Edit: Tiểu Thiên
Beta: Carly
Chương 76.
Hừm, về cơ bản, mỗi ngày của Hassan trôi qua như vậy đấy.
Mỗi lần Tô Mặc khi dễ Hassan đều sẽ đổi mới, tuyệt đối không trùng lặp. Điều
duy nhất không thay đổi chính là luôn làm hắn khóc mới thôi.
Có điều, nếu nói Tô Mặc dồn hết tâm tư vào chuyện bắt
nạt Hassan thì oan uổng cho cậu quá, vì cậu đã bắt đầu sự nghiệp với tư cách là
y sư của bộ lạc rồi. Tuy rất囧, ca đầu tiên cậu phụ
trách thuộc sản khoa, còn nhờ đó mà nổi danh toàn bộ lạc!
Tô Mặc che mặt tỏ vẻ chuyện này thật sự ngoài ý muốn.
Cậu là bác sĩ ngoại khoa! Ngoại khoa đó! Cắt ruột thừa này nọ còn được! Tuy từng
học về sản khoa nhưng cũng chỉ là từng học thôi. Với cậu, các trường hợp khó
sinh đều chỉ đọc qua từ sách vở và trong bài thi trắc nghiệm. Thực tập sản khoa
chỉ có hai tuần, hơn phân nửa thời gian đều dùng để viết bệnh án, còn phòng
sinh ư… Cậu vào trong có nửa tiếng đã bị cảnh tượng đẫm máu khủng khiếp trong
đó doạ chết khiếp rồi.
Dù sao ông đây cũng sẽ không làm bác sĩ phụ sản – sau
khi trốn khỏi phòng sinh, Tô Mặc lúc ấy nhẹ nhõm nghĩ. Nhưng bây giờ cậu hối hận
rồi. Nếu sớm biết sẽ xuyên tới thế giới thú nhân, cậu nhất định đã ở lại phòng
sinh nghiêm túc học tập, quan sát kỹ lưỡng và tốt nhất là được thực tiễn luôn.
Vì ở thế giới mà dù là giống cái hay giống đực cũng có
thể chất cực kỳ mạnh mẽ này, mang thai sinh con là cửa ải khó qua nhất của họ.
Nhiều giống cái đã chết vì kiệt sức cùng đứa con không thể chào đời. Cũng có rất
nhiều giống đực vừa chờ đợi vừa sợ hãi trong suốt mười tháng ròng, cuối cùng lại
tuyệt vọng nối gót người bạn đời đã ra đi.
Mà lúc đó Tô Mặc hoàn toàn không biết gì. Khi ấy, cậu
đang giới thiệu với Lucca các dụng cụ phẫu thuật mà cậu đã đặt làm từ lâu, làm
lại vô số lần mới miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn.
Tô Mặc từng có ý định đi theo Lucca học nghề, Lucca
cũng đồng ý. Nhưng sau vài ngày liên tục loay hoay với đống thảo dược, Tô Mặc bỏ
cuộc. Cậu vừa ngửi thấy mùi thuốc thôi đã choáng đầu rồi.
Sau đó Tô Mặc sửa lại ý nghĩ. Sao cậu phải giống Lucca
nhỉ? Cậu hoàn toàn có thể bù trừ cho Lucca! Lucca trung y, cậu tây y; Lucca nội
khoa, cậu ngoại khoa – quá tốt!
Nhưng hiện tại mình vẫn còn là tiểu giống cái vị thành
niên, trình độ chưa đủ để người khác tin tưởng nên trước hết cậu phải được
Lucca hiểu và ủng hộ đã. Đó là lý do có việc giới thiệu dụng cụ phẫu thuật hôm
nay.
Khi một giống đực vội vã vọt vào hô to, “Lucca! Nico
không ổn! Anh mau tới xem!”, Lucca bỗng đứng bật dậy xách hòm thuốc, Tô Mặc
cũng vội vàng thu dọn đống dụng cụ mình bày trên bàn. Đến khi cậu thu dọn xong
thì Lucca và giống đực kia đã chạy không thấy bóng dáng.
Tô Mặc há hốc mồm. Cái người tên Nico, nhà ở đâu cơ chứ!
Nói không chừng cậu có thể giúp một tay! Tô Mặc loay hoay chẳng biết làm sao. Cậu
biết quá ít người trong bộ lạc.
Tô Mặc cầm túi đựng đồ phẫu thuật chạy ra ngoài, đúng
lúc gặp được Linarin. Cậu vội kêu: “Linarin! Người quen Nico không?”.
“Quen”. Linarin kỳ quái nhìn vẻ sốt ruột của
Tô Mặc, “Con muốn tìm cậu ta?”.
Tốt quá! Tô Mặc mừng rỡ. “Hồi nãy có người nói Nico
không ổn, Lucca đã chạy tới đó rồi. Con cũng muốn đến xem thế nào”.
“Thật sao!”. Linarin kinh ngạc, “Hôm qua ta
mới đi thăm cậu ấy! Bình thường cậu ấy khỏe lắm mà!”. Linarin buồn bã lắc đầu,
“Ta còn tưởng cậu ấy có thể vượt qua được!”.
Tô Mặc vội hỏi: “Người biết Nico bị bệnh gì sao?”.
“Cậu ấy không ngã bệnh, mà là sắp sinh”.
Linarin thở dài, “Được rồi, ta đi thăm cậu ấy, con đừng theo. Con còn chưa trưởng
thành, sẽ bị dọa đấy!”
“Con muốn đi! Nói không chừng con còn có thể
giúp một tay đó!”.
Tô Mặc sốt ruột. Ít nhất phải để cậu biết được trình độ
đỡ đẻ ở đây! Nhỡ mà đến mức… Mổ lấy thai không khác mổ ruột thừa là mấy! Cậu nhớ
hết quy trình sinh mổ!
Sau nhiều lần Tô Mặc khăng khăng nhấn mạnh, cuối cùng
Linarin đồng ý dẫn cậu theo. Hai người chạy hết tốc độ, thở hổn hển vọt vào nhà
Nico. Chỉ thấy Lucca cúi đầu đứng một bên, Nico đang nắm tay bạn đời, hai người
đều bật khóc.
Đây là… Đứa bé sinh
ra đã chết non sao? Tô Mặc ngờ vực nhìn Lucca. Lucca lắc đầu với cậu: “Chúng ta
ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy bọn họ”.
Tô Mặc ngoan ngoãn ra ngoài theo, lòng có phần khó chịu.
Cay đắng cực nhọc mang thai mười tháng, con sinh ra lại chết non, Nico nhất định
rất thương tâm.
“Nico… không sinh được sao?”. Đi ra sân,
Linarin khẽ hỏi.
Lucca thở dài: “Đứa bé quá lớn. Nico không đủ sức”.
Chờ, chờ chút! Tô Mặc khiếp sợ trợn tròn mắt: “Ý anh
là còn chưa sinh ra?!”.
Lucca lắc đầu: “Không sinh được. Nico không chịu nổi”.
Không nổi chỗ nào! Vừa rồi rõ ràng anh ta còn nói chuyện
với bạn đời! Tô Mặc xoay người phóng trở lại phòng.
Trong phòng, Nico đang nắm tay bạn đời thì thầm. Bọn họ
đã hẹn sẽ cùng nhau rời đi nên cũng không bi thương mấy. Nhưng nghĩ tới đứa bé
không thể chào đời vào thế giới này thì thấy rất tiếc nuối. Tô Mặc xông vào làm
bọn họ giật mình kinh sợ, cùng quay đầu nhìn lại.
Tinh thần tỉnh táo, phản ứng nhanh nhạy, môi còn hồng,
sao lại bảo không chịu được? Tô Mặc dán tai lên bụng Nico nghe một lúc. Tim
thai hơi nhanh, nhưng vẫn còn đập mà!
Tô Mặc vừa sợ vừa giận trừng Lucca: “Đứa bé còn sống!
Anh để mặc họ chờ chết thế hả!”.
Nico siết chặt lấy tay bạn đời. Đứa bé còn sống! “Cậu,
cậu có cách sao?”.
Chương 77.
“Cậu
có cách sao?”, Lucca và Nico đồng thanh hỏi. Y không giận chuyện Tô Mặc vô
duyên vô cớ trách y, trái lại còn thấy kinh ngạc, mừng rỡ. Tiểu giống cái thần
kỳ Tô Mặc này, lần này sẽ mang đến bất ngờ gì cho họ đây?
“Để
tôi xem một chút”. Tô Mặc tách chân Nico ra. Hậu môn đã mở ra, để lộ ít tóc của
thai nhi.
Nếu
có forceps [20] ở đây, thêm một bác sĩ sản khoa có kinh nghiệm
nữa, thì trường hợp này có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng bây giờ……
“Tôi
có thể thử xem. Có điều, sẽ rất đau, còn có thể để lại di chứng”.
Giờ
chỉ có thể thực hiện thủ thuật rạch tầng sinh môn [21] và cắt cơ
vòng hậu môn trong điều kiện không gây tê, dù có được chữa trị ngay lập tức thì
vẫn có thể gây suy giảm chức năng. Nhưng so với tính mạng của hai người thì có
là gì chứ?
[21] Tầng sinh môn: là khoảng trống
giữa hậu môn và bìu dái ở nam và giữa hậu môn và âm hộ ở nữ. [Nguồn: Wikipedia]
Hiển
nhiên Nico và bạn đời của anh ta cũng nghĩ như Tô Mặc. Hai mắt Nico thoáng chốc
sáng ngời: “Tôi không sợ đau! Cũng không sợ cái di chứng gì đó! Xin cậu hãy cứu
tôi và đứa bé!”.
Mà
bạn đời của anh ta thì trực tiếp quỳ xuống trước Tô Mặc.
Tô
Mặc mở túi đựng đồ phẫu thuật của mình: “Nico, nằm yên, tách chân rộng ra.
Lucca, mang thùng nước tới đây, thêm vải sạch nữa. Linarin, người đưa giống đực
ra ngoài đi”. Lucca vẫn chưa nghiên cứu ra nước khử trùng, may mà dụng cụ của cậu
đều đã được nấu qua nước sôi rồi.
Nico
và Lucca đều làm theo. Giống đực kia lại không đồng ý ra ngoài: “Tôi muốn ở lại
với Nico! Lỡ như… tôi phải ở cạnh em ấy!”.
Tô
Mặc đang bận sửa sang lại dụng cụ ngẩng đầu nhìn hắn. Chồng ở lại phòng sinh với
vợ thì tám chín phần mười chỉ biết thêm phiền, nhưng bây giờ cậu không có cách
nào đuổi tên giống đực này ra ngoài được. “Anh đứng đó đi”.
Tô
Mặc chỉ tới góc tường gần đầu giường Nico: “Không được nói, không được nhúc
nhích! Gây ra chút tiếng động nào, Nico và đứa bé chết là do anh!”.
Cả
người giống đực cứng đờ, đứng thẳng băng ở góc tường, hai tay bụm chặt miệng.
Chuyện
diễn ra sau đó cực kỳ thuận lợi. Đau vì bị rạch và khao khát muốn sống, Nico gắng
hết sức rặn, sinh ra đứa bé trong một lần một. Tô Mặc lưu loát buộc garô lên cuống
rốn, giao đứa bé đang khóc to cho Linarin chăm sóc, sau đó ấn bụng Nico giúp
anh ta ép nhau thai còn sót ra ngoài.
Cuối
cùng cũng xong. Mặt mày, đầu cổ Tô Mặc toát đầy mồ hôi. Cậu nhờ Lucca lau giúp,
sau đó nhân cơ hội hiếm có này vừa thao tác vừa giải thích, theo thứ tự khâu lại
tầng sinh môn và cơ vòng hậu môn.
Khi
Tô Mặc khâu vết mổ xong, Linarin cũng đã xử lý hoàn tất cho đứa bé. Nico ôm đứa
bé bụ bẫm rưng rưng gọi bạn đời, lúc này giống đực đứng ở góc tường mới lảo đảo
vài cái rồi ngã rầm xuống đất.
Thấy
không! Quả nhiên chỉ biết thêm phiền. Tô Mặc đi qua, ấn mạnh vào huyệt nhân
trung của hắn. Giống đực ngất chưa được nửa phút đã tỉnh lại vì đau, nhìn bạn đời
ôm bé cưng cười rạng rỡ với mình, hắn chạy tới ôm lấy anh, khóc rống lên.
Tô
Mặc rất để ý ca phẫu thuật đầu tiên này. Mấy ngày sau đó đều sang nhà Nico vài
lần, nghiêm túc theo dõi xem Nico có khó chịu gì không. Sau đó Tô Mặc phát hiện
thể chất mạnh mẽ của thú nhân chính là bàn tay vàng cực to. Vết mổ của Nico
khôi phục lại rất tốt, di chứng mà cậu lo lắng không hề xuất hiện.
Năm
ngày sau, Nico bắt đầu ôm bé con béo khoẻ đi khoe khoang khắp nơi. Cùng lúc đó,
cái tên Tô Mặc lại một lần nữa nổi danh toàn bộ lạc.
Chuyện
‘quỳ kiến’ và ‘chọc cho khóc’ trước đây, nói thẳng ra là mọi người tìm vui
thôi. Có thì tốt, mà không có… cũng không sao, chẳng thế nào cả. Nhưng lần này
không giống, Tô Mặc đã cứu sống ba mạng người đó! Thật, thật sự quá thần kỳ!
Sau
đó Tô Mặc liền biến thành y sư khoa sản được mọi người kính ngưỡng. Tuy Tô Mặc
nhiều lần nhấn mạnh mình chuyên về ngoại khoa, nhưng các thú nhân không hiểu
ngoại khoa là gì. Lucca cũng nói chưa bao giờ nghe có người bị “viêm ruột thừa”
như Tô Mặc nói, cho nên……
Tô
Mặc hơi uể oải, nhưng phần nhiều là thấy không an tâm. Mỗi ngành nghề đều có
chuyên môn riêng đó! Tuy học y thì nội ngoại phụ nhi đều phải thi, nhưng thực
tiễn kém nhau rất xa! Cậu chỉ biết sơ sơ thôi, nhỡ gặp trường hợp cậu không
biết thì phải làm sao!
May
mà giống cái thú nhân không dễ mang thai, hiện trong bộ lạc chỉ có tổng cộng ba
ông bầu, sớm nhất cũng phải gần hai tháng sau mới sinh. Vì vậy Tô Mặc cực kỳ chịu
khó, cứ cách ba đến năm ngày lại đi thăm, sờ nắn thai vị, lắng nghe tim thai, cố
gắng trau dồi tri thức về khoa sản.
Sau
đó, cậu thật sự phát hiện ra vấn đề – giống cái khi mang thai được chăm sóc quá
tốt. Sau khi xác định đã mang thai, giống cái không làm gì cả; hái trái cây,
làm ruộng, kéo sợi, dệt vải, tất cả đều dừng lại. Mỗi ngày chỉ liều mạng ăn rồi
ngủ để tích trữ năng lượng cho việc sinh con mười tháng sau – bất kỳ công dân
hiện đại nào có kiến thức cơ bản về thai sản cũng biết điều này quá lố bịch.
Ăn
nhiều = thai nhi quá lớn, không vận động = sản phụ không đủ sức khỏe. Ở thế giới
không có bất cứ biện pháp hộ sinh nào, khó sinh cũng là điều khó tránh.
Ba
ông bầu và bạn đời của họ nghe vậy thì sợ hãi vô cùng: “Vậy… vậy giờ phải làm
sao?”.
“Ăn
ít lại, vận động nhiều hơn”. Tô Mặc trả lời: “Chỉ cần ăn không để bụng đói là
được, đừng cố ăn quá nhiều. Còn vận động… khoảng hai tháng đầu không được vận động
quá nhiều, mỗi ngày đi tới đi lui một chút là được. Được bốn năm tháng… thì nên
đi nhiều hơn, cũng có thể làm chuyện khác, như quan hệ với bạn đời của mình chẳng
hạn”.
“Được
sao?”, giống cái cực kỳ phấn khởi, “Tốt quá! Tôi vẫn luôn muốn làm anh ấy khóc!
Tối nay phải làm ảnh bắn mười lần!”.
Tô
Mặc đen mặt. Sao mấy người cố chấp vụ ức hiếp người ta đến khóc này quá vậy!
“Không được! Làm vừa phải thôi, mạnh bạo quá không tốt cho cơ thể!”.
Giống
cái vô cùng thất vọng: “Nhưng mà, lỡ như… Tôi không còn cơ hội thấy dáng vẻ bị ức
hiếp đến khóc của anh ấy nữa thì sao”.
Tô
Mặc hơi buồn rầu. Cậu không thể nào cam đoan tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện
gì được.
“Chọc
khóc thì được, bắn mười lần thì không”. Cuối cùng Tô Mặc dẫn ba ông bầu vào
phòng, khóa cửa giao lưu.
Bắt
nạt cho khóc có rất nhiều cách. Mang bầu thì không thể dùng mấy cách thô bạo
không có kỹ thuật kia được. Nào là gọi anh, nào là dùng chân giẫm này, rồi công
dụng kỳ diệu của đuôi… Các anh có thể tự mình trải nghiệm!
Ba
giống đực bị nhốt ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau. Trước kia lúc giống đực toàn bộ
lạc bị “hành hạ dã man”, bọn họ còn thầm thấy may mắn vì tránh được một kiếp.
Nhưng bây giờ… sao lại có linh cảm tai vạ sắp ập tới, bọn họ sẽ còn thảm hơn
các giống đực khác gấp trăm lần vậy nè……
Tiểu
giống cái nhà Hassan, lại quậy cái quái gì nữa thế!
——————————
C: Nói dễ hiểu thì
đoạn rạch tầng sinh môn và cơ vòng hậu môn có nghĩa là: Tô Mặc sẽ dùng dụng cụ
rạch mở một đường từ cái khoảng giữa sau bìu dái và hậu môn cho đến hậu môn
luôn để sinh đứa bé; vì thế mà chuyện nam sinh con trong đam luôn đau và dễ qua
đời là vậy, vì họ không có âm đạo như nữ, đường ra của đứa bé rất hẹp, không rạch
sẽ khó ra, mà rạch thì sẽ mất máu nhiều, cũng đau hơn gấp nhiều lần nữ giới.
[20] Phương pháp sinh
forceps: là thủ thuật dùng dụng cụ gọi là forceps (gồm có 2 cành tách biệt nhau
giống như thìa rỗng) kéo thai qua ngả âm đạo, bằng cách đặt một lực lên đầu
thai nhi mà không gây sang chấn cho cả thai nhi và người mẹ, với điều kiện đầu
thai nhi lọt thấp, cổ tử cung của người mẹ mở trọn, mẹ rặn sinh kém.
Khi đầu thai nhi ra
ngoài âm hộ thì ta sẽ tháo cành forceps và tiếp tục các thì đỡ sinh tiếp đó là
sinh vai, sinh thân, hai chi dưới thai nhi sổ ra dễ dàng. [Nguồn: Vinmec]
——————
T đi
edit truyện thú nhân + SM mà lại phải đi bổ sung kiến thức khoa sản thế này Orz…
**********************
Chương 78.
Hai tháng sau, giống cái mỗi ngày đều ức
hiếp bạn đời, tinh thần và thể xác đều khỏe mạnh thuận lợi sinh con ra. Đứa bé
không quá béo nhưng cực kỳ khoẻ mạnh.
Giống đực mang tâm trạng “ngay cả khi cách
này vô dụng nhưng ít nhất có thể làm bạn đời hạnh phúc” bị dày vò liên tục hai
tháng, ôm bạn đời và bé cưng quỳ xuống đất khóc rống. Đáng giá, rất đáng giá!
Có thể giúp bạn đời bình an vượt cửa ải này, hắn nguyện mỗi ngày đều bị chọc tới
khóc!
Qua việc lần này, chuyện bị khi dễ đến
khóc vốn còn khiến các giống đực vừa vui vừa rầu đã mang một ý nghĩa khác hẳn.
Nếu, nếu như bị ức hiếp đến khóc có thể khiến bạn đời bình an sinh con thì bất
kỳ một giống đực nào cũng không chút do dự nói với bạn đời – Đến đây đi, cứ mặc
sức bắt nạt!
Thậm chí có vài giống đực còn nghĩ: nếu bị
chọc đến khóc hữu ích như vậy, vậy nó có khiến bạn đời dễ mang thai hơn không?
Về vấn đề này, Tô Mặc và Lucca đều tỏ vẻ…… Mấy người thử là được.
Thử thì thử. Dù sao thể lực giống cái kém
xa giống đực, dù giống đực nhường thì giống cái cũng không có khả năng đè giống
đực mỗi ngày được. Về cơ bản, mỗi người một ngày đã tương đối nhiều rồi.
Sau đó… Bọn họ nói bừa mà đúng thật! Khi
Lucca làm thống kê cuối năm thì phát hiện năm nay giống cái mang thai nhiều gấp
đôi năm ngoái! Kiểm tra kỹ hơn mới biết, hầu hết đều mang thai sau khi bắt nạt
bạn đời đến khóc!
Đúng! Là! Quá! Tốt!
Tỉ lệ mang thai ngày càng cao, quá trình
sinh nở cũng an toàn hơn… Không nói cũng biết việc này có ý nghĩa thế nào với
thế giới thú nhân luôn rầu lo về dân số.
Tinh thần dâng cao, các giống đực bắt đầu
tăng cường săn bắt, đồng thời dần mở rộng phạm vi đi săn, càn quét mở ra nhiều
khu an toàn hơn. Các giống cái đã biết dù mang thai cũng không nên nằm lì trên
giường nên đương nhiên phải vận động nhiều hơn, vì vậy cũng cùng tham gia xây dựng
bộ lạc.
Dù sao các ông bầu vẫn nên được bảo vệ,
không thể vận động quá nhiều. Vì thế, họ liền vây quanh Tô Mặc, trao đổi kinh
nghiệm khi mang thai, nhân tiện tham khảo thêm ý kiến của Tô Mặc. Tô Mặc thấy
như vậy cũng tốt. Sau này sẽ có nhiều giống cái mang thai hơn, cậu không thể chạy
tới từng nhà được, để họ biết nhiều hơn cũng tốt.
Hơn nữa, sau khi Tô Mặc và Lucca thương lượng
với nhau, hai người quyết định bồi dưỡng vài y sư học nghề, để lỡ có gặp tình
huống gì cũng không thiếu người.
Tin tức vừa công bố, nhóm giống cái trong
bộ lạc ồ ạt đăng ký tham gia, cực kỳ nhiệt tình! Mọi người ồn ào nhốn nháo làm
Tô Mặc đau cả đầu. Cuối cùng phải nhờ tộc trưởng và Lucca ra chủ trì, chọn được
mười giống cái can đảm lại cẩn thận. Tô Mặc và Lucca thay phiên nhau dạy, cố gắng
để các y sự học việc này học được cả trung tây y, kiêm luôn nội ngoại.
Nhưng cái mà các y sư học việc này thấy hứng
thú nhất vẫn là sản khoa. Cũng khó trách, các thú nhân rất ít khi sinh bệnh. Nếu
không Lucca thân là y sư duy nhất trong bộ lạc, cũng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi
cả ngày đi hóng chuyện được.
Trong bộ lạc có xây một căn phòng lớn
chuyên biệt. Các ông bầu và y sư tập sự có thể tập trung hoạt động ở đó, bạn đời
của các giống cái mang thai sẽ thay phiên ở đây. Tô Mặc và Lucca khi rảnh rỗi
cũng sẽ ghé qua.
Tô Mặc và các giống cái trong bộ lạc càng
gặp càng quen. Cậu truyền ra vô số cách tà ác khi dễ giống đực, đồng thời bổ
sung rất nhiều thường thức mình còn thiếu.
Ví dụ như, câu “Tôi/em yêu em/anh” bị nói
nát bấy ngoài đường ở thế giới trước, ở nơi này lại là lời thề bầu bạn tối cao!
Tôi yêu em, chính là đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ. Vì tôi yêu em, chỉ
yêu mình em, nên không muốn tiếp tục ở lại thế giới không có em. Thế giới không
có em, cũng sẽ không có tôi.
Tô Mặc thừa nhận mình rất cảm động. Có lẽ
đây chính là tâm ý chân thật nhất khi nói câu “Tôi/em yêu em/anh”? Chẳng qua,
con người đã quen xem nó là ý nguyện mà không phải lời thề.
Đồng thời, Tô Mặc cũng rất囧.
Cho nên… thật ra… cậu đã cầu hôn Hassan từ lâu rồi sao?
Tô Mặc nhớ tới vẻ khiếp sợ của Hassan lúc ấy,
cùng với câu nói “Tô Mặc, tôi yêu em” run rẩy đó, tim không khỏi run lên.
Hassan thật sự nghiêm túc. Trong lúc Tô Mặc không hề hay biết, hắn đã đáp lại lời
thề đồng sinh cộng tử này.
Đêm đó Hassan đi săn về nhận được sự tiếp
đón vô cùng nhiệt tình của Tô Mặc. Ăn xong bữa tối mỹ vị, lại được Tô Mặc tự
mình hầu hạ tắm rửa, Hassan trần trụi nằm trên giường, người run lẩy bẩy không
ngừng trong ánh mắt nóng rực của Tô Mặc.
Không biết Tô Mặc lại định ức hiếp hắn ra
sao đây.
Nếu Tô Mặc biết ý nghĩ lúc này của Hassan,
nhất định sẽ thẹn quá hoá giận lập tức làm hắn sống không bằng chết. May mà Tô
Mặc không biết. Nhưng mà có biết hay không, thật ra… cũng chẳng khác mấy.
Đêm đó, Tô Mặc tốn vài giờ ngọt ngào hôn
khắp người Hassan, từ đầu đến chân, ngay cả kẽ móng tay cũng không tha. Hassan
bị cậu hôn đến run rẩy, bắn ra hơn mười lần. Cả cơ thể đều mềm nhũn, ngay cả
ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Khi Tô Mặc dịu dàng hôn lấy động sau của hắn,
đầu lưỡi đưa vào dò xét ôn nhu vỗ về, Hassan ưỡn cong người, thét lên rồi ngất
đi trong sự sung sướng và xấu hổ tột cùng.
Tô Mặc càng lúc càng ra sức bắt nạt hắn,
chẳng lẽ cậu cũng muốn mang thai? Khổ không nói nổi vì sự nhiệt tình của Tô Mặc
vài ngày liên tục, Hassan bối rối nghĩ. Nhưng Tô Mặc còn chưa trưởng thành, vóc
người lại nhỏ như vậy, nếu hắn… hắn sẽ không làm cậu chết luôn chứ? Không được,
không được, hắn nhất định phải kiên trì chịu đựng, không thể bị Tô Mặc dụ dỗ phạm
phải sai lầm được!
May mắn thay, Tô Mặc không biết suy nghĩ của
hắn, không thì nhất định sẽ trực tiếp giết hắn luôn.
Chương 79.
Đương nhiên, kiến thức Tô Mặc có được từ
các giống cái khác không chỉ mỗi câu “Tôi/em yêu em/anh”, cậu còn phát hiện ra
được chuyện thú vị hơn nữa.
Một ngày nọ, khi Hassan đang ở nhà dọn dẹp
phòng và làm chút việc vặt thì thấy Tô Mặc vội vã chạy trở về. “Sao vậy?”
Hassan khó hiểu hỏi. Hôm nay Tô Mặc có nói dùng bữa trưa xong mới về mà.
Tô Mặc không trả lời, chỉ hơi đăm chiêu
nhìn hắn. Hassan tức khắc thấy da đầu tê rần.
Vẻ mặt này hết sức quen thuộc với Hassan.
Bình thường nó có nghĩa là Tô Mặc đang tự hỏi “Dùng cách này bắt nạt Hassan hay
là dùng cách khác đây?”. Mà kết quả cuối cùng thường là “Thôi kệ, thử hết là được
mà”.
Ngay sau đó Hassan sẽ bị ăn hiếp cực kỳ
thê thảm, nên hắn hiểu rất rõ về vẻ mặt này.
“Tô Mặc?”, giọng của Hassan đã bắt đầu run
run.
Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt cổ quái:
“Anh qua đây, em có chuyện muốn hỏi anh”.
“Chuyện gì vậy?”, Hassan lập tức bỏ đồ
trên tay xuống, đi qua.
Tô Mặc nhìn bàn tay dơ bẩn và quần áo dính
đầy tro bụi của Hassan, nhíu mày nói: “Anh đi tắm trước đi”.
Hassan tắm rửa trong nỗi lo sợ bất an, sau
đó ngồi xuống vị trí cạnh Tô Mặc như cậu bảo.
“Hôm nay em nghe được một chuyện rất thú vị.
Nghe nói, giống đực có một thứ gọi là sơ tinh gì đó phải không?”.
Tô Mặc cười tủm tỉm hỏi. Thấy Hassan vừa
nghe liền cứng người, Tô Mặc lại nói tiếp: “Lần đầu em thấy anh bắn là ở nhà
Linarin, lúc em trói anh lại rồi làm ấy. Lần đó em vừa đâm vào, anh đã bắn, nhưng
em không ngửi được mùi gì đặc biệt hết, mấy lần sau cũng vậy”.
Tô Mặc nhìn chằm chằm Hassan: “Cho nên, lần
đó không phải là sơ tinh của anh, đúng không?”.
Mặt Hassan đỏ bừng, lúng túng gật đầu.
“Vậy,” Tô Mặc nheo mắt, “sơ tinh của
Hassan là cho ai?”.
Hassan thoáng liếc nhìn Tô Mặc một cái,
mím chặt môi không nói lời nào.
“Trả lời em”. Tô Mặc lạnh giọng thúc giục.
Nhưng Hassan vẫn cứ im lặng không đáp.
Tô Mặc thích thú nhướng mày. Hassan chọn
im lặng? Xem ra đáp án thú vị hơn cậu tưởng nhiều.
Thật ra, lúc Tô Mặc biết chuyện sơ tinh
này, cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều. Lần đầu gặp Hassan thì hắn bốn mươi lăm tuổi
rồi, đã trưởng thành được mười lăm năm. Các giống đực trưởng thành khác vừa
thành niên đã gấp rút kết đôi, muộn nhất cũng không quá một năm, nên đương
nhiên cậu cho rằng sơ tinh của Hassan không cho tay trái thì cũng cho tay phải,
không thì còn có thể cho ai?!
Tô Mặc đề cập vấn đề này với Hassan, chẳng
qua là để có lý do bắt nạt hắn một trận thôi – nghe nói giống đực không dành sơ
tinh của mình cho bạn đời sẽ bị phạt; mặc dù hiện giờ cảnh tượng toàn bộ giống
đực của bộ lạc đều bị ức hiếp đến khóc, trông cũng không khác bị phạt là mấy,
nhưng mà… đổi lý do ức hiếp cũng không tệ! Nói không chừng trước đó còn có thể
khiển trách, trừng trị này nọ.
Chẳng qua, nhìn dáng vẻ sống chết không chịu
mở miệng của Hassan, xem ra trước khi quở trách còn phải tra hỏi thêm mới được.
Ái chà, thật là thú vị! Tô Mặc mỉm cười, mắt lóe sáng.
“Hassan, anh muốn em ép anh nói à?”, Tô Mặc
nâng cằm Hassan, nhìn sâu vào mắt hắn. Hassan lúng túng nhìn xuống, hoàn toàn
không dám nhìn vào mắt Tô Mặc.
Hửm? Chột dạ sao? Tô Mặc nhíu nhíu mày,
tâm trạng hơi tệ đi. Chẳng lẽ cậu đã phát hiện ra chuyện gì không nên biết sao?
“Cởi đồ ra”. Giọng Tô Mặc nghiêm khắc hẳn
lên. Hassan nghe lời cởi quần áo ra, tự giác quỳ xuống cạnh chân Tô Mặc.
Tô Mặc lấy dây thừng trói hai tay Hassan
ra sau lưng, để hắn quỳ trên giường, mông nâng lên, sau đó lại trói mắt cá chân
của hắn vào cuối giường.
Hassan nghiêng mặt vào trong tránh né ánh
mắt của Tô Mặc, cơ thể hơi run. Trừ lần đầu tiên của hai người, Tô Mặc không
trói hắn lần nào nữa; vì cho dù Tô Mặc có bắt nạt hắn thế nào thì hắn cũng
không phản kháng. Lần này Tô Mặc lại trói hắn lại… Là muốn làm gì đây?
Có thứ gì đó man mát được cắm vào lỗ sau của
hắn, ngay sau đó dòng chất lỏng lạnh giá được đẩy vào trong cơ thể. Hassan giật
nảy người, vội vùng vẫy quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Tô Mặc đang cầm một túi nước
to, chậm rãi trút nước bên trong vào động sau của hắn.
“Tô Mặc… a… đừng mà……”. Hassan mau chóng cảm
thấy bên trong mình lấp đầy nước lạnh, cả đường ruột đều đang nhúc nhích trong
đau đớn, “Nhiều quá… Đừng……”.
Tô Mặc không để ý đến hắn, chỉ tập trung đổ
hết nước vào, sau đó vỗ mạnh lên mông Hassan. “Siết chặt mông lại. Không được để
nước tràn ra”.
“A!”.
Hassan rên lên đau đớn. Cái đánh kia tác động
vào chất lỏng trong đường ruột, khiến dạ dày hắn co thắt lại. Tô Mặc rút túi nước
ra thế nào, hắn hoàn toàn không chú ý tới. Toàn bộ tinh thần đều tập trung làm
sao để chịu đựng cơn đau thắt mãnh liệt này.
Nếu lúc này Tô Mặc còn làm gì hắn, Hassan
cảm thấy mình chắc chắn sẽ hỏng mất. May mà Tô Mặc không tàn nhẫn như vậy, cậu
vứt túi nước sang bên rồi lẳng lặng đứng nhìn.
Thời gian từng phút trôi qua, cơn đau của
Hassan càng lúc càng dữ dội. Mỗi lần hắn cảm thấy đau như vậy đã là cực hạn rồi,
thì đợt kế lại mạnh hơn đợt trước, càng lúc càng đau.
“A… a a a… Tô Mặc… hức… Tô Mặc……”.
Hassan đau khổ cầu xin, cả người túa mồ
hôi lạnh. Hắn cảm thấy mình ngây thơ quá rồi, có khi nào Tô Mặc dễ dàng tha cho
hắn đâu chứ? Sở dĩ Tô Mặc không làm gì, là vì cậu biết rõ chỉ cần đổ chút nước
vào lỗ sau thôi cũng đủ giày vò hắn đến sụp đổ.
Chương 80.
Tô Mặc nhìn Hassan rõ ràng đã đau đớn
không chịu nổi, cảm thấy có hơi bất ngờ. Thật ra cậu đổ không nhiều nước lắm –
tầm 1000ml thôi. Thời gian trôi qua không được bao lâu cả – chưa tới năm phút nữa.
Ngay cả một nhân loại còn có thể dễ dàng chịu được mức độ này, sao Hassan có khả
năng nhẫn nại mạnh mẽ vốn có thể chịu được đủ loại thống khổ lại trông không chịu
được thế này?
Tô Mặc trầm tư cắn móng tay, bỗng nhớ
đến động sau luôn sạch sẽ có thể đè bất cứ lúc nào của Hassan. Hơn nữa, đây
không phải trường hợp đặc biệt, cậu chưa từng nghe thấy thú nhân các nhà khác cần
chuẩn bị gì trước khi mần. Điều này có nghĩa là gì? Là nói đường ruột của thú
nhân có khả năng bài trừ cực kỳ mạnh mẽ sao? Bất cứ dị vật nào một khi tiến vào
đường ruột sẽ bị đẩy ra ngay lập tức. Cho nên, đây là nguyên nhân Hassan bây giờ
cực kỳ đau đớn sao?
Tìm được căn nguyên, biết mình không
làm gì sai khiến Hassan bị thương, Tô Mặc liền thấy an tâm. Nghe tiếng rên rỉ van xin đã cực kỳ thảm thương của Hassan, Tô Mặc cho hắn một cơ hội khai báo:
“Nói đi, sơ tinh của anh đã cho ai? Nói rồi em sẽ tha cho anh”.
Cơ thể Hassan run lên, tiếng rên rỉ dừng
lại một chốc, nhưng vẫn nhịn xuống không nói.
Hắn nên nói thế nào? Sơ tinh của hắn,
là trong lúc phạt roi…
Khi đó Tô Mặc thậm chí còn chưa chọn
hắn làm người thủ hộ. Thân phận của hắn chỉ là giống đực bị trừng phạt vì làm
giống cái sợ hãi. Trong tình huống đó mà hắn lại động tình, thậm chí còn ra sơ
tinh… Tô Mặc sẽ nhìn hắn ra sao?
Hassan không lên tiếng, Tô Mặc cũng
không vội. Chuyện súc ruột này, càng về sau càng khó kiềm chế, để xem xem
Hassan có thể chịu được bao lâu.
Hassan nhịn không được lâu lắm. Lại
năm phút trôi qua, tổng cộng mới có mười phút thôi, nhưng mồ hôi lạnh của
Hassan đã thấm ướt chăn đệm dưới người. Mông và hai chân hắn run rẩy không ngừng,
chúng căng cứng, vẽ nên những đường cong sắc nét.
“Tô Mặc, Tô Mặc… xin em.
Tôi… không chịu được nữa……”. Ngay cả giọng của Hassan cũng đầy căng thẳng. Mỗi
một từ đều khó khăn lắm mới bật ra khỏi miệng được.
“Hửm? Không chịu được? Muốn
em giúp anh chặn lại không?”. Tô Mặc nhếch môi, không đợi Hassan trả lời đã cắm
ngón tay vào lối vào đang run rẩy liên hồi phía sau.
“A a a!”. Hassan khàn giọng
la to thảm thiết. Hắn gần như dùng mọi sức lực mới không buông lỏng phòng thủ
ngay khi Tô Mặc chọc vào lỗ sau.
Chất lỏng trong đường ruột bị ngón
tay của Tô Mặc quấy lên, không ngừng va chạm dữ dội nhằm tìm lối ra. Hassan siết
chặt lối sau, cả người co giật đầy đau đớn. Nhưng ngón tay của Tô Mặc vẫn di
chuyển… chuyển sang nơi gồ lên đã từng mang lại cho Hassan vô số sung sướng và
đau khổ vô tận.
“Không! Không được!”.
Hassan sợ hãi la lên. Trong tình huống này, nếu phía trước bắn thì phía sau nhất
định sẽ không khống chế được nữa!
Nhưng mà “không được” của Hassan thì
lại là “chính là chỗ này” của Tô Mặc, giúp cậu biết làm thế nào để phá vỡ phòng
tuyến của Hassan một cách hiệu quả nhất.
Ngón tay của Tô Mặc cứ thế ấn mạnh xuống.
Thân thể Hassan bỗng chốc cứng đờ.
Hai tay bị trói sau lưng căng ra, quơ quào trong nỗi tuyệt vọng. Hắn cảm nhận
được rõ ràng phòng ngự của mình đang dần sụp đổ. Chỉ một lần nữa thôi, chỉ cần
ngón tay của Tô Mặc lại nhấn xuống, hắn sẽ hoàn toàn tan vỡ.
“Là em”.
Hassan khẽ nói. So với việc vi phạm mệnh
lệnh của Tô Mặc, tiết ra trước mặt cậu và vùng lên giãy khỏi sự trói buộc của
Tô Mặc, thì hắn chọn khai ra lần đầu tiên đáng xấu hổ của mình. “Sơ tinh của
tôi… là cho em”.
Ngón tay Tô Mặc chậm chạp dừng lại.
“Em?”, Tô Mặc thấy rất khó tin, “Lúc nào?”.
“Lúc phạt roi…”, Hassan
vùi mặt vào chăn. Cơn đau nhức khuấy đảo trong bụng không thể nào sánh được với
sự khinh thường của Tô Mặc sau đó. Hassan thấy mình như nghẹt thở vì sợ hãi.
Phạt roi? Tô Mặc lập tức nhớ lại một
trăm roi mình quất Hassan lúc trước. Cậu nhớ rõ tiếng rên khi đó của Hassan thật
sự mê người. Đánh xong một trăm roi, cậu đã không nhịn được mà bắn ra mà, còn
đúng lúc bị Lucca bắt gặp, vừa được lau chùi vừa bị dạy dỗ một trận.
Vậy nên, lần phạt roi đó, không chỉ cậu
bắn, mà Hassan cũng bắn sao? Tô Mặc bỗng thấy có hơi hạnh phúc. Lần đầu tiên của
bọn họ, thật ra là lần đó mới đúng!
“Sao hồi nãy anh không
nói!”. Tô Mặc vui vẻ trong lòng, giọng điệu tất nhiên cũng dịu đi, lại tăng
thêm chút hờn dỗi.
Hassan đã sợ đến nỗi không phân biệt
được giọng điệu của Tô Mặc, chỉ biết không ngừng run rẩy. Tô Mặc lại cho rằng hắn
bị dày vò sắp hỏng mất, định buông tha nhưng thấy hơi không cam lòng. Mắt đảo
qua đảo lại, cậu nảy ra chủ ý mới.
“Giờ em sẽ thả anh, nhưng
anh không được tiết ra”.
Tô Mặc nhẹ nhàng rút ngón tay ra, khiến
Hassan lại co giật dữ dội. Cậu cởi bỏ dây thừng trói mắt cá chân của Hassan, rồi
ra lệnh: “Chuyển sang giá phạt nào. Em sẽ quất anh một trăm roi, sau khi chịu hết
một trăm roi, anh mới được bắn ra”.
Ừm, xem như chính thức kỷ niệm lần đầu
tiên của chúng ta!
********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét