Edit: Tiểu Thiên
Beta: Carly
Chương 91.
Những tháng ngày hạnh phúc bao giờ
cũng trôi qua rất nhanh. Từ lúc Tô Mặc và Hassan khôi phục lại trạng thái ngọt
ngào, cháy bỏng thì thấm thoát đã qua hơn một tháng.
Lại đến ngày Hassan đi săn, hôm nay đội
bọn họ rất may mắn, mới trưa thôi mà đã bắt đủ mồi. Vì vậy một đám giống đực
vui vẻ trở về bộ lạc, vừa đi vừa nói cười đùa giỡn. Nào là người nào đó hôm qua
bị ức hiếp đến khóc phải không, đừng chối, hôm qua đúng lúc đi qua cửa nhà cậu,
tôi đã nghe hết rồi. Nào là tên nào đó hôm nay tập hợp trễ mười phút có phải vì
bị giống cái nhà mình đè không bò dậy nổi không.
Giống đực bị điểm tên thường sẽ liếc
mắt tỏ vẻ khinh thường ‘Đó là chuyện nhà ông, ông sướng hay không thì liên quan
quái gì đến mấy người’, nhưng bị trêu ghẹo mãi, cũng thẹn quá hóa giận, ném con
mồi đi rồi nhào tới đánh túi bụi.
Ban đầu Hassan còn cười đùa với mọi
người, nhưng rồi dần nhận ra không đúng lắm. Hắn bỗng phát hiện, hơn một tháng
nay, hắn chưa bị chọc cho khóc lần nào!
Mỗi lần hắn bị cơn cao trào nhấn
chìm, lúc cảm thấy không cách nào thừa nhận được, chỉ cần hắn nói ‘đừng’, Tô Mặc
sẽ lập tức dừng lại. Đây là chuyện mà trước đây không thể nào xảy ra, tại sao
hơn một tháng này lần nào hắn cũng chỉ thấy may mắn vì tránh được một kiếp mà
không phát hiện điều bất thường trong đó?!
Mà nghĩ kỹ lại, đâu phải có mỗi chuyện
đó khác thường. Sắc mặt Hassan dần trở nên rất khó coi. Hắn nhớ ra, hơn một
tháng này, hình như Tô Mặc… chưa bắn lần nào! Một lần cũng không!
Cũng dễ giải thích thôi. Gần như lần
nào Tô Mặc cũng đều ức hiếp hắn đến bật khóc mới bắn. Giờ ngừng giữa chừng như
vậy, tất nhiên Tô Mặc không thể thỏa chí được.
– Vậy thì đừng có ngừng! Hassan thật
sự tức đến ngứa răng. Bộ trước đây tôi chưa từng kêu dừng lại sao? Rõ ràng tôi
vừa khóc vừa nói không muốn, em lại làm còn dũng mãnh, hưng phấn hơn! Giờ em
khách sáo với tôi làm gì?!
Khi Tô Mặc lại dừng một lần nữa, sự
phẫn nộ khó tả này cuối cùng cũng bùng phát. “Tiếp tục”. Hassan đưa tay giữ lại
Tô Mặc đang định rút ra, “Tiếp tục!”.
Tô Mặc do dự tiếp tục, sau đó khi
Hassan lại co giật kêu ‘đừng’ thì lại dừng.
Run rẩy trong cơn khoái cảm, Hassan tức
giận trừng Tô Mặc: “Đã bảo em tiếp tục mà!”.
“Nhưng anh nói ‘đừng’ …”, Tô Mặc
không biết làm thế nào mới phải.
“Tôi kêu đừng thì em không làm nữa hả!
Em nghe lời như thế từ khi nào vậy! Chẳng phải trước đây em luôn ức hiếp tôi đến
khóc sao!”, Hassan thật sự phẫn nộ.
Cuối cùng Tô Mặc cũng hiểu: “Vậy…
Hassan muốn bị em bắt nạt đến khóc?”.
Hassan suýt thì tức chết. Muốn bị em
bắt nạt đến khóc? Tôi ti tiện đến vậy hả? “Em không muốn? Em dám nói em không
muốn làm vậy không? Em nghĩ tôi không biết cả tháng nay em chưa bắn lần nào
sao?! Trước đây rõ ràng em muốn thế nào thì làm thế ấy, nào có quan tâm tôi muốn
hay không!”.
Tô Mặc rũ mắt, im lặng rời khỏi cơ thể
Hassan.
Muốn thế nào thì làm thế ấy… thật tự
cao. Khi đó em không sợ gì cả, cho là anh thích em như vậy, dù em làm gì cũng sẽ
không giận em.
Hiển nhiên em sai rồi.
Cho nên, sao có thể lặp lại hành vi
càn rỡ, làm kiêu vì được cưng chiều đó được.
“Tô Mặc!”. Cảm nhận được sự phản
kháng trong im lặng của Tô Mặc, Hassan tức giận hơn. Vì hắn nghĩ đến một chuyện
khác – sau cái chuyện kia, từ đó đến nay Tô Mặc chưa nổi giận với hắn lần nào,
một lần cũng không. Tô Mặc luôn mỉm cười ngọt ngào, khéo léo. Giờ im lặng thế
này, đã là cảm xúc mạnh mẽ nhất từ đó đến nay rồi.
Tại sao? Hassan đau xót. Tại sao Tô Mặc
lại ngụy trang như vậy trước mặt hắn?
Hắn nhớ đến Tô Mặc ban đầu; tức giận
trợn mắt trừng hắn, vẻ mặt gian trá khi bắt nạt hắn, sống động, rạng rỡ vô
cùng. Mà Tô Mặc trước mắt, chỉ có vẻ ngoài dịu dàng, mềm yếu, còn bên trong lại
trống rỗng như đã chết.
Tại sao… đến bây giờ hắn mới phát hiện?!
“Tô Mặc……”, Hassan thở dài nắm lấy Tô
Mặc, bắt cậu ngẩng đầu lên. “Có phải em vẫn giận tôi không? Vẫn không tha thứ
cho tôi? Cho nên mới……”.
Tô Mặc lắc đầu: “Sao em lại giận
anh?”.
“Tôi đẩy em ra, bỏ em lại, em thật sự
không tức giận chút nào sao? Tô Mặc?”.
Nhớ lại sự tuyệt tình của mình lúc
đó, chính Hassan cũng thấy khó tin. “Chuyện trước đó, em luôn nói là lỗi của
em. Tôi không tha thứ cho em thì em cứ thấp thỏm, dè dặt; tôi tha thứ cho em
thì em liền cảm động rơi nước mắt. Nhưng tôi đối xử với em như vậy, chẳng lẽ
không sai! Nhưng em không hề trách móc tôi, cũng không nổi giận với tôi! Sao…
sao em không giận tôi? Tại sao phải nhẫn nhịn như vậy?”.
Tô Mặc ngẩn ngơ nhìn Hassan đang kích
động. Phải, sao cậu không tức giận? Bị… đối xử cay nghiệt như vậy… sao cậu lại
không nổi giận?
Không, thật ra em có tức giận chứ. Cảm
xúc bị dồn nén ở nơi sâu nhất chậm rãi trồi lên. Đau đớn vì bị tổn thương trong
quá khứ, phẫn nộ vì bị người yêu phản bội. Khuất nhục khi bị xem như thứ gì đó
không sạch sẽ. Thất vọng nặng nề vì thứ mang tên tình yêu. Và nỗi tuyệt vọng,
điên loạn thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Em… đâu chỉ tức giận.
********************
Chương 92.
“Đủ rồi, Hassan. Đừng nói nữa”. Tô Mặc
ngăn Hassan lại, “Anh sẽ hối hận”.
“… Tô Mặc?”, Hassan chợt im miệng, lại
do dự khẽ gọi. Giọng Tô Mặc nghe lạnh lùng sắc bén vô cùng, hoàn toàn khác với
vẻ nguỵ trang dịu ngoan trước đó, lại không phải dáng vẻ mà hắn quen thuộc nhất.
“Anh hỏi em, tại sao lại nhẫn nhịn. Vậy
anh đã bao giờ nghĩ rằng, nếu em không nhẫn nhịn như vậy… em sẽ thế nào
không?”, Tô Mặc hỏi.
“Em sẽ giận tôi, rồi phạt tôi?”.
Hassan vốn cho là vậy, nhưng giờ đột nhiên thấy không chắc chắn lắm.
Tô Mặc nhìn vào mắt hắn, sau đó thở
dài lắc đầu: “Sao mà vậy được. Anh gợi lại hồi ức đau đớn nhất của em, sau đó lại
vì thế mà vứt bỏ em. Không cho em cơ hội giải thích đã trực tiếp bức tử em. Anh
cho rằng… em chỉ tức giận thôi sao?”.
Cậu cười khẩy: “Anh hoàn toàn không
thể tưởng tượng nổi, em đã tức giận, thất vọng đến nhường nào đâu”.
“Tô Mặc……”. Giọng Hassan run run. Tô
Mặc nói hắn sẽ hối hận, phải, hắn hối hận rồi.
Nghe chính miệng Tô Mặc nói cậu rất tức
giận và thất vọng, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt, ngữ điệu mỉa mai của Tô Mặc, rốt
cuộc hắn cũng nhận ra sự ngu xuẩn của mình. Hắn không chút nghĩ suy đã vạch trần
lớp ngụy trang dịu dàng của Tô Mặc, lại không nghĩ kỹ xem mình có đủ can đảm để
đối diện trực tiếp với sự phẫn nộ chân thật nhất của Tô Mặc hay không.
Tô Mặc không quan tâm Hassan sợ hãi,
hối hận ra sao, vẫn nói tiếp: “Nhưng mà, em nhịn xuống. Em không ngừng nói với
chính mình rằng anh không sai, là em sai. Tất cả là lỗi của em, tự nhủ mãi đến
nỗi bản thân cũng tin là thật. Anh biết tại sao không?”.
Nhìn vào mắt Hassan, khoé miệng Tô Mặc
nở nụ cười tự giễu: “Vì em không muốn thừa nhận, em lại yêu sai người. Em thà
tin rằng mình sai, mới hết lần này đến lần khác bị người ta đối xử như vậy”.
Hassan như bị sét đánh chết trân tại
chỗ, lời Tô Mặc nói không ngừng vang vọng trong đầu. Tô Mặc nói cậu yêu sai người?
Tô Mặc cảm thấy bản thân yêu sai người? Tô Mặc thấy không nên yêu hắn? Tô Mặc…
không còn yêu hắn nữa sao?
Nỗi đau đớn, hoảng sợ, hối hận, tuyệt
vọng mãnh liệt nhấn chìm Hassan. Hắn sững sờ mặc cho Tô Mặc đẩy hắn ra, đứng dậy,
lau sạch bản thân rồi mặc quần áo vào.
“Đi thôi, sang nhà Lucca”. Tô Mặc ra
ngoài cửa trước. Hassan chết lặng theo phía sau cậu, đau đớn, tuyệt vọng trong
lòng ngày càng nặng nề. Hắn biết Tô Mặc muốn làm gì, nhưng hắn không thể ngăn cản,
không thể chối từ.
“Tô Mặc? Hassan? Sao qua đây giờ này
thế?”.
Lucca hơi khó hiểu. Ban đêm là thời
gian riêng của thú nhân và bạn đời, thông thường sẽ không ai đến quấy rầy. Mặc
dù Nordin thường dành cả đêm ở văn phòng tộc trưởng, nhưng đôi khi cũng đến chỗ
y, nhỡ chạm mặt chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
“Xin lỗi đã làm phiền”. Tô Mặc cười
cười xin lỗi. “Có thể vào không?”.
“Tất nhiên là được”. Hai người đến
vào giờ này, nhất định là chuyện không thể đợi đến mai. Giống như bệnh nhân trị
bệnh cấp tính vậy, chẳng phân biệt thời gian.
Ba người cùng ngồi trong phòng Lucca,
Tô Mặc không nhiều lời mà hỏi thẳng: “Anh biết vì sao Hassan thất vọng về tôi
không Lucca?”.
Lucca lắc đầu, đồng thời thấy khó hiểu.
Chuyện đã qua lâu rồi, sao tự dưng lại nhắc đến?
“Vì trước kia tôi từng quen giống đực
khác”. Lược bỏ chi tiết xuyên không, Tô Mặc thay luôn bối cảnh thế giới thú
nhân vào.
Lucca giật mình trợn tròn mắt. Sao
như vậy được? Tô Mặc bây giờ còn chưa trưởng thành! Trước kia… khi đó mới bao
nhiêu tuổi chứ!
“Năm tôi mười lăm tuổi, cha mẹ đột ngột
qua đời. Người đó… là người thủ hộ của tôi. Anh ta luôn chăm sóc, đối xử với
tôi rất tốt, tôi cũng rất thích anh ta”.
Tô Mặc có chút bồi hồi nhớ lại tình
yêu đơn thuần, cháy bỏng hồi trước: “Khi đó chúng tôi rất thân thiết. Tôi thấy
dù sao cũng là bạn đời tương lai, thân mật một chút thì có sao? Nhưng tôi rất sợ
đau, nên vẫn không để anh ta làm đến bước cuối cùng”.
“Sau đó, có một ngày, tôi thấy anh ta
lén lút bỏ cái gì đó vào ly của tôi. Tôi không biết đó là gì, chỉ thấy hơi kì
quái, nên lại lén đổi hai ly với nhau. Không bao lâu sau khi uống hết ly nước,
sắc mặt anh ta trở nên rất kì quái, lúc định đứng lên thì ngã luôn xuống đất.
Tôi còn rất lo lắng đỡ anh ta dậy”. Tô Mặc cong môi nhưng không có chút ý cười,
“Anh ta hoàn toàn không đứng dậy nổi, còn run rẩy không ngừng. Anh ta nhờ tôi đỡ
mình vào nhà tắm, nhưng tôi lại không đỡ nổi. Sau đó… sau đó anh ta bắt đầu lăn
lộn dưới đất, giật xé quần áo của mình, liên tục kêu, Tô Mặc, làm anh, xin em
làm anh đi. Khi ấy, tôi mới chợt nhận ra, ly nước kia… anh ta vốn định cho tôi
uống”.
Tô Mặc tạm dừng trong chốc lát.
Hassan và Lucca nghe mà không thở nổi. Sao lại có người… còn là người thủ hộ…
làm chuyện đáng sợ như vậy với giống cái chứ!
“Sau đó thì sao?”, Lucca nhịn không
được truy vấn.
“Công dụng của loại thuốc đó rất mạnh.
Bộ dạng anh ta khi đó rất thê thảm, dùng ngón tay đâm vào nơi phía sau, máu chảy
khắp nơi. Nhìn anh ta càng chật vật, tôi càng sợ hãi… Tôi định bỏ anh ta lại rồi
chạy đi, nhưng anh ta cứ mãi van nài tôi, giọng cũng khản đặc. Cho nên… Cho nên
tôi đã có quan hệ với anh ta”.
Tô Mặc nhắm mắt lại: “Khi đó, tôi thật
sự rất thích anh ta, không cách nào nhìn anh ta đau khổ được. Sau khi anh ta ngất
xỉu, tôi còn ở lại chăm sóc anh ta một đêm. Nhưng qua hôm sau, anh ta liền giải
trừ khế ước với tôi, cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh biết không? Thật
ra… thật ra tôi từng nghĩ đến việc có nên tha thứ cho anh ta hay không, nhưng
anh ta lại không cho tôi cơ hội đó”.
“Loại người như vậy, cậu còn tha thứ
cho gã làm gì! Bộ giống đực chết hết rồi sao!”, Lucca nghe mà giận tím mặt. Sao
Tô Mặc lại không có tiền đồ như vậy!
Tô Mặc bất đắc dĩ thở dài. Chỉ có giống
cái trưởng thành trong sự cưng chiều của các giống đực như Lucca mới có thể có
khẩu khí thế này. Mà cậu khi đó, chẳng qua chỉ là một cậu học sinh cấp ba mất cả
cha lẫn mẹ mà thôi. Người kia từng tốt với cậu như vậy, không đến mức cực chẳng
đã, không thể không lui, sao cậu cam lòng buông tay?
“Có rất nhiều giống đực, mà giống đực
thích tôi cũng không ít. Nhưng chỗ bọn tôi… không tôn trọng giống cái như bộ lạc
các anh. Họ thích tôi, đều muốn đè tôi. Tôi không muốn thì họ sẽ tìm mọi cách,
dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Đủ cả. May mắn thay, tôi khá có thiên phú ở mặt
này, chưa từng để bọn họ thành công, còn… đè ngược lại bọn họ”.
Tô Mặc nhìn Hassan, lẳng lặng
nói: “Cho nên, tôi không chỉ từng có một
giống đực, mà là rất nhiều giống đực”.
Hassan nghe mà trơ mặt ra, hoàn toàn
không có phản ứng.
“Sau đó, không hiểu sao mà tôi lại lạc
vào rừng, được Hassan đưa về bộ lạc. Nghe Lucca giới thiệu xong, tôi thấy nơi
này không giống với nơi mình từng sống, nên đã nghĩ… có lẽ tôi có thể bắt đầu lại
lần nữa, tìm một giống đực mình thích, cùng sống một cuộc sống thật vui vẻ. Ai
ngờ lại không thể”.
Tô Mặc thở dài: “Lucca, tôi muốn giải
trừ khế ước người thủ hộ”.
Hassan thoáng ngừng thở. Hắn siết chặt
tay, lại không thể bật ra chút âm thanh nào.
“Vì sao?”. Lucca nghi hoặc nhíu mày:
“Đây không phải lỗi của cậu, Hassan sẽ không trách cậu đâu. Chẳng phải đã qua
vài tháng rồi sao, sao lại đột nhiên muốn giải trừ khế ước?”.
Anh khẳng định hắn sẽ không trách
tôi? Anh không để ý đến vẻ mặt kinh hãi vừa rồi của hắn sao? Tôi muốn giải trừ
khế ước, hắn thậm chí còn không phản đối. Tô Mặc nở nụ cười. “Vì tôi không cần
người thủ hộ”.
Tôi không cần người thủ hộ.
Tôi không phải một tiểu giống cái vị
thành niên.
Tôi là Tô Mặc, một người đàn ông hai
mươi tuổi, tốt nghiệp hệ chính quy ngành bác sĩ, tay chân đầy đủ, thể chất và
tinh thần đều khoẻ mạnh.
Tôi có thể tự chăm sóc mình. Tôi
không cần một sự thủ hộ có thể trở mặt với mình bất cứ lúc nào, cũng không cần
một tình yêu mong manh không thể dung thứ chút tì vết.
Hassan yên lặng chấp nhận quyết định
của Tô Mặc. Hắn không phản đối, vì hắn thấy mình hoàn toàn không có tư cách tiếp
tục làm người thủ hộ của Tô Mặc.
Dù nằm mơ, hắn cũng không ngờ, Tô Mặc
lại có một quá khứ bi thảm như vậy. Chính người thủ hộ là hắn đây, đã khiến mọi
chuyện thành ra thế này. Người làm cậu tổn thương hết lần này đến lần khác lại
chính là giống đực vốn nên xem cậu như trân bảo.
Vậy thì, lúc trước khi Lucca hỏi cậu
có đồng ý để Hassan làm người thủ hộ của mình không, Tô Mặc đã mang tâm trạng
ra sao khi trả lời “Tôi đồng ý”, một lần nữa giao sự an nguy và tương lai của
mình vào tay một người thủ hộ giống đực?
Mà người thủ hộ này, lại phản bội cậu
lần nữa, thậm chí còn bức tử cậu – chỉ vì quá khứ bất hạnh đó.
Không thể tha thứ được.
Về chuyện Tô Mặc và Hassan chia tay,
mọi người đều thấy khó hiểu. Rõ ràng trước đó luôn thấy hai người gắn bó như
keo sơn, một ngày trước khi chia tay, Tô Mặc còn đứng ở cổng bộ lạc chờ Hassan
về mà.
Đã xảy ra chuyện gì thế? Mọi người hoặc
công khai hoặc bí mật hỏi thăm, nhưng đương sự cực kỳ nhất trí giữ im lặng, mà
nhân chứng duy nhất là Lucca cũng giữ kín như bưng.
Vì vậy, cuối cùng mọi người xác định
– nhất định là lỗi của Hassan! Vì Tô Mặc là một tiểu giống cái tốt như vậy! Sao
mà sai được! Tóm lại, Hassan phạm lỗi rồi Tô Mặc đá cậu ta, đây là một quyết định
cực kỳ chính xác! Vì bọn họ lại có cơ hội rồi a ha ha ha ha!
Tô Mặc bỗng dưng lọt vào sự theo đuổi
điên cuồng của các giống đực thấy rất mơ hồ. Ban đầu, cậu nghĩ thế giới này rất
khoan dung với giống cái, vì ngay sau khi vứt bỏ bạn đời đã phạm lỗi sai, giống
cái có thể tái hôn mà không gặp trở ngại nào. Nhưng sau đó, cậu lại nghĩ mình
sai rồi, vì rõ ràng Hassan vô cùng tức giận về chuyện cậu thất thân. Mà bây giờ…
vụ gì đây? Dù mấy giống đực này không biết về quá khứ của cậu, nhưng chẳng phải
ai cũng biết chuyện cậu đè Hassan sao? Tại sao bọn họ không để tâm chút nào vậy?
Tô Mặc không hiểu gì chạy đi hỏi
Lucca. Lúc này mới biết suy nghĩ ban đầu của mình đúng. Thế giới này cực kỳ
khoan dung với giống cái, không có yêu cầu gì về trinh tiết cả. Mà Hassan… là
ngoại lệ.
Tô Mặc không biết phải nói gì. May mắn
hay xui xẻo đây, rõ ràng có nhiều giống đực có thể thản nhiên chấp nhận quá khứ
của cậu như thế, cớ gì người cậu gặp lại là Hassan?
Lucca cũng cố gắng giải thích cho Tô
Mặc. Thật ra Hassan không hẳn là không chấp nhận được, có thể do lúc đó hắn quá
khiếp sợ nên phản ứng thái quá thôi.
Tô Mặc tin y nói không sai. Sau khi tỉnh
giấc từ cơn thôi miên rằng mình có tội, Tô Mặc nhận ra Hassan vẫn đối đãi với
mình như trước, không cố tình gây chuyện hay lạnh nhạt gì. Là do cậu tự thấy
mình có tội nên mới nơm nớp lo sợ như vậy.
Thật ra… cậu có tội gì? Đối mặt với sự
an bài đầy ác ý của số phận, cậu kiên trì theo cách của mình, không suy sụp,
không tuyệt vọng. Thậm chí còn dám yêu một lần nữa, miễn là người đó xứng đáng.
Cậu có tội gì?
Vì thế, Tô Mặc không quan tâm Hassan
có tha thứ cho mình hay không. Chẳng lẽ rời xa Hassan thì cậu không sống nổi
sao?
Thực tế, sau khi chia tay Hassan, Tô
Mặc sống rất tốt.
Sự giúp đỡ Tô Mặc mang đến cho các giống
cái mang thai đã khiến cho địa vị của cậu trong bộ lạc trở nên vững chắc, không
gì lay chuyển nổi. Không đề cập đến phần phân chia của bộ lạc dành cho tiểu giống
cái vị thành niên và phụ cấp đặc biệt của y sư, chỉ riêng phí khám bệnh và quà
tặng do các giống cái và bạn đời của họ đưa đến thôi thì việc ăn, mặc, đi, lại
của Tô Mặc không thiếu thứ gì cả. Dù có thiếu, chỉ cần lên tiếng, cùng lắm thì
vẽ ra, tức khắc sẽ có người đi làm ngay rồi đưa đến, sau đó còn xin chỉ bảo
thêm – thứ do Tô Mặc phát minh, nhất định cực kỳ hữu ích!
Trong lúc này, lại có giống cái đến kỳ
sinh nở. Tuy Tô Mặc chỉ đứng cạnh phòng ngừa nhỡ có chuyện xảy ra, thực chất chẳng
làm gì cả, nhưng giống cái thuận lợi sinh ra một cậu nhóc khỏe mạnh và bạn đời
của cậu ta vẫn vô cùng cảm kích, cảm thấy tất cả đều nhờ công lao của Tô Mặc.
Tô Mặc không biết phải nói gì với mấy
tên fan cuồng này. Cậu chỉ nhân cơ hội này dứt khoát đổi căn nhà lớn chuyên để
các giống cái tụ họp thành bệnh viện, bố trí phòng sinh và phòng phẫu thuật.
Bình thường sẽ ở đây mở lớp cho các y sư tập sự, các giống cái hay giống đực
khác có hứng thú đều có thể đến dự thính.
Được Lucca gợi ý, Tô Mặc cũng nhờ người
đến xây nhà giúp mình. Không cần quá lớn, nhưng chung quy vẫn phải có nơi ở
riêng cho bản thân.
Tin tức vừa lan ra, có rất nhiều giống
đực tự nguyện đến hỗ trợ; có bạn đời của các giống cái mang thai đến để bày tỏ
lòng cảm ơn, cũng có những giống đực trẻ tuổi đang theo đuổi Tô Mặc nhân cơ hội
này xun xoe. Một căn nhà nhỏ tính cả sân được hoàn thành trong hai ngày, máy
bơm giếng khoan tăng áp và nhà tắm cũng được làm ổn thỏa.
Hassan lẳng lặng chen vào hỗ trợ, còn
lén lút tặng một thùng tắm lớn do mình làm. Hắn không biết Tô Mặc có để ý đến hắn
hay không, dù sao Tô Mặc cũng chỉ ngó thùng tắm kia thêm vài giây rồi đi sang
chỗ khác.
—————
Trong chương này có
câu "tôi đã có quan hệ với hắn ta" ấy, nguyên văn là "所以我干了他", tức là tôi đã
đè/mần/ch**h hắn ta, mà tui thấy xài từ nào cũng kì nên chỉnh cho văn chương tẹo
là "quan hệ", cái paste câu đó lên GG dịch coi nó dịch thế nào, tò mò thôi, chời
mịa, nó dịch là "Vì vậy, tôi đã đ* anh ta". =)))))))))))))))))))))))
***************
Chương 93.
Thái độ của Tô Mặc thật sự làm các giống
đực trẻ tuổi theo đuổi cậu khó mà nắm bắt được.
Nếu nói thái độ cậu không tốt thì cậu
lại không quất roi đuổi người giống các giống cái khác, quà tặng chỉ cần không
quá quý giá, cậu đều sẽ lễ phép nhận lấy, còn mỉm cười cám ơn.
Nếu nói thái độ tốt… Bất cứ giống đực
nào từng thấy cách cậu đối xử với Hassan đều hiểu mình bị cậu tuyệt tình từ chối.
Thế nên rốt cuộc tiểu giống cái Tô Mặc
này nghĩ cái gì vậy! Các giống đực vò đầu bứt tai. Chẳng lẽ cậu ấy còn thích
Hassan? Nhưng nếu thích thì tại sao lại chia tay? Tóm lại là bọn này có cơ hội
hay không cậu nói rõ đi chứ!
Các giống đực trẻ tuổi thay nhau ra
trận, theo đuổi tròn một tháng vẫn không có thu hoạch, cuối cùng cũng nổi giận.
Bọn này không mạnh bằng Hassan nên cậu chướng mắt chứ gì?! Nếu trong lòng cậu
chỉ có Hassan thì hai người ngoan ngoãn ở với nhau đi! Cả hai giận dỗi nhau rồi
chọc bọn này quay mòng mòng làm quái gì!
“Đi! Tóm Hassan về đánh một trận!”, một
giống đực giận dữ hô to. Các giống đực khác nhìn cậu ta với ánh mắt thương hại.
Muốn đánh Hassan? Cậu quên Bill đã bị phạt thảm cỡ nào à?
Chàng giống đực nêu lời đề nghị bị
ánh mắt của đồng bọn chọc giận: “Sợ cái gì! Bây giờ Hassan không ở cùng Tô Mặc
nữa, chẳng lẽ Tô Mặc còn có thể thay anh ta trả thù chúng ta hay sao!”.
Cũng đúng. Giống đực nọ bổ sung: “Nếu
Tô Mặc vẫn giúp Hassan thì chúng ta cũng sẽ không bị đày đọa gì cả. Dù thế nào,
sẽ không có gì xảy ra với chúng ta đâu!”.
Có lý! Các giống đực sôi nổi tán
thành. Đi, đi đánh Hassan thôi! Còn phải kéo đến trước mặt Tô Mặc mà đánh!
Muốn tìm Hassan thì rất đơn giản. Trừ
lúc đi săn hoặc trực ở đội thủ vệ, không thì hắn sẽ luôn ở nơi có thể thấy được
Tô Mặc nhưng Tô Mặc không nhìn thấy hắn. Hiện Tô Mặc đang dạy ở bệnh viện nên
cũng có thể dễ dàng xác nhận được vị trí hiện tại của Hassan. Hơn hai mươi giống
đực chia thành tốp năm tốp ba phân công ra trận, dễ dàng bắt được Hassan lôi đến
cổng.
Ban đầu Hassan không phản kháng, bây
giờ hắn không có lòng dạ trêu đùa với mấy tên này đâu! Nhưng khi thấy hướng đi
càng lúc càng đến gần chỗ Tô Mặc, Hassan bắt đầu vùng vẫy dữ dội.
“Các cậu định làm gì?”, Hassan sống
chết không chịu đi tiếp. Nếu tiến về phía trước nữa thì sẽ bị Tô Mặc nhìn thấy!
Các giống đực cười ha hả. Đừng lo lắng,
người anh em, phối hợp với bọn này một chút. Chúng ta cùng thử nhìn xem rốt cuộc
Tô Mặc nghĩ thế nào. Không thì tự dưng đánh cậu làm gì, cậu cũng không chịu thiệt,
nói không chừng lại biết được Tô Mặc vẫn thích cậu thì sao? Cậu thấy đó, cả
tháng này Tô Mặc chẳng có phản ứng gì với bọn tôi cả, cậu rất có hy vọng đó!
Hassan nghe bọn họ nói vậy thì sắc mặt
nhất thời thay đổi. Hắn hiểu rõ nội tình hơn mọi người, tất nhiên biết Tô Mặc từ
chối mọi sự theo đuổi không phải vì trong lòng vẫn có hắn, mà vì Tô Mặc đã mất
lòng tin vào giống đực.
Nếu mọi giống đực thích cậu chỉ biết
tổn thương cậu, nếu cả hai người thủ hộ đều phản bội cậu thì sao cậu có thể
giao bản thân vào tay những giống đực này lần nữa? Như chính Tô Mặc từng nói, cậu
không cần người thủ hộ. Không có người thủ hộ, chẳng phải cuộc sống của cậu vẫn
tốt đẹp sao?
Trong vài phút lơ đễnh ngắn ngủi của
Hassan, các giống đực đã đưa hắn đến cổng bệnh viện, không nói không rằng mà
quăng xuống đất rồi đánh tới tấp.
Cổng bệnh viện không đóng, Tô Mặc
đang giảng dạy cho các y sư tập sự và một số giống cái khác có hứng thú. Bị tiếng
ồn ào bên ngoài cắt ngang, cậu không vui bước ra ngoài xem tình hình.
Các giống đực lúc nào cũng để ý đến động
tĩnh ở cổng vừa thấy Tô Mặc khẽ nhíu mày thì nhất thời trở nên căng thẳng, dồn
dập né sang hai bên, chỉ để lại Hassan bị đè xuống đất đánh không bò dậy nổi,
cũng không có mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn Tô Mặc.
Bước chân Tô Mặc khựng lại.
Các giống đực tự mình làm đạo diễn
cho màn này đồng loạt ngừng thở. Cảnh quan trọng nhất sắp xuất hiện rồi! Liệu
Tô Mặc có nhào đến cạnh Hassan khóc lớn như lần trước không? Hay vẫn lạnh lùng
quay mặt đi, xem như không thấy gì cả? Hay là oán hận mắng một câu đánh hay lắm?
Thậm chí tự tiến tới đạp mấy cái cho hả giận?
Ngay lúc then chốt đó, một đội giống
đực từ xa điên cuồng chạy đến, vừa gọi tên Tô Mặc vừa xông tới, cả người loang
lổ vết máu.
Đội giống đực này vọt đến trước mặt
Tô Mặc mới dừng lại, tản đội hình ra, để lộ người bị thương được nâng trên cáng
cứu thương làm bằng da thú.
Cảnh tượng hiện ra trước mặt mọi người
cực kỳ đáng sợ. Toàn thân giống đực nọ toàn là máu, ngay giữa bụng là một vết
thương dài cỡ một bàn tay xé mở cả ổ bụng, đống ruột lòi ra ngoài, phình to,
nhìn mà phát hoảng.
Lucca vừa thấy thì sắc mặt liền biến
đổi. Mười y sư học việc thì đã có tới bảy người sợ hãi bật khóc, bốn người
trong số đó còn nôn luôn. Trong những tiếng kêu hoảng sợ và xót thương đầy hỗn
loạn, chỉ có Tô Mặc mặt mày bình tĩnh tiến đến kiểm tra.
“Tô Mặc……”. Bị thương thành thế này
mà người nằm trên cáng vẫn chưa hôn mê, thấy Tô Mặc đến gần, còn có thể khẽ gọi
tên cậu.
Tô Mặc nhìn gương mặt đầy máu của hắn
ta một lúc mới nhận ra đây là Riley, giống đực ưng tộc từng khiêu chiến Hassan
trước đây. Cả tháng bị theo đuổi liên tục mới rồi, cậu cũng không thấy hắn ta,
không ngờ lại gặp lại nhau trong tình huống này.
*********************
Chương 94.
Riley bị thương trong lúc đi săn. Tuy
thú nhân có thể chất mạnh mẽ, nhưng vẫn sẽ có lúc bị thương nặng, nặng đến nỗi dù
có thể chất mạnh mẽ đến biến thái, thú nhân cũng không tự lành được. Một khi có
vết thương chí mạng như vậy, để đồng đội bớt đau khổ, bình thường giống đực
cùng đội sẽ dứt khoát giải thoát cho hắn.
Lần này vốn cũng nên như vậy, nhưng
Riley không chịu để đồng đội giúp.
Hắn ta từng nghe Lemmy nói thật ra Tô
Mặc là bác sĩ ngoại khoa, hình như có thể mổ bụng, cắt ruột rồi khâu lại gì đó.
Hắn ta muốn thử xem. Dù Tô Mặc không cứu được thì cùng lắm là chết thôi, trừ việc
đau đớn hơn chút, cũng không có gì khác biệt cả. Nhưng… nếu như được thì sao? Mỗi
năm đều có dũng sĩ thú nhân bị thương trong lúc đi săn; nếu Tô Mặc thật sự có cách
cứu người thì quá tốt.
Vì thế Riley cố chấp yêu cầu đồng đội
đưa hắn ta đến chỗ Tô Mặc. Mà chính sự cố chấp đó đã cứu hắn ta một mạng.
Tô Mặc thấy ý thức của Riley vẫn còn
tỉnh táo, trong lòng liền thấy an tâm phần nào. Cậu vỗ vai Riley trấn an, chỉ
huy các giống đực đưa người vào bàn mổ trong phòng phẫu thuật. Sau đó dẫn dắt
ba y sư không bị doạ sợ cởi quần áo dính đầy máu của Riley ra, lau sạch vùng da
quanh miệng vết thương rồi trải khăn phẫu thuật đã được khử trùng lên, từng bước
một, đâu vào đấy.
Lucca khôi phục lại tinh thần vội bước
đến hỗ trợ khâu chuẩn bị, để Tô Mặc có thời gian đi rửa tay và mặc đồ phẫu thuật.
Tô Mặc chuẩn bị xong mới đi kiểm tra thương
tích của Riley. Sau đó cậu vui mừng phát hiện, bất kể vết thương này do thứ gì
gây ra, nó ra tay rất chuẩn xác. Vết thương rạch mở khoang bụng vô cùng hoàn mỹ,
không hề làm tổn hại đến bất cứ cơ quan nội tạng nào! Ruột bị lòi ra ngoài là
do sức ép trong bụng đẩy ra thôi. Đám giống đực kia chạy đến đây rất nhanh, những
đường ruột này vẫn còn màu hồng nhạt đầy sức sống, không có chút dấu hiệu hoại
tử.
Nếu là trước đây, cậu có thể nắm chắc
chín mươi phần trăm sẽ cấp cứu thành công khi gặp tình trạng thương tích thế
này. Mặc dù điều kiện phẫu thuật bây giờ không tốt như lúc trước, nhưng thể chất
của thú nhân giống đực mạnh hơn nhân loại nhiều. Tô Mặc thở dài một tiếng, mỉm
cười với Riley: “Đừng sợ, tôi sẽ chữa trị cho anh. Nhưng sẽ khá đau đó, anh cố
chịu đựng một chút”.
Đến bây giờ Lucca vẫn chưa tạo ra được
thuốc gây tê, Tô Mặc cũng đành chịu. Giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sức chịu
đựng hơn người của thú nhân. Nếu ngay cả một giống cái như Nico còn có thể tỉnh
táo nhịn đau khi bị rạch tầng sinh môn rồi khâu lại, không lý nào Riley lại không
chịu được!
Riley nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh
thấm ướt khăn phẫu thuật phủ trên người. Hắn ta có thể cảm nhận được tay của Tô
Mặc thăm dò vào bụng mình qua miệng vết thương, kiểm tra từng nội tạng trong bụng
hắn ta. Cảm giác đau đớn lúc nội tạng bị động tay vào này thật sự còn đáng sợ
hơn khi bị mổ bụng nữa.
Nhưng Tô Mặc nói có thể trị cho hắn
ta. Riley cố mở khớp hàm đang cắn chặt, khàn giọng nói: “Cậu cứ tiến hành, tôi có
thể chịu được”.
Nói thì dễ lắm. Nhưng phản xạ của cơ
thể đối với đau đớn hoàn toàn không thể khống chế bằng ý chí được. Ban đầu khi
lau rửa ổ bụng, quả thật Riley có thể chịu được, không động đậy cũng không lên
tiếng. Nhưng khi tiến hành khâu lại, Tô Mặc phát hiện cậu không thể nào đưa ruột
trở vào ổ bụng được.
Cả người Riley căng cứng. Cơ bụng của
giống đực lại rất cường tráng, tạo nên áp lực ổ bụng lớn đến kinh ngạc. Đây
không phải lỗi của Riley, hắn ta đã cố nhịn rồi, nhưng mà…
Tô Mặc vẫy tay gọi một giống đực đang
hoảng sợ, lo lắng đứng trông bên cạnh lại: “Cậu lại đây. Đánh ngất anh ta đi”.
Cậu khờ thật. Lúc sinh nở thì còn cần
cơ thể mẹ phối hợp, khâu bụng lại đâu có cần! Đáng ra nên đánh ngất sớm mới
đúng, đỡ phải chịu tội!
Sau khi Riley bị đánh ngất, mọi thứ
cũng trở nên suôn sẻ. Tô Mặc không tốn quá nhiều công sức khâu màng bụng lại,
sau đó lần lượt khép lại từng mô cơ dưới da, cho đến khi miệng vết thương đáng
sợ kia được khâu lại thành một đường mỏng.
Tô Mặc lau mồ hôi, sau đó cũng lau mồ
hôi trên người Riley, kế đó nhờ giống đực đến hỗ trợ, dùng vải sạch băng kín bụng
Riley, để tránh khi hắn ta tỉnh lại rồi ngồi dậy làm hở vết thương.
Bận bịu xong xuôi, lại thấy hô hấp và
nhịp tim của Riley vẫn ổn định, cuối cùng Tô Mặc cũng thả lỏng, chỉ cảm thấy tầm
nhìn trước mắt như biến thành màu đen, đứng cũng đứng không vững. Vậy mới nói
bác sĩ gây mê và y tá thật sự rất quan trọng, Tô Mặc vịn tường cảm thán. Nhớ
năm đó, ba, bốn ca phẫu thuật cũng không hạ gục được cậu. Giờ chỉ có một mình,
mới thực hiện một ca thôi mà cậu đã mệt lử. Không thể trì hoãn việc xây dựng đội
ngũ y tế nữa, y sư tuyển dụng đợt này vẫn chưa can đảm lắm…
Tô Mặc vừa lo nghĩ vừa quay đầu nhìn
biểu hiện của mấy y sư kia. Hiện tại, người vẫn có thể kiên trì ở lại phòng phẫu
thuật, trừ cậu và Lucca thì còn bốn y sư học việc. Một người trong đó đang ngơ
ngác nhìn chằm chằm Riley đã hôn mê bất tỉnh, hai mắt rưng rưng, má thì đỏ bừng.
Hửm? Vụ gì đây? Tô Mặc chọt chọt
Lucca.
Lucca liếc qua rồi bật cười. “Cậu ấy
thích Riley”. Lucca dùng khẩu hình nói với Tô Mặc.
Tô Mặc ngầm hiểu. Cũng phải, vóc dáng
Riley thật sự không tệ.
“Mito, những ngày này là thời kỳ nguy
hiểm của Riley, cậu phụ trách giám sát anh ta”. Tô Mặc dứt khoát sắp xếp một nhiệm
vụ ‘ở gần thì được lợi’ [22] cho giống cái kia.
“Phải đặc biệt chú ý xem anh ta có sốt hay không, nếu người đổ mồ hôi thì phải kịp
thời lau sạch”.
“Được!”. Mito siết tay thành nắm đấm,
vừa căng thẳng vừa kích động. Cậu ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Riley!
——————
[22] Nguyên văn là ‘cận
thủy lâu đài’ [近水楼台]: câu thành ngữ trích từ bài thơ có hai câu: “Cận thủy lâu đài
tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân” (近水楼台先得月,向阳花木易为春), ý của câu thành
ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng
trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. Có thể
tham khảo thêm cả nguồn gốc ở link sau. [Nguồn: Lưu Khâm Hưng blogspot]
——————Lại kiến thức, thuật ngữ y học, đm...
********************
Chương 95.
Vất vả lo xong việc bên này, Tô Mặc đã
kiệt sức đang định nghỉ ngơi, nhưng được Lucca nhắc mới nhớ tới chuyện bao vây ẩu
đả ngoài cổng lúc nãy. Tô Mặc vốn nghĩ, một ca phẫu thuật kéo dài cũng phải
hai, ba tiếng, hẳn mấy người này sẽ tản đi thôi, vậy mà không hề! Một y sư tập
sự chạy ra nhìn rồi trở vào nói rằng mấy tên kia vẫn chờ ngoài cổng, ngay cả
Hassan cũng bị bọn họ đè cứng ở đó không đi được.
Mấy tên rảnh rỗi này! Tô Mặc chỉ thấy
thái dương mình đau nhói, cau mày hỏi Lucca: “Đã có công thức điều chế thuốc khử
trùng anh nói lần trước chưa?”.
“Vẫn chưa xác định chắc chắn. Có tổng
cộng mười hai công thức có thể có hiệu nghiệm, tôi cũng đã điều chế ra toàn bộ
thành phẩm rồi. Nhưng có tác dụng hay không, vẫn phải thử mới biết được”. Lucca
thành thật trả lời.
“Chuyện thử thuốc này, tôi giao cho
các cậu”. Tô Mặc nói với những người học việc: “Gọi mấy giống đực ngoài kia vào
đây, mỗi người đều phải thử hết mười hai loại, như vậy kết quả mới chính xác được.
Có vấn đề gì không?”.
“Không có!”.
Các y sư học việc lớn tiếng trả lời.
Biểu hiện trước đó của bọn họ thật đáng xấu hổ, không hề có dáng vẻ nên có của một
y sư tập sự! Họ nhất định phải làm tốt nhiệm vụ Tô Mặc giao lần này! Tuyệt đối
không thể để Tô Mặc thất vọng lần nữa!
Mới đầu, các giống đực bị y sư tập sự
gọi vào trong bệnh viện còn tưởng mình sẽ bị Tô Mặc trách cứ, đều có hơi lo lắng.
Nhưng Tô Mặc hoàn toàn không nhắc tới chuyện bọn họ đánh Hassan, chỉ nói cần bọn
họ hợp tác thử nghiệm thuốc mới, các giống đực trẻ tuổi lập tức phấn chấn hẳn
lên.
Đây là chuyện tốt! Có thuốc mới, tức sẽ
có nhiều bệnh tật, thương tích nữa được chữa khỏi, tốt quá rồi! Bọn họ tuyệt
không chối từ!
Vì thế, các giống đực trẻ tuổi hùng hồn
chuẩn bị hiến thân cho sự nghiệp y tế… thật sự đã cống hiến thân mình cho y học.
Tô Mặc phất tay để các y sư đưa mọi người vào phòng, toàn bộ thuốc thử đã được
mang đến, Lucca ở lại quan sát, cậu thì về ngủ.
Còn Hassan, ngay lúc sắp bị lột sạch
thì được Lucca cứu; đẩy Mito cũng muốn tham gia thử thuốc đi với lý do phải
chăm sóc cho Riley đang hôn mê, mạo hiểm vạn phần bảo vệ được “trinh tiết” của hắn.
Hai, ba mươi giống đực trần trụi lạnh
run trong ánh nhìn chăm chú của mười y sư học việc giống cái. Chẳng phải thử
thuốc thôi sao? Sao lại phải cởi sạch? Rốt cuộc mấy người châu đầu ghé tai thảo
luận với nhau cái gì đó! Mà còn, tại tại tại tại tại sao phải đi lấy dao!
Thật ra các cậu học việc có hơi rầu.
Tô Mặc nói mỗi người đều phải thử mười hai loại thuốc, tức là trên người mỗi
người đều phải có mười hai vết thương. Tuy các giống đực này vừa mới đánh nhau,
ít nhiều cũng bị thương, nhưng lại không đủ mười hai! Hơn nữa, những vết thương
này có sâu, có nông, cái lớn, cái nhỏ. Kết quả thử nghiệm nhất định sẽ không chính
xác!
Nhưng chút chuyện này thôi, chẳng lẽ cũng
phải quấy rầy Tô Mặc? Tuyệt đối không! Vậy nên sau khi tiếp thu ý kiến của mọi
người, các y sư tập sự nhất trí quyết định – nếu vết thương vốn có không hợp
yêu cầu thì họ có thể cùng tạo ra vết thương có kích thước và độ sâu theo đúng
yêu cầu của mình! Lấy dao rạch là được, đơn giản!
Thế là các y sư tập sự cầm dao tiến tới,
thống nhất rạch đúng mười hai đường giống nhau trên ngực mấy tên giống đực
không dám phản kháng kia. Sau khi rạch xong rồi nhìn lại thì phát hiện ra vấn đề
mới. Do mười y sư cùng làm, mỗi người lại có lực tay khác nhau, nên thương tích
của cùng một người làm thì giống nhau, nhưng nhìn tổng thể thì lại không đồng đều.
Vết thương có dài, có ngắn, có sâu, có nông.
Thế này… có ảnh hưởng kết quả không
nhỉ? Các y sư tập sự nhất thời không dám chắc. Cuối cùng tất cả quyết định, đã
làm thì phải làm cho tốt, lấy vết thương dài nhất, sâu nhất làm tiêu chuẩn, thống
nhất tiến hành hoàn thành.
Với các giống đực, cái quá trình này
chẳng khác nào cực hình. Làm thì cứ dứt khoát đi một đường đi, cũng chỉ đau một
chút thôi, không tới mức không chịu được. Nhưng các giống cái này lại làm kiểu
lắt nhắt, chỗ này dài một chút, chỗ kia lại sâu một tẹo. Từng nhát nhỏ thôi
nhưng đều là máu thịt của bọn họ đó trời ơi!
Đáng sợ hơn nữa là khi đã làm gần
xong, bỗng có một y sư kinh hoảng la lên – không chú ý, cắt hơi sâu rồi. Vì thế,
tiêu chuẩn “dài nhất, sâu nhất” lại thay đổi, các y sư tập sự nghiêm túc thảo
luận xem có nên làm lại từ đầu hay không.
Đám giống đực bị dọa sắp khóc đến nơi
rồi! Làm lại từ đầu thì không sao, nhưng vấn đề là lỡ có ai đó lại bất cẩn thì
cái làm lại từ đầu này có còn tính là từ đầu không!
Ngay lúc mấu chốt, Lucca ra tay cứu
các giống đực đáng thương, đưa ra cách giải quyết đơn giản hơn – cứ rạch ở bên
cạnh một đường theo vết thương tiêu chuẩn ban đầu là được, không cần để ý đến cái
cắt quá sâu kia.
Đúng đúng đúng, làm vậy đi! Các giống
đực cảm kích đến nỗi hai mắt rưng rưng. Lucca, anh đúng là người tốt! Ơn to này
không biết lấy gì đền đáp, nếu một ngày nào đó anh không cần tộc trưởng nữa, tụi
tôi đều rất sẵn lòng lấy thân báo đáp!
Tội =))))))))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét