Edit + Beta: Carly
Chương 54:
Mái tóc ngắn màu lam, khuôn mặt
kiên nghị, góc cạnh, đôi mắt xám sắc bén tựa dao, cả người toát lên sự nghiêm
túc, cẩn trọng, áo quần không cầu kì mà sang trọng, gọn gàng, vừa người; khác
với Efide ôn hòa, tao nhã, thủ tịch Nhà đương nhiệm Charon tựa như kỵ sĩ thời
Trung Cổ xa xưa, giữ vững nguyên tắc, không dễ thỏa hiệp.
Harry bình thản ngồi trước mặt
anh ta, bàn tay để dưới bàn nhẹ nhàng vuốt ve chú rắn nhỏ đang ngủ say trên cổ
tay.
“Điện hạ”. Cheraf đặt một ly
hồng trà ở trước mặt Harry. Mỗi một động tác đều phù hợp với quy củ lễ tiết của
quý tộc, không sai một ly như dùng thước đo vậy, sau đó thẳng người ngồi cạnh
Charon.
Đối mặt với ánh mắt của hai
người, Harry khẽ rũ mi, nhấp một ngụm trà nóng, bình thản lên tiếng: “Chẳng hay
hai người gọi tôi đến đây có việc gì?”. Draco đưa cậu đến đây xong liền rời đi,
trong phòng này cũng không có bóng dáng các thủ tịch khác. Ánh mặt trời chiếu rọi
xuyên qua những dây leo uốn lượn trên trần nhà, trong hơi thở toàn là hương hoa
thoang thoảng. Đây là phòng khách mà các thủ tịch Slytherin luôn dùng để tụ
tập, nghỉ ngơi, mọi vật trang trí đều thuộc cấp bậc thượng hạng.
“Chỉ muốn gặp người thừa kế thế
hệ này một lần thôi. Harry, tôi gọi cậu vậy được chứ? Không biết cậu thấy Nhà
Slytherin hiện tại thế nào?”. Charon vào thẳng vấn đề, trong mắt ẩn chứa thăm
dò và soi xét.
“Cũng được”. Harry mập mờ đáp
lại. Cậu vẫn chưa hiểu rõ hai người trước mặt, sao có thể vừa gặp đã nói thật.
Hai người hiển nhiên không hài
lòng với câu trả lời này. Cheraf khẽ nhíu mày, mặt mày nghiêm túc hơn, gương
mặt góc cạnh rõ tuấn tú nay tăng thêm chút lạnh lẽo khiến người ta phải né
tránh.
“Điện hạ, Slytherin là hậu
thuẫn trung thành của ngài, ngài không cần phải phòng bị chúng tôi như vậy. Xin
hãy nói cho chúng tôi biết ý nguyện của ngài”.
Harry bình thản nhìn anh ta.
“Slytherin hiện tại sao? Bất kể
là trong trường học hay trong thế giới pháp thuật, đều không có thanh danh gì
tốt. Tuy giới pháp thuật vẫn do quý tộc nắm quyền, nhưng Hội Phượng Hoàng với
Dumbledore đứng đầu và Bộ Pháp thuật do Fudge lãnh đạo đều đang chèn ép thế lực
quý tộc mà các Slytherin cầm đầu. Nội bộ trường học và các Nhà chia đàn xẻ
nghé, các thế lực trong Nhà đấu đá lẫn nhau, ngay cả Thủ tịch Nhà cũng phân
chia thế lực, đúng là thú vị”.
Từ tư liệu thì có thể thấy tuy
nội bộ Nhà Rắn trước đây cũng có đấu đá nhưng Thủ tịch Nhà vẫn là lãnh đạo của
mọi người; ít nhất không có ai dám công khai đối chọi. Bây giờ, trong các Thủ
tịch lại xuất hiện phe đối lập, phe Ogg kia là cái quái gì mà lại có thể thách
thức uy nghiêm của Thủ tịch Nhà. Charon trông cũng không phải dạng người vô
năng. Suy cho cùng, vẫn do địa vị của Thủ tịch Nhà trong Nhà Rắn hiện nay đã bị
hạ thấp, không thể trở thành lãnh đạo tinh thần của chúng học trò, chỉ có thể
có được sự cung kính nhất thời chứ không phải sự kính trọng, sợ hãi và cả lòng
trung thành.
Sắc mặt Charon biến đổi, mắt
lóe lên sự sắc bén, tức thì biến thành nét chua xót rồi biến mất.
“Phải, Slytherin bây giờ trong
ngoài đều gặp khó khăn, tôi cũng chịu trách nhiệm rất lớn. Nhà chúng ta luôn
tuân thủ quy tắc tôn thờ kẻ mạnh. Thế nhưng, vài năm nay vẫn không xuất hiện vị
vương giả nào có thể khiến tất cả mọi người trung thành. Tuy tôi ngồi ở cái ghế
này nhưng lại không có năng lực áp chế toàn bộ dị nghị”.
Áp chế toàn bộ dị nghị? Chút
khinh thường lướt qua trong mắt Harry. Diệt trừ toàn bộ những người trái ý với
mình, vậy thì có gì khác Voldemort chứ? Rốt cuộc vẫn do quá khát khao quyền
lực, muốn chi phối ý nghĩ của mọi người, loại trừ toàn bộ những ai bất đồng ý
kiến với mình, lại không biết rằng chính cách làm đó mới là nguyên do khiến
người khác chống đối.
Charon không nhìn ra biểu cảm
trên mặt Harry, anh nhìn chăm chú cậu bé vẫn luôn bình thản, kiên định lên
tiếng.
“Harry, tôi hy vọng cậu có thể
xây dựng lại vinh quang của Slytherin”.
Vừa dứt lời, Cheraf bên cạnh
cũng khẽ khom người theo bản năng, nghiêm túc chờ cậu đáp lại.
Thiếu niên thanh tú bỗng nở nụ
cười, ngẩng đầu để lộ đôi mắt xanh sâu thẳm với hai người đối diện, lạnh lùng
không có chút ý cười, đối lập rõ rệt với biểu cảm trên mặt.
“Anh muốn xây dựng lại vinh
quang của Slytherin, hay là, vinh quang của chính mình?!”. Xem cậu như một cây
giáo, không sợ bị đâm trúng tay à. Muốn đẩy người thừa kế lên nắm quyền để tạo
thế cho mình, tính toán hay lắm. Cậu không hề thấy chút kính sợ nào trong đôi
mắt xám của anh ta, có cố kỵ đấy, nhưng tuyệt đối không có vẻ gì là cung kính.
Còn nói cái gì mà vinh quang của Slytherin, bỏ cái dã tâm rành rành trong mắt
của mình đi đã, ngay cả Cheraf còn chân thành hơn anh đấy.
Sắc mặt Charon thay đổi, bàn
tay đặt trên tay ghế siết chặt, đôi mắt xám khẽ nheo lại. Miệng Cheraf khẽ run,
yên lặng không nói gì.
Thật ra Harry không ngại thái
độ này của Charon. Dù sao bây giờ người ta vẫn là Thủ tịch Nhà, sao có thể vì
sự xuất hiện của người thừa kế mà giao nộp quyền lực được. Cái huyết thống tối
cao cũng chỉ có tính tương đối thôi, khi nó xung đột với ích lợi của mình thì
ai thèm để ý huyết thống đó có phải máu trong hay không chứ. Chỉ là, khi cậu
không hề chủ động chọc vào họ thì Charon không nên động tới cậu.
“Charon Saul, đừng tiếp tục
thăm dò tôi nữa. Harry Potter tôi, quả thật là người thừa kế Slytherin”. Con ngươi
xám của thiếu niên lạnh lùng trước mặt co rút lại. Harry không để ý đến sự chấn
động của hai người, khóe môi cong lên đầy rét lạnh.
“Hôm nay các anh mạo phạm tôi,
tôi sẽ không so đo. Nhưng nhớ cho kỹ, tôi không rảnh rỗi chơi trò tranh giành
quyền lực với các anh. Nếu thật sự chào đón người thừa kế này thì ngoan ngoãn
giao quyền lực ra, nếu không được thì đừng động vào tôi”. Chân mày nhướng lên
đầy phẫn nộ và áp bức, ma lực chấn động quanh người tỏ ý răn đe thiếu niên đối
diện. Sự uy nghi tích lũy từ những năm tháng ngồi ở địa vị cao dần hiện lên
trên gương mặt thanh tú của cậu.
Charon nhíu mày, chợt phát hiện
mình đã đánh giá thấp thiếu niên này. Anh đang tính nói gì đó, cổ tay áo bên
trái của Harry đột nhiên nhúc nhích, một cái đầu nho nhỏ xanh lục biếng nhác
chui ra, cơ thể nhỏ bé di chuyển theo hình chữ S tiến về phía bánh trái trên
đĩa.
Nhìn lớp vảy xanh lục và cả đôi
mắt vàng óng của con rắn nhỏ trên bàn, cơ thể hai người bỗng cứng đờ, nội tâm
xoay chuyển muôn vàn tâm tư.
【
Tiểu Lục, đừng chạy ra ngoài lung tung 】. Harry bình tĩnh dạy dỗ thú
cưng của mình.
【
Nhưng mà, chủ nhân, tiểu Lục đã chưa ăn gì hai ngày nay rồi ~ 】. Tiểu Lục uất ức nói, vừa oán
giận, vừa dùng cơ thể siết bánh ngọt mềm mịn thành miếng nhỏ. Hành động vừa
đáng yêu lại đầy nhân tính hóa khiến cơ thể hai người bên cạnh cứng nhắc hơn.
Dù đã cố che giấu nhưng trong mắt Charon cũng dần hiện lên vẻ sợ hãi, mà ánh
mắt Cheraf thì cuồng nhiệt hơn nhiều.
Harry đưa tay nhấc đuôi rắn nhỏ
lên, nhìn nó xoay tới xoay lui trong không trung. 【 Mi không ăn gì hai ngày là vì mi đã ngủ li bì hai ngày rồi,
đừng có làm nũng với ta! 】.
Rõ ràng lần đầu còn mang dáng vẻ điềm tĩnh, oai phong của bậc trưởng giả, sao
bây giờ lại thành con rắn mềm nắn rắn buông, vô lại hết ăn lại nằm thế này, cậu
chưa bao giờ biết Tử xà cũng có thể đa nhân cách.
Miệng chú rắn nhỏ ngậm một
miếng bánh ngọt, kêu ưm a rồi nuốt hết bánh vào, cái bụng nhỏ lập tức gồ lên. Nó
cong người, liếm liếm đầu ngón tay của Harry lấy lòng, rồi con rắn nhỏ lại bò
lên cổ tay cậu, lanh lợi quấn thành một vòng.
Harry liếc mắt nhòm hai người đang
nhìn chằm chặp chú rắn nhỏ trên cổ tay mình, tao nhã đứng lên, trực tiếp rời
đi. Vừa ra khỏi cửa, tiếng của Noah liền vang lên trong đầu.
【
Chủ nhân, ngài từ chối họ đi theo sao? 】.
【
Họ đâu có thật lòng muốn đi theo ta, Noah. Với lại, mi nghĩ khi ta đối đầu trực
tiếp với Voldemort, đám thiếu niên này có mấy người sẽ tiếp tục làm việc cho ta
】.
【
Nhưng, chủ nhân, họ thật sự là những thuộc hạ rất có tiềm năng 】 .
【
Có tiềm năng thì sao, ta không muốn bị người ta đâm sau lưng vào lúc mấu chốt
đâu. Mấy thiếu niên quý tộc này không giống với những người ta dẫn dắt trước
đây, bọn họ không thể trao cho ta toàn bộ lòng trung thành, lợi ích gia tộc mới
quan trọng nhất trong lòng họ 】
.
【 Vậy thì trói chặt lợi ích gia tộc họ
với chủ nhân đi. Thật ra, chủ nhân, ngài vốn dĩ chỉ không thích gánh trách
nhiệm thôi đúng không 】
.
Trúng tim đen rồi… Cậu không
thích có người đi theo mình thì sao chứ. Lưng gánh quá nhiều trách nhiệm tức là
biến số trong kế hoạch cũng sẽ nhiều hơn. Huống hồ cậu đã có được di sản của
Slytherin, thu Tom làm quỷ nô, tiêu hủy ba Trường Sinh Linh Giá hòn đá phù
thủy, vương miện, mặt dây chuyền, có giáo sư Sev và Lucius làm hậu thuẫn, cậu
không cần lãng phí thời gian vào lực lượng trung thành không vững chắc này.
Đưa tay vẩy đi vụn bánh ngọt
nhóc rắn cọ lên tay áo mình, bước chân Harry không dừng lại tiến thẳng về vách
tường phía trước. Dường như có tơ lụa vuốt qua hai má, trước mắt bỗng sáng lên,
một thư viện có kích cỡ chừng một sân bóng lớn xuất hiện trước mặt cậu. Một
loạt giá sách sát nhau được chất đầy sách; khi rút một quyển ra, không gian
giữa các giá sách sẽ mở rộng, sau đó hiện ra một bộ bàn ghế thoải mái, trên đó
còn đặt sẵn cả tấm da dê mới tinh.
Mà thư viện tràn ngập sách pháp
thuật bị cấm và không xuất bản nữa này, chính là một phần di sản mà cậu được kế
thừa. Harry khẽ xoa ngực, những hoa văn phức tạp còn lưu lại trên đó là thứ
chứng minh địa vị người thừa kế của cậu. Ở Hogwarts, chỉ cần cậu đi qua bất kì
vách tường nào cũng có thể đi đến phòng của Slytherin mà cậu muốn. Ngoại trừ
thư viện này, còn có một Phòng chứa Bí mật chất đầy tiền bạc châu báu và vật
phẩm quý giá, một phòng ngủ sang trọng, thoải mái, một căn phòng đầy những đồ
vật pháp thuật, một phòng thí nghiệm độc dược, trong đó thậm chí có cả những công
thức viết tay của ngài Slytherin.
Tuy mấy thứ có năng lượng quá
mạnh mẽ trong Phòng chứa Bí mật đều được yếm cấm chú, thực lực hiện tại của cậu
cũng chưa đủ để hủy bỏ chúng, nhưng những thứ khác trong Phòng chứa Bí mật cũng
đủ giúp cậu đề cao thực lực.
Quan trọng nhất là một phần tư
chủ quyền của Hogwarts. Với một phần tư đặc quyền này, cậu có thể trục xuất bất
cứ ai không tôn trọng Slytherin ra khỏi tòa lâu đài, đương nhiên, không bao gồm
giáo sư và hiệu trưởng. Thế nhưng, cậu có thể tước đi vài quyền lợi trong
Hogwarts của các giáo sư, huống hồ các Nhà khác vẫn chưa xuất hiện người thừa
kế, tức là, chỉ cần không ảnh hưởng đến ích lợi của trường, toàn bộ Hogwarts sẽ
ưu tiên mệnh lệnh của cậu.
Tuy hiệu trưởng vẫn có rất
nhiều đặc quyền trong Hogwarts, nhưng Harry có thể hạn chế Dumbledore trong các
hoạt động của nhà trường. Lúc trước, Harry cũng không ngờ di sản của Slytherin lại
kếch sù như vậy, cậu được nhiều hơn cả mong đợi.
Ngón tay lướt qua từng gáy
sách, Harry dần cong môi lên, đôi mắt xanh lục thoáng hiện ý cười có thể say
chết người. Tuy cậu trông có vẻ thế đơn lực bạc nhưng bây giờ cậu đã có khả
năng kiểm soát tình hình. Để cậu xem xem, mấy người này đang tính toán cái gì,
ai có thể đoạt được thứ thuộc về cậu. Dù là ai, cậu cũng sẽ khiến kẻ đó trả giá
đắt!!
Chương 55:
Qua lễ rửa tội của một đêm mưa
to tầm tã, con đường bằng đá màu lam nhạt trông có vẻ sạch sẽ hơn. Bước chân đi
qua vang lên tiếng lộp cộp, một người đàn ông mặc áo chùng đen tao nhã đi đến,
vạt áo khẽ bay, từ cổ tay áo lộ ra những ngón tay trắng ngần thon dài, móng tay
sắc nhọn, đôi môi dưới vành nón tái nhợt như bị bệnh, cằm trơn láng, trông cẩn
thận lại kín đáo.
Một lằn sóng chậm rãi hiện lên từ
bên hông gã, tạo ra những đường cong khó nhận ra. Nó dần bò lên ngực gã, rồi để
lộ một phần lưỡi rắn liên tục thè ra bên cổ áo.
【
Tom? Chúng ta đi đâu vậy? 】.
【
Khu rừng ở ngoại ô 】 .
【
Ở đó có đồ ăn không? 】
.
【
Suỵt ~ 】 . Một ngón tay nhẹ
nhàng đặt lên đôi môi hồng nhạt đầy quyến rũ, người đàn ông mỉm cười, đôi mắt
đỏ như máu lại lạnh băng.
【
Im lặng nào, bé con, ta cần tập trung tinh thần 】 .
Con rắn nọ thè lưỡi rồi rụt
vào, sau đó chậm rãi bò trở vào áo Voldemort.
Phải, gã cần tập trung tinh
thần. Nếu không, sao có thể phát hiện mảnh hồn kia vẫn luôn bám theo gã chứ.
Người đàn ông cúi đầu khẽ cười, âm thanh trầm thấp đầy từ tính tựa như tiếng cello
vang vọng trong hẻm nhỏ.
Gã năm 16 tuổi vẫn còn quá trẻ,
cũng quá xem thường Voldemort này rồi. Nó nghĩ với sức mạnh kỳ quái kia thì sẽ
không bị ai phát hiện sao? Dù hiện tại mối liên hệ giữa hai mảnh hồn đã không
còn nữa, nhưng gã vẫn có thể phát hiện có người theo dõi mình.
Năm đó, người muốn giết gã
nhiều vô số kể, gã có phương pháp riêng đối phó với người ẩn nấp xung quanh
mình. Hiển nhiên, gã năm 16 tuổi tuy đủ vĩ đại nhưng không có năng lực như bây
giờ.
Ok, Tom bé nhỏ ~~ cùng chơi một
trò chơi nào. Khẽ nhấc mũ áo, người đàn ông để lộ gương mặt tuấn mỹ làm kẻ khác
phải căm ghét, khóe miệng nở nụ cười mê người lại khiến người ta thấy ớn lạnh.
Một làn gió thổi qua cuốn bay lá rụng dưới đất, trong nháy mắt, trên con đường
bằng đá không có một bóng người.
……………
Đóng sách lại, Harry mệt mỏi
không ngừng xoa ấn thái dương đau nhức. Quả nhiên vẫn quá miễn cưỡng, cơ thể
hiện tại không đủ sức để cậu học tập pháp thuật đến mất ăn mất ngủ như vầy. Mặt
mày tái xanh của cậu hiện rõ hậu quả của việc tiêu hao quá nhiều tinh thần lực
trong dạo gần đây.
Mỗi lần Noah khuyên, cậu đều
không nghe. Hổm nay cậu rất điên cuồng, vì niềm khao khát với tri thức và việc
đề cao sức mạnh, cũng vì để tránh né ông cha đỡ đầu làm người ta phải đau đầu
kia của mình.
Không biết có phải vì bản năng
của động vật hay không, mà Black luôn thăm dò, nghe ngóng cuộc sống của Harry ở
thế giới Muggle. Hỏi địa chỉ, họ tên của những Muggle này, thậm chí có hôm còn
mang đống giỏ trái cây xông vào phòng ngủ của cậu bảo phải cám ơn những Muggle
đã hết lòng chăm sóc con đỡ đầu của chú ta. Trời ạ, bảo cậu đi đâu kiếm gia
đình đó để Black tới tặng giỏ trái cây đây. Đáng hận nhất là những người biết
rõ chuyện lại không ai nói cho Sirius những gì Harry đã trải qua, cậu cũng
không thể chính miệng nói với cha đỡ đầu của mình là con đỡ đầu nhỏ tuổi của
chú năm đó đã bị người ta XXOO, OOXX thế nào được.
‘Rầm’. Cánh cửa mở toang,
Sirius mặt mày rạng rỡ đi vào. Chú giang tay, trực tiếp ôm lấy cậu bé ngồi trên
ghế, xoay vòng vòng trong phòng.
“Chào, Harry thân yêu, hôm nay
chúng ta đến thế giới Muggle đi. Đi xem cái gì mà điện… A, điện ảnh đó. Ắt hẳn
con đã từng đi xem rồi ha, dẫn cha đỡ đầu đi mở mang kiến thức nhé?”. Âm thanh từ
tính của người đàn ông xen lẫn chút ngây thơ của trẻ con, phối với nụ cười xán
lạn như ánh mặt trời kia, rất dễ làm người ta có cảm tình.
Trong lòng Harry cũng rất bất
đắc dĩ. Đôi mắt trong suốt sáng rỡ của Sirius làm cậu có hơi choáng. Phía sau
chú dường như có một cái đuôi xù lông đang lắc qua lắc lại liên hồi, có phải do
Black này ở trong trạng thái hóa thú quá lâu rồi không, mà dường như cậu nhìn
thấy một con chó to lông rậm đang thè lưỡi với mình.
Harry giơ tay đẩy gương mặt anh
tuấn của chú sang bên. Ngoài cửa bỗng có khí lạnh thổi vào, cánh tay ôm Harry
của Sirius siết chặt, mặt đầy đề phòng nhìn người đàn ông tỏa khí lạnh toàn thân
đứng ở cửa.
“Này, Snivellus [1],
mày đến đây làm gì?”.
[1] Snivellus: biệt
danh của Snape do nhóm Marauder đặt. Snivel có nghĩa khóc sụt sịt, khóc chảy
nước mắt nước mũi. Snivellus là cách chơi chữ dựa trên tên Severus. [Nguồn: luinie]
Dường như chú đã ở trong
Azkaban quá lâu, thế giới này đã thay đổi quá nhiều. Cái nón phân viện mắt mờ
kia lại cho Harry vào Slytherin, hơn nữa còn có quan hệ tốt với Snivellus làm
chú phải ghen tị. Bạn bè của Harry lại là thằng nhóc chết tiệt nhà Malfoy, xung
quanh con đỡ đầu của chú không có lấy một Gryffindor. Lúc vào hầm, ánh mắt của
các Slytherin xung quanh khiến chú rất khó chịu, Sirius thần kinh thô đột nhiên
thấy cực kỳ bất an.
“Nếu mày có mắt thì nên biết
bây giờ Harry cần nghỉ ngơi, chứ không phải chạy tới thế giới Muggle ngu xuẩn
xem cái thứ điện ảnh nhàm chán đó!”.
Snape lạnh lùng mỉa mai, trong
mắt lại thoáng lóe lên bóng tối sâu thẳm. Ánh mắt đầy chán ghét, oán hận của
Sirius nói rõ Harry đã biết những gì hắn làm năm đó, cậu đã biết hắn chính là
người tiết lộ nội dung lời tiên tri cho Voldemort, rồi tạo ra một loạt bi kịch
sau này. Nghĩ đến đây, tim Snape không ngừng quặn đau.
“Giáo sư Sev”. Harry khẽ gật
đầu với người kia, giơ tay vỗ vỗ vai Sirius, ý nói chú thả cậu ra.
Sirius ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm
mềm của con đỡ đầu, quyến luyến cọ cọ rồi buông cậu ra.
“Harry Potter. Ta nghĩ trò biết
từ ‘lượng sức’ nghĩa là gì, nhìn mặt mày trò xem, trò đang đóng vai ma cà rồng
à?”. Trong mắt Snape lóe lên chút trách móc và tức giận.
Đôi mắt xanh của Harry thoáng
hiện ý cười, nhìn người đàn ông đầu bóng dầu trước mặt từ trên xuống dưới.
“Giáo sư, e rằng thầy không có
tư cách nói em đâu”. Từ khi cậu để hai tờ công thức độc dược gần như thất
truyền trong hầm thì trừ khi có tiết dạy, người đàn ông này căn bản chưa từng
rời khỏi văn phòng của mình, hai người họ có thể xem như kẻ tám lạng, người nửa
cân.
Snape cười khẩy, ném độc dược
trong người cho thiếu niên: “Chống đối giáo sư, cấm túc một tuần”.
Khóe môi người đàn ông vẫn vẽ
lên độ cong đầy mỉa mai theo thói quen nhưng đôi mắt đen kịt lại ẩn chứa chút
dịu dàng. Thái độ của Harry với hắn vẫn không thay đổi; tuy biết mình không nên
cầu mong gì xa vời, nhưng Snape vẫn dấy lên hy vọng với tình huống này. Nếu
Harry thật sự không để tâm đến những gì hắn làm lúc trước, vậy liệu hắn có thể
mưu cầu cho tình yêu của mình không.
Sirius nhạy cảm nhận thấy bầu
không khí êm dịu, ngầm hiểu giữa hai người, vội tiến tới ngăn trở tầm mắt Snape
nhìn con đỡ đầu của mình.
“Cấm túc cái gì mà cấm túc. Mấy
ngày tới Harry sẽ đến nhà tao”. Harry đáng yêu của chú lại bị đám Slytherin lây
nhiễm thành một cậu bé hờ hững, lạnh nhạt, mặt không có chút biểu cảm nào, con
đỡ đầu của chú phải hoạt bát, đầy nhiệt huyết chứ ~~
Snape nghe vậy thì cười khẩy
một tiếng: “Nhà? Tao không nghe nhầm chứ? Đồ chó ngu ngốc dơ bẩn như mày mà có
nhà sao? Cái nhà mà mày nói là phòng cho khách của Hogwarts à?”.
Năm ấy, hắn ghét nhất chính là
thái độ vội vã muốn thoát khỏi gia tộc này của Sirius. Không nhận ra sự đau
lòng và khuyên giải đằng sau cảm xúc phẫn nộ của người nhà, vì thứ gọi là tự do
của hắn ta mà gia tộc Black không biết đã phải trả giá bao nhiêu mới làm dịu
được cơn giận của Chúa tể Hắc ám.
Gia tộc Black bây giờ, đứa con
út đã mất tích từ lâu, Bella vẫn đang ở Azkaban, những người còn lại kẻ thì
chết, người thì ly tán, người thừa kế duy nhất lại là tên khốn kiếp đã vứt bỏ
gia tộc khi đó. Snape nghĩ vậy, trong lòng liền thấy ghê tởm khó tả nổi.
“Mày câm ngay!!”. Sirius siết
chặt nắm tay với vẻ mặt như muốn giết người, trong mắt thoáng hiện nỗi hối hận
và điên loạn, ma lực đã khôi phục hơn phân nửa bắt đầu bạo động. Sai lầm của
chú không cần tên độc mồm này nhắc nhở! Ánh mắt Harry đứng cạnh lóe lên tia
sáng, đưa tay giữ chặt lấy cánh tay người đàn ông.
Cậu biết người đi ra từ Azkaban
không ai có tinh thần bình thường. Thời gian này, tuy Sirius đã khôi phục lại
một chút, nhưng vẫn sẽ có dấu hiệu mất đi sự tỉnh táo và lên cơn điên loạn khi
bị kích thích.
“Cha đỡ đầu, cha đỡ đầu…”,
Harry khẽ gọi. Sự cuồng loạn trong mắt Sirius dần rút đi, có phần ngơ ngác nhìn
gương mặt thanh tú của con đỡ đầu của mình. Chú hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt,
rồi hơi xấu hổ, cười với Harry.
“Xin lỗi con, Harry”. Chú biết
mình có chút mất kiểm soát, nhưng nỗi áy náy với người nhà đã quanh quẩn trong
lòng chú gần mười năm. Đó là lỗi lầm lớn nhất chú phạm phải trong những năm
tháng tuổi trẻ lông bông, bồng bột. Giơ tay vỗ nhẹ gương mặt lạnh nhạt của Harry,
ngón tay Sirius nhẹ nhàng xoa má cậu.
“Harry, cha đỡ đầu đã kế thừa căn
nhà của nhà Black. Lễ Giáng sinh, con… có muốn đến đó với ta không?”.
Chú cũng có nhà, dù trong đó
chẳng còn người nhà nào trừ một con gia tinh già nua. Sirius hiểu ý của Snape,
Snivellus cho rằng chú không thể đảm nhận nghĩa vụ nuôi nấng Harry. Thế nhưng,
chú có thể chứng minh, dù trong gia tộc chỉ còn một mình chú, chú cũng có thể
cho Harry sự ấm áp của người nhà, Harry là con đỡ đầu của chú, sẽ không để
Snivellus cướp mất đâu.
Harry liếc mắt ngó người đàn
ông đứng ngoài cửa, lại ngoái đầu nhìn ánh mắt dè dặt đầy chờ mong của Sirius,
cậu thở dài trong lòng rồi gật đầu với chú. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua sau
lưng. Khi quay đầu lại, một góc vạt áo màu đen nhanh chóng biến mất khỏi tầm
mắt. Được Sirius mừng rỡ ôm vào lòng, đôi mắt xanh lục của Harry lúc sáng lúc
tối nhìn ngoài cửa không một bóng người.
Bước chân băng nhanh qua hành
lang trong tòa lâu đài, khắp người Snape như nổi cơn giông lạnh buốt. Tất cả
học trò đều biết điều đứng dán sát tường, câm như hến, đợi Xà Vương đi qua rồi mới
lau mồ hôi lạnh trên trán, trở lại bình thường. ‘Rầm’ một tiếng đóng sầm cửa
lại, Snape đứng trong phòng, ngực phập phồng dữ dội. Harry, Harry, lúc em đồng
ý yêu cầu của Black, có giây nào suy xét đến tôi không. Đây phải chăng là lựa
chọn cuối cùng của em.
Cơn lạnh lẽo trong nháy mắt từ
dưới chân lan ra toàn thân. Nhớ lại động tác gật đầu kia của cậu, lòng Snape
nặng trĩu. Dù hắn cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn bị bỏ lại sao? Rõ ràng đã gần
gũi hơn, rõ ràng quan hệ giữa cả hai đã dần có tiến triển tốt, Black chết tiệt!
Snape siết tay, nghiến răng, tên đó nên chết thối ở Azkaban mới phải!
Tiếng mở cửa vang lên, Snape
quay ngoắt lại. Bóng dáng nhỏ bé của thiếu niên lẳng lặng đứng ở cửa, đôi mắt ngọc
lục bảo phản chiếu hình dáng hắn.
“Sao trò không đi với tên cha
đỡ đầu ngu xuẩn kia của mình đi, đến đây làm gì?!”, Snape trào phúng.
Harry không đáp lời, vẫn yên
lặng nhìn hắn, chậm rãi bước đến trước mặt hắn.
“Rốt cuộc thầy nghĩ gì, Sev?”.
Cậu hiểu rõ sự bất an và mẫn
cảm của người đàn ông này, nhưng hai người không thể như thế mãi được. Cậu nhìn
hắn cố lấy can đảm lần này đến lần khác, cũng chùn bước hết lần này đến lần
khác, nỗi phức tạp trong lòng càng lúc càng rõ ràng.
Snape thầm thấy hoảng sợ. Đôi
mắt đen kịt nhìn sâu vào mắt cậu, hơi không chắc Harry có ý gì. Giờ cậu gọi hắn
thân thiết như vậy, lại khiến hắn dần thấy sợ hãi.
“Ta không rõ ý của trò, ta còn
phải làm thí nghiệm, trò nên đi đi”.
Trốn tránh sao? Trong mắt Harry
hiện lên sự thất vọng. Cậu hiểu tất cả băn khoăn trong lòng người đàn ông này,
nhưng không thể tha thứ thái độ cự tuyệt của hắn khi cậu vươn tay ra. Cậu là
người tùy hứng thế đấy; nếu ngay cả can đảm để yêu cậu cũng chẳng có, thì đến
lúc gặp khó khăn, bảo cậu làm sao tin tưởng tình cảm giữa cả hai đây.
“Xin lỗi đã làm phiền thầy,
giáo sư Snape”. Khôi phục lại xưng hô ban đầu, cảm giác đau đớn nhói lên trong
tim Harry, cậu bình thản xoay người. Ngón tay vừa mới chạm đến then cửa, một
bàn tay to đã vội vàng phủ lên mu bàn tay Harry, lồng ngực căng cứng kề sát
lưng cậu gần trong gang tấc, hơi thở nóng hổi nặng nề phả vào cổ.
“Đừng gọi ta như vậy”. Người
đàn ông phía sau cúi đầu không thấy rõ sắc mặt, nhấn mạnh từng chữ.
Harry buông bàn tay đặt lên
then cửa, xoay người đối diện trực tiếp với đôi mắt tối đen tràn ngập đau đớn,
vùng vẫy của người đàn ông. Một tay Snape siết chặt lấy eo Harry, tay kia nắm
vai cậu.
“Trò muốn nghe cái gì?! Rốt
cuộc trò biết cái gì?!”. Thái độ này, Harry, đừng cho ta hy vọng rồi đánh tan
nó. Một người đàn ông bị tình yêu dồn ép đến tuyệt vọng sẽ làm ra chuyện gì, ta
cũng không biết được đâu.
“Vậy tại sao thầy lại trốn
tránh?”. Harry thản nhiên hỏi ngược lại. Đã có đủ sức mạnh bảo vệ người bên
cạnh mình, Sev là người đầu tiên cậu thích; trốn tránh nhất thời thì cậu có thể
hiểu được, nhưng khi cậu định tiếp nhận tình cảm này, Sev không thể tiếp tục
trốn tránh nữa.
Tại sao hắn muốn trốn tránh? Cơ
thể Snape không ngừng run rẩy, con ngươi tối đen tựa vực thẳm co rút lại, nhìn
chằm chằm thiếu niên trước mắt.
“Chẳng lẽ em cứ nhất định muốn
biết thứ tình cảm xấu xí, dơ bẩn trong lòng ta?! Harry Potter, em biết bây giờ
tôi đang nghĩ gì không?”. Đôi mắt Snape tràn ngập tình yêu say đắm mà điên
cuồng.
“Ta muốn giam em trong lòng,
không để những người đàn ông khác nhìn em. Ta muốn có được em, muốn vào bên
trong em. Harry Potter, tình cảm u tối, kinh tởm như vậy, đây là điều em muốn
biết? Biết người đàn ông trước mặt em đây có nội tâm đen tối, hèn mọn đến chừng
nào sao”. Snape đau khổ nói, trái tim như đang run rẩy chờ đợi ánh mắt sợ hãi,
chán ghét của thiếu niên trước mắt.
Trong phòng, ngoại trừ tiếng
thở dốc của người đàn ông, không còn âm thanh nào khác. Harry chậm rãi cong môi
lên trong ánh mắt sững sờ của Snape.
“Em rất vui”, nắm lấy hai tay
lạnh lẽo của người đàn ông, Harry nghiêm túc nói.
“Nói vậy có nghĩa là anh thích
em sao? Thế thì, em chấp nhận”.
Yêu em không ngờ lại khiến anh
áp lực, đau đớn như thế. Xin lỗi, em rất ích kỷ. Cho dù anh có tự chán ghét bản
thân, có ý buông bỏ, em vẫn cứ ép anh phải nói ra tình cảm của mình, trước khi
chưa làm rõ được tình cảm của bản thân, bỏ qua ánh mắt giãy giụa, đau đớn của
anh.
Snape thấy ngực mình đau nhói,
lúc này mới nhận ra vừa rồi mình quên cả hô hấp. Lòng bàn tay được cậu nắm lấy
nóng rát, người đàn ông khàn giọng lên tiếng.
“Là ta nói cho Voldemort lời
tiên tri về em”.
“Em biết”.
“Là ta hại chết cha mẹ em”.
Người đàn ông nắm chặt lấy những ngón tay của cậu.
“Lỗi không phải của anh”.
“Là ta làm em lưu lạc ở thế
giới Muggle, rơi vào tay người kia”. Cánh tay người đàn ông đặt trên eo Harry
chậm rãi siết chặt.
“Không liên quan đến anh”.
Harry thở dài trong lòng, nghiêm túc nhìn Snape. “Đừng ôm hết mọi sai lầm vào
mình, Sev. Dù anh có lỗi, em cũng tha thứ cho anh”. Cho dù anh không tiết lộ
lời tiên đoán kia cho Voldemort, Dumbledore vẫn sẽ kiếm người khác truyền tin đi,
anh chỉ là vô tình bị Dumbledore chọn trúng thôi.
Hai tay Snape kéo mạnh, giam
cậu trong ngực mình. Ngón tay run rẩy chạm lên môi Harry. Đôi môi lạnh thế này,
sao lại có thể thốt lên những lời ấm áp như thế. Cúi đầu xuống, người đàn ông
nhẹ nhàng phủ lên môi cậu, mân mê từng chút một, cuối cùng chuyển sang mút
mạnh, điên cuồng liếm khắp mọi ngóc ngách trong miệng cậu.
Merlin, nếu đây là một giấc mơ,
tôi tình nguyện ngủ mãi không tỉnh giấc, sợ hãi hạnh phúc ngọt ngào này chỉ là
áng mây nơi chân trời, lướt qua trong phút chốc. Nếu đây là thật, tôi nguyện
đánh đổi tất cả, xin ngài hãy khiến thời gian dừng lại ở giây phút này, để tình
cảm của chúng tôi mãi vĩnh hằng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét