11/05/2020

Công viên giải trí Sơn Hải - chương 5

Edit + Beta: Carly



Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 5:


Chuyện ly kỳ, điên rồ diễn ra ở Thái Bình Dương, người bình thường hoàn toàn không biết gì. Ở khía cạnh này thì làm kẻ ngốc cũng có cái tốt của kẻ ngốc, ít ra sẽ không bị dọa đến ra quần đúng không? Mà lúc này, sắc mặt của các ông lớn từ nhiều quốc gia trên thế giới đang xem “Phát sóng trực tiếp Thái Bình Dương” qua vệ tinh nghiêm túc chưa từng thấy. Họ vừa phải khống chế sự sợ hãi của mình, lại phải vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để tạo mối quan hệ tốt với Hoa Quốc.
Phải, bây giờ đó chính là ưu tiên hàng đầu!!
Trời ạ! Có nên dừng lại những trừng phạt kinh tế trước đây với Hoa Quốc không? Có nên bỏ mặc tranh chấp chủ quyền mấy hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương không? Chết tiệt, sao mới một đêm thôi mà Hoa Quốc đã xuất hiện một tên khủng bố như vậy chứ! Gì cơ? Hỏi bọn ta tại sao lại khẳng định cái tên đứng trên đầu con rồng xanh lam kia là thần của Hoa Quốc hả? Hỏi thừa! Hình ảnh từ vệ tinh rõ nét quá kìa! Tóc và mắt đều đen như mực! Diện mạo rõ ràng toàn đặc điểm của mỹ nam Hoa Quốc. Hai nước Nhật Bản và Hàn Quốc láng giềng đau khổ vô cùng; rõ ràng ở rất gần, tại sao không phải của nước họ chứ?! Sau đó lại thấy không cam lòng. Có khi đúng là của họ thật nhưng lại bị Hoa Quốc chết tiệt giành trước một bước cũng không chừng!
Nhưng dù cho có không cam tâm đến cỡ nào thì cả đám đều phải ngoan ngoãn lui về sau khi xem “Phát sóng trực tiếp Thái Bình Dương” long trời lở đất kia. Dù sao thì thực lực hiện nay của Hoa Quốc đã rất mạnh, giờ có thêm vị này nữa, dù là quốc gia hùng mạnh nhất phương Tây bấy giờ cũng phải suy xét kỹ càng.
Suy cho cùng, có thể dùng sức mạnh của một người chấn động cả thế giới, thậm chí là vệ tinh ngoài Trái Đất thì có khi tất cả những người có siêu năng lực trên thế giới cộng lại cũng không phải đối thủ. Người ta nói rằng phương Tây cũng có thần, không biết liệu vị thần này đã sẵn sàng để “Vương gặp Vương” chưa?
So với tâm trạng rối rắm của lãnh đạo các nước khác thì các ông lớn của Hoa Quốc vui vẻ, rộn rã còn hơn cả ngày Quốc Khánh.
Bộ Kinh tế, Bộ Chính trị, Bộ Ngoại giao đã bắt đầu suy nghĩ xem nên tận dụng thời cơ mở rộng quyền lợi của mình thế nào, mà một vài thế lực trong nước thì đang tìm mọi cách lan tin để vị Thủy thần kia có thể tiếp nhận thế lực của mình trước. Thử nghĩ xem! Nếu Thủy thần có thể nghe theo họ thì họ chính là bá chủ thế giới rồi!! (…)
Về mấy tên đầu óc có vấn đề này, boss lớn nhất quốc gia tâm sự với cấp dưới của mình trong Nhóm [10] Lãnh đạo:

[10] Nhóm trò chuyện trên mạng xã hội, như WeChat bên Trung, tương tự như Zalo hay Messenger.

Boss: Đừng có làm mấy chuyện như đầu bị nhúng nước đó. Các cậu cũng thấy những gì mà vệ tinh ghi lại rồi, đó không phải là thứ mà sức người có thể đối mặt được. Làm kẻ thù với y cũng giống như đối đầu với “các tồn tại phi khoa học” trước đây vậy, chỉ mang họa đến cho đất nước. Chúng ta đã là đầy tớ và lãnh đạo của nhân dân thì trách nhiệm lớn nhất là ít nhất phải đảm bảo sự an toàn và hòa bình cho người dân. Đây không phải thoái nhượng, mà là khoan dung.
Lão Hồ Chính phủ: Sếp nói rất đúng!
Lão Vương, lão Trương, lão Lý, lão Bạch: Sếp nói rất đúng! . Đờ mờ, bị con hồ ly thối giành trước rồi.
Boss: À, có điều, vẫn nên phái vài người đến công viên giải trí huyện Hải Nguyên xem thế nào. Vị ấy có thể không rõ lắm chuyện ở nhân gian bây giờ. Lão Hồ, cậu cử người đến làm thư ký cho người đó đi. Có chuyện gì thì mau chóng báo cáo, vậy thì chính phủ cũng dễ ứng phó.
Lão Hồ Chính phủ: Rõ!
Sau đó, lão Hồ gọi thư ký Thục đến.
“Tiểu Thục! Cậu theo tôi cũng được vài thập niên rồi, bây giờ tôi giao cho cậu một nhiệm vụ gian khổ, cậu có thể cam đoan hoàn thành được không?”.
Thư ký Thục đang đứng phía sau lão Hồ lộ vẻ mặt tang thương: “Tôi có thể từ chối không?!”.
Cục trưởng Hồ: “Nói gì đấy! Mau đi bưng trà rót nước cho vị kia đi! Từ bây giờ cậu chính là thư ký riêng của ngài ấy đó! Thử nghĩ xem, làm thư ký cho một đại thần, nhất định cậu sẽ hưởng rất nhiều ích lợi từ nó!”.
Thư ký Thục cực kỳ muốn liếc mắt xem thường ông sếp của mình, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Anh chà chà mặt, nở nụ cười mà mình cho là tự nhiên nhất, bưng một ấm trà Long Tĩnh thượng hạng đến phòng VIP — Sau khi vòi rồng khủng khiếp trên đại dương biến mất, trên con thuyền đã trốn đi của họ liền xuất hiện một người thanh niên tóc dài mặc đồ xanh lam. Diện mạo của thanh niên này khá tuấn mỹ, tao nhã. Cả người y toát nên hơi thở ôn hòa, thân thiết. Nhìn thoáng quá thì trông như “quân tử phong lưu, phóng khoáng” mà sách xưa mô tả vậy. Nhưng toàn bộ người và yêu trên thuyền đều biết rõ vị này là ai. Có vài tiểu yêu bị vị này dọa đến nỗi trở về nguyên hình rồi rúc vào trong góc. Mà ai kia cũng khá tự giác ngồi ở mũi thuyền, hỏi vị trí của công viên giải trí.
Sau đó, y được Tổng cục Lực lượng Đặc biệt mời về. Nói hoa mỹ thì chính là phải tự đưa cho y tất cả những gì đã chuẩn bị thì mới yên tâm.
Có điều, ắt hẳn y cũng biết đó chỉ là cái cớ. Đất nước cần có người ở cạnh y để ý. Dù sao đây cũng là nhân vật thuộc cấp bậc vũ khí hạt nhân đó. Nhỡ y không kìm được mà muốn diệt thế cho vui thì toàn bộ nhân loại không thừa nhận nổi đâu…
Du Nhạc Nguyên ngồi trên chiếc sô pha bọc da xem TV. Khoảng một tiếng trước thì cạnh y xuất hiện hai tên vệ sĩ nhìn điên điên — một tên có mái tóc xoăn dài, da hơi xanh, đôi mắt to trông hơi đần; nếu nhìn kỹ sẽ thấy tóc của hắn hơi nhúc nhích! Một tên khác thì nhìn còn phiền lòng hơn, cao ít nhất phải hai mét hai! Cơ thể như không xương vậy, cứ một chốc lại uốn tới uốn lui. Cả hai đều mặc áo may ô và quần cộc, hoàn toàn không để ý bây giờ đã là mùa thu cuối tháng 10.
Thư ký Thục vừa bưng trà vào liền bị hai tên vệ sĩ quái lạ kia dọa cứng đờ.
Thật quen thuộc! Thật đáng sợ! Cái mùi này! Hai người này chắc chắn chính là hai con quái vật biển dưới vực sâu kiaaaaaaa!
 “A, đến rồi? Từ giờ cậu sẽ là thư ký riêng của ta, đúng không? Yên tâm đi, ta luôn rất tốt với người của mình. Hơn nữa, màu sắc của cậu không tệ, hẳn sẽ vui lắm đây. ^_^”.
Thư ký Thục nhất thời run lên, anh nơm nớp lo sợ rót trà, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu tôi màu đen hay xám thì sao?”.
Du Nhạc Nguyên nhìn sang: “Ai da, ai da, vậy thì chính là côn trùng có hại rồi. Phải bóp chết”.
Thư ký Thục: QAQ! Mẹ ơi! Cám ơn ngài đã kiếm cho con ông ba giống chuột vàng! Không thì ngài đã phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi!!
“Ôi chao, đừng sợ. Cậu xem, vì để các cậu có thể thích ứng được, ta đã phong ấn phần lớn sức mạnh rồi. Nếu giờ cậu đã đến, vậy chúng ta đến công viên giải trí kia thôi chứ nhỉ? Dẫu sao, vẫn nên ở địa bàn của mình thì mới thấy an tâm hơn, đúng không?”.
Thư ký Thục điên cuồng gật đầu, sau đó chạy ra ngoài rồi vèo trở về cùng một đống đồ.
Du Nhạc Nguyên nhìn thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, điện thoại linh lực chuyên dụng và vài tấm thẻ ngọc [11] ghi lời chỉ dẫn trong ba lô nọ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Không thể không nói, so với đám thần, tiên, tu sĩ đáng ghét vạn năm trước thì nhân loại tuy nhỏ yếu nhưng lại rất thông minh và biết điều, vẫn luôn được lòng y hơn.

[11] Thẻ tre bằng ngọc

Vì thế, Thủy thần đại nhân quyết định, nể tình bọn họ làm việc lẹ làng, dứt khoát từ đầu tới giờ, y sẽ điều hành công viên giải trí kia thật tốt; chỉ cần không ngu ngốc tới chọc vào y, trước hết… cứ như vậy đi.
Dù sao, là một vị thần, thời gian sắc bén, dài đằng đẵng đã khiến y lĩnh hội được rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi y đã không biết rằng sau khi vạn vật sinh ra thì sẽ có “thất tình lục dục [12], vui giận yêu ghét”.

[12] Thất tình là bảy sắc thái khác nhau của biểu cảm con người như vui, buồn,… ; lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu mến hay muốn ân ái với ai đó. [Nguồn: chi tiết tại 35express]

*************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét