11/04/2020

Công viên giải trí Sơn Hải - chương 2

Edit + Beta: Carly



Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 2:


Cục trưởng Hồ thấy đau khổ vô cùng. Lão từng nghĩ đến đủ kiểu chết của mình nhưng mấy kiểu đó đâu có vụ bị hù chết đâu. Nếu bây giờ có thể từ chức, lão nhất định sẽ dứt khoát cuốn gói đi ngay. Nhưng nghĩ đến già trẻ lớn bé trong nhà, và cả bà vợ xinh đẹp mà mấy tên hồ ly khác luôn ngấp nghé, cục trưởng Hồ rơi lệ đầy mặt. Lão không thể bỏ cái nghề cao cấp này được!
Vì thế, cục trưởng Hồ chỉ có thể ôm tâm trạng sắp chết, chuẩn bị đến vực sâu biển Hoa Đông.
Trước khi đi, cục trưởng Hồ vô cùng tận tâm báo tin này cho đại lão của Hoa Quốc. Khi người sau nghe được tin “dường như có một vị thần bị giam cầm ở biển sâu của Thái Bình Dương một vạn năm sắp mãn hạn tù”, gương mặt luôn vô cùng bình tĩnh của quý ngài quốc dân cuối cùng cũng lộ vẻ “cậu đùa tôi à”.
“Một vị thần? Bị giam cầm dưới Thái Bình Dương? Một vạn năm?”. Đại lão Hoa Quốc cảm thấy thật sự không thể hiểu được. Dù trong một trăm năm trở lại đây, cả thế giới ít nhiều đã chấp nhận những tồn tại phi khoa học, đồng thời cũng áp dụng sự quản lý thích đáng, nhưng chỉ giới hạn với yêu ma quỷ quái cùng giới tu sĩ Phật giáo thôi. Sao quốc gia bọn họ lại có một vị thần vốn không nên tồn tại ở nhân gian chứ!!! Lại còn là một vị thần mang tội?
Cục trưởng Hồ khẩn trương ho khan một tiếng. Lão cũng biết tin tức này rất chấn động nhưng bây giờ, vì không để mất chén cơm, lão không thể đẩy sự việc đến hướng kinh khủng khiếp được! “Ưm, theo như tư liệu mà Cục chúng tôi tra được, đây là một vị Thủy thần bị giam ở Thái Bình Dương. Những mắt bão kia ắt hẳn là tác phẩm của vị này, nhắc nhở chúng ta thả ngài ấy ra. Tuy chuyện này ít nhiều có hơi nguy hiểm nhưng ngài có thể nghĩ theo chiều hướng tốt. Đây là thần linh đó! Thần linh, những nước khác dù xé gió trở trời cũng không thể có được. Ngài xem nước kia tuyên bố họ có hơn tám trăm vị thần, mà riêng Xí Thần [2] đã rơi mất bao nhiêu người rồi! Cả quốc gia bên kia Thái Bình Dương nữa, nói họ có đủ loại anh hùng, bây giờ trừ một ít người có dị năng và người dơi, người sói thì chẳng phải không có gì cả sao!”.

[2] Xí Thần (厕所神, còn được gọi là kawaya kami): vị thần cai quản nhà vệ sinh theo văn hóa Nhật Bản; chủ quản bộ phận sinh sản, thúc đẩy sinh sản, đồng thời phụ trách việc thu hoạch, phát triển nông nghiệp. [Nguồn: Sưu tầm từ Genk + Kenh14]

“Nhưng chúng ta thì khác, đây là một Thủy thần! Ngài nghĩ xem, một mình vị này thôi mà đã có thể từ dưới Thái Bình Dương cùng lúc tạo ra mấy mắt bão chỉ trong vài phút, chứng tỏ vị này tuyệt đối là một đại thần ‘phái thực lực’! Chỉ cần có ngài ấy, chẳng phải ở khu Thái Bình Dương, chúng ta có thể nói gì người khác phải nghe nấy sao!”.
“Nhờ vị này, chúng ta có thể uy hiếp bọn họ! Ít nhất mấy nước bên Tây chắc chắn sẽ hâm mộ, đố kị!”.
Không nói những việc khác, khả năng lừa gạt của cục trưởng Hồ tuyệt đối thuộc loại thượng đẳng. Vị đại lão nọ vừa nghe xong liền thấy rất hợp lý. Lùi một vạn bước ngẫm xem, cho dù vị thần này không tốt tính thì nể mặt tổ tiên, so với gây họa cho quốc gia của mình thì y hẳn phải thích gây họa cho quốc gia khác hơn chứ! “Được rồi. Nếu đã vậy, việc này tôi giao cho cậu. Tính tình vị thần này thế nào? Năng lực ra sao? Có chấp nhận quy hàng không? Nếu vị ấy không chấp nhận thì cậu phải thu xếp ổn thỏa. Ít nhất tuyệt đối không thể để y khiến dân chúng hoang mang, cũng không được tùy tiện để lộ năng lực, biết chưa?”.
Cục trưởng Hồ nghiêm túc gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó! Nhưng mà… ừm”.
“Sao?”.
“Nếu vị đó ra điều kiện thì sao?”.
“Cố gắng thỏa mãn y trong phạm vi cho phép”.
Đại lão này cũng không phải đồ ngốc. Là người đứng đầu một quốc gia, dù đứng trước một vị “thần” có thể khiến thế giới hỗn loạn chỉ trong vài phút, ông ta vẫn có thể bình tĩnh đàm phán. Không gây chuyện, chúng ta thờ phụng hòa bình!
Có được lời cam đoan của boss lớn, cục trưởng Hồ ít nhiều cũng có niềm tin hơn một chút. Nhưng khi lão tỏ vẻ chuẩn bị đến khu vực sâu dưới biển Hoa Đông, hỏi xem có ai muốn đi cùng mình không, toàn bộ hơn trăm nhân viên công chức của Tổng cục Hợp tác Lực lượng Đặc biệt đều nhất tề lùi về sau một bước.
Cục trưởng Hồ: “…”.
“Ai thủy hệ bước ra hết cho tôi! Đừng ép tôi đuổi mấy người!”.
Sau đó mới có bảy người chậm rì bước ra. Cục trưởng Hồ nhe răng cười: “Toàn bộ các cậu phải đi với tôi!”.
Sắc mặt bảy người lập tức biến đổi, một người trong đó thậm chí còn gào khóc ngay tức khắc. “Cục trưởng! Vị đó khủng khiếp lắm! Tôi mới đi tra tiểu sử cá nhân của y, hù chết cá voi luôn đó! Một vạn năm trước, y đã dùng chính sức mạnh của mình nhấn chìm toàn bộ địa cầu! Nếu không có các vị thần khác hợp lực tạo ra một con thuyền thì toàn bộ yêu ma quỷ quái trên Trái Đất đã chết sạch rồi!”.
“Hơn nữa, nghe nói năm đó nhằm bắt được y, ba đại thần ma đã chết, mười mấy vị thần và yêu hoàng bị trọng thương. Cuối cùng, nếu không vì y đột nhiên rút não trầm mình xuống vực sâu biển Hoa Đông thì chỉ e không ai bắt được y đâu”. Bạch Quý bên cạnh chậm rãi bổ thêm một nhát.
Sắc mặt cục trưởng Hồ trở nên cực kỳ khó coi: “Đó đều là truyền thuyết từ vạn năm trước, truyền thuyết thì sao chính xác được! Nói không chừng, bị giam một vạn năm, y đã tu thân dưỡng tính rồi!”.
Đúng lúc này, trợ lý Thục vội vàng chạy tới: “Cục trưởng, cục trưởng, cục trưởng! Sếp lớn báo ngài mau cấp tốc đến biển Hoa Đông đi. Mắt bão lại xuất hiện thêm ba, tổng cộng là bảy cái. Người bên Bộ Khí tượng Thiên văn đều sắp điên rồi!”.
Cục trưởng Hồ: “…”. Tu thân dưỡng tính có vẻ hơi khó.
Chiều hôm đó, quốc gia phái ra chiếc trực thăng tiên tiến nhất, bay thẳng đến nơi xuất hiện mắt bão ở Thái Bình Dương. Nơi đó vừa khéo chính là vị trí của rãnh nước biển sâu nhất thế giới còn “cao” hơn cả dãy Himalaya [3]. Hiện tại các nhà khoa học vẫn chưa thăm dò được đến đáy biển nhưng là một sinh vật phi khoa học, cục trưởng Hồ vẫn tiến đến đáy vực thẳm.

[3] Tức là rãnh Mariana: rãnh đại dương sâu nhất được biết đến, điểm sâu nhất là nơi sâu nhất nằm trong lớp vỏ Trái Đất; nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Độ sâu tối đa của rãnh này là 11.034 m (36.201 ft) dưới mực nước biển theo phép đo gần đây nhất; và các đỉnh núi thuộc dãy Himalaya đều cao trên 8000 m. [Nguồn: Wikipedia]


Nơi vực sâu hơn mười nghìn mét, ánh sáng hoàn toàn không thể chiếu đến. Xung quanh chỉ có bóng tối và sự yên tĩnh khôn cùng. Trừ lúc có vài con cá kỳ lạ tự phát những ánh sáng đủ màu bơi qua thì có thể nhìn thấy chút nước biển nhưng phần lớn là sự sợ hãi khi bị dòng nước lạnh buốt vây quanh.
Đoàn người của cục trưởng Hồ hiện tại đang ngồi trên lưng một con cá voi với một lớp bong bóng khổng lồ bao quanh, để họ không bị áp suất cực lớn dưới đáy biển nghiền chết, đồng thời giúp họ có không khí để thở. Mà phía trước cá voi, có một viên bạch ngọc với hình dạng một chú rùa đang dẫn đường. Trong bóng tối, nó khá dễ thấy.
“Vẫn chưa đến sao? Sao tôi thấy chúng ta cứ vòng vòng quanh đây vậy!”. Cục trưởng Hồ có chứng sợ biển sâu nhẹ. “Chúng ta đã đi được một tiếng. Hơn nữa, đám bên Tây hình như đã phát hiện hành động của chúng ta, sắp đuổi theo rồi”.
“Ừm, có tiểu Quý dẫn đường thì nhất định không sai đâu. Hơn nữa, chúng ta còn có kim ngọc và tôm tép hộ tống nữa. Động vật dưới đáy biển này dù sống một nghìn năm, chỉ cần không thành tinh thì đều không đáng lo, dù sao chúng ta cũng là yêu quái mà, yên tâm!”. Một thiếu niên để tóc chôm chôm [4] nhuộm xanh dương cười cười an ủi mọi người, nhưng một giây sau, cậu ta cười không nổi nữa.

[4] Nguyên văn là [杀马特]: phiên âm tiếng Trung của từ “smart”, là xu hướng văn hóa kết hợp giữa văn hóa thị giác Nhật Bản và chất rock Âu Mỹ; bắt nguồn từ văn hóa Punk của những năm 1970, đại diện cho tuổi trẻ hay đúng hơn là thời trang kỳ dị của giới trẻ. Nó phát triển mạnh tại Trung Quốc từ năm 2008. Dễ hiểu hơn có thể tham khảo tóc huyền thoại một thời của HKT. [Nguồn: Baike]

Không biết từ lúc nào, trước mặt bọn họ đã xuất hiện một con mực cực kỳ khổng lồ. Nó lớn hơn cá voi tận ba vòng, bản thân tự phát ra ánh sáng màu lam. Hơn chục cái chân của nó đang huơ huơ trong nước, minh chứng điển hình cho câu “khoa tay múa chân”. Sau đó, nó, mở miệng, nói chuyện!
“Các người đến đón đại nhân đi đúng không? Một con rùa, một con cá voi, một con tôm, một con sứa, một con sò, thêm hai cây tảo bẹ? Chậc, không có ai cao cấp đến đón sao?”.

Cục trưởng Hồ vừa nghe giọng nói vô cùng thô kệch của con mực đã run cầm cập, sau đó lập tức thẳng người tiến tới một bước: “Tôi, tôi là cục trưởng Tổng cục Lực lượng Đặc biệt, là người dẫn đoàn lần này”.
Con mực khổng lồ nhìn thoáng qua cục trưởng Hồ, sau đó khinh thường phì ra một cột nước: “Một con yêu quái lai người và hồ ly? Có nhầm không vậy?!”.
Cục trưởng Hồ vô cùng đau khổ vì thân phận của mình vừa bị người ta liếc cái đã nhìn thấu, nhưng lúc này chỉ có thể tiến, không lui được! “Chuyện gấp lắm rồi, mau đưa chúng tôi đến gặp đại nhân đi!”.
Con mực khổng lồ không vui quơ quơ chân, trực tiếp quấn chặt lấy cá voi. Sau đó, dưới biển sâu chợt dâng lên dòng hải lưu khổng lồ, cuốn toàn bộ bọn họ vào!
Đến khi cục trưởng Hồ mở mắt trở lại thì thấy một khối pha lê đỏ khổng lồ bị mấy vạn sợi sắt nặng nề siết chặt. Mà ở giữa khối pha lê lớn hơn cả tàu thủy kia là một ngai vàng màu lam nhạt. Lúc này, có một người đang thong dong ngồi trên ngai vàng đó. Cục trưởng Hồ không thể thấy rõ hình dáng của người trên ngai vàng, vì ngay giây phút nhìn thấy ngai vàng kia, lão đột nhiên thấy đau đớn toàn thân, tận sâu trong linh hồn bỗng dâng lên sự thần phục và sợ hãi tột độ.
Phù, phù, phù, phù, phù, phù!
Mọi người ngồi trên cá voi đều co rúm người xuống như bánh chẻo. Cục trưởng Hồ dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ mới ngẩng đầu lên nổi. Hiện giờ lão phải bất chấp tất cả.
“Ngài, ngài là Thủy thần đúng không? Tôi, tôi là cục trưởng, Cục Lực lượng Đặc biệt, của Hoa Quốc… đến, đến đón ngài đi”.
Sau đó, cục trưởng Hồ nghe được tiếng cười khẽ êm tai khó tả: “A~ đón ta đi? Đi đâu nào?”.
Cục trưởng Hồ hoảng loạn trong lòng, đầu óc mau chóng xoay tới xoay lui vài vòng mới cắn răng đáp: “Nhà nước nói, chỉ cần ngài không gây hại cho nhân gian thì ngài muốn làm gì, muốn đi đâu cũng được!!”.
Sau đó, là một khoảng lặng yên kéo dài đằng đẵng làm người ta phải hoảng sợ. Khi cục trưởng Hồ cho là mình chết chắc rồi thì rốt cuộc lão lại nghe thấy âm thanh kia.
“Vậy thì có gì vui? Nhưng nếu đã nói thế, thì cho ta một công viên giải trí đi, phải lớn. Có việc làm rồi thì ta sẽ không làm hại nhân gian nữa. ^_^”

****************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét