Edit + Beta: Carly
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 7:
Sau khi quét sạch toàn bộ yêu ma ở
huyện Hải Nguyên, boss Du tìm được bốn người soát vé, hay nên gọi là gác cổng.
Vì hai nhân viên bảo vệ và bốn người soát vé đều chịu ơn của y nên lão đại Du
Nhạc Nguyên cho rằng, y có thể bớt chút tiền lương. Mà trước khi công viên giải
trí này có lợi nhuận, hoàn toàn có thể không trả lương.
Bọn họ chậm rãi đáp xuống từ không
trung. Du Nhạc Nguyên đi đầu, phía sau bên trái là thư ký Thục đang nói cho y về
các cơ sở thiết bị hiện có của công viên giải trí, đằng sau đó là hai bảo vệ
lão Chương và lão Đới, cuối cùng là tứ linh đi cạnh nhau. Điệu bộ tiêu sái [16],
nét mặt khí phách đó, nhìn thế nào cũng giống sếp lớn nào đó đi thị sát sân bãi
nhà mình.
[16] tiêu sái:
phóng khoáng, thanh cao. [Nguồn: Từ điển
tiếng Việt]
“Lão đại, ngài yên tâm! Theo như tôi
thấy thì thực lực của ngài tuyệt đối đứng đầu cả huyện Hải Nguyên; sau khi ngài
đến, toàn bộ công viên giải trí đã trở nên trong lành không ít. Công viên của
chúng ta chắc chắn sẽ rất đắt khách! A, phía trước chính là phòng bán vé. Ý định
ban đầu khi nơi này được thành lập là muốn vượt qua công viên giải trí lớn nhất
thế giới nên có tận tám nơi bán vé. Phía sau khu bán vé là cổng trước của quảng
trường, trên quảng trường có một đài phun nước động vật khổng lồ, phía sau quảng
trường chính là cửa soát vé”. Nói đến đây, thư ký Thục nhìn sang tứ linh phía
sau, nói với bọn họ: “Vị trí làm việc của các cậu là ở khu soát vé. Ở đó có tổng
cộng mười hai cửa, mỗi người các cậu vừa khéo có thể phụ trách ba cửa”.
Tứ linh nghe vậy thì bình thản gật đầu.
Đừng nói là một người phụ trách ba cửa soát vé, cho dù là một người bao hết tất
cả thì cũng chẳng có vấn đề.
“Chỗ nào có vấn đề?”. Du Nhạc Nguyên
nhìn đài phun nước cũ kỹ và cửa soát vé, sắc mặt vô cùng khó coi. Đúng là xấu
xí.
Thư ký Thục lau mồ hôi trên trán: “Ngay
cổng chính của tòa lâu đài phía sau cửa soát vé. Lúc đầu, khi công viên giải
trí còn người đến, chỗ cổng chính đã có hơi kỳ lạ, mỗi lần mọi người đi qua đều
sẽ nghe thấy tiếng khóc nỉ non, còn thấy lạnh lẽo từ đầu xuống chân. Vốn dĩ
cũng chẳng có gì, nhưng sau đó thì tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Càng
ngày càng có nhiều người nghe thấy tiếng khóc ở đó, sau khi đi qua cổng còn thấy
người mình bị ướt, dọa không ít người”.
“Đương nhiên, khi xảy ra chuyện đó,
người xây dựng công viên giải trí này rất nóng ruột. Anh ta tìm người của
Trương gia đến xem thế nào. Kết quả lại không tra ra được cái gì, tiếp đó nơi
này bỗng tràn ngập âm khí và ma khí. Chỗ có vấn đề không chỉ ở riêng cổng chính
nữa, cuối cùng người sáng lập đó hết cách, đành từ bỏ chỗ này. Do đó mà còn thiếu
nợ người ta, nghe nói khi Chính phủ tìm được anh ta thì anh ta đang chuẩn bị nhảy
lầu tự sát!”.
Du Nhạc Nguyên nhìn cổng vào trông bình
thường của tòa lâu đài, hừ một tiếng đầy ghét bỏ. Chả trách không kiếm tiền được,
chẳng hiểu làm sao mà xây được cái cổng xấu xí, tầm thường như vậy nữa.
“Công viên này lúc trước tên gì?”.
Thư ký Thục nhanh chóng đáp: “Công
viên giải trí Vui Ngất Trời!”. Suy nghĩ một chốc rồi thư ký Thục lại nói thêm:
“Tôi thấy cái tên này rất thô tục, ngài thấy sao?”.
Nguyên đại thần gật đầu: “Từ giờ gọi
nó là công viên giải trí Sơn Hải, ngụ ý là núi, sông, hồ, biển đều mặc ta sử dụng”.
Thư ký Thục: “Vâng!”. Quả nhiên thực
lực cách biệt có khác, tên này nghe khí phách vô cùng!
“Nếu đã là công viên giải trí Sơn Hải,
dĩ nhiên không thể để nó nhìn kỳ dị thế này được, bắt đầu sửa đổi quảng trường
trước đi”. Nói rồi, Du Nhạc Nguyên xoay người, khẽ phất tay áo về phía quảng
trường cũ nát và khu soát vé của công viên giải trí. Lực nước cuồn cuộn tuôn ra
từ bốn phía, sau đó đám người thư ký Thục tận mắt nhìn thấy dòng nước đó tựa
như một người thiết kế vô cùng khéo léo, tiến hành tu sửa toàn bộ đài phun nước
động vật ở giữa quảng trường và cửa soát vé!
“A, trời ơi! Ngài đổi động vật hoạt
hình thành Tỳ Hưu?!”. [17]
[17] Tỳ Hưu (tiếng
Trung Quốc: 貔貅
Phiên âm: pí xiū) là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân và thường được thờ
phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng. [Nguồn:
Wikipedia]
Du Nhạc Nguyên bình thản nói: “Ừ, tiền
vào như nước [18]. Chỉ vào, không ra”.
[18] Nguyên văn
là chiêu tài tiến bảo [招财进宝], một câu chúc khi khai trương kinh doanh ở Trung Quốc, đại ý
là có được vận may, tiền của, tiền tài đổ về.
“A, đúng là rất oai phong, khí phách…
Hả, nó bị nước kéo đi?”, thư ký Thục lại không nhịn được kinh hoảng hô lên.
Du Nhạc Nguyên nhìn anh với ánh mắt
ghét bỏ: “Nếu đã là công viên giải trí thì tất nhiên phải có chỗ thú vị”. Dường
như vẫn thấy chưa đủ, Nguyên đại thần thoáng trầm tư rồi lại phất tay áo. Ngay
sau đó, xung quanh Tỳ Hưu đang được nâng lên đỉnh đài phun nước xuất hiện một
vòng những cột nước hơi thấp hơn nó một chút. Trên đỉnh mỗi cột hiện ra mười
hai cung hoàng đạo làm bằng nước, di chuyển thành vòng tròn quanh Tỳ Hưu!
Du Nhạc Nguyên thấy vậy mới gật đầu vừa
lòng: “Thế nào?”.
Thư ký Thục thật sự choáng váng vì
năng lực của ông chủ nhà mình, tất nhiên không làm gì khác, chỉ có thể gật đầu
điên cuồng: “Tuyệt lắm! Chỉ với đài phun nước mười hai cung hoàng đạo này thôi
là đã seckill [19] tất cả quảng trường của các công viên giải trí
khác rồi!!”.
[19] Thuật ngữ bắt
nguồn từ game online, tức giết chết địch thủ trong nháy mắt chỉ trong vài giây.
Nguyên đại thần mỉm cười hài lòng. Mà
trong lúc đó, quầy bán vé và lối soát vé cũ nát cũng đã được dòng nước nọ thay
đổi đến rực rỡ hẳn lên. Quầy bán vé biến thành một tòa vọng lâu [20]
cổ kính, lối soát vé cũng được biến đổi thành hành lang đi dạo thời cổ đại,
trông đầy ý vị cổ xưa của Hoa Quốc. Hơn nữa, nếu đi vào hành lang dài của khu soát
vé, chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ phát hiện nóc hành lang được xây dựng thành khung
cảnh sao trời. Vô số điểm sao nhỏ đang vận hành theo quy luật của chúng, đẹp
không sao tả xiết, khiến người ta phải mê muội.
[20] theo từ điển
tiếng Việt, vọng lâu là nơi xây dựng từ xa, trên cổng thành hoặc lâu đài, để
quan sát từ xa. Ngày nay, hiểu nôm na là chòi nghỉ.
Hành lang thì
trông thế này.
Nguồn: Vietravel
Thư ký Thục đứng ở lối vào khu soát
vé, khiếp sợ há hốc mồm.
Du Nhạc Nguyên khẽ mỉm cười: “Nghe
nói, mỗi lần soát vé đều phải xếp một hàng dài, thế này xem như chút phúc lợi
đi”.
Lần này không chỉ riêng thư ký Thục,
mà cả tứ linh đều nghiêng đầu nhìn chủ nhân mới của mình với vẻ bội phục. Tư tưởng
săn sóc vượt mức quy định thế này, Sơn Hải muốn không kiếm được tiền cũng khó!!
Quảng trường và hành lang soát vé sau
khi được cải tạo thì sáng sủa hẳn, tiếp đó chính là cổng vào tòa lâu đài kia. Ngay
khi thư ký Thục cho rằng boss nhà mình sẽ biến đổi cổng chính như quảng trường
vừa được cải tạo thì boss lại đột nhiên ngưng tụ ra một cái ghế bằng băng rồi
yên lặng ngồi xuống.
Hở, gì đây?
Du Nhạc Nguyên thản nhiên ngồi xuống ngai
vàng xanh lam làm từ băng, giơ tay phải chống cằm, mái tóc dài khẽ rũ xuống, mặt
có ý cười; chỉ thấy y mỉm cười nói với cổng vào tòa lâu đài kia:
“Ngươi tự động đi ra hay muốn ta lôi
ra? Ta thấy tốt nhất ngươi nên chọn cái sau, dù sao ta cũng mới cải tạo hai
khu, hơi mệt một chút. ^_^”.
Chào đón mọi người chính là sự yên lặng
đến tột cùng.
Thư ký Thục nhìn lão đại của mình với
vẻ kinh hãi. Lão đại có ý gì? Trong cổng của tòa lâu đài này có cái gì sao?! Tại
tại tại tại sao anh không cảm nhận được gì hết?!
Du Nhạc Nguyên đợi vài giây mà không
thấy câu trả lời. Nụ cười trên mặt dần biến mất, sau đó cả người trở nên lạnh
băng. Chỉ thấy y nhẹ nhàng đưa tay trái về phía trước, một tiếng thét chói tai
thảm thiết, xen lẫn băng tuyết phóng thẳng về phía tám người!
“Hừ! Tự đâm đầu vào chỗ chết!”. Lão
Chương đứng chắn trước Du Nhạc Nguyên. Đầu gã lúc này đã hiện nguyên hình, hơn
mười xúc tu khổng lồ bỗng quấn lấy một người, lôi tới trước mặt mọi người.
Lúc này, Du Nhạc Nguyên nhìn người phụ
nữ tóc bạc mặc đồ trắng, mặt vô cảm nói: “Trước đó ta đã bảo ngươi tự động bước
ra rồi, ngươi lại không ra. Vậy thì ngươi chết đi”.
Tuyết Nữ nghe thế thì trợn to mắt. Cô
phát hiện người đàn ông trước mắt này không hề có ý nói đùa, nhất thời nỗi sợ
hãi khủng khiếp tràn ngập cả cơ thể và tinh thần cô. Cảm nhận có thứ gì đó trói
buộc bản thân, khi dường như toàn bộ linh lực và oán khí của cô đều bị luồng sức
mạnh này bóp nát, cuối cùng Tuyết Nữ không chịu được phải la lên vì sợ hãi:
“Thủy thần tha mạng! Thủy thần tha mạng!!
Tiểu nữ vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, bây giờ không thể chết được! Tiểu nữ
bây giờ, không… A a!”.
Van xin đến vậy rồi nhưng vẫn không
đánh động được người đàn ông trông có vẻ vô hại kia, nhất thời Tuyết Nữ thấy vô
cùng hối hận và sợ hãi. Cuối cùng, với trái tim đầy phẫn nộ, bi ai, cô từ từ nhắm
mắt lại.
“Hửm?”, một âm thanh bỗng vang lên
bên tai cô. Sau đó, cô cảm thấy má mình bị ai đó chạm đến. Lạnh lẽo không chút
độ ấm.
“… Nước mắt?”, Du Nhạc Nguyên nhìn hạt
băng trong suốt trên ngón tay, bỗng khó hiểu quay đầu: “Là một tuyết yêu, sao ngươi
lại khóc?”.
Tuyết Nữ bị ném xuống đất, cố hít thật
sâu hấp thu linh khí.
****************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét