17/04/2020

HPCNB - chương 52

Edit + Beta: Carly



Chương 52:


Phòng ngủ.
Harry mở cửa đi vào. Draco đang khoác áo chùng tắm ngồi cạnh lò sưởi âm tường đọc sách. Harry cởi đồng phục rồi mặc áo ngủ vào.
“Trễ rồi sao còn chưa ngủ?”.
Draco đảo mắt, vỗ vỗ sách trong tay: “Gần đây cậu bận cái gì đấy? Không biết sắp thi rồi sao?”.
Á… Đúng là cậu không để ý thật, học kỳ này xảy ra rất nhiều chuyện, làm cậu thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Draco đóng sách lại, nhạy bén phát hiện sự mệt mỏi trên mặt Harry. Nhóc thấy hơi nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
“Cậu đi đâu đấy?”.
Harry thở dài trong lòng: “Xử lý chút việc nhà thôi”. Ném bọc da dê trong túi vào ngăn tủ, Harry đóng cửa lại.
Vừa nghe nói là chuyện nhà, hoàng tử nhỏ của Slytherin luôn chú trọng riêng tư cá nhân liền không hỏi tới nữa. Harry vốn có nhiều bí mật, nếu cậu cứ hỏi mãi thì tình bạn giữa hai người cũng sẽ không kéo dài đến giờ. Tuy ba nhóc không nói rõ nhưng hiện nhà Malfoy đã dính líu hoàn toàn đến vị chúa cứu thế này rồi. Vì thế, tuy hai người vẫn là bạn nhưng Draco đã dần đối xử thận trọng hơn với Harry.
Harry rửa mặt sơ qua rồi lên giường, kéo chăn thoải mái vùi mình vào gối chăn mềm mại. Sự tồn tại của Đuôi Trùn sẽ bị phơi bày vào ngày mai. Cũng may cậu đã xử lý xong trí nhớ của Đuôi Trùn, tội danh của Sirius nhất định sẽ được rửa sạch. Bây giờ, cái làm cậu xoắn xuýt nhất là phải làm sao nói chuyện này với Snape.
Cậu khá hiểu rõ mối ân oán giữa Snape và Sirius. Nếu Snape biết cậu tự mình đi gặp Sirius còn đang bị truy nã… cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt khủng bố của ngài Xà Vương, lại càng không cần phải nói tới việc mình muốn rửa sạch tội cho Sirius, chuyện còn liên quan đến tên Đuôi Trùn hèn hạ đáng ghét nữa. Nhớ đến mùi vị độc dược khủng khiếp của Snape, đột nhiên Harry thấy họng đắng ngắt. Cậu thà trực tiếp đối đầu với Voldemort, còn hơn uống hết thứ chất lỏng kinh khủng có thể so với vũ khí sinh hóa đó.
Thôi bỏ đi, chuyện ngày mai để mai tính. Harry ôm lấy chăn tự an ủi mình, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
……………………
Trước cửa phòng vệ sinh nữ.
Harry bước vào mà không chớp mắt lấy một cái, hoàn toàn không dám nhìn gương mặt đã đen sì như đáy nồi của người đàn ông bên cạnh. Khí lạnh đã sắp đóng thành băng và cảm giác đè ép mãnh liệt của hắn khiến Harry không khỏi gượng cười trong lòng, cứng nhắc tìm kiếm vòi nước mở lối vào Phòng chứa Bí mật.
Thật ra sáng nay khi chưa tới phòng hiệu trưởng, quý ngài Bậc thầy độc dược vẫn còn bình thường, tuy vẫn u ám nhưng không khủng bố như bây giờ. Nhưng mà… Khi cậu lấy tên Đuôi Trùn ra kể rõ tình hình với Dumbledore, đến khi Fudge xuất hiện, rồi Đuôi Trùn lộ diện, đến phiên Snape lấy Chân dược (Thuốc nói sự thật) ra, cậu cực kỳ vinh hạnh được chứng kiến kỹ năng biến diện Tứ Xuyên [1] của giáo sư, tốc độ phải nói là xoành xoạch.

[1] Biến diện Tứ Xuyên: Nghệ thuật Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ, là môn nghệ thuật mà trong đó các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt; đã được Bộ Văn Hóa Trung Quốc liệt vào hàng bí mật quốc gia vì tính độc đáo có một không hai. Theo sử sách Trung Quốc ghi lại, nó có nguồn gốc từ tỉnh Tây Nam Tứ Xuyên, thường được biểu diễn trên sân khấu nhạc kịch và kỹ thuật của nó liên quan đến đôi bàn tay, là một bí mật cha truyền con nối. [Nguồn: Sưu tầm]

Lúc Sirius xuất hiện, người đàn ông này liền có dấu hiệu nổi bão. Cậu nhìn là hiểu ánh mắt của hắn, Snape lúc đó như hận không thể để ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật túm luôn Sirius và Đuôi Trùn đi cùng nhốt vào Azkaban, để hắn khỏi lãng phí pháp thuật phóng chú ra.
(╯▽╰) Harry hơi bất đắc dĩ thở dài. Sirius vừa xuất hiện trong phòng hiệu trưởng đã nhìn Snape đầy thù hận. Trong mắt người cha đỡ đầu này, Snape tiết lộ lời tiên tri cho Voldemort cũng là một trong các hung thủ. Cũng may, theo như thỏa thuận thì Sirius không thể nói lại những gì Đuôi Trùn đã kể. Mà Snape cũng nhìn Sirius với vẻ mặt xanh mét tràn ngập sát khí, trước khi Fudge tuyên bố Black vô tội, người đàn ông mình đầy khí lạnh này đã nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng. Ánh mắt nhìn cậu trước khi rời đi làm cậu thấy hơi chột dạ.

Vì thế, đến chiều khi cậu tới hầm tìm Snape cùng đến Phòng chứa Bí mật thì sắc mặt của hắn chưa từng tốt lên. Tìm tòi vòi nước có ký hiệu hình rắn, Harry khóc không ra nước mắt trong lòng. Đi bắt con Tử xà ngàn năm làm thú cưng với cơn bão lốc bên cạnh, thử thách quá vậy.
“Ta nghĩ ngài Chúa cứu thế vĩ đại đã lên kế hoạch xong xuôi trước khi hành động rồi. Đầu trò bị quỷ khổng lồ nuốt mất và đang lãng phí thời gian của ta sao?”. Sự độc miệng của Snape lại tái hiện, Harry đứng thẳng dậy, lẳng lặng nhìn hắn, không tiếp tục mở Phòng chứa Bí mật.
“Giáo sư, trước khi vào Phòng chứa Bí mật, thầy nghe em giải thích đã”. Cậu thật sự không thích thái độ này của hắn, tim đau nhói như bị kim châm, không cách nào rút ra được.
“Còn muốn nói gì nữa? Chẳng phải trò đã cứu tên cha đỡ đầu ngu xuẩn kia của trò rồi sao? Cần gì phải giải thích với ta”, Snape châm chọc, ngực khó chịu vô cùng. Thằng nhóc chết tiệt, lại dám tự mình đi gặp tội phạm đang bị truy nã, còn dính líu đến một tên Tử thần Thực tử đã trốn tránh nhiều năm, chẳng lẽ cậu không biết bất cứ ai trong đó đều có thể giết cậu sao? Rõ ràng đã đồng ý với hắn sẽ không tìm tên Black, những gì hắn nói đều không có nghĩa lý gì hả?!
“Em không có tìm Sirius”. Hiểu được suy nghĩ của Snape, Harry vội giải thích: “Là chú ấy tới tìm em”. Đối diện với ánh mắt trừng mình của Snape, cậu tiếp tục: “Lúc đó chú ấy đang ở trạng thái hóa thú, em không nhận ra. Đến khi phát hiện, chung quanh lại không có ai nên em chỉ có thể nghe chú ấy kể hết mọi chuyện. Chú ấy lại không tấn công em, em cũng không cảm nhận được ác ý nào…”.
Snape lạnh lùng nhìn cậu: “Vậy nên trò tin tưởng lời của gã. Đầu trò bị sâu gặm sao, ai nói tiếng người cũng tin?”.
Harry cười khổ: “Em chỉ muốn thử một lần thôi. Huống hồ, Sirius đúng là chịu oan thật. Giáo sư, em thật sự không cố ý giấu thầy”.
Snape mím môi, nhìn đôi mắt nghiêm túc, thành khẩn của cậu, nhiệt độ quanh người liền ấm lên. Thật ra cảm xúc hiện giờ của hắn không được ổn định cho lắm, phần lớn là vì sự xuất hiện của Sirius, hắn thật sự hận tên đối thủ một mất một còn này thấu xương. Thế nhưng, điều làm hắn để ý chính là thân phận cha đỡ đầu của Black, khiến hắn có cảm giác sợ hãi cậu bé của hắn sẽ bị cướp đi. Nếu Harry dựa dẫm vào hắn vì xem hắn như bậc cha chú, thế thì khi người nhà thật sự của Harry xuất hiện, có khi nào cậu sẽ không còn ỷ lại hắn như bây giờ không. Hắn không có tự tin trả lời vấn đề này. Snape siết chặt nắm tay, đôi mắt đen kịt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Đừng rề rà nữa, mau mở Phòng chứa Bí mật đi. Trò nghĩ ta rảnh rỗi chơi trò mạo hiểm với trò sao?”, Snape trào phúng, đè nén sự phức tạp và bất an trong lòng.
Harry biết khúc mắc trong lòng Snape vẫn chưa tháo gỡ được, giờ lại không phải thời cơ tốt để nói chuyện, đành bất đắc dĩ quay đầu. Harry nhìn vòi nước có hình rắn, bình thản dùng Xà ngữ.
Mở ra.
Ánh sáng trắng chói mắt lóa lên. Bồn rửa mặt trước mặt hai người bắt đầu xoay tròn, cuối cùng lộ ra một hệ thống thoát nước cực lớn, lối vào tối om phả ra hơi lạnh.
“Giáo sư Sev, đây là lối vào”. Harry nhòm vào trong đường ống, nhấc chân định nhảy vào, lại bị Snape túm lại.
“Ta xuống trước”. Snape lạnh lùng nói, ý bảo cậu né ra. Hắn cho mình một bùa khiên (Protego) rồi thả người nhảy xuống.
Harry bật cười trong lòng, theo sau Snape tiến vào đường ống. Hơi giống cầu trượt chơi hồi bé, Harry nhanh chóng tuột xuống. Xung quanh vừa trơn vừa nhờn, còn có rất nhiều đường ống chuyển đủ hướng, ngoằn ngoèo phức tạp, đan xen vào nhau. Nhiệt độ càng lúc càng lạnh, không khí cũng ẩm ướt hơn, Harry biết họ đã trượt xuống dưới lòng đất, xem ra Phòng chứa Bí mật của Slytherin được giấu rất sâu.
Lại quẹo thêm cái nữa, đường ống trở nên bằng phẳng hơn, phía trước xuất hiện ánh sáng. Harry trượt ra khỏi đường ống, nhẹ nhàng xoay người rồi đáp xuống an toàn. Trước mặt là một đường hầm tối đen, trên khe hở giữa các khối đá có vệt nước, rêu ở khắp mọi nơi. Snape siết chặt đũa phép, nheo mắt đánh giá cảnh vật xung quanh.
“Nơi này là đáy hồ. ‘Lumos’ (Bùa phát sáng)”. Ánh sáng chói mắt chiếu rọi cả đường hầm tối om. Harry cũng dùng đũa phép thắp sáng, đi đến cạnh Snape.


“Theo sau ta, có tiếng động thì nhắm mắt lại ngay”. Snape trầm giọng nói. Túi da chứa đầy độc dược để bên hông được nới lỏng, để khi cần thì hắn có thể lấy ra sử dụng bất cứ lúc nào.
Harry gật đầu. Dưới chân là sàn nhà ẩm ướt, xung quanh là vách đá lởm chởm phủ đầy rêu, nước nhiễu giọt, cảnh tượng u ám lạnh lẽo khiến cậu vô thức nhíu mày. Bỗng một bàn tay to lại ấm áp nắm lấy những ngón tay lạnh băng của cậu làm tay Harry khẽ run. Cậu nhìn về phía người đàn ông mặt mày vô cảm bên cạnh, mắt rũ xuống, chậm rãi nắm lại.
Trong đường hầm, ngoại trừ tiếng bước chân của hai người thì không có bất kỳ tiếng vang nào khác, Harry lại thấy cảm giác ấm áp trên tay càng lúc càng rõ rệt. Một tiếng rắc khẽ vang lên, cắt ngang suy nghĩ hỗn loạn của Harry. Snape cúi đầu nhìn thì thấy quanh chân hai người dày đặc xương của động vật nhỏ và xương trắng, trông rất có hiệu ứng đánh mạnh vào thị giác. Nhưng hai người chẳng cảm thấy gì cả, tiếp tục đi về phía trước. Đi qua một lối rẽ, Snape đang nắm chặt tay Harry bỗng dừng bước.
Bóng dáng thứ khổng lồ cuộn tròn phía trước khiến Harry siết chặt đũa phép trong tay. Một lớp da rắn dài chừng hai mươi thước Anh (khoảng 18 mét) màu sáng, lộ ra sắc xanh dưới ánh sáng chiếu rọi. Nó quấn tròn lại khiến Harry phải ngẩng đầu lên mới thấy rõ bộ dáng đầu rắn. Được rồi, Harry thừa nhận cậu không thấy dễ chịu cho lắm. Dù sao kẻ địch của cậu lúc trước có lợi hại mấy thì vẫn là con người, còn thứ quái vật chẳng khác gì Godzilla này mới gặp lần đầu. Nhưng ánh mắt người đàn ông bên cạnh đã bắt đầu sáng lên.
Harry hơi thả lỏng tay, định để Snape tới thu thập nguyên liệu độc dược. Nhưng bàn tay to ấy lại mau chóng nắm tay cậu lại theo phản xạ. Ngẩng đầu lên, Harry đối diện với đôi mắt tối đen sâu thẳm của người đàn ông.
“Giáo sư? Thầy không thu nguyên liệu độc dược sao?”.
Snape chậm rãi thả tay ra, ngồi xổm xuống trước lớp da rắn. Hắn nhanh chóng dùng bùa cắt, cả lớp da hoàn chỉnh liền biến thành những mảnh nhỏ. Những bộ phận hữu dụng đều bị hắn lấy đi hết. Sau khi xác định không còn để sót bất cứ thứ gì, Snape hài lòng gật đầu. Sự cuồng nhiệt trong mắt cũng dần biến mất, hắn đứng dậy.
Harry phì cười trong lòng, bước qua lớp da rắn, tiếp tục đi về phía trước. Snape lẳng lặng ở cạnh bảo vệ. Lại đi qua một lối rẽ, cuối cùng phía trước xuất hiện một vách tường, đó là một khối đá chặn kín con đường phía trước. Trên đó có khắc hai con rắn quấn vào nhau; đôi mắt được khảm ngọc lục bảo trong suốt phát sáng trong bóng tối.


Harry bước tới, lại lên tiếng.
Mở ra.
 Tiếng ầm ầm vang lên, hai con rắn tách ra. Tường đá trượt sang hai bên rồi biến mất. Một căn phòng to như quảng trường xuất hiện trước mặt hai người.
Snape cảnh giác tiến vào trước. Xung quanh có rất nhiều cột đá, nâng đỡ phần trần nhà khuất mình trong bóng tối, trên cột được khắc con rắn khổng lồ quấn quanh. Đôi mắt dường như đều nhìn chòng chọc vào hai người đột nhiên xâm nhập vào phòng. Lại tiếp tục bước tới, băng qua hai cột đá song song, trước mắt cả hai liền xuất hiện một pho tường lớn cao gần bằng căn phòng, vóc dáng Harry chỉ đứng được tới mu bàn chân pho tượng.


Đây là Slytherin? Snape tỏ vẻ chán ghét nhìn bức tượng mọc râu dài như con khỉ già. Hắn phóng vài bùa chú tra xét ra xung quanh, nhưng cột đá tứ phía làm cản trở tầm nhìn, ảnh hưởng đến việc thăm dò của hắn.
“Hình như Tử xà không có trong đây”. Snape cau mày nói.
“Không, nó đang ở đây”. Harry thản nhiên lên tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn pho tượng trước mắt, trầm giọng nói.
Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập của Hogwarts.
Snape nhìn mặt pho tượng nhúc nhích, miệng chậm rãi mở ra, trông như một hang động khổng lồ tối om. Bên trong truyền đến tiếng sột soạt của loài bò sát. Hắn lập tức che mắt của Harry lại, mau chóng tránh ra sau một cột đá rồi lấy một bình độc dược ra bỏ vào tay cậu.
“Hắt lên đầu nó, cẩn thận, đừng đối mặt với nó”.
Harry gật đầu, thả lỏng người trao lại khả năng khống chế cho Noah.
“Trước hết để em thử xem có thể thu phục được nó không”.
Snape nhìn cậu chăm chú một lúc. Nghe tiếng động, dường như con rắn kia đã ra khỏi cửa hang. Lại nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc kia, Snape khẽ nghiến răng rồi gật đầu.
Harry nhắm mắt lại, chậm rãi bước ra khỏi cột đá. Snape siết chặt lấy đũa phép, tránh phía sau cột đá, cảnh giác bảo vệ cậu.

************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét