Edit: Carly + Tiểu Thiên
Beta: Carly
Chương 61.
Lucca hừ cười: “Được rồi, tôi biết nguyên do cậu làm vậy.
Nhưng cậu ra tay quá nặng rồi! Đều là người cùng tộc với mình, vậy mà lại đánh
tới nỗi người ta ngất luôn? Cậu không thấy mình quá đáng sao!”.
Mặt mày Bill lại càng thêm khổ não. Thật ra anh ta
không có nặng tay! Vốn chỉ tùy tiện đánh hai cái cho bỏ tức thôi, bình thường
đánh xong, Hassan còn có thể đi săn với bọn họ mà! Lần này sao lại ngất chứ…
Anh ta hoàn toàn không ngờ tới!
“Tôi, tôi thật sự không có đánh nặng tay mà!”. Bill
quay đầu nhìn các giống đực khác: “Các cậu…”.
“Không có, không có!”, những người còn lại lắc đầu quầy
quậy. “Chỉ đánh nhẹ hai cái thôi!”. Đều là người cùng tộc, sao có thể nặng tay
chứ!
“Ai cũng nói không có, vậy sao Hassan lại ngất chứ!”,
Lucca nghiêm mặt. “Chẳng lẽ do trận khiêu chiến hôm qua giữa cậu ta với Riley?”.
“Không có đâu!”, Lemmy đứng cạnh tiếp lời. “Hôm qua
tôi có hỏi Riley rồi, em ấy nói thương tích của Hassan không nặng, tệ lắm chỉ một
hai ngày là khỏe à!”.
“Vậy rốt cuộc là làm sao đây?”. Lucca nhíu mày kiểm
tra lại cho Hassan lần nữa. Hassan vẫn hôn mê chưa tỉnh, mặt mày có phần thống
khổ.
Tô Mặc nhào vào lòng Hassan nức nở lại dần hiểu được.
Thật ra đầu sỏ hại Hassan ngất đi chính là cậu! Nếu không vì cậu tra tấn Hassan
đến sức cùng lực kiệt, thì với thể chất mạnh mẽ tới biến thái của giống đực,
sao có thể bị đánh ngất dễ dàng như vậy! Cuộc đối chiến với Riley hôm qua còn
ghê gớm hơn hôm nay nhiều, nhưng Hassan cũng không ngất xỉu.
Nhưng mà, chuyện này cậu tự biết là được, tuyệt đối
không thể để người khác biết! Không thì không biết bọn họ sẽ còn ức hiếp Hassan
kiểu gì nữa đâu! Hơn nữa, trước đó rõ ràng Hassan đã hồi phục, còn chọc cậu nữa
mà. Nếu không bị mấy tên này vây lại đánh thì làm sao hắn ngất được!
Tô Mặc nghẹn ngào. Tiếng khóc cũng thê lương hơn, hiển
nhiên tính noi theo gương Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành [18].
Người dám khi dễ Hassan, cậu tuyệt đối không tha một ai! Chỉ có cậu có thể ức
hiếp Hassan! (Garfield viết: chỉ có ta được bắt nặt Odie!) [19]
[18] Mạnh Khương Nữ
khóc đổ Trường Thành [孟姜女哭倒长城]: là câu chuyện dân gian nổi tiếng của Trung
Quốc, kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than
khóc và làm sụp đổ một góc thành. [Nguồn: Wikipedia]
[19] Garfield là nhân
vật chính hư cấu trong bộ truyện tranh cùng tên của tác giả Jim Davis. Nó là một
con mèo lười biếng, ham ăn ngủ, thích bắt nạt cậu chủ Jon và chú chó Odie
Thấy tiểu giống cái khóc thảm thương như vậy, Bill rất
bất an. Thôi được rồi, quả thật anh ta có chút tư tâm, muốn hù dọa cậu ấy một
chút. Suy cho cùng tiểu giống cái này đã khiến anh ta ăn đắng không phải chỉ mới
lần này!
Nhưng làm tiểu giống cái khóc thành ra thế này… anh ta
sẽ bị phạt tiên hình trước mặt mọi người đó! Bill bỗng chốc thấy hoảng sợ. Nói
không chừng còn có thể bị trục xuất khỏi bộ lạc! Vì trước đây chưa từng có ai
dám ức hiếp tiểu giống cái như vậy! Bill càng nghĩ càng hoảng, mặt mày tái nhợt
không còn chút máu. Bị trừng phạt vì bắt nạt tiểu giống cái, nói không chừng bạn
lữ nhà anh ta sẽ không cần anh ta nữa!
Giống đực bị dọa nhìn Tô Mặc với vẻ van xin. Tiểu giống
cái à, cậu đừng khóc nữa! Tôi chỉ đánh Hassan hai cái, đá ba cái thôi! Đợi
Hassan tỉnh lại rồi để cậu ta đánh tôi gấp bội có được không? Gấp mười cũng được,
tôi nhất quyết không đánh lại! Van cậu đừng khóc nữa mà!
Tô Mặc không thèm để ý tới anh ta, chỉ cực kỳ chăm chú
khóc. Vì thế, các giống cái vây xem đều nhìn thấy một tiểu giống cái yếu ớt
khóc nức nở đến khó thở nổi, hai mắt đỏ bừng, lại còn không ngừng muốn ôm lấy
giống đực vẫn còn hôn mê nằm đó không nhúc nhích, ngón tay run rẩy vuốt ve miệng
vết thương trên người hắn.
Rất nhiều giống cái đều đỏ mắt.
Nếu người ngã xuống ở đây là bạn đời của họ thì họ sẽ
làm sao? Nếu người bị thương ngất xỉu là bạn đời của họ thì họ sẽ thế nào?
Rừng sâu bên ngoài bộ lạc luôn đầy rẫy nguy hiểm. Mỗi
một lần đi săn đều là một lần giống đực liều mạng. Giống đực mạnh cách mấy cũng
có lúc bị thương, hằng năm đều có người thiệt mạng trong lúc đi săn. Vì thế họ
rất đồng cảm với sự bi thương của tiểu giống cái, có vài giống cái đã mất đi bạn
lữ thậm chí còn khóc theo.
Thế nhưng, càng đau buồn, các giống cái này cũng càng
phẫn nộ. Để một tiểu giống cái phải chịu nỗi bi thương này, làm người thủ hộ của
cậu ấy bị thương ngất xỉu, lại còn không phải trong lúc đi săn, mà do giống đực
cùng bộ lạc không phân phải trái vây đánh! Thật là tàn ác không thể tha thứ được!
Các giống đực đã ra tay hành hung bị các giống cái
nhìn với ánh mắt khiển trách dần cuộn mình vào một góc. Trong đó có cả chính bạn
lữ của bọn họ kìa! Trời ạ, bị bạn đời thấy mình ức hiếp tiểu giống cái, bọn họ
còn có thể sống qua đêm nay sao? Không không, có lẽ không qua đêm nay, bọn họ
đã bị vứt bỏ rồi!
Các giống đực kinh hoảng lần lượt nhìn chằm chằm vào
Hassan, thầm cầu nguyện: Hassan, cậu mau tỉnh lại đi! Cậu tỉnh rồi thì tiểu giống
cái nhà cậu sẽ không khóc nữa! Cậu nhất định phải làm chứng là bọn tôi thật sự
không có đánh mạnh tay!
Không biết có phải lời cầu nguyện của bọn họ làm Thần
thú cảm động hay không, cuối cùng Hassan cũng dần tỉnh lại. Còn chưa mở mắt đã
nghe thấy tiếng khóc thảm thương của Tô Mặc, hắn sợ tới nỗi lập tức bật dậy:
“Tô Mặc? Em sao vậy?”.
“Hassan!”. Tô Mặc nhào vào lòng hắn gào khóc. Trước đó
cậu chỉ dùng nước mắt giống cái làm vũ khí, nhưng khi thấy Hassan vừa mở mắt đã
lo lắng gọi cậu, thì Tô Mặc đã thật sự tuôn trào nước mắt. “Xin lỗi anh…
Hassan… Xin lỗi! Em không nên… chọc anh khóc như vậy! Có phải… họ khinh thường
anh… nên mới… mới…”.
Tô Mặc rất căm ghét tính tùy hứng và ích kỷ của bản
thân. Chỉ nghĩ rằng chọc Hassan rất vui, mà không chịu suy nghĩ kỹ xem, ở thế
giới Thú nhân luôn tôn vinh sự dũng cảm, thà đổ máu chứ không đổ lệ này, bị một
tiểu giống cái chọc cho khóc là nỗi sỉ nhục lớn đến cỡ nào cơ chứ? Hassan lại
vì thế mà phải chịu biết bao nhiêu lời phê bình, chê trách? Những ánh mắt khinh
thường trước đó hắn còn chưa chịu đủ sao? Tại sao còn ngây thơ cho rằng đây chỉ
là chuyện của hai người? Tại sao lại đẩy Hassan vào tình cảnh khó xử như vậy?
Này tiểu giống cái, cậu đừng nói lung tung chứ! Bọn
này khinh thường Hassan hồi nào! Bọn tôi rõ ràng… rõ ràng chỉ hâm mộ ghen tị
thôi mà! Các giống đực tranh nhau kêu loạn biện giải cho mình. Tô Mặc không
nghe rõ câu nào, chỉ cảm thấy tiếng ồn ào chung quanh đều tràn ngập giễu cợt,
ác ý. Tim cậu đột nhiên đau nhói, họng ngòn ngọt. Trước mắt bỗng tối đen, rồi cậu
không biết gì nữa.
“Tô Mặc!”, Hassan kích động đỡ lấy Tô Mặc, thấy khóe
miệng cậu chậm rãi tràn ra một dòng máu tươi thì sợ tới nỗi suýt ngừng thở.
Lucca cũng giật cả mình, vội cúi người kiểm tra. Các giống đực chẳng hiểu sao lại
gây họa đều câm như hến. Trong phút chốc, cả đám người trên sân lặng ngắt như tờ.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào dòng máu chảy xuống trên gương mặt tái nhợt của
tiểu giống cái. Đỏ tươi gai mắt, thấy mà sợ hãi.
****************************Chương 62.
Tô Mặc hôn mê chẳng qua do bi thương, lo lắng quá độ
thôi, phun búng máu kia ra rồi cũng dần tỉnh lại. Nhưng cậu không khóc nữa, chỉ
kéo tay Hassan lẳng lặng rơi lệ. Nước mắt thấm xuống máu tươi bên môi, biến nó
thành sắc đỏ thẫm.
Hassan đau đớn như tim vỡ ra, luống cuống ôm lấy Tô Mặc
nói năng lộn xộn: “Tô Mặc, Tô Mặc, em sao vậy? Đừng khóc, tôi không sao mà! Thật
sự không sao cả! Chỉ, chỉ đánh đánh đá đá mấy cái thôi, trước đây tôi cũng bị
đánh nhiều rồi! Em xem, chẳng phải lần nào tôi cũng ổn sao!”.
Thì ra… đây không phải lần đầu Hassan bị đánh? Tại sao
cậu chẳng biết gì cả, còn tra tấn dày vò Hassan như vậy… Cậu đã làm gì vậy! Tô
Mặc vừa đau thương vừa hối hận trong lòng, một búng máu lại phun ra không kìm
được.
“Hassan, cậu câm ngay cho tôi!”, Lucca vừa vội vừa tức,
lớn tiếng quát. Tên giống đực ngu xuẩn, rốt cuộc cậu có biết vì sao Tô Mặc lại
đau lòng đến hộc máu không! Cậu nghĩ mình đang an ủi đó à? Rõ ràng là đang đâm
dao vào tim cậu ấy!
“Tô Mặc, cậu nghe đây, mọi chuyện không như cậu tưởng
đâu”. Lucca quay sang giải thích cho Tô Mặc: “Bình thường giống đực luôn đánh
nhau vậy đó. Họ không cố ý đánh ngất Hassan, đầu đuôi mọi chuyện tôi sẽ điều
tra rõ ràng. Nhưng bọn họ đánh Hassan tuyệt đối không vì khinh thường hắn.
Không ai khinh thường Hassan cả, tôi cam đoan với cậu. Cậu tin tôi chứ?”.
Tô Mặc giương mắt nhìn Lucca, khẽ gật đầu.
Lucca thở phào nhẹ nhõm. Chịu tin là được rồi, y cứ sợ
Tô Mặc sẽ hóa ác. Nhìn thì như tiểu giống cái mềm mỏng nhỏ yếu, tính tình sao lại
mãnh liệt dữ dội vậy!
“Cũng tại tôi không đúng. Rõ ràng biết cậu không rõ rất
nhiều chuyện, lại cứ cho rằng qua một thời gian cậu sẽ tự biết nên không nói với
cậu. Không thì cậu cũng sẽ không tới mức hiểu lầm như vậy”.
Sao Tô Mặc lại cho rằng Hassan bị người ta khinh thường
chứ? Chẳng lẽ cậu ấy không biết hiện giờ Hassan là giống đực được tất cả mọi
người trong bộ lạc hâm mộ sao? Có một giống cái tốt với hắn như vậy, khiến biết
bao nhiêu giống đực ghen tị hộc máu đó! Trước mặt giống cái mình yêu thích, tôn
nghiêm của giống đực chỉ là vụn vặt! Có thể làm bạn lữ mỉm cười vui vẻ mới là
vinh quang chân chính của giống đực! Các giống đực đã vây đánh Hassan thật sự
có khổ mà không than được. Không thì họ thật sự sẵn lòng để bạn lữ chọc cho
khóc đó!
Thật vậy sao? Tô Mặc nghi hoặc nhìn Lucca, ngó sang
Lemmy, lại nhòm các giống cái vây xung quanh cùng với đám giống đực bị đuổi ra
xa. Tất cả mọi người đều đồng loạt ra sức gật đầu với cậu.
Không sai! Cậu và Hassan ân ái như vậy, tụi tui cực kỳ
hâm mộ! Làm sao mà khinh thường được! Còn nữa, rốt cuộc là cậu đã làm gì Hassan
mà cậu ta khóc được vậy, có thể chia sẻ chút hay không không không không???
Nhìn đôi mắt sáng bừng của các giống cái, cuối cùng Tô
Mặc xác định đúng là mình đã hiểu lầm. Lòng thấy an tâm hơn nhiều, mà hai má cậu
cũng nhanh chóng đỏ ửng vì xấu hổ. Chỉ vì hiểu lầm nhỏ xíu mà cậu đã làm lớn
chuyện! Thét to cầu cứu, khóc lóc nghẹn ngào, còn hộc máu ngất xỉu… Chẳng khác
nào tiểu nhược thụ! Quá yếu ớt! Tô Mặc thẹn quá thành giận!
Bất kể làm sao, đám giống đực đánh người kia vẫn không
đúng! Nếu không vì bọn họ đánh Hassan rồi còn chêm thêm mấy câu chửi kháy thì cậu
tuyệt đối đã không hiểu lầm như vậy!
Tô Mặc đang tự hỏi phải làm sao để đám người đã bắt nạt
Hassan biết tay, tộc trưởng đại nhân đã nghe tin chạy tới. Đằng sau là gần như
toàn bộ những người còn ở lại trong bộ lạc.
Người bảo hộ bị đánh trọng thương ngất đi, khiến tiểu
giống cái hộc máu ngất xỉu – Sự việc lần này thật sự rất tệ. Phàm là người nghe
được vài câu, dù là giống đực hay giống cái, tất cả đều tức giận hết sức.
Vì thế, tộc trưởng còn chưa kịp hạ lệnh, dũng sĩ thú
nhân phụ trách chấp pháp đã trực tiếp áp giải các giống đực gây chuyện đến quảng
trường công khai hành quyết. Do người gây sự quá nhiều, quần chúng vây xem đều
sôi nổi hăng hái, tuyệt đối không để hung thủ nào chạy thoát!
Thật ra các giống đực này còn có thể trốn đi đâu chứ,
hầu như đã sợ đến nhũn chân! Chỉ tùy tiện ầm ĩ xíu đã gây ra chuyện lớn vậy, bọn
họ sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc sao?
Tộc trưởng vừa nhìn theo các giống đực run rẩy bị lôi
tới quảng trường, vừa nghe Lucca và những người khác thuật lại đầu đuôi câu
chuyện, trong lòng rất do dự.
Nhìn từ hậu quả, người thủ hộ bị đánh hôn mê, tiểu giống
cái hộc máu ngất xỉu, thì việc lần này thật sự rất tệ. Các giống đực đánh người
nhất quyết phải bị công khai tiên hình, sau đó trục xuất khỏi bộ lạc, tuyệt đối
không cần thương lượng.
Nhưng mà, vấn đề ở chỗ, bất kể thấy thế nào thì đây rõ
ràng là chuyện đùa giỡn bình thường! Mỗi ngày trong bộ lạc đều sẽ xảy ra tám,
mười vụ kiểu vầy! Nếu chỉ vì thế mà đuổi hơn trăm giống đực đi… chẳng phải hơi
quá sao!
Mọi chuyện thành ra như vầy thì trách ai được? Tộc trưởng
cực kỳ đau đầu.
Trách tiểu giống cái chuyện bé xé to? Nhưng người ta
lo lắng cho người thủ hộ thì sai cái gì? Tình sâu nghĩa nặng, cực kỳ cảm động
đó!
Trách Hassan chịu đòn kém quá? Nhưng hôm qua cậu ta mới
nhận khiêu chiến, rồi mấy ngày nay trong tối ngoài sáng bị đánh thêm bao nhiêu
lần nữa thì ai biết!
Trách tới trách lui, vẫn là đám giống đực gây chuyện
không đúng! Ai bảo bọn họ đánh người trước mặt tiểu giống cái người ta! Trước
kia đã đánh Hassan nhiều lần như vậy (ngay cả hắn cũng có phần), không bị Tô Mặc
nhìn thấy thì chẳng phải sẽ không sao sao!
Chính xác, quyết định vậy đi! Tộc trưởng quyết định. Mấu
chốt là do bọn họ làm tiểu giống cái hoảng sợ! Cho nên…
“Tô Mặc, giao cho cậu xử lý các giống đực này đó. Muốn
làm gì thì làm!”.
Tộc trưởng hiên ngang lẫm liệt. Tiểu giống cái vẫn khá
mềm lòng, lần trước Hassan kinh động đến cậu ấy, cậu ấy cũng không làm gì, chẳng
phải sao? Còn đến với Hassan luôn. Cho nên, cứ để cậu ấy xả giận là được, chứ
đuổi khỏi bộ lạc gì chứ, bỏ đi!
***************************Chương 63.
Tô Mặc không dễ dàng bỏ qua như tộc trưởng nghĩ, vì cậu
cực kỳ muốn dạy dỗ những người ức hiếp Hassan một trận ra trò!
“Tôi không hiểu quy định của bộ lạc lắm!”, Tô Mặc hồn
nhiên nhìn tộc trưởng, cố hỏi dù biết rõ: “Dựa theo quy định thì phải phạt thế
nào?”.
Ối trời, đã bảo cậu muốn xử lý sao cũng được thì mắc mớ
gì phải để ý tới quy định chứ! Tộc trưởng sốt ruột. Nhưng tiểu giống cái đã hỏi
rồi, hắn không thể không trả lời. “Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng tham khảo những quy định khác thì ít nhất cũng phải công khai tiên hình
năm trăm cái, sau đó trục xuất khỏi bộ lạc”.
Hơn một trăm giống đực bị áp tới quảng trường lập tức
quỳ xuống tại chỗ hơn phân nửa. Tiên hình năm trăm cái chẳng là gì cả nhưng mà
phải công khai hành quyết! Còn phải trục xuất khỏi bộ lạc! Chuyện mất thể diện
như vậy… rõ ràng còn đau hơn trực tiếp xử tử nữa!
Tô Mặc chớp mắt: “Nghiêm trọng vậy! Nếu bị trục xuất
khỏi bộ lạc thì bạn đời của bọn họ phải làm sao? Cũng cùng đi hả?”.
Tộc trưởng lắc đầu: “Trừ khi là lời thề bạn đời cấp
cao nhất, không thì bản thân giống cái đó có thể quyết định mình sẽ đi cùng hay
ở lại”.
Thoáng dừng lại mấy giây, tộc trưởng bổ sung: “Có điều,
với tình huống kiểu như bị trừng phạt vì bắt nạt giống cái này, phần lớn giống
cái đều sẽ chọn giải trừ kết đôi. Dù sao giống đực cũng nhiều, giống cái rất dễ
tìm được bạn đời mới”.
Non nửa giống đực còn lại cũng khuỵu xuống. Bởi vì bạn
đời của họ… vậy mà lại ngầm thừa nhận!
Tô Mặc kinh ngạc há hốc mồm. Nói cách khác, thế giới
Thú nhân còn có thể ly hôn? Hơn nữa, giống cái nói không muốn là không muốn
luôn! Tái hôn cũng không có bất cứ trở ngại nào! Thế giới này có phải tốt với
giống cái quá không!
Nhìn hơn một trăm giống đực quỳ trên đất run rẩy, Tô Mặc
cũng không nhịn được mà mềm lòng. Vì chút chuyện nhỏ mà làm người ta ly hôn
luôn thì hơi quá đáng! Tuy việc bọn họ đánh Hassan rất đáng giận nhưng chung
quy thì đầu sỏ hại Hassan ngất chẳng phải chính cậu sao!
Tô Mặc nhìn Lucca nhờ giúp đỡ: “Bọn họ thật sự không cố
ý đánh ngất Hassan?”.
Lucca khụ một tiếng, nhìn mấy tên giống đực sắp bị hù
chết: “Tô Mặc hỏi các cậu đấy. Các cậu có cố ý đánh Hassan ngất không?”.
Không có, không có, tuyệt đối không! Các giống đực
nhanh chóng tóm lấy cơ hội kháng án. Bọn tôi thật sự đánh chơi thôi, hoàn toàn
không ngờ Hassan sẽ bị đánh hôn mê! Nhưng chuyện đánh người vẫn là sai! Chúng
tôi tình nguyện để Hassan đánh lại gấp đôi, tuyệt đối không đánh trả!
Tô Mặc bị tiếng ầm ĩ của bọn họ làm choáng váng, cau
mày hỏi Lucca: “Họ cũng thật sự không khinh thường Hassan vì anh ấy bị tôi chọc
cho khóc?”. Chuyện này tuy Lucca đã giải thích rồi nhưng cậu vẫn còn chút nghi
ngờ. Lúc cậu không để ý, Hassan không biết đã ăn khổ biết bao nhiêu lần rồi!
Lần này không cần Lucca nhắc, các giống đực đã người
này nối người kia thay phiên giải thích. Không, không, sao bọn tôi có thể khinh
thường Hassan chứ? Hâm mộ còn không kịp đó! Chuyện bị chọc cho khóc này bọn tôi
hoàn toàn không làm được! Làm bạn lữ thất vọng hết lần này đến lần khác, bọn
tôi thật sự khổ sắp chết rồi! Vì hâm mộ ghen tị nên bọn tôi mới đánh cậu ấy!
Tô Mặc…
“Vậy cho nên, các anh cũng muốn bị chọc tới khóc?”. Tô
Mặc không dám tin. Giống đực thế giới này bị làm sao thế? Vụ này có gì đáng so
bì?!
Phải phải! Các giống đực tỏ vẻ thảm thương. Nhưng mỗi
lần bọn tôi hỏi, Hassan đều không chịu nói!
Cho nên mấy người đánh Hassan? Tô Mặc khẽ nhếch miệng.
Đúng là thiếu đánh!
“Chuyện đó các anh hỏi Hassan cũng vô dụng, vì mấu chốt
là ở giống cái!”. Tô Mặc mỉm cười vô cùng dịu dàng: “Bill, bạn đời của anh có ở
đây không? Tôi có thể dạy cậu ấy làm sao chọc anh khóc đó!”.
“Thật sao?”. Bill còn chưa kịp trả lời đã có một giống
cái chen tới cạnh Tô Mặc: “Cậu đồng ý dạy tôi?”.
“Đương nhiên”. Tô Mặc cười cười kéo tay cậu ta: “Chúng
ta tới nhà cậu rồi từ từ nói, sau đó cậu có thể thử xem. Tôi sẽ chờ trong sân
nhà hai người, có gì không rõ có thể trực tiếp hỏi tôi. Yên tâm, tôi nhất định
sẽ chờ tới khi cậu làm Bill khóc rồi mới đi”.
“Tô Mặc, cậu tốt quá!”. Giống cái nọ cảm kích không
thôi: “Bill bắt nạt cậu như vậy rồi mà cậu còn… còn…”.
“Đều là người cùng một bộ lạc, không cần phải tính
toán thế!”.
Nụ cười thánh thiện của Tô Mặc như sáng rực lên: “Có
thể cho nhiều người cùng vào sân nhà cậu được không? Nếu mọi người có thể chính
tai nghe được hiệu quả của phương pháp tôi chỉ thì sau này khi thực hiện cũng
có niềm tin hơn”.
“Đương nhiên là được!”, giống cái nọ lập tức đồng ý.
Tiểu giống cái này tốt thật, không hề giấu diếm gì cả!
Mặt mày Bill như màu đất. Hắn hoàn toàn không có cơ hội
mở miệng đã bị phán quyết sẽ có một đám người tới nhà anh ta nghe anh ta bị chọc
tới khóc! Đúng là… đúng là…
“Còn ngơ ngác cái gì! Mau cám ơn Tô Mặc!”. Bạn đời nhà
Bill lớn tiếng quát hắn. Bill đau khổ không thôi nhưng vẫn ngoan ngoãn cám ơn
Tô Mặc. Hu hu, tiểu giống cái này cười đáng sợ quá!
Tô Mặc treo trên môi nụ cười ôn nhu làm Bill run rẩy cả
người, nói với Lucca: “Lucca cũng tới luôn nha? Anh cũng khá có kinh nghiệm. Nếu
cách của tôi không được thì có thể thử cách của anh”.
Cái… cái gì cơ! Lucca có kinh nghiệm! Nói cách khác, tộc
trưởng cũng… cũng…
Nhìn mặt mày tộc trưởng đỏ chót, như hận không thể đào
lỗ chui xuống, Tô Mặc ngọt ngào mỉm cười. Muốn che chở cho hung thủ ức hiếp
Hassan? Muốn lợi dụng sự mềm lòng của tôi? Hừ hừ, vậy thì trả giá đi!
Chương 64.
Hơn trăm giống đực tham gia vụ đánh Hassan được Tô Mặc
khẳng khái tha thứ, Tô Mặc còn tỏ vẻ nhất định sẽ thành toàn tâm nguyện của họ,
bảo đảm bạn đời của họ nhất định có thể học được cách làm thế nào để chọc họ
khóc. Các giống đực hơi không rõ thế này có tốt hay không. Nhưng mà, không bị
đuổi khỏi bộ lạc, bạn đời lại vui vẻ, bọn họ cũng thật lòng tỏ vẻ cám ơn Tô Mặc.
Mấy người bị tiểu giống cái này lừa rồi! Bill gào thét
trong lòng. Chẳng lẽ các cậu không thấy răng nanh cậu ta đang lóe sáng sao!
Nhưng bạn đời nhà anh ta đã vui vẻ phấn khởi kéo Tô Mặc
về nhà rồi. Bill có không muốn cũng chỉ đành ngoan ngoãn về theo.
Tiểu giống cái rốt cuộc sẽ dạy bạn lữ nhà anh những gì
vậy! Dù châm kim vào khe hở móng tay cũng không làm anh khóc được, chẳng lẽ định
nhổ luôn toàn bộ móng tay sao! Nghĩ thôi đã thấy đau! Thật sự bị dọa sắp khóc rồi!
Thật ra, dựa trên kinh nghiệm thực tiễn của Tô Mặc và
những lời chia sẻ của Lucca, Lemmy thì đau đớn trên cơ thể không phải phương
pháp có thể khiến các giống đực khóc. Điều làm giống đực khóc rất đơn giản, là
xấu hổ, sợ hãi và khoái cảm tột độ. Xét thấy hành vi ác liệt bắt nạt Hassan của
Bill, phương pháp Tô Mặc dạy cho giống cái nhà anh ta chính là loại thứ ba, thô
bạo, đơn giản nhất. Không cần bất kỳ ám chỉ tâm lý hay khuếch trương cảm xúc
gì, chỉ có làm làm làm làm, làm đến khi giống đực khóc thì thôi.
Cũng chính vì phương pháp này không có kỹ xảo gì nên
Tô Mặc cũng không che che giấu giấu, nói thẳng luôn trước mặt Bill. Chỗ đáng sợ
nhất của cách này là dù giống đực có biết trước, đề phòng trước thì cũng không thể
nào kháng cự được; bởi vì tác dụng duy nhất của nó chính là cơn khoái cảm trên xác
thịt, không hề liên quan đến ý chí của giống đực.
“Chỉ cần liên tục làm là được? Chỉ đơn giản như vậy?”.
Bill nghe mà mặt mày tái xanh, mà bạn đời của anh ta vẫn thấy nghi hoặc. Sao
đơn giản quá vậy. “Nhỡ ảnh vẫn không khóc thì sao?”.
“Nói chung là được. Trước hết cậu cứ làm anh ta bắn mười
lần đi, nếu không được thì đổi cách khác. Tôi ở ngay ngoài cửa, có vấn đề gì cứ
hỏi thẳng. Đừng lo, hôm nay nhất định có thể khiến Bill khóc”. Tô Mặc nở nụ cười
phục vụ hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
“Mười lần!”. Bill và bạn đời đồng thanh hô lên. Được
sao?
Tô Mặc mỉm cười, dùng bốn chữ đẩy Bill vào đường cùng:
“Hassan làm được”.
Nếu Hassan làm được thì không lý nào Bill nhà cậu ta
không được! Giống cái xoa tay kéo bạn đời vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Tô Mặc nắm tay Hassan tìm chỗ gần cửa phòng nhất ngồi
xuống. Lucca kéo tộc trưởng ngồi cạnh mình. Những người còn lại cũng tự tìm cho
mình một vị trí. Trong phòng gần như ngay lập tức truyền ra tiếng giống đực rên
rỉ. Thế nhưng tiếng rên này chỉ vang lên trong giây lát, dường như Bill nhớ lại
trong sân có đầy người nghe được nên cố nén lại.
Tô Mặc mỉm cười đưa ra lời đề nghị đầu tiên: “Cho anh
ta gọi ra đi”.
Giống cái nhà Bill vui vẻ nghe theo: “Bill, rên đi”. Vừa
nói, nửa người dưới vừa ra sức đưa đẩy. Bill đau đớn kêu lên, một khi đã mở miệng
thì tiếng rên rỉ sau đó cũng không tài nào kìm xuống được nữa.
Giống cái rất hài lòng với phản ứng của bạn đời nhà mình,
ra sức đâm thêm vài cái. Vì thế, mọi người trong sân đều nghe thấy tiếng nghẹn
ngào khẽ rên liên hồi của giống đực, kèm theo chút đau đớn, lại mê hoặc lòng
người.
Mặt Hassan lặng lẽ đỏ lên. Tại sao bọn họ phải ở đây
nghe người khác… như vậy! Thật kỳ quái!
Tô Mặc lại nghĩ: ồ, sao giống đực này không bắn ngay
lúc bị cắm vào như Hassan nhỉ?
Vừa nghĩ tới đó, tiếng rên rỉ của giống đực bên trong
bỗng cất cao; sau đó là tiếng thở gấp đầy vui sướng của giống cái, “Một lần!”.
“Không được ngừng!”. Tô Mặc lập tức nhắc nhở. Lúc này
nhất định không thể để giống đực có cơ hội lấy lại sức!
Tiếng rên rỉ vốn đã dịu xuống của giống đực tức thì trở
nên thảm thương, pha lẫn tiếng van xin trầm khàn “Không, đừng mà”.
Tô Mặc cong môi, đưa ra lời đề nghị thứ hai: “Bắt anh
ta tự đếm”.
Giống cái không nói gì nhưng cậu ta lại đẩy mạnh một
cái. Giống đực kêu lên, run rẩy đếm: “Một… một lần… Aa a!”.
Ái chà, giọng của tộc Gấu rên cũng êm tai quá ta! Tô Mặc
hào hứng nghe hiện trường trực tiếp, tay lại vô thức sờ mó người Hassan.
“Ưm… hai lần…”. Dưới sự công kích không hề gián đoạn của
giống cái, cơn cao trào của giống đực nhanh chóng ập tới. Hắn thấy hoảng sợ vì nỗi
khoái cảm trước nay chưa từng có, lại cho bạn đời của mình sự khích lệ to lớn.
“Bill… Bill…”. Giống cái vừa dịu dàng khẽ gọi, vừa va
chạm thô bạo vào cơ thể không ngừng run rẩy của bạn đời, khiến anh cất tiếng
rên khó nén, lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy
bạn đời vừa cường tráng lại nóng tính của mình có vẻ mặt bất lực đáng thương
như vậy đó! Quả nhiên rất đáng yêu! Nếu bị chọc đến khóc ra… nhất định sẽ càng
đáng yêu!
Nghĩ như vậy, giống cái liền tăng tốc độ rút cắm. Tiếng
gào của giống đực cũng đồng thời vang lên: “Ưm a… Ba, ba lần… Ưm a a a……”.
Cũng được, không kiên trì được bao lâu, không kém
Hassan là mấy. Tô Mặc so sánh trong lòng, tay đã bất tri bất giác trượt vào
trong áo Hassan.
Tiếng rên rỉ của giống đực vẫn tiếp tục vang lên, đến
lần lên đỉnh thứ sáu đã có tiếng nức nở rõ rệt, không ngừng van xin bạn đời ngừng
lại.
Giống cái do dự nhìn cơ thể hơi run rẩy của giống đực,
có phần mềm lòng, lại hơi không cam tâm: “Tô Mặc? Tôi vẫn phải tiếp tục sao?”.
Tô Mặc lại chỉ dùng bốn chữ đã đẩy Bill xuống vực thẳm:
“Anh ta khóc chưa?”.
Không! Vẫn chưa khóc! Giống cái bỗng cảnh giác. Tô Mặc
cố ý canh ở ngoài cửa, trong sân lại có nhiều người chờ kết quả thực nghiệm của
cậu ta như vậy, sao có thể bỏ dở nửa chừng được!
“A a a… Bảy lần… Ưm a…”, giống đực lại kêu lên lần nữa.
Sao còn chưa khóc, xem ra phải châm chút lửa. Tô Mặc
nâng cằm, nhân cơ hội đưa ra lời đề nghị thứ ba: “Bắt anh ta biến tai và đuôi
ra cho cậu chơi đi”.
Giống đực hiển nhiên không biết nó kinh khủng ra sao,
ngoan ngoãn biến đuôi và tai ra theo yêu cầu của bạn đời. Sau đó anh ta đột
nhiên kêu thảm thiết: “A a a… Không! Đừng!... Ưm a a a… a a a~… lần… tám… Ứm a!
Đừng mà… hức… đừng a… hức…”.
Khóc rồi! Thật sự khóc rồi! Giống cái mừng rỡ nhìn bạn
đời cố đưa tay che mặt lại, lại vẫn không thể ngừng khóc, cảm thấy tim mình như
mềm mại đến run rẩy, dục vọng lại điên cuồng cháy lên.
“Bill! Bill!”. Cậu ta vui sướng hôn lên đôi tai thú
run run của bạn đời, điên cuồng tấn công cơ thể cao to, cường tráng đang run rẩy
vô cùng đáng thương.
Tiếng khóc kêu của giống đực đã khản đặc. Anh ta liều
mạng cầu xin, lại chỉ đổi lấy sự va chạm kịch liệt hơn của bạn đời. “A a a a a…
Chín lần… Hức… Đừng… Không được… Á a a! A a a a…”.
Giống đực đã tan vỡ lớn tiếng khóc, không ngừng co rút
trong sự công kích nhiệt tình của bạn đời.
“A… Bill… Anh tuyệt quá… Ở trong, chặt quá… thật thoải
mái…”. Bạn đời khẽ rên đầy vui vẻ khiến giống đực vừa xấu hổ lại thỏa mãn. Không
quan tâm đến trong sân nhà mình vẫn còn người, anh ta vừa khóc vì cơn khoái cảm
mãnh liệt không cách nào thừa nhận, vừa ôm chặt lấy bạn đời nghênh đón cuộc tiến
công ngày càng mạnh mẽ của cậu, không để ý đến cơ thể không ngừng co giật, run
rẩy của mình nữa.
“Mười… mười lần… A!!! Ưm a a a a a!!!”.
Giống đực lớn tiếng thét lên, mà bạn đời của anh ta
cũng bắn vào hậu huyệt siết chặt. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn và ánh mắt sáng rỡ dị
thường của bạn đời, giống đực thấy vô cùng hạnh phúc.
Bị chọc tới khóc… thật sự cũng không tệ… Trước khi
chìm vào bóng tối, giống đực nghĩ.
Chương 65.
Âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh trong
phòng cuối cùng cũng lắng xuống, ngay sau đó truyền đến tiếng thét hoảng loạn của
giống cái. “Bill! Bill anh sao vậy! Bill, anh tỉnh lại đi!”.
Tô Mặc giữ lại Lucca đứng bật dậy, lớn tiếng nói với
vào trong phòng: “Đừng lo lắng, Bill sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Anh ta ngất
đi vì bị cậu vắt khô thôi”.
Tiếng thét trong phòng bất ngờ im bặt. “Bị làm… làm đến
ngất xỉu?”. Giọng giống cái vừa lưỡng lự lại không dám tin.
“Phải”. Tô Mặc mỉm cười, “Chẳng lẽ cậu chưa từng bị
Bill làm cho ngất xỉu? Đều như nhau thôi”.
Sao mà giống nhau được! Bill là giống đực đó!
Giống cái do dự, lo lắng nhìn bạn đời đã ngất đi. Quả
thật trông không đau khổ, còn có vẻ thanh thản đầy thỏa mãn… Vậy là, thật hả? Cậu
đã làm giống đực nhà mình ngất luôn?!
Một nụ cười nở trên môi cậu ta, càng lúc càng rạng rỡ,
hoàn toàn không thể kiềm chế. Cảm xúc sôi sục khiến cậu lại đè bạn đời đã ngất
đi của mình ra tàn nhẫn làm vài cái nữa. Giống đực đã mất đi ý thức đáng thương
nức nở, thân hình cơ bắp co rút, run rẩy theo bản năng.
Đáng! Yêu! Quá! Giống cái thật sự hưng phấn muốn thét
lên, càng hăng say tấn công động thịt không chút phòng bị. Tiếng nức nở của giống
đực càng lúc càng thê thảm, cuối cùng bị tra tấn đến tỉnh lại.
“Hức… đừng mà… xin em… hức hức… thật sự không được nữa…”.
Tiếng khóc lóc van xin của giống đực truyền ra ngoài, mọi người vốn chuẩn bị rời
đi tức thì đưa mặt nhìn nhau.
Oa! Giống cái này dữ quá ta! Tô Mặc hào hứng sáng mắt
lên. Đây là tiết tấu làm cho ngất rồi làm cho tỉnh rồi lại làm đến ngất nữa
sao!
“Tô Mặc, đi thôi!”. Hassan không nhịn được nữa ôm lấy
Tô Mặc, đi ra khỏi sân.
“Làm gì đấy!”. Tô Mặc bất mãn kháng nghị, lại lấy làm
kinh hãi khi ngẩng đầu thấy hai má đỏ bừng của Hassan. Nhìn kỹ lại thì Hassan
há chỉ đỏ mặt, cả người đều khẽ run, nửa người dưới đã cứng lên, đầy nóng bỏng
húc vào cậu, cậu thậm chí còn cảm thấy nó đã hơi ướt ướt.
Tô Mặc mỉm cười: “Nghe người khác… làm Hassan hưng phấn
vậy sao?”.
Hassan thẹn thùng sắp bốc hơi tới nơi: “Tại em… em cứ
sờ tôi!”.
Hửm? Lúc này Tô Mặc mới phát hiện tay mình đã thò vào
trong quần áo Hassan càn quấy không biết bao lâu. Có điều, nếu chỉ sờ thôi thì
đâu cần hưng phấn tới vậy chứ!
Tô Mặc cười trộm, không cưỡng ép Hassan nữa mà nhìn
chung quanh. Chỉ thấy tộc trưởng đã mềm nhũn tựa lên người Lucca, Carter thì nửa
quỳ dưới đất run rẩy ôm lấy chân Lemmy, các giống đực còn lại cũng mặt mày mơ
màng; trái lại, các giống cái thì hai mắt sáng rỡ. Ái chà, giống đực Thú nhân sao
lại có phản ứng khi nghe tiếng rên rỉ của giống đực khác như vậy, chẳng lẽ đây
chính là bạn gay? Tô Mặc cười đáng khinh, vừa tính nói gì đó lại bị Hassan bịt
miệng lại kéo đi.
Làm gì đấy! Cậu chưa xem kịch đủ đâu! Cậu còn muốn chờ
xem, sau khi bị làm cho khóc rồi ngất đi như vậy, Bill còn dám tới chọc Hassan nữa
hay không! Bây giờ sao có thể đi được! Tô Mặc liều mạng giãy giụa. Thế nhưng
Hassan đã quyết tâm muốn đưa cậu đi, chút vùng vẫy của cậu chỉ như tiếng mèo đe
dọa vậy, hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.
Giống đực mấy người…… ức hiếp người khác quá rồi! Ỷ
mình có sức lớn là có thể không để giống cái vào mắt sao! Tô Mặc nhớ lại những
tuyệt vọng, bất lực trước kia, lúc được đưa tới nhà Linarin, sắc mặt cực kỳ
kém.
“Tô Mặc?”. Lúc này mới phát hiện Tô Mặc bất thường,
Hassan lo lắng hỏi: “Có phải em đói không? Sắc mặt em kém quá!”.
Sao mà tôi đói được! Tô Mặc trừng Hassan, ăn tức no
luôn rồi!
“Tô Mặc đói hả?”. Xem kịch xong trở về, Linarin vội
vàng dọn đồ ăn, sau đó trách cứ Hassan không chăm sóc tốt cho tiểu giống cái.
Hassan cẩn thận nhìn vẻ mặt không vui của Tô Mặc, một chữ cũng không dám phản
bác.
Đợi Tô Mặc dùng bữa xong xuôi, Linarin đuổi Hassan ra
sân làm việc, sau đó kéo Tô Mặc vào phòng. “Tô Mặc, con nói a cha nghe. Hôm nay
lúc ta đi, có phải con đã chọc Hassan khóc không?”.
Tô Mặc gật đầu. Dù sao cũng làm lớn chuyện rồi, có thể
xem như cậu là heo chết không sợ nước sôi nữa.
“Vậy… làm Bill phải khóc, cũng do con dạy?”, Linarin lại
hỏi.
Tô Mặc tiếp tục gật đầu.
Linarin do dự trong phút chốc, rồi mới ngượng ngùng khẽ
hỏi: “Vậy… con có thể dạy cho ta không? Đến bây giờ, ta vẫn chưa thể làm Hard
khóc được”.
Tô Mặc kinh ngạc trợn tròn mắt. Thấy Linarin ngại
ngùng hơn liền vội nói: “Đương nhiên được rồi. Thật ra người cũng nghe rồi mà
đúng không? Cứ không ngừng đè ra làm, làm đến cuối tự dưng giống đực sẽ khóc
thôi”.
“Đơn giản như vậy?”. Dù đã chính tai chứng kiến một lần,
Linarin vẫn thấy không thể tin được.
Tô Mặc ngẫm nghĩ, cười nói: “Tối nay con và Hassan sẽ ở
lại đây. Dù sao cũng chỉ cách có một bức tường, có vấn đề gì có thể hỏi thẳng
luôn. Hơn nữa, hôm nay con mới phát hiện, giống đực nghe thấy tiếng rên của giống
đực khác hình như sẽ càng thấy hưng phấn!”.
“Thật sao?”. Linarin hoàn toàn mù mịt. Đây đúng là một
phát hiện hoàn toàn mới. Vì nhà của các Thú nhân đều cách nhau khá xa nên hầu
như không ai nghe thấy tiếng rên của người khác lúc mình ân ái cả!
“Tối nay thử là biết”. Tô Mặc cười vui vẻ, đưa ra lời
đề nghị có thể nói là tà ác.
“Ừ, tối nay thử xem”. Linarin hoàn toàn không phát hiện
ý đồ xấu xa của Tô Mặc, đã thuận miệng quyết định số phận bi thảm của cha con
Hard và Hassan.
Chương 66.
Lúc Hassan nghe Tô Mặc nói muốn ngủ lại nhà a cha liền
có dự cảm không lành. Thế nhưng hắn không có lý do gì để phản đối, chỉ đành im
lặng đồng ý; nhưng cả ngày lại chìm trong lo lắng, bất an.
Khi trời sẩm tối, Hard đi săn về. Lão còn chưa biết
hôm nay trong bộ lạc đã xảy ra chuyện “Tô Mặc dạy bạn đời của Bill ức hiếp hắn
tới khóc”. Lão chào đón Tô Mặc không chút đề phòng. Gương mặt thật thà chất
phác kia làm Tô Mặc có phần không đành lòng khi nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tối
nay.
Hầy, dù sao người “ra tay” với Hard là Linarin, không
liên quan tới cậu! Tô Mặc vô trách nhiệm nghĩ. Cùng lắm cậu cứ chuyên tâm ức hiếp
Hassan, không đưa ra những chủ ý xấu là được.
Ăn xong bữa tối rồi
nghỉ ngơi một chút là đến thời gian thân thiết của các thú nhân. Linarin gấp
gáp kéo Hard về phòng, Hassan lại vẫn kì kèo ngoài sân. Hắn cứ cảm thấy nếu vào
phòng thì sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ!
“Hửm? Hassan muốn làm ở trong sân à?”, Tô Mặc
tủm tỉm cười, tỏ vẻ như vậy cũng không tệ, có muốn thử không.
Hassan cứng người, linh cảm mơ hồ càng lúc càng mạnh mẽ.
Sao hắn cảm thấy… bộ dáng Tô Mặc cứ như muốn nghiêm trị hắn vậy? Hắn đã làm gì
sai sao?
“Không, không, vào phòng thôi”. Hassan vội
vàng kéo Tô Mặc vào phòng.
Vào phòng, Tô Mặc ngồi lên giường. Hassan thì ngoan
ngoãn quỳ xuống cạnh chân cậu, dè dặt hỏi: “Tô Mặc, em không vui sao?”.
A, thật hiếm thấy, anh nhận ra tôi không vui? Tô Mặc
cười lạnh. Lúc sáng anh dùng một tay xoay tôi vòng vòng có nghĩ tôi không vui
không? Hồi trưa lúc anh bịt miệng lôi tôi ra khỏi nhà Bill có nghĩ tôi không
vui không? Còn nữa… đáng giận hơn là… anh ở ngoài bị người ta đánh hội đồng,
khi về lại không nói với tôi một câu, có hề nghĩ tới tôi sẽ không vui không?!
“Hassan”. Tô Mặc nhìn Hassan mặt mày bất an
khẽ hỏi, “Em giận anh, phải làm sao đây?”.
Hả? Hắn thật sự đã làm Tô Mặc giận sao? Hassan nhất thời
cuống lên: “Tôi đã làm gì sai sao?”.
Tô Mặc lắc lắc đầu: “Em cũng không biết anh có làm sai
hay không. Nhưng em giận anh, làm sao đây?”.
Phải làm sao? Hassan cực kỳ khó xử. Nếu hắn sai, Tô Mặc
có thể trừng phạt hắn. Nhưng mà giờ lại không biết có sai hay không… vậy phải
làm sao? “Hay là… Em… ừm… em lại làm tôi khóc đi?”.
Tô Mặc kinh ngạc trợn mắt nhìn Hassan. Mặt mày Hassan
đỏ bừng, lắp bắp nói: “Mỗi lần em chọc tôi… đều rất vui vẻ! Làm tôi khóc rồi,
em sẽ không giận nữa đúng không?”.
Tô Mặc nghiêm túc nhìn Hassan: “Nói vậy, dù anh không
sai, anh cũng bằng lòng để tôi ức hiếp?”.
“Đương
nhiên, em đang giận tôi mà!”. Hassan vừa dứt lời liền vội vàng bổ sung: “Không,
không đúng. Cho dù em không giận, chỉ cần em muốn là được! Bất cứ lúc nào!”.
Tô Mặc nhìn vẻ mặt cấp thiết của Hassan, dần cười híp
cả mắt: “Ý Hassan là, em có thể khi dễ anh tùy ý? Bất cứ lúc nào? Thế nào cũng
được?”.
“Phải!”, Hassan kiên định gật đầu. Tuy hắn
cảm thấy mình đã đáp ứng một điều kiện rất khó lường, nhưng chỉ cần Tô Mặc có
thể nở nụ cười, Hassan liền cảm thấy cho dù bản thân bị ức hiếp thành dạng gì
cũng không sao. Huống hồ đến cuối cùng Tô Mặc cũng sẽ khiến hắn thoải mái, giống
đực không có hạn cuối nghĩ.
Tô Mặc mỉm cười cắn cắn môi Hassan: “Chỉ em mới có thể
ức hiếp Hassan”.
“Được”.
“Không được để người khác khi dễ”.
“Được”.
“Nếu lại có người dám đánh Hassan, nhất định
phải đánh trả”.
“Được”.
“Đánh không lại thì phải về
nói em biết, em giúp anh trả thù”.
“…… Được”.
Tô Mặc mỹ mãn hôn lấy Hassan đã ký giấy bán mình, mà
cách một bức tường, tiếng rên rỉ đứt quãng của Hard chợt truyền tới.
“A…… Linarin, dừng lại… Ưm… Đừng……”. Hard cảm
thấy cơ thể mình rất kỳ quái. Dù cho hôm nay đi săn có hơi vất vả, nhưng không
thể nào eo mềm chân nhũn không đứng dậy nổi như vậy chứ!
“Không muốn cái gì, mới lần thứ nhất
thôi!”. Linarin hừng hực ý chí chiến đấu: “Hôm nay phải làm anh bắn mười lần!”.
“Cái gì?! Đừng… A! A a a… ưm a……”. Tiếng
kháng nghị đầy hoảng sợ của Hard bị tiếng rên rỉ liên tiếp bao phủ.
Nghe tiếng rên rỉ khàn khàn của ba mình, hơi thở của
Hassan càng lúc càng dồn dập, cơ thể cũng khẽ run. Thế nhưng lúc này, Tô Mặc lại
không hôn cũng không chạm vào hắn, chỉ dùng ánh mắt sáng ngời không ngừng quan
sát phản ứng sinh lý rõ rệt của Hassan.
“Lần này em đâu có chạm vào anh”. Tô Mặc chọc,
“Sao Hassan lại hưng phấn thế?”.
“Ưm…”. Hassan nén xuống tiếng rên rỉ xen lẫn
trong hơi thở nặng nhọc, gần như không thể nghe thấy, nhưng Tô Mặc không bỏ
sót.
“Nào, nói em nghe xem, sao lại hưng phấn vậy?”,
Tô Mặc ép hỏi không chút nể nang.
“A… Tôi… tôi không biết……”. Hassan thấp giọng
rên rỉ, nhìn Tô Mặc với vẻ cầu xin. Cơ thể đã hưng phấn nhẹ nhàng cọ lên người
Tô Mặc.
“Không biết thật à?”, Tô Mặc nâng cằm
Hassan, kề sát vào mắt hắn: “Không được gạt em”.
“Tôi… tôi thật sự… không biết”, Hassan vô
cùng luống cuống. Trước giờ chưa từng có chuyện như vậy, hắn thật sự không biết
tại sao nữa!
Hiển nhiên Tô Mặc không hài lòng với câu trả lời của
Hassan. Cậu buông cằm Hassan ra, không chạm vào hắn nữa.
Cách một bức tường, Hard đã bị Linarin làm cho lên đỉnh
lần nữa. Tiếng rên khàn khàn bỗng cất cao, âm cuối còn hơi run run. Hassan bi
thảm nức nở một tiếng, cả người mềm nhũn bên chân Tô Mặc.
“Tô Mặc… Tô Mặc……” Hassan nhìn Tô Mặc cầu
xin, bắt đầu cất tiếng rên cạnh chân cậu.
Chương 67.
Tô Mặc khẽ cong môi: “Sao lại hưng phấn vậy? Vẫn chưa
biết sao?”.
“Hức……”, Hassan nức nở đầy bất lực, không
biết nên đáp lại lời ép hỏi của Tô Mặc thế nào.
“A! Không… Đừng! Linarin… ưm… Đừng… A a
a!”. Hard thở gấp rên rỉ, hoảng sợ cầu xin. Sự công kích không gián đoạn của
Linarin làm lão thống khổ không chịu nổi.
“Ưm a……”. Những cơn run rẩy liên hồi vuốt
ve sống lưng Hassan, làm hắn đột nhiên ưỡn lên, rồi cuộn cong người lại. Tiếng
rên rỉ trở nên đứt quãng.
“Hửm? Bắn rồi à?”. Tô Mặc có chút thích thú
cúi đầu nhìn hắn.
“Không… không có”, Hassan xấu hổ lắc đầu. Nếu
nói hắn bắn chỉ vì nghe tiếng rên của ba mình thì có hơi……
“Không sao?”, Tô Mặc nghi ngờ nhíu mày, “Cởi
đồ ra”.
Hassan hơi do dự. Quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ
lâu, tuy không thoải mái, nhưng là phòng tuyến che thân cuối cùng của hắn. Thế
nhưng Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn cắn răng, chậm rãi cởi quần áo. Cây gậy
thịt phình to nảy ra, đầu gậy ướt sũng nước. Tuy vẫn chưa bắn nhưng cũng sắp rồi.
Hard cất tiếng rên rỉ khi lên đỉnh lần thứ ba. Hassan
kẹp chặt hai chân, đau đớn co giật trên đất.
“Sao lại không bắn?”. Tô Mặc đã nhận thấy,
nếu không vì Hassan cố ý nhịn, hắn đã bắn được một lần rồi.
“Không… không được…”, Hassan khó chịu há miệng
thở dốc, “Tô Mặc… sờ tôi… ưm… làm tôi đi!”.
“Hassan thật là nhiệt tình”. Tô Mặc thở
dài: “Nhưng tối nay em sẽ không sờ anh, cũng không làm anh”.
Nhìn đôi mắt trợn to đầy kinh sợ của Hassan, Tô Mặc
nhún vai: “Em vẫn còn giận, nhớ không? Cho nên, em chỉ sẽ……”. Chăm chú nhìn ánh
mắt bất an của Hassan, mặt mày Tô Mặc hiện vẻ tà ác: “… ức hiếp anh thôi”.
“A!!!”, Hassan ngửa đầu rên một tiếng. Cơ
thể hắn đột nhiên co giật, bắn ra những luồng dịch nóng.
Cơn cao trào qua đi, Hassan nằm trên đất run rẩy không
ngừng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Tô Mặc. Tại sao… Tô Mặc chỉ mới nói
muốn ức hiếp hắn thôi, hắn đã bắn rồi? Thật là……
Cách một bức tường, ba lại bị a cha tra tấn đến lớn giọng
rên rỉ. Hassan hận không thể bịt tai lại, nhưng hắn biết Tô Mặc nhất định sẽ
không cho hắn làm vậy.
Khoái cảm đáng xấu hổ khi nghe tiếng ba mình rên rỉ thở
dốc không ngừng tăng lên, khiến hắn có ảo giác dường như mình cũng đang bị tra
tấn. Thế nhưng quanh hắn rõ ràng không có gì ngoài không khí, Tô Mặc hoàn toàn
không đụng tới hắn. Hassan khép chặt chân, lại nhịn xuống một đợt co giật khác.
Tô Mặc khoái trá khẽ than. Hassan thế này thật là quyến
rũ!
“Tô Mặc… ưm… Tô Mặc……”. Hassan lăn lộn cạnh
chân Tô Mặc. Hắn khẽ cọ cậu em của mình lên bàn chân trần trắng nõn của Tô Mặc,
lại bị Tô Mặc đạp ra không chút thương tiếc.
“Em đã nói sẽ không chạm vào anh”. Tô Mặc
tàn nhẫn cự tuyệt Hassan, rồi cho hắn một chút đặc xá nho nhỏ, “Có điều, em cho
phép anh tự sờ mình”.
Cậu dừng lại vài giây, sau đó đá văng bàn tay định duỗi
xuống nửa người dưới của Hassan, “Nhưng không được động vào chỗ này”.
Hassan thở gấp, khó chịu vặn vẹo người. Đôi bàn tay
thô ráp sờ soạng da thịt đói khát của mình, cảm giác hoàn toàn khác với lúc được
Tô Mặc vuốt ve. Không đủ, vẫn không đủ…… Tại sao không có cảm giác như bị đốt
cháy giống với khi được đầu ngón tay lành lạnh của Tô Mặc lướt qua? Hassan tăng
thêm lực, vuốt ve đã không thể nào làm hắn thoả mãn nữa.
Tô Mặc khẽ thở gấp, nhìn thân thể cường tráng rắn chắc
của Hassan bị chính hắn chà đạp, bắp thịt phồng lên qua khe hở những ngón tay của
hắn, ửng đỏ, lấp lóe mồ hôi sáng bóng.
Nhưng Hassan vẫn không thấy đủ. Ngón tay hắn bấu sâu
vào da thịt, vừa run rẩy vừa thét lên trong đau khổ.
Ở bên kia tường, Hard cất cao tiếng rên lên như đáp lại.
Bỗng nhiên Hassan run rẩy, lại bắn ra một dòng dịch nóng bỏng.
“Ưm……”, Hassan thấy cực kỳ xấu hổ, cố nén
tiếng gào khi cao trào. Hard lại như không hề băn khoăn, dưới sự công kích
không ngừng của Linarin, không chút kiêng nể phát ra rên rỉ, gào thét.
“A…… Ưm……”.
Hassan thống khổ vặn vẹo. Ngón tay lại đâm mạnh vào da
thịt, để lại trên người hắn những vết ứ bầm đáng sợ. Tô Mặc vĩnh viễn không thể
nào để lại dấu vết như vậy trên người hắn, mà hắn cũng không tài nào có được sự
đau đớn như bị đốt cháy và cảm giác sung sướng tột độ chỉ Tô Mặc mới có thể
mang đến cho hắn.
“Xin em… Hãy sờ tôi đi, Tô Mặc. A… làm
tôi……”, Hassan không nhịn được nữa nhích tới gần chân Tô Mặc. Hắn không dám cọ
cậu em của mình lên bàn chân trần của Tô Mặc nữa, chỉ dùng miệng khẽ hôn lên mu
bàn chân cậu.
Tô Mặc có thể tha thứ cho chút mạo phạm này của hắn,
thậm chí còn nhân từ nói: “Sờ đầu vú của anh đi. Em sẽ quan sát”.
Hassan được tha thứ nghe lời chuyển hai tay qua trước
ngực, nắm hai bên đầu vú nhẹ nhàng xoay vặn. “A……”, hắn bỗng nhiên cuộn người,
cơn khoái cảm mãnh liệt, dữ dội khiến hắn theo bản năng muốn né tránh. Nhưng
mà, Tô Mặc đang nhìn hắn…… Hassan chậm rãi mở rộng cơ thể, lồng ngực ưỡn cao, cố
hết sức tự chơi đầu vú của mình trước mặt Tô Mặc.
Ánh nhìn của Tô Mặc như lấp vào sự thiếu vắng trước
đó. Hassan cảm thấy dường như có hai ngọn lửa nhỏ nhen nhóm nơi đầu vú, theo sự
xoa nắn của hắn, dần bốc lên thành lửa đỏ hừng hực.
“A…… Ân a a a ……”, Hắn lớn tiếng hét lên, bắn
ra dữ dội. Ở nơi xa xôi truyền đến tiếng kêu la như của ba hắn, lại giống như
tiếng vọng lại của chính hắn.
Chương 68.
Trong cơn cao trào, cơ thể Hassan run rẩy, cậu em bên
dưới giật nảy bắn ra, ngực vẫn ưỡn cao, hai tay cũng không ngừng chơi đùa đầu
vú mình không buông. Đầu vú vốn mẫn cảm vì cao trào mà càng thêm yếu ớt, Hassan
thét lên rên rỉ, mở to mắt nhìn vẻ mặt có phần mê say của Tô Mặc.
Tô Mặc… thích nhìn hắn tự chơi bản thân vậy sao? Phải,
Tô Mặc từng nói, cậu thích nhìn dáng vẻ vừa đau khổ vừa thẹn thùng lại dâm đãng
của hắn. Hiểu được điều này, Hassan càng thấy hưng phấn. Không chỉ hưng phấn về
thể xác, mà về cả linh hồn. Mọi sung sướng bỗng chốc tăng lên gấp bội, ngay cả
động thịt trống rỗng cũng không kìm được mà bắt đầu ngứa ngáy.
Hassan rên rỉ đưa tay mò về phía sau, chần chờ lưỡng lự
ngoài lối vào. Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn phấn khích bao nhiêu thì càng
xấu hổ bấy nhiêu.
“Tô Mặc……”, hắn cúi đầu rên rỉ tỏ ý cầu
xin. Tô Mặc mỉm cười khích lệ: “Tiếp tục đi. Em đang xem”.
Tô Mặc nói, cậu đang nhìn hắn. Hassan há miệng thở dốc.
Tiếng khóc la rên rỉ của ba tựa như phông nền xa xôi, làm hắn khao khát cũng được
đối đãi thô bạo như vậy.
Ngón tay cắm vào hậu huyệt đang không ngừng khép mở, ướt
át, dính dớp. Tuy là lần đầu tiến vào, nhưng ngón tay lại thuần thục tìm được
cái điểm gồ lên mà Tô Mặc thường xuyên dùng để tra tấn hắn, hơn nữa còn ấn xoa
không chút nương tay.
“A a a! Hức a a a a!”.
Thân thể Hassan đột nhiên nảy lên, dịch nóng phun ra
không ngừng. Hiển nhiên đã sung sướng không chịu nổi, Hassan lại còn liên tục
xoa ấn chỗ gồ lên đó. Hắn đưa một tay xoay vặn đầu vú, tàn nhẫn trêu chọc bản
thân như muốn tra tấn chính mình đến khi tan vỡ. Cơ thể run rẩy liên hồi cùng
tiếng hét điên cuồng khiến Tô Mặc nhìn mà kinh hãi.
Không đủ… vẫn chưa đủ…… Hậu huyệt vẫn thấy trống rỗng.
Hassan nhìn chằm chằm Tô Mặc, khàn giọng khẽ rít lên, “Tô Mặc, làm tôi… đâm tôi
đi!”.
Hard bên kia khóc la “Linarin, đừng mà”, Hassan bên
này lại gào thét “Tô Mặc, làm tôi”, tương phản rõ rệt.
Tô Mặc không nhịn được nảy ra ý đồ xấu xa: “Biến đuôi
ra”.
Hassan bỗng run lên. Đây là… muốn hắn dùng đuôi tra tấn
chính mình sao? Còn chưa bắt đầu, cả người hắn đã run rẩy, không rõ là kinh hoảng
hay chờ mong. Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của Tô Mặc,
hắn do dự một chốc rồi cắn răng biến đuôi ra.
“A a a!!!”.
Trong nháy mắt, Hassan cuộn người lại kêu thảm thiết,
doạ Tô Mặc nhảy dựng. Nhìn bộ dáng Hassan run rẩy ấn tay để ở giữa đùi, muốn đụng
lại không dám đụng, lúc này Tô Mặc đẩy tay Hassan ra, tự mình sờ xuống.
“Ưm a a a!!!”.
Tiếng kêu thảm thiết của Hassan đột nhiên cất cao, mà
Tô Mặc cũng hiểu xảy ra chuyện gì. Hôm qua lúc cậu bảo Hassan làm đuôi biến mất,
cái đuôi đang nằm trong động sau. Bây giờ biến ra, tất nhiên nó vẫn còn ở đó.
Nghĩ vậy, trái lại Tô Mặc còn thấy may mắn. May mà bây
giờ bảo Hassan biến đuôi ra. Chứ nhỡ biến thành thú hình vào lần đi săn sau……
Phắc! Hoàn toàn không thể tưởng tượng được!
“Rút ra! Hức hức… Giúp tôi rút ra……”.
Hassan té dưới đất khàn giọng kêu khóc, người co giật
dữ dội. Trải qua nửa ngày nghỉ ngơi hồi sức, động sau và đường ruột đã căng chặt
lại như ban đầu; nay tự dưng bị cái đuôi thô to xù lông nhồi đầy, gây ra kích
thích còn dữ dội hơn hồi sáng.
Tô Mặc theo bản năng vươn tay muốn rút đuôi của Hassan
ra, nhưng tới giữa chừng thì khựng lại. Cơ thể Hassan đang căng cứng, nếu kéo mạnh
ra thì hắn sẽ không chịu nổi, có khi còn làm hắn bị thương. Nhưng mà, bỏ mặc
không lo cũng không được. Hiện giờ Hassan quá khẩn trương, thậm chí có thể nói
là vô cùng hoảng sợ, cứ như vậy nhất định sẽ làm tổn thương bản thân.
Tô Mặc nhanh chóng nghĩ cách. Sau đó cậu hít sâu một
hơi, ngồi thẳng người, nhấc chân đạp lên cậu em của Hassan.
Cả người Hassan chấn động, mở to mắt nhìn Tô Mặc. Toàn
bộ kêu khóc và vùng vẫy đều nhất thời ngừng lại.
Quả nhiên. Tô Mặc mỉm cười, chân nhẹ nhàng chuyển động.
Hassan tức thì lại run rẩy. Miệng không phát ra tiếng nức nở đầy thống khổ nữa,
mà là rên rỉ đói khát.
“Tô Mặc… Tô Mặc……”.
Hassan run rẩy ưỡn người, lấy tay ấn chân Tô Mặc để cậu
đạp mình mạnh hơn nữa. Sự đè ép ở vùng bụng dưới truyền vào cơ thể, khiến vách
ruột đang ngậm lấy cái đuôi càng bị kích thích. Thế nhưng không hiểu sao sự
kích thích này đột nhiên có thể chịu đựng được. Cảm giác ngứa ngáy đó… như trực
tiếp gãi vào tim hắn, làm cho cả thân thể đều khát khao đến bốc cháy.
“A……”.
Hassan cố ưỡn nửa người dưới lên, cọ loạn dưới lòng
bàn chân Tô Mặc. Tô Mặc không cho phép hắn chạm vào chỗ đó, mà dường như Tô Mặc
cũng không thích chạm vào chỗ đó của hắn. Cậu em bình thường trừ bắn ra thì
không dùng làm gì khác cuối cùng cũng được an ủi, nhưng Hassan cọ thế nào cũng
thấy không đủ.
Chợt bàn chân non mềm của Tô Mặc hình như muốn rời đi.
Hassan giữ chặt lấy không buông, cho đến khi Tô Mặc nổi giận la lên, “Hassan!”.
Hassan hoảng sợ vội vàng buông tay, lúc này mới phát
hiện bàn chân ngọc ngà trắng nõn của Tô Mặc đã bị hắn nắm đến bầm tím.
“Tô… Tô Mặc! Em thấy sao rồi? Có đau lắm
không?”.
Hassan sợ đến nỗi giọng run run. Sức của hắn nếu không
khống chế tốt thì có khả năng sẽ bóp nát chân Tô Mặc! Hassan vội vàng trở người
ngồi dậy, nâng bàn chân bị thương của Tô Mặc lên nhìn kỹ. Ngồi dưới đất mà động
sau còn bị đuôi cắm vào, khiến cả người hắn run giật không kìm được; nhưng tất
cả đều không quan trọng bằng chuyện hắn làm Tô Mặc bị thương!
May quá… May mà xương cốt của Tô Mặc không sao. Hassan
thở phào nhẹ nhõm, đau lòng khẽ hôn lên vết bầm tím chói mắt trên mu bàn chân
trắng trẻo của cậu, khẽ liếm từng chỗ một nhằm xoa dịu.
Tô Mặc chấp nhận sự dè dặt lấy lòng của hắn, không đá
hắn đi. Miệng lưỡi Hassan dần dời về phía da thịt không bị thương, còn cả gan
ngậm lấy mấy ngón chân non mịn nhẹ nhàng liếm mút. Tô Mặc vẫn không cự tuyệt hắn,
thậm chí còn cất tiếng rên khẽ.
Cậu bé bị vắng vẻ đã lâu của Hassan thật vất vả mới nếm
được trái ngọt vừa nãy tức thì nảy lên kịch liệt, nhiệt liệt đáp lại tiếng rên
rỉ của Tô Mặc. Hassan khó có thể nhẫn nhịn muốn thò tay xuống sờ, lại bị Tô Mặc
nhanh mắt đá ra.
“Ưm……” Hassan khó chịu sắp khóc, ngậm lấy
ngón chân Tô Mặc nức nở đáng thương.
Chương 69.
“Em đã nói không được chạm vào chỗ này, đúng không?”,
Tô Mặc nghiêm khắc nhìn Hassan.
Hassan tự biết mình sai nên không dám phản bác. Cậu bé
bên dưới lại khó chịu sắp nổ tung đến nơi. Nhẫn nhịn một lúc, thấy Tô Mặc không
tiếp tục trách cứ, Hassan đánh liều nắm lấy bàn chân ngọc ngà đã đá hắn lúc nãy
của Tô Mặc, đặt lên nửa người dưới của mình, rồi vui sướng tột cùng bật tiếng
rên rỉ.
Biết lợi dụng thời cơ thật…… Tô Mặc vừa tức vừa buồn
cười, “Hassan thích chân em?”. Cậu vừa nói vừa gập ngón chân lại, bấu nhẹ một
cái lên đầu đỉnh ướt át.
Hassan khẽ ‘ưm’ một tiếng, cơ thể gần như nhảy dựng
lên. Hắn gấp gáp đẩy đầu đỉnh vào dưới các ngón chân, nhưng chúng lại giảo hoạt
không chịu nhúc nhích nữa, thậm chí còn định rút về.
Hassan không dám nắm chặt làm đau Tô Mặc nữa, chỉ đành
lưu luyến buông tay, đôi mắt ngấn nước như sắp khóc.
Tô Mặc thờ ơ chùi dịch nhầy dưới chân lên đùi Hassan,
nhìn dáng vẻ khổ sở sắp bật khóc của Hassan, cậu mỉm cười hỏi, “Hassan muốn bị
em đạp?”.
Hassan ngậm ngón chân Tô Mặc liều mạng gật đầu, suýt
chút nữa lại làm Tô Mặc bị thương. Hắn vội há miệng thả ra, luôn miệng cầu xin:
“Muốn! Muốn được Tô Mặc giẫm đạp! Tô Mặc……”.
“Cũng không phải không được”. Tô Mặc mỉm cười,
“Có điều, Hassan phải dùng đuôi tự đâm mình”.
“Cái…… Cái gì cơ?”, Hassan giật mình trợn tròn
mắt, hắn cảm thấy nhất định mình đã nghe nhầm.
“Hassan, tự lấy đuôi, làm chính mình”. Tô Mặc
thong thả lặp lại từng chữ, bảo đảm Hassan không nghe sai.
Sao… sao mà được chứ! Hassan nhìn Tô Mặc van xin:
“Không… Không được……”.
“Không được?”, Tô Mặc bình tĩnh mỉm cười,
“Hassan, anh đang từ chối em?”.
Hassan nghe vậy cứng đờ. Không, sao hắn có thể kháng cự
yêu cầu của Tô Mặc chứ? Nhưng, nhưng mà, lấy đuôi tự xử… Hắn sẽ bị tra tấn đến
chết mất! Rơi vào tình huống khó xử, Hassan bị dồn vào đường cùng cuối cùng
cũng bật khóc, “Tô Mặc… Tô Mặc……”.
“Ngoan nào”. Tô Mặc mỉm cười hôn Hassan:
“Em muốn xem Hassan dùng đuôi tự đâm mình. Cảnh tượng Hassan vừa khóc vừa thủ
dâm vừa bắn tinh nhất định rất đáng yêu”.
“A……”.
Hassan bật chợt run rẩy. Hắn không kìm được nghe theo
Tô Mặc tưởng tượng cảnh bản thân vừa nắm đuôi rút cắm thô bạo vào động sau, vừa
tan vỡ khóc la vừa bắn tinh. Ở bên kia tường, ba hắn đúng lúc phát ra tiếng gào
vừa đau đớn lại vui sướng, khiến Hassan run rẩy dữ dội.
“Ưm……”, Hassan run rẩy rạp trên đất, tuyệt
vọng ôm hôn chân Tô Mặc, “Em… Em sẽ đạp cho tôi chứ? Tô Mặc? Em sẽ đạp cho tôi
phải không?”.
Cuối cùng hắn thỏa hiệp với Tô Mặc, cũng thỏa hiệp với
chính mình. Tô Mặc thích ức hiếp hắn. Tô Mặc thích nhìn bộ dáng dâm đãng nhếch
nhác tự đùa bỡn bản thân của hắn. Mà hắn cũng… hắn cũng……
“Ừ”. Tô Mặc không kháng cự nữa, mặc cho
Hassan kéo chân mình đặt lên hạ thể của hắn, “Hassan thì tự đâm mình, em thì đạp
nó, được chứ?”.
“Được…
được……”, Hassan thở hổn hển đưa tay xuống nơi giữa đùi, mần mò tìm cái đuôi đã
gần như đâm hết vào hậu huyệt, ngón tay run rẩy cầm lấy.
Chỉ mới cầm như vậy, cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt
trong vách ruột đã làm hắn gần như phát điên. Hắn không thể nào tưởng tượng được,
khi hắn lấy cái đuôi xù lông thô to này tự thủ dâm thì sẽ ra sao nữa.
“Nhìn tôi đi, Tô Mặc”. Hassan run giọng cầu
xin. Hắn thật sự rất sợ, vì chuyện này đủ để tra tấn hắn đến sụp đổ. Chỉ khi
nghĩ đến toàn bộ bi thảm và đau đớn của hắn đều để lấy lòng Tô Mặc, hắn mới can
đảm tiếp tục.
“Em đang nhìn anh, vẫn sẽ nhìn anh”. Tô Mặc
dịu dàng cam đoan.
Hassan hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, nắm đuôi đột
ngột giật ra. Theo tiếng rống thất thanh, thân thể Hassan giật nảy lên, lại bị
Tô Mặc cưỡng chế giẫm xuống đất.
“A a a! A a a a!!!”.
Hassan run rẩy dữ dội bắn ra những dòng dịch nóng, làm
lòng bàn chân Tô Mặc ướt đẫm tinh dịch trắng nhầy. Tô Mặc dùng thứ đó làm dịch
bôi trơn tự nhiên chậm rãi chà xát lên cây gậy thịt của Hassan, cho đến khi cơn
run rẩy của Hassan dần dịu đi, mới nhắc nhở hắn, “Tiếp tục”.
“Được…
được”.
Hassan run giọng nhận lệnh, nắm cái đuôi bị rút ra
phân nửa đâm trở về. Nhưng lúc này động sau của hắn không bị nắm tay nới lỏng
như lúc sáng. Dưới sự kích thích của lớp lông xù, động thịt theo bản năng co
rút lại, siết chặt lấy cái đuôi khiến nó không thể nhúc nhích. Hassan vẫn cố
đâm vào trong, cho đến khi mình rên đau.
“Đừng
lộn xộn!”, Tô Mặc lập tức ngăn hắn lại, “Mở rộng chân ra! Để em nhìn được!”.
Hassan thở gấp vâng theo. Hắn vốn nằm ngang trước mặt
Tô Mặc, cậu bé bị Tô Mặc đạp dưới chân; bây giờ lại giang chân ra, bàn tay nắm
lấy đuôi và động thịt bị đuôi cắm vào tức thì lộ rõ không sót chút gì. Rõ ràng
từ trong ra ngoài đều đã bị Tô Mặc nhìn hết từ lâu. Thế nhưng bộ dáng bản thân
dâm đãng tự đâm mình lộ rõ mồn một trước mắt Tô Mặc vẫn khiến Hassan thấy xấu hổ
vô cùng.
“A……”.
Động sau lại ngứa
ngáy lần nữa, còn là sự ngứa ngáy muốn bị đâm mạnh vào, bị thô bạo chà đạp. Vì
để Tô Mặc nhìn rõ ràng hơn, Hassan vòng tay từ đùi qua sau mông, sau đó nắm lấy
đuôi đâm rút vào động thịt thiếu kiên nhẫn đã bắt đầu co rút.
Chương 70.
A a… Đạp tôi… Tô Mặc… Mạnh lên!”.
Hassan thô bạo chà đạp bản thân, nửa người dưới lay động
theo tiết tấu rút cắm của chiếc đuôi. Qua một thời gian đâm rút, lông trên đuôi
dần mềm đi do dâm dịch trong động thịt, trở nên trơn mịn hơn. Chút ngứa ngáy
không còn là tra tấn nữa, trái lại trở nên sung sướng kỳ dị. Sự đau đớn trong
tiếng rên của Hassan chậm rãi rút đi, càng lúc càng êm tai, càng lúc càng quyến
rũ.
“A a a… Linarin… ưm… Linarin……”.
Hard dường như cũng bị hắn lây nhiễm. Tiếng rên rỉ trở
nên mềm mại, đồng thời kích thích Hassan hứng tình hơn. Động tác đâm rút lỗ sau
kịch liệt như thể hận không thể chơi nát mình. Ban đầu Tô Mặc còn hơi lo lắng,
nhưng lại nghĩ đuôi mềm rồi sẽ uốn cong lại, hẳn là không sao. Vì vậy cũng
chuyên tâm chà đạp cậu bé rục rịch dưới chân, thuận tiện thưởng thức màn trình
diễn đầy mê say của Hassan.
Cảnh sắc trước mắt thật sự khiến người ta nhìn mà máu
trong người như sôi sục. Cơ thể cường tráng hoàn mỹ của Hassan phô bày ra trước
mặt cậu. Da thịt màu mật ong sáng bóng mồ hôi. Đôi chân rắn chắc giang rộng,
không ngừng run rẩy theo động tác rút cắm lỗ sau. Giữa hai chân là bàn tay cơ bắp
mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng đang nắm lấy cái đuôi ướt sũng, liên tục rút ra cắm
vào lỗ sau ướt nước. Hai túi cầu bị bỏ quên co rút nhăn lại. Cây gậy thịt căng
phồng tím tái đến đáng sợ bị cậu lấy chân tùy tiện đè nghiến biến thành đủ mọi
hình dạng, mà vẫn cứ kiên cường nảy lên, bắn ra một lượng lớn dịch trong như ra
oai.
Là bàn tay kiểu vầy :3 ~ |
Hừm hừm, hình như còn thiếu gì đó. A, đúng rồi, chỗ
này! Hai mắt Tô Mặc sáng lên, giơ chân còn lại đạp lên bờ ngực phập phồng dồn dập
của Hassan, như lửa cháy đổ thêm dầu bấu lấy một đầu vú cương cứng nhẹ nhàng
kéo.
“Hức a a a!”, Hassan đột nhiên run rẩy, bắn ra một lần
nữa.
Thật kỳ quái. Chẳng lẽ chỗ mẫn cảm nhất trên người
Hassan thật ra là đầu vú? Thử xem thế nào, “Hassan, sờ vú anh đi”.
“Được…
a… được!”. Hassan chìm trong cơn cao trào vật vã nhận lệnh. Hắn dời tay từ mu
bàn chân Tô Mặc sang ngực mình, nắm lấy đầu vú còn lại xoa nắn.
“Ưm a a a!”, Hassan bị bản thân làm cho thét lên. Ngón
tay hắn và ngón chân Tô Mặc có độ mạnh nhẹ hoàn toàn khác nhau. Sự khác biệt
này khiến khoái cảm hai bên đầu vú cũng khác, mà Hassan cảm thấy bên do hắn chạm
vào rõ ràng kém hơn nhiều. Vì cố sức bắt kịp, Hassan mạnh bạo chà đạp đầu vú đã
sưng đỏ đến đáng thương, làm Tô Mặc không nhìn được nữa, cậu đạp một cái lên
hai túi cầu của Hassan, quát khẽ: “Nhẹ chút!”.
“A!”.
Hassan rên một tiếng, cuộn gập người lại. Tô Mặc bảo hắn
làm nhẹ, nhưng cú đá kia lại không nhẹ hơn là bao. Dù giống đực có mạnh cỡ nào
thì chỗ này luôn rất yếu ớt. Cú đá của Tô Mặc làm Hassan nhất thời đau đến túa
mồ hôi.
Á, sẩy tay, à không, sẩy chân. Tô Mặc nhẹ nhàng cọ
chân lên hai tiểu cầu bị tổn thương, chậm rãi xoa nhẹ như xin lỗi.
“A… ưm… a……”.
Tiếng rên của Hassan một lần nữa tràn ngập dục vọng.
Không cần Tô Mặc chỉ bảo, công tác rút cắm lỗ sau và xoa nắn đầu vú một lần nữa
lại tất bật. Tô Mặc khẽ thở phào, lúc này mới quay sang quan tâm đến hạ thể đã
hơi mềm xuống.
“Ưm… a……”, vẻ mặt của Hassan có chút mê
say.
Đầu vú, hạ thể, hai
túi cầu, lỗ sau…… Mọi vị trí mẫn cảm trên người đều đang bị trêu chọc, kích
thích. Chân của Tô Mặc, tay của hắn, đuôi của hắn… trong cơn khoái cảm, Hassan
xấu hổ tột cùng.
Với cả, ánh mắt của Tô Mặc… vẫn luôn nhìn hắn…… Hassan
sung sướng tột độ trong sự xấu hổ.
“Tô Mặc… Tô Mặc……”, Hassan mê say nỉ non.
Khi cơ thể hoàn toàn mở rộng, mặc cho bản thân bị chơi đùa, hắn gọi tên Tô Mặc,
lòng thấy ấm áp hạnh phúc cực kỳ.
“Hassan……”. Tô Mặc cũng khẽ rên lên, vỗ về dục vọng căng phồng đau đớn của
mình.
Hassan thật sự quá hấp dẫn, làm cậu muốn thô bạo đâm hắn!
Thế nhưng không được…… hôm nay Hassan đã bị chơi dữ quá rồi, nào là nắm tay,
nào là đuôi… Cậu còn đồng thời cùng cái đuôi của hắn đâm vào đó!
Ai da, không được nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ càng muốn đè
hắn thì làm sao! Tô Mặc thống khổ cắn môi. Xem xem, cái đuôi còn ở trong động
kìa…
A a a Tô Mặc thật sự sắp điên rồi. Lần đầu tiên phát
hiện Hassan quá hấp dẫn cũng là một chuyện cực kỳ rầu!
Nhưng mà Hassan bên dưới thấy vẻ mặt khó chịu của cậu
thì hơi ngọ nguậy chống người.
“Tô Mặc… Tôi có thể……”, hắn dừng một chút, dường như
có hơi thẹn thùng nhưng vẫn kiên trì nói ra, “Tôi có thể… mút cho em”.
Tô Mặc thoáng sửng sốt, không kịp phản ứng. Hassan ngại
ngùng làm động tác trên tay mất khống chế, khiến bản thân cất tiếng rên đau.
Tô Mặc tỉnh táo lại mất tự nhiên đáp: “Được”. Thật ra
trong lòng cậu cực kỳ chờ mong! Vì Hassan chưa hề mút cho cậu lần nào! Nghĩ
thôi đã thấy sung sướng! Hassan vừa tự đâm vào lỗ sau vừa mút cho cậu, thật
phóng đãng!
**************************
Lần sau chắc làm 5 chương 1 lần thôi, 10 chương mệt thân mệt tâm quá =))))
Nhà edit thật sự quá mượn luôn, phải đọc một mạch đến đây mới có thể cmt cám ơn nè <3 <3 <3
Trả lờiXóaYêu chủ nhà quá đi, hóng hóng. Lâu lâu mới thấy một bộ đặc sắc vầy :vvvv
Cám ơn nè :3 ~
XóaNhà dịch edit mượt hơn hết cặp này okela lâu rối mới kím dc 1 bộ thế này dù có hơi mặn mả
Trả lờiXóaMặn thiệt mặn
Trả lờiXóa