Edit + Beta: Carly
Du Nhạc Nguyên chưa từng nghĩ tới một
vạn năm sau, mình vẫn có thể gặp được người này. Dù hắn trở nên nhếch nhác thảm
hại, nửa tỉnh nửa không, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua, cũng đủ để Du Nhạc Nguyên
xác nhận, cái người bị đóng trên ngọn giáo đen kia chính là Ban.
Binh thần nắm giữ toàn bộ binh khí
trên thiên hạ, có thể đối đầu với đại quân Ma tộc bằng chính sức mạnh của mình,
Ban.
Thế nhưng, trớ trêu thay, vị thần từng
có khả năng chiến đấu cá nhân mạnh nhất ấy, nay lại bị tra tấn không còn nguyên
vẹn. Đừng nói là bản lĩnh năm xưa, giờ có khi não cũng phế rồi. Năm đó còn là một
tên chính trực, cứng đầu, ngu ngốc, bây giờ chắc ngay cả y là ai cũng chẳng biết.
“Thấy cậu thảm như vầy thì tôi vui rồi”.
Tay Du Nhạc Nguyên hơi nhúc nhích, chiếc ngai vàng xanh lam liền xuất hiện sau
lưng y. Y ngồi xuống ngai vàng của mình, nhìn người đối diện không ngừng chảy
máu, rồi bị chính máu của mình phong ấn. “Lão già thối Mạo Điệt đó vẫn xảo quyệt
như vậy nhỉ, bị chính sức mạnh của mình giam giữ nhiều năm như vậy, thấy thế
nào? Chẳng phải cậu nói lão ta là một người rất ngay thẳng sao? Còn nói tôi đừng
tùy tiện mắng người khác? Hửm?”.
Người đàn ông trên ngọn giáo đối diện
bỗng vùng vẫy. Hắn gào thét với Du Nhạc Nguyên, đôi mắt đỏ tươi nhìn y, như thể
ngay sau đó có thể ăn tươi nuốt sống Du Nhạc Nguyên vậy. Đồng thời, luồng ma
khí khổng lồ xen lẫn màu máu phóng thẳng về phía Du Nhạc Nguyên, chẳng qua lần
này nó không thể bao lấy Du Nhạc Nguyên, kéo y tới trước như khi nãy nữa.
Dù rằng luồng ma khí nọ trông rất phô
trương nhưng chẳng thể dịch chuyển Du Nhạc Nguyên và ghế của y được tí nào.
“Đừng phí sức nữa. Lúc trước đúng là tôi
không đánh lại cậu, nhưng mà, với bộ dạng hiện giờ của cậu, thì chẳng thể động
vào tôi đâu”.
Người đàn ông dường như không hiểu Du
Nhạc Nguyên nói gì, vẫn cứ hung tợn phóng ma khí với Du Nhạc Nguyên. Không phiền
chẳng chán.
Nhưng Du Nhạc Nguyên lại hơi mất kiên
nhẫn: “Thôi, giờ nói gì thì cũng chả lọt vào tai cậu. Não phế rồi đúng không? Vậy,
tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng”. Du Nhạc Nguyên chậm rãi đứng dậy, hai mắt
nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, hỏi:
- Ban, cậu còn nhớ Nguyên không?
Người đàn ông nọ vẫn vùng vẫy dữ dội,
nhưng dần dà dường như hắn nhớ tới điều gì đó, từ từ ngưng giãy giụa. Sau đó Du
Nhạc Nguyên thấy Ban ngẩng đầu, há miệng nhả ra vài chữ: “… Nguyên? Nguyên…”.
“Cậu không nhớ?”, trên mặt Du Nhạc
Nguyên không có biểu cảm gì. Mà Ban thì nhắm nghiền, miệng liên tục thì thào từng
tiếng ‘Nguyên’.
“Nguyên, Nguyên… Thủy… Thủy… A, A
Nguyên? A Nguyên!!”. Ban bỗng trợn mắt, sau đó tay chân run rẩy đầy phẫn nộ, muốn
phá tan xiềng xích: “A Nguyên! Các người, là các người hại, hại A Nguyên!!”.
Sau câu nói đó, luồng ma khí xen lẫn
sát khí cao ngút trời kia tăng lên gấp bội tấn công về phía Du Nhạc Nguyên. Cú
công kích đáng sợ đó khiến Du Nhạc Nguyên cũng phải cau mày. Mà lúc này, những
đám mây đen đáng sợ lại ùn ùn kéo đến, che ngợp bầu trời của công viên giải trí,
như thể ngày tàn sẽ đến ngay sau đó. Toàn bộ công nhân viên của Du Nhạc Nguyên
đều ngửa đầu nhìn, lòng đầy lo sợ.
Dưới lòng đất, mặt mày Du Nhạc Nguyên
tối sầm nhìn Ban lại nổi điên. Sau đó, y bay tới đập vào đầu Ban, tức khắc đánh
người ta ngu người.
“Đần độn!”, Du Nhạc Nguyên nghiến
răng. Y thấy tâm trạng mình bây giờ cực kỳ tệ, có điều gì có thể làm người ta
phiền lòng hơn chuyện tên đần vạn năm trước giờ đần hơn không? Có! Chính là dù
tên đó không nhớ rõ tên y, nhưng vẫn nhớ đến y, còn muốn trút giận cho y.
Du Nhạc Nguyên tức tối cắn rách ngón
trỏ. Một giọt máu đỏ hơi trong suốt bị y phẩy mạnh lên ấn đường của Ban, sau đó
ngón tay liên tục chuyển động, bốn giọt nước xanh lam ẩn chứa một lượng lớn
linh lực được y nhỏ lên tứ chi đã da tróc thịt bong của Ban. Ngay sau đó, Ban vốn
điên cuồng bỗng an tĩnh lại.
Sau khi làm xong, Du Nhạc Nguyên
trông hơi mệt, ngai vàng lập tức biến thành ghế nằm. Y nằm xuống, lẳng lặng chờ
Ban tỉnh lại. Y đã dùng tới sinh huyết luôn rồi, nếu tên này còn không tỉnh thì
đúng là uổng công y làm Thủy thần bấy lâu nay. Có điều, sau khi người này tỉnh
táo lại thì sẽ thành dáng vẻ gì đây? Du Nhạc Nguyên bắt đầu thấy hả hê trên sự
đau khổ của người ta, mặt mày hắn chắc chắn sẽ rất khó coi cho mà xem.
Ban thấy dường như mình đang trải qua
một cơn ác mộng dài khiến hắn ghét cay ghét đắng.
Trong mơ, linh lực thiên địa cạn kiệt, cánh cổng
giữa các giới đóng lại, tất cả yêu ma quỷ quái có linh trí đều điên cuồng tìm
kiếm cách rời khỏi thế giới này. Sau đó bọn hắn tìm được Nguyên.
Nguyên là một Thủy thần, là một Thủy
yêu từng bước một trở thành Thủy thần. Mà trong tay y nắm giữ căn nguyên ngũ
hành – “Thủy Nguyên”. Mấy tên nóng lòng muốn rời khỏi thế giới này kia muốn tập
hợp căn nguyên ngũ hành nên xin mượn Thủy Nguyên của Nguyên. Nhưng Nguyên không
đồng ý.
Phải, thật sự chẳng có gì bất ngờ.
Nguyên tuy có ngoại hình điển trai, luôn mỉm cười nhưng y lại là một người vừa
nhỏ nhen lại đa nghi, còn không để bản thân chịu thiệt. Có điều, cái người này
lại là bạn thâm giao của hắn.
Sau đó? Ban thấy ký ức của mình có
hơi hỗn loạn. À… Sau đó đám người kia tìm hắn, hy vọng hắn có thể thuyết phục
Nguyên lấy Thủy Nguyên ra. Dù sao bốn vị thần Kim, Mộc, Hỏa, Thổ đều đã giao
căn nguyên ngũ hành. Có một lão già trong đám đó cho hắn biết, bọn họ thật sự
chỉ mượn Thủy Nguyên thôi, sau khi mở được ranh giới của thế giới này thì sẽ trả
lại. Hơn nữa, vẫn phải nên nghĩ cho các sinh linh trên thế giới này một chút.
Ban thấy rất đúng. Dù sao, lúc trước
Nguyên cũng từng than phiền với hắn, nếu thế giới này không còn linh khí thì sẽ
như một hồ nước trơ trọi, không nguồn chảy vào.
Hắn đi khuyên Nguyên.
Nguyên đánh với hắn một trận. Nói lão
già kia chẳng tốt lành gì, nói tất cả mọi người lúc này đều bất thường, họ đều
đã bị lão già kia mê hoặc, đều đang điên loạn tìm cách rời đi, hoàn toàn mất đi
lý trí. Lão già chết tiệt, à, phải nói là Mạo Điệt, bảo chỉ cần tập hợp đủ căn
nguyên ngũ hành là có thể mở ranh giới, nhưng Nguyên hỏi hắn, có chứng cứ
không? Tại sao lão nói gì thì đúng là vậy?
Ban lại thấy, người bạn này của mình
nói đúng. Hắn vốn định không để ý đến chuyện này nữa, nhưng đám nhân loại, đám
nhân loại vẫn còn nhỏ bé khi đó lại bắt đầu khẩn cầu hắn.
Không biết từ đâu mà nhân loại nghe
được chuyện ranh giới nhưng Ban có thể cảm nhận được gần như tất cả nhân loại đều
đang van xin hắn nghĩ cho thế giới này, nhờ Binh thần bảo vệ họ. Đầu hơi đau, hắn
quá chính trực, lại còn từ bi, vì thế lại đi khuyên Nguyên.
A, hắn trong ác mộng này đúng là hơi
ngu ngốc, đúng không? Bảo sao Nguyên đánh hắn nhừ tử, có điều, dù phẫn nộ cách
mấy cũng không nên giết tất cả sinh linh trên thế giới.
Nguyên nhấn chìm thế giới. Rất nhiều
người chết. Đồng thời, sự thấu hiểu lẫn nhau giữa Ban và Nguyên cũng không còn
nữa, bọn họ hoàn toàn trở mặt. Có điều, sau khi Nguyên trở mặt, y vẫn lạnh lùng
đưa Thủy Nguyên cho Ban.
Nhìn Thủy Nguyên nhỏ đi không ít
trong tay, hừm, lúc trước hắn từng thấy được Thủy Nguyên, nó to cỡ một nắm tay,
mà cái trong tay chỉ lớn hơn một nửa một chút. Nhưng hắn cũng từng thấy những
căn nguyên khác, chẳng có cái nào bự bằng cái này đâu.
Tâm trạng Ban lúc đó có hơi phức tạp,
tuy Nguyên nhấn chìm thế giới, còn trở mặt với hắn. Nhưng cuối cùng vẫn sẵn
lòng giao Thủy Nguyên cho hắn. Xem như, xem như một sự đền bù công bằng đi.
Đoạn sau của giấc mơ đó, bắt đầu trở
nên tệ đi.
Rõ ràng đã lấy được Thủy Nguyên, ranh
giới nên mở ra rồi. Nhưng cho đến khi bị bao vây, hắn cũng chưa từng thấy cánh
cửa đó mở ra. Hơn nữa, hắn còn nghe thấy Nguyên bị rất nhiều người truy sát.
Sau khi giết không ít người, Nguyên chìm xuống vực sâu biển Hoa Đông.
Ban không tin. Tuy tính tình Nguyên
không được tốt lắm, nhưng tuyệt đối là kiểu người điển hình không tự nhiên động
chạm tới ai nếu kẻ đó không làm gì y. Hơn nữa, không thể nào y bị người ta đẩy
xuống vực biển Hoa Đông được. Đó là nhà y mà. Lần nào giận hắn, không muốn hắn
tìm được, Nguyên cũng tới đáy vực biển Hoa Đông ngủ cả. Vì thế, hắn đi hỏi lão
Mạo Điệt.
Sau đó cái đám bày vẻ chính nghĩa
công lý kia đều xé bỏ lớp ngụy trang, lộ vẻ mặt tham lam. Bọn hắn nói mình giấu
Thủy Nguyên, cái đưa cho bọn hắn là giả, nói muốn dùng thần nguyên của hắn để đền
bù.
Lúc đó Ban lập tức nổi giận, trong
lòng còn hơi e thẹn, xấu hổ. Nguyên nói không sai, đám người đó đều rất bất thường.
Khó trách Nguyên xuống Hoa Đông trốn. Nhưng hắn không trốn được, chỉ có thể đối
đầu trực diện. Càng đánh càng bốc hỏa, nhưng đỉnh điểm là nhân loại lúc ấy. Tất
cả nhân loại đều cuồng loạn nguyền rủa hắn và Nguyên. Hắn là thần, có thể cảm
nhận được. Hắn cảm thấy mình đã nuôi một đám vong ơn phụ nghĩa, sau đó cảm thấy
quả nhiên Nguyên là đúng nhất, đám vô ơn đó nên chết đi.
Cho nên, hắn tàn sát cả thành.
Hay nên nói, khi bị hãm hại, hắn cũng
đã nhập ma rồi.
Cuối cùng, Ban mơ thấy mình rốt cuộc
cũng thua, sau đó bị cầm tù dưới lòng đất. Mạo Điệt dùng phương thức luyện thần
của Ma tộc cùng trận pháp của người tu đạo, vừa giam giữ vừa luyện thần. Hắn bị
trấn áp mấy nghìn năm, muốn đần luôn. Sau đó, Nguyên tới. Thấy được bộ dạng ngu
xuẩn của hắn.
Mở mắt ra. Đúng là một cơn ác mộng
không thể nào tệ hơn. May mà…
Ban choáng váng. Hắn nhìn thấy phía đối
diện xuất hiện một bóng dáng mà mình vô cùng quen thuộc, hơn nữa trên mặt người
này còn treo một nụ cười đầy trào phúng.
Ban: “…”. Giấc mơ này chưa kết thúc
sao? Tỉnh lại mau, xấu hổ chết mất!
“Ái chà, tên đần độn, chịu tỉnh rồi?”.
**************
Chương 18:
Dù Ban đại thần cực kỳ muốn nghĩ rằng
mình đang nằm mơ nhưng sau khi bị Nguyên liên tục chế giễu, cười nhạo hơn chục
câu thì đã hoàn toàn hết hy vọng.
“Nhìn bộ dạng cậu bây giờ xem, mặt
mũi ném tới nhà ngoại luôn rồi”. [40]
[40] [丢人丢到姥姥家]: theo quan niệm địa phương, cái xấu trong
gia đình không được truyền ra ngoài; khi đó, thông thường vợ chồng không ở gần
nhà ba mẹ, mà chuyện xấu lan đến tận nhà ngoại, ý chỉ cực kỳ đáng xấu hổ, vô
cùng nhục nhã. [Nguồn: Baidu]
“À cậu làm gì có bà ngoại, mặt mũi đã
ném tới tận chân trời rồi”.
“Lão già Mạo Điệt kia là người tốt? Cậu
như bây giờ là nhờ công chăm sóc của người tốt đó đấy”.
“Bây giờ có cảm tưởng gì? Nếu tôi là
cậu thì đã tự đập đầu chết cho rồi, sống tiếp chi cho nhục”.
Ban giật giật khóe môi, tâm trạng vô
cùng phức tạp. Nguyên lúc này dường như đã hoàn toàn khác với kẻ kiêu ngạo,
ngông cuồng vạn năm trước. Thần lực của y giảm đi rất nhiều, ngay cả tính khí
cũng tốt lên không ít. Nếu là Nguyên của vạn năm trước thì bây giờ hắn đã bị
đánh nhừ tử rồi.
“Sao không nói gì? Mất mặt quá hả?”.
Ban thở dài, mà kỹ năng trào phúng
hình như đã thăng cấp rồi: “Xin lỗi, tôi đã sai”.
Du Nhạc Nguyên còn định nói tiếp cái
gì đó, nghe vậy thì khựng lại. Y đưa mắt nhìn cái tên không thể nhúc nhích, cười
chế nhạo: “Đáng đời cậu”.
Ban vô cảm gật đầu: “Đáng đời tôi”.
Du Nhạc Nguyên nghiến răng: “Với cái
đức hạnh của cậu thì phỏng chừng căn nguyên đã bị lão Mạo Điệt lấy mất rồi đúng
không? Đúng là ngu ngục”.
Ban không nóng nảy, tiếp tục gật đầu:
“Đúng là tôi ngu. Chẳng qua, Mạo Điệt cũng sống không lâu. Lão lấy đi một nửa
căn nguyên của tôi, nhưng đã bị tôi phá hủy toàn bộ căn cơ rồi”.
Du Nhạc Nguyên nhướng mày: “Cậu phá hủy
căn cơ người khác? Đừng có đùa, chẳng phải cậu chưa từng làm chuyện đuổi cùng
giết tận này sao?”.
Ban ngẩng đầu nhìn người bạn thân tuy
cũng mất đi một nửa căn nguyên giống hắn, lại xem như bình yên mà sống đến tận
bây giờ, rũ mắt nhìn vết máu còn chưa khô của mình dưới đất: “Bản chất con người
là tham lam, mà vạn vật hữu linh [41] đều giống con người.
Nhân từ và khoan dung không hợp với thế giới này. Nếu tôi không bị giam cầm, có
lẽ đã thay cậu diệt thế từ lâu rồi”.
[41] Theo tín ngưỡng,
vạn vật đều có linh hồn
Ban nói không có chút cảm xúc, như thể
mọi thứ trên thế giới này đều đáng chết vậy. Dáng vẻ này khiến Du Nhạc Nguyên vừa
thấy xa lạ, lại cực kỳ khó chịu. Ban của vạn năm trước dù thế nào cũng sẽ không
nói thế. Tuy y cũng không thích con người và những thứ khác nhưng ngay cả lần
nhấn chìm thế giới năm đó cũng là do kích động nhất thời, sau đó thấy hối hận,
còn giao ra một nửa căn nguyên. Nhìn chung, y vẫn là một vị thần rất dịu dàng
ôn hòa. Nhưng Ban bây giờ…
Du Nhạc Nguyên chậm rãi nheo mắt lại:
“Nếu bây giờ tôi thả cậu ra, cậu sẽ làm gì?”.
Quanh người Ban bừng lên ma khí và
sát khí, hắn ngẩng đầu nhìn Du Nhạc Nguyên, miệng phun ra hai chữ: “Diệt thế”.
Du Nhạc Nguyên nhảy dựng, quả nhiên.
“Thế giới này tồn tại vạn vật. Một vạn năm qua đi, thần tiên gần như đã tuyệt
tích, chỉ còn lại những kẻ không thể uy hiếp tôi và cậu, phần lớn đều là con
người, cậu còn muốn hủy diệt thế giới?”.
Ban vẫn không đổi sắc mặt: “Chỉ cần
là đời sau của nhân loại thì đã không xứng được tiếp tục tồn tại. Sau khi loài
người diệt vong, tất sẽ có giống loài mới xuất hiện. Đến lúc đó, cậu và tôi tự
mình dạy dỗ là được”.
Du Nhạc Nguyên trợn mắt trong lòng,
thầm nghĩ, ông đây có điên mới đi dạy dỗ giống loài mới với cậu: “Cậu không định
giết luôn tôi à?”.
Vừa dứt lời, Du Nhạc Nguyên liền thấy
hai mắt Ban tức khắc đỏ lên. Hơi thở quanh người lại trở nên cuồng loạn. Ban
chăm chú nhìn Du Nhạc Nguyên một lúc lâu mới gằn từng chữ một: “Khuyên cậu cứu
thế giới mà lại khiến cậu trầm mình xuống Hoa Đông, là tâm ma vạn năm của tôi.
Từ lúc đó đến mãi về sau, tôi tuyệt đối sẽ không làm cậu tổn thương dù là một
chút”.
Du Nhạc Nguyên nghe xong thì bật cười:
“Cho dù tôi muốn giết cậu?”.
Ban chỉ nhìn chằm chằm gương mặt tươi
cười của Du Nhạc Nguyên: “Vậy cũng tốt”.
Du Nhạc Nguyên: “…”.
Hít sâu mấy hơi, Du Nhạc Nguyên tức tối
trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ, hàng trăm quả cầu nước trong tay y ồ ạt đập
xuống đầu Ban: “Tốt con khỉ khô!! Ông đây nghỉ ngơi lấy sức dưới biển cả vạn
năm, vất vả lắm mới ra ngoài tìm chút việc vui, vậy mà cậu lại muốn hủy diệt thế
giới! Muốn diệt sao hồi trước không diệt? Diệt bây giờ thì công viên giải trí của
tôi phải làm sao? Còn nữa, ai rảnh đi dạy dỗ giống loài mới với cậu hả, đi ngủ
còn sướng hơn! Cuối cùng! Tôi xử cậu bây giờ! Có biết tôi đã tốn bao nhiêu máu
và công sức để khôi phục ý thức cho cậu không? Tưởng tôi làm miễn phí hả? Mơ đẹp
đi! Cậu ở yên đây tự kiểm điểm cho tôi! Chờ tôi rảnh rồi lại xuống xử cậu!”.
Ban bị mấy trăm quả cầu nước đập ngu
người.
Hắn không rõ tình hình hiện giờ lắm,
thấy Du Nhạc Nguyên thật sự không định tháo bỏ xiềng xích cho mình, vội nói một
tiếng trước khi Du Nhạc Nguyên rời đi: “Bảo một thuộc hạ của cậu tới đây đi, giải
thích cho tôi tình trạng hiện tại của thế giới này”.
Tuy muốn phá hủy thế giới nhưng hắn vẫn
cần phải hiểu rõ tình hình cơ bản về thế giới hiện tại đã.
Bạn gei tốt vạn năm của hắn chỉ ‘hừ’
lại một tiếng.
Ban yên lặng một chốc, quả nhiên lại
nổi nóng hơn rồi. Chắc chắn do loài người chọc giận cậu ấy, hắn nhất định phải
hủy diệt thế giới.
Du Nhạc Nguyên ôm bụng tức đi ra. Y
không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, nói chung là không vui. Đúng lúc
đó, Tuyết Nữ và Tống Kha đang tay nắm tay cùng ngắm công viên giải trí, vừa
khéo xuất hiện ngay trước mặt y.
Nguyên đại thần từ trên cao nhìn xuống
hai người. Đôi tình nhân mới rồi còn anh anh em em, chìm đắm trong mật ngọt, mặt
mày tức thì tái nhợt té nhào xuống đất.
“Đã hơn cả nghìn tuổi, còn tưởng mình
là thiếu nữ”, ý chỉ Tuyết Nữ. Tuyết Nữ đắng lòng, khóe môi giật giật.
“Một tên đàn ông đã hơn bốn mươi,
nhìn có khác gì yêu đương với con gái mình không”, ám chỉ Tống Kha. Giám đốc Tống
tỏ vẻ anh ta muốn khóc quá.
Bắt nạt đôi người yêu này xong, lúc
Du Nhạc Nguyên bước ngang qua hai người, bỗng lên tiếng hỏi: “Nếu… người từng
là bạn thân nhất của các người, tính tình vốn chính trực, ngốc nghếch, mình
cũng rất ghét người ta, nhưng bỗng một ngày, cậu ta trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn,
các người sẽ có cảm giác gì?”.
Tuyết Nữ và Tống Kha sửng sốt. Nhưng
nếu đại thần đã hỏi, vậy nhất định phải trả lời. Vì thế, Tuyết Nữ suy nghĩ rồi
khẽ đáp: “Sẽ… phẫn nộ vì sự thay đổi của người đó?”.
Du Nhạc Nguyên nhíu mày. Không, không
phải cảm giác này.
Tống Kha đắn đo một lúc rồi thử trả lời:
“… Chắc là… thấy thương cảm”.
Du Nhạc Nguyên bỗng quay phắt sang, vẻ
mặt u ám không thấy rõ: “Sao lại thương cảm?”.
Tống Kha nói: “Theo tôi… Người có
tính ngay thẳng, ngốc nghếch thường sẽ… ừm… khá vui vẻ, hạnh phúc. Nếu đột
nhiên trở nên tàn nhẫn, có lẽ đã gặp biến cố lớn, không nói những thứ khác,
nhưng người đó nhất định sẽ còn vui vẻ nữa. Nếu là bạn thân của tôi, tất nhiên
tôi hy vọng cậu ta sẽ vui lên một chút”.
Du Nhạc Nguyên nhìn Tống Kha một lúc
lâu, sau đó chỉ bỏ lại hai tiếng ‘ha ha’ rồi dứt khoát rời đi.
Y mà hy vọng tên ngu đó vui vẻ lên
sao, chỉ là không muốn hắn bị bắt nạt thôi. Thương cảm? Điên mới có. Hừ, phải
vui vẻ chơi Chém trái cây.
Nửa tiếng sau, lão Chương, lão Đới và thư ký Thục co ro trong góc nhìn sếp lớn nhà mình chém trái cây đến độ sắp bay luôn điện thoại, lòng thấy hoảng sợ tột cùng.
“Lão đại bị sao vậy? Áp suất quanh
người ngài ấy thấp nãy giờ rồi đó!”.
“Ai biết, nói chung là ta không dám
qua đâu. Ta phải đi xây dựng tiếp đây, mấy hôm nữa là khai trương rồi đó!”.
“Này, hai người đừng đi…”.
“Con chuột con kia, lại đây”.
Thư ký Thục cứng người, sau đó run rẩy chạy tới trước mặt sếp nhà mình: “Lão đại, ngài có việc gì cần giao phó sao?”.
Du Nhạc Nguyên liếc anh một cái, bỗng
hỏi ngang: “Vận may của cậu thế nào?”.
Thư ký Thục ngẩn ra: “Cũng, cũng không tệ lắm”. Ba anh luôn nói anh kế thừa vận may của bộ tộc chuột lông vàng.
Du Nhạc Nguyên mỉm cười: “Vậy cậu tới
khu trung tâm của công viên một chuyến đi! Chỗ đó có một tên muốn cậu phổ cập về
tình trạng hiện tại của thế giới này”.
Thư ký Thục sững sờ trước nụ cười này của y, cứ thế ngơ ngác gật đầu, đi được nửa đường mới đột nhiên la lên: “Đến khu trung tâm?! Chỗ đó chẳng phải là, là?”.
“À há, bởi thế nên mới cho người có vận
may đi đó”.
Thư ký Thục: “…”. Ba nhất định lừa con!! Con sẽ chết mất!!
Sau đó, Du Nhạc Nguyên bỏ điện thoại
xuống, bay lên phía trên không của công viên giải trí. Nhìn công viên của mình
đang dần hoàn thiện, Nguyên đại thần thoáng dừng lại, rồi quay người tiến về
phía Hoa Đô.
Nghe nói, trước khi khai trương cần
quảng cáo. Y phải bàn bạc về chuyện làm quảng cáo. Kẻo không ai tới.
Vì thế, khi cục trưởng Hồ ngồi trong
phòng làm việc đang cắt tỉa lại đuôi của mình, trước mặt đột nhiên hiện ra một
người ngồi trên chiếc ghế tinh xảo màu xanh lam. Sau khi nhìn rõ người đến là
ai, cục trưởng Hồ liền xoẹt một cái cắt trụi luôn đuôi mình.
Cục trưởng Hồ: “…”. Khóc không ra nước
mắt.jpg!
“Ta muốn quảng cáo cho công viên giải
trí. Ngày 11 tháng 11 sẽ khai trương, còn năm ngày nữa, ông thấy sao?”.
Cục trưởng Hồ đau lòng xoa đuôi mình:
“Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ báo cho đài truyền hình. Đây, đây có thể xem như dự
án trợ cấp của Chính phủ, chúng tôi sẽ chịu kinh phí. Chẳng qua, ngài muốn quảng
cáo thế nào?”.
Du Nhạc Nguyên khẽ cau mày: “Chẳng phải
chỉ là viết mấy chữ thôi sao?”.
Cục trưởng Hồ lắc đầu quầy quậy, lanh
lẹ nói: “Sao chỉ vậy được! Chỉ mấy chữ làm sao nói lên được cái đặc biệt của
công viên giải trí chúng ta! Thế thì mọi người sẽ không đến đâu! Một quảng cáo
thành công nhất định phải khiến người ta xem xong là muốn đi ngay!”.
“Ví dụ như?”.
“Ví dụ như các trò chơi đặc trưng của
công viên, có thể dùng máy quang ảnh quay lại cho mọi người xem! Rồi thêm từ ngữ
kích thích khuyến khích khách đến, thế thì hiệu quả nhất định sẽ không tệ”.
Nguyên đại thần nhất thời thấy vô
cùng phiền phức. Vì thế, y phất tay: “Không cần phải rắc rối vậy, cứ cho chạy mấy
chữ trong khung giờ vàng là được”.
Cục trưởng Hồ đau lòng còn định nói
gì đó, đã bị Nguyên đại thần cản lại.
“Quảng cáo để nền xanh lam, chữ đen,
viết là Công viên giải trí Sơn Hải sẽ khai trương ngày 11 tháng 11, khách độc
thân được giảm 50%”. Du Nhạc Nguyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Thêm địa chỉ là được”.
Cục trưởng Hồ: “…”. Tôi không khuyên
ngài nổi, nhưng mà, nếu lúc đó không ai tới thì xin ngài đừng có tức tối cho ngập
toàn thế giới đấy!
****************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét