01/07/2021

TNCGCPC - chương 107 - 116

Edit: Tiểu Thiên + Carly

Beta: Carly



Chương 107.


Tô Mặc nói được thì làm được, thật sự trói Hassan trên giường đúng ba ngày. Vốn dĩ cậu còn sợ Hassan bất cẩn đụng tới ống dẫn tiểu, làm tổn thương đến cậu bé vốn đã quá thê thảm. Nhưng khi thấy dáng vẻ Hassan bị trói trên giường nức nở, run rẩy, cậu lại không nhịn được, mỗi ngày đều ức hiếp hắn vài lần.

Ba ngày sau, Hassan đã bị tra tấn gần như phát điên. Tròn bảy mươi hai tiếng, mỗi giây mỗi phút, đầu vú, dương vật, lỗ hậu luôn bị trách phạt. Hơn nữa, bất cứ lúc nào Tô Mặc cũng có thể giật kéo dây thừng, hoặc hôn, gặm, cắn cơ thể hắn, hoặc liếm mút cắn đầu vú vừa đau vừa ngứa của hắn, hay cầm cọng cỏ trong cậu bé của hắn nhẹ nhàng rút ra, đẩy vào, còn không thì “chọc” vào người hắn ngang ngược một phen rồi ngông nghênh rời đi……

Thật ra mấy chuyện đó Hassan đều có thể nhịn. Điều thật sự khiến hắn không thể kiềm nổi chính là trong khi Tô Mặc giày vò hắn như vậy, cọng cỏ trong dương vật lại làm hắn không thể bắn được! Tròn ba ngày!!

“Rút ra… Tô Mặc, xin em… rút ra đi……”.

Mỗi lần bị cưỡng ép chặn lại khi sắp lên đỉnh đều khiến Hassan phải khóc lóc van xin. Những băn khoăn của Tô Mặc quả nhiên không sai, nếu hai tay không bị trói ở đầu giường, Hassan nhất định đã nhịn không được mà rút ống dẫn tiểu ra. Thế nhưng, nếu không cột Hassan trên giường, Tô Mặc cũng sẽ không thấy được bộ dáng kia rồi lại chơi đùa một chập mỗi lần nhìn thấy và Hassan cũng sẽ không rơi vào tình cảnh thảm thương như vậy.

Chẳng qua, dù có thế nào thì Tô Mặc cũng cực kỳ vừa lòng với tình trạng trước mắt. Hiện tại cậu cảm thấy phương thức giao tiếp bằng cách kề cận da thịt và làm tình của các thú nhân tuy đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả. Ức hiếp Hassan thành ra thế này thật sự làm cậu thấy rất sảng khoái, mọi uất ức, phiền muộn trước đó đều đã bay biến. Cậu sâu sắc nhận ra rằng lúc trước vì tức giận mà chọn cách chiến tranh lạnh với Hassan đúng là lãng phí thời gian. Hơn một tháng đó! Hassan hoàn toàn không để ý tới cậu, chỉ mình cậu tức đến nổ phổi. Nếu hơn một tháng đó trói Hassan trên giường bắt nạt… Tô Mặc nhìn Hassan đang run rẩy, ánh mắt rã rời… Vậy Hassan nhất định đã bị cậu mần chết rồi!

Tô Mặc tiếc nuối thở dài. Dù thể chất của Hassan có mạnh mẽ cách mấy thì bị dày vò liên tục ba ngày như vậy cũng sắp đến cực hạn. Tuy còn chưa đã ghiền, nhưng thôi, thời gian còn dài, còn sợ không có cơ hội bắt nạt Hassan sao?

Tô Mặc vỗ nhẹ hai má Hassan: “Hết thời gian rồi”.

Hassan ngơ ngác nhìn Tô Mặc. Hết thời gian rồi? Đã… Đã ba ngày rồi sao? Từ lúc rơi vào địa ngục khoái cảm, hắn đã triệt để mất đi khái niệm về thời gian. Tất cả những gì hắn có thể nhớ là Tô Mặc lại “đâm” hắn, lại hôn đầu vú hắn, cọng cỏ trong dương vật hắn lại bị Tô Mặc rút cắm, cùng với tiếng nức nở van xin không ngừng của hắn……

“Rút ra… xin em, Tô Mặc… rút ra đi……”. Hassan vô thức thì thào, không ngờ lần này Tô Mặc lại đồng ý. “Được. Nhưng lúc rút ra, anh không được bắn. Không thì……”.

Hassan tức thì cứng người. Cuối cùng hắn cũng nhận được câu đồng ý mà mình mong chờ đã lâu, nhưng hắn không dám bỏ qua lời đe dọa không nói thành lời của Tô Mặc.

Không thể bắn… Tuyệt đối không thể bắn…… Hassan nhìn cọng cỏ rút dần ra khỏi lỗ sáo, nhận thấy bên trong cậu em của mình đang được nhẹ nhàng vuốt ve, lướt qua từng tấc một. Cảm giác kì lạ đó khiến hắn phải quặp ngón chân lại. Hắn ra sức căng người, cơ bắp trên ngực và bụng đều phồng lên cứng như đá, thế nhưng chỉ có nơi bên trong gậy thịt là nằm ngoài kiểm soát của hắn. Hắn tuyệt vọng cảm nhận được luồng dịch nóng sôi trào trong đó, thậm chí lỗ sáo đã háo hức mở rộng.

“Hức… a a a……”.

Ngay nháy mắt khi cọng cọ kia được rút ra hoàn toàn, Hassan đau đớn thét lên. Hắn đã cố hết sức nhưng dịch trắng vẫn tuôn ra không ngừng. Cơn sung sướng tột độ cũng chẳng thể xóa đi nỗi sợ hãi mãnh liệt trong lòng hắn.

Làm sao đây, hắn ra rồi. Tô Mặc… sẽ trừng phạt hắn ra sao? Vô số hình ảnh đáng sợ ngay lập tức tràn ngập trong đầu Hassan, trái lại còn khiến luồng dịch nóng hổi trào ra nhiều hơn, như thể biết rằng nếu bỏ qua cơ hội lần này thì không biết tới khi nào mới được phóng thích lần nữa.

Tô Mặc nhân từ cho hắn thời gian, đến khi dịch nóng bắn hết, mới hừ cười một tiếng, búng cậu nhóc đã mềm đi: “Sao nào, gan lớn rồi, không nghe lời nữa?”.

“Xin lỗi… Tôi không nhịn được… Xin lỗi……”. Hassan thở dốc cố van xin, “Em phạt tôi thế nào cũng được… Tô Mặc… đừng rời bỏ tôi……”.

Tô Mặc thật sự cạn lời muốn hỏi trời xanh. Rốt cuộc cậu phải nói bao nhiêu lần thì tên Hassan này mới tin cậu sẽ không rời đi? Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì mà làm Hassan cảm thấy cậu sẽ bội tình bạc nghĩa?

“Phạt thế nào cũng được?”, Tô Mặc nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Mặc dù đi so đo với mạch não khác người của thú nhân thật sự rất mất mặt nhưng cậu cậu tức chết rồi!

Dưới ánh mắt của Tô Mặc, Hassan khẽ run, biến tai và đuôi ra. Cái đuôi xù lông bất ngờ xuất hiện trong lỗ hậu. Hassan đã bị tra tấn đến bờ vực sụp đổ hoàn toàn không thể chịu được sự kích thích mãnh liệt như vậy, thét lên một tiếng rồi ngất đi, chỉ còn cơ thể bị dây thừng trói chặt co giật liên hồi.

Tô Mặc ngu người nhìn Hassan nhanh như chớp tự ngược mình đến độ ngất xỉu, hoàn toàn chưa kịp nói câu nào, chứ nói gì tới việc ngăn cản.

Cái quái gì vậy! Tô Mặc thật sự sắp phát điên! Cậu chỉ tuỳ tiện dọa Hassan tí thôi mà! Biết rõ Hassan bị hành hạ ba ngày đã như nỏ mạnh hết đà, sao cậu có thể phạt nữa chứ! Bộ nhìn cậu mất trí đến vậy sao! Hay là trong cảm nhận của Hassan, cậu là người vô tình, cay nghiệt, cố tình gây sự như thế!

Tô Mặc thật sự tức gần chết. Chẳng lẽ do cậu ức hiếp Hassan quá mức nên mới để lại cho Hassan ấn tượng như vậy? Nhưng gần đây cậu đã kiềm chế lắm rồi, chỉ cần Hassan nói không muốn, cậu sẽ lập tức dừng lại.

Hơn nữa, chuyện bị tra tấn liên hồi lần này, rõ ràng là do chính Hassan đề nghị mà! Muốn bị trừng phạt, muốn bị trói lại cho cậu mần, muốn bị đuôi của chính mình đâm vào, có cái nào mà cậu không làm theo yêu cầu của Hassan! Ngay cả vô số lần bị dày vò trong ba ngày qua, cũng vẫn là Hassan thúc giục cậu ‘tiếp tục’, ‘mạnh nữa’, ‘đừng dừng lại’!

Cuối cùng tại sao lại biến thành cậu sai! Thiên lý ở đâu!!

****************

Chương 108.

Lúc Tô Mặc vẫn còn tức giận thì Hassan đã tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy vẻ mặt xám xịt của Tô Mặc, tim Hassan chợt thắt lại. Làm sao đây, Tô Mặc còn chưa phạt mà hắn đã ngất đi, Tô Mặc nhất định rất tức giận!

“Xin lỗi……”. Hassan hoảng sợ nhìn Tô Mặc, mở rộng hai chân để lộ động nhỏ đang ngậm đuôi và nút thắt phía sau: “Em phạt tôi đi, Tô Mặc……”.

Xin! Lỗi! Con! Khỉ! Khô! Á! Tô Mặc hoàn toàn phát điên. Đã giờ phút này rồi mà anh còn xin lỗi làm quái gì! Rốt cuộc anh muốn xin lỗi em cái gì hả!

Tô Mặc thiệt muốn phạt nặng Hassan một lần theo ý hắn, nếu không thì khó mà xóa được mối hận trong lòng cậu! Nhưng mà, nhưng mà! Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hassan, phạt nữa thì đi luôn cái mạng chó mất!

Tô Mặc tức tối thả tay Hassan rồi thô bạo giật lỏng nút thắt trên người hắn ra, quát lên: “Tự tháo dây thừng! Tắm cho sạch sẽ! Chờ tôi quay lại rồi xem xem phạt anh thế nào!”.

Nói rồi xông ra ngoài. Còn không đi thì cậu tức chết mất!

Hassan sững sờ nhìn Tô Mặc nổi giận chạy đi, trong lòng khó chịu vô cùng. Hắn đúng là vô dụng, chẳng phải chỉ là kiềm xuống không bắn thôi sao, mệnh lệnh đơn giản như vậy mà hắn cũng không làm được, thảo nào Tô Mặc giận như vậy.

Hassan mất hồn mất vía kéo đứt dây thừng trên người thành mấy khúc vứt đi, sau đó loạng choạng vào buồng tắm. Thùng tắm lớn bốc lên hơi nóng, nước tắm đã được đổ đầy. Cuộn người lại ngâm mình trong làn nước ấm, Hassan ôm mặt bật khóc.

Tô Mặc còn tốt với hắn như vậy, là vì Tô Mặc không biết hắn đã hại cậu mất đi thứ gì. Hắn hy vọng mình có thể làm tốt hơn một chút, khiến Tô Mặc vừa lòng hơn một chút, thế thì khi Tô Mặc biết chuyện, cho dù chỉ là một con rối như ý nguyện, cũng có thể suy xét, khoan dung để hắn giữ lại bên cạnh.

Nước trong thùng tắm dần lạnh đi, Hassan nghe lệnh Tô Mặc tắm rửa thật sạch sẽ, sau đó thu dọn giường đệm đã bẩn vì mồ hôi và dịch thể. Cái đuôi trong lỗ hậu không ngừng tra tấn hắn, gậy thịt lại rục rịch ngẩng đầu, Hassan nhặt lấy cọng cỏ lúc nãy Tô Mặc tiện tay vứt sang một bên nhìn ngắm một chút, ra sân hái một cọng giống vậy, sau đó chậm rãi đẩy vào lỗ sáo của mình.

Bên trong gậy thịt lại truyền đến cảm giác được cọ xát kì dị, chạy dọc lên trên qua đốt sống đuôi, khiến cả cơ thể tê dại. Hassan run rẩy nghiến răng, chậm rãi đẩy cọng cỏ vào nơi sâu nhất, rồi từ từ rút ra, sau đó động tác dần nhanh hơn. Hắn đang ép mình dần thích ứng với loại kích thích này, không muốn hở tí là bắn nữa.

Tô Mặc bực bội bận rộn trong bệnh viện một hồi, lòng lại vẫn không bỏ mặc Hassan được, không biết tên ngốc đó có chăm sóc bản thân đàng hoàng hay không.

Sau lần thứ ba làm giống đực đến đây bôi thuốc kêu la thảm thiết, Tô Mặc “được” các trợ lý cung kính mời về nhà. Vừa đẩy cửa đã thấy Hassan đang nằm trên giường cầm một cọng cỏ đâm rút lỗ niệu đạo. Tô Mặc chỉ cảm thấy dường như có một đàn Alpaca đang chạy qua như điên trong lòng mình. *

* Xem lại chú thích 16 chương 59

Hình tượng chuyên ngành của ống thông tiểu thoáng chốc bị phá hủy hết sạch! Còn chơi đến sướng như vậy! Đúng là chỉ có anh mới suy ra được thôi!

Tô Mặc nhẹ chân, lặng lẽ tiến tới.

Nếu là bình thường, dù Tô Mặc có bước nhẹ đến mấy cũng không thể thoát khỏi tai Hassan, nhưng lúc này hắn đang tuyệt vọng chống chọi với cơn khoái cảm mãnh liệt dâng trào bên trong cậu bé của mình, cho đến khi Tô Mặc đến cạnh giường vẫn không phát hiện.

Tô Mặc ở cự ly gần nhìn Hassan lấy cọng cỏ đâm vào dương vật của chính mình, lại ngó dáng vẻ say sưa, cau mày căng cứng người, dù cậu đứng ngay bên cạnh cũng không biết của hắn, chẳng hiểu sao thấy khó chịu trong lòng vô cùng.

“Chơi vui không?”, cậu ghé sát tai Hassan khẽ hỏi.

Hassan hoảng sợ giật nảy người, tay run lên vô tình đẩy cọng cỏ sâu vào trong, đau đến độ phải thét lên nhưng được nửa tiếng lại vội nhịn xuống. Hắn hốt hoảng nhìn về phía Tô Mặc, như thể đang làm chuyện xấu gì đó không thể phô cho người ta nhìn.

…… Ờ thì chuyện hắn làm quả thật có chút không thể cho người ta thấy được. Nhưng đâu tới nỗi phải lấy cái chết để tạ tội! Sao lại lộ vẻ tuyệt vọng như vậy! Tô Mặc phát hiện mình vẫn không tài nào hiểu được mạch não của Hassan.

“Tiếp tục đi! Chẳng phải mới rồi còn chơi đã lắm sao? Sao, không muốn cho em xem?”. Tô Mặc hừ lạnh.

Hassan vội lắc đầu, tay cầm chặt cọng cỏ tiếp tục đẩy vào, rút ra.

Tô Mặc đứng nhìn một hồi thấy có hơi mệt, mà ngồi xuống thì lại không thấy rõ, vì vậy ra lệnh: “Quỳ xuống, đưa mặt về phía em”.

Hassan nghe lời làm theo, Tô Mặc tinh mắt thấy được dị vật giữa hai chân hắn, lúc này mới nhớ cái đuôi còn cắm trong lỗ hậu vẫn chưa rút ra. Thế này cũng được. “Còn đuôi nữa, cùng lúc làm cả trước lẫn sau đi”.

Dù sao Hassan cũng thích chơi thế này, dứt khoát để hắn chơi cho đã vậy.

Cơ thể Hassan cứng đờ, động tác phía trước vẫn không ngừng lại, một tay khác chậm rãi đưa ra sau, dùng tần suất tương tự nắm đuôi đâm vào rút ra.

Phía trước, phía sau, dù là mặt nào cũng mang đến cảm giác sung sướng mãnh liệt, làm một phía cũng đủ tra tấn hắn. Giờ còn phải tấn công từ hai phía, Hassan cảm thấy bản thân khó chịu gần chết. Hắn nghiến chặt răng, cổ họng cố nén xuống tiếng rên đau đớn.

************

Chương 109.

Tình hình có vẻ không ổn lắm. Vốn muốn thưởng thức một màn “tự xử” mãnh liệt, Tô Mặc dần nhíu mày. Mới đầu cậu cho là Hassan thích dùng phương thức tự an ủi như vậy, không sao, tuy có hơi mặn nhưng vẫn khá kích thích. Nhưng bây giờ xem ra, nếu nói Hassan hưởng thụ cảm giác sung sướng này, chi bằng nên nói là hắn đang cố chịu đựng sự đau đớn vì bị tra tấn. Nói cách khác, hiện Hassan không phải đang tự sướng, mà là tự ngược.

Tại sao? Trước kia cậu không hề phát hiện Hassan có dấu hiệu tự ngược đãi, cũng chưa từng đưa ra yêu cầu như vậy với Hassan. Lần nào chọc Hassan cậu cũng đảm bảo hắn có thể hưởng thụ niềm khoái cảm trong đó, chứ không phải như bây giờ, chỉ còn sự tra tấn thuần tuý.

Đã xảy ra chuyện gì? Tô Mặc nghiêm mặt suy tư. Cậu chậm rãi nhớ lại mỗi một chuyện từ lúc Hassan bị thương đến sau khi cả hai tái hợp, sau đó dần nhận ra, kể từ đó Hassan chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cậu. Đương nhiên lúc trước Hassan cũng không cự tuyệt nhưng ít ra vẫn sẽ van xin vài tiếng ‘đừng mà’ khi bị mần quá thô bạo; còn bây giờ, không hề. Trừ vài tiếng ban đầu thì sau đó dù cậu có bắt nạt Hassan đến mức bật khóc, hắn cũng vẫn bảo cậu tiếp tục, mạnh lên, đừng dừng lại – tính ra thì là từ lúc cậu tự cho rằng mình săn sóc, bảo dừng là dừng.

Vậy nên Hassan không phải thật sự muốn cậu đừng dừng, mà là sợ cậu không được thỏa mãn.

Tất cả nghi ngờ cuối cùng cũng được xâu chuỗi, Tô Mặc cảm thấy có hơi phiền muộn.

Cậu nhớ lại bản thân chìm trong cảm giác tự trách mình hơn một tháng trước, khi đó cậu cũng giống Hassan hoàn toàn không màng đến bản thân, chỉ muốn làm đối phương vui vẻ. Cậu thậm chí còn chủ động “mở rộng” mình để Hassan nằm trên, còn sợ Hassan chê cậu dơ bẩn. Rõ ràng chính là trạng thái có vấn đề về thần kinh, giờ ngẫm lại đúng là khó tin, nhưng lúc đó cậu rất lo lắng, vì sợ mình làm không tốt thì Hassan sẽ bỏ đi.

Vấn đề là ở chỗ, lúc đó tốt xấu gì cậu cũng từng có tiền án không trong sạch, Hassan lại phản ứng dữ dội như vậy nên cậu mới cảm thấy mình có lỗi với Hassan, mới cực kỳ sợ bị vứt bỏ. Vậy, Hassan thì sao? Rốt cuộc trong hơn một tháng xa nhau đó, đã xảy ra chuyện gì khiến Hassan sợ đến như vậy, không tiếc tự ngược đãi bản thân, lúc nào cũng lo cậu sẽ rời đi?

“Dừng lại”. Tô Mặc khó chịu ngăn cản hành động tự hại của Hassan: “Nói đi, anh đã làm chuyện gì có lỗi với em?”.

Hassan bỗng cứng người. Tô Mặc… biết rồi ư? Nhanh vậy sao… hắn còn chưa kịp… Hắn mím chặt môi, nhìn Tô Mặc với vẻ tuyệt vọng.

Lòng Tô Mặc trĩu xuống. Cậu vốn chỉ đoán mò thôi, nhưng phản ứng của Hassan khiến cậu biết được suy đoán của mình không phải vô căn cứ.

Hassan đã làm gì?

Chậm chạp không nhận được câu trả lời của Hassan, Tô Mặc dứt khoát hỏi, “Có phải anh thích giống cái khác không? Đã làm với giống cái khác? Hay là có giống cái khác đè anh rồi?”.

Hassan lắc đầu quầy quậy: “Không có, tuyệt đối không có!”. Sao Tô Mặc lại nghĩ như vậy!

“Vậy, giống đực thì sao?”. Tuy cảm thấy xác suất không cao nhưng Tô Mặc vẫn xác nhận cho chắc.

“Không có! Thật sự không có!”. Hassan lắc đầu đến độ sắp rớt luôn xuống. Tuyệt đối không có khả năng! Trừ Tô Mặc, sao hắn có thể thích người khác! Sao có thể để người khác động vào được!

“Vậy rốt cuộc anh đã làm gì?”, Tô Mặc khó hiểu. Nói thẳng ra thì trừ chung thuỷ, chính xác là chung thủy về tình cảm, cậu không có yêu cầu gì với Hassan cả. Thậm chí thỉnh thoảng vượt quá giới hạn về thể xác cậu vẫn có thể tha thứ được. Nếu tất cả khả năng trên đều bị phủ định, cậu thật sự nghĩ không ra Hassan đã làm chuyện gì có lỗi với cậu nữa.

Hassan cắn chặt răng nhất quyết không nói.

Tô Mặc đau đầu phất tay. Nhất định là mạch não của tên ngốc này lại chạy lệch đến chỗ kỳ quái nào đó nữa rồi. “Tiếp tục đi. Chừng nào chịu nói thì mới được dừng. Còn nữa, không được ngất xỉu”.

Hassan rũ mắt, im lìm bắt đầu làm theo. Hắn biết Tô Mặc đang phạt vì hắn không lên tiếng. Thế nhưng, nếu nói, nếu trả lời, nếu Tô Mặc biết hắn đã hại cậu mất đi thứ gì…… Hassan ngẩng đầu, cố chống lại cơn choáng váng vì nỗi đau đớn khó chịu đựng được… Hắn thà bị phạt.

Tô Mặc ngồi trên ghế nhìn Hassan co giật dữ dội, thân hình lảo đảo sắp khuỵu xuống, nhưng vẫn cố kiên trì, không ngừng hành hạ chính mình.

Có lẽ cậu có thể hiểu được suy nghĩ của Hassan. Thà bị phạt chứ nhất quyết không chịu nói, nguyên nhân chỉ có thể là Hassan cảm thấy một khi cậu biết được chuyện đó, rất có thể sẽ quyết định rời đi.

Thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy… Tô Mặc thật sự đoán không ra.

Nhìn Hassan im lặng cố tra tấn bản thân, Tô Mặc mềm lòng. Chuyện có thể lớn tới mức nào chứ, ắt hẳn là tên Hassan ngốc này lại đâm đầu vào ngõ cụt kỳ lạ nào đó rồi! Nếu thật sự bị thương thì lúc đó người gặp phiền toái chẳng phải cậu sao!

“Được rồi”, Tô Mặc đứng dậy, đè lại hai tay đang máy móc ngược đãi chính mình của Hassan, “Hassan, đủ rồi”.

Cơ thể Hassan cứng đờ. Hắn bất lực ngửa đầu nhìn Tô Mặc, lòng lạnh run. Đủ rồi… là sao? Là Tô Mặc thấy mất kiên nhẫn với cả việc trừng phạt hắn, muốn trực tiếp rời đi sao? “Tô Mặc……”.

Hắn bi thương cúi đầu, lại hoàn toàn không dám níu kéo.

Tô Mặc thở dài, nhẹ nhàng hôn đôi môi lạnh lẽo đang run rẩy của Hassan: “Em tha thứ cho anh, Hassan”.

Nhìn Hassan bỗng trợn tròn mắt, Tô Mặc lại khẽ thở dài hôn lên trán hắn: “Dù anh làm gì, em vẫn sẽ tha thứ cho anh. Hassan, trừng phạt kết thúc rồi. Em sẽ không bỏ đi”.

*****************

Chương 110.

Cơ thể cứng nhắc của Hassan dần thả lỏng, run rẩy, sau đó kiệt sức ngã ra. Tô Mặc vội đỡ hắn nằm xuống, sau đó đưa tay cởi bỏ những thứ đang tra tấn hắn cả trước lẫn sau.

Tô Mặc chậm rãi rút cọng cỏ trong cậu em của hắn ra. Lúc cậu làm, Hassan khẽ run rẩy, khàn giọng rên rỉ. Hassan thấy rất kì lạ, rõ ràng khi hắn tự làm thì chẳng khác gì bị tra tấn, nhưng cũng một hành động như vậy, mà đổi thành Tô Mặc ra tay, tức thì biến thành sự kích thích tê dại, ngưa ngứa như bị cào khẽ vào lòng.

“Ưm… a a… Hức a a a!!!”.

Dù Tô Mặc không cấm, Hassan vẫn muốn kiềm chế không bắn tinh, nhưng hoàn toàn vô ích. Ngay khi cọng cỏ rời khỏi lỗ sáo, Hassan thẳng người bắn ra dữ dội, thậm chí bắn cả lên mặt Tô Mặc.

“Xin lỗi em!”, Hassan hoảng loạn nhìn dịch trắng trên mặt Tô Mặc.

…… Bây giờ Tô Mặc cứ nghe thấy hai từ ‘xin lỗi’ này là muốn nổi điên. “Rồi sao nữa?”.

Sao nữa? Đã quen bị ức hiếp, Hassan ngoan ngoãn giang hai chân, kéo cái đuôi bị cắm trong lỗ hậu ra một chút, “Tô Mặc, em phạt tôi đi”.

Tô Mặc thật sự muốn hộc máu lên mặt hắn. Phạt phạt con khỉ khô á, anh nghĩ cái câu ‘trừng phạt kết thúc’ ông đây vừa nói ba phút trước là giỡn chơi hả!

Bình tĩnh, Tô Mặc, bình tĩnh. Đừng đi so đo với một tên ngốc; dù làm mình tức chết hay tổn thương hắn thì cũng không đáng! Tô Mặc điều chỉnh tâm lý một lúc lâu mới bình tĩnh giương tay, chậm rãi kéo cái đuôi trong lỗ hậu ra. Hassan lại run rẩy, nhưng lúc này hắn cố nhịn xuống, không dám lên tiếng nữa.

Tô Mặc nhìn vẻ mặt như đang chịu cực hình của Hassan, đã không còn sức phỉ nhổ nữa nữa. Thôi, cũng không biết rốt cuộc Hassan đã làm chuyện gì mà thấy áy náy trong lòng, nếu như bị phạt có thể giúp hắn dễ chịu hơn thì cứ phạt đi vậy.

Một khi đã vậy, Tô Mặc không thèm tốn công săn sóc nữa, trực tiếp giật phắc cả đoạn đuôi ra.

“A a a!!!”.

Hassan hét lên, giật nảy khỏi giường. Từ từ kéo đuôi ra đã khiến hắn khó mà chịu được rồi, vất vả lắm mới cắn răng nhịn xuống, ai ngờ Tô Mặc lại đột nhiên đẩy nhanh tốc độ như vậy! Cái cảm giác toàn bộ đường ruột bỗng bị cọ xát đó… đến giờ hắn vẫn còn choáng đầu hoa mắt, nhìn cái gì cũng thấy sáng choang!

Tô Mặc vô cảm quệt đi chất lỏng ấm nóng trên mặt, nắm tóc Hassan, ấn hắn vào nơi giữa hai chân mình: “Mút cho em!”.

Hassan đương nhiên sẽ không kháng cự, thật ra hắn còn ước mình có thể làm được nhiều hơn cho Tô Mặc. Cẩn thận ngậm lấy cậu bé của Tô Mặc liếm mút, sự phục vụ của Hassan phải nói là dịu dàng, săn sóc, hoàn hảo vô cùng.

Tô Mặc vô cùng hưởng thụ nhưng không chỉ có thế. Ngay giây phút cao trào, Tô Mặc rút khỏi miệng Hassan, bắn đầy mặt hắn như báo thù.

A, sướng quá! Tô Mặc vô cùng thiếu nghị lực mà thấy sảng khoái, “Không được lau!”.

Hassan ngoan ngoãn dừng tay. Với giống đực không hề có hạn cuối thì chuyện bắn lên mặt này chả là gì cả. Hắn cứ thế để gương mặt anh tuấn chín chắn dính đầy chất lỏng trăng trắng nhìn Tô Mặc, để lộ phong thái biết nhẫn nhịn phi thường; lúc dịch trắng chảy đến khóe miệng, hắn còn vô cùng thản nhiên đưa lưỡi liếm đi.

Tô Mặc che mặt. Không thể nhìn nổi nữa! Hassan anh trừ cơ thể thì cũng chỉ có cái mặt là miễn cưỡng chấp nhận được! Không được làm vẻ mặt ngu xuẩn đó!

“Tắm rửa!”. Tô Mặc không khỏi lại nổi điên: “Tắm xong về ngoan ngoãn ngủ cho em! Không được làm mấy chuyện kỳ quái nữa!”.

Đuổi Hassan đi, Tô Mặc vật ra giường, ủ rũ lăn qua lăn lại. Thật tò mò không biết rốt cuộc Hassan đã làm chuyện gì nữa! Nhưng Hassan sống chết không chịu nói, cậu lại chẳng thể giết hắn thật! Tóm lại là chuyện gì chứ……

Lăn lộn một hồi, Tô Mặc chậm rãi thiếp đi. Mấy ngày nay cậu mệt chết đi được, Hassan ở cạnh cậu run rẩy rên rỉ cả đêm, có người chết mới ngủ được thôi!

Hassan tắm rửa xong trở về lẳng lặng ngắm nhìn Tô Mặc đã an giấc, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Tô Mặc… không biết. Do đó em ấy mới có thể nói ‘Dù anh làm gì, em vẫn sẽ tha thứ cho anh’.

Hassan thấy chính mình thật sự quá hèn hạ, hèn hạ lợi dụng tình cảm mà Tô Mặc dành cho hắn. Bởi biết rõ Tô Mặc sẽ đau lòng vì hắn, không nỡ thấy hắn chịu tra tấn nên hắn mới cố ý dùng cách này để Tô Mặc từ bỏ không gặng hỏi nữa, thậm chí còn chủ động tha thứ tội ác khó mà dung thứ của hắn.

Xin lỗi, Tô Mặc. Xin lỗi em. Nhưng tôi thật sự không thể mất em. Có lẽ lúc em biết rõ mọi chuyện sẽ hận tôi thấu xương, mà tất cả những gì tôi làm bây giờ đều chỉ vì mong ngày đó có thể đến chậm một chút.

****************

Chương 111.

Sau khi Tô Mặc tỉnh dậy, cậu không hỏi lại chuyện Hassan đã làm là gì nữa. Hassan thà hành hạ bản thân ra như vậy cũng nhất quyết không chịu nói, cậu còn ép hỏi thì chẳng phải muốn bức tử Hassan sao? Dù sao cũng sẽ chẳng phải chuyện gì lớn, ai mà không có chút bí mật nhỏ chứ? Hassan không muốn nói thì thôi vậy.

Bây giờ Tô Mặc không còn là tiểu giống cái nhàn rỗi chỉ biết chờ Hassan về nhà như trước. Hàng ngày cậu bận rộn thảo luận về phương thuốc với Lucca, giảng bài cho các y sư tập sự, lúc thì đỡ đẻ cho giống cái, khi lại khâu bụng cho giống đực, cuộc sống viên mãn vô cùng. Cũng do thế mà cậu không có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ về tâm tư của Hassan.

Hassan vừa mừng vừa lo với tình trạng hiện giờ. Mừng vì có thể kéo dài thời gian Tô Mặc phát hiện sự thật, lo vì… thời gian Tô Mặc dành cho hắn ngày càng ít, ngay cả việc trêu chọc hắn cũng là tranh thủ khi đang rảnh.

Lúc trước, khi Hassan cần đi săn, ba ngày thì đã có hai ngày mần nhau rồi, hơn nữa gần như lần nào cũng làm đến mức hắn phải khóc lóc van xin. Bây giờ ngày nào hắn cũng ở nhà, trái lại Tô Mặc thì bận rộn ở ngoài, tuy mỗi ngày trở về đều sẽ thân thiết với hắn một chút nhưng trong mười ngày lại không nhất định có một ngày thật sự chọc hắn phát khóc.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Hassan thật sự có hơi không thỏa mãn lắm. Đã được trải qua bữa tiệc thịnh soạn ngay cả linh hồn cũng như bị cuốn mất, sao có thể thỏa mãn với cháo trắng rau dưa?

Thế nhưng hắn không thể oán trách Tô Mặc được. Mỗi một việc lúc này Tô Mặc đang làm đều quan trọng gấp nhiều lần việc thoả mãn cơ thể dâm đãng của hắn nhiều lần. Hắn chỉ có thể dốc hết sức mình cố gắng “hầu hạ” Tô Mặc mỗi tối, hy vọng ít nhất có thể làm Tô Mặc thấy hài lòng.

Dĩ nhiên Tô Mặc biết Hassan không được thỏa mãn, nhưng cậu thật sự đã cố gắng lắm rồi!

Bệnh viện mới đi vào hoạt động, trăm công nghìn việc, cậu bận đến mức chỉ thiếu điều phân thân thôi, đã thế hàng đêm Hassan còn đòi phịch! Lúc trước ít nhiều gì cũng cứ hai ngày sẽ được một ngày nghỉ, giờ bận đến sứt đầu mẻ trán lại phải làm mỗi ngày, không có nổi thời gian nghỉ ngơi! Hơn nữa, Hassan luôn tìm mọi cách để cậu bắn ra, cậu lại không phải giống đực có thể bắn mười tám phát một ngày, cứ tiếp tục thế này thì tinh tẫn nhân vong [30] thật đấy!


[30] tinh tẫn nhân vong [精尽人亡]: thành ngữ Trung Quốc, thường dùng cho nam giới, ý nói hoạt động tình dục quá độ sẽ dẫn đến tử vong, tương tự câu nói lưu truyền trong dân gian “Một giọt tinh, mười giọt máu”, ý nói bắn tinh thường xuyên sẽ tổn thương đến nguyên khí. Ví dụ trong văn học Trung Quốc thì có thể kể đến Tây Môn Khánh trong Kim Bình Mai, Giả Thụy trong Hồng Lâu Mộng. [Nguồn: Baike]


Nhưng mà, sao có thể nói vậy với Hassan được! Lúc Hassan bám lấy đòi mần, cậu có thể nói ‘không’ sao! Vậy tôn nghiêm của một tiểu công như cậu phải vứt đi đâu đây! Không thể thỏa mãn bạn đời của mình, thật quá nhục nhã!

Tô Mặc cắn răng kiên trì hơn mười ngày, vất vả nhịn đến khi bệnh viện đã vào guồng liền lập tức đẩy hết mọi việc còn lại cho Lucca và Mito, bản thân thì trở về chuyên tâm làm bạn với Hassan. Thật ra cậu thấy Hassan cũng không hẳn là “khao khát” đến vậy, chẳng qua thấy buồn, cô đơn, lại chỉ biết dùng cách đó để biểu đạt.

Mà quả thật như Tô Mặc đoán, sau khi trở về nhịp sống ngày ngày dính lấy nhau, cùng đi chợ, nấu ăn, ôm ấp ve vãn thì nhu cầu ban đêm của Hassan liền ít hẳn đi, thậm chí chỉ một nụ hôn “đá lưỡi” thôi đã có thể làm hắn thỏa mãn, có làm hay không cũng chẳng sao.

Hassan dễ hài lòng như thế khiến Tô Mặc vô cùng đau lòng. Từ đây thì càng thấy Hassan ra sức “đòi hỏi” vì cô đơn trước đó cực kỳ đáng thương.

Quả thật Hassan rất đáng thương. Kể từ khi tộc tưởng biết hai người họ đã lập lời thề tối cao thì Hassan liền bị liệt vào “sách đỏ”.

Muốn đi săn? Không duyệt! Lỡ gặp nguy hiểm thì sao! Muốn đấu một trận với giống đực khác? Không được! Nhỡ làm cậu bị thương thì sẽ bị Tô Mặc trả đũa đấy! Trong nhất thời Hassan nghiễm nhiên trở thành vật sở hữu của Tô Mặc. Tất cả mọi người đều hy vọng hắn ngoan ngoãn ở cạnh Tô Mặc là được, ngay cả lúc nhàm chán đến cùng cực muốn đi dạo ngoài bộ lạc cũng bị tộc trưởng cho người cản lại, lý do vẫn là, nếu gặp nguy hiểm thì Tô Mặc phải làm sao.

Chuyện liên quan đến Tô Mặc, Hassan tất nhiên sẽ không tranh cãi. Hắn lẳng lặng chấp nhận những đối đãi đầy bất công này, cũng không nói gì với Tô Mặc. Bởi thế mãi đến một ngày Tô Mặc nổi hứng muốn vào rừng chơi, lại bị Hassan ấp a ấp úng khuyên không nên đi, cậu mới biết được Hassan bị giam lỏng hổm nay!

Tô Mặc tức khắc nổi điên. Ông đây vì bộ lạc mà làm việc mệt như chó, thế mà mấy người lại đối xử với Hassan nhà ông như vậy?! Tộc trưởng ông trượng nghĩa thật đấy!

Tô Mặc không nói hai lời đạp cửa phòng làm việc của tộc trưởng. Người gác cửa từ xa đã thấy lửa giận hừng hực ngập trời của cậu lập tức tránh đi, hoàn toàn không nghĩ tới việc cản lại gì đấy.

Tộc trưởng đang họp với các giống đực bị Tô Mặc chặn trong phòng xỉa xói đến độ không ngóc đầu nổi. Thật ra họ cũng biết làm vậy với Hassan hơi quá đáng, nhưng Tô Mặc quá quan trọng với bộ lạc, cho nên chỉ có thể để Hassan chịu uất ức chút đỉnh. Kết quả Tô Mặc không hề thấy cảm kích, trái lại còn muốn đòi lại công bằng cho Hassan… Phải làm sao đây?

Còn có thể làm thế nào. Vô số bài học thảm thiết nói cho mọi người biết, đắc tội ai chứ đừng đắc tội Tô Mặc. Toàn bộ lệnh cấm nhằm vào Hassan đều được huỷ bỏ tại chỗ, tộc trưởng lại xin lỗi ỉ ôi một hồi, cuối cùng mới lau mồ hôi lạnh tiễn đại thần Tô Mặc và anh cún trung thành nhà cậu đi.

Tưởng đã xong rồi sao? Đâu đơn giản vậy.

Ngay ngày hôm đó Tô Mặc đưa cách trói mai rùa cho Lucca và đề nghị áp dụng nó, sau đó… khỏi tưởng tượng cũng biết Lucca luôn nhiệt tình với những điều mới sẽ làm gì. Mấy ngày kế tiếp, người tới tìm tộc trưởng đều thấy gã ngồi đó run rẩy với gương mặt đỏ bừng, hơn nữa nhất định phải đến khi trời tối sầm mới loạng choạng rời đi.

Cũng trong thời gian ấy, vì chuyện bên bệnh viện mà Tô Mặc có đến thăm hỏi tộc trưởng mấy lần, còn chân thành mời tộc trưởng đến chỉ dẫn. Nhìn tên giống đực tộc sư tử oai phong, mạnh mẽ đứng ngồi không yên gian nan giải đáp những thắc mắc của quần chúng không rõ chân tướng, Tô Mặc khẽ nhếch môi.

Nể mặt Lucca nên cậu đã nhẹ tay lắm rồi. Cậu sẽ không tha cho bất kỳ ai dám ức hiếp Hassan.

*************

Chương 112.

Hassan cuối cùng cũng được tự do vui vẻ chuẩn bị dẫn Tô Mặc đến khu rừng ngoài bộ lạc chơi, tất nhiên, đích đến là nơi an toàn nhất. Cho an toàn, Hassan biến thành hình thái chiến đấu mà Tô Mặc đã gặp hồi đầu. Một con Husky khổng lồ cao hơn hai mét, Tô Mặc phải nhón chân mới có thể chạm được đến lưng hắn.

To… quá… Tô Mặc thán phục nhìn con thú khổng lồ oai phong lẫm liệt trước mắt. Lớp lông ở lưng đen bóng, tứ chi chắc khỏe, cái đuôi xù to mỗi khi lay động đều tạo ra tiếng gió rít.

Tô Mặc vươn tay cản lại cái đuôi đang kích động quá mức mém chút đã đập vào mặt mình, nắm nó trong tay ra sức đè ép xem như trừng phạt. Con thú cao to kêu ‘ư’ một tiếng, sống lưng thẳng tắp cứng cáp tức khắc mềm xuống. Tô Mặc thấy thú vị, đưa tay vuốt ngược về gốc đuôi, cho đến khi mò đến “cửa sau” hơi ướt bên dưới.

Ố là la? Vậy mà đã có phản ứng rồi? Tô Mặc tò mò đâm một ngón tay vào. Husky to bự nấc một tiếng vô cùng đáng thương, tứ chi bủn rủn khuỵu xuống đất.

Tô Mặc suýt thì bị đuôi của Hassan đè bẹp, hai quả cầu xù lông lớn hơn cả nắm tay tức thì hiện ra ngay trước mắt, cảm giác trong lòng thật sự khó mà miêu tả. Cậu nhớ tới hành động vĩ đại nghiến răng nhắm mắt nhắm mũi mần với một con Husky của mình lúc trước, sau đó mới biết thế giới Thú nhân hoàn toàn không có phong tục này, tất cả là tự cậu hiểu lầm thôi. [31]


[31] Đoạn ở chương 29, khi đang “hành sự” thì Hassan biến thành hình thái thú, Tô Mặc lầm tưởng đó là “phong tục” của thế giới thú nhân sau khi hai bên đến với nhau. Orz


Vậy nên Hassan phản ứng như vầy là sao? Muốn ư? Nhưng mà… bự! quá! đó! Hoàn toàn không với tới! Hơn nữa cậu hoài nghi sâu sắc liệu cắm vào rồi, Hassan có cảm nhận được không! Không, không, mới một ngón tay đã có phản ứng rồi, cảm giác thì chắc chắn có, vấn đề còn lại là với không tới. Bảo Hassan trở người qua?

Chậm đã! Tô Mặc chợt tỉnh ra. Sao cậu lại phải cân nhắc mấy vấn đề này? Chẳng lẽ cậu định làm thật sao?! Ặc… Tô Mặc nhất thời nhăn nhó mặt mày. Khẩu vị mặn quá quá quá vậy!

Tô Mặc lắc đầu quầy quậy, đạp lên khuỷu chân sau [32] của Hassan rồi bò lên lưng hắn. “Đi thôi! Ra ngoài chơi!”. Tô Mặc đá nhẹ vào hông Hassan. Con thú to dưới người thoáng mềm xuống, sau đó mới đứng dậy chạy ra khỏi bộ lạc.


[32] Vị trí gấp khúc ở chân sau của chó. Tham khảo ở vị trí D trên hình.

Cre: Petshopsaigon

Hassan không đi quá xa, vẫn ở trong khu an toàn của bộ lạc, nhưng đối với người vốn sinh sống ở đô thị như Tô Mặc thì việc có thể bung xõa thỏa thích dưới tán cây rậm rạp của những cây đại thụ cao ngất cũng đã là một trải nghiệm rất mới mẻ. Hassan thỉnh thoảng sẽ dừng chân một chốc cạnh mấy cành cây trĩu quả, cũng sẽ cho cậu ngắm nhà của chú sóc trên thân cây, còn tìm được một quả trứng thằn lằn ngọc [i] rực rỡ lấp lánh như đá quý.

Đến trưa, Hassan xác định khu vực này không có gì nguy hiểm nên để Tô Mặc chờ ở bờ suối, còn mình thì xuống suối bắt vài con cá. Sau đó hắn biến trở lại hình người, cả hai cùng nhau vui vẻ ăn cá nướng.

Ăn uống no nê xong, Tô Mặc được tên Husky bự chảng cẩn thận ôm lấy, để tựa lên phần bụng mềm mại, cùng nằm chợp mắt dưới ánh mặt trời, thật sự hạnh phúc vô cùng!

Tô Mặc say giấc nồng dưới đống lông mềm mại, vừa ngủ vừa cựa quậy lăn tới lộn lui. Đang ngủ ngon, cậu chợt thấy cạnh mình có thứ gì đó nong nóng, ẩm ướt liền tiện tay nắm lấy. Sau đó, Tô Mặc cảm giác được đống lông dưới người mình lay động, thứ đang nắm trong tay cũng nhanh chóng to lên.

Hửm? Gì vậy? Tô Mặc mơ màng mở mắt ra, lại bị dọa chết khiếp bởi cây dao thịt khổng lồ suýt nữa chọt vào mặt. Cậu giật người về sau theo phản xạ, rồi mất thăng bằng ngã khỏi bụng chàng Husky. Nếu không phải Hassan nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì không biết cậu đã té thành bộ dạng gì rồi.

“Tô Mặc? Tô Mặc, em có sao không?”. Hassan sợ hãi, vội vàng biến về hình người kiểm tra Tô Mặc từ đầu xuống chân. Tô Mặc vẫn còn hoảng hồn ôm ngực, phải một lúc sau mới hoàn hồn trở lại.

“Không sao. Cái khi nãy là……”. Xin lỗi chứ cậu chưa biến thái tới nỗi đi nghiên cứu “thằng đệ” của chó đâu, nên mặc dù đã có chút suy đoán nhưng vẫn không chắc chắn lắm.

“Xin lỗi……”.

Hassan xấu hổ muốn chết luôn cho rồi. Dù Tô Mặc có nhích tới nhích lui trên bụng hắn thì hắn cũng không nên động tình trong hình thú! Hơn nữa rõ ràng đã biết Tô Mặc phản cảm với thứ đó của giống đực biết chừng nào, sao hắn có thể bất chấp nổi hứng chỉ vì bị nắm chứ! Nhìn đi, quả nhiên đã dọa người ta sợ rồi!

Được rồi, đúng thật này. Không giống với lúc trong hình người nhỉ. Tuy chỉ nhìn thoáng qua trong lúc hoảng sợ nhưng Tô Mặc vẫn nhớ nó màu hồng nhạt non mềm, ở đỉnh có đầu nhọn. Nghe nói dương vật của chó có xương, không biết……

Xì tốp! Tô Mặc lần nữa kéo lại dòng suy nghĩ lao đi như bay của mình. Nghĩ mấy cái này làm gì, rốt cuộc mày định mần chi với tên Husky này hả?! Mau lụm lại tiết tháo của mày đi Tô Mặc!

Vì để dời đi sự chú ý ngày càng quái lạ của mình, Tô Mặc quyết đoán đè Hassan xuống đất: “Dọa em chết khiếp, anh nói xem phải làm sao đây?”.

Hassan xấu hổ rũ mắt: “Tôi xin lỗi. Em, em phạt tôi đi”.

Tô Mặc đã quen với cái hành vi hở tí là đòi chịu phạt của Hassan rồi. Bây giờ cậu dứt khoát coi đó như một lời mời chơi SM luôn. “Anh chắc chứ?”.

Tô Mặc cắn nhẹ vào tai Hassan: “Ở đây luôn sao?”.

Hassan sửng sốt: “Không được! Về rồi lại phạt được không?”.

“Sao lại không được?”. Thật ra Tô Mặc thích nhất là nghe Hassan nói ‘Không được’, cứ như đang hướng dẫn cậu chọc ghẹo thế nào thì có hiệu quả nhất vậy. “Chỗ này nguy hiểm à?”.

“Không có. Nhưng mà……”. Mặt mày Hassan đỏ bừng, “Ai đó sẽ đến đấy”.

“Vậy thì sao nào?”. Tô Mặc chớp mắt, “Nếu như có người, chẳng phải Hassan sẽ thấy kích thích hơn sao?”.

“Tô Mặc……” Hassan nhìn Tô Mặc với vẻ van xin, “Về rồi em muốn phạt sao cũng được, đừng làm ở đây được không?”.

Điều kiện này hiển nhiên không đủ để Tô Mặc thay đổi quyết định: “Ở đây cũng có thể phạt kiểu nào cũng được mà, chẳng lẽ anh còn muốn chối từ?”.

Không đâu. Nhưng mà…… Hassan nhìn Tô Mặc chăm chú trong chốc lát, sau đó từ từ thả lỏng người, nhắm mắt lại.

Còn gì để mà sợ đâu chứ? Có lẽ không bao lâu nữa, ngay cả bị phạt cũng sẽ là một hy vọng xa vời.

——————

[i] Hán tự là 宝石蜥, nhưng tui tìm thì không thấy có loài này, nếu ghép chữ đầu hoặc chữ thứ hai với chữ cuối, thì nó lại ra 2 loài khác nhau, nên khả năng cao là tác giả chế (:v), nên tui tham khảo loài mà tui tìm được từ hai loài tui đề cập bên trên, do có cái tên tương đồng với tên mà tác giả viết là loài thằn lằn nạm ngọc/thằn lằn bát giác [珠宝蜥, na ná về ý nghĩa, đều có ý là đá quý cả], tên khoa học là timon lepidus [Tìm hiểu thêm tại: Động Bò Sát]


****************

Chương 113.

Hassan dễ dàng thỏa hiệp như vậy khiến Tô Mặc có hơi bất ngờ, lại thấy hắn nhắm mắt khẽ run rẩy thì không khỏi mềm lòng. Thôi, trước đó Hassan đã đáng thương lắm rồi, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài chơi, đừng nên bắt nạt người ta dữ quá!

Tô Mặc cúi xuống hôn Hassan: “Thôi được, nể tình anh ngoan như vậy, tha cho anh một lần, về rồi phạt”.

Hassan mở mắt nhìn Tô Mặc, khẽ nói: “Không sao đâu. Cứ ở đây luôn đi”. Nhiều trải nghiệm kiểu vầy cũng không có gì xấu, sau này… có thể có nhiều thứ để nhớ lại hơn.

Tô Mặc tức thì lại bị hắn chọc tức. Tại sao! Tại sao cứ mỗi lần cậu muốn đối xử tốt với Hassan thì Hassan đều không biết cảm kích vậy! Đây là M trong truyền thuyết đó hả!

“Được thôi”. Sắc mặt Tô Mặc nhạt đi: “Em cũng chẳng phạt gì nặng nề, lấy cái này……”. Cậu cầm lấy quả trứng thằn lằn ngọc rực rỡ như bảo thạch kia, “Nhét vào trong người anh rồi để đó mà về, là có thể kết thúc hình phạt”.

Hassan cúi đầu ‘ừm’ một tiếng. Trứng thằn lằn ngọc lớn hơn trứng gà một chút, lại nhỏ hơn nắm tay Tô Mặc vài vòng, là kích cỡ hắn không dễ chứa được nhưng sẽ không làm hắn bị thương. Hắn đồng ý với cách nói của Tô Mặc, đây quả thật không phải hình phạt nặng.

Hassan ngoan ngoãn mở chân, chờ Tô Mặc xử trí. Nhưng hắn không ngờ, Tô Mặc lại trao quả trứng thằn lằn kia vào tay hắn: “Anh tự làm đi”.

Hassan kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tôi?”.

“Khó hiểu lắm sao?”. Tô Mặc khẽ cười: “Tự thân vận động, đẩy nó vào trong anh”.

Mặt Hassan đỏ bừng, bàn tay đang cầm quả trứng run lẩy bẩy: “Không, tôi không thể…”.

Lại ‘Không thể’ à. Tô Mặc bật cười, “Chỉ cần anh không sợ bị người ta thấy thì cứ việc từ từ, không sao cả”.

Hassan nhìn nụ cười có chút tà ác của Tô Mặc, bỗng chốc thất thần.

Sau những sóng gió vừa qua, hắn đã được thấy nhiều mặt của Tô Mặc. Dịu dàng khôn khéo, là vẻ nguỵ trang khao khát muốn được người khác yêu thương. Lạnh lùng dứt khoát, là lớp giáp sắt sau khi chịu đủ mọi thương tổn. Chỉ có Tô Mặc đang nở nụ cười gian trá, tìm mọi cách muốn chọc cho hắn khóc trước mắt này, mới chân thật sống động nhất.

Giống như bị mê hoặc, tay Hassan vô thức duỗi xuống nơi giữa hai đùi, chậm rãi đẩy quả trứng nọ vào miệng huyệt.

“Ưm……”.

Hassan cau mày khẽ rên. Vỏ trứng cứng rắn mang đến cảm giác hoàn toàn khác với ngón tay và cậu em của Tô Mặc, cực kỳ gian nan cưỡng chế chen vào thông đạo chưa được nong rộng phía sau. Theo lý thuyết, Hassan biết hắn lẽ ra nên làm “công tác chuẩn bị” cho miệng huyệt của mình một chút, nhưng mà… Tô Mặc đang nhìn hắn đầy thích thú. Hassan tự dưng cảm thấy xấu hổ lạ lùng, khiến hắn thà nhịn đau còn hơn để Tô Mặc nhìn hắn dùng ngón tay tự chơi mình.

Tô Mặc thở dài không nói gì. Hassan ngốc, chẳng những không biết mở rộng trước, mà còn không chịu làm ướt vỏ trứng một chút. Trứng lớn như vậy, cưỡng ép nhét vào được mới lạ.

“Cẩn thận. Nếu nó bị vỡ thì anh phải tìm trứng Long thú thay vào đấy”, Tô Mặc nhẹ nhàng uy hiếp. Dù có dùng thái độ ôn hòa, dịu dàng thì Hassan cũng sẽ chẳng thấy cảm kích, thôi thì uy hiếp còn hữu hiệu hơn.

Quả nhiên, vừa nghe cậu nói thế, Hassan lập tức ngừng tự hại. Hắn lén ngẩng lên ngó Tô Mặc một cái rồi dời mắt đi, chậm rãi đẩy ngón tay vào động nhỏ phía sau.

Một ngón… hai ngón… ba ngón…… Hassan nhíu mày, khe khẽ thở dốc, từ từ đưa ngón tay thứ tư vào. “A……”.

Hassan cúi đầu rên rỉ, di chuyển ngón tay mở rộng “thông đạo” đằng sau. Cơ thể hắn run rẩy không ngừng vì kích thích và xấu hổ, thằng đệ cũng nảy lên dữ dội.

Một lúc sau, khi Hassan thấy đã mở rộng đủ rồi, hắn rút ngón tay ra, cầm quả trứng thằn lằn ngọc cố gắng nhét vào. Tiếp đó, cửa hậu vốn mềm mại mở rộng dường như cực kỳ bài xích dị vật cứng rắn nọ, vừa tiếp xúc đã đóng chặt lại, làm thế nào cũng không chịu mở ra.

Hassan bất đắc dĩ đành phải dùng ngón tay khuếch trương lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy. Sau vài ba lần động nhỏ vẫn cự tuyệt quả trứng ngoài cửa, cậu em phía trước đã bị kích thích đến độ suýt cướp cò, một lượng lớn dịch nhờn cũng tiết ra khiến bụng dưới ướt đẫm.

“Tô Mặc…” , Hassan khó chịu thở dốc, đôi mắt ngấn nước tràn ngập vẻ cầu xin. Hắn thật sự không ngờ hình phạt nhìn thì có vẻ chẳng nặng nề lại khiến chính mình khốn khổ đến vậy. “Giúp tôi……”.

“Giúp cái gì?”, Tô Mặc nhíu mày.

“Giúp tôi… nhét vào đi……”, giọng Hassan run run vì xấu hổ.

“Không được”, Tô Mặc dứt khoát cự tuyệt, “Đã nói anh phải tự mình đưa vào mà”.

Hassan đang tuyệt vọng trong lòng thì lại nghe Tô Mặc nói, “Nhưng em có thể giúp anh căng ra”.

*************

Chương 114.

Tưởng tượng cảnh Tô Mặc giúp mình, mặt Hassan thoáng chốc đỏ bừng, lúng túng không biết nói gì cho phải.

“Không cần hả? Vậy thôi, anh tiếp tục đi”, Tô Mặc nhún vai, làm bộ lùi về.

“Cần!”, Hassan vội la lên. Thử đi thử lại nhiều lần như vậy, hắn đã biết dù thế nào cũng không thể tự mình nhét quả trứng kia vào được; từ chối sự hỗ trợ của Tô Mặc sẽ chỉ khiến bản thân chật vật hơn thôi, chưa kể nơi đây còn là khu rừng mà bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới.

“Hửm? Cần gì?”, Tô Mặc chọc hắn.

“Cần, cần em giúp”. Hassan đỏ mặt không dám nhìn Tô Mặc.

“Giúp cái gì?”, Tô Mặc biết rõ vẫn cố hỏi. Ai bảo ban nãy Hassan dám do dự khi cậu đề nghị giúp đỡ chứ!

“Giúp tôi… căng, căng phía sau ra…”.

Cả người Hassan run lẩy bẩy vì xấu hổ. Cuối cùng Tô Mặc cũng tha cho hắn, không hỏi tới mấy câu có thể khiến Hassan chết vì xấu hổ như ‘Phía sau là chỗ nào’ hay ‘căng ra làm chi’ mà trực tiếp quỳ xuống giữa hai chân Hassan.

“Tách chân ra!”.

Tô Mặc giạng chân Hassan ra, sau đó đâm ngón tay vào lỗ hậu. Cửa hậu bị Hassan “chơi” nãy giờ nay đã vừa ướt vừa nóng, lại trơn mềm dính dớp, Tô Mặc dễ dàng cắm hai ngón tay vào, dùng lực kéo căng ra hai bên.

“A!”, Hassan khẽ la lên, cửa động thít lại theo bản năng, nhưng bị ngón tay đang cắm bên trong ngăn lại, còn chọc Tô Mặc nổi giận mắng, “Co chặt lại làm gì! Anh mau nhét vào đi!”.

“A… Được!”, Hassan vội cầm lấy quả trứng thằn lằn đẩy vào trong. Tô Mặc phối hợp với hắn, dùng sức mở rộng miệng huyệt. Hassan vừa rên rỉ vì đau đớn, vừa kiên trì chậm rãi nhét quả trứng vào.

Dù có Tô Mặc giúp đỡ thì chuyện này cũng không hề đơn giản. Toàn thân Hassan ướt đẫm mồ hôi, chẳng biết là vì đau hay sướng. Cuối cùng quả trứng vào được phân nửa, nơi đường kính lớn nhất mở rộng miệng huyệt đến cực hạn, như thể chỉ cần mạnh tay chút là nứt ngay.

Tô Mặc đã thu tay về, kề sát người nhìn chăm chú vào cửa động. Mặc dù trong phòng có đèn dầu nhưng độ sáng vẫn chẳng thể bằng ngoài này, đây là lần đầu tiên cậu nhìn rõ lỗ hậu của Hassan.

Hậu huyệt nâu nhạt ngậm chặt lấy quả trứng thằn lằn ngọc lấp lánh rực rỡ, trông như một chiếc bệ trưng bày đá quý được chế tác đơn giản. Nhìn nửa hình cầu sáng chói đang lộ ra bên ngoài, người ta không khỏi muốn xem xem nửa còn lại có phải cũng rực rỡ như vậy hay không.

Tô Mặc nghịch ngợm liếm nhẹ lên cơ vòng nơi cửa huyệt đang kéo căng. Hassan sợ hãi la lên, cửa động co lại theo phản xạ, bài trừ quả trứng vất vả lắm mới vào được một nửa. Nếu không nhờ Hassan kịp thời đưa tay ấn lại thì nói không chừng đã rơi ra nữa rồi.

“Đừng… Tô Mặc… Đừng mà…”, Hassan khó chịu cầu xin, hai mắt đã ngấn nước. Nếu Tô Mặc cứ đùa với hắn thế này mãi, chẳng lẽ hắn phải tìm cách nhét quả trứng này vào vĩnh viễn?

Tô Mặc thở dài. Mới bắt đầu thôi, sao đã chọc người ta khóc luôn rồi. “Thôi được, em không động tới anh nữa, mau tự đẩy vào đi!”.

Hassan vội đáp lời, gia tăng lực tay. Cửa động từng hé mở cuối cùng không còn kháng cự nữa mà ngoan ngoãn nuốt cả quả trứng thằn lằn ngọc vào.

“Được chưa? Có rơi ra không đó?”.

Hassan thở hổn hển, cơ thể run rẩy. Nghe Tô Mặc hỏi xong, hắn cũng không khẳng định được. Nếu cứ nằm thế này thì tất nhiên sẽ không rơi ra, nhưng hắn còn phải biến thành hình thú để đưa Tô Mặc về bộ lạc……

Thấy Hassan lưỡng lự, Tô Mặc như chuột sa chĩnh gạo [33], lập tức nở nụ cười: “Vậy để em giúp anh đẩy nó vào sâu chút, kẻo nó rơi dọc đường thì không hay”.


[33] Chỉ tình huống khi ngưởi ta bỗng nhiên được đưa vào trường hợp hay môi trường có lợi cho mình


Vừa nói vừa đâm thằng em như tên đã lên dây từ lâu vào cửa hậu của Hassan.

“A a a !!!”.

Hassan không chút phòng bị kêu thất thanh, quả trứng thằn lằn ngọc cứng rắn cứ thế bị Tô Mặc đẩy thẳng vào điểm gồ lên bên trong. Thân thể vốn đã bị chơi đùa đến độ khó mà chịu được sao có thể chống cự nổi cơn kích thích như vậy, tức khắc bắn ra.

Lúc này Tô Mặc đã có chuẩn bị nên không bị phun tới. Cậu đưa đẩy thêm vài cái nữa mới rút khỏi cơ thể Hassan, híp mắt cười, “Thế này thì ắt hẳn sẽ không rơi ra rồi ha?”.

Hassan chỉ biết run rẩy, hoàn toàn không thể đáp lời, phải một lúc lâu mới run giọng nói, “Không… Không đâu”.

“Vậy thì tốt. Nếu quả trứng đẹp như vậy mà bị rơi vỡ giữa đường thì thật là đáng tiếc!”. Tô Mặc cảm thấy phương pháp của mình quá là tuyệt vời, “Cầm trên tay thì em sợ rơi mất nên để trong người Hassan là an toàn nhất rồi!”.

Hassan cười khổ. Em thật sự chỉ sợ trứng bị rơi vỡ? Chứ không phải đổi cách để hành hạ tôi sao?

“Chúng ta về nhé?”, Hassan gắng gượng ngồi dậy. Mau về thôi, rồi nhanh chóng lấy trứng ra, còn kéo dài thì không biết Tô Mặc sẽ nghĩ ra trò gì nữa!

“Được”, Tô Mặc gật đầu. Về rồi mới chơi thoải mái được, đúng không? Ở ngoài thì Hassan còn ngại ngùng lắm.

Khác đường lại cùng đích, hai người nhanh chóng đạt chung nhận thức về vấn đề “mau chóng về nhà”, Hassan vội biến về hình thú, hạ thấp nửa người dưới để Tô Mặc trèo lên.

Husky to tướng vừa bước một bước thì chân sau đột nhiên mềm nhũn đầy kỳ dị, suýt nữa đã hất Tô Mặc xuống đất. Hai tay Tô Mặc nắm chặt lấy lớp lông trên lưng Hassan để mình không ngã xuống, tức giận nói, “Lại sao nữa?!”.

Hôm nay không làm em ngã gãy cổ thì anh không bỏ qua đúng không!

Husky ư ử hai tiếng, cố gắng ổn định cơ thể, cúi đầu chạy vù về phía trước. Hắn lúc này thật sự là khổ không nói nổi. Quả trứng thằn lằn bị Tô Mặc nhét vào kia chạm vừa khít vào điểm gồ lên bên trong, mỗi một bước lại là một lần cọ xát, hắn rất sợ mình sẽ bị cọ đến phát tiết dọc đường.

***********

Chương 115.

Chuyến hành trình trở về bộ lạc tuy có chút kinh hoảng nhưng không hề nguy hiểm. Khu rừng này vốn không có sinh vật nguy hiểm nào. Huống hồ còn có thú nhân giống đực đầy mạnh mẽ ở đây, toàn bộ chim muông đều lẩn đi đằng xa, sợ mình sơ ý biến thành món quà để giống đực lấy lòng bạn đời.

Lúc về đến bộ lạc, Hassan hiểu được sâu sắc cái gì là “quắp đuôi thu mình”. Cái đuôi to dài luồn qua hai chân dán sát vào bụng, nó cố sức che giấu thằng em ướt đẫm đang rỉ nước cùng lỗ hậu khép mở không ngừng trong ánh mắt tò mò quan sát của mọi người.

Dọc đường có rất nhiều người chào hỏi Tô Mặc, cậu cũng mỉm cười đáp lại từng người một. Hassan chỉ có thể từ tốn chậm rãi bước đi. Thế nhưng, càng chậm thì cảm giác trong người càng rõ ràng, quả trứng cứng cáp bị đẩy vào điểm gồ kia… đè nghiến… hơi lùi về… rồi lại áp sát…

Tiếng thở dốc của Hassan càng lúc càng nặng nề, cơ thể cũng dần run rẩy dữ dội. Hắn luôn có cảm giác mọi người dường như đã phát hiện sự khác thường của hắn, sau khi chào hỏi Tô Mặc xong đều sẽ liếc nhìn hắn một cái. Sự xấu hổ cùng sợ hãi tột độ khiến hắn khó thở, đầu óc dần trống rỗng.

Hassan thật sự không biết mình đã đưa Tô Mặc về nhà thế nào nữa. Chậm rãi hạ thấp người, xác định Tô Mặc đã bước xuống an toàn, Hassan mới biến về hình người, cả người giật nảy, bắn ra.

Thấy Hassan quỳ rạp xuống đất, mông nhổng cao, hậu huyệt ướt đẫm không ngừng mấp máy, Tô Mặc hoàn toàn không kiềm được trước sự hấp dẫn đó, lập tức nhấc súng xông thẳng vào. Trong cơn co giật vì lên đỉnh, lỗ nhỏ của Hassan cũng ra sức siết chặt, làm Tô Mặc sảng khoái sung sướng vô cùng.

“Ưm a a a!!”.

Hassan bị Tô Mặc đột kích tức khắc thét lên. Quả trứng thằn lằn ngọc trong người vốn đã đày đọa hắn lắm rồi, nay lại bị Tô Mặc thọc mạnh vào, đánh thẳng trực diện như vậy, đến độ quả trứng cũng quấy loạn theo, khiến mọi thứ bên trong cơ thể hắn như lộn nhào cả lên. Đồng thời phía trước cũng tuôn ra không ngừng nghỉ, chất lỏng nóng hổi liên tục bị đẩy ra khỏi cơ thể, mang theo cơn khoái cảm kích thích cực độ.

“A a… Tô Mặc… Không, không được, đừng mà… hức…”, Hassan bị tra tấn chỉ có thể khóc lóc van xin. Cơ thể cao to nằm dưới đất run rẩy co giật liên hồi, ở trong mắt Tô Mặc chính là sự cám dỗ quyến rũ, hấp dẫn vô cùng.

Tô Mặc giữ lấy thắt lưng gọn ghẽ của Hassan không ngừng đưa đẩy, lúc đâm mạnh vào, thỉnh thoảng lại đụng trúng quả trứng thằn lằn ngọc trơn bóng cứng rắn, cảm giác rất kỳ quái. Mỗi khi Tô Mặc cố đẩy nó vào sâu hơn, Hassan lại kêu to dữ dội.

“Đừng… Ưm… Tô Mặc, xin em…  A! Đừng…”.

Hassan đã bị tra tấn đến sắp phát điên. Cả cơ thể và linh hồn đều mất khống chế, vừa khóc lóc van xin không muốn, vừa nhấc mông lên để Tô Mặc đâm vào sâu hơn, rồi lại cất tiếng la càng thảm thiết hơn nữa.

Cái phản ứng đầy mâu thuẫn này của hắn làm Tô Mặc hoang mang không thôi, không biết mình nên tiếp tục hay dừng lại. May mắn là tiếng kêu của Hassan quá quyến rũ, nơi nào đó phía sau lại co rút thít chặt, Tô Mặc đang do dự nhanh chóng bắn ra.

Cảm nhận được luồng dịch nóng hổi Tô Mặc bắn vào trong mình, Hassan xụi lơ như trút được gánh nặng. Cuối cùng cũng chấm dứt, cơ thể của tiểu giống cái vị thành niên sẽ làm Tô Mặc ít khi bắn lần thứ hai trong cùng một ngày.

Tô Mặc chậm rãi rút khỏi người Hassan. Hassan thở phào đang định đứng dậy, quả trứng nằm trong người cũng nhúc nhích theo, nghênh ngang tuyên bố sự tồn tại của mình.

Cơ thể Hassan tức thì cứng đờ. Làm sao đây, quả trứng thằn lằn ngọc… vẫn còn ở trong người hắn!

“Tô Mặc…”. Hassan nhìn Tô Mặc với vẻ van xin: “Có thể… lấy ra không?”.

“Được chứ”. Không lấy ra, chẳng lẽ để nó nở luôn hả? “Anh muốn ở ngay trong sân hay vào phòng làm?”.

Lúc này Hassan mới nhận ra mình đang ở ngoài sân. Hắn ở ngay trong sân nhà mình mần với Tô Mặc! Còn rên cực kỳ lớn tiếng! Mặt mày Hassan đỏ bừng như sắp nhỏ máu tới nơi.

“Về phòng”. Hassan lập tức gượng dậy, loạng choạng trở về phòng, sau đó run rẩy gục xuống giường.

Tô Mặc vào cùng Hassan, thấy bộ dáng xương cốt mềm nhũn nằm trên giường của hắn, bèn nhân đạo đề nghị được giúp: “Cần em giúp anh lấy ra không?”.

Giúp thế nào? Đưa tay vào rút ra? Hassan tưởng tượng cái cảnh đó, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch. Một quả trứng cộng thêm tay của Tô Mặc, hắn chết chắc! “Tôi tự làm được!”, Hassan vội nói.

Tô Mặc nhún vai, ngồi xuống chiếc ghế để bên cạnh. Thế mới nói, một Tô Mặc hoàn toàn thỏa mãn về tinh thần và thể xác sẽ không vì Hassan từ chối ý tốt của cậu một lần nữa mà nổi giận.

Nếu đã nói muốn tự làm thì Hassan cũng không dám chậm trễ. Chống người dậy xong, hắn bắt đầu dùng sức, muốn đẩy quả trứng thằn lằn ngọc ra khỏi cơ thể.

Tô Mặc vừa thấy tư thế đầu gối, khuỷu tay chống đất của hắn là biết thế nào cũng sẽ không kết thúc sớm. Có điều, với cái tâm lý khó hiểu cho rằng bản thân phải bị phạt nặng của Hassan, dù có được nhắc nhở thì cũng sẽ biến nó thành kiểu tra tấn kỳ quái nào đó thôi, cứ để hắn thử trước đi vậy.

Quả trứng bị Tô Mặc đẩy vào rất sâu, chỉ mới đưa nó đến miệng huyệt thôi cũng đã tốn rất nhiều sức lực của Hassan. Cảm giác quả trứng cọ xát vào điểm gồ lên bên trong khiến Hassan suýt nữa lại bắn ra, nhờ ý chí một lòng một dạ muốn nhanh chóng lấy quả trứng ra mới tạm thời kìm nén xuống được.

Nhưng khi quả trứng đến được cửa ra, cuối cùng Hassan cũng gặp phải trở ngại. Muốn đẩy một quả trứng thằn lằn ngọc lớn xấp xỉ một nắm tay không phải chuyện dễ dàng, Hassan thử vài lần vẫn không thể thành công. Cuối cùng hắn nín thở, dốc hết sức lực vẫn chỉ ra được phân nửa. Lúc vừa thả lỏng hít thở thì nó lại tuột vào trong, vừa khéo đụng trúng điểm G, làm Hassan bỗng chốc co giật vì không kịp đề phòng.

“A a… Ứm a…”. Luồng dịch nóng cố nén xuống trước đó tuôn trào vì cú đột kích bất ngờ của quả trứng. Hassan không thể tiếp tục quỳ nữa, ngã xuống giường, run rẩy liên hồi.

“Tô Mặc… Ưm… Giúp tôi… Tô Mặc…”. Hassan cảm thấy toàn bộ sức lực của mình như bị rút sạch, không thể không nức nở gọi Tô Mặc xin giúp đỡ.

***************

Chương 116.

Thấy chưa, cuối cùng vẫn phải nhờ tới tui đấy thôi! Hồi nãy tội gì phải vậy! Tô Mặc chậm rãi đứng dậy, bước tới cạnh giường chỉ dẫn: “Lật người lại, nằm ngửa ra. Đúng rồi, giạng chân ra chút, tay bám chặt mép giường”.

Điều chỉnh đúng tư thế của Hassan xong, Tô Mặc mới đặt tay lên bụng Hassan, ấn nhẹ tìm kiếm vị trí quả trứng. “Ừm, ở đây. Lát nữa anh hít một hơi thật sâu rồi đẩy mạnh ra. Lúc đó em cũng sẽ hỗ trợ, nhất định phải cố gắng làm được trong một lần, biết không? Nếu lặp đi lặp lại thì anh không đủ sức đâu”.

Hassan ưm a gật đầu, lúc này mới hiểu ra “giúp” của Tô Mặc tức là thế này. Nhớ lại hồi nãy mình tưởng em ấy muốn cho tay vào… mặt mày Hassan đỏ bừng.

Tô Mặc lấy làm kỳ lạ liếc nhìn Hassan. Có gì mà đỏ mặt trời, chắc chắn là lại nghĩ tới cái gì biến thái rồi. Cậu quan ngại sâu sắc rằng đầu óc giống đực không phải dùng để suy nghĩ, trong đó có lẽ toàn là tinh dịch ấy!

“Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu thôi!”, Tô Mặc lên tiếng.

Hassan mau chóng hít sâu một hơi, bắt đầu dốc toàn lực đẩy quả trứng thằn lằn ngọc ra. Tô Mặc lập tức phát hiện cơ bụng dưới tay mình săn chắc lại, cứng nhắc như đá, không cách nào cảm nhận được quả trứng đang ở đâu, nói chi đến việc hỗ trợ đẩy ra. May mà tư thế của Hassan lúc này rất thích hợp để dùng lực. Bằng chính sức hắn, quả trứng thằn lằn ngọc kia dần bị ép khỏi hậu huyệt, lộ càng lúc càng nhiều, cuối cùng rớt xuống giường.

“Ưm… A a…”. Dị vật quá lớn cọ xát với miệng huyệt, cũng bởi thế mà mang tới cảm giác cao trào dữ dội, làm Hassan nhanh chóng bắn ra lần nữa.

Tô Mặc nhanh tay nhanh mắt tránh thoát không để bị văng trúng, rồi nhặt lấy quả trứng thằn lằn ngọc rơi xuống giường. Quả trứng xinh đẹp được Hassan bảo vệ cực kỳ tốt, không chút sứt mẻ, còn phủ bên ngoài một lớp nước óng ánh, trông lại càng rực rỡ lấp lánh.

Cẩn thận ôm quả trứng, lại nhìn dáng vẻ thở hổn hển, hai chân dang rộng của Hassan, Tô Mặc bỗng có một cảm giác rất kỳ diệu. Dòm có khác gì cảnh đỡ đẻ giúp các ông bầu hồi trước đâu cơ chứ! Cậu không thể không nghĩ lệch được!

“Hassan, đây là bé cưng anh sinh cho em sao?”, Tô Mặc khẽ cười, lên tiếng chọc Hassan.

Cái, cái gì cơ! Hassan hoảng sợ nhìn Tô Mặc! Hắn là giống đực! Sao mà đẻ được chứ!

Tô Mặc khom người hôn Hassan một cái, chọc: “Anh xem, ngày nào em cũng vất vả cày cấy như vậy, còn bắn ở trong anh, nên anh mới mang thai sinh con cho em, đúng không!”.

Hassan bị Tô Mặc chọc ghẹo đến nỗi mặt mày đỏ hết cả lên. Hắn là giống đực mà bị làm đến độ mang thai cái gì chứ…

Nhìn Tô Mặc tươi cười rạng rỡ nâng quả trứng, Hassan chợt thấy đau lòng.

Tô Mặc… ắt hẳn thích trẻ con lắm nhỉ? Nên mới trêu đùa hắn như vậy. Nhưng mà, Tô Mặc vẫn chưa biết… túi thai của em ấy đã mất. Cả đời này sẽ không thể có đứa con của riêng mình được nữa.

Tâm bệnh kéo dài từ đó đến nay và nỗi lo ẩn sâu trong lòng cùng ập đến, khiến Hassan đau đớn tột cùng, gần như không thể thở nổi.

Lúc ban đầu khi Tô Mặc mới mất đi túi thai, hắn còn chưa thấy áy náy như bây giờ. Khi đó, giống cái vẫn rất khó mang thai, lúc sinh lại càng nguy hiểm hơn. Những giống cái gầy yếu như Tô Mặc, khi mang thai có thể nói là cửu tử nhất sinh [34], nên vốn dĩ hắn chẳng định để Tô Mặc sinh con cho mình.

[34] Chín phần chết một phần sống, ý chỉ cảnh ngộ cực kỳ nguy hiểm

Nhưng bây giờ, có sự giúp đỡ của Tô Mặc, giống cái đã dễ mang thai hơn, sinh con cũng gần như không quá nguy hiểm, càng ngày càng có nhiều thú nhân cùng bạn đời vui vẻ chào đón con mình. Thế nhưng, người đã mang đến tất cả những thay đổi ấy, Tô Mặc… lại vĩnh viễn mất đi cơ hội đó.

Hassan đau khổ ôm mặt, không dám nhìn gương mặt tươi cười của Tô Mặc nữa.

Hắn lừa gạt Tô Mặc. Hắn hại Tô Mặc mất đi túi thai, lại chọn cách giấu giếm không nói ra, chỉ vì muốn Tô Mặc không rời xa mình. Bây giờ Tô Mặc còn chưa trưởng thành, đương nhiên hắn còn giấu được, nhưng đến lúc Tô Mặc trưởng thành thì sao? Hắn phải từ chối yêu cầu chính đáng của Tô Mặc thế nào? Khi Tô Mặc chậm chạp mãi không thể mang thai, hắn phải đối mặt ra sao với sự mất mát và u sầu của Tô Mặc? Cuối cùng khi Tô Mặc nhận ra đầu têu cho mọi bất hạnh ấy chính là Hassan luôn miệng nói yêu cậu… Tô Mặc sẽ tức giận, đau buồn đến nhường nào?

“Xin lỗi… Tô Mặc, xin lỗi em……”.

Cuối cùng Hassan đau lòng đến độ bật khóc thành tiếng. Hắn không thể tiếp tục giấu giếm nữa. Bây giờ Tô Mặc dịu dàng, thân thiết như vậy là do bị hắn giấu, lúc trước sao hắn không nhận ra cách làm này của mình ích kỷ, tàn nhẫn đến thế chứ?

Năm năm sau, mười năm sau, khi Tô Mặc ngày càng yêu hắn, càng không thể rời xa hắn, nếu lúc ấy phát hiện sự thật thì em ấy sẽ đau khổ biết chừng nào? Dù là rời đi hay ở lại, với Tô Mặc, đó đều là một sự tra tấn… mà sự tra tấn ấy, tất cả đều do hắn gây ra cho cậu, chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.

Tô Mặc kinh ngạc nhìn Hassan đau khổ cuộn người lại, chảy nước mắt liên tục xin lỗi, thật sự luống cuống không biết làm sao. Xảy ra chuyện gì vậy?! Tô Mặc ngơ ngác chả hiểu mô tê gì. Chẳng phải cậu đang chọc Hassan sao? Sao tự dưng Hassan lại quay ra xin lỗi cậu?

“Hassan?”. Tô Mặc đặt quả trứng sang một bên, cẩn thận chạm vào vai Hassan. “Hassan? Anh sao vậy?”.

Hassan khẽ rụt người khi Tô Mặc chạm tới, sau đó từ từ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của Tô Mặc. “Tô Mặc, xin lỗi em”.

Rốt cuộc anh xin lỗi em cái gì chứ! Tô Mặc suýt phát điên. “Xin lỗi em chuyện gì?”. Cậu kiên nhẫn dịu dàng hỏi.

Hassan gian nan há miệng, giọng khản đặc. “Tô Mặc, em, em sẽ không thể có được đứa con của riêng em.”. Thấy ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của Tô Mặc, Hassan cắn răng nói hết: “Túi thai của em… mất rồi”.

***************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét