Edit + Beta: Carly
Chương 51:
Tay vô thức vuốt ve bé mèo đen trong lòng. Lớp lông đen tuyền mềm mại càng
tôn lên ngón tay thon dài trắng ngần của Harry.
Bên tai là tiếng chất vấn đầy oán hận của Sirius. Harry thản nhiên rũ mắt,
hàng mi dài che đi đôi mắt xanh sâu thẳm kia, khiến người ta không thấy rõ cơn
sóng gợn trong đó.
Đuôi Trùn phản bội một phần là vì gã trời sinh nhát gan sợ chết, không chịu
được sự uy hiếp không ngừng của Voldemort; một phần khác chẳng phải do những
tháng ngày cay đắng chịu đựng đứng sau cái bóng của ba người kia sao. Đám James khi còn trẻ vô
cùng ngông nghênh, cho rằng chỉ cần nhiệt huyết thì chuyện gì cũng sẽ theo ý họ,
ngây thơ lại vô tri, khiến người ta vừa căm hận lại hâm mộ. Cả gan, không kiêng
nể điều gì, phóng túng, tự cao, hoàn toàn không phát hiện sự ghen tị và âm trầm
dần sinh ra đằng sau vẻ ngoài yếu đuối của bạn thân mình.
Harry ngước mắt nhìn Đuôi Trùn đang cuộn người lại. Cậu có thể hiểu được
suy nghĩ của người đàn ông này. Cậu nhóc ngây thơ trong cô nhi viện năm đó cũng
từng trốn trong góc, hâm mộ nhìn người bạn cùng trang lứa được đôi vợ chồng ôn
hòa nhận nuôi. Nhưng không lâu sau đó, cậu đã biết mình sẽ không để mặc cho
bóng tối nuốt lấy mình. Nếu muốn rời khỏi cô nhi viện, cậu phải dựa vào
chính mình. Không phải cậu chưa từng hy vọng sẽ có cha mẹ yêu thương mình, có
anh em hoạt bát, chỉ là cậu biết rõ cái mình muốn nhất là gì. Cậu vẫn nhớ khi
mình còn nhỏ, chiều tối hay chạy ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp, ngồi vắt vẻo một
mình ở đầu tường cao cao của cô nhi viện, đưa mắt nhìn thế giới rộng lớn phía
xa bên dưới bầu trời tối đen vô tận.
Từ lúc đó cậu chỉ biết, cậu có thể không
có gia đình, không có tình yêu, không tiền tài, không quyền thế nhưng tuyệt đối
không thể để mất khống chế thể xác và tinh thần mình. Cuộc đời cậu do bản thân
cậu quyết định, bất cứ ai cũng không được nhúng tay. Tay gãi gãi cằm bé mèo đen,
Harry thả tay để mặc Cỏ Nhỏ rời đi, rồi giơ đũa phép nhắm ngay Đuôi Trùn vẫn
đang không ngừng giải thích, cầu xin tha thứ đưới đất.
“Có thể duy trì hình thái hóa thú trốn
tránh nhiều năm như vậy, tôi rất bội phục sự nhẫn nhịn của ông đấy. Nhưng… phản
bội cha mẹ tôi thì nhất định phải chết”. Dù chỉ là một đầy tớ nhát gan, gã cũng
không hề vô dụng với Voldemort. Kẻ tiểu nhân có tác dụng của kẻ tiểu nhân. Bằng
không, cha mẹ Harry cũng không bỏ mạng chỉ vì mấy câu của Đuôi Trùn.
Đuôi Trùn sợ hãi nhìn đũa phép của Harry.
Lão khóc thút thít, quỳ rạp dưới đất không ngừng xin tha.
“Đừng, Harry. James nhất định sẽ không muốn con giết ta đâu. Xin con, ta
là bạn của cha mẹ con……”.
Sirius đứng cạnh nhìn đôi mắt đầy sát ý của Harry, trong mắt chú có chút
do dự. Chú hóa thú ẩn nấp trong Hogwarts, thật ra không nghe được nhiều chuyện
về con đỡ đầu của mình, dù sao chú cũng không thể có mặt ở nơi nhiều người được.
Lúc tìm kiếm Đuôi Trùn, chú cũng cố hết sức tránh né đám đông, nhưng chỉ với
chút tin tức có được thì chú cũng biết Harry không đơn giản.
Nếu bảo chú không để ý đến Nhà của Harry thì không có khả năng. Nhưng ở
trong Azkaban nhiều năm như vậy, thứ duy nhất giúp chú vượt qua những ngày
tháng đó chính là ký ức của mình. Những lần nhớ lại đủ để chú hiểu được năm đó mình đã làm sai biết
bao nhiêu chuyện. Tuy vẫn
không tán thành ý nghĩ của Slytherin nhưng không còn chán ghét như năm đó.
Điều duy nhất khiến chú lo lắng là liệu Harry có vì hận thù mà đi sai đường
hay không. Trong mắt chú, dù gì Nhà Slytherin có không ít học trò quý tộc dối
trá thâm độc, là một hang rắn ẩn chứa rất nhiều thứ nhơ bẩn. Vì thế, biểu hiện
bình thản trước việc giết người của Harry hiện giờ khiến chú hơi bất an.
Harry không để ý đến tâm trạng phức tạp của người đàn ông bên cạnh. Bàn
tay cầm đũa phép của cậu khẽ nhúc nhích, Đuôi Trùn quỳ dưới đất đột nhiên kêu
lên thảm thiết.
“Con không thể giết ta. Ta… ta biết hung thủ thật sự!!”.
Sirius hừ cười khinh thường: “Hung thủ? Trừ kẻ thần bí, hung thủ chỉ còn
kẻ phản bội là mày. Mày còn muốn nói gì nữa?”. Người đàn ông giơ tay đè cánh
tay Harry xuống, bản thân lại nâng đũa phép lên. Nếu có thể, chú không hy vọng
con đỡ đầu của mình mới mấy tuổi đầu đã phải dính máu. Màu máu tươi như vậy, cả đời cũng không rửa sạch được.
“Không, không phải”. Đuôi Trùn nước mắt
nước mũi tèm lem, dáng vẻ chật vật, giọng run rẩy vội nói: “Snape, là Snape đã
báo lời tiên tri cho Voldemort”.
Sirius nghiến răng ken két.
“Tên Snivellus đó… Đã nói là tên đó không đáng tin mà”.
“Lúc đó giáo sư Sev không biết đứa bé trong lời tiên tri là con, nên
không thể tính là phản bội”. Harry nghe Sirius nói vậy, trong lòng không hiểu
sao thấy không vui. Cậu bình thản giải thích, thấy đáy mắt Sirius tỏ vẻ không
tán thành, cậu lẳng lặng nhìn Đuôi Trùn: “Ông còn biết gì nữa?”.
Đuôi Trùn thấy cái tên mình vừa nói không có chút tác dụng nào, cơ thể bắt
đầu lắc lư vì sợ hãi: “Ta… Ta biết còn có Dumbledore nữa!!”. Gã đàn ông thấp
hèn hơi cắn môi nói ra cái tên kia: “Ta nghe được đoạn đối thoại giữa
Dumbledore và một nữ phù thủy!!”.
“Mày nói láo!!”. Sirius gào lên: “Tao biết ngay thứ rác rưởi hèn nhát đê
tiện như mày sẽ không bao giờ nói thật, mày chỉ sợ chết, muốn kéo dài thời gian
thôi!!”. Chú vung chân đá tới, kích động chĩa đũa phép vào Đuôi Trùn. Gã đàn
ông dưới đất như sắp hôn mê.
Harry đưa tay giữ lại Sirius đang kích động. Đôi mắt xanh sâu thẳm cuối
cùng cũng có chút dao động: “Nữ phù thủy nói chuyện với Dumbledore là ai? Ông
nghe được gì?”.
“Không, Harry, hắn đang lừa con đó. Dumbledore không thể nào hại James và
Lily được”, Sirius vội nói.
Harry hơi giơ tay lên, ngăn lại lời chú: “Nghe ông ta nói trước đã”.
Đuôi Trùn thấy được đường sống, run run vội nói: “Nữ phù thủy đó điều chế
cho Dumbledore một loại độc dược. Nghe nói là có thể khiến thần chú đánh vào một
người bắn ngược lại ở mức tối đa”.
“Sau đó Dumbledore đưa độc dược đó cho mẹ tôi, đúng không?”. Harry bình
tĩnh nói tiếp. Trong nháy mắt, đôi mắt xanh trở nên vô cảm, nhưng người ta vẫn
cảm nhận được lửa giận bỗng bừng lên quanh người cậu.
Đuôi Trùn nuốt nước miếng, gật gật đầu: “Phải, ta nghe thấy nữ phù thủy
đó nói độc dược này sẽ làm giảm tác dụng của bùa phòng hộ trên người Lily…”. Cơ
thể Sirius run lên, bàn tay cầm đũa phép siết lại.
“… Sau đó, ta nghe Dumbledore nói, chiến tranh phải có hy sinh, đứa bé
trong lời tiên tri kia nhất định sẽ sống sót”.
“Mày nói láo!!”. Mặt mày Sirius tràn ngập phẫn nộ, khóe mắt như nứt ra,
ngực phập phồng. Pháp thuật bạo động khiến áo chùng trên người chú phất lên dù
không hề có gió.
Harry yên lặng quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng lên tiếng:
“Sirius, chú là người đề nghị đổi người giữ bí mật sao?”.
Trong mắt chú chất chứa hối hận: “Phải, lúc đó ta và thầy Dumbledore
thương lượng, đều nhất trí cho rằng làm vậy có thể bảo vệ tốt cho Lily. Ai ngờ
tên ngu xuẩn hèn nhát này lại trở thành tay sai cho kẻ kia”.
Thương lượng với Dumbledore? Mắt Harry lóe lên tia sáng. Cậu liên kết lại
toàn bộ manh mối. Từ khi Dumbledore biết được lời tiên đoán kia, lão đã bắt đầu
lên kế hoạch, để Voldemort biết được một phần nội dung tiên tri, dạy bùa bảo hộ
cổ xưa cho Lily, để bà uống độc dược có thể tăng cường khả năng bắn ngược của
bùa bảo hộ nhằm bảo đảm Voldemort sẽ bị bắn trả với mức độ lớn nhất; khi biết
được Đuôi Trùn cung cấp tình báo cho Voldemort, lại dẫn dắt Sirius đổi người giữ
bí mật. Mọi thứ được móc nối vào nhau, Harry bỗng thấy ớn lạnh. Khả năng nắm bắt
bản chất con người của Dumbledore thật sự làm người ta sởn tóc gáy.
Snape khao khát được thừa nhận, vợ chồng Lily mong muốn tiêu diệt kẻ thần
bí và bảo vệ đứa con, Đuôi Trùn yếu đuối, Sirius trung thành có tình nghĩa,
Voldemort tự phụ tàn nhẫn, tính cách của mỗi người đều nằm trong kế hoạch của
lão già kia. Harry đột nhiên cảm thấy dường như mình vẫn luôn xem thường vị
lãnh tụ của Hội Phượng Hoàng này. Hành động của cậu hơn một năm nay, liệu
Dumbledore có thật sự không biết gì cả như vẻ ngoài không, hay là lão lại đang
tính toán một cái bẫy khác kéo tất cả mọi người vào.
“Harry… Harry, ta đã nói rồi!”. Đuôi Trùn run rẩy nói, “Ta nói hết những
gì ta biết rồi. Đừng, xin con, đừng mà”.
“Tất cả đều là bịa đặt!”. Sirius phẫn nộ: “Tất cả đều là âm mưu của
mày!”.
“Ông có thể không phải chết”. Trong ánh mắt không dám tin của Sirius,
Harry bình thản lên tiếng, “Ít nhất là vào lúc này, tôi còn cần ông chứng minh
sự trong sạch của Sirius”.
Đuôi Trùn kiệt sức, xụi lơ dưới đất, hiểu được bây giờ mình không chết được.
“Harry, ta thà vĩnh viễn mang cái danh phản bội cũng không muốn con tha
cho gã”, Sirius giữ vai Harry, nghiêm túc nói.
“Tôi chưa từng nói sẽ tha cho ông ta. Azkaban là điểm đến không tệ”.
Harry bình tĩnh nói. Huống hồ, có một số việc cậu vẫn chưa hỏi rõ, sao có thể
buông tha cho Đuôi Trùn.
“Ông, biến trở lại đi”. Harry ra lệnh. Đuôi Trùn nao núng thoáng liếc qua
Harry, hiểu rằng mình chạy không thoát nữa, liền trở lại hình dáng một con chuột.
Harry trực tiếp cho lão một câu chú hóa đá, xách đuôi lão, bỏ vào một tấm
da dê rồi bao lại, nhét vào túi áo mình. Kế đó, cậu quay sang nghiêm túc nói với
Sirius.
“Trước hết chú cứ nấp ở đây, đến khi tôi thuyết phục được thầy hiệu trưởng
và Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Fudge rồi sẽ đưa chú ra. Nếu Bộ Pháp thuật phủ nhận
lời làm chứng của Đuôi Trùn, kiên quyết bắt chú lại thì chú sẽ không thể thoát
ra được nữa đâu”.
Ánh mắt đầy giận dữ của Sirius dịu đi, chú gật đầu. Đôi mắt nâu hiện lên
chút phức tạp. Chú không ngu ngốc, không phải không chịu ảnh hưởng từ những lời
khai của Đuôi Trùn. Chỉ là, chú vẫn không tin được ông lão hiền lành kia sẽ làm
ra chuyện máu lạnh như vậy. Sau khi chú rời khỏi gia tộc, chính Dumbledore hơi
điên khùng đó đã cho chú cảm nhận được tình thương của bậc cha chú. Cho nên, hết
thảy nhất định đều là lời dối trá của Đuôi Trùn. Nghĩ như vậy nhưng trong lòng
người đàn ông đã bắt đầu gieo xuống một hạt mầm hoài nghi.
Harry nhìn ra được sự mâu thuẫn trong lòng chú, đôi mắt xanh chợt lóe
sáng, cậu nói.
“Những gì Đuôi Trùn nói chú đừng nói cho người khác. Chú không muốn mọi
người nghi ngờ Dumbledore, đúng không?”.
Người đàn ông gật đầu tán thành: “Mấy lời vu khống này tất nhiên chú
không nói cho ai rồi”.
Harry mỉm cười, khom người đi vào đường hầm. Sirius ở lại ngây người một
lúc lâu rồi lùi bước ngồi phịch xuống giường. Chú hít một hơi thật sâu, sau đó
ngửa đầu ngơ ngác nhìn trần nhà không nói gì.
………………………………
Mặt trời sắp lặn, bầu trời đã chuyển sang màu lam sẫm. Một bầy chim bay
qua đỉnh tháp của tòa lâu đài, phát ra những tiếng kêu cô quạnh. Harry mang
theo Đuôi Trùn, nhanh chóng băng qua đồng cỏ, tiến vào Rừng Cấm.
Đi đến một bãi đất trống, Harry kêu Đuôi Trùn biến lại thành người. Mấy sợi
dây leo trói chặt lấy người đàn ông lên cây, khiến gã không thể nhúc nhích.
“Harry?”.
Cậu bé lẳng lặng đứng trước gã: “Tôi còn chuyện muốn hỏi ông”.
“Được… được. Ta nhất định sẽ nói thật”. Ánh mắt Đuôi Trùn nhìn Harry ẩn
chứa nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng. Rõ ràng chỉ là một đứa bé, nhưng trên người cậu
lại có khí thế khiến Đuôi Trùn nhớ tới người đàn ông với đôi mắt màu máu kia.
“Tại sao Dumbledore lại không phát hiện ông theo dõi ông ta? Thực lực của
hai người kém xa nhau mà”.
“Người đó cho ta một chiếc nhẫn, mang nó vào thì có thể dùng ba lần bùa ẩn
nấp cao cấp, dù là Dumbledore cũng không thể phát hiện”.
“Nói vậy, Dumbledore cũng không rõ những điều ông biết”. Harry hơi nheo mắt
lại, giơ đũa phép lên trong ánh mắt hoảng sợ của Đuôi Trùn.
‘Rút ký ức’
Buông đũa phép xuống, một chiếc lá mỏng manh rơi xuống vai cậu, Harry
bình tĩnh đưa tay phủi đi. Lão già đó tính tới tính lui vẫn có thiếu sót. Lão
không ngờ Đuôi Trùn lại biết một phần kế hoạch của mình. Tuy không nhiều nhưng
cũng đủ để một số người mất lòng tin vào lão. Tin tức quan trọng như vậy, cậu tất
nhiên sẽ không để Dumbledore biết được. Vào lúc mấu chốt, đây sẽ là một đòn trí
mạng với lão.
Khẽ thở dài một tiếng. Cậu không ngờ Dumbledore lại mưu mô đến mức này,
không khỏi thấy thương xót cho những người đã hy sinh kia. Trong lòng Harry bỗng
nảy ra một ý nghĩ, nếu ngay cả lời tiên đoán năm đó cũng do Dumbledore trù
tính… Vậy thì, sự xuất hiện của chúa cứu thế, tất cả chỉ là một trò khôi hài.
Lão già đó thật sự đã đùa giỡn cả thế giới pháp thuật trong tay.
Trong lòng không khỏi thấy lạnh lẽo, Harry hít một hơi thật sâu, bỏ Đuôi
Trùn đã biến về hình thú vào túi áo. Dù thế nào, cậu cũng sẽ không phục tùng bất
kỳ ai. Cậu tuyệt đối không cam tâm trở thành quân cờ của Dumbledore. Để cậu xem
xem, cuối cùng rốt cuộc là cậu bảo vệ được người của mình, nắm chắc vận mệnh
trong tay, hay sẽ trở thành vật hy sinh của Dumbledore, gánh trên người cái
danh chúa cứu thế nực cười này.
*********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét