Edit + Beta: Carly
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 6:
Boss Nguyên tỏ vẻ muốn đi thị sát
công viên giải trí. Thư ký Thục và lão Chương, lão Đới tất nhiên phải đi theo,
lão đại nói hướng đông thì họ tuyệt đối không đi hướng tây.
Sau khi ra khỏi phân bộ của Tổng cục
Lực lượng Đặc biệt ở Hải Thành [13], thư ký Thục nói lão
đại và hai vị tiền bối của mình đứng chờ trước tòa nhà của phân bộ. Một chốc
sau, anh lái một chiếc SUV cao cấp đến.
[13] Một quận thuộc
thành phố Bắc Hải, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.
Du Nhạc Nguyên quan sát chiếc SUV một
lúc. Thư ký Thục cực kỳ thức thời lên tiếng giải thích: “Chiếc này từ giờ sẽ là
xe riêng của ngài. Tuy vật cưỡi hải long của ngài tráng lệ, quyền quý hơn,
nhưng ngài cũng biết đó, Chính phủ không cho phép, sợ dọa đến dân thường. Vậy
nên, ngài dùng chiếc này đỡ được không?”.
Du Nhạc Nguyên nhìn chiếc xe rồi khẽ
chậc một tiếng: “Ta không thích màu đen”.
Thư ký Thục lập tức tiếp lời: “Ngài
yên tâm, về rồi tôi sẽ đổi một chiếc màu khác! Xanh biển thì sao?”.
Nguyên đại thần liếc nhìn: “Không cần
phải phiền phức vậy”. Sau đó tùy tiện phất ngón tay một cái, chiếc SUV mới rồi còn
màu đen liền biến thành màu xanh biển. Sắc xanh này trông sâu thẳm lại sáng
màu, khỏi phải nói, khá là bắt mắt. Nhưng thư ký Thục suýt nữa đã xù lông!
“Lão đại! Ngài không thể tùy tiện
dùng phép ở đây được!”.
Du Nhạc Nguyên liếc anh một cái: “Yên
tâm, trừ các người ra thì không ai thấy được đâu. Ta đã chặn thị giác rồi”.
Thư ký Thục: “…”. Ai thấy không phải
trọng điểm, không được dùng phép thuật lung tung mới là trọng điểm! Nhưng bảo bảo
không dám nói QAQ!
“Hừm, lái thế nào? Cậu tới lái thử ta
xem”. Du Nhạc Nguyên ngồi vào ghế phó lái như lẽ đương nhiên. Vài tiếng ở phân
bộ Hải Thành đã đủ để y hiểu khái quát về thế giới người thường hiện tại. Cũng
chính vì thế mà Du Nhạc Nguyên càng thấy loài người đúng là một chủng tộc vô
cùng thú vị. So với “loài người” ngu ngốc, vô tri vạn năm trước, thì con người
hiện tại đã có một thế giới và bộ quy luật riêng của mình. Mà họ cũng đang
thích nghi với những thay đổi của hành tinh này, những vị thần tiên từng cao
quý trước kia, người thì diệt vong, kẻ đã rời đi, còn con người thì vẫn tràn ngập
sức sống, đồng thời thống trị cả thế giới.
“Hừm, mất bao lâu thì đến huyện Hải
Nguyên? Trong đống đồ mà cậu đưa cho ta có máy tính bảng không? Lên mạng được
không?”. Nguyên đại thần cảm thấy mình cần phải biết thêm về tình hình hiện tại
của nhân loại bây giờ. Còn tư liệu về các yêu ma và người tu hành thì đã rất rõ
ràng, cụ thể trong thẻ ngọc mà thư ký Thục đưa rồi. Tóm lại, bây giờ là một thời
kỳ hòa bình hiếm hoi. Không thích hợp để diệt thế, giết người, đánh nhau, thích
hợp để mở công viên giải trí hơn.
“Có, có, có! Ở ngăn trong của cái ba
lô màu xanh đó!”.
Sau đó, Du Nhạc Nguyên lục lọi trong ống
tay áo, cuối cùng lôi ra một cái máy tính bảng, đồng thời có sẵn wifi.
Đến khi thư ký Thục lái chiếc SUV đến
huyện Hải Nguyên thì thông qua máy tính bảng, Du Nhạc Nguyên đã hiểu thấu đáo về
xã hội loài người.
“Lão đại, lão đại! Ngài xem máy tính
lâu vậy rồi, có suy nghĩ gì không?!”. Lão Chương và lão Đới ở bên cạnh nhìn
boss nhà mình nhanh chóng dùng máy tính bảng xem tin tức, hai người chưa từng gặp
thứ mới lạ như vậy thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Du Nhạc Nguyên nghe thế thì ngẫm một
chốc: “Ừm… Mở công viên giải trí là một công việc rất dễ kiếm được tiền. Quả
nhiên ta quyết định không sai”.
Lão Đới hoàn toàn không biết xấu hổ
lên tiếng tâng bốc: “Dĩ nhiên! Lão đại lúc nào chả đúng! Tiền có phải là cái
dùng để mua đồ không? Tôi nghe người ta nói, tiền chính là thứ luôn ở bên người
từ khi sinh ra đến khi chết đi!”.
Du Nhạc Nguyên gật đầu: “Phải, sau
khi kiếm được tiền thì ta sẽ mua máy tính cho hai ngươi. Bắt đầu từ hôm nay,
hai người các ngươi chính là nhân viên bảo vệ của công viên giải trí. Nghiêm cấm
bất cứ người hay yêu ma quỷ quái nào gây chuyện trong công viên giải trí của
chúng ta, không thì sẽ bị trừ lương”.
Tóc trên đầu lão Chương vô thức nhúc
nhích: “Lão đại, lương là cái gì? Có ăn được không?”.
Du Nhạc Nguyên nhíu mày: “Hải sản
ngươi ăn trên tàu hôm nay có ngon không?”.
Lão Chương theo phản xạ chảy nước miếng,
ra sức gật đầu: “Ngon! Cực kỳ ngon! Lão Chương tôi sống lâu như vậy, cứ nghĩ
mình đã bỏ qua nhiều món ngon như thế là thấy không thiết sống nữa!”.
Du Nhạc Nguyên ‘chậc’ một tiếng:
“Lương chính là tiền, tiền có thể dùng để mua hải sản mà con người làm”.
Nghe vậy, lão Chương tức khắc ngồi thẳng
người: “Lão đại! Tôi lấy mạng mình ra cam đoan, tuyệt đối sẽ không để công viên
của chúng ta xảy ra chuyện!!”.
Nguyên đại thần hài lòng gật đầu.
Nghe nói, nếu mở công viên giải trí thì cần phải có hai loại nhân viên cơ bản
là nhân viên an ninh và nhân viên vận hành. Bây giờ có nhân viên an ninh rồi,
còn nhân viên vận hành…
“Tới nơi rồi?”.
Thư ký Thục lập tức gật đầu: “Dạ, Đại
vương! Đã vào địa phận huyện Hải Nguyên. Đi thẳng một đoạn nữa chính là huyện lị
huyện Hải Nguyên, ở đó vốn có rất nhiều người thường sinh sống, nhưng từ sau
khi có chuyện ma quái xảy ra ở công viên giải trí thì mọi người đều dọn đi hết.
Không người thường nào ở lại nữa”.
Du Nhạc Nguyên nghe xong, khẽ gật đầu,
mở cửa xuống xe. Sau đó, y trực tiếp bay thẳng lên không trung, từ trên cao
quan sát cả huyện Hải Nguyên, Du Nhạc Nguyên nhíu mày.
“Địa thế thú vị đấy. Tứ thánh trấn ma
Sơn Hải thức”.
“Hửm? Là Tứ thánh trấn ma thật sao? Hừ,
là ngụy tứ thánh mô phỏng theo mà thôi, mà bây giờ chúng đều bị yêu ma thôn
tính rồi”. Lão Chương cũng bay đến cạnh lão đại nhà mình. Dù sao gã cũng là đại
yêu quái sống gần vạn năm, vẫn phải biết chút kiến thức đó.
“Chính vì vậy nên công viên giải trí
này mới biến thành nơi chí âm, được các sơn tinh, quỷ quái ưa thích? Không chỉ
âm khí nặng nề, mà ma khí cũng bốc cao ngút trời này”. Lão Đới bên cạnh bổ
sung: “Vậy nên giờ chúng ta đi đánh với yêu ma đó một trận rồi đoạt địa bàn hả
lão đại? Cứ yên tâm, không cần ngài lên sân, một mình tôi cũng có thể xử nó!”.
Ngay khi con cá hố vừa dứt lời, từ
trung tâm của công viên giải trí nằm ở giữa hai ngọn núi, một rừng, một biển, một
luồng hung khí khổng lồ phóng lên cao. Trong khoảnh khắc luồng khí này xuất hiện,
toàn bộ huyện Hải Nguyên liền như bị mây đen bao phủ, vô số tiếng khóc hô, kêu
gào giận dữ của yêu ma vang lên bên tai. Thậm chí, có bầy yêu ma bị ma khí xâm
nhiễm đến không còn lý trí còn phóng khỏi công viên giải trí rồi lao thẳng về
phía họ!!
“A ha! Lên mặt hả!”, lão Đới hừ một
tiếng. Tuy giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng thư ký Thục vẫn tinh mắt thấy được mặt
mày lão cá hố sắp biến thành thuồng luồng này đã bắt đầu đổ mồ hôi. Thư ký Thục
lập tức nằm sấp xuống đất. Ngay cả vị này còn thấy khó đối phó, có thể chọn một
công viên giải trí khác được không!!
Trong bốn người, chỉ có Du Nhạc
Nguyên đứng giữa không trung nở nụ cười với luồng ma khí cùng sát khí cao ngất
trời kia.
“Ái chà… Thật là, sao ta thấy ma khí
này có vẻ quen quen nhỉ? Nhưng cái tên mà ta quen, mạnh hơn ngươi gấp trăm lần!”.
Dứt lời, nụ cười trên mặt Du Nhạc Nguyên lập tức biến thành ý cười gằn gần như
điên cuồng. Y hoàn toàn không đếm xỉa đến nghìn vạn yêu ma đang bổ tới kia, chân
giẫm mạnh một cái ——!
Lấy y làm trung tâm, một làn sóng
xanh thẫm khuếch tán ra xung quanh. Vừa tiếp xúc với làn sóng này, đám yêu ma
ngay tức khắc hoảng sợ lùi về sau, nhưng chỉ phí công. Chúng nó nhanh chóng bị
làn sóng nọ bao vây, nuốt chửng, cuối cùng tan biến trong không khí!
Khi làn sóng biến mất, không khí của
cả huyện Hải Nguyên trong lành hẳn.
Mà Du Nhạc Nguyên lại tùy ý điểm nhẹ
vào bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Bốn giọt nước xanh trong như pha lê liền rơi
xuống hai ngọn núi ở hai hướng tây, bắc, vùng ven biển phía đông và khu rừng
phía nam của huyện Hải Nguyên.
“A! Lão đại! Sinh nguyên trân quý như
vậy, sao ngài lại dễ dàng đưa cho bốn con Tứ Bất Tượng [14] đó!!”.
Lão Chương nhìn bốn giọt nước kia với vẻ mặt như bị đoạt mấy trăm tấn hải sản,
kêu lên thảm thiết. Lão Đới cũng tỏ vẻ đau lòng vô cùng. Hai người họ chỉ ăn một
giọt sinh nguyên thôi là đã lập tức thoát thể biến hình, bốn con ngụy thánh thú
kia hoàn toàn không đáng yêu, trung thành như họ! Tại sao cũng được nhận sinh
nguyên!
[14] Tứ Bất Tượng
là thú cưỡi của Khương Tử Nha; nghĩa đen là bốn điểm không giống: sừng giống
hươu nhưng không phải hươu, mặt giống ngựa nhưng không phải ngựa, tiếng kêu giống
bò nhưng không phải bò, đuôi giống lừa nhưng không phải lừa; ở đây ám chỉ bốn
thánh thú kia chả ra sao cả.
Đúng lúc này, bốn tiếng kêu và tiếng
thú rống khác nhau vang lên. Tiếp đó, bốn bóng dáng từ tứ phía bay tới, dừng lại
trước mặt Du Nhạc Nguyên.
“Ô, thật đáng yêu”. Du Nhạc Nguyên
nhìn bốn nhóc nọ.
“Sau này trấn ma cho tốt, thuận tiện
làm người gác cổng cho ta được chứ? Bây giờ ta đang thiếu người, các ngươi có
thể phân ra Hóa thân [15] làm nhân viên soát vé.
Tiện thể, ngăn không cho bất cứ yêu ma quỷ quái nào ra vào công viên của ta”.
[15] Còn gọi là Ứng hóa thân hoặc Ứng thân, có
nhiều nghĩa tương ứng, ở đây có thể hiểu là hình người của bốn thánh thú. Có thể
xem các nghĩa khác ở Wikipedia.
Bốn tên gác cổng thực chất là đại yêu
thú đã sống gần vạn năm ngẫm nghĩ một chốc, cuối cùng đồng loạt gật đầu! Đi
theo lão đại sẽ có thịt ăn. Hiện giờ, vì nhiều lý do nên chúng nó đã rất suy yếu,
thậm chí còn bị yêu ma kia cắn trả. Vị thần tiên bố trí chúng nó ở đây đã ngỏm
từ lâu, có thể khiến chúng biến hình lần nữa thì đó chính là chủ nhân mới!
Vì thế, ngay sau đó, trước mặt nhóm Du
Nhạc Nguyên liền xuất hiện bốn “người” cực kỳ đặc biệt.
Một nhóc shota tai mèo nhìn cỡ mười một,
mười hai tuổi; một mỹ nữ mắt phượng mặc một chiếc váy maxi đỏ rực dài như có đuôi;
một thanh niên đeo mai rùa, mặt mày xanh xao như đã chết, cùng với một thanh niên
cường tráng có long văn khắp cánh tay và lưng.
Lão Chương với mái tóc chôm chôm lĩa
chĩa chế giễu: “Ha ha ha! Tụi bây xấu quắc!!”.
Lão Đới cao hai mét hai trông như không
có xương sống cũng gật đầu: “Phải đó!”.
Thư ký Thục ở bên dưới đã nhìn thấy cả
quá trình: “…”. Không biết phải phỉ nhổ làm sao luôn, bộ hai người tưởng mình đẹp
trai lắm sao?!
Du Nhạc Nguyên nhếch môi liếc mắt nhìn
cơn thịnh nộ và oán khí tỏa ra từ khu trung tâm của công viên giải trí. Ha ha,
bực bội? Vậy thì ta vui rồi! Ai bảo có hơi thở giống tên đó chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét