Edit + Beta: Carly
Chương 58:
Độc dược do Snape điều chế vô cùng hữu hiệu. Ba ngày trước kỳ thi cuối kỳ,
toàn bộ sinh vật và u linh đều đã được giải trừ trạng thái hóa đá. Không còn xảy
ra chuyện liên quan đến Phòng chứa Bí mật nên việc điều tra trong tòa lâu đài
cũng bị bỏ mặc; khiến thân phận người thừa kế của Harry trông càng thần bí khó
lường. Trong trường, có người tôn kính, sợ hãi huyết thống cao quý của cậu,
cũng có người đố kị, căm hận hành vi “gian ác” và thân phận ấy. Nhưng cho dù
đám học trò này nghĩ thế nào, Harry vẫn tuyệt đối không để tâm đến mấy chuyện
nhàm chán đó.
Theo như tình báo của Lucius thì gần đây có một vài phần tử Tử thần Thực
tử trung thành bắt đầu rục rịch ngóc đầu; một vài Bậc thầy Luyện kim và Bậc thầy
Độc dược nổi danh đột nhiên ngừng liên hệ với Hội Phượng hoàng. Tuy số người rất
ít, nhiều lắm cũng không vượt quá ba, nhưng đối với Hội Phượng hoàng cực kỳ thiếu
thốn vật chất thì đã là tổn thất không hề nhỏ. Dumbledore muốn thử khuyên các Bậc
thầy này nhưng không ai đáp lại lời thỉnh cầu của lão.
Khi Voldemort cắn nuốt Tom,
từng dùng một chiếc hộp màu bạc làm trọng thương thể tinh thần của Harry. Chiếc
hộp có thể tạo ra đòn công kích vật lý ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn kia,
hẳn là kiệt tác của một vị Bậc thầy Luyện kim nào đó. Voldemort bây giờ đã
không còn là tên bạo quân với những thủ đoạn thô bạo, tư tưởng hạn hẹp nữa. Trái
lại, âm khí cường thịnh của quỷ tu đã nuôi dưỡng linh hồn bị tàn phá của gã. Gã
đàn ông tàn ác mắt đỏ đã khôi phục sự gian giảo và mạnh mẽ ngày xưa. Chúa tể
Hắc ám như vậy càng đáng để người ta đi theo hơn, nhưng cũng gia tăng độ khó
tiêu diệt boss của Harry.
Giống như khi bạn sắp diệt gần
hết thanh máu của Ma Vương ở ải cuối cùng thì đột nhiên ầm một tiếng, Ma Vương
người ta trực tiếp biến dị thăng cấp luôn vậy. Vì thế, mặc dù đã kế thừa phần
di sản đồ sộ, có hai anh người yêu vô cùng đáng giá nhưng Harry vẫn cực kỳ sầu
não.
Việc cậu muốn làm bây giờ nhất
chính là tiêu diệt tên Voldemort khốn kiếp kia, hừm, không thì khiến lão
Dumbledore an tĩnh chút cũng được. Harry đưa tay ấn ấn thái dương, cảm thấy chỉ
có những ngày sống ở Đường bàn xoay là thoải mái nhất. Cậu khẽ than trong lòng.
Thật ra, với thân phận ‘Chúa cứu thế’ và người thừa kế Slytherin của cậu thì dù
là ở đâu cũng sẽ được đối đãi rất long trọng. Có điều, cậu thật sự không muốn
làm một con tốt thí trên bàn cờ mặc cho kẻ khác bố trí, cuộc sống của cậu phải
do chính cậu quyết định.
Đây là mục tiêu cậu vẫn luôn
phấn đấu, sống một cuộc đời tự do, thoải mái với người bên cạnh mình. Harry
đóng sách lại. Quỷ tha ma bắt, đến khi nào cậu mới có thể thoát khỏi đống hỗn
loạn này đây. Phán quan chết tiệt, dù tên đó sắp xếp để cậu làm một người qua
đường A cũng được nữa, đúng là chỉ biết tìm tới cho cậu một đống phiền phức.
Dọn dẹp đồ đạc trên bàn, Harry
xách túi sách ra khỏi phòng ngủ. Kỳ thi cuối kỳ đã bắt đầu. Trong phòng sinh
hoạt chung và thư viện lúc nào cũng đầy những học trò chăm chỉ lật sách. Harry vừa
ra khỏi hầm, đúng lúc nhìn thấy Eton dẫn theo một nhóm học trò năm nhất mới thi
xong sáng nay. Các học trò vốn đang nhỏ giọng trao đổi về đề thi vừa rồi chợt
nhìn thấy thiếu niên xuất hiện ở cửa hầm. Gần hai năm trôi qua, vóc người nhỏ
nhắn của cậu đã cao lên một chút, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú, đôi
mắt xanh sâu thẳm không thể nhìn ra chút dao động nào, lúc này đang lẳng lặng
nhìn bọn họ. Eton và đám người phía sau bất giác an tĩnh lại, ánh mắt Eton chợt
lóe lên, hơi khom người, tay phải đặt nhẹ lên ngực.
“Điện hạ”.
Đám người phía sau cũng cúi
người theo, âm thanh trầm thấp của họ vang vọng trong không khí.
“Điện hạ…”.
Harry chớp mắt, hơi nghiêng
người đáp lễ. Trước mắt cậu lập tức hiện ra một con đường thông suốt, mọi người
ở hai bên cung kính rũ mắt, có vài người còn không kìm được vẻ say mê và tôn
thờ trên mặt mình.
Harry bình thản băng qua đám
đông, tiến thẳng về phía phòng thi môn Bùa chú. Dạo gần đây, cậu đã dần quen
với thái độ cung kính của mọi người trong Nhà. Qua đó cũng khiến cậu hiểu được
mức độ nhiệt tình của Nhà Rắn đối với huyết thống Slytherin. Thậm chí, hiện tại
trong ngăn kéo của cậu còn có ba bức thư tỏ tình cầu yêu của mấy cô gái quý tộc
máu trong kia. Các cô không cần hôn nhân, không cần tình yêu, chỉ cầu có được
đứa bé mang huyết thống Slytherin.
Harry thầm trợn trắng mắt. Cậu
không có ham mê làm ngựa giống, có lẽ khoảng một thời gian nữa, cậu có thể giới
thiệu Voldemort cho các cô. Vị Chúa tể Hắc ám với cơ thể trưởng thành, khỏe
mạnh đó hẳn có thể thỏa mãn yêu cầu của các cô.
Harry bước vào lớp, yên lặng
ngồi vào chỗ, chờ cuộc thi bắt đầu.
Harry xoa xoa con Tử xà đáng
yêu ăn xong rồi ngủ trên cổ tay. Cậu thật sự rất hoài nghi, con Tử xà này không
lai với huyết thống của heo thật sao? Theo chỉ thị của Noah, Harry ngẩng đầu.
Khoảng không ở giữa phòng được một tấm vải đen lớn bao quanh. Tất cả học trò
theo thứ tự sẽ lần lượt tiến vào từ bên trái; các học trò hoàn thành xong nội
dung thi phải lập tức rời khỏi qua lối ra bên phải ngay sau khi bước ra khỏi
tấm vải đen; nhằm đảm bảo tối đa sự công bằng của kỳ thi.
Harry không tự mình thăm dò,
năng lực ẩn náu của cậu không tốt như Noah.
Harry cầm đũa phép, những ngón
tay khẽ vuốt ve thân đũa. Cậu đứng dậy, bước đến trung tâm lớp học, vén bức màn
rồi tiến thẳng vào trong.
Vừa giương mắt nhìn, Harry đã
nhìn thấy chùm râu dài quen thuộc. Dumbledore vẫn diện bộ áo chùng đầy sao đứng
sau giáo sư Flitwick, thấy Harry bước vào thì mỉm cười chớp mắt với cậu. Harry
hơi cụp mắt xuống. Một cây đũa phép với những điểm chạm khắc nổi có hơi hướm cổ
xưa thấp thoáng hiện lên qua những ngón tay gầy guộc già nua của Dumbledore.
Cây đũa Cơm nguội! Harry giật
nảy trong lòng, lại bình thản dời mắt đi.
Giáo sư Flitwick cúi đầu nhìn
tấm da dê trên tay, cất giọng: “Được rồi, trò Potter. Trò thực hành cho chúng
tôi bùa Rót nước (Aguamenti)
đi”.
Harry vung đũa phép:
“Aguamenti”. Ngay khi dứt lời, một dòng nước trong phun ra từ đầu đũa.
Giáo sư Flitwick hài lòng gật
đầu. Ông phất tay, vũng nước dưới đất lập tức biến mất: “Rất tốt, trò Potter. Điểm
tối đa”.
Harry khẽ cúi chào, đưa mắt
nhìn thoáng qua Dumbledore rồi xoay người rời khỏi qua lối ra bên phải.
Không phải chỉ là kỳ thi bùa
chú năm hai thôi sao, một hiệu trưởng như lão ta sao lại xuất hiện ở đây.
Harry hơi cau mày. Muốn kiểm
tra mức độ hiểu biết của cậu về Bảo bối Tử thần sao? Hay là… ông ta nghi ngờ
cậu có ý đồ với chúng? Ngẫm nghĩ một chốc, Harry đi đến chỗ vắng người, thông
qua bức họa tiến vào Phòng chứa Bí mật.
Căn phòng không lớn, tông màu
chính là màu ấm. Nội thất bên trong đều do Hufflepuff thiết kế cho Slytherin,
nhằm mang đến một nơi nghỉ ngơi thoải mái cho người mệt nhọc. Harry phớt lờ chiếc
giường lớn mềm mại kia, bước thẳng vào phòng bên trong. Một tấm gương lớn đập
vào mắt, kiểu dáng cực kỳ đơn giản, với những đường nét mang hơi hướng cổ xưa.
Harry đưa tay ấn lên cạnh
gương. Mặt gương nhẵn bóng lấp lóe những gợn sóng xanh lam. Gương mặt của
Lucius dần xuất hiện trong gương, cả bàn làm việc của y và kệ sách phía sau
cũng thấy rõ. Lúc này, người đàn ông đang cúi đầu viết gì đó.
Harry lẳng lặng nhìn gương mặt
ngày càng anh tuấn, hấp dẫn của người yêu, khẽ cất tiếng.
“Lucius…”.
Lucius khựng lại, ngẩng phắc
lên, liếc nhìn xung quanh.
“Lucius, là em, Harry”.
Lucius đứng dậy. Đôi mắt xám
nhạt nhìn ngó chung quanh rồi chuẩn xác bắt được tầm mắt của Harry. Trong mắt
thoáng hiện vẻ mừng rỡ, gương mặt điển trai đã giải trừ bùa chú che giấu của y
nở nụ cười tuyệt mỹ khiến người ta phải kinh ngạc.
Trong thư phòng, Lucius đứng
trước tấm gương đứng tinh xảo chạm sàn tham lam nhìn ngắm bóng dáng thiếu niên
trên gương. Âm thanh từ tính xen lẫn niềm quyến luyến vang vọng trong không
khí.
“Harry, tôi rất nhớ em”.
Harry mỉm cười: “Em cũng vậy”.
“Có chuyện gì sao? Harry”.
Lucius rất hiểu người yêu của mình, nếu chỉ muốn bày tỏ nỗi lòng thì không cần
phải dùng cách liên lạc cẩn thận, kín đáo như vậy.
Harry gật đầu: “Em muốn hỏi anh
một chút, gần đây anh có nghe tin ai đang tìm kiếm Bảo bối Tử thần không?”.
“Bảo bối Tử thần?”. Lucius khẽ
nheo mắt. Trong gia tộc quả thật có ghi chép truyền thuyết về ba Bảo bối Tử
thần. Năm đó y còn từng giúp Voldemort tìm kiếm tung tích của chúng nhưng vẫn không
phát hiện ra manh mối gì, hoặc là, dù có thấy manh mối, Voldemort cũng sẽ không
nói cho bọn họ.
“Phải, hôm nay Dumbledore đột
nhiên xuất hiện ở nơi em thi, em nghi ngờ có liên quan đến Bảo bối Tử thần”.
Chứ khi không lại cầm cây Cơm Nguội quơ quơ trước mắt cậu làm gì.
Lucius nhẹ nhàng vuốt hoa văn
tinh xảo, hoa lệ ở cổ tay áo, đôi mắt xám nhạt ánh lên tia sáng sắc bén, chậm
rãi nói: “Hình như tôi có nghe được chút tin tức, có vài người đang cố gắng
liên hệ với Chúa tể Hắc ám tiền nhiệm. Khoảng thời gian gần đây, không chỉ Tử
thần Thực tử của Voldemort mà ngay cả Thánh Đồ của Chúa tể Hắc ám tiền nhiệm
cũng đang rục rịch. Chuyện này có liên quan đến Bảo bối Tử thần không?”.
Harry chớp chớp mắt: “Lucius,
anh đúng là lợi hại. Đũa phép vốn có của Grindelwald chính là cây đũa Cơm
Nguội, một trong ba Bảo bối Tử thần”.
Được người yêu khen ngợi, đôi
mắt xám nhạt lạnh lẽo của Lucius liền chuyển sang sắc tối đầy sung sướng: “Cây
đũa phép đó đã bị Dumbledore chiếm lấy đúng không?”.
Harry gật đầu, lòng thầm thấy
bội phục trực giác chuẩn xác đến đáng sợ của Lucius. Chỉ với đôi lời của cậu, y
đã có thể đoán được tung tích của cây Cơm Nguội. Không hổ là gia chủ nhà Malfoy
đã lăn lộn nhiều năm trên sân khấu danh lợi.
Lucius hơi giương cằm, tao nhã
khom lưng với Harry, thực hiện một nghi thức lễ tiết phức tạp lại đẹp mắt.
“Malfoy luôn ưu tú nhất, bất kể
là nơi đâu. Vĩnh viễn dâng hiến sức lực vì em, tình yêu của tôi”.
Harry hoàn toàn bị hấp dẫn
trước sự quyến rũ tỏa ra không chút kiêng dè của Lucius, vô thức đưa tay xoa
nhẹ gương mặt trên tấm gương. Lucius đứng thẳng người, nhẹ nhàng phủ lên tay
của Harry qua mặt gương.
Thiếu niên cười gượng trong
lòng. Cậu phát hiện Lucius gần đây như tiến vào kỳ động tình vậy. Lần nào gặp
cũng tiết ra hormone, không ngừng dụ dỗ cậu. Làm ơn đi, dù có Thuốc Tăng Tuổi (Aging Potion)
thì bây giờ cậu chỉ mới mười hai tuổi thôi. Tuy vì huyết thống của sinh vật
huyền bí nên Lucius luôn theo bản năng muốn dâng hiến mình cho bạn đời, nhưng
hiện giờ cậu vẫn chưa muốn bị hai anh người yêu khóa chặt trên giường đâu.
Không chỉ Lucius, đôi lúc ánh
mắt Snape nhìn cậu cũng sẽ bất giác trở nên tối đi, khiến cậu có cảm giác như
bị nuốt chửng vậy. Mặc dù Snape đã che giấu khá tốt nhưng vẫn không thể nào lấp
đi được dục vọng của mình. Vì thế, Harry có dự cảm, nếu cậu trao mình đi, nhất
định sẽ bị ăn sạch không còn tí xương nào. Bởi vậy, vẫn nên chờ một chút, chờ
một chút đi thôi.
Harry thu lại bàn tay đặt trên
gương, lấy lại tinh thần.
“Lucius, Dumbledore thử em
chuyện về Bảo bối Tử thần, có lẽ ông ta nghi ngờ tình hình xảy ra ở thế giới
pháp thuật gần đây có liên quan tới em. Tuy em không để ông ta tóm được điểm
yếu nhưng anh cũng biết tính đa nghi của ông ta rồi, đừng dây vào những chuyện
liên quan tới Bảo bối Tử thần. Chỉ khi tập hợp đủ ba Bảo bối Tử thần thì mới có
được quyền năng hùng mạnh. Anh cũng biết Áo tàng hình và Viên đá Phục sinh đều
đang do em nắm giữ, vì thế, chúng ta đừng nên trộn lẫn với đám người kia, miễn
chuốc thêm rắc rối”.
“Tôi biết, Harry. Động thái của
Voldemort càng lúc càng lớn, rất nhiều Tử thần Thực tử đều bị ông ta mượn sức
lần nữa. Trường học cũng không còn an toàn như trước, phải cẩn thận người xung
quanh, kể cả các học trò mà em cho là không nguy hiểm”, Lucius nghiêm túc nói.
Harry gật đầu, nhìn Lucius lần
nữa rồi ngắt liên kết giữa hai bên.
Trong thư phòng.
Lucius nhìn mặt gương đã trở
lại bình thường, sắc mặt bất giác hiện lên vẻ rầu rĩ. Các cuộc xung đột diễn ra
ở thế giới pháp thuật gần đây mau chóng tăng vọt. Bộ Pháp thuật vừa phải ra mặt
giải quyết hậu quả, vừa phải chú ý không để lộ tin tức.
Việc càng ngày càng nhiều làm y
không có thời gian gặp người yêu. Rõ ràng đã xác định quan hệ yêu đương nhưng y
vẫn không có bao nhiêu thời gian được ở cạnh người yêu như trước. Lần nào cũng
vội gặp vội đi, khiến cho tâm trạng của y cũng trở nên cáu kỉnh.
Một người vốn như cá gặp nước ở
Bộ Pháp thuật như y, hiện lại bắt đầu thấy chán ghét những cuộc xã giao chính
trị làm lỡ việc y gặp người yêu. Nhưng như Harry đã nói, dù ma lực hiện tại của
y không kém Voldemort, dù Harry đã kế thừa Slytherin, dù sức mạnh của Snape đã
tăng lên một cấp độ mới nhờ Độc dược trong sách cổ, nhưng thực lực của họ vẫn
không đủ để đối đầu trực diện với Voldemort.
Sức đe dọa mà gã Chúa tể Hắc ám
không thể nhắc tên kia đã để lại trong lòng mọi người thật sự không thể khinh
thường. Huống hồ hiện tại họ đang ở chỗ sáng, Voldemort thì đang ẩn nấp ở góc
tối nào đó, cộng thêm Dumbledore luôn ở cạnh dè chừng, bọn họ bây giờ không hề
có ưu thế như vẻ ngoài.
Lucius quay người rời khỏi tấm
gương, trở về bàn làm việc, tiếp tục ký các văn kiện. Việc y có thể làm bây giờ
là cố hết sức tăng tốc độ thâu tóm tất cả các gia tộc phụ thuộc nhà Malfoy vào
phạm vi thế lực của mình, nỗ lực liên minh với các gia tộc khác.
Vẫn có rất nhiều quý tộc bất
mãn với sự cai trị độc tài, tàn bạo của Voldemort, có thể dùng danh nghĩa Chúa
cứu thế và người thừa kế để tập trung bọn họ lại. Đây là quyết định của y và
Snape sau khi thảo luận. Harry không thích những cuộc xã giao giao dịch đầy dối
trá này, vậy để y làm.
Với sức mạnh hiện tại của mình,
y không tin mình vẫn không thể bảo vệ được người yêu dấu. Thiếu niên ấy đã phải
ôm đồm quá nhiều việc, y và Snape không thể tiếp tục để Harry bảo vệ mình nữa.
Như Harry đã nói, một ngày nào đó, họ sẽ có thể sống cuộc sống mà mình mong
muốn. Dù là ai thì cũng không có tư cách can thiệp vào cuộc đời họ!
********************
Tui không nghĩ ra được xưng hô nào khác khi Harry nói chuyện với Luc, nên tạm vậy đi hen =)))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét