19/04/2020

TNCGCPC - chương 81-85

Edit: Tiểu Thiên
Beta: Carly



Chương 81.


Hai tay vẫn bị trói sau lưng, khiến Hassan chỉ có thể dùng lực eo nhổm dậy. Sau một loạt động tác, chất lỏng trong đường ruột dao động mãnh liệt, khiến Hassan đau đến nỗi gần như không thể thẳng eo. Nhưng Hassan không thể dừng lại nghỉ ngơi, dù là một giây, chỉ có thể gắng gượng tập tễnh đi về phía giá tra tấn ngoài sân.
Hành vi của hắn đáng xấu hổ như vậy mà Tô Mặc chỉ phạt có một trăm roi. Hắn tuyệt đối không thể làm sai để Tô Mặc nổi giận nữa.
Mãi đến khi Hassan tới được giá tra tấn, Tô Mặc mới tháo dây buộc trên tay hắn rồi lại trói tay lên hai đầu của giá tra tấn.
Cây roi làm bằng gân long thú bị bỏ xó không dùng mà Lucca cho hồi trước, cuối cùng cũng được thấy lại ánh sáng mặt trời. Khi quất nó vào không khí thì phát ra tiếng rít sướng tai, làm Hassan theo bản năng căng cứng người.
“Đừng căng thẳng, em thử thôi”. Tô Mặc quấn cây roi vào tay: “Một trăm roi, anh tự đếm, hiểu chưa?”.
“Hiểu rồi”.
Hassan cắn chặt răng. Tất nhiên hắn biết một trăm roi này và một trăm roi trước kia khác nhau đến cỡ nào. Một trăm roi lúc trước, đường ruột của hắn không bị lấp đầy nước đến quặn đau như vầy; một trăm roi lúc trước, Tô Mặc vẫn còn là một tiểu giống cái sợ sẽ đánh đau hắn.
Thật kỳ lạ. Hassan bỗng nghĩ, sao hắn và Tô Mặc lại biến thành thế này? Là do hắn… do hắn dâm đãng… dạy hư Tô Mặc sao?
Roi thứ nhất xé gió vút tới, cắt ngang suy nghĩ của Hassan. “Một!”, Hassan rên rỉ.
“Hai… ba… A… Bốn!”. Roi của Tô Mặc như kèm theo ngọn lửa cháy bỏng, như thể muốn cắt hắn ra. Nhưng trong nỗi đau đớn đó lại xen lẫn khoái cảm quen thuộc, làm hắn nhịn không được muốn đuổi theo tìm kiếm.
“Năm… A! Sáu… bảy… A… A a… Ưm……”.
Roi của Tô Mặc xẹt qua hông hắn, bỗng làm chấn động dịch thể trong bụng, khiến Hassan co giật dữ dội. Hắn cắn chặt răng cố siết chặt cửa động phía sau mới không mất đi khống chế mà tiết ra, nhưng lại không đếm tiếp được.
“Hassan!”, Tô Mặc quất vài roi, lại chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của Hassan, liền lớn tiếng quát.
Hassan chợt giật mình, lúc này mới nhận ra mình ngừng đếm, “Xin… Xin lỗi em…”.
Hassan vội xin lỗi. Hắn định đếm tiếp, lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ đã đếm tới đâu. Làm sao đây, Hassan cực kỳ hoang mang, lo sợ không yên hỏi, “Đếm lại một lần nữa… được không?”.
“Được”. Tô Mặc bỏ qua cho hắn.
Hassan thở phào nhẹ nhõm, đếm lại từ đầu.
Nhưng mà…
Đau quá. Roi quất lên lưng không tính là gì cả, nhưng cơn chấn động lại truyền vào trong người, kích thích ập tới dồn dập, tra tấn hắn đến suýt phát điên. Hắn dốc toàn bộ sức lực siết chặt hậu huyệt, tiếng đếm… lại dừng lại.
Hassan nhận ra liền run rẩy liên hồi. Hắn lại không nhớ mình đếm tới đâu, chẳng lẽ phải bắt đầu lại lần nữa, Hassan tuyệt vọng nghĩ. Sau đó sẽ dừng, rồi lại bắt đầu lại từ đầu…
Hắn sẽ vĩnh viễn không thể đếm tới một trăm. Tô Mặc muốn hành hạ hắn như vậy đến chết sao?
“Năm mươi hai”. Hắn mơ màng nghe thấy tiếng Tô Mặc, lại không rõ Tô Mặc có ý gì.
“Năm mươi hai?”, hắn ngơ ngác lặp lại, là sao?
“Ban nãy anh đếm tới roi thứ năm mươi hai”. Giọng Tô Mặc xen lẫn chút tức giận: “Hay anh muốn đếm lại từ đầu nữa?”.
“Không!”.
Hassan kinh hoảng phủ nhận, ý thức đang đau đớn đến gần như hôn mê lập tức tỉnh táo lại. Tô Mặc nhắc nhở hắn! Tô Mặc cho phép hắn đếm tiếp! Vậy nên… vậy nên Tô Mặc không hề muốn hành hạ hắn đến chết! Hắn nhất định có thể kiên trì đếm hết một trăm roi! Lời nhắc nhở của Tô Mặc lập tức cho Hassan thêm can đảm. Khi roi lại vút lên lưng, hắn liền cảm nhận được sự sung sướng quen thuộc và niềm vui thích cháy bỏng. Bụng vẫn quặn đau như vậy, nhưng tiếng rên của Hassan đã không còn là sự đau đớn đơn thuần nữa, mà xen vào đó chút dục vọng ái muội.
Ừm, thế này mới được chứ. Tô Mặc vừa lòng cong môi lên. Cậu còn nhớ rõ lần trước, Hassan cũng không ngừng cất lên âm thanh quyến rũ như vậy, làm cậu nhịn không được mà bắn ra. Có điều, lần này cậu nhất định sẽ kiềm lại, vì lần này… cậu có thể mần Hassan rồi!
Tô Mặc kích động khẽ thở dốc, mỗi lần đều ra sức vung roi khiến hô hấp của cậu dần trở nên dồn dập. Cậu nghe tiếng rên trầm thấp của Hassan, lại nhìn tấm lưng cường tráng hằn lên những lằn roi của hắn, tim đập nhanh đến nỗi gần như muốn bật ra khỏi họng.
Nhịn xuống, Tô Mặc, nhịn xuống! Chín mươi roi rồi, mày không thể thất bại trong gang tấc được!
Lúc Tô Mặc đang cực lực nhẫn nhịn, Hassan còn nhịn tới đau đớn gấp trăm lần. Khao khát muốn được bài tiết và bắn tinh đan vào nhau, cùng tấn công dồn dập cả phía trước lẫn phía sau của hắn. Chỉ cần một chỗ thất thủ thì hắn sẽ thất bại thảm hại.
Không được… Không thể… Hassan há miệng thở dốc. Mau… Mau lên… Nhịn chút nữa thôi, sắp rồi!
“Chín… mươi tám… a… chín… mươi chín… một… trăm! A a a!!!!”.
Hassan điên cuồng rít gào, cả trước và sau đồng thời bắn ra từng luồng dịch nóng. Hạ bộ nảy lên không ngừng, những luồng dịch trắng liên tục phóng ra, trong nháy mắt đã cạn sạch lượng tích lũy trong hai túi cầu. Nhưng cái động phía sau lại vẫn phun ra liên hồi. Cơn khoái cảm mãnh liệt phá huỷ cơ thể hắn, làm cậu em của hắn không cam ở yên lại bật lên lần nữa, bắn ra nước tiểu vàng óng.
“A a a… ưm… ha a……”. Vậy mà hắn lại không khống chế được, còn cùng một lúc cả trước và sau! Hassan xấu hổ hận không thể lập tức chết đi, nhưng thân thể lại không biết liêm sỉ cứ thấy hưng phấn, khiến hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên khóc tuyệt vọng.

************************

Chương 82.
Sau lưng Hassan, Tô Mặc đã hưng phấn đến nỗi không kiềm chế được. Vì sao Hassan trông bi thảm như vậy, mà cậu lại thấy quyến rũ chứ! Dường như sau khi rơi mất tiết tháo, khẩu vị của cậu càng lúc càng mặn, sắp ngang ngửa thổ dân rồi!
Tô Mặc bị dục hỏa kích thích đã không đợi Hassan xả hết nước trong đường ruột ra mà vội vã tiến vào. Nếu là trước đây, cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Đương nhiên những người trước kia không thể nào bì được với Hassan. Cơ thể Hassan rất sạch sẽ, giày vò lâu như thế mà cái động phía sau chỉ xả ra nước trong!
“A!”.
Hassan kêu lên thê thảm. Đang định đẩy hết dịch thể ra lại bị Tô Mặc đưa ngược trở vào khiến Hassan đau đớn co giật. Nhưng quá trình bài tiết một khi đã bắt đầu thì không cách nào ngừng được. Theo nhịp ra vào của Tô Mặc, không ngừng có chất lỏng rỉ ra ngoài từ miệng huyệt, nơi phía trước cũng theo từng cú nhấp của Tô Mặc mà vẽ nên những vòng cung vàng rực.
Hassan thật sự bị tra tấn sắp điên rồi. Xấu hổ, đau đớn, sung sướng, cứ thế đan xen vào nhau, không thể tách rời. Hắn chỉ có thể co giật theo tiết tấu của Tô Mặc, kêu gào, bắn ra, tựa như một con rối nghiêm chỉnh nghe lệnh.
Mãi đến khi Tô Mặc thoả mãn tiết ra trong cơ thể Hassan, cuối cùng Hassan cũng có cơ hội thở dốc. Hắn kiệt sức treo người trên giá tra tấn, cảm nhận được Tô Mặc rời khỏi người mình. Chất lỏng còn sót lại trộn lẫn với dịch nóng của Tô Mặc chậm rãi chảy ra khỏi cửa động do hắn đã không còn sức khống chế nữa.
Kết thúc rồi sao? Hassan hoảng hốt nghĩ. Tô Mặc đã bỏ qua cho hắn chưa?
Lúc Tô Mặc tháo dây thừng, Hassan lảo đảo một hồi mới đứng vững. Đến khi được Tô Mặc dìu vào thùng tắm, cuối cùng Hassan mới tin lần trừng phạt này đã kết thúc rồi. Sao lại kết thúc đơn giản như vậy? Hassan mê mang nghĩ, Tô Mặc vẫn chưa bắt nạt hắn đến khóc mà!
Thay quần áo sạch sẽ nằm trên giường, được Tô Mặc dịu dàng khẽ hôn. Hassan mới dần phản ứng lại – hình như, không phải Tô Mặc đang trừng phạt hắn? Thậm chí có thể nói là Tô Mặc dường như rất vui?
“Tô Mặc, em… em không giận tôi sao?”. Hassan nhịn không được hỏi, “Em không khinh thường tôi?”.
Tô Mặc đang chìm trong tình ý ngọt ngào nồng đượm kinh ngạc nhìn Hassan, mắt chữ A mồm chữ O: “Tại sao em phải khinh thường anh?”.
Sau đó cậu nhớ tới chuyện Hassan bị cậu hành đến không thể khống chế trước đó, cười hôn Hassan một cái: “Là do em ức hiếp Hassan thành như vậy mà! Đừng nghĩ nhiều, không phải em đã nói rồi sao, Hassan kiểu nào em cũng thích!”.
“Không phải……”, Hassan xấu hổ nghiêng mặt đi, “Sơ tinh của tôi…”.
“À, phải rồi!”, Tô Mặc lập tức nhớ tới. Vừa rồi quá sung sướng, suýt nữa đã quên chuyện này, “Sơ tinh của anh…”.
Cậu đang nghĩ xem nên nói thế nào, lại không chú ý đến vẻ phờ phạc đến đáng sợ của Hassan. “Sao mà anh có thể giữ được sơ tinh đến tận hôm em quất anh vậy?!”.
Thật sự rất khó tin! Cũng tròn mười lăm năm sau khi trưởng thành rồi đó! Không tìm giống cái cũng không tìm giống đực, thậm chí còn không DIY! Sao… Sao mà được chứ!
Hassan chớp mắt, sắc mặt dần dịu đi. Hình như trọng điểm của hắn và Tô Mặc không giống nhau? “Cái đó không phải luôn như vậy sao?”.
Tô Mặc nghi hoặc nhìn hắn: “Phải luôn làm sao?”.
“Sơ tinh của giống đực phải dâng cho bạn đời”. Hassan nói với vẻ đương nhiên, “Chẳng phải mọi người đều như vậy à?”.
Tô Mặc thật sự muốn quỳ lạy hắn. Cưng à, phải phân tích tình hình cụ thể chứ! Không sai, mọi người đều vậy cả, nhưng người ta đã kết bạn đời ngay trong năm thành niên rồi biết không? Anh lại đợi suốt mười lăm năm!
Tô Mặc điên cuồng mắng Hassan ngốc trong lòng, nhằm che dấu sự rung động đến gần như rơi lệ của bản thân.
Mười lăm năm, Hassan đã đợi cậu mười lăm năm. Nếu Hassan “không được” thì thôi không nói, đằng này hắn quá được đi chứ, gần như mỗi ngày đều phải bắn mấy lần mới thoả mãn! Một giống đực có cơ thể khoẻ mạnh với ham muốn mãnh liệt như vậy, mà chỉ vì một niềm tin “phải dâng sơ tinh cho bạn đời” đơn thuần, lại gắng gượng kìm nén dục vọng tận mười lăm năm!
“Hassan… Hassan…”. Tô Mặc nhiệt tình hôn Hassan, “Cám ơn anh đã trao sơ tinh cho em. Em yêu anh… Hassan… rất yêu anh……”.
Tô Mặc nỉ non trao lời yêu ngọt ngào, rồi dịu dàng lại cháy bỏng hạ cơn mưa hôn lên mặt Hassan.
Lúc này đây, cậu thật sự nghiêm túc đáp lại lời thề.

*******************


Chương 83.

Những nụ hôn nóng bỏng dày đặc xen lẫn lời thề ngọt ngào hoàn toàn nhấn chìm Hassan. Ngực căng đầy đến khó thở, làm hắn có ảo giác mình sắp bị dìm chết.
Hắn hoàn toàn không ngờ Tô Mặc sẽ kích động, vui vẻ đến vậy. Hắn chỉ làm chuyện hắn cho là đương nhiên, dù có phần đau đớn, nhưng không phải không thể chịu được. Có thể gặp được Tô Mặc đã đủ để khiến hắn cảm kích thần thú. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, chút kiên trì cỏn con này lại nhận được hồi báo như thế.
“Tô Mặc… Tô Mặc… Tôi yêu em… Tô Mặc……”. Hassan ôm chặt Tô Mặc vào lòng, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cậu, phát ra tiếng rên rỉ mê say.
Bọn họ hôn nhau thật lâu, mãi đến khi cả hai đều ngạt thở vì thiếu dưỡng khí, mới lẳng lặng ôm nhau.
Hassan ôm lấy Tô Mặc đang thở dốc, ngón tay thân mật vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, mỉm cười hỏi: “Vậy, Tô Mặc trao sơ tinh cho ai?”.
Thật ra giống cái không giống giống đực, không có thứ gọi là sơ tinh kia. Lời của Hassan chẳng qua là câu trêu đùa ngọt ngào thôi. Dù sao lúc gặp hắn, Tô Mặc còn chưa trưởng thành, lần đầu tiên không cho hắn thì còn có thể cho ai? Hắn chưa bao giờ ngờ tới vấn đề này lại làm Tô Mặc nháy mắt cứng người.
“Tô Mặc?”. Tim Hassan bỗng thắt lại, đột nhiên hắn sợ phải nghe câu trả lời của Tô Mặc.
Tô Mặc kinh ngạc nhìn Hassan. Trong cơn men tình ngọt ngào nồng đậm, vấn đề này đến quá bất chợt, như mũi dao bén nhọn đánh tan lớp phòng hộ của cậu. Cậu vốn nên dùng một lời nói dối thiện ý để xoá đi quá khứ kinh khủng đó. Huống hồ, đối với cậu, những người và những việc trong quá khứ dường như đã cách cả một thế hệ, không cách nào quấy rầy cuộc sống hiện giờ của cậu và Hassan. Nhưng mà… cậu đã  bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để phản ứng. Nay đối mặt với Hassan tỉnh táo, sao cậu có thể cố ý lừa gạt đây?
“Tô Mặc?”, Hassan thúc giục, giọng run rẩy.
Tô Mặc chậm rãi nhắm mắt lại: “Xin lỗi, Hassan”.
Anh vất vả chờ đợi em mười lăm năm như thế, trao cho em sơ tinh trân quý, nhưng em lại… lại không thể cho anh một cơ thể sạch sẽ không vấy bẩn. Xin lỗi, Hassan.
Bầu không khí xung quanh như đông lại, cái ôm của Hassan trở nên lạnh ngắc như tảng đá.
“Là ai?”. Một cuộc tra hỏi lại bắt đầu, chẳng qua hai bên đã đổi vai cho nhau.
“Người này anh không biết đâu. Không ở đây”. So với Hassan bị ép đến đường cùng vẫn không chịu mở miệng thì Tô Mặc cực kỳ ngoan ngoãn trả lời. Nhưng lại không khiến Hassan hài lòng chút nào.
“Hắn… ép buộc em sao?”. Dù như vậy với Tô Mặc là chuyện rất đau khổ, nhưng đó là khả năng duy nhất Hassan có thể chấp nhận được.
Ép buộc sao? Đúng là người kia đã bỏ thuốc vào nước, nhưng người uống thì không phải cậu. Khi người kia lăn lộn dưới đất cầu xin cậu, cậu… rốt cuộc đã nghĩ gì vậy? “Không, không phải. Là em làm hắn”.
Hô hấp của Hassan dừng lại trong thoáng chốc, khi lên tiếng trở lại thì đã tràn ngập khí lạnh, “Lúc nào?”.
Tim Tô Mặc lạnh run, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Hassan: “Năm em mười lăm tuổi”.
Mười lăm tuổi. Lúc mười lăm tuổi, Tô Mặc đã làm giống đực khác. Thảo nào Tô Mặc hai mươi tuổi lại có thể dễ dàng đè mình như vậy, đa dạng đủ kiểu, cực kỳ thông thạo. Sao hắn chưa từng phát hiện ra? Có tiểu giống cái vị thành niên nào lại biết được nhiều cách khiến người ta vừa xấu hổ vừa điên cuồng như vậy chứ?
Nhưng lúc mới gặp mặt, cậu nhỏ yếu như thế, đơn thuần như thế, tỏ vẻ cái gì cũng không hiểu. Hassan cười cay đắng, đẩy Tô Mặc ở trong lòng ra: “Lừa gạt, đùa bỡn tôi như vậy, thú vị lắm sao? Tô Mặc? Giờ em chơi đủ rồi nên không thèm tiếp tục nữa chứ gì?”.
Hassan nhớ lại đủ tư thái nhục nhã mình đã làm dưới sự thao túng của Tô Mặc, sự tức giận tột độ dâng lên trong nỗi xấu hổ khôn cùng.
Tô Mặc hoảng sợ lắc đầu, “Em không có, em không có! Em nghiêm túc!”. Cậu túm chặt lấy quần áo Hassan không để hắn đẩy ra, “Hassan, em yêu anh mà!”.
Hassan thoáng khựng lại: “Em yêu tôi? Những lời này, em có từng nói với người kia không?”. Rõ ràng đã nản lòng, tuyệt vọng, tại sao vẫn cứ mong chờ?
Nhưng Tô Mặc lại cứng người. Trong tình yêu cuồng nhiệt si dại năm đó, ngay cả thân thể còn suýt nữa trao cho hắn ta, huống hồ là một câu em yêu anh? Đó chẳng qua là lời âu yếm bình thường nhất. Tô Mặc chậm rãi cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt phẫn nộ lại ẩn chứa chờ mong của Hassan, “Em xin lỗi, Hassan”.
Đủ rồi. Hassan nhắm mắt lại, chậm rãi gỡ từng ngón tay đang bấu chặt lấy quần áo hắn của Tô Mặc, nhìn tiểu giống cái mà hắn yêu sâu đậm, bằng lòng làm bất cứ điều gì vì cậu.
Lúc mười lăm tuổi đã ở bên giống đực khác, còn tuỳ tiện đáp ứng lời thề bạn đời trân quý nhất.
“Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng”.
Dù em không yêu tôi, tôi cũng chỉ mong em là một giống cái sạch sẽ, chứ không phải như bây giờ… Hassan không kiềm được đẩy Tô Mặc ra, đứng dậy rời đi.

***********************

Chương 84.

Tiếng kêu đau đớn, nỉ non van xin đều nghẹn lại ở họng, Tô Mặc khiếp sợ nhìn khoảng không trước mắt đột nhiên xuất hiện con số 60:00, sau đó biến thành 59:59, 59:58, 59:57…
Đây là… một tiếng đếm ngược sao? Tô Mặc giật mình nhận ra sinh lực của mình đang không ngừng trôi đi, suy yếu dần qua mỗi giây.
Vậy, cậu sẽ chết sao? Khi thời gian đếm ngược chấm dứt, cậu sẽ chết sao? Hay trở lại thế giới ban đầu? Vì cậu… đã làm Hassan thất vọng?
Tô Mặc lao ra khỏi phòng. Cậu muốn nói với Hassan cậu rất xin lỗi, nhưng chuyện quá khứ đã không thể nào sửa đổi được. Bây giờ cậu thật lòng yêu hắn, không lừa gạt, không đùa giỡn. Cậu thật sự muốn ở cạnh hắn cả đời, đến khi trưởng thành sẽ lập tức kết thành bạn đời. Thậm chí cậu bằng lòng làm một giống cái chân chính vì Hassan, sinh ra kết tinh tình yêu của hai người, dù trước đây cậu không hề nghĩ tới chuyện này, cũng sẽ không đồng ý. Chỉ cần có thể ở cạnh Hassan, việc gì cậu cũng sẵn lòng.
Nhưng mà, Hassan không có ở trong sân.
Cơn lạnh buốt giá vây lấy tim Tô Mặc. Một tiếng. Cậu chỉ còn một tiếng thôi.
“Hassan! Hassan!”, cậu lớn tiếng gào thét. Nhưng người vẫn luôn ở cạnh cậu lại không đáp lại nữa.
Tô Mặc ngơ ngác đứng trong sân. Thời gian đếm ngược vẫn đang tiếp tục, mà cậu lại có cảm giác mờ ảo không chân thật.
Mới phút trước bọn họ còn đang ôm hôn, trao nhau lời yêu nồng nhiệt. Mà bây giờ… Hassan đẩy cậu ra, bỏ cậu lại, thậm chí từ chối đáp lại tiếng gọi của cậu.
Hassan… không cần cậu nữa sao? Vì quá khứ không sạch sẽ của cậu?
“Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng”. Trong nháy mắt dường như có một lưỡi dao sắc bén găm vào tim cậu, khiến Tô Mặc đau đớn không thở nổi.
Thật ngu xuẩn, Tô Mặc, mày thật ngu xuẩn. Khi Hassan nói “sơ tinh của giống đực phải trao cho bạn đời”, tại sao mày chỉ lo cảm động? Tại sao không nhận ra nguy cơ ẩn giấu trong đó chứ?
Hắn gần như nghiêm khắc kiềm chế bản thân như vậy, tại sao mày cho rằng hắn nhất định sẽ khoan dung với người khác?
Mày là người có quá khứ từng trải, Tô Mặc. Chẳng lẽ mày chưa bao giờ nghĩ rằng, thật ra mày không xứng với một Hassan kiên định, thuần khiết sao?
Nếu lúc ấy mày có thể nghĩ nhiều như vậy thì đã không hoảng sợ khi bị Hassan hỏi. Cho dù phải xuống Địa Ngục bị rút lưỡi, mày cũng có thể kiên định trả lời, sơ tinh của em là trao cho anh, Hassan.
Nhưng bây giờ, hối hận cũng đã muộn. Còn năm mươi phút. Cậu… còn có thể bù đắp không? Còn kịp vãn hồi sao?
Tô Mặc cắn răng lao ra khỏi sân, gấp gáp tìm kiếm Hassan.
Nhà Linarin, không có. Nhà Lucca, không có. Chỗ tộc trưởng, không có. Khu khiêu chiến, cũng không. Cả bộ lạc thú nhân to như một toà thành nhỏ, thời gian và sinh lực dần trôi qua trong cuộc tìm kiếm vô vọng. Còn mười phút, Tô Mặc kiệt sức trở về nhà.
Không, đây không phải nhà cậu. Hassan không cần cậu nữa.
Đẩy cửa sân đi vào, bên trong vẫn trống rỗng không người. “Hassan!”, Tô Mặc kêu lớn, không ai trả lời.
Còn lại chín phút.
Tô Mặc rụng rời khuỵu xuống đất. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng dần gặm nhấm tim cậu.
Cậu không oán hận Hassan vứt bỏ mình. Hassan đã giữ mình mười lăm năm trong tình huống gần như không thể, hiển nhiên không chấp nhận đối phương có bất kỳ tỳ vết nào. Là cậu sơ suất đánh mất bản thân quá sớm, mới làm Hassan thất vọng như vậy. Giờ cậu không hy vọng xa vời Hassan sẽ tha thứ cho mình, cậu chỉ mong sao trước khi chết hoặc ra đi có thể gặp lại Hassan một lần.
“Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng”. Không ngờ đến phút cuối của cuộc đời, Hassan lại để lại cho cậu một câu như vậy. Dù là “tạm biệt” cũng được mà.
Nhưng Hassan không ở đây nữa.
Tô Mặc lưu luyến nhìn khoảng sân chứa đựng những tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mình. Cái giường lúc nào cũng được trải đệm dày mềm mại, giá tra tấn mới dùng không lâu trước đó, thùng tắm to do Hassan tự tay làm ra, còn có máy khoan giếng tăng áp xấu xí mà họ đã làm đi làm lại lâu lắm mới thành công…
Nhắm chặt mắt lại, Tô Mặc loạng choạng đứng lên, xoay người rời đi.
Cậu không thể chết ở đây. Đây là thế giới thú nhân mà chỉ xúc phạm giống cái thôi cũng có thể bị đuổi ra khỏi bộ lạc, cậu không thể liên luỵ đến Hassan được.
Còn tám phút.
“Tô Mặc, cậu sao vậy?”, Lucca lo lắng đỡ lấy Tô Mặc lung lay như sắp đổ. Mới rồi thấy Tô Mặc cứ vội vàng tìm kiếm Hassan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Lucca, giúp tôi việc này”.
Tô Mặc nắm chặt lấy tay Lucca. Còn năm phút. Thời gian còn lại càng lúc càng ít, cậu cũng ngày càng suy yếu, thậm chí dần mất đi ý thức. Cậu phải nắm chắc thời gian, “Xin anh làm chứng giúp tôi, Lucca. Nếu tôi chết hay biến mất thì không liên quan gì đến Hassan cả. Không phải lỗi của Hassan, đừng trừng phạt anh ấy”.
“Cậu nói bậy bạ gì đó! Cái gì mà chết hay biến mất hả!”, Lucca hoảng loạn, còn thấy sợ hãi không hiểu vì sao, tay Tô Mặc lạnh như băng vậy, “Vào trong rồi nói!”.
Tô Mặc không thể kháng cự bị Lucca kéo vào phòng rồi ấn xuống giường nhưng vẫn nắm chặt tay Lucca: “Đồng ý với tôi, Lucca. Đồng ý với tôi! Đừng phạt Hassan, không phải lỗi của anh ấy!”.
Tay Lucca bị Tô Mặc siết đến đau, lòng cũng khó chịu vô cùng, “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tô Mặc?”.
“Tôi định giải thích với anh ấy, nhưng tôi không tìm được ảnh. Anh ấy nói ‘Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng’”.
Thị lực của Tô Mặc như mờ dần, và lộ vẻ đau đớn khi nói những lời này. Sau đó hình như cậu hơi tỉnh táo lại, vội vàng nói, “Không phải lỗi của Hassan! Do tôi làm anh ấy thất vọng. Là lỗi của tôi! Tôi… không biết mình sẽ chết hay biến mất nữa”. Ánh mắt Tô Mặc lại rã ra, nhưng vẫn vùng vẫy bắt lấy tay Lucca, “Lucca, hứa với tôi, làm chứng cho tôi, không được để mọi người phạt Hassan. Không thì tôi chết cũng không an lòng”.
Lucca không kiềm được mà rơi lệ. Y thấy bờ môi hồng hồng của Tô Mặc dần chuyển xám, đôi mắt cũng mất đi ánh sáng, “Tôi đồng ý. Tôi cam đoan với cậu! Hức… Sao lại thế này chứ!”.
“Cám ơn anh, Lucca. Xin lỗi, Lucca”. Tô Mặc thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại. Cậu thật sự rất biết ơn và áy náy với Lucca, người ở cạnh cậu ban đầu và cũng ở phút cuối cùng này.
Ngoài ra, cám ơn anh, Hassan. Xin lỗi, Hassan. Cám ơn anh đã cho em những tháng ngày hạnh phúc nhất, xin lỗi vì đã làm anh thất vọng, thương tâm.
À, và cả… cám ơn ngài, Đại thần xuyên việt. Cũng xin lỗi, Đại thần xuyên việt.
Hửm? Vì sao?
Cám ơn ngài, đã để tôi gặp được Hassan. Xin lỗi vì tôi không đủ thuần khiết để xứng với hắn.
Thời gian trở về 0.

********************

Chương 85.

Hassan lưỡng lự ngoài cửa sân nhà Lucca. Hắn vẫn luôn đi theo Tô Mặc, nhìn cậu chạy tới chạy lui tìm kiếm mình, ngày càng mệt lử, bước chân loạng choạng.
Rõ ràng biết đó là tên bịp bợm lừa dối hắn, tại sao lại không thể dời mắt khỏi cậu? Rõ ràng đau đớn, tuyệt vọng đến nỗi tim gan như bị xé nát, tại sao lại không kiềm được mà đuổi theo phía sau? Cuối cùng nhìn cậu yếu ớt vào nhà Lucca, tại sao còn lo lắng cho cậu như vậy? Thật không có tiền đồ, Hassan. Hắn thấy xấu hổ về mình.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn gõ cửa nhà Lucca. Dù cho lời thề bạn đời khiến hắn kích động trước kia chỉ là một trò đùa, nhưng ít nhất trước khi giải trừ khế ước, hắn vẫn là người thủ hộ của Tô Mặc.
Một lúc lâu sau mới ra mở cửa, Lucca lộ vẻ kinh ngạc, mắt cũng hơi đỏ lên. Hassan nhất thời càng thấy lo lắng: “Tô Mặc sao rồi?”.
“Tô Mặc?”. Lucca kinh ngạc nhìn Hassan, dường như lúc này mới nhận ra hắn, “Cậu biết Tô Mặc đang tìm cậu?”.
Hassan yên lặng vài giây rồi miễn cưỡng gật đầu: “Tôi vẫn luôn đi theo em ấy”.
“Cậu vẫn luôn theo sau cậu ấy?”. Vẻ mặt Lucca trở nên cực kỳ quái lạ, như thể đột nhiên không quen biết Hassan vậy: “Cậu nói với cậu ấy rằng cậu ấy làm cậu rất thất vọng?”.
“Phải”. Hassan cắn răng gật đầu, đồng thời quyết định cho dù Lucca quở trách hắn thế nào, hắn cũng sẽ không giải thích nguyên do. Mặc dù hắn không thể chấp nhận quá khứ của Tô Mặc, nhưng không muốn cậu bị tổn thương vì mấy lời đồn đại.
Thế nhưng Lucca không mắng hắn, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một lúc lâu rồi che mặt lại, giọng run run hỏi: “Vậy cậu có biết… hay không……”.
Lucca cố hít thở, ra sức ngăn lại tiếng nghẹn ngào: “Cậu có biết, đến tận khi sắp chết, cậu ấy chỉ biết lo lắng sợ cậu bị trừng phạt không?”.
Hassan cứng đờ như bị sét đánh: “Anh, anh nói… cái gì?”.
Lucca lau nước mắt, đau đớn gượng cười: “Đến chết cậu ấy vẫn đi tìm cậu, tới phút cuối vẫn nói đều là lỗi của cậu ấy, tận hơi thở cuối cùng vẫn muốn tôi làm chứng, không muốn cậu bị phạt. Cậu có thể nói cho tôi rốt cuộc cậu ấy đã làm gì sai mà khiến cậu thất vọng đến vậy, thất vọng đến mức không cho cậu ấy nhìn cậu lần cuối không?!”.
Hassan cứng người nhìn Lucca, hoàn toàn không thể tin vào những gì y nói. Tô Mặc… đã chết? Sao thế được!
Hassan đẩy Lucca ra, vọt vào trong. Bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc nằm trên giường, hắn vô thức bước chậm lại, khẽ đi tới.
“Tô Mặc?”, hắn e dè gọi.
Tô Mặc không trả lời.
Lúc này hắn đã đến gần, đủ gần để thấy rõ sắc mặt cắt không còn giọt máu và… đôi môi nhợt nhạt của Tô Mặc.
Nỗi đau đớn và sợ hãi mãnh liệt chiếm lấy hô hấp của Hassan. “Tô Mặc?”, hắn nhẹ nhàng chạm lên mặt Tô Mặc. Tô Mặc không mở mắt mỉm cười với hắn, xúc cảm nơi đầu ngón tay chỉ có cảm giác lạnh lẽo.
Hắn vẫn không tin, kiên nhẫn kiểm tra hô hấp của Tô Mặc, kề tai lên ngực cậu nghe tiếng tim đập. Không có, không có gì cả. Tô Mặc an tĩnh lạnh ngắt nằm đó, giống như… một thi thể.
Hassan run rẩy dữ dội. Không, hắn không tin. Mới đó hắn còn thấy Tô Mặc chạy loanh quanh khắp nơi tìm hắn mà, sao lại…
“Đến chết cậu ấy vẫn đi tìm cậu”.
“…rốt cuộc cậu ấy đã làm gì sai mà khiến cậu thất vọng đến vậy, thất vọng đến mức không cho cậu ấy nhìn cậu lần cuối?!”.
Những lời của Lucca bỗng ập vào đầu hắn, khiến hắn phẫn nộ gào thét: “Sao lại như vậy… Sao lại như vậy……”.
Hắn ôm chặt lấy Tô Mặc. Tô Mặc ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, chẳng qua đã không còn níu lấy vạt áo hắn không buông nữa.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu. Trên khớp ngón tay lạnh giá là những vết bầm tím tái. Do hắn… cố gỡ tay của Tô Mặc ra. Nỗi thống khổ tận cùng giáng xuống hắn, khiến hắn chợt nhận ra. Là hắn… đã bức tử Tô Mặc.
Hắn gỡ tay Tô Mặc ra. Hắn nói, “Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng”. Hắn nhìn Tô Mặc tìm kiếm gọi tên hắn, từ lúc lo âu sợ hãi đến khi mệt mỏi tuyệt vọng. Nhưng hắn lại lạnh nhạt, thờ ơ. Thậm chí hắn còn… không để Tô Mặc nhìn mặt lần cuối.
Hassan, mày thật tàn nhẫn.
Nhưng Lucca nói, đến trước lúc chết Tô Mặc vẫn chỉ lo nghĩ không muốn hắn bị phạt, cậu nói, tất cả đều là lỗi của cậu.
Cậu đã làm gì sai? Trừ việc không nói rõ quá khứ… Cậu đã làm gì sai?
Khi hắn phải chịu phạt roi, cậu nói, Hassan, tôi tha thứ cho anh.
Khi Lucca hỏi về khế ước người thủ hộ, cậu nói, tôi đồng ý.
Đối diện với rất nhiều giống đực trẻ tuổi lại xuất sắc, cậu nói, Hassan là bạn đời tương lai của tôi, ngoại trừ anh ấy, tôi không chấp nhận sự theo đuổi của bất kỳ ai.
Về khiêu chiến của Riley, cậu nói, cho dù thắng hay thua, tôi chỉ cần Hassan.
Cậu làm sai điều gì?
Cậu cố chịu đau đớn vì nghẹt thở để mang đến cho hắn sự thoải mái dễ chịu.
Cậu dũng cảm đỡ roi của Lemmy cho hắn.
Cậu hết lòng ra sức cải tạo máy bơm giếng khoan tăng áp và hệ thống cấp nước, chỉ vì muốn đun nước tắm rửa cho hắn.
Cậu mỉm cười vươn tay với hắn dù hắn bị Riley đánh bại, về nhà thôi, Hassan.
Cậu thấy hắn bị đám Bill đánh thì đau lòng đến hộc máu té xỉu, sau đó ra sức giúp hắn trả thù.
Cậu đã làm gì sai?
Cậu nói, đây là chuyện chúng ta đều thích, Hassan đừng giận chính mình.
Cậu nói, dù Hassan ra sao, em cũng thích.
Cậu nói, Hassan là của em, chỉ có em mới được quyền ức hiếp Hassan.
Cậu nói, em đang nhìn anh, vẫn sẽ nhìn anh.
Cậu nói, em yêu anh, Hassan, em rất yêu anh.
– Điều duy nhất cậu sai, là yêu phải tên lòng lang dạ sói nào đó.

*********************

Ngược chừng mười mấy, hai chục chương nha ~~ ngắn lắm :v

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét