường như chủ hồn đã phát hiện có người đang theo dõi mình, hành tung hiện giờ của Chúa tể Hắc ám e rằng sẽ càng khó nắm bắt.”
“Không sao, cố hết sức là được, kiểm tra xem Dobby và Chúa tể Hắc ám có liên hệ gì không.” Harry ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn gã: “Được rồi, anh có thể đi.”
“Được.” Tom khẽ cúi người. Thân hình gã dần nhạt đi, biến thành một luồng khói biến mất ngay tại chỗ.
Harry khẽ cười trong lòng, nắm bắt công pháp nhanh thật. Về mặt thiên phú, Voldemort thật sự là một điều kỳ lạ có một không hai. Chỉ là giáo dục hơi có vấn đề, chứ không sao lại từ một cậu bé tài giỏi biến thành tên điên cắt lát linh hồn của mình chứ.
Harry mở lòng bàn tay. Mảnh hồn trên mặt dây chuyền vẫn chưa được Noah hấp thu hết. Cậu mang luôn dây chuyền lên cổ, nhét vào trong áo rồi chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng theo Yêu cầu.
Lúc này đã sắp tới giờ ăn tối. Harry băng qua hành lang, tao nhã tiến về phía Đại Sảnh Đường. Ngón tay lướt nhẹ qua vách tường lạnh lẽo, bỗng khựng lại. Có một bóng người ngồi tựa sát vách tường, tóc mái rũ xuống do cúi đầu che khuất mặt cậu ta, nhưng từ màu da cũng có thể thấy được sự khác thường. Da người bình thường sẽ không vừa lạnh vừa cứng, cũng không có màu xám như vậy.
Mắt Harry lóe lên sự lạnh lẽo. Như cảm nhận được điều gì đó, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên. Ở phía trước có một bóng đen đang nổi lơ lửng. Peeves vốn luôn vui vẻ vẫn giữ vẻ mặt hoảng sợ cùng cực cứng đờ treo giữa không trung, màu trắng ngà trong trạng thái linh hồn đã hoàn toàn hóa thành màu xám đen.
Từ tư thế chân trái cứng ngắc giơ ra là có thể thấy ông ta vốn định chạy trốn khi phát hiện nguy hiểm nhưng vẫn không kịp. Cũng may ông ta vốn chẳng thể chết thêm lần nữa, chỉ cần hóa giải trạng thái hóa đá là được. Harry nghe tiếng xì xào trò chuyện càng lúc càng đến gần thì khẽ nhíu mày, có vẻ như bây giờ người có chuyện là cậu rồi.
Quả nhiên, có mấy học trưởng Hufflepuff đang vui vẻ tán chuyện, liền bị cảnh trên hành lang dọa đơ người. Thiếu niên dẫn đầu có tóc nâu, diện mạo ôn hòa, đôi mắt nâu hiện lên sự kinh hãi, chính là Cedric đã lâu không gặp.
Harry có ấn tượng rất sâu sắc về đôi mắt trong veo đó nên mới liếc mắt liền nhận ra anh ta. Thiếu niên không đơ người đứng yên tại chỗ như bạn mình mà cứng nhắc nhích tới một bước. Đôi mắt nâu tràn ngập lo lắng, quan tâm.
“Harry Potter? Mau lại đây, rời khỏi đó đi.”
Trên hành lang rộng lớn, thân hình gầy yếu của cậu bé cùng linh hồn xám ngắt quỷ dị treo phía trên tạo thành khung cảnh làm người ta phải ớn lạnh. Những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, họ thét lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Cedric nhíu mày, vòng qua bóng người nọ, lấy hết can đảm đi tới chỗ cậu bé, kéo cậu sang bên. Harry lại thấy nghi hoặc với hành động của anh ta. Ngoại trừ lần gặp mặt hồi năm nhất thì hình như cậu và thiếu niên hiền lành, thuần khiết này không thân thiết với nhau mấy. Gặp tình huống này, rốt cuộc dựa vào đâu mà Cedric nhận ra được cậu vô tội? Lúc lời đồn người thừa kế truyền khắp trường, tại sao anh ta lại lập tức chọn tin rằng cậu không phải hung thủ?
Trong lúc ngẫm nghĩ, tiếng bước chân hỗn loạn ồn ào nhanh chóng đến gần. Một đám người vội vàng chạy tới từ trong Đại Sảnh Đường. Dumbledore đi đầu mặt mày nghiêm trọng. Vẻ mặt Snape cũng vô cùng u ám, nhất là khi nhìn thấy bóng dáng cậu bé, đã đen xì y như đáy nồi.
Giáo sư McGonagall hít sâu một hơi. Sự hoảng sợ bắt đầu lan tràn trong đám đông, có vài nữ sinh đã thét lên. Dumbledore hít sâu nhìn thoáng qua cậu bé đứng cạnh Cedric. Lão ngồi xổm xuống, gạt mấy sợi tóc của bóng người nọ.
“Là Colin!” Tiếng kinh hô truyền đến từ đám đông.
“Trời ạ, cậu ta chết rồi.”
“Người kia là Peeves!”
“Ôi Merlin, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
………
Harry lắng nghe tiếng kinh hô, lẳng lặng đứng cạnh Cedric, nhìn Dumbledore dùng thần chú trôi nổi nâng cơ thể cứng ngắc của Colin lên. Đôi mắt xanh thẳm lúc này đã tràn ngập lạnh lẽo, làm đảo điên hình tượng ngài hiệu trưởng điên khùng có diện mạo từ ái trước đó. Vài học trò xung quanh không kịp thích ứng, có phần sợ hãi nhìn ông lão khí thế bức người ấy, lần đầu tiên hiểu được cái danh xưng phù thủy trắng vĩ đại nhất thế giới pháp thuật có nghĩa là gì.
Có lẽ Basilisk đã mất kiểm soát. Những năm qua, Tử xà luôn yên lặng ngủ say, lại bị Tom đánh thức. Bây giờ Tom đã bị cậu thu làm quỷ nô, Tử xà không còn ai khống chế liền bắt đầu dựa vào bản năng hoạt động tự do. Chứ không sao lại phát động tấn công ngay trên hành lang này. Phải biết rằng con đường dọc hành lang này hướng thẳng về phía Đại Sảnh Đường, rất gần với đám đông học trò.


Cậu cũng xui thật. Bình thường vào giờ này, tuy các học sinh đều dùng bữa trong Đại Sảnh Đường nhưng vẫn có người qua lại trên hành lang này. Ai ngờ cậu lại xuất hiện ngay đúng lúc hành lang không có ai, trở thành người đầu tiên chứng kiến vụ hóa đá, còn bị người khác nhìn thấy, trông cứ như bị bắt quả tang tại trận vậy. Khó trách cậu luôn bị mọi người nghi ngờ.
Lòng Snape trĩu nặng. Ánh mắt kinh hãi, hoảng sợ của các học trò xung quanh hướng về phía cậu bé khiến hắn cực kỳ khó chịu, nhưng hắn biết giờ có biện minh cũng không có ích gì. Huống hồ hắn không giỏi nói chuyện, nếu cái tên Lucius khôn khéo kia ở đây thì tốt rồi. Đồ ngựa đực, lúc không cần thì cứ lướt qua lướt lại, lúc cần tới thì chả thấy bóng dáng đâu.
Cedric nhìn vẻ mặt hoài nghi, hoảng sợ của mọi người chung quanh. Anh ta lo lắng nhìn cậu bé nhỏ gầy đứng cạnh mình, đang định lên tiếng, lại bị cậu túm vạt áo kéo kéo, liền cúi đầu nhìn. Harry khẽ lắc đầu, giờ không phải lúc thích hợp để nói tốt cho cậu.
Cụ hiệu trưởng phất tay, trầm giọng nói: “Mọi người tản ra đi, đừng tụ tập ở đây. Giáo sư Sprout, cô đưa Colin đến phòng Y tế đi, giao cho bà Pomfrey. Giáo sư Snape, giáo sư McGonagall và cả trò Harry, đến văn phòng của tôi đi.”
Cedric lo lắng nhìn cậu bé dời bước, lẳng lặng đi theo giáo sư Snape. Anh ta chỉ đành bất đắc dĩ trở lại đội ngũ Hufflepuff, cùng bạn bè rời đi.
Đám Draco trơ mắt nhìn Harry bị Dumbledore gọi đi với vẻ lo lắng.
“Tên ngốc này!” Draco oán giận.
“Là Harry làm thật à?” Pansy nghi hoặc hỏi Draco.
Draco trợn mắt: “Chính vì không phải cậu ta làm nên tớ mới bảo cậu ta ngốc!” Với tính tình của Harry, sao có thể hóa đá Colin chỉ vì cậu ta là Máu bùn cơ chứ? Lý luận huyết thống không thể nào xuất hiện ở Harry được. Huống hồ tính cậu ta rất lạnh nhạt, nếu không phải người quan trọng thì chẳng thèm liếc mắt tới, nói chi tới việc cố ý tấn công một Muggle vô dụng và một u linh thích đùa dai.
Nếu bảo có người hãm hại thì càng không có khả năng. Hành tung của Harry không có quy luật rõ rệt, không ai biết cậu ấy sẽ đến Đại Sảnh Đường lúc nào. Hơn nữa, dù có lập bẫy thì chẳng ai chọn cái hành lang người tới người đi như vậy cả. Chỉ có thể trách may mắn của Harry nát quá thôi.
“Hiệu trưởng sẽ không đổ oan cho Harry chứ?” Pansy nghe vậy vừa mới thả lỏng liền lập tức thấy lo.
Blaise mỉm cười, vỗ vai Draco và Pansy: “Đừng lo, Chủ nhiệm của chúng ta có đi theo mà.”
Tuy nói vậy nhưng nhìn phản ứng của những người đó thì Harry đã định phải chịu oan rồi. Draco thở dài trong lòng. Thật ra cũng có cái lợi, người bên phe Charon e rằng sẽ càng ủng hộ Harry lên nắm quyền. Harry giúp họ đoạt được cúp Quidditch, giờ thêm pháp thuật hóa đá nữa, Harry đã ngồi vững trên danh phận điện hạ Slytherin rồi.
Có điều, Harry đúng là đồ ngốc. Không ai hãm hại mà còn có thể tự mình đâm đầu vào… Draco cạn lời chẳng biết nên nói gì nữa.
Phòng Hiệu trưởng.
Đối diện với nhiều lần dò xét của Dumbledore, Harry nhẫn nại trả lời. Trong lòng thì cực kỳ căm hận con Tử xà tùy tiện kiếm ăn không biết phép tắc kia. Nếu nó không ngoan ngoãn trở thành một thú cưng hữu ích, cậu sẽ tức khắc hầm nó thành canh rắn luôn.
“Harry, trò thật sự không nhìn hay nghe thấy gì sao?” Dumbledore hỏi lần nữa. Đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa sự dò xét nghiên cứu.
Harry lắc đầu: “Em không thấy có gì khác thường cả.” Cậu bé thản nhiên đối diện với lão. Dầu gì cậu đâu có nói sai, cũng chẳng làm gì sai trái. Mà Snape mặt mày âm trầm bên cạnh không hiểu sao lại khiến cậu thấy hơi chột dạ.
Dumbledore nhìn chằm chằm cậu một lúc thật lâu rồi quay sang hỏi Snape: “Severus, độc dược giải trừ chú hóa đá chừng nào mới có?”
“Nếu tôi không cần đi dạy đám nhóc không có đầu óc này thì tốc độ điều chế của tôi sẽ nhanh hơn nhiều.” Snape quen thói châm chọc.
Dumbledore cũng đã nghe quen, lão gật đầu: “Nhanh lên nhé. Bây giờ đã có học trò bị tấn công rồi. Được rồi, Harry. Nếu trò có gì muốn nói với thầy thì có thể đến đây tìm thầy bất cứ lúc nào. Giờ về dùng bữa tối đi.”
Harry cúi người chào, rời khỏi phòng Hiệu trưởng, rồi dừng lại chỗ cửa sổ trên hành lang, đắm mình dưới ánh trăng trắng ngà, lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Chỉ một chốc sau, bên tai truyền đến tiếng bước chân. Harry ngẩng đầu, gương mặt quen thuộc của người đàn ông mắt đen ánh vào mắt.
Snape dừng chân. Nhìn cậu bé thanh tú hờ hững đứng dưới ánh trăng, nét âm trầm trên mặt hắn thoáng dịu đi.
“Sao không trở về đi?”
“Em đang đợi thầy.” Harry bình thản trả lời.
Snape khẽ cong môi.
“Có chuyện gì sao?”
“Về rồi nói.” Harry ngẩng đầu nhìn hắn, để lộ làn da trắng nõn nơi cổ, cậu vươn tay với người đàn ông. Đôi mắt Snape ánh lên niềm vui sướng, cũng đưa tay nắm tay cậu, cùng đi về phía hầm. Harry ngước mắt đảo qua đôi tay đang đan vào nhau của hai người. Sự phức tạp lóe lên trong đôi mắt xanh lục, nhưng cậu vẫn im lặng. Snape luôn chú ý đến nét mặt của Harry tức thì thấy căng thẳng trong lòng, nhưng yên lặng không nói gì.
Mặc dù hắn đang dần tiến vào lòng Harry nhưng cũng không muốn để Harry biết tâm tư của mình nhanh như vậy. Nếu là lúc trước, dù có tiếp xúc gần với Harry thì cậu cũng không có phản ứng gì. Nhưng ánh mắt vừa nãy của Harry rất sâu xa, Snape hơi mím môi nén xuống nghi hoặc trong lòng. Hắn ngẫm lại, lúc mình đối mặt với Harry, hình như không có chỗ nào khác thường, nhất định do bản thân nghĩ nhiều quá rồi.
Quay về hầm, Snape cảm nhận độ ấm trên tay rút đi, thấp giọng hỏi.
“Nói đi, trò chờ ta làm gì?”
“Sev.” Harry nghiêm túc nói: “Chúng ta đi bắt Tử xà đi. Em biết Xà ngữ, hẳn có thể thu phục nó. Thầy mang độc dược theo. Nếu không thu được thì bắt nó làm nguyên liệu độc dược của thầy luôn.”
Snape hơi cau mày. Mang độc dược theo thì dù không đánh lại Tử xà, hắn cũng có thể bảo đảm cả hai đều sẽ an toàn. Thế nhưng, hắn vẫn không muốn để cậu gặp nguy hiểm.
Harry không ngừng cố gắng thuyết phục: “Sev, em có năng lực tự bảo vệ mình. Thầy nghĩ xem, đó là Tử xà ngàn năm đó. Máu của nó, rồi da, nọc độc, nanh của nó này…” Chưa nói xong, đôi mắt đen nhánh của người đàn ông đã dần sáng lên, cuối cùng Snape gật đầu, đồng ý với lời đề nghị này.
“Chờ mấy ngày để ta điều chế vài loại độc dược rồi chúng ta xuống đó. Ngoài ra, sau khi xuống Phòng chứa bí mật, mọi chuyện đều phải nghe ta, không được tự ý một mình hành động.” Snape cúi đầu nghiêm túc nói.
“Được.” Harry đáp dứt khoát.
Snape hài lòng gật đầu, đi tới trước bàn bắt đầu điều chế độc dược. Harry ngồi thẳng vào bàn làm việc của Snape, lấy mấy tấm da dê ra bắt đầu làm bài tập. Mỗi người đều làm việc của riêng mình, bầu không khí tràn ngập sự hiểu ngầm cùng ấm áp. Harry khẽ nâng mắt, nhìn thoáng qua người đàn ông đang nghiêm túc làm độc dược, ngón tay phất nhẹ rồi cúi đầu tiếp tục viết.
Bắt đầu từ nụ hôn khẽ đó, cậu đã nhận ra tâm tư của người đàn ông này. Khác với sự bất đắc dĩ khi biết tâm ý của Lucius, trong lòng cậu thật sự có chút vui vẻ, không chán ghét, cũng không kháng cự, dường như hết thảy đều tự nhiên như vậy. Thế nhưng, cậu không chắc chắn cảm xúc đó có phải là thích hay không. Cậu độc chiếm sự săn sóc và dịu dàng của người này, không muốn mất đi sự bầu bạn của hắn, lại không biết liệu tình cảm này có phải chỉ là sự ỷ lại, dựa dẫm vào người thân thiết hay không.
Thở dài trong lòng, Harry tập trung đầu óc vào bài vở. Vẫn nên chờ một thời gian xem sao, cậu thấy được, nội tâm người đàn ông này đang vùng vẫy, giãy giụa, nhưng không cách nào thuyên giảm. Cậu vẫn cần xác định rõ ràng trái tim mình muốn gì. Còn bây giờ… cứ như vậy đi.
************************
Giáo sư thật thiếu nghị lực =)))))

Mà chiều edit gần xong rồi, tính làm cho xong rồi beta, đăng luôn nhưng chợt phát hiện tối nay Đại ca nhà t lên sóng, nên đành u mê đến bây giờ mới xong. ~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét