Edit + Beta: Carly
Bầu trời biếc xanh, trong lành
như làn nước mùa thu nom tựa như Thúy Hồ xanh trong đảo ngược phủ trên không
trung, Harry mặc áo sơmi trắng thong thả dạo bước trên phố. Gương mặt thanh tú,
dáng người hơi gầy, đôi mắt xanh lục điềm đạm thu hút sự chú ý của người qua
đường. Không miễn cưỡng bắt người yêu đi cùng, Harry đi về phía nhà của Sirius.
Con phố London vẫn mang bầu không khí cổ xưa mà thanh lịch, tựa như một tấm ảnh
cũ, dù màu sắc không còn tươi sáng nhưng lại lắng đọng dấu ấn của thời gian.
Thúy Hồ, tọa lạc tại
thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
Số 12 quảng trường Grimmauld,
đây là địa chỉ nhà Sirius. Băng qua quảng trường cỏ mọc xanh mướt, nhà cửa trên
đường liền trở nên tối tăm, ngay cả cửa sổ cũng u ám vô cùng. Harry vung nhẹ
đũa phép, giữa căn số 11 và số 13 bỗng xuất hiện cánh cửa gỗ rách nát, một tòa
nhà phình ra, đẩy hai căn nhà kia sang hai bên rồi hiện ra toàn bộ trước mặt
Harry.
Cửa nhà tự động mở ra, sau khi
Harry nhấc chân tiến vào thì chậm rãi đóng lại. Băng qua đoạn hành lang ngắn,
ngọn đèn khí đốt kiểu cũ trên tường rọi xuống tấm thảm sờn cũ, tạo nên cái bóng
kỳ dị. Sau khi vào đại sảnh, tầm nhìn liền rộng mở thoáng đãng hơn. Lò sưởi âm
tường với hoa văn cổ điển nhấp nháy ánh lửa ấm áp, đồ đạc xung quanh tuy trông cũ
kỹ vì đã lâu không sử dụng nhưng vẫn có thể thấy được giá trị vốn có của nó,
những món đồ trang trí chung quanh cũng hiện rõ sự lắng đọng của một gia tộc
lâu đời. Trên chiếu nghỉ cầu thang [1] hướng lên, có một tấm
màn lớn che khuất vách tường.
[1] Chiếu nghỉ cầu
thang là một bước thang bằng phẳng để nghỉ chân trong trường hợp cầu thang quá
dài.
“Mày là ai?! Đồ bẩn thỉu, dám
xông vào nhà gia tộc Black”. Bỗng có âm thanh chói tai vang lên, một gia tinh da
nhờn, mặt sần như vỏ quýt nhăn nhó, cong lưng đi xuống từ lầu hai, hung tợn
lườm mắt nhìn cậu bé trong phòng khách.
“Câm miệng, Kreacher!”. Sirius
quát lên, bước nhanh vào từ cửa vòm bên trái phòng khách, “Mày còn chưa biết ai
mới là chủ nhân của nhà này sao?!”.
Trong con mắt to của Kreacher
hiện lên vẻ chán ghét, nó cung kính cong người, miệng lại vẫn lầm bầm: “Đồ phá
của, phản đồ, súc sinh nhà Black, lúc nào cũng ở cùng đám thấp hèn dơ bẩn. Ôi
lão chủ nhân đáng thương, bà ấy nhất định sẽ rất đau lòng”.
Harry khẽ cau mày. Dù đã biết
tính con gia tinh này nhưng khi thật sự đối mặt với những lời lẽ cay độc, hằn
hộc của nó thì vẫn khó mà chấp nhận được.
“Kreacher! Vào bếp cho tao!”.
Sirius quát lớn, khi nghe con gia tinh nọ nhắc tới mẹ mình, trong mắt chú vô
thức toát lên chút bi thương.
Kreacher cong người, nhích
chân, chậm rãi đi vào bếp, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm. Harry ngẩng đầu nhìn cha
đỡ đầu đã lâu không gặp. Người đàn ông tóc đen đã lấy lại vẻ anh tuấn trước kia,
mỗi một động tác đều có vẻ ngông nghênh, bất cần, không gò bó nhưng vẫn đủ lễ
nghi đúng chuẩn đặc trưng của quý tộc, đôi mắt cùng màu với mắt Snape tuy rạng
rỡ ánh dương nhưng cũng ẩn chứa tang thương cùng u uất không dễ phát hiện. Sau
khi trải qua tất cả thăng trầm, người đàn ông này đã chín chắn, lý trí hơn
trước; dù vẫn nghênh ngang, đầy sức sống nhưng đã không còn là Chân Nhồi Bông
lông bông, bồng bột thời niên thiếu ban đầu.
Sirius cúi đầu nhìn con đỡ đầu
của mình, nở nụ cười xán lạn, giơ một tay ôm lấy cậu, “Chào Harry, đã lâu không
gặp, cha đỡ đầu rất nhớ con. Phòng con đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, con phải ở
lại với chú mấy ngày đấy”.
Harry giữ lấy cánh tay của chú,
mỉm cười: “Bảo con ở lại vài ngày, vậy cha đỡ đầu xong việc rồi hả?”.
Gương mặt tươi cười của Sirius
đanh lại, rồi lại cười sang sảng: “Mấy chuyện đó sao mà quan trọng bằng con đỡ
đầu của chú chứ. Con an tâm, cha đỡ đầu tuyệt đối dư thời gian dành cho con!”.
Vừa nghĩ tới mớ hỗn loạn của nhà Black, Sirius liền muốn phát điên. Vốn dĩ chú còn
tưởng chị Narcissa sẽ tới giúp mình, ai ngờ quý bà xinh đẹp ấy lại nói một câu,
“Bây giờ chị đã là người nhà Malfoy, chuyện của gia tộc, em nên tự mình lo liệu
đi thôi”, rồi đuổi chú đi.
Harry thầm bật cười, nhìn quầng
thâm dưới mắt Sirius, mày cau lại, “Cha đỡ đầu tưởng con là trẻ con còn cần
người chơi cùng sao?”.
Sirius cười khan vài tiếng,
buông cậu bé trong lòng ra. Nhìn gương mặt thanh tú của con đỡ đầu, người đàn
ông bỗng không cười nữa, ngập ngừng.
“Harry… vài ngày trước,
Dumbledore có đến đây”.
Lòng Harry giật nảy, mắt lóe
lên chút sắc bén, bình thản hỏi: “Hiệu trưởng tìm chú có chuyện gì sao?”.
Sirius mím môi: “Thầy ấy nói
với chú chuyện về hai tên… ừm, người yêu kia của con”.
Harry khẽ nhíu mày, nhìn đại
sảnh rộng lớn, có cảm giác nơi rộng mở thế này không thích hợp để bàn luận mấy
vấn đề nhạy cảm, “Cha đỡ đầu, chúng ta vào phòng sách đi”.
Sirius gật đầu, dẫn Harry lên
lầu, mở cánh cửa gổ của phòng sách, mặt người đàn ông chợt sững lại, tức khắc
xoay người chắn đi tầm mắt của Harry, giọng khô khan: “Thôi tới phòng chú đi,
chỗ đó mới an toàn nhất”.
Từ khe hở, Harry đã thấy được
đống lộn xộn trong phòng. Dưới đất gần như không còn chỗ đặt chân, mấy tấm da
dê và những cuốn sách bìa da dày cộm kéo dài từ bàn làm việc đến các ngóc ngách
trong phòng, giỏ rác đã đầy ắp, cạnh giá sách còn có một vũng mực.
Có thể biến một căn phòng thành
cái dạng này, đúng là lợi hại, Harry vô cùng bội phục cha đỡ đầu của mình.
Sirius đưa một tay che mặt,
bước nhanh vào trong, tay vung đũa phép. Sách bay lượn khắp nơi, vài phút sau,
người đàn ông thả cánh tay hơi nhức xuống, cười khì với cậu bé đứng ngoài cửa.
Harry nhìn chồng văn kiện, giấy
tờ cao đụng nóc trên bàn làm việc sau lưng Sirius và tấm da dê còn sót lại dưới
chân chú, không khỏi nhếch môi cười thầm, xem ra cha đỡ đầu của cậu thật sự
không giỏi xử lý công việc của gia tộc.
Đối diện với ánh mắt ngậm cười
rõ rệt của con đỡ đầu, Sirius xấu hổ quệt mũi, đưa tay dẫn Harry ngồi xuống sô
pha, mặt hơi nghiêm lại, nói: “Khoảng hai ngày trước, cụ Dumbledore đến đây,
còn mang đến hai phần văn kiện của sản nghiệp vốn thuộc về nhà Black. Năm đó
khi Tử thần Thực tử tan rã, trong khoảng thời gian chú ở Azkaban, rất nhiều sản
nghiệp của nhà Black bị các thế lực khác chia cắt, chiếm đoạt. Thầy ấy nói hai
phần tài sản này được phân cho thế lực Hội Phượng hoàng, bây giờ chú đã được
chứng minh vô tội nên trả lại cho chú”.
“Sau đó thì sao?”. Harry không
có ý kiến gì với hành vi mua chuộc lòng người của Dumbledore, “Chuyện nhà Black
thì sao lại nhắc tới Snape và Lucius?”.
Trong mắt Sirius thoáng hiện vẻ
phức tạp. Sau khi nghe những gì Đuôi Trùn nói, trong lòng chú đã chôn một mầm
mống nghi ngờ ông cụ mà mình kính mến kia. Dù nhiều lần tự nhủ Dumbledore sẽ
không làm chuyện quá đáng như vậy với vợ chồng James nhưng lời lẽ thăm dò đầy
thâm ý của ông vẫn khiến tim chú lạnh thấu.
“Cụ Dumbledore cho rằng những
rung chuyển gần đây trong thế giới pháp thuật không chỉ do thế lực của kẻ thần
bí, thầy ấy nghi ngờ Snive… được rồi, Snape và Malfoy”. Thấy ánh mắt bất mãn
của con đỡ đầu, Sirius lập tức đổi xưng hô của Snape.
Harry thoáng trầm tư. Cậu không
thấy lạ khi Dumbledore nhận ra hai người Lucius có vấn đề, nhưng lão nhanh
chóng đi thăm dò cha đỡ đầu như vậy, có phải hơi nóng vội quá không, hay là lão
tin chắc Sirius sẽ mãi mãi ủng hộ mình tuyệt đối, vậy thì Dumbledore tự tin quá
rồi. Chẳng qua, như vậy cũng chứng tỏ những hành động dạo gần đây của hai người
Lucius đã rất thành công, có thể làm Dumbledore đa mưu túc trí phải từ bỏ kế
hoạch ban đầu và đẩy nhanh tiến độ.
“Harry, Hiệu trưởng… ý chú là,
cụ Dumbledore, thầy ấy thật sự…”. Sirius không biết nên dùng từ gì để hình dung
ông cụ mà mình vô cùng kính mến kia. “Có lẽ thầy ấy thật sự có lý do của mình
thì sao, Harry, chúng ta không thể nghi ngờ cụ Dumbledore chỉ bằng phán đoán
được, con không biết năm đó Hội Phượng hoàng đã bảo vệ bao nhiêu người vô tội
đâu”. Chú vẫn không tin Hiệu trưởng cố ý đẩy Lily và James vào chỗ chết.
Harry bình thản nhìn Sirius: “Với
vài người, có thể Dumbledore là vị cứu tinh vĩ đại nhất. Thế nhưng, cha đỡ đầu,
chú nên biết rằng số người phải hy sinh vì mục đích cao cả hơn của Dumbledore
cũng không hề ít”.
Chú sững người, không nói gì
nhưng trong mắt còn chút lưỡng lự. Harry biết dù Sirius đã ôm nghi ngờ với Dumbledore
nhưng vẫn còn đó lòng kính trọng với lão. Có lẽ ngài Hiệu trưởng Hogwarts, phù
thủy trắng vĩ đại nhất, lão Dumbledore này thật sự tác động quá lớn đến người
của thời đại đó.
“Cha đỡ đầu, con không phủ nhận
những gì Dumbledore đã cống hiến cho thế giới phù thủy. Chỉ là, ông ta không
nên hy sinh cha mẹ con vì bất kỳ lý do nào, nhất là khi cha mẹ con không hay
biết gì”. Harry chăm chú nhìn Sirius, nếu lúc đó Dumbledore giải thích rõ ràng
tất cả, cho Lily và James một cơ hội để lựa chọn, có lẽ mọi thứ đều đã khác đi.
Đương nhiên, người làm lãnh đạo
phải làm bất cứ điều gì cần thiết để hoàn thành mục tiêu của mình. Thật ra cậu
không có ý kiến với hành động của Dumbledore, nhưng đó là nếu như nó không liên
lụy đến cậu.
“Được rồi, đừng nói đến chủ đề
này nữa”. Harry nhún vai, “Bữa tối có thể làm vài món Trung không ạ? Sev nói
anh ấy đã đưa thực đơn đến đây rồi”.
Mặt Sirius cứng lại, “À, phải,
cậu ta đúng là đã gửi tới rồi”. Người đàn ông chột dạ kéo kéo cổ tay áo, tấm da
dê đó, ôi, làm chi lại ném nó vào lò sưởi âm tường như một tờ giấy vụn chứ.
……
Xó xỉnh âm u ẩm ướt, khắp nơi
phủ đầy xiềng xích và lan can bằng sắt. Người nào người nấy đều như những bộ
xương chết cứng cuộn người trong góc nhà giam. Ở góc rẽ, một chiếc áo choàng
tỏa ra mùi thối rữa chậm rãi bay tới, tiếng bước chân từ từ đến gần, mọi người
trong nhà giam bắt đầu vô thức run rẩy.
Một bàn tay đưa ra khỏi áo
choàng. Nó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, xám xịt, gầy gò và đóng vảy, như một thứ
gì đó đã chết, lại thối rữa như bị ngâm trong nước vậy. Bàn tay nọ lẳng lặng
đặt lên hàng rào sắt của nhà tù, kẻ dưới áo choàng hút sâu một tiếng, dường như
có một làn sương mù vô hình bao phủ lấy những người trong nhà tù, sau đó, tất
cả hạnh phúc ít ỏi còn sót lại trong ký ức mọi người đều biến thành món ngon
của Giám Ngục.
“Đã nhiều năm như vậy, Azkaban
vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ”. Âm thanh trầm thấp của một người đàn ông bỗng vang
lên giữa hành lang.
“Vâng, chủ nhân của tôi”, giọng
nói đầy phục tùng lên tiếng hùa theo.
“Đám người hầu của ta đều ra
hết rồi sao?”, người đàn ông anh tuấn, độc đoán thản nhiên vung đũa phép trong tay.
“Chủ nhân yên tâm, các Giám
Ngục sắp bị Bộ Pháp thuật nắm hết vào tay. Thủ lĩnh của Giám Ngục rất hài lòng
với giao dịch này, người của chúng ta đều đã được đưa ra khỏi Azkaban”. Tử thần
Thực tử quỳ rạp dưới chân Chúa tể Hắc ám cung kính nói.
“Rất tốt”. Trong bóng tối,
người đàn ông nọ nhếch môi nở nụ cười tao nhã lại đầy tàn nhẫn. “Bây giờ trong
nhà giam ít người như vậy, đồng minh của chúng ta nhất định vẫn chưa no, đã đến
lúc cho chúng ra ngoài ăn một bữa no nê rồi, ngươi nói xem, có đúng không? Qika Eton trung thành của ta”.
“Vâng, rất đúng”. Gia chủ Eton
cố khống chế sắc mặt, không dám để lộ sự sợ hãi của mình.
Bầu không khí bỗng chốc tĩnh
lặng làm người ta khó mà thở nổi, gã đàn ông khẽ cười, “Đừng căng thẳng thế, đã
giao cái ta đưa cho con trai ngươi rồi?”.
“Vâng, tất nhiên, nhà Eton luôn
dốc sức vì ngài”.
Đôi mắt đỏ tươi của Voldemort
hơi nheo lại, “Tốt lắm, ta sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng”. Ngẩng đầu nhìn
nhà tù tối tăm, ẩm thấp, tràn ngập hơi thở chết chóc chung quanh, đôi mắt ngọc
lục bảo khiến gã đàn ông mê mẩn lại đau lòng chợt lóe lên trong tâm trí, gã
phất tay, biến mất tại chỗ.
Một lúc lâu sau, người đàn ông
rạp người dưới đất mới lẩy bẩy đứng dậy, móng tay sắc nhọn ghim sâu vào lòng
bàn tay, trên mặt hiện vẻ phức tạp khó lường. Sau lưng là tên Giám Ngục đang
vươn bàn tay như xương khô qua song sắt, tóm lấy một tên tù nhân đã sống dở
chết dở, Eton làm ngơ trước tiếng gào khóc thảm thiết đầy tuyệt vọng xung
quanh, những ngón tay cứng đờ của ông ta chần chừ trong chốc lát, sau đó lấy ra
Khóa cảng hình đồng hồ bỏ túi, lập tức rời khỏi nơi địa ngục trần gian này.
****************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét