31/03/2020

HPCNB - chương 50

Edit + Beta: Carly


Chương 50:


Lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Harry yên lặng đọc sách, làm lơ Gilderoy đang lải nhải trước mắt. Hai lần xảy ra vụ hóa đá đã khiến cậu trở thành tiêu điểm chú ý của cả trường. Đương nhiên, đây chẳng phải chuyện gì hay ho cả. Gryffindor lớn tiếng tuyên truyền cậu là hung thủ. Đôi mắt sáng rực của Ravenclaw thì như muốn giải phẫu cậu ra. Hufflepuff thì… Sau lần tập kích thứ hai này, nhóm lửng nhỏ đã bớt tiếp xúc với cậu. Mà thái độ của Slytherin thì lại càng sâu xa.
Hiện ngồi cạnh cậu vẫn là ba người Draco. Những người khác đều cách nhóm bọn họ một khoảng nhất định. Tuy không xa nhưng phân cách rất rõ ràng. Toàn bộ học trò các khối đều vây quanh cậu; tôn kính cậu, kính sợ cậu, làm cậu nhớ tới những thuộc hạ lúc trước của mình. Họ cũng đi phía sau cậu, nhưng cuối cùng lại bị cậu bỏ rơi, đó có lẽ cũng là một hình thức phản bội khác.
Blaise quay đầu nhìn thiếu niên có phần lơ đãng, khều khều tay cậu.
“Harry? Đang nghĩ gì vậy?”.
“Không có gì”. Harry lắc đầu.
Blaise mỉm cười, thờ ơ nói: “Này, tiếc là sáng nay cậu không tới Đại Sảnh Đường, không nghe được phát ngôn đầy chấn động của tên học trưởng Hufflepuff kia”.
“Gì cơ?”, Harry nghi ngờ nhìn cậu ta.
“Đừng nghe cậu ta phóng đại”. Pansy đưa tay đẩy mặt Blaise ra, “Cedric chỉ không nói xấu cậu như những người khác thôi. À đúng rồi, anh ta còn nhân tiện nói tốt giúp cậu vài câu”.
Harry hơi nhướng mày: “Tớ cho rằng mình và anh ta không thân quen gì nhau”.
Pansy bật cười: “Harry, đó giờ do cậu chưa từng để ý đến ánh mắt của mọi người nên mới không biết mình hấp dẫn người khác đến cỡ nào thôi. Nhưng tớ từng thấy Cedric quan sát cậu mấy lần rồi”. Không chỉ Slytherin mà học trò các Nhà khác đều rất tò mò về vị Chúa cứu thế này. Tuy nhà Rắn có rất nhiều thiếu niên đẹp trai nhưng trên người Harry có một khí chất đặc biệt khó mà nói rõ, làm người ta không thể dời mắt. Huống hồ, khi đôi mắt xanh sâu thẳm kia lẳng lặng nhìn một người, nó lôi cuốn đến nỗi hoàn toàn có thể khiến người ta mê muội, xinh đẹp như một bức họa vậy.
…… Harry không biết phải nói gì, cậu có gì hay ho mà nhìn chứ.
Chuông tan học vang lên.
Draco ở cửa bắt lại Harry tính rời đi, bất mãn nói: “Nếu cậu không chạy loạn thì đã không bị người ta hiểu lầm rồi, Harry. À, có phải giáo sư Snape đã nhận cậu là người học việc không, lâu rồi không thấy cậu về phòng ngủ”.
“Tối nay tớ về”. Harry khẽ cười trong lòng, học việc? Từ này gọi Noah thì hợp hơn.
“Ừ”. Draco vừa lòng gật đầu: “Ba ngày sau có cuộc họp của thủ tịch, tớ sẽ đưa cậu đến đó”.
Ba ngày sau? Lúc đó chắc cậu và Snape đã xử lý xong con Tử xà kia rồi, đi tham quan một chút cũng không tệ.
“Được”. Harry gật đầu, cùng mọi người đi tới Đại Sảnh Đường. Tốc độ tiêu hóa ma lực của Noah lần này nhanh hơn lúc trước nhiều. Đương nhiên, khi chuyển nó qua cho cậu thì vẫn đau như vậy. Nếu Noah có thể cải thiện mặt này thì cậu sẽ vui hơn nhiều.
Bước vào Đại Sảnh Đường, Harry ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt thoáng đảo qua phía Gryffindor. Ron đang hào hứng nói gì đó với người ngồi cạnh mình. Hermione thì ôm sách vừa đọc vừa ăn. Không thấy bóng dáng con chuột kia. À, có lẽ cậu có một cách tuyệt hảo để tóm lấy Đuôi Trùn.
Rời khỏi tầm mắt của mọi người, Harry một mình đi tới phòng Y tế. Bà Pomfrey đứng cạnh tủ thuốc nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
“Chào trò, Harry thân ái”. Bà Pomfrey đang cười dịu dàng thoáng sầm mặt: “Đừng nói trò lại bị thương nữa nhé? Hửm?”.
 “Không ạ”. Harry cầm theo túi sách lắc đầu: “Em chỉ đến tìm thú cưng của mình thôi”.
Pomfrey nhìn cậu nghi ngờ: “Thân ái, cô không cho rằng thú cưng của trò đang ở trong phòng Y tế”.
Harry mỉm cười đi vào, kéo tầm màn trắng ra. Bà Norris đang nằm cứng đờ trên giường. Harry ngồi xổm xuống, vén ra giường lên, một đôi mắt màu hổ phách sáng trong nhìn lại cậu.
“Cỏ Nhỏ, lại đây nào”, Harry vươn tay, bình thản nói.
Cái lưỡi hồng phấn của bé mèo đen liếm liếm đầu ngón tay của Harry, sau đó nó nhảy vào lòng cậu. Harry khẽ gật đầu với bà Pomfrey có phần kinh ngạc rồi rời khỏi phòng Y tế. Bình thường Cỏ Nhỏ luôn đi cùng bà Norris, cho nên khi bà Norris bị hóa đá như vậy thì Cỏ Nhỏ nhất định sẽ tới thăm. Sự thật cho thấy, cậu đoán không sai.
Mèo bắt chuột đã là thiên tính, chẳng phải sao? Xoa xoa lớp lông của Cỏ Nhỏ, Harry thả nó xuống.
“Còn nhớ con chuột đáng ghét kia không? Đi bắt nó đi, đưa tới chỗ Sirius. Với mày chỉ là chuyện nhỏ mà nhỉ? Đi đi, tao sẽ tới Lều Hét [1] chờ”. Mấy hôm nay, Cỏ Nhỏ luôn mang đồ ăn tới cho Sirius. Một chó một mèo có vẻ rất hợp nhau, có thể thấy Cỏ Nhỏ rất thích Sirius. Cậu không để Sirius tiếp tục ở lại Rừng Cấm. Chỗ đó ban đêm không an toàn, dù là ngoài rìa. Hơn nữa, cậu cũng không hy vọng cha đỡ đầu của mình ăn gió nằm sương ở đó nữa. Chỗ Lều Hét chỉ cần dọn dẹp lại một chút thì vẫn có thể cho người ở được.

[1] Lều Hét: được coi là ngôi nhà ma quái nhất nước Anh, dù là những con ma trong Hogwarts cũng tránh xa nó. Một lối đi duy nhất để vào là con đường ngầm dưới cây liễu Whomping ở ngoài sân trường Hogwarts. [Nguồn: Wikipedia]

Cỏ Nhỏ thân thiết cọ cọ cậu một chút rồi ‘meo’ một tiếng rời đi.
Chủ nhân, ngài rất thích cha đỡ đầu của mình hả?  
Không thể nói là thích, chỉ thấy ông ta hẳn là một người nhà đủ tư cách.  
Noah hiểu rồi.  
Được rồi, chúng ta tới Lều Hét chờ Cỏ Nhỏ thôi, nhân tiện mang quần áo mới cho Sirius.   Bộ áo chùng rách bươm kia hoàn toàn không thể mặc được nữa. Cậu vẫn chưa muốn để Snape và Lucius biết tin về Sirius, nên không mượn quần áo từ hai người; dù gì hồi còn đi học, bọn họ là kẻ thù một mất một còn căm hận lẫn nhau. Vì thế, cậu trực tiếp đặt một bộ quần áo mới, hôm qua vừa được gửi tới. Cậu cảm thấy nó sẽ rất thích hợp với Sirius.
Băng qua tòa lâu đài, Harry đi tới trước cây Liễu Roi. Cái cây này dường như vẫn nhớ cậu, từ xa đã bắt đầu nóng nảy vung quất nhánh cây của mình. Harry khẽ cong môi, đầu đũa phép được giơ lên xuất hiện một ngọn lửa.
“Hình như bài học lần trước không thấm vào đâu, mi muốn bị thiêu lần nữa à?”.
Động tác muốn đánh người của cây liễu thoáng chần chừ, hơi sợ hãi rụt nhánh cây về. Harry hạ đũa phép, xuyên qua đống nhánh cây, tìm được một cửa động ở cạnh thân cây. Đường hầm bên trong rất thấp, đi được một đoạn thì dần cao hơn, cũng quanh co khúc khuỷu hơn, sau đó một tia sáng mơ hồ hiện lên trước mắt cậu.
Chui ra khỏi đường hầm, Harry phủi phủi tro bụi trên người. Một câu chú ‘Úm ba la chà rửa’ (Scourgify) được phóng lên người cậu.
“Chú và James vốn nghĩ, phải chi mở rộng đường hầm một chút thì tốt rồi”. Âm thanh đã khôi phục bình thường của Sirius vang lên. Sắc mặt chú tuy trông không được khỏe lắm nhưng ánh mắt đã sáng hơn nhiều, cũng có tinh thần hơn.
So với vẻ bừa bộn, rách nát, lụp xụp ban đầu thì căn nhà này bây giờ đã sạch sẽ hơn rất nhiều. Giường được trải một tấm đệm dày, mềm mại lại ấm áp. Trừ bàn và mấy cái ghế dựa, những nội thất khác đều bị bọn họ chất sang một bên, chừa ra một khoảng trống lớn. Dù sao nơi này chỉ là nơi để đặt chân tạm thời, có chỗ ăn uống, nghỉ ngơi là được rồi.
Harry lấy gói đồ trong túi sách ra đưa cho Sirius: “Đây là quần áo mới, chú thật sự nên thay cái bộ trên người đi”.
Sirius cúi đầu nhìn thứ có thể miễn cưỡng xem như quần áo đang khoác trên người, nhún nhún vai, nhận gói đồ. Sau khi mở ra thì thấy trừ một bộ áo chùng mới thì còn có nội y và giày vớ. Khẽ cười một tiếng, Sirius thay luôn quần áo tại chỗ. Harry yên lặng ngồi xuống giường, đưa tay phủi phủi tay áo.
“Nhìn xem, thế nào?”. Sirius đã thay xong giang tay cười hỏi. Harry đảo mắt đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng hiểu vì sao người cha đỡ đầu này được chào đón thời đi học như vậy. Dù chú rời khỏi gia tộc, nhưng khí chất cao quý do sống trong gia đình quý tộc từ bé đã thấm sâu vào máu chú. Mỗi một động tác đều rất xuất sắc, lại càng không cần phải nói tới ánh mắt gian tà có phần phản nghịch và nụ cười sáng lạn kia.
Có điều… “Chú có thể cạo râu không? Tôi khó có thể nhận ra nửa dưới mặt chú trông ra sao”. Trong mắt Harry hiện lên ý cười.
Sirius sờ sờ bộ râu sắp dài tới ngực của mình, nhe răng cười. Harry lấy một thanh dao găm trong người ra ném cho chú.
“Lưỡi dao hơi sắc, cẩn thận”. Thanh dao này cậu mua được trong Hẻm Xéo, trên đó không có pháp thuật gì đặc biệt, chỉ có pháp thuật tái chế rất thực dụng.
Quả nhiên, cạo râu xong, Sirius trông càng dễ nhìn, chỉ là người còn hơi gầy.
“Tí nữa Cỏ Nhỏ sẽ mang con chuột kia tới đây”. Harry bình thản nói, khiến Sirius đang cầm thanh dao trượt tay, ngón tay lập tức bị quẹt trúng. Nhưng chú không thèm để ý mà bước một bước dài tới trước mặt Harry.
“Con bắt được tên khốn đó rồi sao!”.
“Chính xác hơn là Cỏ Nhỏ bắt được ông ta”.
Mặt mày Sirius hiện lên vẻ như vừa cười vừa giận, chú thả cánh tay đè lên vai Harry xuống. Sự kích động, phẫn nộ, oán hận dâng lên trong lòng.
Cửa vào truyền đến tiếng sột soạt, tiếng meo meo vang lên, Cỏ Nhỏ nhẹ nhàng bước vào, miệng ngậm Scabbers đang giãy giụa không ngừng. Ánh mắt dừng lại ở con chuột kia, cơn cuồng nộ quanh người người đàn ông tức thì bành trướng, đôi mắt như ngọn lửa muốn thiêu cháy tất cả.
“Đuôi Trùn…”. Sirius nghiến răng bật ra cái tên nọ. Cỏ Nhỏ nhả con chuột trong miệng ra. Scabbers kêu chít chít chói tai, muốn chạy ra cửa. Sirius nhanh chóng vung đũa phép. Tia sáng đỏ hiện lên, cơ thể Scabbers cứng ngắc giữa không trung rồi rơi phịch xuống đất, rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Cỏ Nhỏ lắc lắc rũ đi tro bụi trên người, lại kiêu ngạo ngẩng đầu kêu meo. Harry khẽ cười trong lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ, ném cho nó một túi cá khô làm phần thưởng.
“Là gã… Harry, chính là gã!”. Sirius kích động kêu, đũa phép trong tay cũng run run. Một ánh sáng xanh trắng lóe lên. Con chuột dưới đất điên cuồng vặn vẹo. Cơ thể nhỏ xíu như đang không ngừng to lên, biến hóa. Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông nằm bò ở vị trí vốn của Scabbers. Mái tóc màu nhạt kiểu Địa Trung Hải rối bù, mũi nhọn, đôi mắt nhỏ tràn ngập sợ hãi, cực kỳ giống với hình thù hóa thú của gã.
“Chào, Peter”. Sirius cười dữ tợn, nghiến răng đầy oán hận. Harry ngồi trên giường nhìn người đàn ông dưới đất với ánh mắt lạnh lẽo.
“Si… Sirius”. Giọng Peter the thé, đôi mắt nhỏ tí đảo tới đảo lui về phía cửa đường hầm, sợ hãi cúi người, dường như muốn rụt người nhỏ lại rồi trực tiếp biến mất.

****************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét