23/08/2020

TNCGCPC - chương 101, 102

Giờ chúng ta từ y học chuyển sang chủ đề SM nha quý dị, t khổ quá mà ಥ_ಥ

Edit: Tiểu Thiên + Carly

Beta: Carly


Chương 101.


Hôm sau sau khi dùng xong bữa sáng, Tô Mặc dẫn Hassan đến chợ phiên, mua về một bó dây thừng lớn dày cỡ ngón tay. Thật sự là một bó lớn, làm Tô Mặc ôm có hơi vất vả, Hassan phải vội bước tới đỡ giúp.

Tô Mặc mua nhiều dây thừng như vậy làm gì? Hassan hơi khó hiểu. Dù có muốn trói hắn lại cũng không cần nhiều đến vậy, nhiêu đây mang đi trói mười giống đực còn dư đó.

Hassan kiến thức hạn hẹp tất nhiên không biết, trói của hắn hoàn toàn khác với trói của Tô Mặc. Bởi vì trong thế giới cũ của Tô Mặc, có một thứ nghệ thuật gọi là bondage [27].


[27] Cho các bạn nai-tơ: bondage là một phần của BDSM (trói buộc, trừng phạt, bạo dâm và khổ dâm), bắt nguồn từ Nhật Bản, dùng sự trói buộc hoặc khống chế bạn tình với sự đồng thuận từ hai phía vì mục đích tình dục, thẩm mỹ hoặc kích thích các cơ quan cảm giác. [Nguồn: Wikipedia]



Là kiểu này này

Hassan nhìn Tô Mặc treo dây thừng lên cổ hắn, canh chiều dài rồi buộc từng nút một, lòng thấy rất nghi hoặc. Mấy sợi dây này còn chưa trói hắn, sao đã thắt lại rồi? Mãi đến khi dây thừng luồn qua đùi, ra sau cổ, rồi bắt đầu thắt chặt quanh người, hắn mới biết được sự lợi hại của nó.

Dây đan vào nhau tạo thành một tấm lưới như lưới mắt cáo (hình phía trên), thít chặt quanh người hắn. Mỗi một nút thắt đều ở đúng vị trí, chỉ cần cử động nhẹ thôi sẽ ảnh hưởng đến cả cơ thể. Chỗ nguy hiểm nhất chính là cái ở giữa hai đùi hắn. Được thắt lại rất to, nó cấn vào động nhỏ phía sau hơn phân nửa, lại bất động ở ngay đó. Cậu bé phía trước bị kích thích đến nỗi chảy ra những giọt sương trong suốt.

Tô Mặc buộc xong nút thắt cuối cùng thì lui về sau hai bước, thưởng thức tác phẩm của mình. Bắp thịt cường tráng của Hassan trông càng chắc nịch, phình ra dưới sự thít chặt của dây thừng, tràn ngập mỹ cảm bị lăng nhục.

Tô Mặc cắn môi, lại cắt thêm một đoạn dây, vòng qua cổ rồi ra trước ngực Hassan, kẹp chặt đầu vú đã cương cứng. Hassan tức khắc run rẩy, bất giác ngừng thở trong phút chốc.

Tô Mặc siết chặt dây, cố định với nút thắt sau lưng. Đầu vú đáng thương bị hai sợi dây kẹp chặt, chỉ cần hít thở nhẹ thôi cũng bị dây thừng thô ráp cọ xát, đay nghiến không chút thương tiếc.

“A……”, Hassan không kìm được cất tiếng rên rỉ, bộ phận phía trước giật nảy dữ dội. Tô Mặc liếc qua, lại lấy thêm một đoạn dây buộc chặt phần gốc của nhóc Hassan, ngay cả hai túi bìu cũng bị trói lại, ghì chặt thành hai quả cầu to tròn.

Hoàn thành xong hết thảy, Tô Mặc ngồi xuống cái ghế cạnh giường, kêu Hassan: “Qua đây”.

Hassan run rẩy gần như không thể đứng vững, nghe thấy Tô Mặc gọi thì vội muốn đi qua. Thế nhưng vừa mới động chân, toàn bộ dây thừng trên người liền bị kéo theo, đầu vú và lỗ nhỏ phía sau cùng lúc bị trừng phạt. Hai chân Hassan nhũn ra, suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất. Hắn sốt ruột muốn đứng dậy, nhưng biên độ động tác quá lớn, khiến cơn kích thích tăng lên gấp bội. Hắn ra sức kiềm nén, gượng gạo lảo đảo vài bước, lại chật vật té nhào xuống cạnh chân Tô Mặc.

“Ưm……”, tiếng rên rỉ của Hassan vừa đau khổ lại phấn khích, cả cơ thể co giật liên hồi. Hắn khẽ cọ má lên phần chân để lộ da thịt của Tô Mặc, gấp rút muốn Tô Mặc thô bạo “đâm” chết hắn. Bây giờ hắn hoàn toàn không lo mình sẽ giãy ra nữa. Cách trói của Tô Mặc rất thần kỳ, rõ ràng tay chân đều được tự do nhưng lại khiến hắn không dám nhúc nhích.

Tô Mặc vô tình đá Hassan ra, lạnh lùng nói: “Đứng lên”.

“Được”. Hassan run giọng đáp, sau đó gắng gượng đứng dậy. Sự tác động và cọ xát của dây thừng khiến động tác này trở nên cực kỳ gian nan, lại kích thích vô cùng. Khi Hassan cuối cùng cũng có thể đứng thẳng, bộ phận sinh dục bị trói lại trước mặt Tô Mặc đã sưng đến tím tái, đầu đỉnh sũng nước.

Tô Mặc cười lạnh búng nó một cái, làm Hassan hô đau, “Sao, muốn bị chọc?”.

Hassan run rẩy không ngừng, vừa sợ vừa mong, “Muốn”.

Tô Mặc hừ cười, “Sáng sớm đã nhớ nhung việc này, Hassan anh không có chuyện gì khác để làm à? Ngại quá, em bề bộn nhiều việc, không thể hầu anh được”.

Cậu đứng dậy bảo Hassan, “Mặc quần áo vào, theo em đến bệnh viện”.

Hassan khiếp sợ nhìn Tô Mặc. Cứ… cứ để hắn mặc đồ vào với bộ dạng này? Còn định ra ngoài? Đến chỗ luôn đông người như bệnh viện?

“Anh không muốn theo tôi?”. Thấy hắn bất động, Tô Mặc quay người đi ra cửa, “Vậy anh về nhà đi, tối lại tới”.

“Không không không, tôi muốn theo em! Chờ tôi chút! Tôi mặc quần áo ngay!”.

Hassan sợ hãi, vội kéo Tô Mặc lại. Ngàn lần không thể để Tô Mặc hiểu lầm được! Sao hắn có thể không muốn đi cùng Tô Mặc chứ! Tuyệt đối không muốn xa cách dù chỉ trong phút chốc! Chỉ là… chỉ là……

Hassan cắn răng mặc quần áo. Động tác khom lưng mặc quần vốn cực kỳ đơn giản, nay lại khiến cả người hắn đổ đầy mồ hôi. Mà cái quần rộng rãi cũng dính sát vào người, phác họa rõ nét cậu em to tướng và hai quả cầu bị dây thừng trói chặt. Mặt mày Hassan đỏ hết cả lên. Mặc đồ xong rồi vẫn vậy, chẳng lẽ hắn phải ra ngoài gặp người với bộ dáng này?

Tô Mặc quan sát Hassan từ trên xuống dưới, bỗng thấy hơi tiếc nuối. Nếu có gương, nếu có thể để Hassan tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ, ắt hẳn sẽ xấu hổ đến nỗi bật khóc nhỉ?

Tô Mặc nổi lòng từ bi ném cho hắn một cái khăn: “Lau mồ hôi trên người đi! Để vậy cho người ta thấy à!”.

Hassan như được ân xá nhận lấy khăn mặt, lau khô mồ hôi trên người, rồi mặc lại quần áo vào. Quần áo rộng rãi che đi dây thừng trên người và gậy thịt tràn trề sức sống, làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

**********************


Chương 102.

Ra khỏi cửa, Tô Mặc sải bước về phía bệnh viện, Hassan chỉ có thể nối gót theo sau với tốc độ tương tự. Thật ra, với Hassan thì tốc độ này không nhanh lắm, nhưng dây thừng trên người không ngừng tra tấn hắn, mới đi được vài bước mà người đã đẫm mồ hôi. Điều duy nhất đáng mừng là nhà của Tô Mặc ở cạnh bệnh viện. Bước tiếp thêm vài bước nữa, Hassan cắn răng cầu nguyện quần áo trên người sẽ không bị mồ hôi thấm ướt, theo sau Tô Mặc tiến vào bệnh viện.

Hai người vừa vào cửa liền gặp Lucca. Lucca thấy mặt mày Hassan đỏ bừng, thấm đẫm mồ hôi thì lấy làm khó hiểu: “Hassan sao vậy? Bệnh à?”.

“Chắc vậy. Lucca anh giúp anh ấy kiểm tra thử xem?”, Tô Mặc mỉm cười nhìn Hassan.

“Không!”, Hassan sợ hãi la lên, toàn thân căng thẳng gần như muốn nhấc chân bỏ chạy. Hắn thế này, sao có thể để Lucca kiểm tra!

Lucca thấy thế thì hiểu ngay, chắc là Tô Mặc lại đổi cách ức hiếp Hassan rồi! Y lườm Tô Mặc, “Vẫn nên để cậu đích thân kiểm tra đi thôi! Dù sao phòng phẫu thuật cũng đang trống”.

“Cũng được”. Tô Mặc mỉm cười, nói với Hassan, “Anh tới phòng phẫu thuật trước đi, cởi đồ rồi nằm lên giường chờ em. Tí nữa em qua”.

Sau đó thì cùng Lucca và các y sư tập sự vào căn phòng bên cạnh, phân tích và tổng hợp dữ liệu thu thập được trong lần thử nghiệm phương thuốc nước khử trùng trước đó.

Hassan chậm rãi vào phòng phẫu thuật, đóng cửa rồi lại chậm rãi đến cạnh giường, cởi quần áo. Cơn hoảng sợ lúc nãy cộng thêm một loạt động tác mới rồi làm toàn thân hắn lại đẫm mồ hôi. Hắn cẩn thận nằm lên giường, nhưng khó tránh khỏi việc tác động đến nút thắt. Hassan khó chịu thở hổn hển, theo bản năng muốn đưa tay an ủi thằng em đang căng phồng đến tím tái, nhưng hắn cảm thấy Tô Mặc nhất định sẽ không cho phép hắn làm vậy, chỉ đành cố nhịn xuống.

Nhưng, thật sự rất khó chịu… Cơ thể vừa bình tĩnh lại, sự kích thích dày vò ban đầu bỗng biến mất, trái lại khiến thân thể đã bị khiêu khích đến có phản ứng xao động không yên. Hassan hơi nhích người, làm dây thừng trước ngực và nút thắt ở động nhỏ phía sau tiếp tục tra tấn bản thân, cất tiếng khẽ rên rỉ.

Tiếng thảo luận của Tô Mặc và các y sư tập sự láng máng truyền đến từ cách vách. Tô Mặc đang làm chuyện hệ trọng, vậy mà hắn lại khát vọng Tô Mặc mau đến đây đâm chết hắn, khiến Hassan cảm thấy rất xấu hổ. Hắn vội nén giọng xuống, tập trung lắng nghe tiếng của Tô Mặc nhưng âm thanh trò chuyện dường như dần đi xa, mà ngoài cửa phòng phẫu thuật lại truyền đến tiếng bước chân… không chỉ của một người!

Cả người Hassan cứng đờ! Cửa phòng phẫu thuật không khoá, người bên ngoài có thể vào bất cứ lúc nào! Nếu… Nếu… hắn muốn trốn đi, muốn mặc quần áo vào, nhưng Tô Mặc đã dặn, hắn phải cởi đồ, lên giường chờ cậu.

Tô Mặc, Tô Mặc sẽ không để người khác thấy bộ dạng này của hắn… Tô Mặc đã từng nói hắn là của một mình cậu… Hassan ra sức thuyết phục chính mình, run rẩy nằm yên trên giường.

Ngay nháy mắt cửa bật ra, Hassan cứng người, ngừng thở, tim gần như ngừng đập, mãi đến khi thấy được bóng dáng quen thuộc kia, hắn mới nức nở gọi tên Tô Mặc, người run rẩy dữ dội.

“Chơi vui không? Em ở cách vách còn nghe thấy tiếng của anh”, Tô Mặc nở nụ cười như có như không đi đến cạnh Hassan.

Hassan bối rối trợn mắt, mặt đỏ rực. Thật sao? Hắn còn tưởng mình kiềm chế lắm rồi. Hắn, hắn thật sự đã rên rỉ rất lớn tiếng? Vậy mấy cậu học việc kia… cũng nghe thấy hết?

“Xấu hổ gì chứ? Chẳng phải anh cố ý làm vậy để dụ dỗ em qua đây sao?”. Tô Mặc kéo kéo dây thừng đang khảm sâu vào nơi giữa hai đùi của đôi chân đang giang rộng của hắn, “Còn bày ra tư thế thèm được **ịch thế này”.

Hassan rên rỉ một tiếng, suýt khóc vì xấu hổ. Hắn thật sự không cố ý kêu lớn như vậy, nhưng quả thật hắn cũng rất khao khát Tô Mặc tới chọc hắn. Lẽ nào, lẽ nào hắn đã vô thức…

Tô Mặc thưởng thức đôi mắt ướt át của Hassan một lúc, sau đó nói, “Lúc trước anh có nói, muốn em trừng phạt anh?”.

“Phải”, Hassan run giọng trả lời. Chẳng lẽ không phải Tô Mặc đang trừng phạt hắn sao?

Tô Mặc gật đầu: “Vậy, anh muốn em phạt anh thế nào?”.

Hassan nghi hoặc nhìn Tô Mặc. Trừng phạt thế nào không phải đều do Tô Mặc định đoạt sao? “Phạt sao cũng được”.

“Không có thành ý”. Tô Mặc khẽ cười nhạo: “Bây giờ em đang hỏi anh, anh muốn bị phạt như thế nào?”.

Hassan hơi hiểu ra. Lúc trước, nếu Tô Mặc hỏi hắn ‘muốn được cắn ở đâu’ thì ý của cậu là ‘cắn ở đâu sẽ làm anh khó chịu nhất’, giờ Tô Mặc hỏi như vậy, có phải tức là ‘anh sợ bị trừng phạt thế nào nhất’ không?

Hắn sợ bị phạt kiểu nào nhất? Cơ thể Hassan khẽ run. Nhưng hắn đã làm Tô Mặc tổn thương như vậy, bị phạt thế nào cũng đáng!

Hassan cắn răng, biến tai và đuôi ra.

Tô Mặc kinh ngạc nhìn Hassan. Gần như mỗi lần biến đuôi ra, Hassan đều bị cậu ức hiếp cực kỳ thảm thương, vậy mà bây giờ lại chủ động biến ra… Dù thế nào cũng không thể nói là hắn không có thành ý.

Tô Mặc cười rộ lên, nắm đuôi Hassan nhẹ nhàng phẩy qua phẩy lại cơ thể bị trói chặt của hắn: “Vậy Hassan nói xem, tại sao em phải phạt anh?”.

“Vì… a… ưm ư… a a ~~”.

Hassan rên rỉ không ngừng, hoàn toàn không nói nên lời. Cái đuôi xù lông liên tục phất qua phần eo mẫn cảm, đầu vú cương cứng, hạ bộ phình to, khiến hắn bất giác run lên, làm dây thừng và nút thắt lại mang tới cho hắn một đợt trừng phạt mới.

********************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét