01/08/2021

HVC - chương 4, 5 (đã beta)

 Edit + Beta: Carly



Chương 4:

Chậm rãi xuống hồ, cho đến khi mực nước ngập đến ngang bụng, dưới ngực, Triệu Vân Tiêu mới dừng lại. Đứng trong hồ chừng mười mấy phút, anh chậm rãi di chuyển sang bên, bèo rong quấn lấy mắt cá chân anh. Mỗi một bước đi, anh đều vô cùng cẩn thận. Cứ đi như vậy cho tới khi sức cùng lực kiệt, anh mới quay lên bờ.

Hôm nay lại thất bại. Cơn gió đêm lạnh giá thổi qua, Triệu Vân Tiêu đã ướt sũng rùng mình một cái, vội vàng trở vào trong hang động nham thạch ven hồ. Hồ nước này ba mặt giáp rừng, một mặt là vách núi dựng đứng. Triệu Vân Tiêu đã tìm được một hang động để trú lại trong đống nham thạch này, diện tích không lớn nhưng là nơi náu mình tốt nhất mà anh tìm được trước mắt.

Trở về hang động, cởi quần áo đã ướt mem đặt trước cửa động để hong khô, lại đẩy tảng đá chặn cửa động lại. Triệu Vân Tiêu cầm lấy hòn đá gạch lên vách một đường, nơi đó đã có vài đường, nghĩa là lại một ngày nữa trôi qua.

Ánh mặt trời ban ngày cực nóng, còn ban đêm, gió từ trong rừng thổi đến có hơi se lạnh, kèm theo tiếng kêu của thú rừng. Đếm số vạch trên tường, có mười chín vạch. Triệu Vân Tiêu vẫn không thể tin mình đã tới một nơi kỳ quái như vầy, lại càng không thể tin là mình thật sự đã xuyên không! Anh nhớ rõ bản thân rơi xuống nước, kết quả sau khi tỉnh dậy thì không ở bệnh viện, mà lại nằm ở ven hồ, một hồ nước hoàn toàn khác với cái hồ mà anh đã rơi xuống. Hồ nước mà anh rơi xuống rất lớn, nhìn không thấy điểm cuối, còn hồ này diện tích tuy không lớn nhưng lại rất sâu.

Sau những hoảng loạn ban đầu, Triệu Vân Tiêu không thể không tỉnh táo lại. Ánh trăng đỏ như máu xuất hiện trên bầu trời vào ban đêm nhắc nhở anh, đây là một thế giới khác. Hơn nữa, xung quanh nơi mà anh ngã xuống toàn là khách sạn, hoàn toàn không có rừng rậm và vách núi nham thạch thế này. Triệu Vân Tiêu, người luôn đọc sách để giết thời gian, chắc mẩm khoảng tám phần là mình đã xuyên rồi.

Trước khi “đến”, anh chưa ăn gì cả, sau khi “đến” lại đói bụng cả ngày, khao khát muốn sống đánh bại cơn chán chường trong lòng, Triệu Vân Tiêu lấy hết dũng khí vào rừng tìm thức ăn. Anh may mắn tìm được quả thực kết đầy trên hàng cây ăn trái ở bìa rừng. Rồi khi nhìn thấy một con heo rừng với đôi cánh khá dài há cái mồm to nuốt đống quả thực vào bụng, Triệu Vân Tiêu vội nhặt lấy mấy trái rơi xuống đất ngay sau khi nó ăn no xong rời đi, kế đó liền tháo chạy, anh đúng là đã xuyên rồi. Heo rừng trong thế giới của anh tuyệt đối không có cánh!

Không còn thời gian để thương tâm vì Lâm Minh Viễn ngoại tình, vấn đề quan trọng nhất của Triệu Vân Tiêu hiện giờ chính là sinh tồn. Anh không có cánh, không thể bay qua vách núi đá nhưng cũng không dám tiến sâu vào rừng. Triệu Vân Tiêu ăn một quả thực đã no bắt đầu thử đủ cách để trở về nhà. Anh xuyên qua từ hồ nước, khả thi nhất chính là trở về bằng hồ này. Anh mất tích thì người lo lắng, đau lòng nhất chính là cha, anh nhất định phải trở về!

Ban ngày sẽ có động vật tới bên hồ uống nước, Triệu Vân Tiêu không dám ra ngoài nên luôn tránh trong hang động mình tìm được. Chờ đến tối, anh mới dám ra khỏi hang, buổi tối chỉ có những động vật nhỏ hoạt động vào ban đêm tới hồ. Những con thú đó trông cũng khá ngoan, vì Triệu Vân Tiêu đã thấy chúng nó chỉ ăn rêu, cỏ xanh và lá cây, không giống những con có thân hình to lớn vào ban ngày, bọn chúng vừa uống nước vừa nhìn về hướng anh đang trú, dường như nhìn ra được nơi đó có món ngon. Cái hàm đầy những răng nanh hoặc răng kiếm sắc nhọn đó khiến Triệu Vân Tiêu nhìn thấy mà sợ hãi không thôi. Có điều, may mà những con thú đó chỉ quan sát chứ không tới tìm kiếm, anh mới có thể bình yên sống tới bây giờ.

Sau khi xác định buổi tối khá an toàn, Triệu Vân Tiêu bắt đầu thử tìm kiếm đường trở về nhà. Mỗi đêm anh đều mò mẫm trong hồ nước này nhưng thật buồn rầu là anh vẫn cứ ở đây. Khi đến đây, trong người Triệu Vân Tiêu có mang theo di động, sách điện tử và bút laser phòng “sói” vẫn còn chút tác dụng. Ba thứ này đều có thể sạc bằng ánh sáng mặt trời, đương nhiên, di động thì không có tín hiệu. Ban ngày, Triệu Vân Tiêu không dám ra ngoài ngồi trong hàng động giết thời gian bằng cách đọc sách hoặc chơi game trên di động. Thật cảm tạ trí tuệ của nhân loại, nếu là thời điểm mấy trăm năm trước, phải có điện mới sạc được thì anh chỉ có thể tay trái ôm sách điện tử, tay phải cầm di động ngồi bấm bấm tạo âm thanh tự tiêu khiển rồi.

Trái cây ở bìa rừng đủ để Triệu Vân Tiêu ăn no bữa nhưng khổ nhất là không có muối nên cả người không có tí sức lực nào. Hết cách, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể lần mò xung quanh bìa rừng. Tuy bất hạnh lạc đến nơi này nhưng cũng khá may mắn. Anh tìm được hang động có thể giấu mình, tìm được quả thực có thể lấp bụng, còn tìm được quả sơn muối có thể dùng làm muối [3]. Sơn muối là tên do Triệu Vân Tiêu tự đặt, là loại quả có hình dạng giống như một chùm nho trắng. Anh phát hiện, dù là động vật ban ngày hay ban đêm, chúng đều sẽ tới khu vách núi bên này để hái ăn loại quả trắng đó. Nơi mà anh ẩn náu không mọc loại quả này, bằng không, khó mà đảm bảo anh sẽ không bị động vật ăn thịt ban ngày ăn mất. Sau đó Triệu Vân Tiêu cũng hái một chùm ăn thử, kết quả suýt chết vì mặn.

[3] Cây muối rừng [盐果]: hay còn gọi là cây sơn muối, diêm phu mộc. Cây có tính mát, vị mặn, dịch mà nó tiết ra có chứa muối, có thể sử dụng để chế biến như gia vị thông thường, còn được biết đến là vị thuốc điều trị bệnh suy thận trong Đông y.

Triệu Vân Tiêu lúc này mới hiểu tại sao những con thú đó chỉ liếm chứ không trực tiếp ăn luôn. Vấn đề thức ăn, nước, muối đã được giải quyết, việc còn lại chính là về nhà. Cầm sách điện tử, mũi Triệu Vân Tiêu cay cay, anh nhớ cha, muốn trở về. Nếu không thể, anh không chết già trong cái động này thì cũng thành bữa cơm trong bụng thú hoang nào đó. Ngay lúc những cảm xúc tiêu cực không ngừng đổ xô tới, Triệu Vân Tiêu vỗ vỗ mặt mình, tự nhủ phải phấn chấn lên. Cạnh cha có chú Quách, cha nhất định có thể thoát khỏi nỗi bi thương vì mất đi anh. Còn những người khác, Triệu Vân Tiêu thất thần nhìn lên nóc hang. Theo thời gian, bạn bè anh nhiều lắm cũng chỉ thương cảm một chút, huống hồ anh vốn cũng không có nhiều bạn. Còn Lâm Minh Viễn… Triệu Vân Tiêu khẽ nhếch miệng cười tự giễu, bản thân anh còn tự lo chưa xong, làm gì rảnh rỗi để ý Lâm Minh Viễn ra sao nữa chứ.

Nhưng dù Triệu Vân Tiêu có vứt Lâm Minh Viễn ra khỏi đầu cỡ nào, tim anh cũng vẫn nhức nhối đau đớn không thôi. Lâm Minh Viễn là mối tình đầu của anh, là người bạn đời mà anh đã trao đi tất cả. Vậy mà cuối cùng, cái anh nhận được chỉ là phản bội. Anh không hận Lâm Minh Viễn yêu người khác, nhưng không thể không trách chuyện hắn lừa dối anh. Nếu không phải anh vô tình phát hiện được, vậy Lâm Minh Viễn sẽ lừa anh đến khi nào. Nghĩ đến việc mình có khả năng bị lừa cả đời chẳng hay biết gì, suốt đời sống cuộc sống ngồi ở nhà chờ Lâm Minh Viễn trở về, Triệu Vân Tiêu liền sợ hãi cực độ.

Bên ngoài truyền đến từng tiếng gào rống của thú hoang, Triệu Vân Tiêu vội ngừng suy nghĩ, đi ra kiểm tra cửa động. Ngó ra ngoài qua khe hở của tảng đá chặn cửa hang, Triệu Vân Tiêu thầm kêu sợ hãi. Có một bầy thú ăn thịt cỡ nhỏ đang săn bắt một con vật có hình thể rất lớn. Triệu Vân Tiêu không biết động vật ở đây gọi là gì, con duy nhất anh biết chính là con lợn rừng có cánh. Không dám tiếp tục nhìn nữa, anh rụt đầu lại, cố giảm xuống nhịp thở của mình. Nếu đám động vật “nhỏ” kia phát hiện sự tồn tại của anh, anh nhất định sẽ không nhìn thấy ánh trăng đỏ đêm nay nữa.

Quá trình đi săn diễn ra rất nhanh, khi mặt trời bắt đầu lặn, bên hồ đã yên tĩnh trở lại. Triệu Vân Tiêu lấy quần áo mình phơi ở ngoài động vào, vẫn còn nguyên vẹn. Đây là phần tài sản quý giá nhất của anh, nếu rách thì anh sẽ chỉ có thể khỏa thân hoặc lấy lá cây che người lại. Không ngờ một tân nhân loại thế kỷ 27 như anh lại lưu lạc trở thành người nguyên thủy thế này, trải qua gần hai mươi ngày sống cuộc sống thô sơ nguyên thủy. Triệu Vân Tiêu cực kỳ sùng bái tổ tiên loài người thời kỳ nguyên thủy, những người có thể tồn tại trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ thế này rất đáng để anh tôn kính.

Sau khi trời tối hẳn, Triệu Vân Tiêu đẩy tảng đá ở cửa hang động đi, bước ra ngoài. Bỏ bao đồ lại trong hang động, anh nương theo ánh trăng mò mẫm bò xuống vách đá. Trăng ở đây không chỉ có màu sắc kỳ lạ, lại còn luôn có hình tròn, Triệu Vân Tiêu vừa đi xuống vừa phân tâm, miên man suy nghĩ. Tinh cầu này tự quay thế nào? Tại sao trăng luôn tròn? Ở đây có chia mùa không? Tân tinh mà anh sống, chỉ có hai mùa xuân hạ, nếu muốn thấy rõ bốn mùa thì chỉ có thể quay về Trái Đất.

Nhảy xuống tảng đá cuối cùng, Triệu Vân Tiêu đến ven hồ, hít sâu một hơi, thầm cầu nguyện mình có thể tìm được đường về nhà, sau đó nhấc chân đi xuống. Cơ thể run lên vì nước hồ lạnh buốt, Triệu Vân Tiêu bước từng bước xuống hồ, đến khi nước cao tới ngực mới dừng lại. Vẫn y như tối qua, thăm dò đến khi kiệt sức, anh mới không thể không quay lên bờ, đêm nay lại không có kết quả. Nghỉ ngơi trên bờ một chốc, Triệu Vân Tiêu cởi bộ quần áo đã ướt sũng, vắt khô nước rồi choàng lại lên người. Anh muốn hái trái cây để mai ăn. Quan sát xung quanh, không phát hiện sinh vật nguy hiểm nào, anh mới đi về phía mà mình hay hái quả, chẳng hề phát hiện thấy trong rừng có một đôi mắt đỏ sẫm vẫn luôn chú ý tới anh. Chính xác hơn là, đôi mắt này đã quan sát anh ba ngày nay.

Đi đến dưới gốc cây bánh mì, Triệu Vân Tiêu tìm kiếm dưới đất trước, xem có trái nào chín rụng xuống không. Cây bánh mì [4] cũng do Triệu Vân Tiêu tự đặt tên. Không phải vì loại trái này có mùi vị giống bánh mì, mà là nó ăn rất chắc bụng, y như bánh mì vậy, nên Triệu Vân Tiêu mới gọi như thế. Chẳng qua, tối nay anh không được may mắn lắm, quả bánh mì dưới đất đều bị gặm hết rồi.

[4] Một tên gọi khác của sa kê, sa kê chứa nhiều ti, và trước khi ăn nó có thể được quay, nướng, chiên, luộc. Khi được chế biến, nó có mùi vị giống như khoai tây hay tương tự như bánh mì mới nướng, vì thế mà có tên gọi cây bánh mì.


Cây bánh mì rất cao, Triệu Vân Tiêu lại không biết trèo, anh chỉ có thể tìm mấy nhánh cây dài dài đánh cho quả rớt xuống. Cứ thế chừng một tiếng mới lấy được sáu quả bánh mì anh cần. Quả bánh mì để hai ngày là hư nên mỗi lần Triệu Vân Tiêu chỉ lấy đủ số lượng để ăn trong hai ngày. Bọc quả bánh mì vào chiếc lá lớn để mang về, Triệu Vân Tiêu không dám ở trong rừng quá lâu. Rừng rậm vào ban đêm giống như một lỗ đen ăn thịt người, luôn làm anh sợ hãi không thôi.

Đánh quả nãy giờ làm cả người anh toàn mồ hôi, tay cũng dính đầy bùn đất. Triệu Vân Tiêu trước hết dùng nước hồ rửa sạch lá cây, rồi rửa quả, rửa xong thì một lần nữa cởi quần áo, xuống hồ tắm rửa. Không nghĩ về cha hay chuyện làm thế nào để trở về thế giới cũ nữa, Triệu Vân Tiêu cho phép mình hưởng thụ giây phút bình yên này. Khác với sự cô đơn chờ đợi ở nhà một mình, đây chỉ là sự tĩnh lặng thuần túy. Nơi này có gió tự nhiên, có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim ca hát, rừng rậm tự nhiên, không có bất cứ dấu vết nhân tạo nào. Ngay cả nước cũng ngọt hơn.

Nếu đây là thế giới ban đầu, vậy cha nhất định sẽ rất thích dưỡng lão ở đây. Mặc cho bản thân trôi nổi trên mặt nước, Triệu Vân Tiêu nhìn ánh trăng đỏ rực treo lơ lửng giữa bầu trời đêm. Ban đêm ở đây chỉ có trăng, không có sao, đây rốt cuộc là thế giới nào? Hay nó là một tân tinh mà nhân loại mới khai phá? Bên tai là tiếng sóng nước dập dờn lăn tăn, Triệu Vân Tiêu nhắm mắt lại, trái tim luôn nhức nhối không ngừng hưởng thụ sự bình yên mà anh cần nhất lúc này. Anh tới đây là sự trùng hợp hay là điều tất yếu? Cuộc sống không có Lâm Minh Viễn không khổ sở như anh nghĩ, có lẽ, tình yêu anh dành cho Lâm Minh Viễn đã dần hao mòn trong những tháng ngày mỏi mong chờ đợi hắn ta. Cho nên, anh chỉ thương tâm, chứ không thống khổ tột cùng. Nếu như, anh không phải người trung tính, Minh Viễn còn tìm tới anh không? Câu trả lời là có. Nếu như, anh không phải người trung tính thì tốt rồi.

‘Tí tách, tí tách’.

Hai giọt nước men theo thái dương của Triệu Vân Tiêu chảy vào trong nước. Mở mắt ra, càng lúc càng có nhiều giọt nước nhảy xuống hồ, Triệu Vân Tiêu mỉm cười với chính mình, rời khỏi Lâm Minh Viễn, Triệu Vân Tiêu vẫn là Triệu Vân Tiêu. Thế giới này sẽ không biến đổi vì có thêm một người như anh, tương tự vậy, thế giới của anh cũng sẽ không vì thiếu đi một người tên Lâm Minh Viễn mà trở nên ảm đạm. Anh, vẫn là Triệu Vân Tiêu. Dù không còn tin vào tình yêu, không kết hôn nữa, anh cũng vẫn là anh, không ai có thể cướp đi hạnh phúc của anh, trừ chính anh.

Nổi lên khỏi mặt nước, Triệu Vân Tiêu bơi vào bờ. Lên bờ, anh cứ trần trụi như thế mà mang hoa quả và quần áo trở về “ổ nhỏ” của mình. Một đôi mắt đỏ sẫm dưới sự che lấp của bụi cây không chút kiêng nể nhìn thân thể trần trụi của người nào đó, nhìn người nọ cố sức bò lên vách núi, cuối cùng chui vào một hang động nham thạch.

Đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, nanh kiếm trắng bén ngót lóe lên tia sáng sắc lạnh, trong bụi cây phát ra tiếng ‘sột soạt’, một bóng dáng khổng lồ đứng lên từ bụi cây. Dưới ánh trăng đỏ, trên người nó cũng phủ kín một màu đỏ như máu.

Triệu Vân Tiêu trải quần áo lên một tảng đá lớn ở ngoài hang động, sau đó vào trong đẩy tảng đá chặn cửa hang lại. Trong hang động phủ kín lá cây mềm mại, anh đắp lên mình mấy cái lá lớn lại dày xem như chăn mền. Đọc sách một chốc, anh tắt máy, nằm xuống thiếp đi. Vừa ngủ một giấc là ngủ đến tận hừng đông, Triệu Vân Tiêu vươn vai duỗi thẳng cái lưng nhức mỏi, thức giấc. Ngơ ra một lúc rồi ngồi dậy, ngay sau đó, anh sợ đến mức hét to một tiếng rồi nhanh chóng rụt về sau, người dán sát vào vách tường.

Đã, đã xảy ra chuyện gì vậy! Toàn bộ lỗ chân lông trên người Triệu Vân Tiêu nở ra, lông tơ dựng đứng, hooc-môn trên các tuyến thần kinh bị kích thích tuôn ra như suối. Ngay bên cạnh chỗ anh vừa nằm có một phiến lá xa lạ! Đây không phải nguyên nhân khiến anh hoảng sợ như thế. Trên chiếc lá này có xác một con thú nào đó không biết tên đã bị lột da! Đầu và nội tạng đều đã bị loại sạch, con thú này còn bị một cành cây xuyên qua! Cạnh phiến lá có hai hòn đá màu vàng! Tối qua trước lúc anh đi ngủ tuyệt đối không có mấy thứ này!

Đã có người đến đây! Triệu Vân Tiêu cắn chặt môi, gần như sợ chết khiếp. Nhìn chằm chằm con thú không biết tên kia một lúc lâu, Triệu Vân Tiêu cả người như nhũn ra đã khôi phục lại chút sức lực dịch từng bước nhỏ tới cửa hang nhòm ra ngoài. Hồ nước bên ngoài rất tĩnh lặng, không có lấy bóng dáng một con thú nào. Quan sát hồi lâu, anh dốc hết can đảm xê dịch tảng đá đi, cẩn thận bước ra ngoài, chẳng có gì cả. Rốt cuộc là ai?!

Đẩy tảng đá chặn cửa hang lại lần nữa, Triệu Vân Tiêu cuộn mình lại, đây là lần đầu tiên anh thấy sợ như vậy từ khi đến đây. Lòng thầm gọi từng tiếng ‘cha, cha’, Triệu Vân Tiêu không dám nhúc nhích một chút nào. Cho đến khi bụng kêu vang vì đói, anh mới phát hiện trời đã vào trưa. Ngồi ăn quả bánh mì mà lòng bồn chồn không yên, Triệu Vân Tiêu tiếp tục nhìn chằm chằm xác con thú kia, mặt trời đã lặn xuống, hoàng hôn cũng đến. Khi bụng anh lại réo lên vì đói, anh bước tới gần cái xác nọ.

Màu sắc còn tươi, có vẻ mới chết cách đây không lâu. Bên ngoài cũng không có màu gì kỳ lạ, hẳn là không có độc. Triệu Vân Tiêu liếm môi, anh thừa nhận mình quả thật rất muốn ăn thịt. Mỗi ngày trừ quả bánh mì thì là quả sơn muối, không phải Triệu Vân Tiêu không muốn đổi khẩu vị, mà là anh không thể thay đổi. Rốt cuộc là ai đưa tới? Triệu Vân Tiêu đã có thể khẳng định có người phát hiện ra sự hiện diện của anh. Người? Tinh thần Triệu Vân Tiêu bỗng chốc chấn động, ở đây có người?!

Nhanh chóng đẩy tảng đá trước động đi, mặc bộ quần áo đã hơi sờn vào, Triệu Vân Tiêu ra khỏi hang động trông về phía xa. Anh không dám la lên, chỉ hy vọng người đưa thức ăn tới có thể nhìn thấy anh. Anh vẫy tay về hướng rừng rậm, hy vọng người kia có thể tới đây đưa anh rời đi. Nhưng mãi khi cánh tay Triệu Vân Tiêu đã mỏi nhừ, vẫn không có “người” nào xuất hiện.

Chẳng lẽ không phải người? Nếu không phải người thì ai có khả năng lột da động vật, móc nội tạng ra, còn dùng cành cây xuyên qua chứ, rõ ràng là để anh tự nướng thịt ăn. Nướng thịt? Triệu Vân Tiêu cầm lấy hai hòn đá vàng kia, ngửi ngửi (?), hai mắt sáng rực. Cọ xát chúng với nhau, anh mừng rỡ phát hiện nó xẹt ra tia lửa! Đây chẳng lẽ là đá đánh lửa trong truyền thuyết?!

“Cám ơn ngươi”. Không dám la lên quá to, Triệu Vân Tiêu khẽ hô về phía rừng rậm. Anh quyết định buông bỏ sợ hãi, hưởng thụ thức ăn do “người” tốt bụng đưa đến.

*********************

Chương 5:

Ở đây có rất nhiều đá, Triệu Vân Tiêu tìm thêm vài hòn đá vừa vừa, sau đó nhặt một ít nhánh cây khô, rồi dùng đá đánh lửa nhóm lửa. Khi lửa cháy lên, anh kích động suýt khóc. Những thứ mà bình thường vẫn hay gặp nay đã trở nên thật sự hiếm có. Có lửa, Triệu Vân Tiêu thấy tim mình ấm hẳn lên. Cảm nhận nhiệt độ ấm áp một lúc, Triệu Vân Tiêu bắt đầu nướng thịt. Dùng đá đập nát sơn muối rồi bôi đều lên thịt, sau đó vắt ít nước trong quả bánh mì, Triệu Vân Tiêu đặt thịt lên mấy tảng đá.

Nướng thịt là một trong những kỹ năng thiết yếu của người hiện đại. Là người trung tính, Triệu Vân Tiêu hiển nhiên rất thạo nướng thịt, chẳng qua nguyên liệu bây giờ có hạn, có gì dùng nấy vậy. Dần dần, mùi thịt bốc lên thơm phức, Triệu Vân Tiêu sờ sờ khóe miệng, anh tưởng mình suýt nữa đã chảy nước miếng rồi.

Là ai đưa tới chứ? Trong đầu cứ luôn hiện ra câu hỏi này. Triệu Vân Tiêu vừa nướng thịt vừa ngóng về phía rừng. Trong thế giới chỉ có một mình thế này, anh hy vọng có thể gặp được đồng loại. Mùi thịt tỏa ra, mỡ nhỏ xuống đống lửa phát ra tiếng ‘lách tách’. Dùng nhánh cây chọc vào thịt, thấy đâm xuyên được, Triệu Vân Tiêu lại lấy lá cây bọc quanh xiên thịt nướng, cầm nó lên, để xuống một tảng đá cho thịt nguội bớt, anh lại tiếp tục nghĩ miên man.

Trời đã tối. Anh cầm lấy miếng thịt đã không còn quá nóng nữa, bắt đầu ăn. Cắn miếng đầu tiên, Triệu Vân Tiêu tức thì thở hắt ra đầy thỏa mãn, ngon quá! Anh gần như đã quên mất mùi thịt rồi! Hết miếng này đến miếng khác, Triệu Vân Tiêu hạnh phúc nhai nhai. Hóa ra khi mất đi tất cả, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.

Ăn xong, Triệu Vân Tiêu chỉ còn lại một chân thú. Anh ăn no đến không thể ngồi yên. “Người” đưa thức ăn tới rất chu đáo, con thú này rất nhỏ, một chân còn dư lại anh có thể để ăn vào trưa mai. Dùng lá cây đã rửa sạch bọc lấy chân thú, cất nó vào trong hang động, Triệu Vân Tiêu chậm rãi bò xuống vách đá, ăn nhiều quá nên đi lại khá bất tiện. Tản bộ ven hồ, tiện thể xem mình có thể phát hiện ra “người khả nghi” nào không. Sau khi bụng không còn quá căng nữa, anh tiếp tục lội xuống hồ tìm đường về nhà, hiển nhiên, đêm nay vẫn không có kết quả.

Dùng rễ cây đánh răng, Triệu Vân Tiêu nhìn về phía rừng thêm một lúc nữa rồi trở vào hang động. Chắn cửa hang lại, đặt hai hòn đá đánh lửa vào trong góc, Triệu Vân Tiêu không ngủ được. Là ai mới được chứ? Không biết trôi qua bao lâu, Triệu Vân Tiêu từ từ nhắm mắt, không thể kháng lại cơn buồn ngủ đánh úp tới, dần thiếp đi. Nửa đêm, một bóng đen khổng lồ đáp xuống ngoài cửa hang động của Triệu Vân Tiêu. Đôi mắt đỏ đậm nhìn vào trong, thấy đối phương đang ngủ, hắn nằm xuống vị trí cách cửa động không xa, đầu gác lên chân, đôi mắt đỏ nhắm lại.

Đồng hồ sinh học khiến Triệu Vân Tiêu đúng giờ tỉnh lại ngay khi trời hửng sáng. Một ngày ở đây có hơn hai mươi tư giờ, Triệu Vân Tiêu không thể tính được thời gian. Khi tỉnh dậy, đầu tiên anh nhìn xung quanh mình, nhất thời không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, bên cạnh anh không xuất hiện “thứ khả nghi” gì cả. Nếu không phải đá đánh lửa và chân thú ăn dư tối qua vẫn còn đó thì Triệu Vân Tiêu đã nghi là mình nằm mơ rồi. Tối qua ăn rất nhiều nên giờ anh không đói lắm. Ngó ra ngoài một chút, hôm nay vẫn không có động vật nào tới hồ uống nước, anh lớn gan đẩy đá chặn cửa động ra, nhiệt độ ban ngày khá cao, trong hang động có hơi oi bức.

Nghĩ vậy, Triệu Vân Tiêu vội vàng lấy gói lá bọc thịt ra, mở ra ngửi, lòng chùng xuống, thịt hư rồi. Không biết khi nào mới được ăn thịt nữa mà chân thú ngon lành đã hư mất. Triệu Vân Tiêu bặm môi, hay cứ bất chấp luôn nhỉ, chứ vứt đi thì tiếc lắm. Nhưng sau đó anh liền lắc đầu phủ định, không, hiện tại anh thiếu bác sĩ thiếu thuốc men, tuyệt đối không thể ngã bệnh được. Dù tiếc mấy cũng không thể ăn thịt hư, anh không phải những loài thú có thể ăn thịt thối kia.

Bỏ thịt xuống, Triệu Vân Tiêu dịch tảng đá chặn cửa hang đi, ra ngoài lấy quần áo mình phơi ở ngoài tối qua. Vừa đẩy đi, anh bỗng sững người. Bên ngoài hang là chùm trái cây màu vàng to cỡ nửa nắm tay, một nhúm cỏ xanh, một miếng thịt vừa nạc vừa mỡ to chừng một bàn tay, thậm chí còn có một… Triệu Vân Tiêu cầm lấy thứ kia, ngó tới ngó lui, trong mắt đầy vẻ vui sướng, thứ này có thể dùng làm nồi nè! Sờ sờ thì thấy giống vỏ một loại quả nào đó, trắng trắng, rất cứng, quan trọng là vừa đủ to! Triệu Vân Tiêu gõ gõ, thứ này chắc chắn có thể làm nồi, ít nhất cũng có thể chứa nước!

Là ai? Rốt cuộc là ai?! Xung quanh đây nhất định có “người” chú ý tới anh! Đến cùng là ai?! Triệu Vân Tiêu nhanh chóng mặc đồ vào, đẩy toàn bộ đá ra, nhón chân nhìn khắp nơi.

“Cám ơn! Cám ơn!”. Vẫn không dám la quá lớn thu hút dã thú tới, vành mắt Triệu Vân Tiêu nóng lên. Rốt cuộc là người anh hùng vô danh nào vẫn luôn giúp đỡ anh? Tìm kiếm một lúc lâu mà vẫn không thấy bóng dáng, Triệu Vân Tiêu ngồi xuống, cầm lấy chùm quả rõ ràng đã được rửa kia, bứt xuống một trái, cắn một miếng.

A! Ngọt quá! Còn mọng nước nữa!

Triệu Vân Tiêu không ngừng ho khan vì sặc nước quả, nước mắt bất giác chảy xuống. Từ lúc phát hiện Lâm Minh Viễn ngoại tình cho tới khi rơi xuống thời không này, anh luôn cố khiến mình tĩnh táo, bình tĩnh, phấn chấn lên. Bây giờ, có một “người” không biết là người hay là thứ gì khác quan tâm anh, cho anh đồ ăn ở nơi mà anh không nhìn thấy. Sự quan tâm thầm kín này, Triệu Vân Tiêu đã nếm được từ thịt tươi và trái cây ngọt lành mà đối phương mang tới. Không muốn để cha lo lắng, không muốn Lâm Minh Viễn bị người khác chỉ trích, anh nuốt toàn bộ uất ức và đau thương vào bụng, nhưng ở nơi này, anh lại được người ta lẳng lặng quan tâm chăm sóc, vừa nghĩ như vậy, Triệu Vân Tiêu liền không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Trong rừng, ẩn nấp sau những bụi cây cao vút, một đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào người đang ăn hoa quả trên vách đá, trong mắt là sự nghi hoặc, do dự và lo lắng. Tại sao “anh” lại ở đây một mình? Người nhà của “anh” đâu? Và cả, tại sao “anh” lại khóc? Lạc đường sao? Hắn muốn đến đó hỏi nhưng không dám, chỉ có thể lẩn trốn và cố hết sức chăm sóc “anh”. “Anh” nhỏ gầy, yếu ớt như vậy, chỉ một vuốt của hắn thôi cũng đủ làm “anh” bị thương, hơn nữa, nếu hắn xuất hiện, nhất định sẽ dọa “anh” ngất xỉu.

Rốt cuộc là giống đực bộ lạc nào lại hồ đồ để một giống cái mảnh mai như vậy lạc đến đây? Hay là giống cái này trốn nhà rồi xông nhầm vào rừng? Trong nhận thức ít ỏi của hắn, giống cái tuy khá yếu ớt, tùy hứng nhưng chưa vô tri đến mức cả gan vào rừng một mình như vậy, hơn nữa một giống cái yếu ớt như thế cũng không có khả năng đến được đây, thế giống cái này từ đâu tới?

Hắn chú ý rất kỹ đến tình cảnh của “anh”, không để bất kỳ dã thú nào đến gần quấy rầy. Nếu không nhờ tối hôm đó hắn tới đây uống nước thì hoàn toàn không thể tưởng được ở đây lại có một giống cái xinh đẹp như vậy. Nhớ đến cảnh lần đầu thấy đối phương, đôi mắt đỏ sẫm lại càng đỏ hơn. Thân thể giống cái này… rất đẹp, thật sự rất đẹp. Liếm liếm cái mũi chợt nóng lên, hắn vẫn bất động nằm sấp trong bụi cây. Do dự xem có nên trở về tìm người tới đón giống cái này đi không, nhưng ngay giây sau đó, trong đôi mắt đỏ chợt lóe lên nỗi căm hận, không, hắn đã thề tuyệt đối sẽ không quay lại đó nữa.

“Anh” vào trong, mang theo thức ăn mà hắn đưa tới, hắn rất vui. Chờ một thời gian nữa đi, để xem có giống đực nào tới đây tìm kiếm giống cái mất tích không. Nếu có, hắn sẽ dẫn người tới đây; nếu không, hắn rất sẵn lòng chăm sóc giống cái này. Trong thâm tâm, hắn cũng muốn ngắm giống cái xinh đẹp này nhiều hơn. Đời này đã định trước sẽ không thể có giống cái của riêng mình, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để hắn tiếp xúc với giống cái.

A! “Anh” lại đi ra. Đôi mắt đỏ sẫm tức khắc nhìn chằm chằm không chớp mắt. Khoảng cách tuy xa, nhưng với hắn thì chút khoảng cách này chẳng là gì cả. Mắt của hắn có thể nhìn được những nơi rất xa. Nhìn “anh” cẩn thận leo xuống vách núi gồ ghề, trong mắt tràn ngập căng thẳng, đừng ngã xuống. Khi “anh” thuận lợi nhảy xuống tảng đá cuối cùng, ánh mắt không những không thả lỏng, trái lại còn lo lắng hơn. Sao “anh” còn muốn vào rừng, chẳng lẽ không đủ thức ăn? Không đúng. Qua nhiều ngày quan sát, hắn biết sức ăn của “anh” ít đến đáng thương, con thú tối qua chẳng đủ để hắn nhét kẽ răng, vậy mà “anh” cũng ăn không hết.

Không mất bao lâu, “anh” lại đi ra, trông bộ dáng có vẻ là muốn trở lại hang động. Để ý thật kỹ khi “anh” trèo lên, rất sợ “anh” ngã xuống, cho đến khi “anh” an toàn vào trong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa chú ý tới hướng của hang động, vừa tiến về nơi mà “anh” vừa từ rừng trở ra, hắn đảo quanh nơi vẫn còn lưu lại mùi của “anh”, móng vuốt sắc nhọn cào xuống nơi hiển nhiên vừa bị đào lên, đôi mắt đỏ sẫm sững sờ, tại sao “anh” lại chôn thịt xuống đất? Cúi đầu ngửi ngửi, hắn liền hiểu, ra là thịt bị thối rồi.

Không để ý tới phần thịt thối bị mình đào ra kia nữa, hắn trở về chỗ khi nãy, nằm sấp xuống, để ý đến hang động kia, mong chờ đêm xuống. Buổi tối “anh” sẽ ra hồ, sau đó cởi quần áo… Đôi mắt đỏ thẫm tức thì đỏ thêm vài phần, hắn liếm liếm mũi để mình hạ hỏa xuống.

Có quả cam [5] (người nào đó lại tự đặt tên) và quả bánh mì, Triệu Vân Tiêu không lo về bữa trưa nữa, anh còn không ăn hết kia kìa. Đặt thịt ở nơi thoáng gió và có bóng râm để tránh bị hư, Triệu Vân Tiêu ngồi nghiên cứu cái nồi bằng vỏ quả kia. Gõ gõ để kiểm tra độ cứng, anh lấy đá đánh lửa đốt một cành cây rồi để dưới đáy nồi một lúc, phát hiện loại vỏ này rất chịu lửa, không dễ cháy, Triệu Vân Tiêu cực kỳ hài lòng, tối nay anh có thể uống canh thịt rồi! Đúng rồi, còn bó cỏ xanh kia nữa.

[5] Gốc là [黄果] tức hoàng quả, là tiếng địa phương của quả cam bên Trung, dù hoàng [] nó vốn có nghĩa là màu vàng, kiểu như vàng hơi ngả cam ấy :v

Cầm bó cỏ lên, Triệu Vân Tiêu ngửi ngửi rồi cắn thử một miếng, hai mắt tức khắc sáng rực, cái này ăn được! Anh quyết định rồi! Tối nay nấu canh thịt với cỏ xanh, à không, phải đặt một cái tên. Canh thịt nấu củ dền! Loại cỏ xanh này rất ngọt, vậy thì gọi là củ dền đi! Bữa tối đã có, Triệu Vân Tiêu bỗng thấy vô cùng có lỗi với quả bánh mì. Nhưng anh thật sự ăn không vô nữa. Nếu ở nhà thì anh có thể làm mứt quả rồi, đáng tiếc ở đây không có gì cả, đến cả nồi cũng do người tốt bụng đưa tới.

Canh củ dền

Mứt quả

Uể oải hai giây, Triệu Vân Tiêu xốc lại tinh thần. Không biết lúc nào mới có thể trở về, anh phải cố gắng học thêm vài kỹ năng sinh tồn mới được. Có lẽ một ngày nào đó anh có thể ra khỏi khu rừng này, tìm được đúng đường về. Nếu… nếu thật sự không về được, anh lại càng phải bảo đảm mình có thể sống sót. Anh hy vọng có thể gặp được người tốt bụng đã giúp đỡ mình kia, sau đó chân thành nói với đối phương một tiếng ‘cám ơn’.

Vào buổi tối, Triệu Vân Tiêu toại nguyện nấu một nồi canh thịt nấu củ dền. Ăn no uống đủ, anh hô vài câu ‘cám ơn’ về phía rừng, sau đó làm “bài tập” hằng ngày, xuống hồ tìm đường về nhà. Đương nhiên, kết quả đêm nay cũng vẫn như vậy. Canh vẫn còn, thịt cũng chưa ăn hết, để đến sáng mai nhất định sẽ hư. Ánh mặt trời ban ngày rất gắt. Ngẫm nghĩ một hồi, Triệu Vân Tiêu không cất nồi canh thịt vẫn còn nhiều kia, cả người ướt sũng trở về hang động. Vắt khô quần áo rồi trải ra phơi ngoài hang, đẩy đá chặn cửa hang động lại, Triệu Vân Tiêu nằm xuống chuẩn bị ngủ. Hẳn là có lý do nên đối phương mới không lộ diện, không muốn anh nhìn thấy, vậy thì anh sẽ không nhìn.

Có một “người” thần bí như vậy ở gần, Triệu Vân Tiêu thấy an tâm hơn nhiều. “Cho dù anh là ai, cám ơn”, thì thào một câu, anh nhắm mắt lại. Mỗi đêm sau khi lần mò dưới hồ, anh đều mệt vô cùng. Cũng có thể xem như gián tiếp rèn luyện thân thể. Ôm sự cảm kích đối với “người” nào đó, Triệu Vân Tiêu chìm vào giấc ngủ. Sau khi anh ngủ một lúc lâu, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện cạnh cái nồi ven hồ kia. Hắn vươn đầu lưỡi nếm thử canh trước, sau đó không chút khách sáo ăn hết toàn bộ thịt trong nồi canh, chỉ có củ dền mà Triệu Vân Tiêu ăn còn dư lại kia là không động đến.

Hôm sau, việc đầu tiên Triệu Vân Tiêu làm sau khi thức dậy chính là dịch tảng đá sang bên, sau đó anh nở nụ cười. Trước cửa động là cái nồi đã được rửa sạch sẽ, một ổ trứng không biết là của loài chim nào, trông lớn hơn trứng gà một chút, anh đếm đếm, có tám quả. Một miếng thịt vừa nạc vừa mỡ, một nắm củ dền, còn có… Triệu Vân Tiêu cầm lấy thứ gì đó trắng bóc trông giống nồi nhưng nhỏ hơn. Ừm, cái này có thể dùng làm chén. Kế đó là một thanh gỗ, có một đầu hơi lõm xuống, Triệu Vân Tiêu làm thử vài động tác, thứ này rất thích hợp để làm muỗng. A, người tốt bụng thật chu đáo, chắc là thấy tối qua anh gặp vấn đề khi ăn do không đủ đồ dùng?

Triệu Vân Tiêu lại ngó về phía rừng, đoán rằng liệu có phải bây giờ người tốt bụng đang nấp ở nơi nào đó trong rừng nhìn anh không? Nếu không thì sao biết anh cần cái gì? Tối qua anh gắng gượng bưng nồi dùng bữa tối, hôm nay đã đưa chén và muỗng tới. Triệu Vân Tiêu cầm muỗng huơ huơ về phía rừng.

“Cám ơn anh~”, tinh thần đầy phấn chấn.

Trong rừng, đôi mắt đỏ thẫm tràn ngập sung sướng, “anh” rất thích, hắn biết, “anh” đang vẫy tay với hắn.

Có sự giúp đỡ của người tốt bụng, cuộc sống của Triệu Vân Tiêu trở nên dễ dàng hơn nhiều, anh không còn phải lo lắng vì miếng ăn. Hơn nữa, từ sau khi người tốt bụng xuất hiện, gần như không có động vật nào đến đây uống nước vào ban ngày nữa. Buổi sáng Triệu Vân Tiêu cũng có thể ra khỏi hang, dạo ở ven hồ, ngắm nhìn thế giới xa lạ này. Anh thường xuyên có cảm giác mình bị theo dõi, cảm giác này không hề đáng sợ, anh tin rằng người tốt bụng đang nhìn mình. Vì canh thịt còn dư hoặc thịt nướng anh ăn không hết rồi để ở ven hồ hàng đêm đều “biến mất”, nồi cũng được rửa sạch sẽ, đặt ngoài cửa hang động của anh. Có điều, buổi tối khi Triệu Vân Tiêu từ dưới hồ lên thì không dám cởi quần áo nữa. Cứ nghĩ đến việc có khả năng đối phương đã nhìn thấy cơ thể mình, anh liền thấy hơi ngượng. Người trung tính không phải thuần nam tính, sau khi hiểu chuyện thì dù là đối mặt với cha, Triệu Vân Tiêu cũng không để lộ cơ thể, trần nửa thân trên cũng không. Người trung tính sau khi thành niên sẽ chỉ khỏa thân trước mặt bạn đời.

Vừa nghĩ tới bạn đời, tâm trạng Triệu Vân Tiêu khó tránh khỏi có hơi sa sút nhưng rồi lập tức điều chỉnh lại. Ở một nơi xa lạ thế này, có một người đang không ngừng giúp đỡ anh, sao anh lại tự oán tự trách mình chứ? Sớm tìm được cách về nhà hoặc học thêm vài kỹ năng sinh tồn còn quan trọng hơn. Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, Triệu Vân Tiêu đã đến đây hơn một tháng, anh gần như đã từ bỏ việc tìm đường về nhà.

Hôm nay, ăn xong bữa sáng, Triệu Vân Tiêu vào rừng hái chút lá cây bản to. Người tốt bụng có đưa cho anh vài tấm lông thú mềm mại, Triệu Vân Tiêu không nỡ dùng. Nếu ở đây có mùa đông, anh có thể dùng chúng để chống lạnh. Khi “chăn” và “đệm” bằng lá cây bị rách hư, anh lại hái về một ít. Ngay lúc đang hái, mặt đất chợt chấn động. Triệu Vân Tiêu thầm nghĩ, có động đất sao? Cơn chấn động càng lúc càng rõ ràng, anh bỏ lại lá cây rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, có thể là động đất thật.

Chạy ra khỏi rừng, Triệu Vân Tiêu chạy đến nơi khá thoáng đãng gần hồ. Tiếng ầm ầm chấn động càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn có dấu hiệu đến gần, Triệu Vân Tiêu lại có cảm giác sợ hãi cực độ. Khu rừng đang rung động, có cây cối đổ rạp, thú hoang kêu gào, khi thứ gây ra cơn chấn động kia ra khỏi rừng, toàn thân Triệu Vân Tiêu nháy mắt lạnh toát. Không… không phải động đất! Đó… đó là cái gì?!!

**********************



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét