Edit + Beta: Carly
Chương 53:
Harry nhắm mắt nghiêng tai lắng nghe tiếng vang trong căn phòng. Bản năng cảm nhận được nguy hiểm của cơ thể khiến Harry thầm cảnh giác. Tay trái Snape nắm tay cậu, khẽ nín thở, tay phải siết chặt.
【 Xin chào, người bảo vệ di sản Slytherin 】. Cậu đã tra rất nhiều tư liệu, cuối cùng phát hiện, con Tử xà này không chỉ là thú cưng của Slytherin, nó còn phụ trách bảo vệ lối vào Phòng chứa Bí mật Slytherin. Cũng không quá khi gọi nó là người bảo vệ di sản.
【 Ngươi là ai? Tại sao xông vào đây? 】. Tiếng rít rít vang lên, sau đó là giọng nói điềm tĩnh, oai phong do đã trải qua nhiều tang thương nhưng không hề già nua.
Snape nghe thấy tiếng rít vang lên bên tai. Loại âm thanh không thuộc về con người này khiến hắn thấy lạnh lẽo tận đáy lòng.
【 Tôi là Harry Potter, đến để kế thừa Slytherin 】. Cậu bé khẽ cúi chào về phía phát ra âm thanh. Hơi thở trước mặt đột nhiên biến đổi.
【 Ngạo mạn!! 】. Hơi thở bỗng đến gần mang theo gió tanh như có thể cắn nuốt hết mọi thứ.
Harry thấy căng thẳng trong lòng, nhưng ngoài mặt không hề lộ vẻ sợ sệt. 【 Tôi không có ý xúc phạm, chỉ muốn lấy thứ thuộc về mình 】.
【 Không thể nào! 】. Con rắn khổng lồ tiến đến gần. 【 Trước đó ta đã gặp người thừa kế huyết mạch Slytherin. Kẻ chỉ có cái mùi nhàn nhạt trên người như mi không đủ tư cách kế thừa di sản của chủ nhân! 】.
【 Đó chẳng qua chỉ là một mảnh hồn bị tách ra thôi. Để một thứ như thế kế thừa di sản huyết mạch, chủ nhân của mi sẽ không chấp nhận mình bị sỉ nhục như vậy đâu 】. Giọng điệu bình thản của Harry trở nên lạnh lẽo.
【 Suy nghĩ của chủ nhân, mi không có tư cách phán xét! Cút khỏi đây! Nể tình trên người mi có chút huyết thống, ta tha cho mi một lần 】.
Harry cười khẩy trong lòng, tha cho tao? Chẳng qua thấy mi lớn tuổi nên nhân nhượng cho chút mặt mũi thôi, giờ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao! Hơi dịch về bên trái, gương mặt Harry nở nụ cười thản nhiên lễ độ, miệng lạnh lùng nhả ra một câu tiếng Anh.
“Đàm phán thất bại, ra tay!”.
Vừa dứt lời, Snape liền kéo cậu vào lòng. Harry cầm độc dược trong tay hất ngay ra ngoài. Tiếng gào rống phẫn nộ mang vẻ đau đớn làm rung chuyển cả trời đất. Snape túm Harry nhanh chóng nhảy sang bên cạnh. Cột đá hai người vốn lợi dụng làm chỗ ẩn nấp bị đuôi con Tử xà quét qua, đổ ầm xuống, đá vụn văng khắp nơi.
【 Noah, ném trúng không? 】. Người đối mặt trực diện với Tử xà sẽ chết, cậu chỉ có thể nhờ Noah làm mắt cho mình.
【 Nó phản ứng quá nhanh, chỉ tổn thương đến một bên mắt thôi, chủ nhân 】.
Một bên cũng được rồi. Harry bò dậy. Snape đã bắt đầu phóng bùa chú. Một đống bùa chú cao cấp đánh vào người Tử xà, lại chỉ có thể khiến nó giận dữ hơn. Ngoại trừ nơi mắt dễ tổn thương thì lớp vảy trên người Tử xà có tính kháng pháp thuật rất mạnh mẽ, lại càng không cần phải nói tới con Tử xà này đã sống hơn ngàn năm, có cả trí khôn. Vì không thể mở mắt nên hành động của Snape gặp trở ngại. Harry cảm thấy có một luồng gió bạo ngược ập tới. Người đàn ông ôm lấy cậu lăn sang bên. Đá vụn văng lên tung tóe cạnh má và tiếng ầm vang lên bên tai tỏ rõ cú tấn công mạnh mẽ của Tử xà.
Snape có kinh nghiệm chiến đấu lấy hai chai độc dược trong túi ra, lập tức hất về hướng tấn công vừa rồi.
【 Hèn hạ!! Ta phải giết các ngươi! 】. Tử xà đau đớn gào thét. Độc dược của Snape luôn có đặc tính rất đặc biệt. Vì tuy mắt của Tử xà là bộ phận yếu nhất nhưng cơ thể nó vẫn có khả năng phòng ngự và hồi phục rất mạnh mẽ, mà độc dược này sẽ ăn mòn tinh thể trong mắt ở mức độ cao nhất, ngăn không cho vết thương khép lại. Đây cũng là chiến lược mà cả hai đã thương lượng ban đầu. Với khả năng của hai người họ thì lo nhất chính là đôi mắt pháp thuật kia.
【 Noah, giờ sao rồi? 】. Harry nhanh chóng chạy đến sau một cột đá, dán sát vào vách tường lạnh lẽo.
【 Xong rồi, chủ nhân. Nó đang mù tạm thời 】.
Ok. Harry mở mắt. Cả căn phòng đã biến thành một đống hỗn độn, cột đá đổ sụp. Snape đang ở trong góc tránh né sự tấn công của Basilisk. Tuy Snape không có võ thuật mạnh mẽ như Harry nhưng lại rất thành thạo bùa chú cao cấp phối hợp với độc dược.
“Sev!! Mở mắt đi!!”. Harry la lên. Basilisk nghe thấy tiếng liền quất mạnh đuôi về phía này. Harry cảm thấy có luồng gió lạnh ập tới, nhanh chóng tránh đi. Phía sau chỗ đứng vừa rồi nay xuất hiện một cái hố to, cả căn phòng dường như cũng chấn động.
Snape nghe thấy tiếng la thì mở mắt ra không chút do dự. Khi chứng kiến con Tử xà sắp đánh trúng cậu, cả người hắn liền lạnh toát, đến lúc thấy Harry tránh được thì tay chân cứng ngắc mới khôi phục tri giác. Tiến một bước về phía trước, gây ra tiếng động nhỏ khi đạp trúng đá vụn, cái đầu khổng lồ của Tử xà tức khắc quay sang bên này. Trong lòng phát ra tín hiệu có nguy hiểm, Snape nhanh chóng thiết lập kết giới với tốc độ nhanh nhất.
Một tiếng ‘phụt’ vang lên. Một chất lỏng trong suốt bắn ra từ răng nanh của Basilisk. Kết giới tức thì bị ăn mòn một lỗ lớn. Snape hủy kết giới, tháo cái túi đeo trên hông rồi ném thẳng vào cái mồm đang há to của Tử xà.
‘Ừng ực’. Dường như Harry có thể nghe thấy tiếng con Tử xà nuốt hết đống độc dược kia. Snape đã chạy đến cạnh cậu. Hai người cảnh giác quan sát biến hóa của con Tử xà ở giữa phòng. Con Tử xà kiêu ngạo này đã không còn ý đồ tấn công nữa, nó ngơ ra tại chỗ.
“Giáo sư Sev, thầy ném độc dược gì vào đó vậy?”, Harry khẽ hỏi.
“Không rõ, nhiều lắm”. Snape giơ cao đũa phép, đối mặt với Tử xà đã dừng công kích.
Harry bật cười, quay đầu thì nghe thấy vài tiếng vang nặng nề. Bụng con Tử xà phồng lên rồi xẹp xuống, bên trong dường như đang xảy ra những phản ứng dữ dội. Tiếng rên rĩ truyền ra từ cái miệng to tướng, tiếp đó nó phun ra một ngụm máu và vài phần nội tạng vỡ nát. Mặt đất ầm ầm chấn động, thân hình khổng lồ của Basilisk vùng vẫy ngã xuống, một luồng khói đen từ từ bốc lên từ cái miệng toác ra của nó.
… Thật dữ dội. Harry đã có sự lý giải sâu sắc về khả năng độc dược của Snape. Nhìn hiệu quả xem, còn giống vũ khí sinh hóa hơn cả vũ khí sinh hóa nữa. Chậm rãi bước đến gần, Harry nhìn thảm trạng của con Tử xà. Phần mắt vẫn đang chảy máu, lớp vảy trên người chỗ nào cũng bị tổn hại, chém rách và bị ăn mòn, lại càng không cần phải nhắc tới tấn công độc dược mạnh mẽ mới rồi của Snape.
【 Này, chết rồi hả? 】. Harry bình thản hỏi. Cậu biết rõ sinh lực kiên cường của Tử xà. Mấy thương tích kia nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng không thể lấy mạng nó được.
【 …… Mấy người bắt nạt rắn… 】. Âm thanh nức nở vang lên, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm, nóng nảy vừa rồi, mà giống một cậu nhóc bị ức hiếp rồi chạy đi mách cha mẹ hơn, khiến Harry thoáng sửng sốt, hơi không kịp phản ứng.
【 Hồi nãy mày tấn công trước mà, sao giờ lại thành lỗi của bọn tao?】. Harry dở khóc dở cười trong lòng. Con Tử xà mới rồi còn thề sống chết bảo vệ sự uy nghiêm của chủ nhân, liều mạng đuổi giết cậu, sao mới chớp mắt đã lộ ra cái đức hạnh này rồi.
【 Là ngươi ném độc dược trước, không phải ta tấn công trước. Ta chỉ định dọa ngươi thôi, ai biết các ngươi ra tay ác như vậy】. Basilisk uất ức nói. Được rồi, do nó thấy nhân loại này nhỏ nhỏ, trông rất ngon nên mới ra tay, ai ngờ độc dược của tên đàn ông kia lợi hại như vậy chứ. Hu hu, Basilisk cúi đầu khóc không ra nước mắt, vặn vẹo cái cơ thể khổng lồ của mình. Snape nghe không hiểu hai người đang nói gì, lại cảnh giác giơ đũa phép lên.
Harry bất đắc dĩ đảo mắt trong lòng. Nhìn căn phòng đổ nát và đống đá vỡ vụn xung quanh xem, ai mà nghĩ đây chỉ là dọa người hả, rõ ràng là muốn lấy mạng người ta. Nhưng với tính cách này thì âu cũng hợp lý. Dù sao, nếu thật sự là người bảo vệ uy nghiêm, điềm tĩnh thì dù không ở yên đây canh gác nghiêm ngặt, cũng sẽ nuốt chửng con mồi, không để lại dấu vết, chứ không phải để xuất hiện nhiều sự kiện hóa đá như vậy.
【 Thôi, đánh cũng đánh xong rồi, nói gì cũng vô dụng】. Harry thản nhiên nói, 【 Ta muốn kế thừa di sản của Slytherin, mày đưa không, không đưa thì bọn ta đánh tiếp】.
【 Đưa, ta đưa còn không được sao. Ai biết các ngươi lợi hại như vậy, sớm biết thì đã không đánh rồi】. Con Tử xà bất mãn lầm bầm. Đến bây giờ, bụng nó vẫn còn cảm giác như bị đốt cháy, thật là, đã lâu nó không hoạt động mạnh như vầy rồi. Hít sâu một hơi, Tử xà khổng lồ chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng biến thành một con rắn nhỏ màu xanh lục to cỡ ngón tay, mắt vẫn còn chảy máu. Bộ dáng trông như bị chà đạp nom vô cùng đáng thương.
“Harry?”. Snape khẽ cau mày nhìn Basilisk đã nhỏ đi, nhưng hắn biết dường như con Tử xà đã không còn nguy hiểm nữa.
“Không sao đâu, giáo sư. Nó nhận em là chủ nhân, không nguy hiểm nữa”. Harry giải thích. Cậu bước tới, ngồi xổm xuống rồi đưa tay nâng con rắn nhỏ đang nhắm mắt lên.
【 Nếu ta kế thừa di sản Slytherin thì từ giờ trở đi, mi chính là thú cưng của ta. Thu lại đôi mắt pháp thuật kia đi. Bây giờ, nhận chủ】. Harry ra lệnh. Trải nghiệm vừa rồi đã giúp cậu biết được đặc tính mềm nắn rắn buông của con rắn này. Đều là thú cưng nhưng nó với Noah hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau.
Basilisk trở người trong lòng bàn tay của cậu, dựng người dậy rồi cung kính cúi đầu.
【 Merlin làm chứng, nay tôi nhận người trước mắt là chủ nhân, lấy linh hồn làm khế ước, tuyệt đối không phản bội】. Một ánh sáng xanh lục từ từ bay lên từ trán Basilisk.
Harry bình thản đáp lại, 【 Ta đồng ý】. Ngay tức khắc, ánh sáng xanh lục bắn thẳng vào trán Harry, một hoa văn phức tạp chậm rãi hiện ra rồi bỗng chốc biến mất. Harry cảm nhận được trong thức hải của mình xuất hiện một khế ước, chỉ cần điều khiển tâm trí là có thể khống chế sinh tử của con rắn nhỏ trên tay.
Cúi đầu nhìn, đôi mắt ánh vàng của rắn nhỏ đang ngấn nước nhìn cậu. Thấy con Tử xà đối mắt với Harry, Snape theo phản xạ lập tức đưa tay che mắt cậu lại.
Harry mỉm cười, nắm lấy bàn tay to đang đặt trên mắt mình, chậm rãi kéo xuống: “Không sao đâu, nó đa thu hồi đôi mắt pháp thuật rồi”.
【 Chủ nhân… Đau quá…】. Cơ thể trơn láng cọ xát vào lòng bàn tay cậu. Harry lấy chai độc dược chữa trị ra đổ lên người rắn nhỏ, lau đi máu trên mắt nó rồi bôi thuốc mỡ lên.
【 Gọi mày là Tiểu Lục đi】. Harry thản nhiên nói. Cả người con rắn này xanh lè, gọi vầy là quá chính xác. Snape thấy rắn nhỏ hiền lành quấn quanh cổ tay Harry như vòng tay thì cũng an lòng. Hắn lấy một cái chai rỗng trong người ra, tiến về phía góc tường rồi thu hết nọc độc vào chai. Còn tưởng có thể có được cả con Tử xà về làm nguyên liệu độc dược nhưng giờ có một con sống cũng không tệ, mắt Snape lóe lên tia sáng. Hắn bước tới cạnh Harry, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cậu thì vô thức đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bù của cậu.
Harry lẳng lặng nhìn động tác của người đàn ông. Đôi mắt ngọc lục bảo đối diện với ánh mắt phức tạp của hắn. Snape thoáng cứng đờ, rụt tay về rồi xoay người đi. Vạt áo dính chút tro bụi vẽ lên giữa không trung một đường cong đầy mạnh mẽ.
“Cất cho kỹ thú cưng của trò, chúng ta đi thôi”.
Harry phủi phủi tro bụi trên người, đi phía sau người đàn ông men theo đường cũ trở về. Snape không biết nơi này có di sản của Slytherin nên mới rời đi nhanh như vậy. Tuy Harry biết chân tướng nhưng không nói ra. Chuyện này không liên quan đến việc tín nhiệm, chỉ do thói quen của cuộc sống trước kia thôi, theo tiềm thức không để người thứ hai biết chuyện.
Tính cách này thật là… Harry gượng cười trong lòng. Xem ra, dù cậu ỷ lại Snape cỡ nào thì vẫn không học được cách giao cả tính mạng cho hắn. Cậu vẫn thờ ơ, vô tình như trước. Dù có chút biến đổi nhưng vẫn là Nghiêm Bạch trước kia.
Nghe tiếng bước chân chậm dần phía sau, Snape mất kiên nhẫn quay đầu lại. Ánh sáng lờ mờ trên đầu đũa phép in xuống một bóng đen trên vẻ mặt tĩnh lặng của cậu, đôi mắt rũ xuống che đi sắc xanh lục khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, đôi môi trắng nhợt khiến Snape nhíu chặt mày. Người đàn ông dừng bước, đưa tay kéo cậu đến cạnh mình, kiểm tra kỹ lưỡng thì phát hiện, trừ vài chỗ bầm tím, trên người Harry không có vết thương gì khác.
Snape đang định lên tiếng thì chợt có cảm giác mềm mại lành lạnh chạm vào lòng bàn tay mình. Theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay kia, Snape mím môi, nhìn vào cậu bé đang yên lặng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Càng lúc càng siết chặt lấy tay người đàn ông, Harry rũ mắt. Cậu có lẽ đã xác định được cảm giác của mình với Snape. Muốn thân thiết hơn, muốn chiếm hữu, sẽ quan tâm, sẽ lo lắng, đây đã không chỉ là tình cảm giữa đồng bọn với nhau. Dù vậy, cậu cũng sẽ không mở lòng mà chia sẻ bí mật của mình.
Như chuyện di sản trong Phòng chứa Bí mật vậy. Sau này có lẽ cậu sẽ học bớt giấu giếm với vài người ở cạnh mình nhưng cậu tuyệt đối sẽ không học cách hoàn toàn thẳng thắn với người yêu mình. Vì thế, nếu có thể chấp nhận một cậu như vậy, có lẽ cậu có thể tiếp nhận người yêu mình không chút kiêng dè.
******************
Edit + Beta: Carly
Chương 53:
Harry nhắm mắt nghiêng tai lắng nghe tiếng vang trong căn phòng. Bản năng cảm nhận được nguy hiểm của cơ thể khiến Harry thầm cảnh giác. Tay trái Snape nắm tay cậu, khẽ nín thở, tay phải siết chặt.
【 Xin chào, người bảo vệ di sản Slytherin 】. Cậu đã tra rất nhiều tư liệu, cuối cùng phát hiện, con Tử xà này không chỉ là thú cưng của Slytherin, nó còn phụ trách bảo vệ lối vào Phòng chứa Bí mật Slytherin. Cũng không quá khi gọi nó là người bảo vệ di sản.
【 Ngươi là ai? Tại sao xông vào đây? 】. Tiếng rít rít vang lên, sau đó là giọng nói điềm tĩnh, oai phong do đã trải qua nhiều tang thương nhưng không hề già nua.
Snape nghe thấy tiếng rít vang lên bên tai. Loại âm thanh không thuộc về con người này khiến hắn thấy lạnh lẽo tận đáy lòng.
【 Tôi là Harry Potter, đến để kế thừa Slytherin 】. Cậu bé khẽ cúi chào về phía phát ra âm thanh. Hơi thở trước mặt đột nhiên biến đổi.
【 Ngạo mạn!! 】. Hơi thở bỗng đến gần mang theo gió tanh như có thể cắn nuốt hết mọi thứ.
Harry thấy căng thẳng trong lòng, nhưng ngoài mặt không hề lộ vẻ sợ sệt. 【 Tôi không có ý xúc phạm, chỉ muốn lấy thứ thuộc về mình 】.
【 Không thể nào! 】. Con rắn khổng lồ tiến đến gần. 【 Trước đó ta đã gặp người thừa kế huyết mạch Slytherin. Kẻ chỉ có cái mùi nhàn nhạt trên người như mi không đủ tư cách kế thừa di sản của chủ nhân! 】.
【 Đó chẳng qua chỉ là một mảnh hồn bị tách ra thôi. Để một thứ như thế kế thừa di sản huyết mạch, chủ nhân của mi sẽ không chấp nhận mình bị sỉ nhục như vậy đâu 】. Giọng điệu bình thản của Harry trở nên lạnh lẽo.
【 Suy nghĩ của chủ nhân, mi không có tư cách phán xét! Cút khỏi đây! Nể tình trên người mi có chút huyết thống, ta tha cho mi một lần 】.
Harry cười khẩy trong lòng, tha cho tao? Chẳng qua thấy mi lớn tuổi nên nhân nhượng cho chút mặt mũi thôi, giờ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao! Hơi dịch về bên trái, gương mặt Harry nở nụ cười thản nhiên lễ độ, miệng lạnh lùng nhả ra một câu tiếng Anh.
“Đàm phán thất bại, ra tay!”.
Vừa dứt lời, Snape liền kéo cậu vào lòng. Harry cầm độc dược trong tay hất ngay ra ngoài. Tiếng gào rống phẫn nộ mang vẻ đau đớn làm rung chuyển cả trời đất. Snape túm Harry nhanh chóng nhảy sang bên cạnh. Cột đá hai người vốn lợi dụng làm chỗ ẩn nấp bị đuôi con Tử xà quét qua, đổ ầm xuống, đá vụn văng khắp nơi.
【 Noah, ném trúng không? 】. Người đối mặt trực diện với Tử xà sẽ chết, cậu chỉ có thể nhờ Noah làm mắt cho mình.
【 Nó phản ứng quá nhanh, chỉ tổn thương đến một bên mắt thôi, chủ nhân 】.
Một bên cũng được rồi. Harry bò dậy. Snape đã bắt đầu phóng bùa chú. Một đống bùa chú cao cấp đánh vào người Tử xà, lại chỉ có thể khiến nó giận dữ hơn. Ngoại trừ nơi mắt dễ tổn thương thì lớp vảy trên người Tử xà có tính kháng pháp thuật rất mạnh mẽ, lại càng không cần phải nói tới con Tử xà này đã sống hơn ngàn năm, có cả trí khôn. Vì không thể mở mắt nên hành động của Snape gặp trở ngại. Harry cảm thấy có một luồng gió bạo ngược ập tới. Người đàn ông ôm lấy cậu lăn sang bên. Đá vụn văng lên tung tóe cạnh má và tiếng ầm vang lên bên tai tỏ rõ cú tấn công mạnh mẽ của Tử xà.
Snape có kinh nghiệm chiến đấu lấy hai chai độc dược trong túi ra, lập tức hất về hướng tấn công vừa rồi.
【 Hèn hạ!! Ta phải giết các ngươi! 】. Tử xà đau đớn gào thét. Độc dược của Snape luôn có đặc tính rất đặc biệt. Vì tuy mắt của Tử xà là bộ phận yếu nhất nhưng cơ thể nó vẫn có khả năng phòng ngự và hồi phục rất mạnh mẽ, mà độc dược này sẽ ăn mòn tinh thể trong mắt ở mức độ cao nhất, ngăn không cho vết thương khép lại. Đây cũng là chiến lược mà cả hai đã thương lượng ban đầu. Với khả năng của hai người họ thì lo nhất chính là đôi mắt pháp thuật kia.
【 Noah, giờ sao rồi? 】. Harry nhanh chóng chạy đến sau một cột đá, dán sát vào vách tường lạnh lẽo.
【 Xong rồi, chủ nhân. Nó đang mù tạm thời 】.
Ok. Harry mở mắt. Cả căn phòng đã biến thành một đống hỗn độn, cột đá đổ sụp. Snape đang ở trong góc tránh né sự tấn công của Basilisk. Tuy Snape không có võ thuật mạnh mẽ như Harry nhưng lại rất thành thạo bùa chú cao cấp phối hợp với độc dược.
“Sev!! Mở mắt đi!!”. Harry la lên. Basilisk nghe thấy tiếng liền quất mạnh đuôi về phía này. Harry cảm thấy có luồng gió lạnh ập tới, nhanh chóng tránh đi. Phía sau chỗ đứng vừa rồi nay xuất hiện một cái hố to, cả căn phòng dường như cũng chấn động.
Snape nghe thấy tiếng la thì mở mắt ra không chút do dự. Khi chứng kiến con Tử xà sắp đánh trúng cậu, cả người hắn liền lạnh toát, đến lúc thấy Harry tránh được thì tay chân cứng ngắc mới khôi phục tri giác. Tiến một bước về phía trước, gây ra tiếng động nhỏ khi đạp trúng đá vụn, cái đầu khổng lồ của Tử xà tức khắc quay sang bên này. Trong lòng phát ra tín hiệu có nguy hiểm, Snape nhanh chóng thiết lập kết giới với tốc độ nhanh nhất.
Một tiếng ‘phụt’ vang lên. Một chất lỏng trong suốt bắn ra từ răng nanh của Basilisk. Kết giới tức thì bị ăn mòn một lỗ lớn. Snape hủy kết giới, tháo cái túi đeo trên hông rồi ném thẳng vào cái mồm đang há to của Tử xà.
‘Ừng ực’. Dường như Harry có thể nghe thấy tiếng con Tử xà nuốt hết đống độc dược kia. Snape đã chạy đến cạnh cậu. Hai người cảnh giác quan sát biến hóa của con Tử xà ở giữa phòng. Con Tử xà kiêu ngạo này đã không còn ý đồ tấn công nữa, nó ngơ ra tại chỗ.
“Giáo sư Sev, thầy ném độc dược gì vào đó vậy?”, Harry khẽ hỏi.
“Không rõ, nhiều lắm”. Snape giơ cao đũa phép, đối mặt với Tử xà đã dừng công kích.
Harry bật cười, quay đầu thì nghe thấy vài tiếng vang nặng nề. Bụng con Tử xà phồng lên rồi xẹp xuống, bên trong dường như đang xảy ra những phản ứng dữ dội. Tiếng rên rĩ truyền ra từ cái miệng to tướng, tiếp đó nó phun ra một ngụm máu và vài phần nội tạng vỡ nát. Mặt đất ầm ầm chấn động, thân hình khổng lồ của Basilisk vùng vẫy ngã xuống, một luồng khói đen từ từ bốc lên từ cái miệng toác ra của nó.
… Thật dữ dội. Harry đã có sự lý giải sâu sắc về khả năng độc dược của Snape. Nhìn hiệu quả xem, còn giống vũ khí sinh hóa hơn cả vũ khí sinh hóa nữa. Chậm rãi bước đến gần, Harry nhìn thảm trạng của con Tử xà. Phần mắt vẫn đang chảy máu, lớp vảy trên người chỗ nào cũng bị tổn hại, chém rách và bị ăn mòn, lại càng không cần phải nhắc tới tấn công độc dược mạnh mẽ mới rồi của Snape.
【 Này, chết rồi hả? 】. Harry bình thản hỏi. Cậu biết rõ sinh lực kiên cường của Tử xà. Mấy thương tích kia nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng không thể lấy mạng nó được.
【 …… Mấy người bắt nạt rắn… 】. Âm thanh nức nở vang lên, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm, nóng nảy vừa rồi, mà giống một cậu nhóc bị ức hiếp rồi chạy đi mách cha mẹ hơn, khiến Harry thoáng sửng sốt, hơi không kịp phản ứng.
【 Hồi nãy mày tấn công trước mà, sao giờ lại thành lỗi của bọn tao?】. Harry dở khóc dở cười trong lòng. Con Tử xà mới rồi còn thề sống chết bảo vệ sự uy nghiêm của chủ nhân, liều mạng đuổi giết cậu, sao mới chớp mắt đã lộ ra cái đức hạnh này rồi.
【 Là ngươi ném độc dược trước, không phải ta tấn công trước. Ta chỉ định dọa ngươi thôi, ai biết các ngươi ra tay ác như vậy】. Basilisk uất ức nói. Được rồi, do nó thấy nhân loại này nhỏ nhỏ, trông rất ngon nên mới ra tay, ai ngờ độc dược của tên đàn ông kia lợi hại như vậy chứ. Hu hu, Basilisk cúi đầu khóc không ra nước mắt, vặn vẹo cái cơ thể khổng lồ của mình. Snape nghe không hiểu hai người đang nói gì, lại cảnh giác giơ đũa phép lên.
Harry bất đắc dĩ đảo mắt trong lòng. Nhìn căn phòng đổ nát và đống đá vỡ vụn xung quanh xem, ai mà nghĩ đây chỉ là dọa người hả, rõ ràng là muốn lấy mạng người ta. Nhưng với tính cách này thì âu cũng hợp lý. Dù sao, nếu thật sự là người bảo vệ uy nghiêm, điềm tĩnh thì dù không ở yên đây canh gác nghiêm ngặt, cũng sẽ nuốt chửng con mồi, không để lại dấu vết, chứ không phải để xuất hiện nhiều sự kiện hóa đá như vậy.
【 Thôi, đánh cũng đánh xong rồi, nói gì cũng vô dụng】. Harry thản nhiên nói, 【 Ta muốn kế thừa di sản của Slytherin, mày đưa không, không đưa thì bọn ta đánh tiếp】.
【 Đưa, ta đưa còn không được sao. Ai biết các ngươi lợi hại như vậy, sớm biết thì đã không đánh rồi】. Con Tử xà bất mãn lầm bầm. Đến bây giờ, bụng nó vẫn còn cảm giác như bị đốt cháy, thật là, đã lâu nó không hoạt động mạnh như vầy rồi. Hít sâu một hơi, Tử xà khổng lồ chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng biến thành một con rắn nhỏ màu xanh lục to cỡ ngón tay, mắt vẫn còn chảy máu. Bộ dáng trông như bị chà đạp nom vô cùng đáng thương.
“Harry?”. Snape khẽ cau mày nhìn Basilisk đã nhỏ đi, nhưng hắn biết dường như con Tử xà đã không còn nguy hiểm nữa.
“Không sao đâu, giáo sư. Nó nhận em là chủ nhân, không nguy hiểm nữa”. Harry giải thích. Cậu bước tới, ngồi xổm xuống rồi đưa tay nâng con rắn nhỏ đang nhắm mắt lên.
【 Nếu ta kế thừa di sản Slytherin thì từ giờ trở đi, mi chính là thú cưng của ta. Thu lại đôi mắt pháp thuật kia đi. Bây giờ, nhận chủ】. Harry ra lệnh. Trải nghiệm vừa rồi đã giúp cậu biết được đặc tính mềm nắn rắn buông của con rắn này. Đều là thú cưng nhưng nó với Noah hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau.
Basilisk trở người trong lòng bàn tay của cậu, dựng người dậy rồi cung kính cúi đầu.
【 Merlin làm chứng, nay tôi nhận người trước mắt là chủ nhân, lấy linh hồn làm khế ước, tuyệt đối không phản bội】. Một ánh sáng xanh lục từ từ bay lên từ trán Basilisk.
Harry bình thản đáp lại, 【 Ta đồng ý】. Ngay tức khắc, ánh sáng xanh lục bắn thẳng vào trán Harry, một hoa văn phức tạp chậm rãi hiện ra rồi bỗng chốc biến mất. Harry cảm nhận được trong thức hải của mình xuất hiện một khế ước, chỉ cần điều khiển tâm trí là có thể khống chế sinh tử của con rắn nhỏ trên tay.
Cúi đầu nhìn, đôi mắt ánh vàng của rắn nhỏ đang ngấn nước nhìn cậu. Thấy con Tử xà đối mắt với Harry, Snape theo phản xạ lập tức đưa tay che mắt cậu lại.
Harry mỉm cười, nắm lấy bàn tay to đang đặt trên mắt mình, chậm rãi kéo xuống: “Không sao đâu, nó đa thu hồi đôi mắt pháp thuật rồi”.
【 Chủ nhân… Đau quá…】. Cơ thể trơn láng cọ xát vào lòng bàn tay cậu. Harry lấy chai độc dược chữa trị ra đổ lên người rắn nhỏ, lau đi máu trên mắt nó rồi bôi thuốc mỡ lên.
【 Gọi mày là Tiểu Lục đi】. Harry thản nhiên nói. Cả người con rắn này xanh lè, gọi vầy là quá chính xác. Snape thấy rắn nhỏ hiền lành quấn quanh cổ tay Harry như vòng tay thì cũng an lòng. Hắn lấy một cái chai rỗng trong người ra, tiến về phía góc tường rồi thu hết nọc độc vào chai. Còn tưởng có thể có được cả con Tử xà về làm nguyên liệu độc dược nhưng giờ có một con sống cũng không tệ, mắt Snape lóe lên tia sáng. Hắn bước tới cạnh Harry, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cậu thì vô thức đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bù của cậu.
Harry lẳng lặng nhìn động tác của người đàn ông. Đôi mắt ngọc lục bảo đối diện với ánh mắt phức tạp của hắn. Snape thoáng cứng đờ, rụt tay về rồi xoay người đi. Vạt áo dính chút tro bụi vẽ lên giữa không trung một đường cong đầy mạnh mẽ.
“Cất cho kỹ thú cưng của trò, chúng ta đi thôi”.
Harry phủi phủi tro bụi trên người, đi phía sau người đàn ông men theo đường cũ trở về. Snape không biết nơi này có di sản của Slytherin nên mới rời đi nhanh như vậy. Tuy Harry biết chân tướng nhưng không nói ra. Chuyện này không liên quan đến việc tín nhiệm, chỉ do thói quen của cuộc sống trước kia thôi, theo tiềm thức không để người thứ hai biết chuyện.
Tính cách này thật là… Harry gượng cười trong lòng. Xem ra, dù cậu ỷ lại Snape cỡ nào thì vẫn không học được cách giao cả tính mạng cho hắn. Cậu vẫn thờ ơ, vô tình như trước. Dù có chút biến đổi nhưng vẫn là Nghiêm Bạch trước kia.
Nghe tiếng bước chân chậm dần phía sau, Snape mất kiên nhẫn quay đầu lại. Ánh sáng lờ mờ trên đầu đũa phép in xuống một bóng đen trên vẻ mặt tĩnh lặng của cậu, đôi mắt rũ xuống che đi sắc xanh lục khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, đôi môi trắng nhợt khiến Snape nhíu chặt mày. Người đàn ông dừng bước, đưa tay kéo cậu đến cạnh mình, kiểm tra kỹ lưỡng thì phát hiện, trừ vài chỗ bầm tím, trên người Harry không có vết thương gì khác.
Snape đang định lên tiếng thì chợt có cảm giác mềm mại lành lạnh chạm vào lòng bàn tay mình. Theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay kia, Snape mím môi, nhìn vào cậu bé đang yên lặng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Càng lúc càng siết chặt lấy tay người đàn ông, Harry rũ mắt. Cậu có lẽ đã xác định được cảm giác của mình với Snape. Muốn thân thiết hơn, muốn chiếm hữu, sẽ quan tâm, sẽ lo lắng, đây đã không chỉ là tình cảm giữa đồng bọn với nhau. Dù vậy, cậu cũng sẽ không mở lòng mà chia sẻ bí mật của mình.
Như chuyện di sản trong Phòng chứa Bí mật vậy. Sau này có lẽ cậu sẽ học bớt giấu giếm với vài người ở cạnh mình nhưng cậu tuyệt đối sẽ không học cách hoàn toàn thẳng thắn với người yêu mình. Vì thế, nếu có thể chấp nhận một cậu như vậy, có lẽ cậu có thể tiếp nhận người yêu mình không chút kiêng dè.
******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét