Edit: Tiểu Thiên
Beta: Carly
Chương 86.
“Lucca, giúp tôi một chuyện”. Hassan dịu
dàng khẽ cọ lên gương mặt lạnh lẽo của Tô Mặc, đầu không ngẩng lên, nói với
Lucca, “Xin anh hãy chôn cất tôi và Tô Mặc cùng một chỗ”.
“Tôi đã hứa sẽ làm chứng cho Tô Mặc. Chuyện
này cậu không có lỗi, sẽ không bị nghiêm phạt”.
Tuy cảm thấy không đáng cho Tô Mặc, nhưng
Lucca tin Tô Mặc nói thật. Nếu không vì Tô Mặc phạm phải sai lầm không thể tha
thứ thì Hassan thương cậu hơn cả tính mạng sao có thể tuyệt tình như thế được.
Chuyện đã đến nước này, ai đúng ai sai còn
quan trọng sao? Nếu sớm biết làm vậy sẽ bức tử Tô Mặc, hắn có còn nhẫn tâm gỡ
tay Tô Mặc ra, kiên quyết rời đi hay không?
Hassan hôn lên môi Tô Mặc. Chúng vẫn mềm mại
như thế, chẳng qua đã không còn hơi thở ngọt ngào vui tươi, mà thay vào đó là sự
lạnh lẽo thấu xương. “Tôi không thể để em ấy đợi quá lâu được. Chúng tôi đã
trao nhau lời thề tối cao rồi”.
Lucca kinh ngạc lui ra sau một bước. Tô Mặc
còn nhỏ như vậy mà hai người đã trao nhau lời thề bạn đời? Nhưng mà, tại sao một
đôi đã đồng thuận lời thề bạn đời tối cao lại đi đến kết cục này?
Lucca lại lui thêm hai bước, đi ra ngoài cửa,
nhẹ nhàng đóng cửa lại. Y không thể nào ngăn cản một giống đực đã mất đi bạn đời
thực hiện lời thề của mình.
Hassan cẩn thận ôm Tô Mặc rồi nằm xuống, để
Tô Mặc tựa trên người mình, giống như cái ngày Tô Mặc bị thương do Hard vô tình
đánh trúng, họ cũng như thế này. Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Tô Mặc kề sát hắn,
nhắm mắt và yên lặng như đang ngủ. Nhưng nay, không có nhiệt độ cơ thể. Không
có hô hấp. Cũng không có nhịp tim.
Cuối cùng Hassan cũng chảy nước mắt: “Tô Mặc,
xin lỗi… xin lỗi em……”.
Một tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo Tô Mặc, tay
kia để trên ngực mình, năm ngón tay dùng sức, chậm rãi đâm vào người. Tàn nhẫn
như thế, thờ ơ với cả tiếng gọi tuyệt vọng của Tô Mặc, không cần phải tồn tại nữa.
“Dừng tay! Hassan! Tên ngốc này! Dừng
tay!”. Trong một chiều không gian thần bí, Tô Mặc trơ mắt nhìn ngón tay Hassan đâm
vào ngực, nôn nóng cố kêu to, nhưng Hassan không hề cảm nhận được, máu tươi
không ngừng chảy ra từ kẽ tay.
Tô Mặc gần như phát điên. Tại sao cậu lại
còn sống! Tại sao phải để cậu trơ mắt chứng kiến Hassan moi tim như vậy! Rõ
ràng là lỗi của cậu!
“Dừng tay! Hassan! Dừng tay!”.
Đốt tay đầu tiên đã hoàn toàn cắm vào ngực,
trên mặt Hassan nở nụ cười như được giải thoát. Tô Mặc suy sụp liều mạng xé tan
trói buộc vô hình trên người. Là ai? Là ai đã đặt thời gian đếm ngược một tiếng,
là ai đưa cậu tới đây, để cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hassan ra đi đau đớn như
vậy? Là ngài sao, Đại thần xuyên việt?
Thật
vô lương tâm, rõ ràng là ta cứu cậu.
Vậy thì xin ngài hãy cứu Hassan! Tôi van
ngài, mau cứu Hassan!
Việc
này không thuộc phạm vi của ta… nhưng cậu bằng lòng lấy gì đánh đổi?
“Toàn bộ!”, Tô Mặc không chút do dự trả lời,
“Tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả!”.
Tiếng cười khẽ vui sướng vang lên. Một tín
đồ thú vị. Bóng dáng Tô Mặc dần biến mất khỏi chiều không gian nọ.
(Ta
thắng. Đại thần xuyên việt mỉm cười nhìn Thần Thú, ngón tay mảnh khảnh lướt qua
cơ bụng cuồn cuộn của ai kia. Nên hưởng thụ chiến lợi phẩm của ta sao đây?)
Một bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo ấn lại bàn
tay đang đâm vào ngực của Hassan, rồi yếu ớt trượt xuống. Nhưng như vậy cũng đủ
để ngăn Hassan tiếp tục.
“Tô Mặc?”. Hassan run sợ nhìn chằm chằm Tô
Mặc, sợ bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào, hoặc phát hiện vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Tô Mặc không mở mắt, chỉ khẽ nói hai chữ
“dừng tay”, rất khó nghe thấy. Nhưng Hassan lại cảm nhận được nhịp tim của cậu.
“Tô Mặc!”, Hassan mừng rỡ ôm Tô Mặc nhảy cẫng
lên, hoàn toàn không để ý năm cái lỗ không ngừng chảy máu trên ngực, “Lucca!
Lucca! Tô Mặc sống lại!”.
Tôi sống lại rồi, nhưng nếu không chữa trị
thì anh sẽ là người chết đó! Lòng Tô Mặc nóng như lửa đốt. Tuy cậu đã sống lại,
nhưng sinh lực đã trôi đi trước đó không hề hồi phục, nên lúc này vẫn đau đớn,
mệt mỏi như sắp chết. Cậu cố đẩy Lucca vừa vội vọt vào đã suýt nữa nhào lên người
mình, gắng sức nói, “Hassan… tim……”.
Lucca bị ép đành bất đắc dĩ ngó sang
Hassan trước, thấy mấy lỗ máu trên người hắn liền bị doạ giật cả mình. “Chuyện
gì vậy!”. Y vội vàng lôi Hassan qua kiểm tra, nhưng sau khi xem xong thì phẩy
tay: “Không sao! Không chết được!”.
Nhờ ơn da dày thịt béo của giống đực, vết
thương vốn trí mạng với giống cái, nhưng với Hassan thì chẳng qua chỉ mới xuyên
qua cơ ngực dày chắc của hắn thôi. Căn bản chỉ là vết thương ngoài da, không
đáng kể.
Không chết thì may rồi. Tô Mặc thở phào nhẹ
nhõm. Bây giờ xem như cậu đã lĩnh hội sâu sắc cái gọi là “Ngoài chết ra thì
không có chuyện gì lớn”.
Sinh lực không tiếp tục trôi đi, nhưng đau
đớn thì vẫn còn, không tốt lên, nhưng cũng không tệ đi. Xem ra cái giá cậu phải
trả không bao gồm cả tính mạng của mình, thật tốt quá.
Là do cậu sơ sót. Hassan đã đáp lại lời thề
tối cao, nhất định muốn cùng sống cùng chết với cậu. Nhỡ cái giá để cứu Hassan là
tính mạng của cậu thì khi cậu chết, chẳng phải Hassan sẽ moi tim hắn lần nữa
sao. Thật đáng sợ, may mà không cần.
Có điều, đầu óc thú nhân đơn giản thật. Tô
Mặc cảm thán. Khiến Hassan hứa hẹn cùng chết chẳng phải là Tô Mặc không trong sạch
đã làm hắn thất vọng sao! Nếu do cậu giấu giếm chuyện quá khứ thì đáng lẽ phải tuyên
bố lời thề không có hiệu lực chứ? Không thể không chết cùng cậu, sau khi chết
còn phải chôn cùng mộ – Hassan phải chịu uất ức biết bao nhiêu!
Hôm nào phải hỏi Lucca xem có cách nào giải
trừ lời thề bạn đời không.
Với lại, âm thanh kia thật sự là của Đại
thần xuyên việt sao?
Cậu chết đi sống lại, rốt cuộc phải đánh đổi
điều gì?
Tô Mặc miên man suy nghĩ, ý thức dần chìm
vào bóng tối.
Chương 87.
Tô Mặc mê man làm Lucca và Hassan rất lo lắng.
May mà hô hấp và nhịp tim vẫn ổn định; đôi môi trắng bệch cũng dần có màu sắc, hẳn
là đang chậm rãi hồi phục.
Nhưng sau khi Lucca kiểm tra kỹ lại, vẻ mặt
càng lúc càng nghiêm trọng. Y làm đi làm lại vài lần như muốn xác định điều gì
đó, kế tiếp cau mày bảo Hassan ra ngoài sân với mình.
“Lucca? Tô Mặc sao rồi?”, Hassan khẩn
trương khôn cùng.
Lucca im lặng trong chốc lát rồi khẽ nói:
“Túi thai của cậu ấy mất rồi”.
“Mất túi thai?”. Hassan không thể hiểu nổi.
Sao vậy được? Chẳng phải nó có từ lúc mới sinh sao?
“Hassan, có thể Tô Mặc đến từ một nơi rất
đặc biệt”. Lucca chậm rãi nói ra suy đoán của mình. “Trước đó cậu ấy có nói với
tôi, cậu ấy không biết mình sẽ chết hay biến mất, nói cách khác, cậu ấy có khả
năng sẽ biến mất khỏi đây. Cậu ấy… không giống chúng ta”.
Hassan ngơ ngác lắng nghe, hoàn toàn không
kịp phản ứng.
“Khi nãy quả thật cậu ấy đã chết rồi”.
Lucca nói tiếp, “Tôi không biết làm sao mà cậu ấy sống lại được, nhưng chỉ e mất
đi túi thai là cái giá mà cậu ấy phải trả”.
Hassan đột nhiên nhớ đến bàn tay nhỏ bé lạnh
lẽo yếu ớt ngăn hắn tiếp tục moi tim. Khi đó, ngón tay hắn đã xuyên qua lớp cơ
bắp rắn chắc nhất, chỉ cần dùng sức thêm tí nữa là có thể đâm vào lồng ngực, nắm
lấy trái tim bên trong.
Tô Mặc… vì cứu hắn mà sống lại. Cổ họng
Hassan như nghẹn lại, không thể nói chuyện cũng không thể hô hấp. Tô Mặc chết vì
hắn, sống lại cũng vì hắn, nhưng em ấy phải đánh đổi bằng túi thai quý giá nhất
của giống cái.
“Đừng nói cho em ấy biết”. Hassan cuối
cùng cũng lên tiếng, giọng khàn khàn, “Giống cái vốn rất khó thụ thai, thân thể
em ấy lại yếu. Sau này… cứ để em ấy làm tôi, vậy thì em ấy mãi không mang thai
cũng không có gì kỳ lạ”.
Lucca thở dài: “Đây là chuyện tiếp theo tôi
muốn nói với cậu. Hassan, tôi biết hai người đã trao đổi lời thề bạn đời, nhưng
Tô Mặc vẫn chưa trưởng thành, lời thề này có thể nói là không có hiệu lực”. Y phất
tay ngăn Hassan chen lời, “Nếu là trước đây, tất nhiên tôi sẽ vui vẻ đứng ngoài
nhìn, không nói mấy câu mất hứng như thế. Nhưng mà… Hassan, tôi không biết rốt
cuộc Tô Mặc đã làm gì sai khiến cậu thất vọng đến như vậy. Tôi cũng không muốn
biết. Cậu chỉ cần nói với tôi, bây giờ cậu thấy mình có thể chấp nhận sai lầm đó,
có thể tha thứ cho cậu ấy hay không? Nếu vẫn không được thì xem như lời thề này
không có hiệu lực! Hai người không cần phải giày vò nhau nữa. Huống hồ…”.
Huống hồ, bây giờ Tô Mặc đã mất đi túi
thai, là một người kỳ lạ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Lucca rất đau lòng cho Tô Mặc. Y không thể
nào quên được bàn tay lạnh giá, ánh mắt rã rời và sự đau khổ tột cùng của Tô Mặc
khi nhắc đến Hassan.
Y đã biết Hassan từ rất lâu rồi, khá hiểu
rõ sự ngoan cố và cố chấp của hắn. Nếu Hassan đã nhận định rằng Tô Mặc phạm phải
sai lầm không thể tha thứ… Hắn có thể bức tử Tô Mặc một lần, cũng có thể bức tử
Tô Mặc lần thứ hai. Không ai biết được Tô Mặc còn có thể may mắn chết đi sống lại
như lần này hay không. Dù có sống lại thì cậu ấy lại phải đánh đổi cái gì nữa?
Tô Mặc không nên bị đối xử thế này. Cậu
còn nhỏ như vậy, có thể mắc lỗi lớn đến cỡ nào chứ? Lucca vốn đã nhận thấy sự
khác biệt của Tô Mặc từ lâu, cũng có suy đoán lai lịch của cậu; nhưng dù cậu đến
từ đâu thì những thứ cậu đóng góp cho bộ lạc là vĩnh viễn không thể chối bỏ được.
Hassan nhìn cửa phòng đóng chặt, chậm rãi
lắc đầu: “Tha thứ? Em ấy đâu làm gì mà cần tôi tha thứ. Là tôi có lỗi với em ấy”.
Thật sao? Lucca thầm nghĩ. Vậy sao cậu lại
bức tử cậu ấy.
Khi Tô Mặc tỉnh lại thì tất cả vẫn giống
như trước đây. Hassan lo lắng xoay quanh cậu; Lucca thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hassan
với ánh mắt khinh bỉ; giống như chuyện cậu đột nhiên chết rồi ly kỳ sống lại
chưa từng xảy ra vậy.
Chẳng lẽ Đại thần xuyên việt còn tặng kèm dịch
vụ tẩy não?
Thế nhưng Tô Mặc thấy được, khi Hassan cho
rằng cậu đã ngủ, hắn chăm chăm nhìn cậu với vẻ mặt đau đớn một lúc lâu. Mọi
chuyện thật sự xảy ra, chẳng qua đã bị che dấu chứ không hề quên đi.
Cậu không biết vì sao Hassan không trách mình,
còn tốt với cậu như vậy. Là sợ cậu sẽ lại đột nhiên chết đi sao?
Cậu lén hỏi Lucca, làm thế nào để hủy bỏ lời
thề tối cao. Lucca nói, y đã hỏi Hassan, nhưng Hassan không muốn.
Tô Mặc lẳng lặng rũ mắt xuống. Lucca đã hỏi
Hassan rồi. Ngay cả Lucca chiều chuộng cậu như vậy… cũng thấy cậu không xứng với
lời thề của Hassan.
Nhưng vì sao Hassan lại không muốn giải trừ
chứ? Tô Mặc không dám hỏi Hassan. Cậu ôm ấp chút vui sướng nhỏ nhoi, ích kỷ, hưởng
thụ khoảng thời gian hạnh phúc trộm được này.
Đã mất một lần, còn có thể mất đi lần nữa
bất cứ lúc nào. Tô Mặc tranh thủ mọi thời gian ở cạnh Hassan với sự thiết tha gần
như tham lam. Cậu gọi Hassan với giọng nói dịu dàng nhất, nghênh đón Hassan bằng
nụ cười vui vẻ nhất, nhìn Hassan chăm chú với ánh mắt cháy bỏng nhất. Dù ở đâu
cũng kéo tay Hassan, ngay cả khi Hassan đi săn, cậu cũng tiễn đến tận cổng bộ lạc,
rồi nhón chân đứng đó mong ngóng.
Tất cả giống đực đều cười mắng Hassan tốt
số, nhưng Hassan chỉ thấy đau khổ.
Dường như có một bức tường ngăn cách hắn
và Tô Mặc. Tô Mặc không còn hôn môi hắn, vuốt ve hắn, tiến vào hắn. Ngay cả khi
kéo tay hắn cũng rất nhẹ nhàng, vừa chạm liền buông. Đằng sau sự theo đuổi và gắn
bó như keo như sơn là sự xa cách không thể nào chạm đến.
Chương 88
Cuối cùng, đến
một ngày, Hassan không nhịn được nữa nói với Tô Mặc, tôi muốn.
Mặt mày Tô Mặc
tức thì lộ vẻ sợ hãi khác thường. Đúng vậy, đã hơn một tháng trôi qua rồi. Đối
với Hassan trước kia mỗi ngày đều phải bắn mấy lần thì “muốn” là chuyện bình
thường. Nhưng… cậu nên làm sao đây? Hôm đó Hassan chán ghét và khinh thường cậu
đến vậy, sao cậu dám chạm vào Hassan nữa chứ? Nhỡ đang làm một nửa, Hassan đột
nhiên nhớ đến cậu cũng từng làm việc này với những người khác, sẽ lại nói “Tô Mặc,
em khiến tôi thật ghê tởm”…
Tô Mặc sợ run
lên.
Dè dặt quỳ xuống
giữa hai chân Hassan, Tô Mặc há miệng định ngậm lấy cậu bé của Hassan, lại bị hắn
giữ lại: “Không phải thế này”.
Tô Mặc khẽ run
lên, thấy hơi uất ức trong lòng, nhưng phần nhiều là nỗi tuyệt vọng. Tuy quả thật
cậu từng hôn người khác, nhưng cậu chỉ mút cho một mình Hassan thôi. Nếu như vậy
cũng không chịu được…
“Hassan, nhắm mắt
lại”, Tô Mặc khẽ cầu xin.
Đến khi xác định
Hassan thật sự đã nhắm chặt mắt, Tô Mặc mới liếm ướt ngón tay, cẩn thận tự khuếch
trương hậu huyệt của mình. Động nhỏ chưa bao giờ bị dị vật tiến vào siết chặt,
bài xích sự xâm nhập từ sinh lý đến tâm lý. Mới cắm vào hai ngón đã bắt đầu thấy
đau đớn, cố tăng thêm ngón thứ ba, Tô Mặc đã đau đến nỗi suýt nữa rên lên.
Nhưng thế này
chưa đủ, vẫn chưa đủ. Cái của Hassan to cỡ cổ tay Tô Mặc, phần đỉnh khi căng phồng
thì gần bằng nắm tay của cậu. Nếu bị thứ đó đâm vào, có khi nào cậu sẽ chết vì
đau luôn không? Không, chắc không đâu. Cơ thể hiện giờ của cậu là cơ thể thú
nhân, sẽ không dễ chết như vậy.
Tô Mặc ơi Tô Mặc,
cậu tự hỏi mình, năm đó khi mày đắc ý đè đám đàn ông cường tráng xuống, tuỳ ý xằng
bậy, có từng nghĩ sẽ có một ngày phải chủ động mở rộng chính mình, còn sợ đối
phương không chịu tiếp nhận không?
Đúng là tự làm
bậy, không thể sống.
Hassan khẽ nhíu
mày, “cậu bé” không kìm được mà nảy lên. Tô Mặc hạ quyết tâm, tách chân ra, quỳ
xuống ngang hông Hassan, đỡ đầu đỉnh thứ kia của Hassan ngay miệng huyệt của
mình rồi chậm rãi hạ người xuống.
Đau quá… Tô Mặc
nghiến răng. Cơ thể nhanh chóng phủ kín mồ hôi lạnh; nhưng vẫn chưa tiến vào được.
Cậu hít thở khó khăn, một tay che miệng, buộc mình thả lỏng sự chống đỡ ở hai
chân, dồn trọng lượng cơ thể vào nơi giao hợp.
“A……”. Miệng bị
che kín phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ đầy thống khổ. Động sau bị cưỡng ép nuốt lấy
non nửa phần đỉnh dương vật co rút mãnh liệt, đau đớn vô cùng.
Hassan bất ngờ
mở mắt.
Tô Mặc bảo hắn
nhắm mắt, hắn vẫn luôn nhắm. Hắn không biết Tô Mặc lại muốn thử trò gì mới, dù
sao thì bất kể là trò nào, hắn cũng có thể chịu được. Thậm chí, xét đến sự xa
cách và lạnh nhạt của Tô Mặc với hắn gần đây, hắn đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ
bị tra tấn dữ dội. Cảm giác đau nhức ở đầu đỉnh dương vật không đủ để khiến hắn
cãi lệnh Tô Mặc, nhưng mà, tại sao hắn lại nghe thấy tiếng Tô Mặc nức nở!
“Tô Mặc!”. Cảnh
tượng trước mắt khiến Hassan vừa sợ vừa giận, tức thì quát lên. Tô Mặc điên rồi
sao! Một tiểu giống cái vị thành niên, cơ thể còn nhỏ yếu hơn những người cùng
lứa, thế mà lại định tiếp nhận thứ kia của giống đực trưởng thành! Em ấy muốn
chết sao!
Tô Mặc đau đớn
suýt ngất bị Hassan thô lỗ đẩy sang bên. Nghe thấy tiếng la giận dữ của Hassan,
Tô Mặc cuộn người lại, sợ hãi những lời quở trách sắp ập tới còn hơn cả cảm
giác đau đớn như bị xé rách ở nơi phía sau.
“Em… đây là lần
đầu tiên của em, thật đó!”. Tô Mặc run lẩy bẩy, dồn hết can đảm giải thích với
Hassan, “Chưa một ai chạm qua chỗ này cả! Hassan là người đầu tiên!”.
Nhìn vẻ mặt đột
nhiên cứng đờ của Hassan, hai mắt Tô Mặc nhanh chóng tối đi, cậu rụt người, cúi
đầu xuống: “Như vậy cũng không được sao? Hassan… anh vốn không muốn chạm vào em
đúng không? Anh……”.
Anh… chê em bẩn
sao? Làm thế nào Tô Mặc cũng không bật câu này ra khỏi miệng được, chỉ biết
thút thít đầy suy sụp.
Hassan đơ người
nhìn Tô Mặc. Dù khóc, Tô Mặc cũng bụm chặt miệng, không dám phát ra tiếng quá lớn.
Đây còn là Tô Mặc
sao? Là Tô Mặc luôn có chút tà ác, không việc gì cũng ức hiếp hắn, bị chọc tức
thì ra sức trừng hắn, khi tức giận lại lôi hắn ra trút giận kia sao? Sao em ấy
lại… trở nên dè dặt, thận trọng như vậy?
Hassan cố gắng
suy nghĩ về những gì Tô Mặc nói. Thật hiếm có, cuối cùng lần này thần kinh của
hắn cũng bắt kịp Tô Mặc, mà khi hắn hiểu được ý của Tô Mặc thì tim hắn liền quặn
đau dữ dội.
Tô Mặc cho rằng…
cho rằng… hắn không muốn chạm vào cậu? Cậu cho là hắn sẽ ghét bỏ cậu sao? Vì… cậu
từng bị người khác chạm vào?
Sao Tô Mặc lại
nghĩ như vậy? Không, không, phải là sao hắn lại có thể khiến Tô Mặc nghĩ như vậy?!
Đã hơn một tháng, hơn bốn mươi ngày đêm, rốt cuộc Tô Mặc đã chịu đựng những
giày vò này ra sao?
Thảo nào Tô Mặc
không hôn hắn, vuốt ve hắn, tiến vào hắn. Không phải xa cách và lạnh nhạt như hắn
nghĩ, mà là Tô Mặc… không dám. Lời chối bỏ tàn nhẫn của hắn lúc trước đã khiến
Tô Mặc không dám chạm vào hắn nữa. Ngay cả nắm tay, cậu cũng thấy run sợ, chuẩn
bị buông ra bất cứ lúc nào. Sự theo đuổi và ánh mắt chăm chú của Tô Mặc càng
cháy bỏng thì nỗi đau đớn và tuyệt vọng đằng sau đó lại càng nặng nề, vì cậu
cho rằng…
Do hắn gỡ tay
Tô Mặc ra, do hắn nói “Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng”. Do hắn mặc kệ, thờ
ơ tiếng kêu gào của Tô Mặc. Do hắn chưa từng nói với Tô Mặc, em không sai, là
tôi sai, là lỗi của tôi.
Tôi… xin lỗi
em.
Hassan quỳ phịch
xuống.
Chương 89.
Hành động đột
nhiên quỳ xuống của Hassan làm Tô Mặc sợ hãi trợn tròn mắt, tiếng nức nở cũng
im bặt. Hassan thấy vậy thì càng đau lòng.
“Tô Mặc, xin lỗi,
xin lỗi……”. Hassan ôm chặt Tô Mặc vào lòng, “Tôi sai, tôi sai rồi. Tôi không
nên đối xử với em như vậy! Tôi… tôi……”. Hắn chợt không biết nên biểu lộ sự áy
náy và hối hận của mình như thế nào, chỉ có thể kéo bàn tay đang che miệng của
Tô Mặc ra, hạ xuống một nụ hôn sâu.
Đôi môi lạnh lẽo
của Tô Mặc khẽ run, còn vương vài giọt lệ cay đắng. Hassan hôn mút nhiều lần,
mãi cho đến khi nó khôi phục sự mềm mại và ngọt ngào vốn có.
Tô Mặc nhắm mắt
rúc trong lòng Hassan, cơ thể không ngừng run rẩy. Một lúc lâu sau, cậu mới chậm
rãi giơ tay, khẽ nắm lấy vạt áo Hassan. Vẻ mặt cậu… như đã chuẩn bị tinh thần
mình sẽ bị Hassan đẩy ra.
Nước mắt Hassan
lập tức dâng trào.
Hắn đã làm gì!
Hắn đã làm gì Tô Mặc vậy!
“Tô Mặc, tôi
sai rồi, tôi không nên đẩy em ra, không nên bỏ em lại, không nên nói với em những
lời quá đáng như vậy! Tôi… xin em tha thứ cho tôi lần này được không?”.
Hassan đau đớn
ôm chặt Tô Mặc: “Tha thứ cho tôi được không? Tô Mặc? Tôi thề sẽ không bao giờ
làm em tổn thương nữa, chúng ta bên nhau như trước đây nhé?”.
Một lúc lâu
sau, Tô Mặc mới từ từ mở mắt, rụt rè nhìn Hassan, khẽ hỏi: “Thật sao? Hassan…
tha thứ cho em?”.
Hassan thấy họng
mình nghẹn lại đến đau rát: “Em không sai, là tôi sai. Phải là tôi xin em tha
thứ mới đúng”.
Tô Mặc lộ vẻ
khó hiểu: “Nhưng mà, trước đây em……”.
Không đợi Tô Mặc
nói hết, Hassan đã hôn cậu lần nữa. Cho đến khi Tô Mặc e dè thử hôn trả, Hassan
mới buông tha đôi môi bị hắn mút cắn sưng đỏ lên, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa,
Tô Mặc, không cần nói nữa. Quá khứ cứ để nó trôi qua! Từ giờ trở đi, chúng ta
hãy cùng nhau sống thật vui vẻ nhé, được chứ?”.
Vậy ra, không
phải tha thứ, mà là tránh né sao? Tô Mặc dịu ngoan tựa sát vào lòng Hassan, nhẹ
nhàng gật đầu: “Được. Chúng ta cùng nhau sống thật vui vẻ”.
Hassan ôm chặt
lấy Tô Mặc thật lâu, mới đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng hơn. Hắn nắm vai
Tô Mặc vội hỏi: “Tô Mặc! Chỗ, chỗ đó của em có bị thương không?”.
Tô Mặc giật
mình, ngơ ngác một lúc mới khẽ nói: “Cũng ổn”.
Cũng ổn tức là
có bị thương! Hassan lo lắng vô cùng, vội nhẹ nhàng ôm lấy Tô Mặc đặt xuống giường,
còn chưa kiểm tra vết thương đã sợ mất hồn vía. Trên đùi hắn, chỗ Tô Mặc vừa ngồi
khi nãy, có một vũng máu lớn! Vậy mà hắn không hề phát hiện!
Hassan không định
kiểm tra nữa. Hắn mặc quần áo vào rồi dùng chăn bao lấy Tô Mặc, ôm thẳng đến chỗ
Lucca.
Lucca vừa thấy
bộ dạng này liền nổi giận: “Hassan! Cậu lại làm gì Tô Mặc nữa!”.
Hassan cúi đầu
không dám lên tiếng, Tô Mặc vội phân bua, “Không phải lỗi của Hassan! Là tôi tự
làm!”.
Lucca trừng Tô
Mặc với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không phải lỗi Hassan! Không phải
lỗi Hassan! Tô Mặc, cậu có tiền đồ chút được không! Có phải Hassan giết cậu, cậu
cũng nói đó không phải lỗi của cậu ta không!”.
Lời vừa thốt ra
khỏi miệng, Lucca liền biết mình lỡ mồm. Chỉ thấy sắc mặt Hassan và Tô Mặc nháy
mắt trắng bệch, cuối cùng Tô Mặc khẽ mỉm cười: “Nếu tôi không làm gì sai thì
sao Hassan giết tôi được chứ”.
“Tô Mặc……”,
Hassan đau đớn khẽ nói, “Đừng nói nữa…”.
Tô Mặc lập tức
im miệng.
Lucca tức giận
không nói nên lời. Sao lại có một tiểu giống cái không có tiền đồ như vậy chứ!
Lucca cướp lấy
Tô Mặc, đưa vào phòng, khi Hassan định theo vào thì đóng sầm cửa lại. Ngay sau
đó, Hassan liền nghe thấy tiếng rống giận của Lucca: “Cậu tự làm! Thế này mà cậu
bảo là tự mình làm sao! Cậu nói tôi nghe xem, cậu đã làm gì mà khiến bản thân
thành ra thế này!”.
Tô Mặc giữ chặt
Lucca đang bốc hỏa, sợ y sẽ lao ra chém chết Hassan: “Thật sự do tôi làm! Tôi
muốn thử xem sao!”.
“Thử mà có thể
biến mình thành như vậy hả?!”, Lucca không tin lấy một lời. Nhìn đống máu này
xem! Nhìn vết thương bị xé rách này đi! Thế này rõ ràng là……
Lucca tức run
người. Y lẽ ra không nên tin mấy lời nói dối của Hassan mà giao Tô Mặc cho hắn!
Bức tử Tô Mặc một lần chưa đủ, hắn còn muốn tra tấn Tô Mặc đến chết hay sao!
“Là tôi tự làm!
Tôi ngồi trên người hắn tự làm! Không liên quan đến Hassan!”, Tô Mặc ra sức nhấn
mạnh. Vì trông Lucca như muốn giết người tới nơi ấy!
Lucca hoàn toàn
không chịu tin. Nhưng y cẩn thận kiểm tra toàn thân Tô Mặc từ trên xuống dưới.
Đúng là không có dấu vết bị cưỡng ép, thậm chí nơi thắt lưng bình thường dễ để
lại dấu nhất cũng trắng ngần, không hề có vẻ gì là từng bị giống đực nắm chặt.
Mà nghĩ lại thì trên mặt Hassan cũng không có vết thương nào.
Vậy nên, là thật
sao? Sắc mặt Lucca nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp.
Thứ kia của giống
đực rất lớn. Rất nhiều giống cái lần đầu tiên tiếp nhận đều sẽ bị thương, số
người bị thương nặng hơn Tô Mặc cũng không ít. Nhưng lúc họ đến khám thì dù là
giống cái hay giống đực cũng đều sẽ bị thương, đó là kết quả tất yếu trong quá
trình giống cái đau đớn giãy giụa. Thường thì lần thứ hai giống cái sẽ không bị
thương nữa, nhưng vẫn còn đau. Phải sáu, bảy lần sau đó, giống cái mới có thể dần
làm quen được. Còn trước đó, giống đực làm bạn đời đau nhức đều phải ủ rũ sống
một ngày bằng một năm với mấy vết cào đầy đầu đầy cổ.
Như vậy mới thấy
Tô Mặc bây giờ kỳ lạ đến cỡ nào. Tự biến mình thành ra thế này! Còn kiên trì
nói không phải lỗi của giống đực nhà mình!
“Cậu vẫn chưa
trưởng thành!”. Lucca nghiến răng nghiến lợi, “Hassan hoàn toàn không nên cho cậu
thử. Bất kể là lý do gì, cậu bị thương chính là lỗi của cậu ta!”.
“Nhưng Hassan
không biết mà”. Tô Mặc khẽ giải thích thay cho Hassan, “Tôi bắt anh ấy nhắm mắt
lại”.
Lucca chán nản
vô cùng: “Vậy cậu thử thấy không ổn thì sao không dừng lại? Bị thương thế này,
cậu không đau sao?”.
Mặt mày Tô Mặc
tối đi. Lucca vừa thấy là biết chuyện này có vấn đề, tuyệt đối không đơn giản
như Tô Mặc nói, Hassan cũng không vô tội như vậy. Nhưng hiển nhiên Tô Mặc đã
quyết tâm bao che cho Hassan, Lucca chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài oán giận,
“Tô Mặc, cậu đúng là mắc nợ Hassan!”.
“Phải”. Tô Mặc
mỉm cười. Là tôi nợ anh ấy.
Chương 90.
Vết thương của
Tô Mặc trông có vẻ đáng sợ, đổ máu cũng nhiều, nhưng thực chất không nặng lắm.
Bôi thuốc không bao lâu, máu đã ngừng chảy, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm thì vết
thương sẽ gần như khỏi hẳn.
Đêm đó, Lucca kiên
quyết giữ Tô Mặc lại nghỉ ngơi ở chỗ mình, chứ để Hassan đưa về thì y không an
tâm. Vốn dĩ y định bỏ Hassan ngoài sân một đêm, nhưng Tô Mặc cứ nhìn chằm chằm
y với vẻ đáng thương, y buộc lòng phải để Hassan vào nhà.
Hassan vừa vào
cửa thì suýt nữa bổ nhào lên người Tô Mặc, muốn xem xem rốt cuộc thương tích của
cậu ra sao. Hắn chờ ở ngoài cửa đã lâu, nghe tiếng rống giận của Lucca và tiếng
kêu đau lúc thoa thuốc của Tô Mặc, mỗi phút mỗi giây đều lo lắng không thôi.
Tô Mặc giữ chặt
chăn không buông: “Không sao mà! Thật sự không sao cả! Lucca nói mai là khoẻ
thôi!”.
Hassan không
dám mạnh tay với Tô Mặc, nghe cậu cam đoan như vậy, lại thấy Lucca miễn cưỡng gật
đầu, cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Hắn dùng chăn ôm lấy Tô Mặc vào lòng, vỗ
nhẹ dỗ cậu ngủ.
Hôm sau, sau
khi kiểm tra lại, Lucca cho Tô Mặc về nhà. Cả đoạn đường Hassan đều nắm chặt
tay Tô Mặc không buông, dùng hành động để chứng tỏ hắn nhất định sẽ không để Tô
Mặc rời khỏi lần nào nữa. Quả nhiên khi về đến nhà, ánh mắt của Tô Mặc đã sáng
sủa hơn nhiều, hành động đến gần hôn lên môi Hassan cũng thân mật, tự nhiên hơn.
“Hassan, Lucca
nói vào lần thứ hai thì giống cái sẽ không bị thương nữa, tối nay có muốn thử lại
không?”, Tô Mặc ngồi trên người Hassan, ôm cổ hắn khẽ hỏi.
“Không được!”.
Hassan la lên,
thấy Tô Mặc sợ run liền vội vỗ lưng cậu trấn an. Âm lượng cũng giảm xuống một
chút: “Em vẫn chưa trưởng thành, tuyệt đối không được! Hôm qua chưa vào hết mà em
đã bị thương như vậy rồi! Trước khi trưởng thành thì nhất định không được!”.
Tô Mặc rụt cổ,
cau mày buồn rầu nói: “Nhưng nếu Hassan muốn thì phải làm sao?”.
Hassan buồn bực
vô cùng. Những gì hắn nói tối qua đều vô ích sao? Tô Mặc hoàn toàn không tin hắn!
Không thì sao cứ hỏi vấn đề này?
Muốn thì phải làm
sao? Thì em đè tôi! Trước giờ không phải vẫn vậy sao!
Hassan thật sự
không biết phải nói sao, phải thế nào Tô Mặc mới hiểu được hắn thật sự không để
tâm quá khứ của cậu đây! Hay là, do khả năng truyền đạt vụng về của hắn… Hắn vẫn
nên trực tiếp dùng hành động để bày tỏ thì hơn!
Nói là làm,
Hassan ôm Tô Mặc lên giường, dứt khoát lột sạch cả hai rồi giang chân ngồi trên
người Tô Mặc trong ánh mắt hoảng loạn của cậu, kế đó đưa tay vuốt ve cậu bé của
Tô Mặc đến khi nó đứng lên, nhắm ngay cửa huyệt, chậm rãi ngồi xuống –như Tô Mặc
đã làm hôm qua vậy.
Động thịt hơn một
tháng không bị xâm nhập vừa chặt lại mẫn cảm vô cùng. Khi cơ thể dần hạ xuống, thứ
kia không ngừng chen vào. Đôi chân rắn chắc, cứng cáp của Hassan bắt đầu run rẩy,
suýt nữa thì không chống đỡ được trọng lượng cơ thể.
Đúng lúc này,
Tô Mặc bỗng nhiên ưỡn hông đẩy lên. Hassan kêu to một tiếng, dương vật giật nảy
rồi bắn ra. Hai chân hắn bỗng xụi lơ, ngồi luôn xuống bụng dưới Tô Mặc.
“Ưm a…”. Hassan
bị đâm vào chỗ sâu nhất. Cả cơ thể co giật, cậu bé cũng bắn dịch nóng ra dữ dội
hơn, văng cả lên mặt Tô Mặc.
Cảm giác cao trào
xa cách đã lâu nay ập tới dũng mãnh vô cùng. Chỉ mới bắn ra thôi mà chân Hassan
đã mềm nhũn, làm thế nào cũng không chống dậy được. Nhưng cơ thể vừa nếm được vị
ngọt hiển nhiên vẫn chưa thoả mãn, nó không ngừng đòi hỏi nhiều hơn nữa.
“Tô Mặc… làm tôi……”,
Hassan nhìn Tô Mặc van xin.
Tô Mặc vỗ vỗ
Hassan, ý bảo hắn xuống khỏi người mình, sau đó trở người tiến vào.
“A a… Ưm… a a
a!”. Hành động đâm rút mãnh liệt hoàn toàn khác với sự xâm nhập chậm rãi mới nãy,
Hassan liên tục lớn tiếng rên la, hoàn toàn chìm đắm trong những lần lên đỉnh bất
tận.
Sao cơ thể… lại…
Hassan bắt đầu thấy sợ hãi. Cơ thể bỗng trở nên quá mẫn cảm, chỉ mới bắt đầu mà
hắn đã thấy không thể chịu được. Theo như tác phong đó giờ của Tô Mặc thì thật
khó tưởng tượng hắn sẽ bị làm thành cái dạng gì…
“A a! A… Đừng, đừng
mà…”. Lại một luồng dịch nóng bỏng bắn ra, Hassan cảm thấy cả người như bị vắt
kiệt. Hắn vô thức cầu xin, không hề ôm hy vọng Tô Mặc sẽ dừng lại.
Nhưng không ngờ,
Tô Mặc thật sự buông tha cho hắn. Công kích mạnh mẽ trong cơ thể dần chậm lại,
sau đó từ từ rời khỏi nơi phía sau.
“Hassan? Anh vẫn
ổn chứ?”.
Hắn nghe tiếng Tô
Mặc hỏi nhưng chỉ có thể ậm ừ rên rỉ. Một cái chăn mỏng phủ lên cơ thể mỏi mệt
ướt đẫm mồ hôi của hắn. Hắn cảm thấy Tô Mặc nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, sau đó ngoài
sân truyền đến tiếng cọt kẹt của máy bơm nước giếng.
Tốt quá. Hassan
mơ màng khẽ mỉm cười, để mặc mình mê man thiếp đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét