Edit + Beta: Carly
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 4:
Là các ông lớn có địa vị, có danh tiếng,
có cả năng lực trong mắt người thường, cục trưởng Hồ và lão Trương, lão Lỹ, lão
Bạch đều là những người cao sang, quyền quý, do đó tính tình hiển nhiên có hơi
nóng nảy. Đám người thích nịnh hót thường xuyên tìm hiểu, thống kê về tính
cách, sở thích của họ, sợ mình làm gì sai, ảnh hưởng đến vị trí của bản thân
trong lòng các vị này.
Thế nhưng, cái gì cũng có hai mặt
tương phản! Các sếp lớn bình thường làm cái gì cũng chơi dây thun vài ngày mới
giải quyết để thể hiện sự lợi hại của mình này, nay khi đối mặt với Đại ma vương,
tốc độ phải nói là nhanh chưa từng thấy. Sau khi cục trưởng Hồ báo với người
trong nhóm rằng Đại ma vương nhìn trúng cái công viên giải trí bị ma quỷ ám
kia, còn định tiếp nhận thì các đại lão này chỉ dùng một tiếng đồng hồ đã nắm hết
vào tay quyền sở hữu công viên giải trí nọ và cả quyền sử dụng đất đai xung
quanh nó.
Trong lúc đó, boss lớn nhất của Hoa
Quốc còn đặc biệt gửi tin hỏi thăm. Sau khi biết yêu cầu của Đại ma vương thì rất
vui vẻ, quyết định bổ nhiệm Đại ma vương làm chủ tịch huyện Hải Nguyên.
Cục trưởng Hồ: “…”. Tuy lão thấy Đại
ma vương sẽ chẳng thèm để ý đến chức vụ này đâu nhưng ít nhất cũng nên tỏ thái
độ đúng không.
Sau đó, cục trưởng Hồ liền bất chấp
đi hỏi tên họ của Đại ma vương: “Ừm, chúng tôi chuẩn bị chuyển quyền sở hữu
công viên giải trí và quyền sử dụng đất đai cho ngài nên cần làm thẻ căn cước
cho ngài. Vậy, không biết cao danh quý tánh của ngài là?”.
Người đàn ông trên ngai vàng xanh lam
ngẫm nghĩ một lúc: “Phải có họ tên sao… Hừm, vậy lấy tên Du Nhạc Nguyên [8]
đi! Nghe có vẻ thú vị đấy”.
Cục trưởng Hồ: “…”. Ngài đặt tên vậy
có phải tùy tiện quá không!
[8] Công viên giải
trí trong tiếng Trung là ‘du nhạc viên’ [游乐园], họ và tên lót của bạn Nguyên lấy từ đây
mà ra.
Còn ảnh thẻ ấy hả? Cục trưởng Hồ hoàn
toàn không dám xin chụp ảnh Đại ma vương! Dù sao cứ làm một cái thẻ căn cước có
quyền lợi bậc một (?) là được, nhìn
tên thôi đủ rồi!
Sau khi hoàn thành toàn bộ thủ tục, cục
trưởng Hồ nghiêm túc đứng trước mặt Đại ma vương Du Nhạc Nguyên, báo chi tiết
cho y về “Công viên giải trí ma quái”.
“Trong công viên giải trí này nghe
nói có không ít yêu ma quỷ quái chiếm cứ các khu vực và mấy khu trò chơi khác
nhau. Thường xuyên xảy ra chuyện mấy trò chơi tự hoạt động dù không ai thao
tác, người thường thấy thế thì hiển nhiên sợ hãi cho rằng chỗ đó bị ám. Ừm, thật
ra chỉ do đám yêu ma trong đó làm trò thôi. Tôi tin chắc sau khi ngài chỉnh đốn
kỷ luật thì chúng sẽ lập tức ngoan ngoãn vào nếp ngay”.
“Ngoài ra, theo điều tra của mạng lưới
tình báo Trương gia, khu trung tâm của công viên giải trí này dường như có thứ
gì đó rất lợi hại. Cũng vì thế mà rất nhiều yêu ma và tu sĩ vào đó rồi thì
không thể rời khỏi. Chuyện này, có ngài ra tay thì ắt hẳn không sao nữa!”.
“Kế tiếp, cơ sở thiết bị của công
viên giải trí này khá đầy đủ. Nếu ngài muốn nghỉ ngơi hay ăn uống thì có một
khách sạn năm sao trong khu nghỉ ngơi và hơn mười nhà hàng với đủ loại đặc sản,
rất tiện lợi”.
“Cuối cùng…”. Cục trưởng Hồ không kìm
được lau đi mồ hôi hột vốn chẳng có trên trán: “Theo như tin tức nội bộ thì cổng
vào của công viên bị một oán khí rất mạnh chiếm giữ. Oán khí này dường như có liên
quan đến phú thương xây nên công viên giải trí này hồi trước. Nếu muốn mở cửa
công viên giải trí mà không định hủy cánh cổng này thì có thể ngài cần phải giải
quyết oán khí này trước”.
Du Nhạc Nguyên nghe đến đây thì ngẩng
đầu lên: “Còn phải giải quyết oán khí?”.
Cục trưởng Hồ run lên: “Thật ra vốn
không cần ngài tự ra tay, trước đó chúng tôi có đặc biệt tìm người đến đó trừ oán
khí. Nhưng chẳng hiểu sao mà dù là dòng chính của Trương gia ra tay cũng không
có chút tác dụng, cuối cùng còn bị nhốt trong đó không ra được, cho nên chúng
tôi chỉ có thể nhờ ngài!”.
Du Nhạc Nguyên quan sát cục trưởng Hồ:
“So với ông thì năng lực của dòng chính Trương gia thế nào?”.
Cục trưởng Hồ hơi ưỡn ngực lên: “Kém
hơn tôi một chút”.
Du Đại ma vương lập tức lắc lắc đầu:
“Ngay cả ông cũng đánh không lại thì có thể hiểu tên đó yếu ra sao rồi”.
Cục trưởng Hồ: QAQ. Được rồi, tôi yếu.
“Làm xong hết những thủ tục khác rồi
đúng không?”. Du Đại ma vương lại lên tiếng.
Cục trưởng Hồ nhanh chóng gật đầu:
“Vâng, vâng! Vì thế, ngài có thể ra rồi! Nhưng mà, ừm, trước khi ra, ngài có thể
thu lại mấy mắt bão ngoài biển được không? Dẫu sao, nếu nó thật sự lan ra toàn
thế giới thì sẽ thành thảm họa mất”.
Du Đại ma vương nghe đến đây thì a một
tiếng: “Ta chỉ muốn tạo ra vài cái vòi rồng cho vui thôi, dọa đến các vị rồi
sao? Ai da, ai da, thật ngại quá. Lúc ta ra ngoài thì chúng sẽ tự động biến mất”.
Cuối cùng cục trưởng Hồ cũng thở phào
nhẹ nhõm.
“Vậy thì, cho các người một tiếng, lập
tức rời khỏi đây và né ra xa xa đi. Trong vòng nghìn dặm không được có dấu vết của
người nào. Bằng không, tí nữa nếu ngộ thương ai thì ta chỉ quản giết không quản
chôn đâu. ^_^”
Cục trưởng Hồ ngẩng phắc lên. Ngay
giây phút nhìn thấy người trên ngai vàng nọ nở nụ cười xán lạn, phối với đường
nét hoàn mỹ, ngũ quan tuyệt không thể soi mói, môi mỏng khẽ cong và đôi mắt ngậm
cười sâu thẳm tựa biển, lão liền hộc máu. Khi lão choáng váng được đồng bọn cấp
tốc đưa đi thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Đại ma vương.
“Ái chà, hồi nãy quên nhắc ông. Bộ
dáng hiện tại của ta, ông không nhìn được đâu. Nhẹ thì hộc máu, nặng thì thất
khiếu [9] chảy máu đến chết đó. Ngại quá”.
[9] Thất khiếu:
hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Cục trưởng Hồ thấy đầu óc mình tràn
ngập sợ hãi. Tuy người nọ cười đẹp cách mấy thì mắt y hoàn toàn không có chút ý
cười. Như một vị thần vậy, lạnh lùng cùng cực, xem vạn vật đều là kiến hôi.
“Cục trưởng! Chúng ta có cần kêu đám
ngoại quốc kia mau chóng rời khỏi đây không! Với lại, thời gian của chúng ta có
phải hơi ít quá không? Tôi thấy khi vị này đi ra thì sẽ trời long đất lở lắm đó!
Có thể thương lượng với ngài ấy cho chúng ta thêm thời gian không?”.
Cục trưởng Hồ nghe vậy hoảng sợ ngẩng
đầu: “Cậu không muốn sống nữa hả?! Ngài ấy là người cậu có thể cò kè mặc cả
sao!! Câm miệng rồi mau chóng chạy đi! Báo đám tóc vàng, tóc đỏ đó một tiếng là
được. Nếu không chịu đi thì tự mình tìm chết thôi, không thể trách người khác!”.
Vì thế, một tiếng sau, toàn bộ người,
máy, tàu thuyền của Hoa Quốc đều lùi ra xa nghìn dặm, còn dùng hết tốc lực bỏ chạy.
Mà đám người nước ngoài tuy đã nhận được thông báo báo động của Hoa Quốc nhưng
chỉ lùi cách đó chừng trăm dặm rồi dừng lại, họ xem nhẹ việc bỏ chạy của Hoa Quốc.
Dù ném một quả bom hẹn giờ xuống dưới đáy biển thì đại dương sâu như vậy, không
thể nào gây nên tai họa gì có tính hủy diệt được, đúng là thiếu hiểu biết,
nhưng thế này lại tiện cho bọn họ quan sát. Đám bên Hoa Quốc nhất định đã phát
hiện được cái gì đó, nhưng nếu đã bỏ chạy rồi thì đến khi thứ này xuất hiện, biết
đâu được họ có thể bắt lấy hoặc chiếm dụng nó?
Ngay lúc mấy người nước ngoài ôm mộng
chờ ở đó thì họ tinh mắt phát hiện mặt biển vốn đang yên bình bỗng nhiên bắt đầu
gợn sóng, tàu của bọn họ cũng phát ra tiếng cảnh báo chói tai. Họ còn chưa kịp
biết được có chuyện gì xảy ra thì bảy vòi rồng khổng lồ đột nhiên từ dưới biển
bốc lên, vươn thẳng lên trời như thần long!!
Toàn bộ thuyền thăm dò và máy bay của
người nước ngoài ở gần đó đều bị vòi rồng nuốt chừng và đánh lật. Nhìn từ xa sẽ
phát hiện cả bầu trời trên Thái Bình Dương đều tụ đầy mây đen u ám đáng sợ, che
đi cả ánh mặt trời, cùng với vòi ròng, biến cả khu vực bị vòi rồng vây quanh
thành địa ngục!
Lúc này, dưới vực sâu biển Hoa Đông.
Thủy thần “Nguyên” đang chậm rãi đứng
dậy khỏi ngai vàng xanh lam của mình. Mái tóc dài phất phơ dù không có gió, nụ
cười mỉm trên mặt dần chuyển sang cười to, cuối cùng y giang tay cười thành tiếng:
“Phá!!”.
Khối pha lê đỏ khổng lồ vốn trông như
chẳng thể phá vỡ nhất thời xuất hiện vô số vết rạn, mà những sợi thiết giam cầm
khối pha lê kia cũng bắt đầu điên cuồng rung lắc, phát ra những tiếng vang vọng
chói tai.
“Giam cầm vạn năm đã kết thúc. Mấy
tên thần nhân tiên tôn tự cho là đúng năm đó, các người vẫn khỏe chứ ~ Lần này
có vẻ như ta sống lâu hơn các ngươi rồi. ^_^”
Ầm ——!!
Pha lê đỏ tươi và xích sắt đồng loạt
vỡ vụn, linh lực trong đó càn quét toàn bộ biển sâu. Đồng thời, bảy vòi rồng
trên mặt biển biến mất trong nháy mắt. Ngay sau đó, một con rồng xanh lam khổng
lồ từ dưới biển bay vút lên, phát ra tiếng long ngâm gào thét chấn động cả đại
dương, tuyên cáo uy nghiêm vương giả của nó. Nếu có thể nhìn kỹ thì sẽ phát hiện
một người đàn ông tóc dài áo lam đang đứng trên đầu cự long giữa biển trời
giông bão.
Đám người của cục trưởng Hồ sau khi
chạy thoát đang quan sát qua vệ tinh cùng các ông lớn biết chuyện thuộc chính
phủ: !!!
【 Phắc, đó là một con rồng đúng
không?! Thật đáng sợ, chưa bao giờ thấy cự long cao đụng trời vậy luôn!! 】
【 Mẹ ơi, cứu mạng!! Trên đầu con rồng
kia có người đứng! Y dường như đã phát hiện ra vệ tinh, còn cười với bọn tui!! 】
Xẹt ———
“Chuyện gì vậy?!”.
“Hình như vệ tinh toàn cầu đều không
sử dụng được”.
Lãnh đạo các quốc gia khác: “…”. Dọa
ra quần rồi!
Lãnh đạo Hoa Quốc: “… Cám ơn tổ
tông!”.
**********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét