23/03/2020

TNCGCPC - chương 51-60

Edit + Beta: Carly



[21 + + + + + +...] Phần này có fisting nha các thím :v
Làm xong cảm thấy ngôn từ thật sự không đủ dùng =)))))

Chương 51.



Ngày hôm sau khi tỉnh lại, vết thương của Hassan đã hoàn toàn kết vảy, không còn nghiêm trọng như trước nữa. Họng của Tô Mặc lại đau không lên tiếng nổi. Hassan đau lòng khôn cùng, thế mới biết hóa ra mỗi lần Tô Mặc mút cho hắn đều sẽ khổ như vậy. Hắn vô cùng tự trách bản thân, còn tỏ vẻ sẽ không để Tô Mặc làm vậy nữa.
Làm thì cũng đã làm xong mịa nó rồi, hối hận có tác dụng gì nữa hả. Tô Mặc phất tay, tiến tới gần bên tai Hassan, khẽ nói: “Hassan thích là được rồi.”
Hassan thoáng do dự, sau đó lắc mạnh đầu. Quả thật hắn rất thích cái cảm giác ấm áp và thoải mái đó, nhưng nếu thay vào đó là Tô Mặc phải chịu đau thì dù sảng khoái mấy, hắn cũng không cần.
Tô Mặc nhìn là biết Hassan nghĩ cái gì, lòng thấy ấm áp không thôi, lại không kìm được nảy sinh vài ý nghĩ tà ác mà sau khi ló ra thì cũng chẳng kéo về được nữa. Cậu cắn tai Hassan khiêu khích, nhỏ giọng nói: “Thế thì Hassan tự mút, có được không?”
Hassan khẽ thở gấp, quay đầu giải cứu tai mình khỏi răng của Tô Mặc: “Tự mình mút là sao?”
Tô Mặc cười rộ lên, đưa tay điểm điểm lên môi Hassan, lại chạm nhẹ vào cậu bé mới sáng sớm đã ngoan ngoãn của Hassan: “Hassan, tự mút cho mình, mút đến bắn ra.”
Hassan trợn tròn mắt, mặt mày tức thì đỏ bừng: “Cái này này này… sao… sao có thể chứ!”
“Được chứ. Hassan thử xem!” Tô Mặc giật dây hắn.
Hassan lắc đầu quầy quậy. Chuyện này chỉ nghĩ tới thôi đã thấy vô cùng kỳ quái rồi!
Hassan càng xấu hổ kháng cự, Tô Mặc lại càng hừng hực khí thế. Thấy Hassan đỏ mặt, dù thế nào cũng không chịu nghe theo, Tô Mặc liền dứt khoát tung sát chiêu: “Đây là một phần trong hình phạt. Anh muốn cự tuyệt sao?”
Cơ thể Hassan cứng đờ, van xin nhìn Tô Mặc. Tô Mặc đương nhiên không bị đả động. Hassan cứng người một chốc, cuối cùng chậm rãi chống người dậy, cố gắng đưa đầu mình sát về phía nơi giữa hai chân, lại làm thế nào cũng với không tới, trông vừa ngốc vừa chẳng ra làm sao.
Tô Mặc phụt cười thành tiếng, cảm thấy họng mình dường như không còn đau nữa.
“Không phải như vậy.” Tô Mặc vỗ vai Hassan bảo hắn nằm thẳng xuống, sau đó hướng dẫn từng bước: “Nâng chân lên. Lên nữa. Kề sát về phía đầu. Đầu gối để tới ngang hai bên tai. Phải, tách ra, thêm chút nữa. Lấy cánh tay giữ lấy mắt cá chân. Tay thì kê ở sau đầu. Tốt lắm, làm như vậy đó.”
Cậu hoàn toàn không lo Hassan sẽ không làm được. Mèo chó còn liếm cúc hoa của mình vô cùng dễ dàng, huống hồ chỉ là liếm jj (dương vật) mà thôi.
Quả thật tư thế Hassan vừa làm cũng không khó. Nhưng mà… vừa mở mắt liền nhìn thấy cậu em khổng lồ của bản thân xồng xộc ngay trước mũi, Hassan hoảng sợ suýt la lên, sau đó ngượng ngùng đến độ mặt mày đỏ bừng.
“Tô Mặc… Không… a…” Hassan cực kỳ xấu hổ muốn cầu xin. Hơi thở nóng ấm phả vào đỉnh dương vật đang phình to rỉ nước, khiến cả người hắn run rẩy, lời cự tuyệt cũng không nói thành lời.
Tô Mặc mỉm cười nhìn toàn bộ phản ứng của Hassan: “Thoải mái không? Hassan?”
Hassan mím chặt môi không dám lên tiếng nữa, lại tuyệt vọng phát hiện ngay cả dòng khí mình thở ra cũng trở thành sự kích thích khó tả, khiến cơ thể hắn hưng phấn, bừng cháy không ngừng.
“Làm thế này có thể ngửi được mùi vị của bản thân đúng không? Hassan?” Tô Mặc nhỏ giọng hướng dẫn: “Nó thế nào?”
“Ưm…” Hassan không tự chủ được mà hít một hơi theo sự dẫn dắt của Tô Mặc. Mùi tanh nồng đậm đặc trưng của giống đực ập thẳng vào mũi khiến hắn vô cùng xấu hổ, nức nở thành tiếng. Không, không ngờ hắn lại kêu Tô Mặc mút chỗ này của hắn…
“Hassan thích mùi vị của mình không? Có muốn nếm thử chút không? Nhìn xem, dịch chảy xuống rồi kìa.” Âm thanh dụ dỗ của Tô Mặc thật sự quá tà ác, Hassan không tài nào kháng cự nổi, rõ ràng đã xấu hổ run cầm cập, lại cứ đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy giọt sương ở đầu đỉnh.
“A…” Đầu lưỡi thô ráp lướt qua đỉnh đầu da mỏng, khiến Hassan phải run rẩy thở dốc. Giọt sương sớm mằn mặn, là từ… từ… Đầu óc Hassan đã hoàn toàn hỗn loạn, không còn nghĩ ngợi gì được nữa.
“Rất thoải mái đúng không? Tiếp tục, liếm tiếp đi. Đầu lưỡi có thể đâm vào lỗ nhỏ kia! Thử xem, chính xác, vói lưỡi vào… Thoải mái không? Đừng có ngừng, tiếp đi…”
Tô Mặc dụ dỗ Hassan tự thăm dò “cậu em” của mình từng chút một. Hassan vô thức làm theo, khiến bản thân phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ lại hỗn loạn, cơ thể co giật liên hồi.
“Ừm, Hassan giỏi quá.” Đến khi cả người Hassan đều nhuộm một màu hồng mê người, Tô Mặc mới đưa ra mệnh lệnh tiếp theo: “Bây giờ thì há miệng, ngậm hết toàn bộ vào.”
Hassan nhắm mắt lại, buông thả mình làm ra hành động đủ để xấu hổ tới chết. Hắn há miệng, ngậm lấy đầu đỉnh của “cậu bé” đang phình to còn giật nảy vào miệng. Âm ấm, nóng bỏng, ướt át, căng chặt. Cảm giác thoải mái tột cùng và nỗi xấu hổ cùng cực đồng thời ập tới, cũng nhanh chóng hòa vào nhau, giống như gió mượn thế lửa, lửa trợ gió lớn, tức thì đốt cháy hắn gần như thiêu rụi.
“A a a… Ưm…a ~ …”
Hassan kêu điên cuồng. Cổ họng chuyển động không ngừng mang đến một sự kích thích mới, khiến tiếng gào của hắn lại càng cuồng loạn. Cơn kích thích cũng theo đó mà lớn dần, tựa như một cái xoắn ốc bất ngờ bay lên, nhanh chóng đẩy hắn về phía đỉnh cao.
“Phải, làm như thế đó. Chuyển động lưỡi nữa, làm mình thoải mái đi.”
Tô Mặc vẫn tiếp tục dụ dỗ, nhưng Hassan đã không còn cần nữa. Hắn theo bản năng mà dốc hết sức để làm mình sướng hơn. Hút, liếm, nuốt, cử động yết hầu, thậm chí là dùng cả răng nanh khẽ cắn…
Cơn khoái cảm mãnh liệt như tra tấn, hoàn toàn khác với sự thoải mái mà Tô Mặc mang tới cho hắn. Thế nhưng hắn lại điên cuồng tăng thêm cho mình sự khoái cảm gần như tra tấn ấy, không ngừng thít chặt cổ họng. Tiếng gào thét mơ hồ bị vòm miệng chặn lại không thoát ra được.
****************


Chương 52.

Tô Mặc ấn chặt lấy ngực mình. Hình ảnh Hassan mãnh liệt, điên cuồng khiến tim cậu như cũng cuồng loạn theo. Cậu cảm thấy Hassan thật sự mâu thuẫn đến đáng sợ. Rõ ràng rất dễ thẹn thùng, nhưng bất kể chuyện có xấu hổ đến cỡ nào, hắn cũng làm được, giống như hoàn toàn không có hạn cuối vậy.
Vốn chỉ là ý xấu nhất thời, muốn nhìn thấy bộ dáng ngượng phát khóc của hắn, không ngờ lại nhận được “hồi báo” dữ dội như vậy. Tô Mặc cảm thấy mặt đỏ tim đập rộn, tay chân cũng run lẩy bẩy không còn tri giác! Không thể nào!
Thấy Hassan sắp sửa lên đỉnh, Tô Mặc cúi người xuống cắn cắn tai hắn, khẽ nói: “Hassan, không được nuốt xuống. Ngậm trong miệng.”
Hassan vốn đang đến rìa giới hạn, bị cậu cắn như vậy, cả người liền run rẩy bắn ra. Luồng dịch nóng bắn vào miệng hắn, Tô Mặc lại không cho hắn nuốt. Vì tránh để chất lỏng tràn ra, Hassan không thể không cố gắng phồng to miệng. Thế nhưng, Hassan lại không ngờ tới, một khi không có vòm miệng khống chế, cậu bé hừng hừng khí thế liền không chút kiêng nể giật nảy lên, chất lỏng nóng hổi phun tứ tung, văng đầy mặt hắn, khiến hắn trông càng nhếch nhác chả ra làm sao.
Bị chính mình bắn đầy lên mặt nên Hassan gần như là bị dọa ngu người. Hắn ngơ ngác há mồm, dịch trắng trên mặt từ từ chảy xuống, đôi mắt ngập vẻ kinh hoàng sợ hãi sững sờ nhìn Tô Mặc. Trông cứ như sẽ bật khóc bất cứ lúc nào vậy.
Má ơi, Hassan à, sao anh lại có thể vừa đáng thương vừa đáng yêu như vậy chứ! Anh không biết là càng như vậy thì tôi sẽ càng muốn ức hiếp anh sao! Tô Mặc nén cơn thú tính xuống, đưa tay quệt lấy hỗn hợp nước bọt cùng dịch nóng trên miệng Hassan, chậm rãi bôi vào cửa động đang lộ rõ của hắn.
Hậu huyệt ướt át không ngừng run rẩy trước mắt Hassan, thậm chí còn có thể thấy rõ nó đang ngậm lấy, nhẹ nhàng cuốn đầu ngón tay của Tô Mặc, rồi lại “buồn bã” khép lại khi đầu ngón tay rời đi. Dịch nóng càng lúc càng nhiều khiến động sau cũng ngày càng long lanh ánh nước. Hassan nghĩ tới những chất lỏng này đều từ cậu em bắn lên miệng rồi lại xuống động sau, mà ngón tay luồn vào miệng hắn của Tô Mặc lại thấm đẫm mùi vị đặc trưng của nơi phía sau đó, cả người như đều hỗn loạn hòa làm một, nỗi xấu hổ khôn cùng không nói thành lời khiến hắn hận mình không thể chết ngay tức khắc.
Hậu huyệt ướt đẫm nhỏ giọt xuống tận rãnh mông. Tô Mặc lại moi thêm dịch nóng từ trong miệng Hassan, thậm chí còn đưa sâu vào trong họng ép hắn tiết ra nhiều nước bọt hơn nữa, đến tận khi toàn bộ bàn tay và cả cổ tay đều ướt sũng.
“Hassan, em muốn làm anh.” Giọng Tô Mặc khản đặc, lại mang theo cơn dục vọng khó nén: “Dùng nắm đấm của em làm anh.”
Hai mắt Hassan trợn to, dường như hoàn toàn không hiểu được ý của Tô Mặc. Tô Mặc giơ bàn tay ướt nhẹp tới trước mắt hắn, sau đó chậm rãi nắm lại thành quyền. “Để em làm anh đi, Hassan.”
Hassan rối loạn nhìn Tô Mặc. Tình hình hiện tại đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn, hắn không cách nào hiểu được rốt cuộc Tô Mặc muốn làm gì. Dùng nắm tay… làm hắn sao? Đâm vào động sau của hắn? Cái này… sao mà được chứ?
Thế nhưng, tiếng hít thở có phần gấp gáp phả ngay bên tai hắn, cố gắng đè nén, lại tràn ngập dục niệm. Hassan bi ai phát hiện mình lại bị điều đó kích thích, không cách nào từ chối lời mời của Tô Mặc, thậm chí còn tràn ngập chờ mong.
“Làm tôi đi.” Hassan khàn giọng nói: “Tô Mặc, làm tôi.”
Hô hấp của Tô Mặc như ngừng lại trong nháy mắt. Cậu hoàn toàn không thể tin được, Hassan sẽ thật sự đồng ý yêu cầu quá đáng như thế của mình.
“Hassan…” Cậu hôn lấy vành tai hắn, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không bật ra thành lời.
Tô Mặc đứng lên, đỡ lấy đùi Hassan, luồn một ngón tay khẽ đâm vào trong  hắn. Do đã bôi trơn trước đó nên hành động này không hề bị cản trở, nhưng Hassan vẫn khe khẽ rên lên.
“Hassan, nhìn này.” Tô Mặc nhẹ giọng ra lệnh. “Nhìn xem em tiến vào cơ thể anh như thế nào.”
“A…” Hai mắt Hassan nhắm nghiền, cả người run rẩy, hậu huyệt thì cắn chặt lấy ngón tay của Tô Mặc.
Tô Mặc không hối thúc hắn, chỉ nhẹ nhàng rút ngón tay ra, rồi lại chậm rãi cắm trở vào. Cậu kiên nhẫn lặp đi lặp lại cho đến khi Hassan rên rỉ mở mắt.
“Tô Mặc… Tô Mặc…” Tiếng rên rỉ của Hassan tràn ngập ý van xin.
“Nhìn nó đi, Hassan. Anh sẽ thích thôi.” Tô Mặc dịu dàng dụ dỗ.
Hassan nức nở đầy thảm thương. Đây mới là điều khiến hắn kinh hoảng nhất, vì hắn phát hiện, cơ thể mình không ngờ lại thích thật.
Không cách nào cự tuyệt, ánh mắt của Hassan hướng về phía giữa hai chân, nhìn động sau của mình bị ngón tay ai kia đâm xuyên. Sau đó, ngón tay nọ chậm rãi rút ra, khi cắm vào thì đã biến thành hai ngón.
Cảm nhận được sự đau đớn do hơi căng đầy, nếp uốn ở cửa huyệt bị ép giãn ra, lại không cam mà rụt về, giam chặt lấy ngón tay vừa xâm nhập. Ngón tay không nhanh không chậm rút cắm, đến khi cửa động cảm thấy chúng không còn “nguy hiểm” rồi thả lỏng cảnh giác, thì những ngón tay xâm nhập vào lại tăng thêm một ngón.
“A…” Hassan cúi đầu thở dốc. Ba ngón tay đã ngang ngửa với kích thước cậu bé của Tô Mặc, đủ để gây cảm giác đè ép cho hậu huyệt. Động tác vừa ngoáy vừa móc lại mang tới sự kích thích mà dù là “hàng thật” đâm vào cũng không thể sánh được.
Tô Mặc nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Hassan, xác định chắc chắn trên mặt hắn là sự say mê chứ không phải thống khổ, mới lại chậm rãi tăng thêm ngón thứ tư.
“Ưm…” Cơ thể Hassan tức thì căng cứng, âm thanh phát ra cũng xen lẫn sự đau đớn trong đó. Hắn trơ mắt nhìn bốn ngón tay kia tụm chặt vào nhau, thong thả lại cố chấp không ngừng tiến vào, nếp gấp ở cửa vào bị căng ra từng chút một, kéo giãn, bám chặt vào bốn gốc ngón tay – xấp xỉ gần bằng chiều ngang bàn tay của Tô Mặc.
Cơn đau như bị xé rách làm Hassan phải ra sức thở dốc, mồ hôi lạnh thấm đẫm cả người hắn. Thế mà, khi nhìn thấy hậu huyệt của mình bị căng đến biến dạng, chẳng hiểu tại sao trong người tự dưng lại dâng lên ngọn lửa kỳ lạ như muốn thiêu cháy cả người hắn, khiến toàn bộ đau đớn cùng xấu hổ đều biến thành chất đốt.
“Hassan… còn tiếp tục được không?” Sắp tiến hành một bước cuối cùng, tiếng thở gấp của Tô Mặc mang theo chút âm rung.
Tiếng thở dốc kịch liệt cùng cơn đau khôn cùng khiến đầu óc Hassan như quay cuồng. Thật ra hắn cũng không biết mình có còn tiếp tục được nữa hay không, nhưng hắn biết rõ là mình muốn Tô Mặc tiếp tục.
“Được.” Hassan nhỏ giọng nói. Ánh mắt hắn nhìn chằm chặp vào động sau đã căng tới cực hạn. Khi bị nhét thêm một ngón nữa, thì nó sẽ ra sao?

******************

Chương 53.

Bốn ngón tay đang cắm trong cửa sau chậm rãi căng ra, chừa chỗ cho ngón cái sắp sửa nhập hội. Âm thanh rên rỉ của Hassan lập tức tràn ngập đau đớn, ngay lúc ngón cái tiến vào liền thét lên.
“A… Đau… không…” Cơn đau như bị xé rách dĩ nhiên chẳng thể chịu đựng nổi. Cơ thể Hassan gồng lên, động thịt phía sau cũng không ngừng co rút, bất chấp tất cả muốn đẩy hết ngón tay của Tô Mặc ra khỏi nó.
Tô Mặc cắn răng, năm ngón tay vẫn yên vị tại chỗ. Muốn hoàn thành một bước cuối cùng thì đau là điều hiển nhiên, hơn nữa giai đoạn kế còn đau hơn bây giờ nữa.
Cho đến khi tiếng kêu đau của Hassan nhỏ dần, Tô Mặc mới khẽ hỏi: “Hassan, anh muốn dùng từ an toàn không?”
Từ an toàn? Lucca? Ý muốn dừng lại? Hassan thở hổn hển, lắc đầu: “Tiếp tục đi”.
Tuy Hassan bảo Tô Mặc đừng ngừng lại nhưng khi năm ngón tay của cậu tiếp tục tiến sâu vào trong, tiếng la của Hassan vẫn không khỏi cất cao. “Ưm… A ha… ưm…” Hassan cố gắng nhẫn nhịn, nhưng động sau đã căng tới cực hạn vẫn đang tiếp tục bị kéo căng, cửa động hoàn toàn không còn khả năng kháng cự, ngoại trừ không ngừng truyền tới cơn đau kịch liệt thì căn bản là chẳng thể làm gì khác.
Cửa huyệt cắn chặt lấy ngón tay khiến Tô Mặc nửa bước khó đi, thậm chí còn thấy đau. Lại nhìn tới ánh mắt dần mất tiêu cự vì đau của Hassan và âm thanh khản đặc của hắn, Tô Mặc biết mình không thể cưỡng chế ép làm tiếp được.
“Hassan, tự mút mình đi.” Tô Mặc khẽ vỗ lên mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi của Hassan. “Như vừa rồi ấy, mút chính mình”.
Do quá đau nên Hassan hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Tô Mặc phải lặp lại vài lần, hắn mới có phản ứng, sau đó làm theo bản năng.
“A……” Trong cơn đau đớn tột cùng, khoái cảm phía trước trông thật mỏng manh. Nhưng cảm giác sung sướng nhỏ nhoi đó lại như sự cứu rỗi hiếm hoi đối với Hassan đã đau sắp sụp đổ. Hắn cố gắng tập trung chú ý vào miệng lưỡi và “cậu em” của mình, dùng mọi cách liếm mút, thậm chí gắng gượng ưỡn dậy để dương vật đâm vào nơi sâu nhất, cho dù không thể hô hấp cũng giật giật cổ họng nhằm mang tới nhiều kích thích hơn nữa cho “cậu em”.
“Ưm…” Tiếng rên đau dần yếu đi, ngón chân vốn quặp lại vì đau cũng từ từ buông lỏng. Tô Mặc thấy động sau đang cắn chặt ngón tay mình cuối cùng cũng nới ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Suy cho cùng thì cái vụ fisting * này cậu chưa từng làm bao giờ. Nếu không vì thể chất của thú nhân giống đực quá biến thái thì có lẽ cậu đã chẳng dám thử nghiệm rồi. Tô Mặc nắm bàn tay còn lại thành nắm đấm – nhìn ghê quá!
* hình hơi quá mức cho phép, vui lòng tự search và tìm hiểu :)


Tô Mặc kiên nhẫn đợi, đến khi hậu huyệt dần co rút theo tiết tấu liếm nuốt của Hassan, mới dùng tiết tấu tương tự vậy tiếp tục tiến vào. Hassan lại cất tiếng nức nở, hai mắt cũng hơi đỏ lên, nhưng không lộ vẻ thống khổ cùng cực như vừa rồi.
Tô Mặc thấy có tiến triển, động tác chuẩn bị càng ôn nhu nhẹ nhàng gấp một trăm hai mươi vạn lần. Ngón tay mềm mại tiến vào rút ra, khẽ chuyển động, tốn chừng một tiếng đồng hồ, cả năm ngón tay mới hoàn toàn nằm gọn trong cơ thể Hassan.
Hassan run rẩy liên hồi, đưa mắt nhìn phần bàn tay đang nằm bên ngoài huyệt sau của mình, đó là chỗ to nhất của bàn tay. Trước đó hắn cảm thấy mình đã tới điểm cực hạn rồi nhưng Tô Mặc lại bình thản kiên định đẩy hắn tiến thêm một bước về trước, rồi lại tiến thêm bước nữa, cho đến khi hắn hoàn toàn chẳng thể tưởng tượng nổi nữa.
Mà bây giờ, chỉ một bước nữa thôi, hắn sẽ nuốt vào toàn bộ nắm tay của Tô Mặc. Hắn thấy sợ lắm, nhưng kèm theo đó là sự chờ mong tột cùng.
“Vào đi.” Hassan ngọ nguậy nhả cậu nhóc giật giật không ngừng trong miệng ra. Trong quá trình nơi phía sau từ từ bị kéo căng, bất kể hắn làm thế nào cũng không thể lên đỉnh, cậu bé bị tra tấn cả tiếng đồng hồ đã căng phồng đến tím tái, “Tô Mặc, tiến vào đi.”
Tô Mặc đột nhiên ngừng thở. Cậu phải dốc toàn bộ ý chí mới không khiến nắm tay của mình làm theo lời hắn.
“Hassan, nhìn này.” Giọng của Tô Mặc khàn khàn như sắp mất tiếng. Cậu nhìn chằm chặp vào bàn tay ở ngay cửa động, cái nơi mà thậm chí còn đang ra sức cắn nuốt cậu. “Anh đang nghênh đón em, đúng không?”
Hassan nghẹn ngào vì xấu hổ, mông lại ra sức ưỡn về phía Tô Mặc đầy chào đón, lực co rút cũng càng mạnh mẽ.
“Hassan, anh tuyệt quá.” Tô Mặc kính nể thì thầm, “Anh sắp nuốt hết tay em rồi.”
Hassan lắc đầu điên loạn. “Vào đi, Tô Mặc, tiến vào!” Hắn cảm thấy sốt ruột khó tả, càng lúc càng không thể nhẫn nại.
Tô Mặc hít sâu một hơi. “Nhìn chỗ này đi. Nhớ kỹ dáng vẻ anh bị nắm tay em đâm vào”.
Hassan gấp gáp gật đầu.
Trong ánh mắt chuyên chú của cả hai, bàn tay của Tô Mặc chậm rãi tiến vào, hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể Hassan.
“A ha a…!”. Hassan thét lên, “cậu bé” đã căng phồng một thời gian dài giật nảy, mạnh mẽ bắn ra luồng dịch nóng đã tích tụ hồi lâu, phun đầy mặt đầy người Hassan.

********************

Chương 54.

Cơn sóng cao trào bị đè nén đã lâu của Hassan cứ như kéo dài vô tận, mà Tô Mặc cũng có cảm giác như sắp kiệt sức tới nơi. Cậu hôn lấy hôn để bờ mông cong của Hassan, túi cầu thít chặt, vừa liếm lại cắn dọc từ đùi trong đang run rẩy không ngừng đến tận đầu gối, sau đó cắn nghiến lỗ tai Hassan rồi thì thào trong cơn mê đắm, “Hassan… anh tuyệt quá… Hassan…”.
Hơi thở của Hassan đã hoàn toàn hỗn loạn. Hắn tính quay sang hôn môi Tô Mặc theo thói quen, lại chợt nhận ra mặt mình hiện bẩn vô cùng, miệng lại còn vừa liếm chính mình, liền vội vàng rụt về. Thế nhưng, Tô Mặc lại nhồm tới ngậm lấy cánh môi của hắn, thậm chí còn luồn lưỡi vào quấn lấy chiếc lưỡi đang ngượng ngùng muốn tránh đi, hoàn toàn không e ngại mùi tanh trong miệng hắn.
Hassan bị hôn tới nỗi phải há mồm thở dốc, tim cũng bủn rủn theo. Hắn dè dặt khẽ cắn môi Tô Mặc, động nhỏ phía sau cũng siết lấy cổ tay cậu.
Tô Mặc phì cười: “Hassan sốt ruột rồi sao?”.

Hassan ngượng chín mặt, nhưng cửa sau lại tiếp tục kẹp chặt cổ tay Tô Mặc. Cậu đang tính chọc tiếp, bất ngờ ngoài sân truyền tới tiếng đập cửa cùng tiếng hét, “Hassan! Hassan!”.
Tô Mặc và Hassan cùng lúc khựng lại. Cả hai đều nhận ra đây là giọng của Linarin, đang tính giả vờ như không có nhà, lại nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm của Linarin kèm tiếng la. “Hassan! A cha nghe thấy tiếng con la! Có chuyện gì không?”.
Tô Mặc thoáng sửng sốt, suy nghĩ một hồi thì chỉ có mỗi tiếng thét lớn lúc Hassan bắn ra mới có thể truyền ra ngoài thôi. Cậu không khỏi cắn môi Hassan, cười nói, “Anh làm a cha tới luôn rồi kìa, mau trả lời ông ấy đi!”. Mặt mày Hassan đỏ bừng nhưng vẫn không lên tiếng. Ai ngờ Linarin tiếp tục la: “Hassan! Con không lên tiếng thì ta sẽ vào đấy!”.
Hassan run bắn người, vội đẩy Tô Mặc ra, lớn tiếng đáp, “Con không sao… A!”. Do đẩy Tô Mặc ra nên cổ tay kéo căng cửa động phía sau, đau đớn vô cùng.
Hassan!”. ‘Rầm’ một tiếng, Linarin đã đá văng cửa sân muốn xông vào!
Hassan sợ suýt thì hồn bay phách lạc, bất chấp cơn đau thét lên, “Đừng có vào!”. Giọng hoảng loạn cực kỳ.
Tiếng bước chân của Linarin dừng lại ở cửa phòng. “Hassan? Con không sao chứ?”.
“Con, con không sao… Ưm…”.
Hassan không kìm được cất tiếng khẽ ngâm. Lưỡi của Tô Mặc đang dịu dàng an ủi hậu huyệt vì đau mà co rút không ngừng của hắn. “A cha, con không… không sao… A… Tô Mặc… đừng mà…”. Âm thanh rên rỉ run run của Hassan đã hoàn toàn không thể áp chế. Cơn kích thích truyền tới từ đầu lưỡi ẩm ướt, ấm áp lại có phần thô ráp đang liếm láp hậu huyệt khiến hắn gần như chìm trong điên loạn.
Ưm… A ha… Tô Mặc… đừng… Ưm a! A a a…!”. Khi Tô Mặc hơi giật cổ tay về, liếm lên nếp thịt uốn đỏ tươi bị kéo ra, Hassan điên cuồng thét lên, cả người run bần bật liên hồi.
Cánh tay đang tính gõ cửa của Linarin hóa đá giữa không trung. Cái giọng này… Ông đương nhiên là biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì rồi!
Ông nghe nói hôm qua Hassan bị Riley khiêu chiến, còn thua nữa nên có hơi lo lắng. Hơn nữa, đã trưa rồi mà hai đứa vẫn chưa ra khỏi nhà, lúc đi đến cửa còn nghe thấy tiếng la của Hassan… Đương nhiên ông sẽ lo lắng không biết có phải Hassan gặp chuyện gì không! Nhưng không ngờ lại là chuyện này!
Nói như vậy, Tô Mặc không hề ghét bỏ Hassan vì thằng bé thua cuộc, vẫn còn tốt, vẫn còn tốt. Nhưng, nhưng mà tại sao Hassan lại kêu “đừng”? Rốt cuộc là Tô Mặc đang làm gì với thằng bé vậy! Tò mò chết được!
Hassan đã hoàn toàn không thể nào để ý tới Linarin nữa. Nếp thịt vốn nằm trong cơ thể lại bị Tô Mặc nhẹ nhàng lôi ra trước mắt hắn, đưa lưỡi liếm lên, răng khẽ cắn. Vòng thịt ở cửa huyệt ngượng ngùng kích động rụt trở vào, cũng bị Tô Mặc không chút nể nang lôi ra, thậm chí còn lấy răng cắn lấy, nhẹ nhàng kéo.
“Ưm a a a…”.
Tiếng rên rỉ của Hassan đã gần như chuyển thành tiếng khóc. Chỗ thịt mềm chỉ cần bị kéo căng là mang lại cơn khoái cảm vô tận làm sao có thể chịu được sự giày vò của Tô Mặc, cảm giác sung sướng tột cùng thật sự mãnh liệt đến đáng sợ. Huống hồ hắn còn phải tận mắt chứng kiến Tô Mặc đùa bỡn thịt huyệt vốn không nên để lộ ra ngoài. Cái cảm giác kích thích cực độ, xấu hổ khôn cùng lại chẳng thể làm gì được này khiến hắn gần như sụp đổ. Hắn biết mình chẳng thể kháng cự nổi Tô Mặc, trừ rên rỉ khóc hô thì không thể làm gì khác.
Cho đến khi toàn bộ nếp thịt đều sưng đỏ vì bị cắn, Tô Mặc mới tạm thời bỏ qua cho Hassan. Cậu ghé sát tai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh tính để a cha ở ngoài cửa nghe em làm anh à?”.
Lúc này Hassan mới nhớ tới Linarin vẫn còn đứng ngoài cửa. Vẻ mặt hắn ngay lúc đó thật sự làm Tô Mặc không đành lòng nhìn thẳng.
Hassan cố gắng làm cho hô hấp của mình bình ổn lại, không còn quá run rẩy nữa, sau đó thấp giọng nói: “A cha, con không sao, người về trước đi”. Biết rõ rằng Linarin đã nghe thấy hết rồi nhưng Hassan vẫn cố ý tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra. Từ sâu trong thâm tâm, hắn hy vọng cả mình và Linarin đều có thể quên hết những chuyện đã xảy ra trước đó!
Linarin…
Ông thật sự không muốn đáp lại thằng con quá yếu kém này. Đủ rồi đấy, con lớn như vậy rồi mà còn bị tiểu giống cái khi dễ thành ra như vậy! Còn Tô Mặc, có cơ hội phải thỉnh giáo thằng bé mới được, bởi vì đến bây giờ, ông vẫn chưa thể làm cho Hard khóc!
Tiếng bước chân của Linarin dần đi xa, sau đó là tiếng cửa bị thô lỗ đóng sập lại. Sự khẩn trương, hoảng sợ, xấu hổ vốn đang bị kìm nén của Hassan tức thì đồng loạt bùng nổ, bật khóc tại chỗ. Mà tư thế hiện tại của hắn khiến hắn không thể nào che mặt mình lại được, làm Hassan càng thấy thẹn hơn, chỉ có thể ra sức cố quay mặt đi, nước mắt rơi lã chã.
Lại khóc nữa rồi… Trái lại, Tô Mặc không hề thấy ngại, còn nắm cằm Hassan bắt hắn quay mặt lại. Trừng phạt mà, ức hiếp Hassan ra thế này chả phải điều hiển nhiên sao. Cậu còn muốn xem xem phải đến tình cảnh nào mới có thể khiến Hassan dùng tới từ an toàn. Lần trừng phạt trước làm cậu uất ức quá mà!

********************
Chương 55.

Hassan bị ép nhìn thẳng vào Tô Mặc, nghĩ tới bộ dạng khóc lóc đáng xấu hổ của mình bị Tô Mặc thấy hết thì càng lấy làm hổ thẹn. Hắn ra sức nhịn xuống, nhưng sự xuất hiện mới rồi của Linarin làm hắn rất sợ hãi. Tinh thần lúc này đã dần phục hồi càng lúc càng thấy uất ức, dù cho đã nhịn đến nỗi cả người run lẩy bẩy, nhưng tiếng nức nở nghẹn ngào lại làm thế nào cũng không ngừng được.
Úi chà. Bộ dáng Hassan lúc bật khóc thật sự vừa đáng thương lại đáng yêu, nhưng vẫn làm cậu có hơi đau lòng, làm sao đây. Tô Mặc thở dài, hôn hôn Hassan, nhìn vào mắt hắn hỏi, “Hassan có giận không?”.
Hassan lắc đầu. Làm sao mà hắn giận Tô Mặc được.
Tô Mặc thơm lên má hắn như ban thưởng, tiếp tục hỏi: “Vậy sao lại khóc?”.
Hassan nghẹn ngào nhìn Tô Mặc, trong lòng uất ức tột cùng. Hắn nên trả lời vấn đề này thế nào đây? Hắn phải giải thích lúc đó hắn vừa xấu hổ vừa sợ hãi làm sao? Tô Mặc muốn phạt hắn sao cũng được, nhưng tại sao… lại phải để a cha biết chứ! Dáng vẻ hắn lúc nãy, không, cho dù là với trạng thái bây giờ… nếu a cha chạy vào và thấy được… hắn… hắn hoàn toàn không dám nghĩ tiếp…
Tô Mặc lẳng lặng nhìn Hassan: “Hassan có cảm thấy em quá đáng không? Không nên ức hiếp anh như vậy? Không nên để Linarin biết chuyện?”.
Hassan không phủ nhận, có thể nói là ngầm thừa nhận.
Tô Mặc khe khẽ thở dài: “Nhưng em thích quá đáng, dồn ép anh, làm anh phải khóc như vậy”. Cậu rũ mi, không nhìn vào mắt Hassan nữa.
Cuối cùng cậu vẫn thừa nhận tính tình của mình với Hassan, không dùng hình phạt này nọ để che giấu bản tính xấu xa của mình nữa. Cậu thích nhìn thấy dáng vẻ vừa xấu hổ lại khao khát của Hassan, thích thấy hắn giằng co giữa đau khổ và vui sướng; thậm chí còn không ngừng tìm kiếm giới hạn khiến hắn phải bật khóc vụn vỡ, hết lần này đến lần khác.

Thật ra mình là một tên biến thái. Nhìn đôi mắt ngấn lệ đầy kinh ngạc của Hassan, tim Tô Mặc khẽ đau nhức khó chịu. Dù là một trung khuyển nhẫn nhục chịu đựng không biên giới như Hassan, cũng sẽ không thể nào chấp nhận một kẻ biến thái như Tô Mặc cậu.
“Em xin lỗi, Hassan. Sau này em sẽ không như vậy nữa”. Tô Mặc dịu dàng hôn lên đôi mắt thấm đẫm nước mắt của Hassan, từ từ rút bàn tay đâm vào phía sau của Hassan ra. Hassan đã quá bao dung với cậu rồi, cậu không nên được nước lấn tới.
“Đừng!”. Hassan vội la lên, hậu huyệt cũng co rút níu giữ bàn tay đang tính rút ra của Tô Mặc. Giọng và động tác của Tô Mặc tuy đều rất hòa nhã, ôn nhu, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sự bi thương buồn bã ẩn sâu trong đó, giống như chỉ cần bỏ qua lần này, hắn sẽ vĩnh viễn không được biết đến vẻ chân thật nhất của Tô Mặc vậy. Em ấy nguyện “biến mất”, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
“Hassan?”. Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt khó hiểu, an ủi: “Đừng sợ, thả lỏng một chút, em sẽ lấy ra từ từ, không đau đâu”.
“Không! Đừng rút ra!”. Sự khủng hoảng trong lòng Hassan càng lúc càng tăng. Hắn chậm rãi siết chặt cổ tay Tô Mặc hòng níu lại, giọng cũng run run vì hoảng sợ, “Đừng đi, Tô Mặc! Đừng rời bỏ tôi!”.
Tô Mặc thoáng sửng sốt rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi của Hassan: “Nghĩ vớ vẩn cái gì đấy. Sao em có thể rời đi được. Chỉ là, Hassan không thích em làm những chuyện quá đáng thế này, về sau em sẽ không làm nữa”.
Chính nó, chính là cảm giác buồn bã thê lương, dường như sẽ biến mất này. Hassan không thèm để ý xấu hổ e thẹn gì nữa, vội la lên: “Tôi không có ghét! Thật đó! Bất kể Tô Mặc có làm chuyện quá phận thế nào với tôi đi chăng nữa, tôi đều thích cả!”.
Tô Mặc kinh ngạc trợn tròn mắt. Cậu đương nhiên nghe được sự cam tâm tình nguyện trong những lời xúc động nóng vội muốn lấy lòng này. Nhưng tại sao Hassan lại vội vàng muốn lấy lòng cậu như vậy? Vì cảm thấy cậu sẽ rời đi nếu hắn không nói như vậy sao?
Đồ ngốc. Tim của Tô Mặc đã mềm nhũn đến đau lòng, ảm đạm ban đầu cũng biến mất. Có một người như vậy ở cạnh mình, dù không muốn cũng bằng lòng trả giá mọi thứ chỉ vì sợ cậu rời khỏi như thế, Tô Mặc đã thấy vô cùng mãn nguyện, bản chất có phần ác liệt không thể lộ ra ngoài hoàn toàn không còn quan trọng nữa! Dù cậu thật sự biến thái, cậu cũng bằng lòng vì Hassan mà thay đổi, trở thành một người tốt hơn!
“Chuyện mình không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân”. Tô Mặc hôn lên môi Hassan một lần lại một lần, “Em sẽ không rời khỏi anh, Hassan. Đừng lo lắng. Em sẽ không đi đâu cả”.
Không phải vậy! Hassan nôn nóng nghĩ. Hắn tin Tô Mặc sẽ không rời bỏ mình nhưng hắn cảm thấy Tô Mặc như thế này không chân thật, hay nên nói là, không còn hoàn chỉnh nữa.
“Tôi thích! Tô Mặc làm gì tôi cũng thích cả!”. Hassan bày tỏ lần nữa, lại chỉ đổi lấy nụ hôn ngậm cười đầy dịu dàng của Tô Mặc. Hassan gấp muốn chết, cứ mãi cảm thấy Tô Mặc trước mắt mình sẽ biến thành hư ảnh trong nháy mắt. Giờ phút này, hắn thật sự rất hận bản thân. Tại sao lúc nãy hắn lại khóc chứ, mồm miệng sao lại vụng về như vậy, bây giờ rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới có thể khiến Tô Mặc tin tưởng, hắn thật sự thích, dù Tô Mặc làm gì, hắn cũng thích!
“Tô Mặc, làm tôi đi!”. Cuối cùng hắn chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất, co rút hậu huyệt, cố kéo tay Tô Mặc vào. “Tôi muốn. Dùng nắm đấm của em mà làm tôi!”.

********************
Chương 56.

“Hassan?”. Tô Mặc ngơ ngác nhìn Hassan, chần chừ khẽ gọi.
Vừa nói xong, mặt mày Hassan đã đỏ gay vì xấu hổ, lại thấy Tô Mặc chỉ nhìn hắn chứ không làm gì, trong lòng vừa thẹn lại vội; hai mắt đã ửng đỏ, suýt nữa lại khóc.
“Làm tôi đi, Tô Mặc. Chẳng phải em nói muốn dùng nắm tay làm tôi sao? Tôi muốn em làm thế, không hề miễn cưỡng, thật sự không có! Nắm tay của Tô Mặc… ở trong cơ thể tôi… tôi rất thích…”.
Tô Mặc nhìn vẻ mặt gấp gáp của Hassan. Rõ ràng đang xấu hổ cùng cực, cả người run lẩy bẩy nhưng vẫn ép buộc bản thân tuôn ra những lời dâm ngôn uế ngữ. Rõ ràng bị cậu ức hiếp đến nỗi bật khóc, nhưng lại cố gắng kiên trì muốn tiếp tục. Hassan thế này…
Tô Mặc dịu dàng khẽ thở dài, hôn lên đôi môi run rẩy của Hassan: “Hassan, em yêu anh”.
Cậu không biết lời yêu này có ý nghĩa thế nào trong thế giới thú nhân, dù sao Hassan tốt với cậu như vậy nhưng cậu lại chưa nói yêu bao giờ. Thế nhưng, giờ đây, trừ câu yêu cũ rích này, không một lời nào khác có thể tỏ rõ tâm trạng bây giờ của cậu. Được bao dung, được trân trọng, vì muốn đối phương cũng được bao dung và trân trọng như vậy, muốn hắn có được tất cả những điều tốt nhất, để hắn không phải thương tiếc cho mình nữa. Tình cảm nồng đượm như vậy có lẽ không thể trường cửu, nhưng ít nhất cũng thật sự chân thành khi nói ra ngay lúc này.
Hassan ngây người. hắn sững sờ nhìn Tô Mặc. Tô Mặc có biết cậu đang nói cái gì không? Em ấy hiểu câu đó có nghĩa gì chứ?
Em yêu anh. Đây là lời thề bạn đời cấp bậc cao nhất. Vào sinh ra tử, mãi không lời xa. Vì yêu anh, chỉ yêu anh, nên không muốn tiếp tục ở lại thế giới không còn anh. Thế giới không có anh, cũng không còn em nữa.
“Tô Mặc, tôi yêu em”. Hassan run run nói. Cho dù Tô Mặc nghĩ gì, hắn vẫn thề với chính mình.
Tô Mặc cười híp cả mắt. Cậu dịu dàng hôn lên môi Hassan một hồi, mới kề sát tai hắn, khẽ nói: “Thật sự muốn tiếp tục sao? Nếu không thích cũng chẳng sao cả”.
Hô hấp của Hassan có phần hỗn loạn. Sau khi động thịt phía sau đã quen với độ kéo căng hiện tại, đau đớn không còn nữa; mà trái lại, những cơn khoái cảm khó tả chợt không ngừng ập tới. “Tôi muốn, Tô Mặc”. Giọng Hassan run run như rên rỉ.
Nghe thấy giọng điệu đó, cuối cùng Tô Mặc cũng yên lòng, không lo Hassan quá miễn cưỡng bản thân nữa.
“Nhìn này, Hassan”. Tô Mặc nhúc nhích cổ tay, hấp dẫn sự chú ý của Hassan: “Thật ra bây giờ em vẫn chưa dùng nắm tay đâu. Hassan cảm thấy không?”.
Hassan cúi đầu nhỏ giọng ừ một tiếng. Trong quá trình cắm vào, tay của Tô Mặc vẫn luôn để ở tư thế năm ngón tay duỗi thẳng khép vào nhau, sau khi đưa vào cũng không thay đổi. Sau đó, Hassan cảm nhận được các ngón tay xâm nhập vào người chậm rãi nhúc nhích, chúng dần cuộn lại, cho đến khi thay đổi thành một nắm tay khá lớn so với đường ruột. Không đau đớn mấy, lại có cảm giác được lấp đầy không gì sánh nổi, làm Hassan phải cúi đầu cất tiếng rên.
Tô Mặc chỉnh lại một chút vị trí của nắm tay, hơi đẩy về phía bụng dưới của Hassan. “Nhìn này, nắm tay của em ở trong này. Hassan nhìn thấy không?”.
Hassan nhỏ giọng hô ‘a’, cơ bụng căng cứng bất ngờ thắt lại, đẩy nắm tay của Tô Mặc ra.
Tô Mặc khẽ cười, tay tiếp tục dùng lực, khớp ngón tay gấp khúc kề sát vách ruột chậm rãi đẩy vào, cho đến khi chạm phải nơi nào đó dạng bán cầu.
“A…”, Tiếng rên rỉ của Hassan tức thì biến đổi.
Tô Mặc dùng khớp ngón tay ấn mạnh vào nơi đó, Hassan đồng thời thét lên, cậu bé bên dưới co giật liên hồi. Khi các khớp ngón tay tiếp tục di chuyển, xoay vòng, cọ xát, Hassan liền phát ra âm thanh như khóc, bắn ra dòng dịch mãnh liệt.
Thế nhưng, Tô Mặc lại không cho thời khắc này dễ dàng chấm dứt như vậy. Cậu quyết không buông tha nơi gồ lên kia, làm Hassan cứ mãi thét to, cả người cũng giật nảy không ngừng, bắn ra hết dòng dịch này đến dòng dịch khác, giống như vĩnh viễn không muốn ngừng vậy.
“A a a a a… A ha… Không được… Tô Mặc… đừng mà… A a a a a!”.
Hassan hét khản cả cổ, miệng thì la không muốn, nhưng nửa người dưới lại cứ bắn tinh liên tục, chẳng khác nào miệng thì nói một đằng, đầu nghĩ một nẻo. Thế nhưng, chỉ có bản thân Hassan mới hiểu cảm giác bị nắm tay vắt khô là như thế nào, giống người toàn bộ thân thể đều biến thành con rối bắn tinh, mà nắm tay kia đang chậm rãi bật chốt mở vậy. Bất kể ý nguyện của con rối ra sao, trừ phi bị chơi nát, không thì chỉ có thể tuân theo cài đặt được thiết lập, không ngừng bắn tinh; cho dù tinh dịch hoàn toàn không còn nữa thì cứ vẫn lên đỉnh, thậm chí còn bắn ra dòng dịch vàng óng.
Khiến Hassan mất khống chế một lần nữa, cuối cùng Tô Mặc cũng dừng lại cuộc “tàn sát”. “Hassan? Anh còn ổn chứ?”.
Hassan hớp từng ngụm không khí, thở hổn hển, cơ thể co giật liên tục, đôi mắt nhìn về phía Tô Mặc đã mất đi tiêu cự. Một lúc lâu sau, hắn mới dần hồi phục tinh thần, nhỏ giọng nói: “Vẫn ổn. Tiếp tục đi”.
Tuy rằng cả người dường như không còn của chính mình nữa, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ; thế nhưng, cảm giác sảng khoái tột đỉnh cùng cực đó, hắn vừa sợ hãi lại vừa lưu luyến, không kìm được muốn có được nhiều hơn.
Tô Mặc hôn hôn Hassan. “Hassan, anh tuyệt lắm”. Cậu thật sự không ngờ Hassan lại có thể thừa nhận được nhiều như vậy, hơn nữa không phải cố gắng chịu đựng, mà thật sự cảm nhận và hưởng thụ được sự sung sướng trong đó.
“Bây giờ em sẽ đẩy tay vào sâu hơn. Em sẽ đưa toàn bộ cánh tay vào”. Tô Mặc chỉ vào khuỷu tay, nói với Hassan.
Hassan ngừng thở trong thoáng chốc, sau đó rên rỉ thở gấp: “Vào đi. Tô Mặc, tiến vào đi”.
“Ừm, em vào đây”. Tô Mặc thẳng người dậy, dùng sức nặng cơ thể đẩy nắm tay và cả cánh tay vào. Hassan gào thét, cơ mông và cơ đùi xung quanh động thịt như đều run rẩy không ngừng, thế nhưng cơ thể đang kiệt sức cũng chỉ có thể tội nghiệp kháng cự ít ỏi, hoàn toàn có thể xem nhẹ trước sự áp bách của cả người Tô Mặc.
Hassan trơ mắt nhìn tay của Tô Mặc từ từ từng chút một tiến vào hậu huyệt của mình, cảm nhận được nắm tay trong cơ thể đang không ngừng mở rộng đường ruột thành chiều sâu đáng kinh ngạc, giống như cả người đã bị Tô Mặc đâm xuyên qua, ngay cả trái tim cũng bị siết chặt lấy.
“Tô Mặc… Tô Mặc…”. Hassan run rẩy thét lên. Không biết vì sao, loại cảm giác bị Tô Mặc hoàn toàn chi phối, thậm chí là chinh phục này, lại thơm ngọt, khiến người ta phải say mê như vậy. Không cần suy nghĩ đắn đo, không cần xấu hổ, tự trách, không phải kháng cự, hắn chỉ cần buông thả bản thân, nghe theo Tô Mặc là có thể đạt được sự vui sướng cùng an lòng cực hạn.

********************
Chương 57

Cho đến khi cả khuỷu tay gần như tiến hết vào hậu huyệt, Tô Mặc mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu cúi đầu nhìn vẻ mặt mê say của Hassan, tư duy không khỏi chạy chệch hướng – kết cấu cơ thể của thú nhân thật kỳ quái, chẳng những có thể dễ dàng tiếp nhận cánh tay cậu, bên trong lại còn không có điểm gì đó để chạm vào như cậu nghĩ. Khó trách không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì, muốn làm lúc nào thì làm lúc đó. Quả là tuyệt vời!
“Hassan? Anh ổn chứ?”, Tô Mặc nhẹ nhàng hỏi. Lời đáp lại của Hassan lại chỉ là những tiếng rên rỉ vụn vặt tràn ngập dục vọng, làm Tô Mặc phải cười rộ lên, “Vậy chuẩn bị nhé. Em sắp làm anh đấy”.
Tô Mặc chậm rãi rút cánh tay ra, chỉ chừa lại nắm đấm ở cửa động, sau đó từ từ xâm nhập vào trong cho đến khi không thấy khuỷu tay nữa. Cứ thế mà dùng nắm tay không ngừng càn quấy trong cơ thể Hassan.
Hassan khàn giọng thét gào, cơ thể không ngừng lắc lư chuyển động theo nắm tay Tô Mặc. Những nếp thịt đỏ tươi bị kéo ra ngoài, rồi lại bị kéo ngược trở vào trong. Nơi sâu nhất trong cơ thể không ngừng bị nắm tay tấn công, cứ như lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ nát; thế nhưng cảm giác đau đớn và sợ hãi vì sắp bị chơi hỏng này lại khiến hắn thêm hưng phấn, thậm chí còn chủ động nâng mông lên, để Tô Mặc có thể tiến vào sâu hơn, mạnh hơn nữa.
Cậu em bên dưới còn bắn tinh hay không đã không còn quan trọng nữa. Hassan đã hoàn toàn chìm đắm trong sự thống khổ và vui sướng khi bị đâm xuyên qua, cố giang chân thả lỏng động thịt của mình, mặc cho Tô Mặc muốn làm gì thì làm.
Tô Mặc nhìn đóa hoa đỏ tươi đã hoàn toàn nở rộ trước mắt, nhịp tim bỗng đập nhanh đến nỗi gần như không thể hô hấp. Cậu vừa dùng nắm tay hung hăng chà đạp Hassan, vừa cắm thêm hai ngón tay vào nơi đã nuốt một cánh tay của mình, cố ấn vào khe hở hình bán cầu đã căng cực hạn.
“Gahh a a a a!”. Hassan rú lên như dã thú. Cả người giật nảy, nhưng động thịt phía sau cùng đường ruột cắn chặt lấy cánh tay bên trong làm hắn không thể nhúc nhích, cũng vì thế mà khiến cho ngón tay ở khe hở nơi giao nhau ấn mạnh thêm. “A gahhh a a a… a a a…”. Tiếng gào thét của Hassan đã không còn giống tiếng người nữa. Cậu bạn nhỏ bên dưới co giật kịch liệt, đỉnh đầu rỉ ra dịch nhờn loãng, lại chẳng thể giảm bớt cơn kích thích như muốn hủy diệt mà hắn phải chịu đựng. Nắm tay của Tô Mặc đánh hắn một cú cuối cùng, thừa dịp hắn sơ ý, đâm mạnh vào nơi sâu nhất.
Thân thể Hassan bất ngờ căng cứng, tiếng la hét cùng hô hấp đều đồng loạt dừng lại. Một lúc sau, cơ thể hắn dần bắt đầu run rẩy, trong họng phát ra tiếng ho khạc vì khó thở.
Tô Mặc chấn kinh, vội muốn ngồi thẳng dậy kiểm tra nhưng hai tay đều bị hậu huyệt của Hassan giữ chặt, hoàn toàn không rút ra được. Nhìn gương mặt dần tím tái của Hassan, Tô Mặc sợ suýt khóc. Cũng may, không lâu sau Hassan hít thở lại, sau đó há to miệng không ngừng hớp khí vào, cơ thể run lẩy bẩy, dịch nóng lỏng lét ồ ạt chảy ra như suối.
“Hassan! Hassan!”. Tô Mặc thật sự bị dọa đến bật khóc, kinh hoảng gọi Hassan. Hassan thở dốc một lúc mới tỉnh táo lại, nhìn thấy gương mặt đẫm lệ của Tô Mặc thì không khỏi hoảng sợ hỏi, “Tô Mặc? Em sao vậy?”.

Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Em không sao hết, người bị sao là anh mới đúng ấy! Vừa… vừa nãy em không thấy được hô hấp của anh!”.
“Vậy sao?”, Hassan nhớ lại: “Tôi không nhớ rõ nữa. Tôi thấy rất thoải mái mà!”.
Thoải mái đến nỗi cả người nhẹ bẫng, cực kỳ thả lỏng. Ngay cả cơn khoái cảm cường liệt cũng dịu đi, lại thấm sâu tận linh hồn.
Tô Mặc phẫn nộ trừng hắn. Rất thoải mái?! Suýt nữa thì không thở được mà còn nói ‘rất thoải mái’?! Rốt cuộc khẩu vị của ông anh nặng đến cỡ nào vậy? Cái trò khó thở này rất nguy hiểm đó, anh có biết không thế? Ông đây mém nữa đã bị hù chết rồi đó biết không?!
“Biến đuôi ra!”. Vốn muốn ngừng ở đây, nhưng Tô Mặc quyết định cậu không thể cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua cho hắn được.
Hassan chả hiểu ra sao, ngoan ngoãn biến đuôi ra, hơn nữa cũng cho lỗ tai biến ra luôn. Tô Mặc hài lòng khen ngoan, sau đó bảo Hassan thả lỏng cửa sau.
Hai ngón tay đang ấn vào điểm G được rút ra trước, lúc sắp rời đi còn nhấn mạnh một cái làm Hassan kêu thất thanh sợ hãi. Sau đó, phần khuỷu tay chưa vào hết của cánh tay cũng từ từ lùi về sau, kéo theo rất nhiều vách thịt đỏ tươi lưu luyến không rời, lại khi nhìn thấy nụ cười khoe cả hàm răng của Tô Mặc, mới sợ hãi lũ lượt trốn về động nhỏ.
Lúc nắm tay rút ra, nó nhận phải lực giữ mạnh nhất. Trong tiếng kêu gào của Hassan, Tô Mặc tuyệt tình rút nắm tay ra, để lại một đóa hoa đỏ tươi nở rộ, không ngừng co rút, dụ hoặc khôn cùng.
Tô Mặc cắm ba ngón tay vào lần nữa, căng ra. Tay kia thì nắm lấy cái đuôi xù lông của Hassan đâm vào trong.
“A!”, Hassan sợ hãi thét lên, giọng run rẩy. Vách tường non mềm vừa chịu đủ loại tra tấn bị lớp lông thô ráp cọ xát, cảm giác tê ngứa làm người ta phải điên cuồng.
Thế nhưng Tô Mặc không hề tạm dừng việc trong tay, một tay cậu căng cửa huyệt đang muốn rụt lại, tay kia dùng sức đẩy đuôi vào trong. Cửa sau bị căng một thời gian dài hoàn toàn không thể kháng cự, mà cái đuôi bị cưỡng ép cắm vào thì không ngừng cọ loạn lớp lông lên thành ruột, khiến Hassan phải liều mạng giãy giụa, khóc la.
“A a… không muốn… hức… Tô Mặc… đừng mà… a…”.
Hassan khóc lóc trông đáng thương vô cùng. Bắp thịt cứng cáp trên người run rẩy như sắp rã ra đến nơi. Nhưng nếu chưa nói ra từ an toàn thì Tô Mặc cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy. Cậu cố chấp nhét toàn bộ cái đuôi to và dài cỡ cánh tay của cậu vào cửa hậu của Hassan. Lúc này ngay cả kêu khóc, Hassan cũng không thốt thành tiếng nổi nữa, chỉ biết run rẩy không ngừng.
“Sao vậy? Có đuôi ở trong không thoải mái sao?”. Tô Mặc cố ý hỏi. Chỉ cần nhìn “cậu bé” giật nảy liên hồi là biết Hassan hưởng thụ đến cỡ nào rồi.
Hassan lắc đầu quầy quậy: “Rút ra đi. Xin em lấy nó ra đi!”.
Vách thịt mẫn cảm liên tục bị lông đuôi cọ xát, mà cái đuôi cũng mẫn cảm bị cửa sau nóng bỏng ướt át cắn chặt không thôi. Cảm giác kích thích không khác gì tra tấn gần như khiến hắn suy sụp đến phát điên.
“Muốn rút ra?”, Tô Mặc biết còn cố hỏi.
Hassan gật đầu liên tục: “Lấy ra đi! Xin em mau lấy ra đi!”.
“Vậy Hassan tự lấy ra đi”. Tô Mặc mỉm cười: “Đuôi của Hassan có thể tự động được mà, đúng không?”.

****************

Chương 58.

Hassan nhìn Tô Mặc với vẻ van xin, thấy cậu không hề có ý ra tay, chỉ đành khống chế đuôi cố gắng tự rút ra ngoài. Nhưng mà…
“A…!”. Đuôi vừa động, Hassan đã kinh hãi kêu lên, cả người run rẩy. Mới rồi hắn bị động bị nhét vào, bây giờ tự mình làm, lông toàn thân cũng nhúc nhích theo, đồng loạt cạ vào vách ruột, đau như bị kim đâm, đồng thời cũng ngứa ngáy tựa như bị lông vũ cọ quét. Mọi cảm giác đều bị khuếch trương cực hạn khắp đường ruột.
“A… A a a a a…”. Dù chỉ động đậy vài giây đã lập tức dừng lại nhưng cơn ngứa trong vách thịt lại không thể ngừng lại ngay được. Động thịt không ngừng co rút, khiến cơn đau và cơn ngứa tăng lên không ngừng, làm Hassan phải lớn tiếng rên la nức nở.
“Tô Mặc… giúp tôi lấy ra đi… Tô Mặc… Ưm…”. Chỉ trong ngày hôm nay, Hassan đã bị khi dễ đến khóc không biết bao nhiêu lần, hắn lại không hề thấy xấu hổ. Hắn ra sức khóc lóc cầu xin, chỉ mong có thể được giải thoát khỏi cơn tra tấn làm hắn phát điên này.
Hassan la khóc suýt ngừng thở, mà Tô Mặc vẫn cứ khoanh tay đứng nhìn. Hassan không còn cách nào chỉ có thể thử tự mình rút đuôi ra lần nữa, mà kết quả của lần thử này là khiến bản thân phải run lẩy bẩy một lần nữa.
Thật sự không thể chịu được nữa. Rốt cuộc phải làm thế nào Tô Mặc mới có thể tha cho hắn? Hassan gần như tuyệt vọng, nhưng cứ cảm thấy tình huống tuyệt vọng cận kề bờ vực sụp đổ này dường như có phần quen thuộc……
“A… Tô Mặc… Tô Mặc… Anh hai! Anh Tô Mặc! Xin anh đó, tha cho em đi… Ưm… Anh hai…” Hassan đã sụp đổ bật khóc. “Anh hai… để chó con.. hức… anh hai…”.
Tô Mặc vừa kinh ngạc vừa hưng phấn trợn tròn mắt, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy. Lần trước chọc giận Hassan, cậu còn tưởng sẽ không bao giờ được nghe Hassan gọi cậu là anh lần nữa!
“Cún cưng ngoan”. Giọng Tô Mặc cực kỳ dịu dàng, nếu nghe kỹ thì sẽ có phần run run. “Muốn anh hai làm gì nào?”.
“Anh hai… mau lấy… lấy đuôi của chó con… a… ra đi!”. Cuối cùng cũng được Tô Mặc đáp lại, tiếng gọi “anh” của Hassan phải nói là dịu dàng, ngọt ngào vô cùng.
“Hửm? Lấy ra khỏi đâu nhỉ…”, Tô Mặc chọc hắn.
“Khỏi… mông chó con…” Hassan cho rằng bản thân bị ép đến mức sụp đổ đã không thể ngượng ngùng hơn được nữa, nhưng Tô Mặc luôn có cách khiến hắn phải thấy xấu hổ. “Ở… trong mông chó con… ngứa quá… Rất khó chịu…”.
“Ngứa?”, Tô Mặc thích thú nở nụ cười: “Vậy muốn anh hai làm không?”.
“Muốn… muốn anh làm…”, Hassan xấu hổ run người: “Anh hai… mau đâm mông chó con đi… trong đó ngứa quá…”.
Hai má Tô Mặc đỏ bừng. Tới nước này rồi mà còn nhịn được thì còn là đàn ông sao!
“Nằm xuống!”. Tô Mặc vỗ chát lên mông Hassan, làm cái đuôi đang cắm trong mông Hassan phải chấn động theo, khiến hắn phải thét lên lần nữa.
“La cái gì! Nằm xuống! Chó con phải nằm thế nào? Quên rồi sao!”. Tô Mặc không hề nương tay vỗ thêm cái nữa, lớn tiếng quở mắng.
Hassan phải cắn chặt răng mới làm mình không la lên nữa. Nhưng cả người lại run rẩy không kìm được, phải một lúc lâu mới từ từ thả lỏng cánh tay đang kìm mắt cá chân, để xuống hai bên đầu rồi run cầm cập trở người, làm thành tư thế quỳ úp sấp. Trong quá trình này, động sau và thành ruột phải chịu tra tấn thế nào thật khó mà nói nên lời được. Hassan cảm thấy nếu không vì Tô Mặc không cho phát ra tiếng thì giờ này họng hắn nói không chừng đã la đến chảy máu rồi.

Tư thế quỳ úp sấp


“Anh hai, anh mau làm chó con đi… mau đâm mông chó con… Á a a a!”, Hassan bất ngờ kêu thảm thiết. Tô Mặc không rút đuôi hắn ra mà trực tiếp kề sát đuôi đâm vào trong động!
Một bên là thành ruột nóng hổi, bên còn lại là cái đuôi lông xù. Xúc cảm kỳ dị làm Tô Mặc mê muội không thôi. Cậu rút ra không chút do dự, lại đâm mạnh vào. Cái đuôi kề sát cũng làm động tác tương tự, mang đến cho Tô Mặc khoái cảm kỳ lạ. Lớp lông cạ vào thành ruột non mềm với lực mạnh gấp mấy lần so với trước đó.
“A a a!! Đừng… A a a a a! Đừng! Đừng mà! Hức! Không… Ưm a a a!!!”.
Bị Tô Mặc và đuôi của chính mình đồng thời đâm chọc, Hassan đã bị tra tấn đến phát điên. Hắn ra sức kêu la. Hai chân đã không cách nào chống đỡ cơ thể, bị Tô Mặc ấn luôn lên giường.
“Gọi anh đi!”, Tô Mặc vừa rút cắm huyệt sau ướt sũng lại xù lông, vừa thở gấp ra lệnh.
“Anh hai! Anh hai! Ưm a… Anh hai! Chó con sắp bị… anh hai giết chết rồi… Ưm a… Anh…”, Hassan điên cuồng kêu la, không còn sức để giãy dụa.
“Còn ngứa không?”, Tô Mặc cắn cái tai lông xù của Hassan, thở hổn hển ép hỏi.
“Ngứa! Ngứa lắm! Anh làm mạnh lên!”. Hassan đã hoàn toàn tan vỡ không còn biết mình nói gì nữa. “A a a a a… mạnh lên! Giết chết chó con đi! Ân a a a!”.
Hậu huyệt Hassan co rút kịch liệt, những bộ phận khác của cơ thể lại mềm oặt. Hắn thật sự đã bị Tô Mặc ép đến cực hạn. Sau khi bắn hết tinh dịch, không thể khống chế nước tiểu, lại bị nắm tay quấy đảo bên trong, bị đè ra làm đến gần như khó thở; sau đó còn bị đuôi của chính mình tra tấn, vậy mà không bị ngất đi, ngay cả chính hắn cũng thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng lần co rút này cuối cùng đã vắt khô chút sức lực còn sót lại của Hassan. Tiếp đó, dù Tô Mặc có rút ra cắm vào thế nào, đuôi có gãi quấy ra sao, Hassan cũng chỉ nức nở, cả người run một chút rồi không động đậy gì nữa. Khi Tô Mặc thấy mỹ mãn bắn vào trong người hắn, hắn cũng chỉ mơ màng ưm a vài tiếng.

***************

Chương 59

Khi Hassan dần khôi phục lại ý thức mới phát hiện ra cái đuôi vậy mà vẫn ở trong người mình, tuyệt vọng chết mất. Đã thế này rồi, sao Tô Mặc không lấy đuôi ra giúp hắn chứ! Rốt cuộc em ấy muốn sao thì mới tha cho hắn đây!
Hassan rưng rưng nước mắt nhìn Tô Mặc, lại thấy Tô Mặc đang nghiêm túc nhìn lại hắn. Hassan hoảng sợ, nghĩ mình đã làm sai cái gì khiến Tô Mặc không hài lòng. Hắn vội vàng nhích người ngồi dậy. Hành động này tác động đến cái đuôi đang cắm ở nơi phía sau, làm cả người hắn mềm nhũn.
Hassan khó chịu rên, vẫn muốn đứng dậy nhưng bị Tô Mặc đưa tay ấn trở lại.
“Thật ra nãy giờ em vẫn nghĩ tới một vấn đề”. Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. “Anh thế này rồi, còn có thể làm đuôi biến mất không?”.
Hassan khiếp sợ trợn tròn mắt. Đương nhiên… được chứ! Hắn lập tức thu hồi tai và đuôi. Cơn tra tấn ở hậu huyệt cuối cùng cũng ngừng lại, Hassan chợt thấy may mắn như vừa thoát khỏi tai nạn, đồng thời cũng thấy mình ngốc quá đi thôi! Lúc bị tra tấn đến gần như phát điên, tại sao không nghĩ tới việc thu hồi đuôi chứ? Đó là khả năng bẩm sinh, lại còn để Tô Mặc nhắc nhở. Hắn đúng là… đúng là ngốc chết mà! Đáng đời bị Tô Mặc tra tấn như vậy!
Nhìn vẻ mặt ảo não của Hassan, Tô Mặc dịu dàng vỗ đầu Hassan: “Hassan ngoan lắm. Em bắt Hassan biến đuôi ra, chuyện sau đó khó chịu vậy, thế mà Hassan vẫn không thu hồi đuôi đi”.
A, thì ra là vậy. Hassan lập tức khôi phục trở lại. Không sai, Tô Mặc muốn hắn biến đuôi ra, không cho phép hắn thu hồi mà! Nếu vì cảm thấy quá dày vò đã tự tiện thu hồi thì có khác gì việc nói ra từ an toàn chứ? Hắn cũng không muốn ngừng, hắn muốn Tô Mặc làm đến bước cuối cùng. Hơn nữa, Tô Mặc cũng muốn vậy, cho nên hắn không làm sai.
Tuy bị một giống cái nhỏ nhắn vỗ đầu khen ngoan có hơi quái quái, nhưng được Tô Mặc khen vẫn làm Hassan rất vui vẻ. Hắn đưa tay ôm chặt lấy eo Tô Mặc, khẽ cọ mặt mình lên ngực Tô Mặc. Cả người đều kiệt sức, ngay cả động tác giơ tay cũng khó khăn, nhưng hắn lại thấy thoải mái và thư giãn chưa từng thấy, xen lẫn chút choáng váng, như thể cả người sẽ bay lên vậy.
Tô Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn bết mồ hôi của Hassan. Tuy cả người Hassan như một đống hỗn loạn, cái cần nhất bây giờ là tắm nước ấm, nhưng ôm thế này thật sự không tệ, cậu không muốn nhúc nhích chút nào.
Cuộc hoan ái kéo dài lại điên cuồng này chẳng những khiến Hassan sức cùng lực kiệt, mà còn làm Tô Mặc tiêu hao không ít sức lực. Càng quá đáng, càng càn rỡ, đồng nghĩa phải chuyên chú hơn, cẩn thận hơn. Cậu nhất định phải duy trì, ổn định tư thế, đồng thời chú ý chặt chẽ toàn bộ phản ứng của Hassan, huống hồ trong lúc đó còn trải qua một trận kinh hoảng khi Hassan gần như không thở nổi. Giờ phút này cuối cùng cũng thả lỏng, Tô Mặc mới cảm nhận được cơ thể mình cứng ngắc, mệt mỏi cỡ nào, thật sự đã hao tâm tốn sức quá độ.
Hai người đều mệt lử ôm nhau rồi thiếp đi lúc nào không biết. Tô Mặc hiếm thấy không tựa lên người Hassan mà ôm Hassan vào lòng. Vì vậy, lúc tỉnh dậy, cánh tay bị Hassan nằm lên của Tô Mặc đã tê rần. Cảm giác đau nhức dần tăng lên khiến Tô Mặc kêu rên không ngừng.
“Tô Mặc? Tô Mặc em sao vậy?”. Hassan kích động giúp Tô Mặc xoa xoa cánh tay. Hắn bất cẩn xoa hơi mạnh làm Tô Mặc thét toáng lên, chảy cả nước mắt. Hassan sợ hãi vô cùng, vội vàng buông tay, trơ mắt nhìn Tô Mặc ôm cánh tay la oai oái.
Một lúc lâu sau, cơn tê cuối cùng cũng hết. Tô Mặc thở hổn hển, lau nước mắt trên mặt, hung ác trừng Hassan, “Có phải anh trả thù tôi không?”.
Hassan không hiểu ra sao ngơ ngác lắc đầu. Trả thù gì cơ?
Tô Mặc nheo mắt: “Anh thành thật khai báo cho tôi. Có phải vì trước đó tôi quá tàn nhẫn nên anh mới cố ý bóp tôi mạnh vầy không? Làm tôi khóc chắc anh đắc ý lắm?”.
Hassan khiếp sợ trợn tròn mắt, lắc đầu quầy quậy. “Không có, không có! Tôi không có muốn làm em khóc! Sao, sao tôi có thể làm thế chứ!”. Hassan sốt ruột đến đòi mạng, cảm giác như có giải thích thế nào cũng không được vậy. Sao hắn có thể cố ý làm Tô Mặc khóc chứ! Hơn nữa, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ muốn trả thù! Sao Tô Mặc có thể nghĩ như vậy! “Tôi không hề muốn trả thù! Thật đó! Em cũng đâu có quá nhẫn tâm gì với tôi! Tôi thoải mái lắm!”.
Tô Mặc nhìn Hassan đầy hoài nghi. “Anh rất thoải mái?”. Ngay cả chính cậu còn thấy bản thân mình quá đáng! Chỉ là lúc đó Hassan thật sự quá mê người, cậu không khống chế được!
“Phải”. Hassan gật đầu. Mặc dù có lúc đau đớn khó chịu, cũng bị tra tấn sắp điên, nhưng tổng thể thì vẫn rất thoải mái! Thân thể hắn bây giờ vẫn còn cảm giác lười biếng nhẹ nhàng như muốn bay lên vậy, không hề giống bất kỳ một lần nào trước đây.
Nhìn vẻ mặt vui sướng nhớ lại của Hassan, Tô Mặc cảm thấy mình đúng là yếu xìu. Chuyện này với cậu gần như là một thử nghiệm thách thức giới hạn, vậy mà với Hassan thì lại là một trải nghiệm vui sướng, thoải mái! Bị đánh bại rồi! Đám thú nhân mấy người rốt cuộc có hạn cuối không vậy!
Tô Mặc oán hận nghiến răng. Cậu vắt óc nhớ lại xem còn có thủ đoạn nào tàn nhẫn hơn có thể sử dụng được không, không ngờ nhất thời không nghĩ ra được! Cảm giác thất bại trong lòng tăng thêm gấp trăm ngàn lần, Tô Mặc đứng dậy định ra ngoài nấu nước tắm, lại bị Hassan nhẹ nhàng ngăn lại.
“Tôi nấu nước cho”. Hassan hôn hôn Tô Mặc, ôm cậu lên giường. “Em nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi”.
Anh chắc chắn người cần nghỉ ngơi là tôi sao?! Tô Mặc bực bội ngẩng đầu trừng Hassan. “Anh được không đấy?”. Hồi nãy rõ ràng bị mần không dậy nổi!
Hỏi một giống đực vấn đề được hay không này tuyệt đối sai lầm. Hassan cười cười, hai tay giữ eo Tô Mặc nâng cậu lên qua đầu, một tay xoay ra sau lưng, lại ôm về từ dưới cánh tay*, vững vàng đặt xuống giường, tỏ vẻ mình không có vấn đề gì, vẫn mạnh mẽ vô cùng!

(*: đoạn này không chắc lắm, đọc mãi bản raw mà không hiểu rõ. [哈桑笑了一笑, 双手卡着苏默的腰将他举高过头顶, 单手回旋之后从背后放下, 再从腋下穿回, 稳稳地放回床上])

Tô Mặc đầu váng mắt hoa ngã ra giường, nhìn Hassan thoải mái nghênh ngang đi ra ngoài, trong lòng như có một vạn con Alpaca [16] chạy qua như điên.

[16] nguyên văn là [一万匹草泥马狂奔而过] một vạn thảo nê mã chạy qua: thảo nê mã 草泥马 cǎonímǎ là từ dùng lối chơi chữ của cư dân mạng để thay thế cho từ 肏你妈 cào nǐ mā (đ* mẹ mày) do có cách đọc gần giống nhau để tránh kiểm duyệt trên mạng. [Nguồn: Wikipedia]

Khả năng khôi phục tốt thì hay lắm sao! Lực mạnh thì có thể ức hiếp người khác vậy hả!
Tên trung nhị! Chờ đó cho ông!

******************


Chương 60.

Hai người thức dậy từ sớm, dọn dẹp tới lui, đến khi tắm rửa xong đã là giữa trưa. Chẳng những chưa ăn sáng mà bữa trưa cũng chưa có, Tô Mặc bụng đói rột rột quyết đoán quyết định sang nhà Linarin cọ cơm!
Thứ nhất, Tô Mặc mệt mỏi không muốn làm bữa trưa. Hơn nữa, cậu cũng thương xót Hassan vốn còn mệt hơn cậu (tuy nhìn bề ngoài thì chẳng có vấn đề gì cả), không muốn hắn phải vất vả. Thứ hai á hả, dù gì trước đó Linarin từng qua thăm nên cũng phải cho Hassan về lộ diện chút. Không thì Linarin sẽ cho rằng cậu đã làm gì Hassan – tuy quả thật cậu có thế này thế kia với Hassan nhưng không thể để mẹ vợ biết được!
Vừa nghe phải tới nhà Linarin, mặt Hassan liền đỏ rực. Tuy hắn biết Tô Mặc nói có lý, chỗ bên a cha không thể trốn không đi được. Thế nhưng vừa nghĩ tới lúc a cha đứng ngoài cửa, hắn đang… đang bị… Hắn liền hận cả đời không phải gặp a cha nữa.
Nhưng chính Hassan cũng biết đây chỉ là vọng tưởng. Vì thế, sau khi bụng Tô Mặc lại đánh trống thêm tiếng nữa, Hassan liền quyết đoán dắt Tô Mặc đến nhà Linarin.
Thế nhưng vừa mở cửa, Hassan đã cứng đờ tại chỗ. Tô Mặc theo phía sau hắn không kịp phản ứng liền đâm sầm vào người hắn.
“A!”. Tô Mặc hô đau một tiếng rồi đưa tay chọt chọt Hassan: “Anh làm sao thế!”.
Hassan cứng ngắc chắn phía trước cậu, không có chút phản ứng. Tô Mặc thấy kỳ quái, cậu ló đầu ra nhìn thì mới phát hiện bên ngoài có hơn trăm người đứng tụ tập, nhìn sơ qua thì tất cả đều là giống đực. Hơn nữa, mọi người đều nhìn cậu và Hassan chằm chằm không chớp mắt.
“Hassan? Bọn họ làm gì thế?”. Tô Mặc khó hiểu hỏi. Hassan bỗng giật mình, vội đưa tay bảo hộ Tô Mặc ra sau lưng, một mình nghênh đón phần lớn ánh mắt bất thiện của đám giống đực.
“Hừ hừ, cái tên Hassan nhà cậu không ngờ cũng khóc dữ ha. Lại đây, khóc cho mọi người nghe cái coi!”.
Một giống đực cao hơn Hassan chừng nửa đầu cười gằn tiến tới, quặp cánh tay siết lấy cổ Hassan kéo sang một bên. Nhóm giống đực còn lại ăn ý chen tới, trong nháy mắt đã bao phủ Hassan, hơn nữa, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng đấm đá bộp bộp.
Tô Mặc thật sự bị dọa đơ cả người. Đối với người vốn sống ở nơi đô thị hòa bình, ổn định như Tô Mặc, trận khiêu chiến hôm qua giữa Hassan và Riley đã là trường hợp đánh nhau kịch liệt nhất rồi. Nhưng bây giờ… là tụ tập đánh nhau à? Không không, rành rành là nhiều người đánh một!
“Hassan!”. Tô Mặc hoảng hốt nhào tới đám đông hỗn loạn, lại bị các giống đực ở vòng ngoài cản lại, hoàn toàn không nhìn thấy Hassan dù là một góc áo.
Tiếng chân đá tay đấm không ngừng truyền tới nhưng Hassan lại không có tiếng động gì. Tô Mặc gấp đến nỗi sắp khóc tới nơi. Cậu liều mạng muốn chen vào trong nhưng đám giống đực cao to chẳng khác nào mấy tòa tháp sắt thép, xô đẩy kiểu gì cũng không sứt mẻ. Sau đó Tô Mặc dùng tới cả răng nanh và móng tay, chỉ hy vọng có thể đẩy tên giống đực trước mặt đi. Thế nhưng giống đực nọ chỉ cúi đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười mặc cậu cào rồi lại cắn, mình thì vẫn không nhúc nhích.
Cuộc ẩu đả bên trong vẫn đang tiếp tục, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng khiêu khích châm chọc ‘Hassan, cậu khóc cho bọn tôi xem xem!’, ‘Phải đó, chẳng phải cậu từng khóc sao? Khóc nghe cái nào!’, ‘Rốt cuộc là khóc làm sao, dạy bọn này cái coi!’. Tô Mặc hao hết sức lực vừa vội vừa tức, trước mắt bắt đầu tối đi.
Tại sao? Tại sao lại quá đáng như vậy?! Cậu ức hiếp, làm Hassan khóc là chuyện của cậu! Tại sao đám giống đực này lại muốn đánh Hassan? Liên quan quái gì tới họ!!!!
“Lucca!!! Lemmy!!!”. Tô Mặc hít sâu một hơi, dùng toàn lực thét lớn tiếng.
Mấy người thấy giống cái không làm gì được mình nên mới dám khi dễ Hassan ngay trước mặt ông đây đúng không? Tô Mặc hung tợn nghiến răng. Hôm nay ông đây sẽ cho các người biết sự lợi hại của tiểu giống cái!
Nhà Lemmy ở gần đó, Lucca cũng sống cách đó không xa. Tiếng thét của tiểu giống cái lại cực kỳ chói tai thê lương. Vì thế, chẳng những Lucca và Lemmy được điểm danh gọi tên, những giống cái khác nghe thấy động tĩnh đều lần lượt chạy tới.
Á… Hình như sắp toi rồi… Nhóm giống đực đang trút giận nhất thời cứng đờ. Có vài người phản ứng nhanh muốn chạy trốn, nhưng đều bị các giống cái nghe tin chạy tới bao vây lại.
“Tô Mặc? Sao vậy?”. Nghe thấy âm thanh quen thuộc của Lucca, Tô Mặc liền nhào vào lòng y, khàn giọng khóc lớn: “Lucca! Hức… Bọn họ… hức… bọn họ bắt nạt……”.
Thật ra bản thân Tô Mặc không thích khóc. Tốt xấu gì cậu cũng là thuần 1, một người cực kỳ đàn ông đó! Nhưng cũng hết cách rồi, tới đây bị biến thành giống cái, cậu đã sâu sắc cảm nhận được sự bất lực của kiến càng rung cây lớn [17] khi chống lại tên giống đực dũng mãnh kia. Nếu không thể trực tiếp đối đầu, vậy cậu chỉ có thể sử dụng vũ khí tối thượng của giống cái. Nam tử hán đại trượng phu, phải biết co được dãn được vậy đó!

[17] Kiến càng rung cây [蚍蜉撼树]: trích từ bài thơ Điều Trương Tịch của Hàn Dũ, ẩn dụ sức mạnh rất nhỏ mà vọng tưởng dao động được sự vật mạnh mẽ, chỉ người không biết lượng sức. [Nguồn: Baidu]


Lucca tức giận nhìn nhóm giống đực đứng co người rụt cổ kia, sắc mặt những giống cái còn lại cũng đầy vẻ phẫn nộ. Vậy mà lại đi ức hiếp một tiểu giống cái! Tới nỗi người ta khóc thế này luôn! Đúng là phần tử bại hoại của giống đực!
“Hassan đâu?”. Lucca không vui hỏi. Hassan biến đi đâu rồi? Nếu có người thủ hộ ở đây thì tiểu giống cái sao có thể bị người ta ức hiếp được!
Nghe thấy tên Hassan, Tô Mặc liền khóc to tới gần như khó thở: “Bọn họ… đánh Hassan…”.
Lucca nhìn đám giống đực mặt mày ủ rũ, chợt hiểu rõ ngọn ngành, lòng cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Đây cũng chẳng phải lần đầu Hassan bị đánh. Mấy ngày gần đây hầu như là thấy một lần thì đánh một lần! Nhưng mấy tên ngu xuẩn này tại sao phải ra tay ngay trước mặt Tô Mặc chứ!
“Được rồi, đừng khóc nữa. Chúng ta kiểm tra xem Hassan thế nào đã”.
Nếu đã biết không phải chuyện gì lớn, Lucca cũng bình tĩnh lại, vỗ vỗ lưng Tô Mặc dịu dàng an ủi. Tô Mặc cậu không biết mấy tên giống đực này đều bị cậu hại thảm sao, Hassan hiển nhiên là chịu nạn thay cho cậu!
“Bọn họ không cho tôi qua đó!”, Tô Mặc nhân cơ hội tố cáo.
Lucca hừ một tiếng, kéo Tô Mặc bước tới trước: “Tôi lại muốn xem xem ai dám không cho qua!”.
Ai dám chứ. Nhóm giống đực tự biết mình đã gây họa ngoan ngoãn tách sang hai bên, để lộ Hassan nằm hôn mê dưới đất.
“Hassan!”, Tô Mặc bổ nhào tới cạnh Hassan, nước mắt rơi lã chã. “Hassan anh tỉnh lại đi! Hu hu… Hassan!”.
Lucca lắp bắp kinh hãi, vội đi tới kiểm tra. Sau khi phát hiện Hassan thật sự ngất đi thì không khỏi giận tím mặt. Bình thường ồn ào đánh nhau cũng không sao, vậy mà bây giờ lại đánh người ta tới nỗi ngất luôn thì đúng là quá đáng! “Ai ra tay? Bước ra đây!”.
Các giống đực người này ngó người kia, lắp bắp tỏ vẻ ai cũng có phần, dù không có thì cũng chỉ vì tạm thời không chen vào được thôi.
Nhiều như vậy? Hassan đúng là bị nhiều người ghét thật. Lucca lại hỏi: “Ai là người cầm đầu?”.
“Là tôi”. Giống đực quặp cổ Hassan lúc đầu rầu rĩ đáp lời.
“Bill?”, Lucca nhíu mày. “Sao cậu lại rủ mọi người đánh Hassan?”.
Giống đực cao to xấu hổ trả lời: “Lúc… lúc đến đây thì nghe thấy tiếng cậu ta khóc…”.
Lucca bị chọc tức tới bật cười: “Cậu ta khóc hay không khóc thì liên quan gì tới cậu? Người ta khóc cái là cậu muốn đánh người ta à?”.
Mặt mày Bill đầy cay đắng, khổ sở. Sao không liên quan tới hắn chứ, rõ ràng quá liên quan mà! Nếu không do Hassan và tiểu giống cái nhà hắn mở đầu, bạn lữ nhà anh ta sao cứ nhớ thương muốn ức hiếp anh ta phải khóc ra?! Dù cho giống đực tộc Gấu da dày thịt béo đi chăng nữa thì bị đâm kim vào khe hở móng tay cũng đau lắm đó! Nhưng, nhưng mà lời nói oán hận bạn lữ của mình này… sao anh ta có thể nói ra chứ!
*********************








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét