Edit: Tiểu Thiên
Beta: Carly
Chương 71.
Hassan nhổm người dậy, ngồi xổm giữa hai chân Tô Mặc,
vẫn để Tô Mặc đạp lên hạ bộ của mình. Một tay của hắn vẫn tiếp tục cầm đuôi rút
ra đâm vào lỗ sau, tay kia tạm thời đỡ lấy gậy thịt của Tô Mặc, chậm rãi há miệng
nuốt vào.
Cậu em của Tô Mặc nhỏ hơn của Hassan, mà miệng Hassan
lại to hơn miệng Tô Mặc. Vì thế, chuyện khẩu giao chẳng khác gì tra tấn với Tô
Mặc thì Hassan lại làm vô cùng dễ dàng tự nhiên, thậm chí còn dùng đầu lưỡi nhấm
nháp mùi vị của Tô Mặc.
“Ưm… a……”.
Tô Mặc được hắn liếm mà eo lưng như nhũn ra, thấy mình
sắp tước vũ khí đầu hàng, chân cậu vội vàng ấn mạnh hơn, ngón chân bấu lấy đầu
đỉnh cố xoay vặn. Hassan lớn tiếng rên rỉ. Cổ họng rung động không ngừng tấn
công Tô Mặc, trái lại còn khiến cậu bắn ra nhanh hơn.
Đệt, thật mất mặt,
ra nhanh quá rồi! Tô Mặc thẹn quá hoá giận. Nhưng cậu không ngờ được, Hassan lại
không bỏ qua cho cậu. Sự chấn động và cảm giác mút lấy từ sâu trong yết hầu hắn
vẫn tiếp tục, giống như không hút khô cậu thì không ngừng vậy.
“Hassan! Anh… a……”. Tô Mặc bị hắn mút đến nỗi
không nói được thành tiếng. Thắt lưng mềm nhũn không còn sức, đến cả ngón chân
đạp trên hạ bộ của Hassan cũng xụi lơ trượt xuống.
Hassan bất mãn lầm bầm một tiếng, bắt lấy chân Tô Mặc
kéo về, đè nó chà xát nó lên cậu bé của mình, miệng càng ra sức mút Tô Mặc.
“Dừng, dừng lại… A!!!”, Tô Mặc lại hét chói
tai bắn ra, sự sung sướng tột độ khiến trước mặt cậu tối sầm.
Nhưng Hassan lại tiếp tục!
“Đừng…
a… dừng lại……”, Tô Mặc khẽ nức nở, cố thoát khỏi miệng Hassan. Cậu không giống
giống đực có thể bắn mười lần một đêm được. Hai lần cao trào đầy kích thích
liên tiếp đã khiến cậu hơi đau đớn.
Miệng Hassan khoá chặt lấy Tô Mặc không để cậu trốn
thoát. Trong khi đó, động tác rút cắm lỗ sau và xoa nhấn hạ bộ ngày càng kịch
liệt, từ sâu trong yết hầu phả ra những hơi thở nặng nhọc, tiếp tục mang tới
“tai họa” cho Tô Mặc vốn đã không chịu nổi nữa.
Trong lúc Tô Mặc nức nở, yếu ớt giãy giụa, Hassan bỗng
nhiên gầm nhẹ, kéo mạnh cái đuôi đang chôn sâu hơn phân nửa trong cơ thể ra.
Tiếng gầm khàn khàn nghẹn lại nơi yết hầu. Hassan co
giật dữ dội, ấn chân Tô Mặc lên cậu bé đang tuôn ra mãnh liệt. Mà Tô Mặc đã sớm
buông vũ khí đầu hàng, bắn dòng dịch nóng thứ ba vào cổ họng không ngừng rung động
của Hassan.
Cách một bức tường, tiếng Hard rên rỉ cầu xin bị làm
lơ trước đó lại một lần nữa lọt vào tai hai người. Có lẽ sắp kết thúc rồi, tiếng
rên của Hard đã hơi yếu đi, còn xen lẫn sự thoả mãn khác thường; sau một tiếng
rên dài thì im hẳn, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Sau khi ổn định lại hơi thở, Hassan rốt cuộc cũng nhả
tiểu Tô Mặc mềm oặt đáng thương trong miệng ra, ngẩng đầu khỏi hai chân Tô Mặc.
Tô Mặc đã kiệt sức sắp ngất, nhưng vẫn cố trừng hắn,
trên mặt còn đọng nước mắt.
Hassan tức khắc cứng đờ. Hình như… Hình như hắn thật sự…
nghe thấy tiếng Tô Mặc khóc. Hassan quỳ thẳng người lên, lau nước mắt trên mặt
Tô Mặc, dè dặt hỏi, “Tô Mặc? Em khó chịu sao?”.
Tô Mặc nghẹn họng, trừng hắn đầy dữ tợn. Rất thoải
mái, cực kỳ thoải mái, hoàn toàn rất ư là thoải mái đó được chưa!
Nhớ lại sự bủn rủn, đau đớn không cách nào kiểm soát
được khi nãy, cơn giận bùng lên trong lòng Tô Mặc. Cậu giơ chân đạp Hassan ngã
xuống đất, “Em đã bảo anh dừng, sao anh cứ tiếp tục!”.
Hassan ngã phịch xuống đất, đầu óc chả hiểu ra làm
sao, còn thấy hơi uất ức. “Em mới bắn có ba lần!”, nghĩ nghĩ một chốc rồi lại bổ
sung: “Lúc tôi nói không muốn, em cũng đâu có ngừng”.
Câu này quá nhiều sơ hở, làm Tô Mặc không biết phải bắt
đầu từ đâu.
Anh nghĩ bố đây giống anh có thể tuỳ tiện bắn năm,
sáu, bảy, tám lần sao! Bố còn là tiểu giống cái vị thành niên đấy! Lúc trước
anh nghe lời Lucca sống chết không để tôi làm, nói cái gì mà không tốt cho thân
thể, anh quên hết rồi hả! Một lần thì không sao nhưng bắn liên tục ba lần không
được nghỉ ngơi thì hơi quá rồi!
Nhưng mà! Nhưng mà nếu nói vậy thì chứng tỏ mình quá yếu
ớt! Tô Mặc uất ức vô cùng, chỉ đành bắt lấy câu sau, bực tức nói, “Em làm vậy
vì muốn chọc anh khóc mà! Còn anh? Cũng vậy sao?!”. Vẻ mặt nghiêm túc tỏ vẻ
‘anh ngon thì anh gật đầu xem’.
Hassan vội vàng lắc đầu. Hắn đương nhiên không cố ý
làm Tô Mặc khóc! Tuy rằng… dường như… Hassan nhớ lại tiếng nỉ non loáng thoáng
bên tai lúc ấy… cũng rất đáng yêu!
“Mặt mày anh như thế là có ý gì!”.
Tô Mặc phẫn nộ bổ nhào về phía Hassan, hung hăng đánh
hắn một trận. Thấy Hassan không có vẻ gì là đau đớn, còn lo lắng xoa cánh tay
đang đau đến run rẩy của cậu, Tô Mặc lại càng tức giận, hung ác nhe răng cạp một
phát.
Hassan thuận thế ngồi xuống đất, dung túng Tô Mặc dùng
hàm răng không hề có tính uy hiếp y như của thú non tuỳ ý gặm cắn người mình,
chỉ khi đầu vú bị cắn mới khẽ rên rỉ vài tiếng.
*****************
Chương 72.
Tô Mặc không kiêng nể xả hết giận lên người Hassan,
sau đó bực bội nằm sấp ra giường không nhúc nhích.
Hassan dịu dàng vuốt ve cơ thể nho nhỏ của Tô Mặc, vừa
mệt mỏi lại thoả mãn, còn có chút lo lắng. Vì sau khi lăn tới trở lui như vậy,
Tô Mặc nhìn vẫn không vui.
“Tô Mặc? Em sao vậy?”. Lúc Tô Mặc lại mài
răng lên vai hắn một lần nữa, Hassan nhịn không được hỏi.
“Anh nói mà không giữ lời!”, Tô Mặc mắng hắn.
Hassan khiếp sợ. Không giữ đúng lời hứa là một lời
trách mắng khá nghiêm khắc đó! “Tôi không giữ lời khi nào?”. Rõ ràng không hề!
“Anh nói cho em làm anh khóc!”.
“Đúng rồi”. Hassan nghi hoặc,
“Chẳng phải tôi đã để em làm thế sao?”.
“Nhưng mà, nhưng mà,” Tô Mặc tức giận,
“nhưng mà cuối cùng rõ ràng là anh chọc em khóc!”.
Á, cái này... Hassan xấu hổ. Việc này hoàn toàn ngoài
ý muốn. “Nhưng tôi đâu có hứa sẽ không làm em khóc đâu”. Tội danh không tuân thủ
lời hứa tuyệt đối không thể nhận bừa được!
Tô Mặc trừng Hassan. Cậu chỉ định dỗi vài câu với
Hassan thôi, nhưng bị Hassan bật lại từng câu như vậy, cậu lại thật sự hơi tức
giận. Cái gì mà anh không hứa sẽ không chọc tôi khóc? Chuyện không ức hiếp tôi
còn cần phải cam đoan trước sao? Không thì có thể tuỳ tiện khi dễ? Lúc tôi chọc
anh cũng không tuỳ tiện như vậy!
Tô Mặc giận tái mặt, không nói một lời tránh khỏi vòng
tay của Hassan.
Hassan tức thì căng thẳng. Làm sao đây, hình như Tô Mặc
thật sự tức giận rồi! Hắn vội vàng kéo Tô Mặc vào lòng, luôn miệng nhận tội:
“Tôi xin lỗi, Tô Mặc, tôi sai rồi. Tôi không nên làm em khóc như vậy. Xin lỗi,
xin lỗi em! Tôi... tôi để em chọc tôi lại một lần được không?”.
Tô Mặc không nói gì, chỉ cắn môi cực lực giãy giụa.
Đương nhiên, với chút sức lực của cậu thì không thể thoát khỏi cái ôm của
Hassan, nhưng cậu vẫn ra sức vùng vẫy, không hề sợ làm vậy sẽ khiến bản thân bị
thương. Hassan thậm chí còn nghe thấy tiếng răng rắc đáng sợ vang lên từ bờ vai
nhỏ yếu của cậu.
“Tô Mặc! Đừng như vậy!”. Hassan trở người
đè Tô Mặc xuống, “Đừng giãy nữa! Em sẽ làm mình bị thương mất!”.
Một cơ thể cứng chắc nặng nề đè lên người cậu, hô hấp
nóng rực phả bên tai. Tay chân đều bị giam cầm, mạnh đến nỗi cậu không thể động
đậy được. Thân thể Tô Mặc đột nhiên cứng đờ, đôi mắt tràn ngập sợ hãi đau đớn.
Hassan ngạc nhiên, vội vàng chống người dậy. “Đừng sợ,
Tô Mặc, đừng sợ! Tôi không làm gì cả, không chọc em nữa! Em... để tôi xem xem,
có bị thương chỗ nào không?”
Hassan hoảng loạn đứng dậy, định đưa tay ôm lấy Tô Mặc
thì nghe cậu khẽ nói: “Đừng đụng vào em”.
Tay Hassan cứng đờ giữa không trung.
Chỉ thấy Tô Mặc nhắm mắt lại, thân thể cứng ngắc phải
một lúc lâu mới run rẩy, chậm rãi trở mình, cuộn tròn người lại.
“Tô Mặc... Tô Mặc?”. Hassan nhìn bóng lưng
nhỏ nhắn run rẩy cuộn lại kia, muốn vươn tay tới lại không dám manh động, chỉ cảm
thấy tim mình cũng run rẩy theo.
Một lát sau, Tô Mặc mới nhẹ giọng đáp, “Em không sao”.
Sau đó cậu lảo đảo đứng lên trở về giường. Hassan theo bản năng muốn đỡ cậu, lại
bị câu “đừng động vào em” của Tô Mặc đóng đinh tại chỗ.
Tô Mặc sao vậy? Sao lại đột nhiên không cho cậu chạm
vào? Hassan vừa lo lắng lại tủi thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Mặc ném mình
lên giường rồi gần như mê man thiếp đi ngay lập tức.
Hassan khẽ đi tới cạnh giường, nhỏ giọng gọi Tô Mặc
hai tiếng, xác định Tô Mặc đã ngủ, muốn giúp cậu điều chỉnh tư thế để ngủ thoải
mái một chút. Nhưng đầu ngón tay vừa động đến, Tô Mặc đã lập tức nhíu mày, dường
như muốn tỉnh lại. Hassan vội vàng rụt tay về, nhìn cậu lại thiếp đi mới cẩn thận
đắp chăn cho cậu.
Nhìn gương mặt dù ngủ vẫn bất an của Tô Mặc, Hassan
không biết phải mô tả cảm giác trong lòng ra sao. Hắn nhẹ nhàng ra ngoài tắm rửa,
sau đó bắc ghế ngồi cạnh giường cả đêm.
Tô Mặc lại gặp ác mộng. Những người đó vây quanh cậu.
Chúng không xuất hiện từng người, mà tụ lại cười gằn đầy ý xấu; cũng không phí
thời gian nói lời ngon tiếng ngọt, mà trực tiếp bắt cậu, làm cậu không thể nhúc
nhích. Chúng chế giễu sự vùng vẫy vô ích của cậu.
Sau đó chúng đè lên. Nặng trịch, cứng rắn, sức mạnh
tuyệt đối khiến cậu khó thở. Cảm giác áp bách không cách nào chống đỡ. Sợ hãi,
tuyệt vọng cùng cực.
Tô Mặc, đừng sợ. Đừng sợ. Mày chỉ gặp ác mộng thôi.
Nhưng vì sao hơi thở dồn dập nóng rực bên tai lại chân
thật như vậy.
Không được khóc, Tô Mặc. Không được khóc! Cho dù là thật...
Chẳng lẽ mày muốn dùng mấy giọt nước mắt yếu đuối này để lấy lòng bọn chúng?
Như bọn chúng mong muốn?
Hassan đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Tô Mặc thống khổ trằn
trọc trên giường.
Cơ thể Tô Mặc căng cứng, bàn tay nắm chặt đến mức chảy
máu. Nhìn chân mày nhíu chặt và hàm răng nghiến lại của cậu, dường như trong mơ
Tô Mặc đang chịu nỗi đau đớn tột độ. Nhưng khoé mắt cậu không hề có nước mắt,
môi bị cắn đến độ rỉ máu, lại không phát ra tiếng rên rỉ nào dù là nhỏ nhất.
Tô Mặc bắn nhiều lần sẽ khóc, bị chọc đến khóc sẽ nổi
giận, không ngờ lại có một mặt yên tĩnh, kiên định như vậy. Hassan mê mẩn nghĩ.
Điều này làm cậu... thật sự không giống một tiểu giống cái.
Chương 73.
Vì phản ứng dị thường của Tô Mặc mà Hassan lo lắng cả
đêm. Khi tỉnh lại, Tô Mặc làm như không có chuyện gì xảy ra, tựa lên người
Hassan chơi mài răng. Hassan hoàn toàn không hiểu gì ngoan ngoãn mặc cho Tô Mặc
cắn, còn phối hợp thả lỏng cơ bắp để Tô Mặc cắn thoải mái hơn.
Đồ ngốc. Tô Mặc cắn
mạnh một cái, bóng ma đêm qua cũng tản đi đôi chút.
Chỉ là ác mộng. Là ảo giác thôi. Hoàn toàn ngoài ý muốn.
Hassan đương nhiên không cố ý làm cậu khóc. Nếu... nếu thật sự có một ngày
Hassan cũng tổn thương cậu... Tô Mặc nhắm mắt lại, vậy cậu cũng chẳng còn gì vướng
bận nữa.
Lúc bốn người tập trung ăn sáng, Linarin trông có tinh
thần nhất, y như chú mèo được đút no vậy. Tô Mặc nom cũng không tệ, ngủ một giấc
liền sảng khoái tinh thần. Hard có chút mất tự nhiên, vùi đầu ăn không dám nhìn
mặt ai. Chật vật nhất phải kể đến Hassan. Trong một ngày, hắn bị Tô Mặc giày vò
những hai lần. Giữa hai lần còn bị đánh ngất, tối thì gần như không ngủ cả đêm,
thật sự trông tiều tuỵ vô cùng.
Linarin quan sát Hassan với ánh mắt kỳ quái. Chẳng lẽ
Tô Mặc mạnh dữ vậy? Làm Hassan ra như thế luôn!
Dùng bữa sáng xong, Linarin không thèm để ý đến mong
muốn tránh gặp người khác của Hard, vẫn kéo mọi người lại cùng tám chuyện.
Trong lúc đó ông còn nhiệt tình khen phát minh máy bơm giếng khoan tăng áp và hệ
thống cung cấp nước của Tô Mặc! Bình thường thì cho rằng có chúng sẽ an toàn,
thuận tiện hơn chút thôi, đêm qua mới nhận ra chúng quan trọng cỡ nào! Giống đực
bị làm đến ngất xỉu thật sự rất đáng thương, ai nỡ bắt bọn họ đi gánh thùng gỗ
nặng trịch đun nước tắm chứ? Tô Mặc con đúng là hiểu lòng người!
Tô Mặc xấu hổ. Trước khi nói lời này, chú có thể ngẩng
đầu nhìn sắc mặt Hassan một chút không? Hơn nữa, trọng điểm hình như hơi sai
sai? Lẽ ra chú phải để ý là tôi hết lần này đến lần khác làm Hassan đến ngất chứ?
Đầu tiên là thô bạo mần cho ngất, sau đó lại dịu dàng săn sóc, chú thấy đó là
cách thương yêu người khác sao?
Tất nhiên Linarin thật sự cho là vậy. Ngay cả Hassan
cũng nhìn Tô Mặc đầy âu yếm. Tô Mặc thấy ngại vô cùng.
Thật ra, thật ra cậu không hề tốt với Hassan! Mỗi lần
đều tàn nhẫn giày vò! Đôi khi chính cậu còn thấy quá đáng, nhưng khi ý xấu đã
xuất hiện thì cậu lại không ngăn được! Giống như đêm qua, rõ ràng biết Hassan
đã cực khổ cả ngày, lại vẫn không nhịn được chọc hắn tới khóc đó thôi? Nấu nước
tắm rửa gì đó chỉ là lấy công chuộc tội, mà tối qua cậu hoàn toàn không có nấu!
Hassan nhìn bộ dáng đỏ mặt mất tự nhiên của Tô Mặc, nhịn
không được ôm người vào lòng hôn một cái.
Cái quy định gì mà người thủ hộ không được có hành vi
thân mật với tiểu giống cái không biết đã bị quẳng đi đằng nào rồi. Trừ chuyện
thân thể Tô Mặc chưa trưởng thành, không thích hợp để tiếp nhận giống đực thì
những cái khác… Xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật ra mọi người đều đã chính thức
xem hai người là bạn đời của nhau rồi. Huống hồ, Hassan kiêu ngạo nghĩ, hắn và
Tô Mặc đã trao nhau lời thề bạn đời cao cấp nhất, dù chuyện gì xảy ra cũng
không thể chia tách bọn họ!
“Tô Mặc……”.
Hassan nhịn không được hôn sâu hơn, Tô Mặc cũng thuận
theo ngẩng đầu nghênh đón. Hôn mút đôi môi hồng nhạt mềm mại, lại nghe tiếng
rên rỉ mơ hồ của tiểu giống cái, Hassan cảm thấy Tô Mặc nhu hòa, dịu ngoan thế
này thật đáng yêu, nhưng Tô Mặc lúc ức hiếp mình cũng rất mê người. Dù là Tô Mặc
nào, hắn cũng thích!
Hai người thân thiết dán vào nhau. Linarin đương nhiên
vui vẻ ngồi xem, bản thân cũng kéo tay Hard nhỏ giọng hỏi lão eo còn mỏi không?
Phía sau còn đau không? Lúc này Hard lộ vẻ xấu hổ, luôn miệng nói không sao,
không có gì, cố sức đè lại bàn tay định vói vào quần lão của Linarin. Tối qua bị
một tiểu giống cái nghe thấy đã rất… Lão cố lắm mới làm như không có gì được
đó! Linarin em chẳng lẽ còn muốn biểu diễn trước mặt người ta hay sao?!
Sau đó Linarin đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua bàn với
Tô Mặc, liền chia rẽ đôi uyên ương kéo Tô Mặc qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sao
rồi? Tô Mặc, kiểm tra ra chưa? Hassan nghe tiếng Hard có hưng phấn hơn không?”.
“Có”. Tô Mặc gật gật đầu, “Hard thì sao? Có
bị kích thích không?”.
“Ta không chú ý”. Linarin ngượng ngùng gãi
đầu, “Chỉ lo ức hiếp lão ấy khóc, không để ý tới cái khác”.
Ồ, chuyên tâm dữ vậy. Hard rõ ràng có phản ứng! Ngay cả
tôi cũng nghe ra đó!
Có lẽ vẻ mặt của Tô Mặc quá rõ ràng, Linarin vội vàng
cam đoan: “Lần sau! Lần sau nhất định ta sẽ chú ý! Hai đứa rảnh rỗi thì ở lại
thêm vài ngày đi!”.
Phắc, chú còn định có lần sau hả! Chẳng lẽ chú không
phát hiện cả bữa cơm Hard không dám ngẩng đầu lấy một cái sao? “Không cần phải
phiền vậy. Chú hỏi thẳng Hard là được”.
Ờ ha! Linarin bỗng hiểu ra, vội tới chỗ Hard ghé tai
lão nhỏ giọng hỏi. Sau đó Tô Mặc thấy mặt mày Hard đỏ bừng, Linarin phải gặng hỏi
mãi mới khẽ gật đầu.
Linarin hài lòng chạy lại cạnh Tô Mặc, Tô Mặc hiếu kỳ
hỏi: “Vậy chú có hỏi tại sao ông ấy thấy kích thích không?”. Hôm qua cậu cũng
ép hỏi Hassan, nhưng Hassan cứ nói không biết.
A, cái này chưa hỏi! Linarin lại chạy tới chỗ Hard.
Mặt Hard đỏ sắp bốc khói, bị Linarin ép hỏi mà ấp úng
không thôi, đáng thương vô cùng. Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa,
Hard như được đại xá, vội vàng chạy ra mở.
Chương 74.
Người đến là Lucca. Vì chuyện Hassan bị đánh ngất hôm
qua nên y cố ý đến kiểm tra lại một lần. Trước đó y có qua nhà Hassan nhưng
không thấy ai nên qua đây tìm.
Tuy nói đến kiểm tra, nhưng thật ra Lucca cũng đoán được
chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó không nghĩ tới, sau đó y ngẫm lại những gì Bill
nói, anh ta nghe thấy tiếng Hassan khóc. Xin hỏi trong tình huống nào giống đực
mới khóc? Hiển nhiên Hassan bị Tô Mặc làm đến chịu không nổi! Đám Bill… rõ ràng
chặn ngay nòng súng, vô cớ chịu oan!
Được rồi, thật ra
chuyện của đám Bill mới là nguyên nhân Lucca chạy tới đây tám chuyện.
Tô Mặc thật hung hãn! Theo công tác thống kê chưa đầy
đủ, hơn một trăm giống đực tham gia đánh Hassan hôm qua gần như đều bị bạn đời ức
hiếp đến khóc, riêng bị đè tới ngất xỉu đã hơn tám mươi rồi. Các giống cái đều
dùng cách ‘làm làm làm làm, cho bắn mười lần rồi tính tiếp’ đơn giản thô bạo nhất.
Đối với những ai chưa từng thành công làm giống đực của mình khóc bao giờ, vất
vả lắm lần này mới thuận lợi làm được, thì hưng phấn kích động đến nỗi không thể
kiềm chế. Vì thế, các giống đực giống Bill bị làm tới ngất rồi làm đến tỉnh rồi
lại bị làm ngất có cả khối người.
Thấy Tô Mặc nghe đến là hào hứng, mắt cũng lóe sáng,
Lucca bực bội hừ một tiếng.
Đầu sỏ gây tội ở
đây ân ái anh anh em em, trong khi Nordin nhà y lại phải bận rộn đến sứt đầu mẻ
trán! Đội đi săn sáng nay thiếu hơn mười người, đều là giống đực tối qua bị đè
đến không dậy nổi! Nordin bất đắc dĩ đành phải rút người bên đội thủ vệ vốn
cũng đang thiếu người nhưng vẫn khá ổn qua để bù vào, hiện giờ còn đang nhận ca
bên tháp canh đó! Phải biết là thân thể Nordin cũng không được khỏe lắm, tối
qua bị y khi dễ khóc tới mấy lần! Nhưng Nordin là tộc trưởng, có chuyện thì
không trốn được! Nào có nhẹ nhàng như Tô Mặc, quản chết không quản chôn!
Lucca nghĩ, Tô Mặc lần này chơi lớn thật. Có thể nói,
cậu đã cùng lúc đùa chết toàn bộ giống đực trong bộ lạc.
Lần trước dạy cho bọn Lemmy cách “gọi anh”, chỉ có mặt
mười mấy giống cái. Vì thể diện của bạn đời nên họ cũng không rêu rao khắp nơi,
chỉ trao đổi giữa mười mấy giống cái với nhau thôi.
Lần này lại không giống. Lớn chuyện như vậy, phương
pháp vừa đơn giản lại dễ thực hiện. Sau sáng hôm nay, khi các giống cái trong bộ
lạc đã trao lưu xong… Đến tối, chỉ e sẽ diễn ra cảnh toàn bộ giống đực có bạn đời
trong bộ lạc đều bị ức hiếp đến khóc luôn.
Tô Mặc vô cùng chờ mong với cảnh tất cả các giống đực
trong bộ lạc bị làm đến khóc mà Lucca mô tả, nhưng cậu tiếc nuối tỏ vẻ mình
không thể tham gia. Vì ngày mai là ngày Hassan đi săn, nên tối nay theo như lệ
thường là phải nghỉ ngơi thật tốt.
Vẻ mặt Lucca có chút quỷ dị. Bỏ qua chuyện giống cái
là người đầu tiên thành công nên nói năng không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ Tô Mặc
cậu mỗi lần đều làm đến độ Hassan không thể đi săn vào hôm sau? Hassan vô dụng
vậy sao? Hay tiểu giống cái cậu quá dũng mãnh? Lucca cảm thấy mình phải thảo luận
với Tô Mặc một chút!
Nhưng không đợi Lucca lên tiếng, Linarin bên cạnh đã
đưa ra chủ đề còn dữ dội hơn. “Tô Mặc nói giống đực sẽ phấn khích hơn khi nghe
tiếng rên của giống đực khác. Cậu biết không, Lucca?”.
Hửm? Lucca lập tức lên tinh thần. Nói như vậy, hôm qua
khi ở nhà Bill, Nordin có phản ứng là có nguyên do! “Anh thử rồi?”.
Lucca hỏi Linarin. Linarin gật đầu: “Nhưng mà khi tôi
hỏi Hard sao lại hưng phấn thì ổng cứ nói không biết”.
Kết luận đã có, quá trình còn cần phân tích thêm, rất
tốt, rất thú vị! “Tôi cũng thử xem”. Lucca luôn tràn ngập tinh thần tìm tòi với
những thứ mới mẻ, “Tối nay tôi và Nordin có thể ngủ lại nhà anh không?”.
“Đương
nhiên được chứ!”. Linarin vui vẻ: “Đúng lúc tôi cũng định thử lại một chút! Xem
xem rốt cuộc Hard chỉ phản ứng với tiếng của Hassan thôi hay cứ giống đực khác
là được!”.
“Ừ, vậy phải thử vài lần xem sao”. Lucca
tán thành, “Hôm nay ở nhà anh, tối mai qua nhà Lemmy. Anh đi chung không?”.
Tô Mặc thật sự không nhịn được muốn ôm mặt. Cậu đã mở
ra cánh cửa thế giới mới rồi sao! Sau này mọi người thích làm cùng nhau thì sao
đây! Kế đó phát triển thành tiệc sex luôn hả!
Hard xanh mặt. Tối qua lão đã chịu không nổi rồi! Vừa
bị bạn đời làm đến mức khóc lóc van xin, vừa phải nghe âm thanh tương tự do con
mình phát ra, suy sụp gấp bội đó! Tối nay còn muốn đổi thành Lucca và tộc trưởng…
hoàn toàn không thể tưởng tượng được!
Hassan bên kia lại thấy hơi may mắn. Hắn biết Tô Mặc
có chút ham muốn độc chiếm, trừ Linarin thì hẳn sẽ không chia sẻ hắn với bất cứ
ai. Cho dù thê thảm nhếch nhác ra sao, hắn là duy nhất của Tô Mặc, thật sự quá
tốt.
Ngày kế, cả bộ lạc vô cùng náo nhiệt. Vô số giống cái
vui vẻ trao đổi thực tiễn chuyện “khi dễ giống đực tới khóc” và “giống đực nghe
tiếng rên của giống đực khác sẽ càng thấy hưng phấn”. Chỉ có Tô Mặc và Hassan
bình yên trôi qua mấy ngày này, không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Mặc dù phong ba khiến vô số giống đực chịu đủ tra tấn
xấu hổ này vẫn do tiểu giống cái nhà Hassan gây nên, nhưng lần này không giống
đực nào dám đánh Hassan để trút giận nữa. Vì tiểu giống cái nhà Hassan thật sự
quá đáng sợ! Khoảng thời gian bọn họ phải chịu cay đắng này, chẳng phải vì đám
Bill đánh Hassan hôn mê, chọc giận tiểu giống cái nên mới xảy ra sao! Phải biết
đến tận bây giờ Bill vẫn không dám ngẩng đầu gặp người đó! Đánh Hassan nữa… Có
trời mới biết tiểu giống cái này sẽ nghĩ ra chủ ý đáng sợ gì nữa! Cho, cho dù bị
bạn đời mần tới khóc cũng có thoải mái đấy, nhưng mà bắn mười lần thì chịu sao
cho thấu! Còn cái vụ nghe tiếng rên của giống đực khác… Bọn họ thật sự không biết
đã xảy ra chuyện gì! Đừng hỏi nữa!
Chương 75.
Ừm, phải sửa lại một chút. Trước đó có nói Tô Mặc và
Hassan bình yên sống qua mấy ngày này là không đúng. Vì từ khi Hassan hứa rằng
“có thể ức hiếp mọi nơi mọi lúc” thì như mong muốn, hắn đã trải qua một ngày đầy
thăng trầm bị ức hiếp đủ kiểu mọi lúc mọi nơi.
Ví dụ như… “Hassan, em thấy hơi ngứa răng, làm sao giờ?”.
Em có phải thú con đang trong thời kỳ mọc răng đâu,
sao mà ngứa răng được chứ. Hassan trực tiếp vạch trần ý xấu của Tô Mặc, “Muốn cắn
chỗ nào?”.
“Hassan muốn em cắn ở đâu?”, Tô Mặc tít mắt
cười, tỏ vẻ em dễ thương lượng lắm.
Hassan cười khổ. Tô Mặc thế này, chẳng những thích khi
dễ hắn, mà còn thích bắt hắn tự yêu cầu cậu làm vậy. Với lại, không thể hỏi là
“Cắn chỗ nào anh không đau?” được sao.
Trên thực tế, trừ mấy chỗ như đầu vú hoặc hạ bộ, thì
răng Tô Mặc cắn chỗ nào cũng không đau. Vì thế, ý của Tô Mặc chính là “Cắn chỗ
nào thì anh khó chịu nhất?”.
Sau vài lần bị cắn thì Hassan mới phát hiện ra điều
này. Lúc đầu khi Tô Mặc hỏi vậy, hắn đều ngây thơ duỗi tay qua, sau đó nhìn Tô
Mặc cố mài răng trên đó, còn hay bật cười vì ngứa. Sau đó Tô Mặc sẽ dùng ánh mắt
cực kỳ buồn rầu trừng hắn, hoàn toàn không vui vẻ tí nào sau khi ức hiếp hắn.
Cho đến một lần, khi Hassan đang khom lưng làm việc,
Tô Mặc chạy tới ôm lấy eo hắn từ sau lưng, nhân tiện cắn một cái lên hông hắn.
Hassan không kịp đề phòng kêu lên một tiếng, chân mềm nhũn khuỵu xuống. Lúc này,
Hassan nghe được tiếng cười vui vẻ đắc ý của Tô Mặc mới hiểu được. Tô Mặc không
chỉ muốn cắn hắn, còn muốn cắn cho hắn khó chịu – lúc này mới gọi là ức hiếp.
Cuối cùng Hassan đã hiểu.
Lần đó thật sự không dám nhớ lại nữa. Hassan ngứa đến
độ muốn lăn lộn trên đất, lại sợ giãy giụa sẽ đè trúng Tô Mặc, chỉ có thể liều
mạng nhẫn nhịn, không dám nhúc nhích. Nhưng mà cái này… còn khó chịu hơn sự đau
đớn nhiều! Bi ai hơn nữa là hông hắn cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần hàm răng khẽ lướt
qua là cả người đã giật nảy.
Hắn chỉ có thể không ngừng cầu xin Tô Mặc “Cắn mạnh một
chút… A… mạnh nữa”, nghe ti tiện vô cùng. Nhưng giống đực da dày thịt béo, dù
Tô Mặc cắn mạnh cỡ nào thì hắn vẫn thấy ngứa, rất ngứa, vô cùng ngứa, cực kỳ ngứa
nữa là khác, lại tuyệt đối không đau! Hắn cười đến mức suýt tắt thở, cuối cùng
thì chảy cả nước mắt, vừa khóc vừa cười vừa xin tha, thật sự không thể nào thảm
hơn được nữa! Mà nụ cười của Tô Mặc cũng cực kỳ rạng rỡ, hai mắt sáng ngời.
Giờ nên để Tô Mặc cắn ở đâu đây? Hassan thấy tầm mắt
Tô Mặc lướt qua hông mình, da đầu nhất thời tê rần, tức thì ôm Tô Mặc vào lòng,
để môi cậu dán lên ngực mình, “Cắn chỗ này được không?”.
Tuy bị cắn đầu vú sẽ hơi đau, nhưng ít ra cũng có
khoái cảm. Nếu bị cắn trên hông thì chính là tra tấn!
Tô Mặc mỉm cười: “Hassan muốn được em cắn đầu vú hả?”.
Cái câu muốn được cắn đầu vú này nghe vào tai sao mà…
Hassan đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ừm”.
“Vậy Hassan van em đi”. Tô Mặc được nước lấn
tới.
Hassan……
“Vì thật ra em muốn cắn hông anh hơn”. Tô Mặc
tỏ vẻ mình đã nhường lắm rồi.
……Hassan bị uy hiếp đành nhẫn nhịn nói, “Xin
em, Tô Mặc, hãy… hãy cắn đầu vú tôi đi”. Dù đã bị Tô Mặc bắt nạt bao nhiêu lần,
những câu này vẫn khiến hắn thấy xấu hổ đến run rẩy.
Sự ngượng ngùng của Hassan đã lấy lòng Tô Mặc. Cậu cởi
áo Hassan, không tới thẳng mục tiêu, mà gặm cắn bờ ngực hắn. Cơ ngực của Hassan
rất rắn chắc, đường nét rõ rệt, thậm chí còn có khe ngực – không phải cái loại
bị đè ép mà ra, mà là cơ ngực quá đầy, nên ở giữa hiển nhiên lõm vào.
Răng Tô Mặc vừa cắn vừa trượt trên cơ bắp rắn chắc và
làn da căng cứng, cắn cắn tới gần khe ngực. Tô Mặc thử một chút, bắp thịt hai
bên khiến cậu không cắn vào sâu bên trong được, bèn đưa đầu lưỡi vào dò xét.
Đầu lưỡi trơn mịn
sau nhiều lần cố gắng rốt cuộc cũng chạm đến vùng da giữa ngực, thân thể Hassan
bỗng cứng đờ. Khi đầu lưỡi chậm rãi chuyển động dọc khe ngực, Hassan không kìm
được mà run rẩy, phát ra tiếng rên trầm thấp.
“Hửm? Hassan thích được liếm ở đây?”. Tô Mặc
lập tức phát hiện phản ứng của Hassan.
Hassan thở hổn hển, lắc lắc đầu. Đây cũng là lần đầu
tiên hắn phát hiện chỗ sâu trong khe ngực mình mẫn cảm như vậy. Cảm giác bị đầu
lưỡi liếm láp giống như có lưỡi dao sắc bén lướt qua, khiến hắn có ảo giác như
cơ thể bị mổ xẻ ra.
“Không thích sao?”. Đầu lưỡi lại tiến vào lần
nữa, trượt qua, kích thích những tiếng rên rỉ liên tiếp vang lên, “Thật sự
không thích hả?”.
“Đừ…
Đừng……”. Hassan đưa tay đẩy vai Tô Mặc. Nhưng chính sự từ chối hiếm có của hắn
lại khiến Tô Mặc xác định được đây là nơi đáng để thăm dò, trực tiếp ra lệnh,
“Hai tay đặt sau lưng, ưỡn ngực ra”.
Hassan kháng cự một chốc, cuối cùng vẫn nghe theo. Tay
nắm lại để sau lưng, mở rộng vai ngực. Động tác ưỡn ngực càng khiến nơi sâu
trong khe ngực lộ ra, không còn chỗ ẩn mình. Hassan nhìn ánh mắt sáng rỡ của Tô
Mặc, lẳng lặng chuẩn bị tinh thần bị bắt nạt đến
khóc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét