15/04/2020

Công viên giải trí Sơn Hải - chương 3

Edit + Beta: Carly



Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 3:


Khi cục trưởng Hồ và đám ngư yêu dưới biển nghe thấy vị đại vương trên ngai vàng nói “ta muốn một công viên giải trí lớn lớn” thì cả người và yêu đều ngớ ra.
Ngay cả con mực dưới biển sâu cũng không nhịn được lấy cái chân móc móc lỗ tai bé tí gần như không có của mình: “Đại vương, có phải tôi nghe nhầm rồi không? Ngài nói gì cơ? Ngài muốn mở một công viên giải trí? Công viên giải trí là gì? Có ăn được không?”.
Người đàn ông tóc dài trên ngai vàng xanh lam liếc tên đệ não teo, sau đó phất tay: “Tiểu Đới, mau tới nói cho nó nghe công viên giải trí là gì”.
Vì thế, đám người cục trưởng Hồ và yêu quái quỳ dưới đất liền thấy được một con cá hố vảy bạc to khổng lồ như một con rồng bơi đến. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, nó tỏ vẻ kiêu ngạo ưỡn phần ngực vốn chẳng tồn tại của mình: “Ta đã trò chuyện với Đại vương một năm rồi! Đám ngư yêu thiếu hiểu biết các ngươi, làm sao biết được nhân gian phát triển thần tốc bây giờ đã thay đổi ra sao? Nói cho mà nghe, bây giờ yêu quái và con người đã sống hòa bình với nhau rồi, yêu quái còn có thẻ căn cước riêng của yêu tộc. Nhưng khó chịu cái là đám tu sĩ Phật giáo lại có thể quang minh chính đại quật khởi, bọn họ còn ngự kiếm bay đầy trời nữa”.


Cục trưởng Hồ lau mồ hôi trên trán, nôn nóng nghĩ: không không không, cậu sai rồi. Bây giờ hoàn toàn không phải quang minh chính đại mà là ngụy trang tốt hơn mà thôi. Người biết chỉ có boss lớn của quốc gia và mấy ngành có quan hệ chặt chẽ. Người thường hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của chúng ta. Bọn họ vẫn ngây thơ, đơn thuần lắm, không nhìn thấy ngự kiếm đầy trời đâu!
“Ngoài ra, yêu ma quỷ quái bây giờ nếu có bản lĩnh thì còn có thể làm công nhân viên chức nữa! Biết công nhân viên chức không? Làm công ăn lương đó! Công viên ổn định! Yêu quái càng có bản lĩnh thì càng có khả năng làm quan to! Mấy người nhìn xem, con hồ ly tinh này chẳng phải đang làm quan lớn sao!”.

Cục trưởng Hồ thật sự muốn bật khóc: Đồ cá hố thối, mi không thể nói xằng bậy như thế với Đại vương được! Ta làm chức lớn là vì ta là con lai giữa người và yêu! Hơn nữa, tiếng người, tiếng yêu quái của ta đều đạt cấp tám, còn biết nói một ngoại ngữ nữa kìa! Không có con yêu quái thuần túy nào có thể giữ chức lớn như ta đâu! Mau tỉnh lại đi, đừng nói bậy bạ nữa!!!!
“Chậc, nói nhiều chả được bao nhiêu. Nói nhanh coi, rốt cuộc công viên giải trí là cái gì? Ăn được không?”. Con mực khổng lồ mất kiên nhẫn vung xúc tua quất cá hố vài cái.
“Này, đừng vung chân chứ. Ta nói ngay nè. Nhắc tới cái này, công viên giải trí là thứ thú vị nhất mà ta từng được nghe!”. Con cá hố lớn vẫy đuôi: “Nghe nói trong đó có nhiều cái chơi vui lắm! Cái gì cũng có! Có trân châu lăn qua lăn lại! Có xe hình rồng trông giống như ta vậy! Có cả đệm bậc cao ba mét! Thêm đủ loại đồ ăn ngon, mấy con rối hình nhân vật trên phim nữa! Ta còn nghe nói có một công viên giải trí tên là ‘Liều chết với mi’ nổi tiếng nhất thế giới, chỗ nào cũng có chi nhánh. Người bình thường đều tranh nhau tới đó chơi”.
“Nhưng nếu bảo ta nói thì thật sự ta thấy Hoa Quốc chúng ta vẫn còn hơi kém về mặt này, chúng ta không có công viên giải trí nào đặc biệt cả. Ta nghe mấy người trên tàu nói là mọi người chỉ chấp nhận ‘Liều chết với mi’ [5] thôi. Người dân nước ta phải chạy ra tận nước ngoài xa xôi để chơi, qua đó còn bị cái gì mà kỳ thị ngôn ngữ ấy. Chậc chậc, thật không có tiền đồ! Nếu ta mà bị kỳ thị, ta sẽ vung đuôi đập chết toàn bộ cái ‘Liều chết với mi’ đó! Coi coi ai chết! Nhưng mà, nghe nói chơi vui lắm”.

[5] ‘Liều chết mi’ có phiên âm là [dǐsǐ nǐ], đồng âm với phiên âm của Disneyland [díshì ní]. (Bạn cá hố hiểu sai =)))))

Con mực biển vô cùng tán thành, huơ huơ chân: “Ừm, hôm nào rảnh rỗi ta cũng đi ngó xem~”.
Cục trưởng Hồ và mọi người đều nhìn con cá hố khổng lồ với vẻ mặt ‘mày hại bố mày rồi’.
Cục trưởng Hồ: “…”. Đờ mờ, ai tới nuốt con cá này coi!! Cá hố nhà mi hại ta rồi! Giờ lão đã biết tại sao vị Đại vương này không muốn cái gì hết mà lại đòi một công viên giải trí rồi!
Sau đó, cục trưởng Hồ nghe thấy giọng nói chợt vang lên của ngài Đại vương ngồi trên ngai vàng: “Vậy nên, cho không?”.
“Cho, cho, cho, cho, cho ngay!!”. Cục trưởng Hồ gục gặc đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho Đại vương công viên giải trí lớn nhất!”.
“Đã vậy thì chúng ta là người một nhà. Không cần phải hành lễ vậy đâu”.
Cuối cùng cục trưởng Hồ và mọi người cảm nhận được linh áp có thể đè chết mình đã biến mất, sau khi đứng dậy lại vẫn e dè không dám ngẩng đầu. Có thiên tài mới tin ngài, mới rồi họ đã bị ép nằm sấp cả nửa tiếng đó! Giờ thì nói không cần hành lễ! Tụi này khóc bây giờ!
“À, Đại vương, tôi sẽ lập tức báo tin cho cấp trên. Trong vòng một ngày nhất định sẽ tìm được cho ngài công viên giải trí lớn nhất. Nếu ngài còn thấy nhỏ thì cả khu đất đó cho ngài luôn! Ngài có thể tự xây thêm! Nhưng, nhưng mà… gông xiềng trên người ngài…?”.
Cục trưởng Hồ thận trọng nhìn những sợi xích tỏa ra linh lực khổng lồ và khối pha lê đỏ trước mắt, thầm nghĩ không biết phải mất bao nhiêu người mới có thể tháo được đống này xuống.
Lại nghe thấy người đàn ông trên ngai vàng kia chỉ cười khẽ: “Không cần ông lo. Lúc cần vỡ, nó chắc chắn sẽ vỡ. Ha ha”.
Cục trưởng Hồ run run, cấp tốc mở di động linh lực, vào nhóm trò chuyện của boss lớn các cấp.
Lão Hồ Chính phủ: Gấp gấp!! Vị dưới biển sâu đòi công viên giải trí! Công viên giải trí! Kiếm cái nào to to ấy! Tốt nhất là gần biển!! Không muốn chết thì mau tìm đi, bảy, tám cơn bão lận đó!  
Cả nhóm im lặng trong thoáng chốc, sau đó hoảng sợ ồ ạt nhắn lại.
Lão Vương thổ hào [6]: Đờ mờ! Đừng nói là vị đó nhá! Ta lập tức đi kiểm tra lại tài sản!!  
Lão Trương thế gia [7]: … Để tạo mối quan hệ tốt với ngài ấy, chúng ta phải cùng hành động. Không chọc vào được đâu.  
Lão Lý quỷ quái: Ôi thần linh ơi… mới bị dọa ra quần rồi, tôi cũng đi kiếm đây.  
Lão Bạch yêu ma: … Khóc mù mắt. Mà nếu Đại ma (xóa), Đại vương mở công viên giải trí thì có cần công nhân không? Chỗ tôi có nhiều lão yêu ma ngưỡng mộ ngài ấy lắm.  
Lão Hồ Nhà nước: Lăn ngay! Chính phủ sẽ phái viên chức tới! Mấy người đừng có tính lôi kéo làm quen!  
Lão Vương thổ hào: Lão Hồ, ông vầy là không phúc hậu rồi, làm gì có vụ ra tiền nhưng không cho kiếm chút lợi chứ?  
Lão Trương thế gia: Như trên.  
Lão Lý quỷ quái: Như trên.  
Lão Bạch yêu ma: Như trên.  
Lão Hồ Chính phủ: … Mau đi kiếm chỗ đi!!   Má nó, tức chết bảo bảo!

[6] Thổ hào: địa chủ, phú hào có quyền thế ở một địa phương thời phong kiến.
[7] Thế gia: nhà dòng dõi quý tộc thời phong kiến.

Tuy không ăn ý lắm ở mặt nào đó nhưng lão đại các cấp hành động vẫn rất mau lẹ. Khoảng nửa tiếng sau, lão Hồ liền nhận được hồi âm.
Lão Vương thổ hào: Chỗ tiếp giáp của tỉnh Đông và tỉnh Tô, có một huyện lị, trong đó có một công viên giải trí. Công viên giải trí này nằm gần biển, đầy đủ trang thiết bị. Nghìn dặm chung quanh đó đều bị tên thổ hào xây cái công viên đó thầu hết, gần như cả huyện lị, đất đai đều nằm trong tay tên siêu cấp xui xẻo kia. Nếu tính cả khu đất nghìn dặm chung quanh thì gần 100 km vuông. Nếu tất cả đều xây thành công viên giải trí thì sẽ là công viên giải trí lớn nhất thế giới đó.  
Lão Hồ Chính phủ: Cái này được! Chọn nó đi! Ông chủ của công viên đó là ai? Chính phủ mua đứt!  
Lão Lý quỷ quái: Ây da, ông đừng có gấp, không nghe lão Vương nói chỗ đó cực kỳ xui xẻo à? Công viên này có chút vấn đề, dẫn đến hiện giờ toàn huyện Hải Nguyên hầu như không có người. Nếu không nói rõ chuyện này với Đại vương thì ông sẽ ăn shit đó.
Lão Hồ Chính phủ: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cả huyện đều không có người? Chẳng lẽ cái công viên đó bị ma quỷ ám?
Lão Lý quỷ quái: Phải.  
Lão Bạch yêu ma: Còn không phải dạng yêu ma bình thường nữa.  
Lão Trương thế gia: Nếu ông có thể lừa Đại vương quản lý cái công viên giải trí đó thì quốc gia và bọn tôi sẽ biết ơn lắm đấy!  
Lão Hồ Chính phủ: Tôi có linh cảm không tốt lắm - -.  
Lão Lý, lão Bạch, lão Trương: Vì đó là nơi lưu đày của mấy tên yêu ma quỷ quái lì lợm nhất Hoa Quốc chúng ta mà!  
Lão Vương thổ hào: Khụ khụ, nói dễ nghe tí nào, không phải chỗ lưu đầy phạm nhân, chỉ là cho mấy đứa không nghe lời vào đó tự sinh tự diệt mà thôi. Trong đó không có ai quản cả, vì bọn tôi phát hiện hễ ném đứa nào vào thì chúng cũng không chạy ra quấy rối nhân gian nữa. Cho nên, ừm, ông hiểu mà.  
Lão Hồ Chính phủ: Tôi có ân oán gì với mấy người hả?! Sao mấy người lại kêu tôi lừa Đại ma vương vào đó!!  
Cục trưởng Hồ phẫn nộ bấm bấm di động, bên tai bỗng vang lên giọng nói: “Ông muốn lừa ta? Đi đâu?”.
Cục trưởng Hồ: !! Sợ rớt luôn điện thoại!! QAQ!
Sau đó điện thoại của lão tự động lắc lư bay lên, tiến vào trong khối pha lê đỏ kia.
“Hửm, chỗ này thú vị đấy, lớn nữa. Vậy lấy nó đi. Được chứ? ^_^”.
“Được được được được được! Ngay tối này sẽ giao hết cho ngài!!”.


******************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét