23/11/2020

HPCNB - chương 60

Edit + Beta: Carly 

Chương 60:

Dưới ánh mắt sâu xa khó lường của cậu, Đại Sảnh Đường ồn ào dần yên tĩnh hẳn. Thủ tịch Nhà Charon Saul im lặng ngồi bên tay trái của Harry. Những người khác thuộc phe Charon cũng noi theo anh ngồi phía bên trái. Một chốc sau, Ogg cũng dẫn thuộc hạ của mình ngồi bên phải của Harry.

Thủ tịch các năm của Nhà Slytherin theo đó mà đứng dậy, đến bên bàn dài chỗ của Harry, lần lượt ngồi xuống theo thứ tự từ cao xuống thấp. Tất cả hành động ngay ngắn, có trật tự, sau đó, toàn bộ lãnh đạo của Nhà đều tề tụ ở trung tâm dãy bàn. Harry khẽ cong môi mỉm cười, nâng tay xắt một miếng bít tết. Lúc này những người khác mới đụng đến dụng cụ ăn, bắt đầu dùng bữa.

Bầu không khí an tĩnh ở dãy bàn bên này có hơi vi diệu, mà Gryffindor sau chút kinh ngạc khi Harry ngồi xuống thì đã khôi phục vẻ huyên náo thường ngày. Vốn luôn hời hợt với mấy chuyện quyền thế, rất ít người của Gryffindor có thể hiểu được rốt cuộc Nhà Slytherin đã có những thay đổi gì. Trong tiếng đùa giỡn ồn ào chỉ nghe thấy tiếng nói lớn cực kỳ rõ của Ron.

“Này, Ginny, sao gần đây em ăn ít thế?!”.

Harry hơi ngước mắt lên, trong tầm mắt tức khắc xuất hiện mái tóc đỏ đặc trưng của anh em nhà Weasley. Sắc mặt Ginny xanh xao, hốc hác, ánh mắt thất thần. Harry cười khẩy trong lòng, tinh thần cô ta đương nhiên không được tốt rồi. Phải biết rằng mấy lần hóa đá kia ít nhiều đều liên quan đến cô nàng, may cho cô là Harry đã thu phục mảnh hồn trong quyển nhật ký trước khi phát sinh những hậu quả nghiêm trọng hơn. Bằng không, chỉ với mấy người anh kia của cô ta, sao có thể giúp cô ta thoát được vận mệnh bị hút sạch sinh lực chứ. Nếu cô nàng này còn chút lý trí thì nên quên hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây đi.

Đối mặt với sự quan tâm của Ron, Ginny gượng cười, cầm lấy một miếng bánh mì để lên miệng. Cô có hơi hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh, bất ngờ đối diện với đôi mắt xanh lục bình thản của Harry, trong mắt Ginny thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, ôm bánh mì gục đầu xuống.

Harry cười lạnh trong lòng, bỏ miếng bít tết cuối cùng trên đĩa vào miệng, tao nhã lau miệng rồi đứng lên. Đưa mắt nhìn xuống các vị thủ tịch xung quanh, khóe môi cậu nở một nụ cười đầy sâu xa, quay người rời đi.

Ngay khi vạt áo chùng đen của cậu biến mất sau lối ra Đại Sảnh Đường, sống lưng thẳng tắp của Ogg lập tức thả lỏng, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán vẫn không ngừng toát ra. Ogg siết chặt xiên ăn trong tay, đầu nhọn chạm phải mép dĩa phát ra tiếng vang nhỏ nhưng rõ rệt.

Ma lực mạnh mẽ như vậy, đây là thực lực của Harry Potter sao? Ogg hít sâu một hơi, run rẩy chậm rãi buông lỏng hai tay đang nắm chặt dao nĩa, đây là khí thế của người thừa kế Slytherin! Nhắm mắt lại, hai tiếng lách cách vang lên, dao nĩa Ogg cầm trong tay cuối cùng cũng được thả tự do khỏi bàn tay gần như cứng ngắc của hắn ta. Hắn ta cố hết sức giữ sự tao nhã, đứng dậy rời đi, hành vi không hề phù hợp với lễ nghi của quý tộc nhưng không một ai lên tiếng ý kiến.

Trước sự rời đi của Ogg, mọi người đã hiểu rõ lập trường nên chọn của mình. Thật ra, các rắn nhỏ luôn đứng ngoài quan sát không hề ngờ được sự thay đổi quyền lực này lại hoàn thành đơn giản như vậy, thiếu niên kia cứ thế mà dễ dàng ngồi lên vị trí thủ lĩnh Nhà. Ogg bị áp chế, Charon cam chịu, không một ai trong nhóm những người đứng đầu Slytherin lên tiếng phản đối Harry. Thế nhưng, bất kể mọi người nghĩ thế nào, Nhà Slytherin hiện đã chấp nhận Harry làm thủ lĩnh của họ, ít nhất ở ngoài mặt là vậy.

Trên hành lang.

Harry khẽ vuốt ống tay áo: Noah, mi nói xem hồi nãy sao không có ai phản đối? . Cậu vốn dĩ còn tính ra tay dọa đám rắn nhỏ kia một hồi. Kết quả, cậu mới chỉ thả ra chút ma lực, mấy người đó đã không nói hai lời để cậu ngồi lên vị trí kia.

Chủ nhân, chỉ e ngài đã quá xem thường cái tên người thừa kế Slytherin rồi. Hơn nữa, với sức mạnh hiện giờ của chủ nhân, những người đó sao có thể lên tiếng phản đối dưới luồng ma lực mạnh mẽ đó được .

Slytherin tôn sùng kẻ mạnh? . Harry khẽ cười thầm, như thế trái lại giúp cậu bớt đi không ít chuyện. Có điều, chắc chắn còn một số người trong Nhà không muốn cúi đầu trước cậu, cậu vẫn phải tốn công một phen mới có thể khiến những thế lực đó nghiêng về mình. Dù sao kẻ địch của cậu chính là người thừa kế tiền nhiệm, Voldemort, cậu cũng không thể hoàn toàn nắm rõ suy nghĩ của các thủ tịch đang cúi đầu không nói gì này được.

Tia sáng bén nhọn lóe lên trong mắt Harry. Cậu cân nhắc trong lòng một lúc liền hiểu được rốt cuộc người nào trên bàn mới đáng để cậu tin tưởng. Harry khẽ cười trong lòng, dù đã trải qua một thời gian dài như vậy, bản năng và kinh nghiệm làm kẻ đứng đầu của cậu vẫn không biến mất. Trốn tránh lâu như thế, hóa ra cậu vẫn phải bước đi trên con đường này.

Chủ nhân, chúng ta sắp rời trường, tôi đề nghị ngài nên dành chút thời gian ở cùng cha đỡ đầu của mình .

Harry thoáng khựng chân: Sao mi lại nói thế? .

Ngài cũng đâu có ghét Sirius, đúng không? Hơn nữa, lúc ngài kết hôn vẫn phải cần ông ta đến làm người chủ hôn, nhưng mà quan hệ giữa ông ta với hai người yêu của ngài… ít nhiều gì ngài cũng phải làm chút công tác tư tưởng chứ hả .

Khóe miệng Harry hơi giật giật, kết hôn?...... Noah, mi đúng là lo xa, không ngờ ta lại quên mất thuộc tính quản gia của mi. Có điều, quan hệ giữa Sirius và Snape cùng Lucius quả thật cần phải cải thiện. Bằng không thì thật sự có hơi khó xử cho người bị kẹt giữa hai bên là cậu đây. Nhớ lại biểu hiện của quý ngài cha đỡ đầu khi biết được thân phận của hai anh người yêu của mình, Harry thật sự không biết nên khóc hay cười. Đến tận bây giờ, Sirius vẫn chưa đủ can đảm đến gặp cậu, lúc viết thư cũng không hề nhắc tới Snape và Lucius.

Harry không dám tưởng tượng đến ngày cậu thật sự kết hôn. Đối mặt với thân phận người chủ hôn của Sirius, liệu Snape và Lucius có thể hạ mình một chút hay không cũng rất khó nói. Xử lý không khéo thì lễ cưới đó biến thành chiến tranh thế giới thứ ba cũng không biết chừng. Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt đen xì của Snape cùng nụ cười hồ ly khiếp người của Lucius, Harry bất chợt rùng mình.

Ngừng, ngừng, không được nghĩ tiếp được. Harry đen mặt, nghiến răng trong lòng. Noah, mi có thể đừng truyền vào đầu ta mấy hình ảnh kinh khủng như thế được không . Đây là đầu ta, chứ không phải máy chiếu.

Vâng, chủ nhân. Tôi chỉ muốn để ngài hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà thôi .

Harry hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ lắc đầu: Được rồi, đến kỳ nghỉ, ta sẽ nói chuyện với cha đỡ đầu , nên mi đừng có quậy nữa. Trí thông minh của nhóc thú cưng nhà cậu đúng là càng ngày càng phát triển.

Trở lại phòng ngủ, Harry bỏ mấy thứ linh tinh vào hành lý rồi xoay người tính rời đi. Cậu vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy thiếu niên tóc nâu cúi gằm mặt đứng bên ngoài. Nghe thấy tiếng động, người con trai mặc đồng phục màu xanh bạc ngẩng đầu lên, là Rick Eton.

“Điện hạ”, người tới cung kính cúi người. Cậu ta biết ngày mai Harry sẽ không đi xe của trường, mà đi cùng giáo sư Snape, cho nên cậu ta mới vội chạy tới phòng ngủ chặn người như vậy.

Harry thầm lấy làm nghi ngờ: “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”. Nhìn Eton hơi ngập ngừng, Harry tránh người: “Vào trong trước đi”.

“Xin lỗi đã làm phiền ngài, điện hạ”. Eton khẽ thở phào, theo Harry bước vào phòng ngủ.

Noah, trên người cậu ta có gì đáng nghi không? . Harry đề cao cảnh giác trong lòng, vẫy vẫy đũa phép, hai tách hồng trà nóng hổi hiện ra trên bàn trà. Cậu tự nhiên ngồi xuống, đưa tay mời, ý bảo Eton ngồi xuống đối diện mình.

Chủ nhân, Noah không thấy có gì khác thường .

. Harry cầm tách hồng trà lên nhấp một miếng rồi đặt xuống bàn: “Được rồi, có gì thì cậu nói đi”.

“Vâng”, Eton ngẩng đầu. Vẻ khiêu khích trong mắt cậu ta hồi trước đã biến mất, cậu ta cẩn thận lấy ra một cái hộp hình chữ nhật được bọc vải đen từ trong tay áo. Harry vừa nhìn thấy thứ kia, đũa phép liền lặng lẽ trượt vào tay. Cũng hết cách, sự tấn công từ chiếc hộp bạc của Voldemort lần đó thật sự đã khiến cậu được nếm vị đắng, không có gì ngạc nhiên khi cậu phản ứng thái quá lúc thấy món đồ có hình dạng tương tự như vậy.

Eton đặt chiếc hộp lên tay, mở miếng vải đen ra. Lúc này Harry mới phát hiện, trong miếng vải đen tuy cũng là một cái hộp nhưng làm bằng gỗ với hoa văn màu nâu thẫm, được khắc gia huy dây leo của nhà Eton.

Harry hơi nhướng mày, nhìn Eton mở hộp, từ bên trong lấy ra một khối gỗ hình chữ nhật lớn cỡ một đầu ngón tay đã được thu nhỏ vài lần, sau đó cung kính đưa cho Harry.

Harry từ tốn nhận lấy, cầm vào tay mới phát hiện vật thể màu đen này không phải kim loại, cũng chẳng phải gỗ, có sức nặng không hề tương xứng với kích thước nhỏ nhắn của nó. Mặt trên cũng được khắc hoa văn dây leo quấn vào nhau.

“Đây là gì?”, Harry sờ hoa văn của thứ trong tay, hỏi.

“Đó là gia lệnh!”, trong mắt Eton thoáng hiện vẻ phức tạp. Cậu ta đứng dậy, cúi thấp người, trầm giọng nói: “Là người thừa kế nhà Eton, tôi thề trung thành với ngài, thừa nhận ngài là chủ nhân của tôi, Rick Eton”. Nói rồi, Eton chậm rãi quỳ xuống, run rẩy nhấc lấy vạt áo của Harry, từ từ hôn lên, đầu cúi thật thấp.

Harry nhìn thiếu niên khẽ run rẩy dưới chân, không phân biệt được cậu ta đang thấy nhục nhã hay sợ hãi, tay nắm chặt khối gia lệnh kia. Yên lặng một chốc, cậu đưa tay đặt lên vai trái của Eton: “Tôi chấp nhận sự trung thành của cậu”.

Eton ngẩng đầu, lại phát hiện cổ tay áo đặt trên vai trái mình bỗng nhúc nhích. Một cái đầu nhỏ xanh lục liên tục thè lưỡi khẽ khàng chậm rãi bò ra từ cổ tay trắng ngần. Sắc mặt Eton tức thì tái nhợt, cậu ta cứng người nhìn chằm chặp vào con rắn nhỏ màu xanh lục sắp bò đến vai mình. Màu sắc hấp dẫn như vậy, cậu ta không dám có chút nghi ngờ về độc tính của con rắn nhỏ này.

Cảm nhận được sự sợ hãi cực độ của người dưới tay, Harry đưa tay về, có chút cưng chiều xoa xoa đầu thú cưng, Tiểu Lục, ngủ đủ rồi sao .

Ta đói . Tiểu Lục làm nũng cọ cọ lòng bàn tay của Harry.

Harry khẽ cười, bình thản dặn Eton vẫn đang quỳ dưới đất: “Cậu về trước đi. Có việc gì thì tôi sẽ liên hệ với cậu”.

“Vâng…… my Lord”. Eton có phần cứng nhắc đứng dậy, đờ đẫn rời đi.

Đừng cố ý dọa thuộc hạ của ta . Harry đưa tay chọt chọt tiểu Lục, sau đó hơi đăm chiêu nhìn ngón tay mình. Tiểu Lục, có phải mi béo lên không? . Mỗi ngày cứ không ngủ thì ăn, thú cưng mi sao lại nhàn hạ như vậy, không biết học tập Noah người ta gì cả.

Chủ nhân ~~ , tiểu Lục bất mãn dụi dụi ngón tay Harry. Harry cười thầm trong lòng, nắm đuôi tiểu Lục thảy lên dĩa trên bàn.

Mân mê gia lệnh trong tay, Harry ngẫm nghĩ rồi cất gia lệnh đi. Sự trung thành này dâng lên quá đột ngột. Hơn nữa, khi nãy Eton nói rất rõ, là Rick Eton thừa nhận cậu là chủ nhân, chứ không phải nhà Eton hay gia chủ nhà Eton thừa nhận cậu là chủ nhân, khác biệt rất lớn đấy. Nhưng tốt xấu gì cũng có thể xem như ý tốt của một gia tộc, về hỏi Lucius thử vậy, gia lệnh này có vẻ rất có ích.

Cất gia lệnh vào người, Harry tóm lấy tiểu Lục còn đang ôm miếng bánh ngọt, đi thẳng về phía tầng hầm.

***************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét