14/11/2020

Công viên giải trí Sơn Hải - chương 13

Edit + Beta: Carly


Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải

Chương 13 


Khi Du Nhạc Nguyên nói ra ba chữ ‘sinh linh khí’, Trương Nhân Hòa và vài người lớn tuổi đều hít sâu một hơi. Họ nhìn Du Nhạc Nguyên với ánh mắt nghi ngờ, dường như không tin được rằng người này sẽ dễ dàng treo ‘sinh linh khí’ bên miệng, hứa hẹn cho đi như vậy.

“Sinh linh khí là cái gì? Có lợi cho bọn này sao? Đưa tiền còn tốt hơn!”, có người trề môi. Du Nhạc Nguyên nghe thế thì cười, mà Trương Nhân Hòa hận không thể xông tới khâu cái miệng của tên kia lại. Không có kiến thức thì im miệng đi! Sẽ không ai nghĩ mấy người câm đâu! Tên ngu xuẩn, có biết mày vừa mới từ chối cái gì không!

Nhưng Du Nhạc Nguyên sẽ không tốt bụng giải thích cho bọn họ ‘sinh linh khí’ là cái gì. Đó giờ y luôn là một người rất dễ tính; nếu người này không cần sinh linh khí mà muốn tiền thì cho tiền thôi, dù sao cũng đỡ tốn sức.

“Nếu vậy thì mỗi tháng nhận năm nghìn tệ đi, cậu sẽ không được nhận sinh linh khí”.

(5000 tệ bằng khoảng 17 triệu rưỡi)

Người nọ nghi ngờ nhìn Du Nhạc Nguyên một lúc lâu, sau đó gật đầu. Dù sao gã vẫn thấy tiền tốt hơn, về sau hằng tháng còn được ra ngoài ba ngày. Ba ngày đó gã có thể mua đủ loại tài liệu mình cần rồi về luyện ra những món đồ có ích, sau đó mang đi kiếm tiền, vậy thì gã sẽ mua được linh thạch để tu luyện!

Du Nhạc Nguyên tựa người lên ghế, tay chống cằm: “Còn ai muốn tiền nữa? Mức lương thống nhất là năm nghìn tệ, mỗi tháng có ba ngày được ra ngoài”.

Hơn bốn mươi người do dự một lúc lâu, sau đó có mười người tỏ ý cũng muốn tiền. Ông chủ Du Nhạc Nguyên đồng ý tất. Kế đó, có một người run rẩy giơ tay lên: “Ừm… ông chủ? Tôi muốn một luồng sinh linh khí, thêm ba nghìn tệ có được không?”.

(3000 tệ bằng khoảng 10 triệu rưỡi)

Tức thì ánh mắt của mọi người đều chĩa về phía hắn. Là một người để tóc húi cua, đeo kính, người tỏa ra quỷ khí nhàn nhạt, hẳn là có qua lại với ma quỷ. Du Nhạc Nguyên đặc biệt nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó bật cười: “Suy nghĩ thấu đáo đấy. Được, nhưng chỉ một mình cậu thôi”.

Cứ như vậy, nhân viên của khu Hiện đại phía Đông Nam đã sẵn sàng. “Các cậu tự tìm cho mình một thiết bị để quản lý vận hành đi, mỗi người một cái là được rồi chứ? Dù sao các cậu cũng không phải người bình thường, hãy làm cho xứng đáng với tiền lương mà tôi đã trả cho các cậu đấy”.

Mọi người nhìn nụ cười của Du Nhạc Nguyên, chợt thấy hơi lạnh.

Trương Nhân Hòa thấy mọi người tranh nhau chạy đi, đành cắn răng bước tới: “Ông chủ, tôi cũng muốn ở lại làm công, có được không?”.

Du Nhạc Nguyên nhìn cậu: “Hiện giờ đúng là đang thiếu người. Nếu cậu muốn ở lại thì tôi rất chào đón, nhưng mà tiền lương…”.

Trương Nhân Hòa mau chóng lên tiếng: “Cho tôi ba luồng sinh linh khí là được!”. Đây là thứ dùng để tu luyện còn tốt hơn linh thạch đó! Ông nội nói quả không sai, gặp được ông chủ chính là duyên phận!

Du Nhạc Nguyên gật đầu: “Cậu đã chủ động ở lại, thế thì mỗi tháng có thể nghỉ ngơi năm ngày. Cậu cũng tự tìm thiết bị cho mình đi”.

Trương Nhân Hòa vui vẻ chạy đi.

Trương Nhân Hòa đã rời khỏi, những người mà trước đó Du Nhạc Nguyên chọn ra còn lại năm người. Năm người nọ nhìn nhau, cuối cùng có bốn người quyết định lập tức rời đi, chỉ còn lại một ông cụ.

Sau khi bốn người kia cũng đi, Du Nhạc Nguyên nhìn ông cụ, bỗng bật cười: “Đã đi hết rồi, ông không cần phải ngụy trang nữa”.

Ông cụ nghe Du Nhạc Nguyên nói thế thì cơ thể cứng đờ, tiếp đó lúng túng giải trừ thuật ngụy trang. Vì thế, trước mặt Du Nhạc Nguyên liền xuất hiện một gốc nho già đã thành tinh.

“Tuổi thọ của cây cỏ trong trời đất này có ưu thế của thiên nhiên, nhưng muốn mở linh trí thì khó hơn động vật nhiều. Trên người ông lại không có chút sát sinh khí, cơ duyên phải lớn cỡ nào mới có được trí tuệ?”.

Cây nho già nghe vậy, thành thật đáp: “Hồi trước tôi từng gặp được suối linh Thủy Nguyệt, uống hơn mười ngày thì có linh trí. Đại nhân, một năm tôi có thể kết ra được mười chùm linh quả, lại thấy an toàn khi ở cạnh ngài, đại nhân có thể thu nhận tôi không? Tôi, tôi không biết cách điều khiển mấy loại thiết bị của nhân loại kia, nhưng, nhưng tôi có thể bán trái cây! Xin ngài thu nhận tôi!”. Lão từng sống ở bên ngoài, thật sự rất khó sinh tồn. Những linh thực [26] như lão phần lớn sẽ bị mấy thế lực lớn nào đó đào lên, sau đó ép lão ra nhiều quả. Vị đại nhân này nhìn có vẻ hoàn toàn không cần dùng đến lão để tu luyện, vậy nên, nếu có thể ở lại thì tốt quá.

[26] thực vật linh

Du Nhạc Nguyên suy nghĩ một chốc, cuối cùng đồng ý: “Làm nhân viên, mỗi tháng ta sẽ cho ông một luồng sinh linh khí để tu luyện. Khi nào khai trương, ông đến phố ẩm thực phía Đông mở một quầy bán đặc sản trái cây đi. Dù sao trái cây bình thường mà ông bán cũng tốt hơn của con người bên ngoài nhiều. Có điều, ông phải trả tiền thuê quầy hằng tháng, bằng phân nửa số tiền bán trái cây của ông”.

Cây nho già cảm kích rời đi. Trước khi đi, lão lo lắng ngập ngừng hỏi: “Ông chủ, tôi muốn hỏi một chút. Nơi đây nhiều người như vậy, ngài lấy sinh linh khí đâu ra cho bọn họ?”. Tuy đã thuộc sở hữu của ông chủ, nhưng nếu ông chủ là một đại ma vương tội ác tày trời, lão cũng sẽ thấy khá áp lực.

Lúc này Du Nhạc Nguyên khẽ cười một tiếng: “Ông nghĩ vì sao ta lại mở công viên trò chơi? Chỉ cho vui thôi sao?”.

Cây nho già sửng sốt.

“Đến đây chơi cả ngày, chắc chắn sẽ tiêu hao tinh thần, sức sống; cứ mười người thì có thể ngưng tụ ra được một luồng sinh linh khí. Công viên giải trí này ít nhất cũng tiếp đón năm mươi nghìn người một ngày, ông nói ta lấy sinh linh khí từ đâu?”.

Cây nho già bị sốc đến choáng váng, suýt nữa nghẹn chết vì con số kia, sau đó yên lặng quay người bước đi. Lúc này lão cảm thấy sự cảm kích trước đó của mình có chút ngu ngốc… Thực ra ông chủ… hơi keo kiệt… Hầy, nhưng mà không dám nói. Có điều, có thể thu thập rồi ngưng tụ sinh linh khí ngập tràn khắp công viên, bản lĩnh đó, có lẽ là độc nhất thiên hạ.

Cây nho già kia đã không còn vấn đề gì, công nhân của khu Hiện đại phía Đông Nam về cơ bản cũng đã vào chỗ. Kế tiếp chính là vấn đề nhân viên của khu Thần thoại Hoa Quốc, khu Tương lai giả tưởng và khu Thế giới nước. Hai khu trước để đám yêu ma quỷ quái chia nhau quản là được, còn Thế giới nước thì sao? Chẳng lẽ ra biển bắt vài con yêu về?

Du Nhạc Nguyên đang suy nghĩ, di động chợt reo lên. Tuy nhân loại và phi nhân loại ở đây đều không thể gọi điện thoại được dưới sự kiểm soát của đại ma vương ở trung tâm công viên, nhưng trong đó không hề bao gồm Nguyên đại thần. Điện thoại trong tay y là một thiết bị liên lạc cực kỳ lanh lợi.

Cục trưởng Hồ? Có chuyện gì không? .

Cục trưởng Hồ bên kia đầu dây có vẻ hơi căng thẳng, nhưng lão vẫn rất kiên cường lên tiếng: Đại nhân, nghe nói công viên bên ngài đang cần nhân viên? Là thế này, gần đây Chính phủ mới tuyển được không ít người trẻ tuổi có năng lực không tệ, bọn họ đều rất ngưỡng mộ ngài nên muốn đến ứng cử làm nhân viên, ngài thấy sao? Tôi có thể cam đoan họ đều có hộ khẩu đàng hoàng, thực lực tốt, hơn nữa còn am hiểu các loại thiết bị và cách vận hành công viên giải trí. Tiền lương thì ngài cứ xem rồi phát, bọn họ không kén chọn! .

Du Nhạc Nguyên híp mắt, đúng là buồn ngủ liền có gối đưa tới. Đều là con người? .

Cục trưởng Hồ lắc đầu: Không phải. Ba mươi lăm người, trong đó có mười yêu quái và năm con lai . Ngoài ra còn có thằng cháu mà nhà lão nhét vào nữa, thông minh quá mà.

Được, tất cả đều biết bơi chứ? Nhân viên hiện đã tuyển gần đủ, chỉ có Thế giới nước là thiếu người thôi .

Cục trưởng Hồ vội gật đầu: Biết, biết, biết! Đều là người có năng lực cả, sao mà không biết bơi được chứ! Có cả người có dị năng hệ thủy nữa, cậu ta tới rồi ngài sẽ biết ngay! .

Du Nhạc Nguyên gật đầu: Vậy tiền lương hằng tháng là ba luồng sinh linh khí, được chứ? .

Cục trưởng Hồ vừa nghe đến ‘sinh linh khí’, hai mắt lập tức sáng rực, sau đó thấy đau lòng vô cùng. Lão nhất định phải kiềm chế, dù sinh linh khí cực kỳ hiếm có, đồng thời cực kỳ phù hợp để nhân loại và phi nhân loại tu luyện, nhưng lão là nhân viên Chính phủ! Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể lén chạy tới… QAQ muốn tới công viên giải trí làm nhân viên quá đi.

Vâng, vâng, vâng! Ngài yên tâm, vậy lúc nào thì cho người qua được? .

Du Nhạc Nguyên suy nghĩ: Sẽ mất khoảng mười ngày để công viên giải trí cải tạo toàn bộ và mở cửa khai trương. Mười ngày nữa bảo bọn họ đến đây báo danh đi .

Cục trưởng Hồ tỏ vẻ đã rõ, sau đó vội cúp điện thoại rồi xông ra ngoài. Lão nhất định phải nghĩ mọi cách để đẩy thêm một đứa hồ ly trong nhà vào nữa! Còn phải đề phòng mấy nhà khác nhét người cho lão! Có điều, nếu lộ chuyện trả thù lao bằng sinh linh khí ra ngoài, đám lão già của các đại thế gia chắc chắn sẽ nghĩ đủ trò để đưa người vào. Ôi trời, lo quá đi mà!

Bất kể cục trưởng Hồ lo toan cỡ nào thì lúc này Du Nhạc Nguyên đã đến khu Thần thoại Hoa Quốc ở phía Tây Nam. Nơi này vắng vẻ, nhưng ở một góc ven sông, nay đã xuất hiện một tòa nhà tựa như long cung cỡ nhỏ với ngói lưu ly [27] và thủy tinh trong suốt. Xung quanh tòa nhà được trang trí bằng những rạn san hô lớn và một ít tảng đá lộng lẫy có lẽ do lão Chương trực tiếp mang từ dưới biển sâu tới. Thoáng nhìn qua, nơi này thật sự chẳng hề giống một ký túc xá nhân viên, mà giống khu du lịch long cung hơn.

[27] Ngói lưu ly, hay còn gọi là ngói âm dương, với phần thấp bên dưới là âm, ống tròn phía trên là dương.

Lão Chương ngay lập tức thấy được Du Nhạc Nguyên, vui vẻ nhào tới: “Lão đại! Sao, sao? Vậy được chứ?”.

Du Nhạc Nguyên khẽ cười rồi gật đầu: “Rất tốt”.

Sau đó y quay sang Tuyết Nữ và Tống Kha đang thấp thỏm nhìn mình. Hai người thấy Du Nhạc Nguyên ngó sang liền cùng quỳ xuống, đồng thanh nói.

“Đại nhân! Tôi sẵn lòng chết!”.

“Đại nhân, tôi sẽ giao tuyết đan cho ngài!”.

Du Nhạc Nguyên: “…”. Ha ha, mới sáng ra các người đã cho ta cái đáp án này? Giết hết hai người được không?

—————

Tòa nhà xây kiểu long cung là thế này nha, search mãi mới thấy :v


**************


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét