25/03/2020

HPCNB - chương 49

Edit + Beta: Carly



Chương 49:


Trời xanh, mây trắng khiến lòng người thấy vui vẻ. Harry ngồi trên cây hít thở bầu không khí thơm mùi cỏ xanh, trong tay là một quyển sách pháp thuật. Ánh dương ấm áp chiếu xuống người cậu, như phủ một vầng hào quang sắc vàng lên cậu bé tuấn mỹ trên cây, tôn lên khí chất lạnh nhạt, trông không giống người trần của cậu.
Harry lật một trang sách, tay vân vê chiếc lá rơi từ trên cây xuống. Cậu khẽ rũ mi, phát hiện thấy chú chó to ngồi xổm dưới gốc cây đang ngửa đầu nhìn mình. Lúc này, nó đối diện với ánh nhìn của Harry, tuy cơ thể nó vẫn cứng đờ nhưng không lập tức tránh đi, chỉ hơi bất an cào cào lớp bùn đất dưới chân.
Harry lẳng lặng nhìn nó một lúc lâu, sau đó cất sách vào túi. Cậu dùng một tay chống người, lưu loát trèo xuống, đứng cạnh chú chó. Vóc người cậu nhỏ gầy, chú chó chỉ cần thẳng người hơi ngước lên là có thể đối mặt với cậu. Harry nhìn ánh mắt vừa kích động lại do dự kia thì dứt khoát quay người rời đi.
Chú chó ở phía sau sửng sốt, mau chóng bám theo sau. Harry dừng chân quay đầu nhìn nó. Ban ngày ban mặt mà cả gan công khai bám theo cậu như vậy, không sợ bị người ta phát hiện sao? Nhưng mà, nhìn thân hình gầy guộc của nó, Harry nhận ra mình vẫn rất mềm lòng. Cậu khẽ thở dài, cho nó câu chú xem nhẹ và chú tàng hình.
Thản nhiên nói: “Đi theo tôi”.
Trong mắt chú chó nọ hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn dè dặt đi theo sau cậu, đi vào sâu trong rừng, né tránh những người khác. Khi Harry băng qua rìa Rừng Cấm lại còn muốn tiến sâu vào trong, chú chó kia sủa vài tiếng, cắn vạt áo Harry, ngăn cản bước chân cậu.
Harry đứng tại chỗ nhìn chú chó đứng cạnh. Xem ra người cha đỡ đầu này vẫn còn biết điều. Cậu cứ tưởng Sirius sẽ tỏ vẻ ủng hộ vì cậu có “tinh thần dũng cảm thám hiểm Rừng Cấm” chứ.
“Biến trở lại đi”. Harry thản nhiên nói. Chú chó đang cắn vạt áo cậu tức khắc cứng đờ, bộ lông dính dớp dường như dựng hết cả lên, làm Harry không khỏi bật cười trong lòng.
“Tôi biết ông là ai. Sirius, biến trở lại đi. Chỗ này ban ngày không có người tới”. Người vào đây thám hiểm vào ban đêm luôn nhiều hơn ban ngày. Từ khi xảy ra vụ hóa đá thì người đã ít nay lại càng ít hơn. Rừng Cấm bây giờ là nơi tuyệt hảo để giấu mấy thứ dơ bẩn, huống hồ là động vật, dù có bị phát hiện cũng chẳng sao.
Chú chó nhìn cậu với vẻ phức tạp, sau đó chậm rãi biến thành một người đàn ông gầy guộc, tóc tai vừa dài vừa rối xù, áo quần đầy vết bẩn, từ gương mặt hốc hác vẫn có thấy được người này vốn rất anh tuấn. Đôi mắt sâu thẳm của Sirius nhìn con đỡ đầu của mình, giọng khàn khàn:
“Tại sao… con nhận ra ta?”.
“Animagus (Hóa thú sư), ánh mắt của ông rất nhân tính. Hơn nữa, trong tay tôi có Bản đồ Đạo tặc, trên đó hiện lên tên của ông”. Harry giải thích khái quát: “Trong tòa lâu đài không hề có người lạ, một con chó to lại đột nhiên xuất hiện, quá dễ đoán”.
Nghĩ đến Nhà hiện tại của Harry, ánh mắt Sirius vừa vui mừng lại phức tạp: “Harry, con thông minh như mẹ con vậy”. Nhắc tới Lily, gương mặt Sirius liền hiện lên vẻ đau thương, phẫn nộ và tự trách.
“Tại sao con không sợ ta? Ta là tù nhân vượt ngục, mọi người đều nói ta phản bội James và Lily, tại sao con không gọi người tới bắt ta?”.
Harry dựa người vào gốc cây bên cạnh, đưa tay sờ lên thân cây thô ráp: “Tôi có một quyển album, trong đó có ảnh chụp của chú. Ánh mắt chú nhìn cha mẹ tôi… rất ấm áp. Tôi rất ngạc nhiên vì sao một người đàn ông yêu mến cha mẹ tôi như vậy lại phản bội họ, cho nên tôi muốn chính tai nghe thấy đáp án từ chú”. Harry quay đầu, đôi mắt xanh biếc lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt.
“Sirius, chú có phản bội cha mẹ tôi không?”.
“Không có!”. Sau niềm vui sướng, Sirius giật mình, rồi quát lên: “Ta tình nguyện để mình chết cũng tuyệt đối không phản bội James và Lily. Ta chưa bao giờ phản bội cha mẹ con!”. Đôi mắt vốn trong veo nay chỉ có đau thương, phẫn nộ và điên cuồng. Xem ra, ở trong Azkaban mấy năm nay, tinh thần của Sirius vẫn bị ảnh hưởng.
Harry khẽ thở dài rồi lấy một hộp bánh ngọt trong túi sách ra đưa cho Sirius. Đối diện ánh mắt ngỡ ngàng không dám tin của người đàn ông, Harry bình thản lên tiếng:
“Ăn đi, nhiêu đây hẳn cũng đủ cho chú”.
Sirius cảm thấy suy nghĩ của mình hình như có hơi trì trệ, không bắt kịp suy nghĩ của cậu.
“Con… con tin ta?”.
“Có thể xem là vậy, ít nhất hiện giờ tôi không muốn chú bị người ta tóm”. Harry thản nhiên nói: “Sau khi ăn xong thì kể lại mọi chuyện cho tôi đi. Nếu chú không phải kẻ phản bội, tôi sẽ giúp chú lấy lại sự trong sạch”.
“Được… được…”. Sirius kích động nở nụ cười, đôi mắt đen láy như ẩn chứa ánh dương, cực kỳ rạng rỡ.
Harry nhìn người đàn ông ăn ngấu nghiến, lấy một chai nước đưa qua. Cậu không muốn cha đỡ đầu của mình chết vì nghẹn đâu. Một buổi sáng trôi qua trong tiếng nhai nhồm nhoàm của người đàn ông.
Gió nhẹ thổi qua, trong Rừng Cấm thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót, côn trùng kêu. Lá cây lay động xào xạt, vài cái lác đác rơi xuống vai hai người. Sirius dè dặt nhìn cậu bé đang ngồi cùng dưới một tán cây với mình. Sau khi nghe chú kể lại câu chuyện, Harry liền nhắm mắt lại. Vì thế, Sirius mới có thể tự do quan sát. Hàng lông mi tựa như cánh bướm in hai bóng đen mờ dưới mắt, dung mạo thanh tú nhưng không nữ tính.
Trừ năm đầu khi mới sinh, đây là lần đầu tiên chú tiếp xúc với con đỡ đầu gần như vậy. Cục nắm nhớ năm nào còn nhỏ xíu không ngờ đã lớn đến vậy rồi, vừa thông minh vừa tri kỷ, tướng mạo cũng đẹp nữa. Người cha đỡ đầu cuồng con lẳng lặng cười ngu ngơ, đôi mắt đen láy lại dần ngấn lệ. Tốt quá, con đỡ đầu của chú, thật tốt quá…
Harry mở mắt liền thấy giọt nước mắt trong suốt kia ánh lên dưới ánh mặt trời, chảy xuống gương mặt thô ráp rồi rơi vào chòm râu trông như cỏ dại của chú. Rõ ràng là nụ cười đần độn không có chút hình tượng, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến tim Harry mềm nhũn. Đôi mắt vốn lạnh nhạt cũng trở nên dịu dàng.
“Tôi sẽ mang con Scabbers kia đến đây”. Harry khẽ nói, “Đến lúc đó, chú tự chứng minh mình trong sạch với tôi. Trong khoảng thời gian này thì tìm chỗ an toàn trốn đi, tôi sẽ cho Cỏ Nhỏ mang đồ ăn đến cho chú”.
“Cỏ Nhỏ?”
“Con mèo đen của tôi, có đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, nó sẽ tìm được chú”. Harry đứng thẳng dậy, ánh mắt rơi xuống áo chùng mỏng manh trên người người đàn ông. Cậu lấy một cái áo chùng trong túi ra, khoác lên người Sirius vẫn ngồi trên đất, lại lấy một cây đũa phép không rõ đặc điểm để xuống, sau đó xoay người chậm rãi rời đi.
Làn gió xa xăm truyền lời của cậu đến.
“Nhớ kỹ, nếu bây giờ chú bị bắt thì cái danh phản bội này sẽ đeo trên lưng chú cả đời”. Cho nên chú hãy ngoan ngoãn ở yên một chỗ đi, chuyện khác để tôi lo.
Sirius kéo chặt chiếc áo chùng trên người, cầm lấy đũa phép dưới đất. Hai tay dần run rẩy, rồi đột nhiên cất tiếng cười khùng khục. Người đàn ông cúi đầu, cơ thể không ngừng run rẩy, một tay che miệng, âm thanh như cười như khóc phát ra từ miệng chú, gương mặt không thể thấy rõ thấm đẫm nước mắt.
Ra khỏi Rừng Cấm, Harry nhẹ nhàng phủi đi những chiếc lá rơi bám trên người, cầm túi sách đi về phía tòa lâu đài. Cha đỡ đầu… bây giờ có thể xem như cậu có người thân rồi. Khóe môi khẽ cong lên, Harry rũ mi cười, trông tựa như đóa sen nở rộ. Lucius đứng ở cửa vào vừa ngước mắt đã nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp hiếm có của cậu bé. Biển xanh lục kia lăn tăn những gợn sóng vui sướng, lấp lánh tia sáng chói mắt, khiến tim Lucius khẽ nhói lên. Nếu yêu một người đến mức đau lòng, không ai có thể giải cứu y khỏi địa ngục tình yêu ngọt ngào này thì y nguyện ôm lấy cậu bé của mình cùng trầm luân vào bóng tối.
Người đàn ông khẽ cười, âm thanh quyến rũ mềm nhẹ tựa nhung, khiến người ta phải run rẩy như có sự cám dỗ dâng lên từ sống lưng. Đối diện với đôi mắt xám nhạt đầy dịu dàng kia, Harry vốn đang vui vẻ không hiểu sao càng thấy sung sướng hơn.
“Xử lý xong chuyện rồi à?”.
“Ừm, xong hết rồi, nên bây giờ tôi mới có thời gian tới gặp bạn đời của mình”. Lucius mỉm cười, người hơi khom xuống, “Harry, em cũng nên an ủi tôi chút chứ?”.
Harry khẽ cười trong lòng. Cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên mặt người đàn ông. Cậu nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập vui sướng ngạc nhiên kia. Thật ra tiếp nhận tình cảm của một người không khó như cậu tưởng, đúng không? Huống hồ đó là tình cảm đến chết cũng không thay đổi của sinh vật huyền bí. Tuy cậu không thể đáp lại bằng tình yêu say đắm như vậy nhưng cũng không ngại sống cùng người đàn ông này. Có lẽ đó cũng là một loại thích. Còn Snape… Cậu đắn đo hồi lâu, vẫn không thể xác nhận được tình cảm mình dành cho Sev là gì.
Nhớ lại hồi trước, Lương Kỳ (đồng bọn kiếp trước) từng nói, muốn xác định mình có phải gay hay không, cứ tìm đàn ông rồi lên giường với người đó là được. Bây giờ cậu đã xác định được mình không có hứng thú với phụ nữ. Vậy thì, muốn xác định xem mình có tình cảm với một người đàn ông hay không cũng chỉ còn cách lên giường. Harry hơi rối rắm. Cậu chưa từng quan hệ với ai kể cả phụ nữ. Mới vô đã gặp thử thách yêu cầu cao như vậy, hơi không kịp thích ứng lắm.
Bây giờ hai người đang đứng ở cửa lớn, có hơi nổi bật. Harry kéo tay Lucius, cố gắng né tránh đám đông, tiến vào phòng theo Yêu cầu. Cậu có vài lời muốn nói riêng với Lucius, nên không thể xuống hầm được, trong tòa lâu đài chỉ có phòng này là an toàn nhất.
Ở trong phòng, Harry do dự nói.
“Lucius, tuy tôi có thể chấp nhận tình cảm của chú, nhưng dường như tôi vẫn không buông bỏ được một người…”.
“Là Severus sao?”. Lucius khẽ hỏi, cúi người ôm lấy cậu ngồi xuống chiếc ghế sô pha lớn mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của cậu.
Harry hơi mím môi, cậu ỷ lại vào Snape rõ ràng vậy sao? Hay là tình cảm Snape dành cho cậu hoàn toàn không thể qua được ánh mắt của Lucius?
Lucius thoáng thở dài, tim thắt lại. Thật ra y đã có linh cảm về điều này. Dù gì sự ăn ý và tín nhiệm lẫn nhau giữa Harry và Snape vẫn luôn làm y rất ghen tị. Ngay từ đầu y đã biết, địa vị của Snape trong lòng Harry quan trọng hơn y nhiều. Nén xuống ghen tuông và đau đớn trong lòng, Lucius cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhạt của cậu. Cũng may sự cố gắng của y không phải không có kết quả. Nếu có thể đứng cạnh bạn đời, chuyện gì y cũng nhịn được.
Harry cảm nhận được trong nụ hôn này có tiếng khẽ than, nỗi bi thương, niềm yêu sâu đậm và cả sự bao dung. Cậu vô thức trúc trắc đáp lại. Hô hấp Lucius như ngừng lại trong thoáng chốc. Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên dồn dập, tham lam mút lấy. Tay người đàn ông chậm rãi tiến vào trong áo cậu. Sự bất đắc dĩ phải chia sẻ bạn đời với người khác khiến y càng khát vọng được thân thiết với bạn đời, huống hồ là trong tình huống hiếm có như vậy.
So với lần kháng cự trước, lần này Harry cảm nhận rõ hơn sự lưu luyến mê say người đàn ông dành cho mình. Trong đầu cậu không khỏi hiện lên lý luận của Lương Kỳ, Harry theo bản năng để mặc cho ngón tay của người đàn ông tùy ý càn quấy.
Từng lớp quần áo được cởi bỏ, Lucius nhìn thấy sợi dây chuyền trước ngực Harry nhưng không hỏi gì, chỉ ném luôn nó sang bên. Hiện giờ không có gì quan trọng hơn cậu bé trước mắt y cả. Ngón tay thon dài xoa lấy vết thương trên người cậu, những vết sẹo nhạt màu khiến đau đớn và thương yêu của Lucius như sắp tràn khỏi ngực.
“Nếu tôi có thể gặp em sớm hơn…”. Nhất định sẽ không khiến em chịu khổ như vậy. Em vốn nên là một cậu hoàng tử sống vô ưu vô lo trong sự che chở của mọi người, nhưng lại bị kẻ khác phá vỡ tòa lâu đài và cả vườn hoa trong đó.
Cơ thể Harry khẽ run, sự thân mật này khiến cậu hơi mất tự nhiên. Nụ hôn khẽ trên xương quai xanh, bàn tay không ngừng mân mê sau lưng, khiến cơ thể cậu dần nóng lên. Người đàn ông gọi từng tiếng triền miên, cơ thể cao lớn đặt cậu xuống sô pha mềm mại.
“Harry… Harry…”.
Há miệng thở hổn hển, đôi môi run rẩy của Harry chợt cất tiếng rên rĩ. Mái tóc dài màu bạch kim của người đàn ông chảy xuống đầu vai, lướt qua da cậu. Nơi dâng đầy dục vọng được y dịu dàng ngậm liếm. Harry run người, đưa tay muốn đẩy Lucius ra, lại bị y đưa tay cố định yên tại chỗ.
“Buông… buông ra”. Cơn khoái cảm dồn dập khiến Harry có phần bất an. Hương hoa uất kim hương thoang thoảng tỏa ra từ người Lucius dần trở nên nồng đậm. Bị vây trong mùi hương đó, Harry cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng.
Một ngón tay thử dò xét vói vào cửa động. Harry cứng người, hít một hơi thật sâu. Lucius ngẩng đầu lên, nửa thân trên ngăn lại cậu bé muốn rụt người ra sau. Đôi mắt xám nhạt nay đậm màu hơn, bên trong là sự đấu tranh và dục vọng không thể áp chế.
Harry thở gấp nhanh chóng lên tiếng: “Không được, tôi… tôi còn chưa trưởng thành”. Cậu đã thành niên hơn mười năm trước rồi, nhưng cơ thể của cậu thì không, mới rồi cậu cũng có nghía qua kích cỡ của Lucius… tuyệt đối sẽ chết người đó.
Lucius cúi đầu lấp kín môi Harry, liếm mút, nuốt lấy âm thanh phát ra từ miệng cậu. Ngón tay không ngừng xoay chuyển trong cơ thể khiến Harry cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt. Bỗng nhiên, thái dương Harry đau nhói, tiếng rên rĩ tràn ra từ nơi hai đôi môi đang quấn lấy nhau. Lucius tưởng động tác của mình hơi thô bạo nên di chuyển ngón tay chậm đi.
Harry lại để ý tới cảm nhận trên cơ thể. Tầm mắt cậu đột nhiên trở nên mơ hồ. Cơn choáng váng qua đi, cậu phát hiện cơ thể mình như rơi vào một nơi đầy bóng tối; theo bản năng giơ tay lên thì nghe thấy tiếng xiềng xích vang lách cách. Sau tai truyền tới hơi thở ấm áp, tiếng cười khẽ đầy châm chọc cùng ác ý khiến cơ thể Harry cứng đờ.
“Quái vật nhỏ của ta ~~ thật là ngoan ngoãn”. Một đôi tay từ phía sau vòng lấy cậu. Rõ ràng là nhiệt độ cơ thể ấm áp, lại khiến cơ thể cậu hoảng sợ run rẩy. Thứ nóng bỏng phía sau để ngay cửa động, tàn nhẫn đâm vào cơ thể cậu bé mà không có bất cứ thứ gì bôi trơn.
Harry hừ một tiếng, trán toát mồ hôi lạnh. Cơn đau như xé rách cơ thể khiến cậu gần như mất đi ý thức. Người đàn ông phía sau lại vô cùng vừa lòng khi thấy cậu đau đớn run rẩy, gã dần rút ra không chút kiêng dè; cảm nhận được cơ thể trong lòng dường như sắp ngất thì lại thô bạo đâm vào.
Há mồm thở dốc, Harry không có tiêu cự nhìn vào khoảng không. Trong thức hải truyền đến cơn đau bén nhọn, làm Harry tỉnh táo lại. Nguồn cơn dục vọng kề sát bên dưới khiến Harry theo bản năng la lên.
“Buông tôi ra!”.
Lucius kinh ngạc ngồi trên sô pha. Đôi mắt xanh biếc tràn ngập sát ý, hoảng sợ và oán hận khiến tim y không ngừng co thắt. Y vươn tay tới, đầu ngón tay người đàn ông vừa chạm vào da đã bị cậu đập ra. Trong phút chốc, đôi mắt xanh của Lucius như sắp chảy nước mắt. Y không quan tâm mình bị tay chân cậu đánh lên người, chỉ ôm chặt lấy cậu.
“Nhìn tôi, Harry, Harry, tỉnh lại nào!”. Hai tay ôm lấy má Harry, Lucius gấp gáp gọi cậu. Cậu bé như lâm vào hồi ức kinh hoàng nào đó nghe thấy âm thanh quen thuộc, cơn vùng vẫy dần dịu đi, đôi mắt xanh cũng từ từ trở lại sắc trong bình thường. Môi cậu run run, do dự lên tiếng.
“Lucius?”.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, để mặt Harry áp vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc đen dài của cậu.
“Không sao, không sao…”. Lucius hôn lên những sợi tóc hỗn loạn của Harry: “Tôi xin lỗi, Harry. Xin lỗi em, không sao nữa rồi…”.
Harry thở dốc, mệt mỏi tựa vào lòng Lucius. Phắc, xảy ra chuyện quái gì vậy?! Sao lại đột nhiên phát ra ký ức được thiết lập ban đầu? Trải qua chuyện như vậy, Harry rùng minh, đổi lấy cái ôm chặt hơn của Lucius. Hình tượng lão bá tước biến thái kia rốt cuộc do ai thiết kế vậy, đúng là… quá ghê tởm!
Noah, mi dậy chưa?  
Tôi đây, chủ nhân.  
Hồi nãy mi vừa làm gì vậy? Sao lại đột nhiên rơi vào ký ức của Harry?  
Chủ nhân? Noah có làm gì đâu?  
Mặt mày Harry lập tức sa sầm, Noah lại lập tức lên tiếng:
À, chủ nhân, là do quy trình tự kiểm tra. Khi nãy quy trình đúng lúc kiểm tra đến hệ thống tồn trữ, vận hành hoàn tất là không sao nữa.  
… Hệ thống tự kiểm tra chết tiệt! Harry nghe tiếng an ủi vang lên không ngừng bên tai, cũng vỗ vỗ lưng Lucius trấn an.
Thôi bỏ đi. Mặc dù trải nghiệm đó làm người ta không thể nào chấp nhận được nhưng cũng nhờ đó mà Lucius không tiếp tục nữa. Cậu mới mười hai tuổi thôi, không muốn mau chóng dâng mình lên như vậy. Quan trọng nhất là với chiều cao hiện tại của cậu, nhìn kiểu gì cậu cũng là người bị đè; vẫn nên chờ đến khi cậu trưởng thành đi rồi tính tiếp. Còn chuyện hai người đàn ông này có nhịn được hay không thì… đó không phải chuyện của cậu.
Sợ bóng sợ gió một hồi khiến cả người Lucius ướt đẫm mồ hôi lạnh, dục vọng cũng biến mất từ lâu. Y cảm thấy mình phải đối mặt với quá khứ của Harry. Những người dám cả gan tổn thương đến Harry, trong mắt Lucius hiện lên sát ý lạnh lẽo, nếu không vì bọn chúng đã rơi vào địa ngục thì y nhất định sẽ khiến những kẻ đó sống không bằng chết. Hít sâu một hơi, Lucius vỗ lưng cậu trấn an. Y sẽ không nhẫn tâm vạch lại vết sẹo của Harry. Sau khi trở lại, y cũng nên nói chuyện với Snape một chút. Cậu bé của y, sao Merlin lại nhẫn tâm để cậu phải chịu tra tấn ngược đãi như vậy. Sau này có bọn tôi bên cạnh, nguyện em có thể rời xa mọi ác mộng và quá khứ đầy tàn nhẫn đó. Nghiêng đầu khẽ hôn lên hai má Harry, Lucius ôm chặt lấy cậu một lúc lâu không nói gì.
*************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét