16/08/2021

Công viên giải trí Sơn Hải - chương 19, 20

Edit + Beta: Carly

Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải

Chương 19:

Vào giữa trưa ngày 6 tháng 11, khi người dân toàn quốc đều đang ở nhà ăn cơm, chuẩn bị vừa ăn vừa xem bản tin buổi trưa thì đài truyền hình quốc gia phát một đoạn quảng cáo cực kỳ đặc biệt vào khoảng ba phút trước khi bắt đầu bản tin.

Lúc đó vừa mới hết quảng cáo của một công viên nước, mọi người còn đang chìm đắm trong thế giới nước huyền ảo kia, một văn bản quảng cáo đơn giản nền xanh lam chữ đen chợt xuất hiện trước mặt mọi người.

Vô số TV trong nhà dân đều lẳng lặng phát mấy chữ to — Công viên giải trí Sơn Hải chính thức khai trương ngày 11 tháng 11, khách độc thân đến chơi vào ngày này sẽ được giảm một nửa giá vé. Sau đó là địa chỉ ở Lâm Hải, huyện Hải Nguyên.

Khi nhìn thấy đoạn quảng cáo, mọi người hơi ngơ ra, sau đó cũng chờ xem sau đó có xuất hiện thêm poster hay mấy câu quảng cáo này nọ không, kết quả, cái quảng cáo này lại tùy hứng an tĩnh như thế suốt một phút đồng hồ! Trong cả phút chỉ chiếu mấy chữ đó. Một phút trôi qua, mọi người phát hiện TV nhà mình lại trở lại bình thường, sau đó là quảng cáo thức uống, có người, có hình, có tiếng, cuối cùng cũng trở về thế giới hiện đại. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Khi ấy, có rất nhiều người bàn tán ầm ĩ với người nhà.

“Ha ha ha! Mẹ, coi kìa! Cái quảng cáo hồi nãy cạn lời thật! Thời đại nào rồi mà còn người quảng cáo bằng văn tự vậy thôi chứ! Còn là công viên giải trí nữa, mấy người đó không biết chụp lại cơ sở vật chất bên trong để tuyên truyền sao?”. Trong phòng khách một căn nhà lầu, một thanh niên vừa vỗ chân vừa cười ha hả với ba mẹ mình. “Công viên giải trí này còn khai trương nhân dịp lễ độc thân, ai FA thì được giảm nửa giá nữa! Ông chủ công viên này nhất định muốn chó độc thân và chó tình nhân đại chiến với nhau rồi!”.

Chàng thanh niên cười một lúc lâu, lại phát hiện ba mẹ mình chẳng phối hợp mà chỉ nhìn hắn ta, sau đó mẫu thân đại nhân nhà hắn ta dứt khoát quay sang phụ thân đại nhân, “Huyện Hải Nguyên có xa không?”.

Phụ thân đại nhân mở bản đồ trên di động, lắc đầu: “Gần lắm, lái xe một tiếng là tới”.

Vì thế, cậu thanh niên liền thấy mẫu thân đại nhân nhà mình nở một nụ cười hung tợn: “Mẹ thấy, là một cậu cún độc thân, con, hôm đó nên đi chơi đi xem sao”.

Thanh niên: “…”. Mẹ ơi, ngài bị cái gì kích thích hả?! Một cái quảng cáo sơ sài như vậy mà đả động tới mẹ được sao?! “Mẹ, đừng đùa chứ, tới công viên giải trí chơi toàn là mấy đôi tình nhân thôi! Hoặc là gia đình ba người, một mình con đi làm gì?”.

Mẹ của người thanh niên không thèm để tâm, chỉ nhìn hắn ta: “Chẳng phải ai độc thân đều được giảm nửa giá vé sao? Nói không chừng sẽ có rất nhiều người giống con tới chơi, sau đó mấy đứa có thể thành đôi. Dù sao cũng không xa, hơn nữa, người có thể tới công viên giải trí chơi ít nhiều đều là người có chút tiền, điều kiện gia đình nhất định cũng không tệ. Chà, càng nghĩ càng thấy có lý, con đi chơi đi”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Thanh niên Trần Quang cảm thấy mình vừa dính phải mười nghìn sát thương chí mạng [42] từ người nhà rồi. Ngay cả cơm canh cũng nhạt nhẽo không ngon.

[42] sát thương chí mạng: thuật ngữ game, là sát thương cộng thêm khi tấn công mục tiêu bằng đòn đánh thường.

Sau đó, tối cùng ngày, vào ba phút trước khi đài truyền hình quốc gia phát sóng tin tức buổi chiều, lại là đoạn quảng cáo văn bản vừa an tĩnh lại kiên định xuất hiện trên đài truyền hình vào khung giờ vàng, vẫn là dòng chữ đó, khiến người ta tưởng mình như đã trở lại một trăm năm trước. Thế nhưng, không thể không nói, kiểu quảng cáo đặc biệt không giống ai như thế đã khiến rất nhiều nhớ kỹ cái tên công viên giải trí Sơn Hải. Lúc này, suy nghĩ của mọi người về nó khi nhìn thấy quảng cáo là: rốt cuộc công viên giải trí này giàu hay không? Nó trông thế nào? Không thể hiểu nổi.

Mà đến tối, thanh niên Trần Quang lại bị ba mẹ càm ràm một trận, bảo hắn ta phải tới công viên giải trí kia chơi một lần. Trần Quang cảm thấy đắng lòng ghê gớm, sau đó hắn ta phẫn nộ lên Weibo.

Kết quả, hắn ta vừa mở Weibo thì phát hiện đầu hotsearch [43] Weibo [44] là thứ khiến hắn ta tức điên —— #Quảng cáo tùy hứng lừa đảo nhất lịch sử#

[43] Nhiệt sưu/热搜: Hotsearch, là Top tìm kiếm nóng trên Weibo, là từ để chỉ độ hot và được truyền thông, công chúng quan tâm của một người. [Nguồn: Mạt Vấn Quy Kỳ]

[44] Weibo là trang mạng xã hội lớn nhất của Trung Quốc thuộc tập đoàn Sina Corporation (Tân Lãng), tương tự như Facebook.

Bảng hotsearch

Dựa vào trực giác của mình, Trần Quang bấm vào Weibo đứng đầu hotsearch này, sau đó phát hiện vô số chiến hữu của mình. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Tiểu yêu tinh: Tui đây đã ăn hai mươi tám nồi bánh chưng, phải, hai mươi tám đấy, một chàng cún dân tri thức có thâm niên. Vốn đang ở nhà nghỉ ngơi ngon lành, kết quả cái quảng cáo về công viên giải trí cho chó độc thân câm như hến hôm nay đã làm tổn thương sâu sắc đến chủ blog. Lúc đó chủ blog đang ăn cơm với ba mẹ, rồi đoạn quảng cáo im lìm đó xuất hiện! Nó mãnh liệt chứng tỏ sự hiện diện của mình, vào ngay lúc đó, suốt một phút đồng hồ, khiến ba mẹ chủ blog bị mê hoặc, cưỡng chế yêu cầu chủ blog phải đến công viên giải trí đó chơi một ngày! Chỉ vì tui là chó độc thân!! Chó độc thân thì không có nhân quyền hả? Có quảng cáo nhà ai lại chỉ phát mỗi chữ, chẳng có tí hình nào như bọn họ không? Còn chiếu lâu như vậy, muốn đổi kênh khác cũng không được! Quảng cáo ngay khung giờ vàng của bản tin trưa và tối nữa chứ! Có còn để chó độc thân sống nữa hay không? Một công viên giải trí nghĩ ra được kiểu quảng cáo tùy hứng lừa đảo như vầy, chủ blog cho rằng, hôm lễ độc thân đó, chủ blog nhất định phải đi, sau khi về sẽ viết một cái Weibo bóc phốt thật dài! Chủ blog phải dìm chết nó! .

Weibo này được vô số cún độc thân nhấn ‘thích’ và chia sẻ, cũng kéo tới vô vàn phẫn nộ, căm hận của chúng cún độc thân. Có ít nhất một nghìn cún độc thân nói rằng họ nhất định sẽ tới công viên giải trí đó hôm lễ Độc thân, sau đấy hẹn nhau cùng moi ra tất cả khuyết điểm của nó! Ai bảo dám kỳ thị cún độc thân! Tại sao lại giảm nửa giá? Bọn họ muốn giá gốc!!

Trần Quang xem xong Weibo thì thấy rất hài lòng, hắn ta lẳng lặng gia nhập vào đội quân moi khuyết điểm, nhân tiện, ừm, nhiều chó độc thân đi như vậy, nói không chừng hắn ta sẽ thật sự gặp được vài em gái hợp gu như mẫu thân đại nhân nói thì sao? Ôi, nếu thật sự quen được thì, ừm, sẽ không moi quá nhiều khuyết điểm vậy.

Tóm lại, bất kể dân cư mạng có phỉ nhổ đoạn quảng cáo tùy hứng lừa đảo của công viên giải trí thế nào, thế nhưng ngoài dự đoán của cục trưởng Hồ, cái tên công viên giải trí Sơn Hải nhất thời đã được rất nhiều người ghi nhớ. Tuy đa phần khi nhắc tới, mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng đều ghi nhớ rất sâu sắc, đúng không nào?

Quảng cáo đã chiếu được ba ngày, càng lúc càng có nhiều cún độc thân tỏ ý sẽ đến để xoi mói, công cuộc xây dựng công viên giải trí cũng đã đến giai đoạn nghiệm thu cuối cùng. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Sáng sớm ngày 9 tháng 11, toàn bộ ba trăm sáu mươi sáu công nhân viên của công viên giải trí đã tập trung đông đủ ở quảng trường trung tâm, chờ ông chủ kiểm duyệt.

Ba trăm sáu mươi sáu người này bao gồm năm mươi công chức của chính phủ vừa đến báo danh sáng nay. Họ đều đã được thư ký Thục phổ cập về cách sử dụng các thiết bị và kiểm tra an toàn của khu Thế giới nước. Nguyên đại thần tỏ vẻ hài lòng.

“Đi một vòng công viên đi, bắt đầu từ khu Thần thoại Hoa Quốc. Chúng ta sẽ cùng kiểm tra, học hỏi. Sau ngày chính thức khai trương 11 tháng 11 thì ngày 11 hằng tháng sẽ là ngày thống kê nhân số, khu nào nhiều khách nhất, khu nào thu được nhiều tiền nhất. Đương nhiên, đồng thời, thống kê này cũng bao gồm số lần bị khiếu nại, khu nào bị nhiều nhất thì toàn bộ nhân viên khu vực đó sẽ bị trừ lương. Giờ đi thôi”. Nguyên đại thần nói xong, đoạn dẫn đầu tiến về phía khu Thần thoại Hoa Quốc.

Toàn bộ đường đi ở khu Thần thoại đều là mây trắng, bước lên còn có cảm giác hơi đàn hồi như mây thật vậy. Đại Phú Ông hậu cung thăng phẩm cấp và Đại Phú Ông tu tiên phiên bản lớn, cùng với đu quay dây văng, truyền thuyết nhà ma cũng đã xây xong, còn theo phong cách cổ xưa trông rất đẹp mắt. Như tiên cảnh vậy. Hai bên đường thỉnh thoảng có vài máy nước hình ấm trà, cũng như thùng rác, để du khách có thể bổ sung nước.

“Không tệ”, Nguyên đại thần gật đầu. Tập thể đi về hướng Bắc, ngang qua con phố phục sức Hoa Quốc. Trước các cửa hàng trên phố có mấy tiểu quỷ mặc những trang phục cổ trang khác nhau đang bán quần áo. Thấy nhiều người và yêu đến như vậy, đám tiểu quỷ đều đứng thẳng tắp, sợ mình mắc lỗi.

 Băng qua phố phục sức Hoa Quốc, đến khu Tây Bắc, chính là khu Tương lai giả tưởng. Đại chiến vũ trụ và Thám hiểm vũ trụ đều được thiết lập trong hai đại công trình có hình dáng như hai tinh cầu; chỉ hai công trình này thôi cũng chiếm gần trọn cả khu. Ngoài chúng ra, khu vực còn dư lại thì có đủ loại máy bay và ô tô. Nghe nói, mấy chiếc máy bay, ô tô này đều có thể thay đổi hình dạng, du khách có thể điều khiển để truy tìm và đánh bại những quái vật mô phỏng nhỏ trong phạm vi khu vực này. Tất cả đường đi ở đây đều là ván trong suốt, khi người hoặc vật bước lên sẽ ánh lên những dấu chân với màu sắc khác nhau. Trông sang chảnh vô cùng. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Cũng không tệ”. Sau khi đi qua phố Công nghệ đen cao cấp [45], họ cùng đến Thế giới nước.

[45] Công nghệ đen [黑科技]: Thuật ngữ bắt nguồn từ anime Nhật Bản tên Full Metal Panic!, chỉ những khoa học công nghệ hoặc sản phẩm tiên tiến vượt thời đại, thiếu cơ sở khoa học và trái với nguyên lý tự nhiên, bình thường sẽ không thể nào xuất hiện. [Nguồn: Baidu]

Khu Thế giới nước được đá cẩm thạch bao quanh, bước vào chính là một thế giới trên nước có độ sâu từ một đến hai mét. Ở đây có đủ kiểu thiết bị, phương tiện, trò chơi trên nước, như bóng nước, đua xuồng, đồ lặn, sóng thần mô phỏng, vân vân. Tại khu vực gần bờ cát là khu thám hiểm bảo tàng dưới đáy biển, du khách có thể mặc đồ lặn để đào hầm, tìm bảo tàng ở vùng nước sâu hai mét này. Kế đó là bãi biển và đại dương thật.


Du Nhạc Nguyên gật gù, y thích chỗ này nhất nhưng không thể nói được.

Thế giới nước nằm ở khu Đông Bắc, đi xuống phía Nam chính là phố ẩm thực, sau đó là khu Hiện đại, khu này có nhiều trò chơi giải trí nhất, chẳng qua, phần lớn đều là các trò mà những công viên giải trí khác cũng có. Các thiết bị trò chơi được bố trí rất quy củ và có vẻ đặc sắc riêng. Nguyên đại thần không đánh giá gì nhiều, nhóm mấy tên ba gai sâu sắc cảm thấy mình không bằng đám yêu ma kia. Tim đau quá.

“Cả bốn khu vực đều không tệ, ngày mốt có thể khai trương được rồi. Các cậu nhất định phải đôn đốc, để đám tiểu quỷ mở quán và những nhân viên tạm thời làm việc có tâm vào. Các phố thương mại tuyệt đối không thể bị khiếu nại, phàn nàn. Ngoài ra, nhớ biến vẻ ngoài của mình đẹp lên chút, đừng dọa đến khách, các cậu sẽ có thể về quê nhà”, Nguyên đại thần dặn dò, chúng công nhân viên kích động gật đầu. Lúc này, bất kể là người hay phi nhân loại, sau khi tham quan công viên giải trí mà mình dày công xây dựng xong, ai nấy đều ôm lòng chờ mong, đặt kỳ vọng rất lớn vào công viên giải trí này, đồng thời đều có trực giác — công viên giải trí của bọn họ sẽ trở thành công viên tốt nhất thế giới! Mà là người làm việc ở đây, họ cũng sẽ gặp được cơ duyên lớn!

 “Được rồi, đến xem khu trung tâm thôi”. Du Nhạc Nguyên dẫn mọi người về phía khu trung tâm. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Mọi người vẫn còn mang lòng sợ hãi với nơi này, thật sự không dám tới đó. Mà Du Nhạc Nguyên thì trực tiếp nói thẳng với khu trung tâm: “Tôi phải bài trí dựng cảnh, cậu đừng có quấy rối. Không tôi đánh đấy”. Nói đoạn, y dẫm mạnh chân xuống. Từ rìa khu trung tâm của công viên giải trí, khu vực với diện tích bằng bốn khu cộng lại, bắt đầu dâng lên một bức tường băng trong suốt như pha lê! Bức tường càng lúc càng cao, đến điểm cao nhất thì co rút rồi ngừng lại. Một quảng trường trong nhà thật lớn cứ vậy mà hình thành.

Nhóm nhân loại và phi nhân loại đều mắt chữ O, mồm chữ A.

“Tuyết Nữ”, Du Nhạc Nguyên gọi.

Tuyết Nữ bước nhanh tới trước, sau đó nhảy vào giữa đại sảnh băng tuyết, tay áo phất lên theo từng bước uyển chuyển, hoa tuyết cứ thế lả tả rơi xuống.

“Hoàn thành”. Du Nhạc Nguyên nhếch môi, “Ngày mai sẽ vận hành thử. Tống Kha và thư ký Thục, lão Chương, lão Đới thống kê xem có trục trặc gì không, tứ linh mô phỏng lại quy trình soát vé, ngày mốt khai trương”.

Du Nhạc Nguyên xoay người dợm bước đi, thư ký Thục quýnh lên: “Sếp ơi, vé vào cửa thì sao! Giá vé bao nhiêu?”.

“Một nghìn [46]. Chó độc thân được giảm 50%. Chỉ giới hạn ngày hôm đó thôi”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

[46] Khoảng 3 triệu rưỡi VNĐ.

*****************

Chương 20:

Ngày 11 tháng 11, là ngày khiến vô số chó độc thân đau lòng sâu sắc. Ngày đó, bốn cây gậy trên lịch rất thẳng thắn nói với họ rằng, đến lúc này, bọn họ vẫn độc thân. Nhìn các đôi các cặp xung quanh, anh anh em em hận không thể chói mù mắt người ta, rồi ngó mấy người thỉnh thoảng lại khoe nào khăn choàng cổ, nào bao tay, bật lửa, nào nhẫn, hằng hà sa số chó FA tỏ vẻ, hôm nay tất cả bọn họ đều được buff [47] đầy tiêu cực, nóng nảy đấy. Nếu có người dám show ân ái trước mặt thì đám bọn họ sẽ cho mấy tên đó hiểu thế nào là “nhanh ngỏm”.

[47] buff là thuật ngữ trong game online, chỉ việc tăng sức mạnh hoặc máu của người chơi.

Ngày lễ Độc thân hằng năm luôn làm người ta nát lòng, vì thế có rất nhiều người hóa đau thương thành sức mạnh, ra sức vung tiền vào ngày này. Vì thấy họ quá đáng thương nên mọi người đều để cho tiêu thả ga, miễn không điên là được. Thế nhưng, ngày Độc thân năm nay lại khác.

 Ít nhất là ở lãnh thổ Hoa Quốc, vào sáng sớm hôm nay, có rất nhiều chó FA ăn diện bảnh bao, xinh đẹp, mang theo ví tiền đầy ắp, phấn khởi ra khỏi nhà. Họ cảm thấy mình đang gánh vác sứ mệnh vô cùng quan trọng! Là lực lượng tiên phong, họ nhất định phải tìm tới công viên giải trí tự tìm rắc rối đó, để cái công viên kỳ thị bọn họ thấy được sự đáng sợ của chó độc thân!

Trần Quang chính là một thành viên của đội quân độc thân này. Làm một chàng cún độc thân kén chọn có gia đình mở bệnh viện, bản thân cũng là bác sĩ ngoại khoa ưu tú, Trần Quang vẫn luôn sống rất thoải mái, nhưng kể từ khi quảng cáo của công viên giải trí Sơn Hải lên sóng, ngày nào hắn ta cũng bị ba mẹ thay phiên tấn công, thế nên tâm trạng không được tốt lắm. Năm nay hắn ta ba mươi hai tuổi, ở nơi đô thị loại 1 này [48] , Trần Quang thấy mình là một thanh niên đầy hứa hẹn, chứ không phải là chó nghèo không tìm được vợ! Nhưng suốt quá trình, ba mẹ hắn ta đều làm lơ, Trần Quang chỉ có thể cắn răng lái xe đến huyện Hải Nguyên.

[48] Đô thị loại 1 của Trung Quốc gồm Bắc Kinh, Thượng Hải, Hàng Châu, Thâm Quyến; ngoài ra, còn có 15 thành phố được bình chọn là thành phố loại 1 mới (năm 2020), gồm: Thành Đô, Trùng Khánh, Hàng Châu, Vũ Hán, Tây An, Thiên Tân, Tô Châu, Nam Kinh, Trịnh Châu, Trường Sa, Đông Quan, Thẩm Dương, Thanh Đảo, Hợp Phì, Phật Sơn. [Nguồn: Baidu]

Hải thị và huyện Hải Nguyên gần như liền kề nhau. Sau khi chạy lên cao tốc thì hắn ta phát hiện bên cạnh trạm thu phí ở lối vào đường cao tốc có một biển chỉ đường lớn ghi ‘Công viên giải trí Sơn Hải’, mà dưới tấm biển có mũi tên chỉ vào một con đường. Xem ra, con đường này là đường cao tốc dẫn thẳng đến công viên giải trí Sơn Hải. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Trần Quang hừ một tiếng, quay sang hỏi nhân viên trạm thu phí: “Đường đó là cao tốc tới công viên giải trí Sơn Hải à?”.

Nhân viên bật cười, sau đó quan sát Trần Quang một chốc rồi lại cất tiếng cười khó hiểu, gật đầu đáp: “Phải, phải, đó là cao tốc chuyên dụng, hôm nay cậu được giảm 50% đó, chúc cậu đi chơi vui vẻ!”.

Nhận lấy thẻ cao tốc, Trần Quang lái xe lên cao tốc chuyên dụng, sau đó cứ thấy có gì đó sai sai. Đi được chừng nửa tiếng, hắn ta mới vỗ bốp lên đùi, mắng to: “Đậu má! Tên nhân viên đó khinh mình là chó độc thân!!”.

Nhưng giờ đã đi được nửa đường rồi, không thể quay đầu tìm tên kia tính sổ được.

Có điều, khi hắn ta nhìn thấy trước sau đều có mấy chiếc xe đi cùng đường với mình, Trần Quang lại cười phá lên, có vẻ như có không ít chó độc thân, chẳng phải chỉ có mình hắn ta. Thế thì được rồi.

Nửa tiếng sau, Trần Quang lái chiếc BMW đến huyện Hải Nguyên. Vừa vào huyện lị huyện Hải Nguyên, hắn ta liền thấy áp phích và cột chỉ đường cực lớn của công viên giải trí Sơn Hải. Hiện đã là tám giờ sáng, Trần Quang còn cho rằng sẽ không có bao nhiêu người đến công viên giải trí này nhưng không ngờ, hắn ta thật sự nhìn thấy không ít xe và du khách đến.

Chẳng qua, có một điểm hết sức kì lạ. Khi Trần Quang băng qua con đường lớn và thông suốt kia của huyện Hải Nguyên, rồi tới bãi đỗ xe của quảng trường bên ngoài công viên giải trí Sơn Hải, hắn ta tinh ý nhận ra rằng dường như không hề có người sống trong huyện lị này!!

Trần Quang bỗng hơi sởn gai ốc nhưng vừa bước ra khỏi xe lại thấy chung quanh mình toàn các cặp đôi, gia đình lần lượt vui vẻ xuống xe, đành im lặng không hỏi ra vấn đề đang nghẹn trong lòng. Một tiếng ‘két’ vang lên, một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ hiệu Lotus bất ngờ dừng ngay bên cạnh chiếc BMW của Trần Quang. Chiếc xe nọ suýt thì quẹt phải xe của Trần Quang nhưng kỹ thuật lái của chủ xe cực kỳ điêu luyện, dừng rất đúng chỗ. Trần Quang ‘này’ một tiếng, rồi ngớ người.

Một đại mỹ nhân bước xuống từ chiếc xe thể thao màu đỏ. Dù mỹ nữ này không trang điểm, tóc tai cũng bù xù, mặc quần jean phối áo khoác thể thao nhưng Trần Quang nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra, khuôn mặt cùng dáng người thế này chắc chắn là một mỹ nhân.

Trần Quang tức khắc cảm thấy hôm nay chỉ cần nhìn cô nàng này thôi cũng vô cùng đáng giá rồi. Điều khiến Trần Quang ngạc nhiên vui sướng hơn cả là mỹ nhân vừa xuống xe liền bắt chuyện với hắn ta!!

“Này, người anh em, anh có thấy chỗ này quá kỳ quái không?”.

Trần Quang vốn đang ngắm mỹ nhân, nghe thế thì tức khắc tỉnh táo lại, đẩy kính gật đầu: “Cô cũng nhận ra sao? Tuy ở đây có không ít du khách nhưng dân bản địa lại chẳng có mấy người”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Mỹ nhân nghe thấy Trần Quang nêu nghi vấn giống mình, nhất thời nhướng mày. Sau khi nhìn thấy trước mặt là một anh chàng đẹp trai có chiều cao lẫn ngoại hình, còn lái chiếc BMW thì lập tức gào thét trong lòng: đậu má, biết vậy hôm nay bà đây đã quánh mặt rồi! Ai ngờ sẽ gặp được anh bô giai vậy đâu!!

“Ừ, dù mọi người có đến đây làm việc cũng không thể như vậy được. Công viên giải trí này có lẽ hơi có vấn đề”. Mỹ nữ hơi dừng lại một chút, “Không thì hai chúng ta đi chung xem thế nào? Nếu có gì thì cũng có thể giúp đỡ nhau”.

Trần Quang mừng rơn trong lòng, ngoài mặt lại vẫn thản nhiên: “Được thôi, tôi tên Trần Quang, người đẹp thì sao?”.

Mỹ nữ đối diện nở nụ cười hào sảng: “Trần Nhạc Nhạc”.

Trần Quang vui vẻ: “Năm trăm năm trước chắc chúng ta là người một nhà đó”.

Trần Nhạc Nhạc bật cười, chợt nghĩ: “Nếu hai chúng ta cùng vào có khi nào bị nhân viên soát vé nhầm thành người yêu không? Hay là đi từng người vậy”.

Trần Quang thấy dù mình phải trả thêm năm trăm cũng thấy hạnh phúc nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Đi riêng vậy đi. Đi thôi, xem xem rốt cuộc công viên trông thế nào”.

Hai người sánh vai đi tới trước, không bao lâu đã đến quảng trường trước công viên giải trí. Sau đó hai người nghe thấy tiếng ngạc nhiên tán thưởng của mọi người xung quanh, có mấy đứa trẻ phấn khích chạy thẳng tới đài phun nước Tỳ Hưu và mười hai cung hoàng đạo ở giữa quảng trường, vươn tay sờ nước, ngạc nhiên không hiểu vì sao cột nước có thể nâng pho tượng to như vậy.

Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang nhìn thấy pho tượng lớn và độc đáo kia cũng cất tiếng tán thưởng trong lòng. Chỉ riêng bức tượng đó thôi cũng có thể nói lên được độ hoành tráng của công viên giải trí này, ông chủ nhất định rất giàu có. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Hèn chi chiếu quảng cáo được cả phút”.

“Hèn chi được chiếu quảng cáo trong khung giờ vàng”.

Hai người đồng thanh rồi nhìn nhau bật cười. Nhờ đó mà hai người nói chuyện vốn còn hơi câu nệ cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều. Sau khi xếp hàng mua vé xong, hai người vui vẻ cầm tấm vé hình sóng gợn dập dìu, trông rất tinh xảo, cùng đi về phía lối vào.

Dù có rất nhiều chó độc thân nói phải đến quấy phá nhưng lượng khách đến công viên giải trí Sơn Hải ngày đầu tiên không tính là nhiều. Trần Quang nhìn sơ một vòng rồi nói với Trần Nhạc Nhạc: “Cũng kha khá rồi, giờ có khoảng hơn ba nghìn người. Sau những người tới sớm như chúng ta thì có thể sẽ có người tới nữa nhưng cũng vẫn không nhiều”.

Trần Nhạc Nhạc gật đầu. So với Disney mỗi ngày tiếp đón hai, ba chục nghìn khách thì ba nghìn đúng là quá ít. Nhưng đến cuối ngày thì tính ra cũng khoảng năm nghìn người. Với một công viên giải trí mới khai trương thì đã không tệ rồi.

Do ít người, lại còn lần lượt vào nên Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc không phải đợi quá lâu để đến lối soát vé.

Nhưng chỉ là một đoạn đường chờ soát vé này, công viên giải trí Sơn Hải lại mang đến cho cả hai và các du khách khác một bất ngờ cực lớn.

“Mẹ ơi! Mẹ nhìn lên trên kìa! Có sao!”.

Là một bé con khám phá được điều kỳ diệu trên trần trước tiên. Mọi người nhìn theo ngón tay của bé, lập tức nhìn thấy dải ngân hà ngập sao trời rực rỡ lấp lánh. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Oaaa ——!”.

“Đẹp quá!”.

Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc cũng không kìm được khẽ xuýt xoa, sau đó Trần Quang tán thưởng: “Chỉ riêng bầu trời sao mô phỏng như thật này cũng trị giá một phần mười giá vé rồi”.

Trần Nhạc Nhạc gật đầu. Lúc này cô nàng đã bị biển sao trên đầu mê hoặc. Đô thị hiện đại bây giờ rất hiếm thấy được rõ sao trời xinh đẹp, thuần khiết như vậy. Sau khi mọi người phát hiện bầu trời sao thì đều vô thức bước chậm lại, có mấy đứa nhỏ còn đếm luôn sao nhỏ và các thiên hà. Sau khi nhiều bé con kể ra các chòm sao Bắc Đẩu, Đại Hùng, Tiểu Hùng, nhóm người lớn có hiểu biết mới thầm thấy khiếp sợ. Đây không chỉ đơn giản là mô phỏng sao trời nữa, mà là một bầu trời thiên thể hoàn chỉnh đang chuyển động rồi!!

Chòm sao Bắc Đẩu là nhóm 7 ngôi sao thuộc chòm sao Đại Hùng, trên hình là phần hình cái đấu ở phần “đuôi gấu”

So với mô phỏng sao trời đơn giản thì mô phỏng bầu trời thế này khó hơn nhiều!

Vì thế, cuối cùng lúc tới lượt soát vé, có rất nhiều nhóc con không chịu đi, nói muốn ngắm hết sao!

Bên này, Trần Quang kéo Trần Nhạc Nhạc đi, Trần Nhạc Nhạc còn đi một bước thì nhìn lại ba lần.

“Ha ha, sao vậy? Cô cũng muốn đếm hết sao giống đám nhóc kia à?”.

Lúc này sắc mặt Trần Nhạc Nhạc chợt thay đổi, cô cúi đầu nói khẽ vào tai Trần Quang: “Anh không hiểu rồi! Tôi làm việc trong ngành Khoa học dữ liệu, anh có biết để làm được dãy ngân hà đầy sao y như thật thế này phải tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực và tiền bạc không?! Ban đầu tôi còn tưởng nó là hàng rẻ tiền, kết quả hồi nãy suýt đã đứng hình!!”.

Trần Quang là một bác sĩ ngoại khoa, hoàn toàn không hiểu mấy thứ dữ liệu này nọ, trên mặt hiện vẻ không đồng tình, kết quả Trần Nhạc Nhạc liếc mắt trừng hắn ta: “Không nói đến mấy thứ khác, để tôi nói anh nghe số liệu! Nếu để công ty bọn tôi mô phỏng trời sao đó thì cũng phải tốn ít nhất năm mươi triệu [49]! Năm mươi triệu đó anh hiểu không! Gần đủ để xây một nửa công viên giải trí bình thường rồi!! Vậy mà Sơn Hải này lại dùng chỉ để xây hành lang kiểm vé!!”.

[49] Khoảng 17 tỉ 640 triệu VNĐ

Trần Quang… Trần Quang cũng sững sờ, hắn ta và Trần Nhạc Nhạc trố mắt nhìn nhau. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Công viên giải trí này hình như chẳng phải giàu có bình thường ấy nhỉ?

Hai người ngơ ngác không bao lâu đã bị các du khách hào hứng chen về phía cổng lớn. Cổng lớn vốn mang phong cách và dáng vẻ của lâu đài cổ lúc này đã biến thành một ngọn núi cao chừng mười mét được mây che phủ, giữa núi có một bức màn nước xanh lam, mỗi khi có người đi qua, bức tường nước sẽ tự động mở ra, du khách không bị ướt tí nước nào. Nhiều đứa trẻ đùa nghịch ra ra vào vào núi, chơi trò không bị nước xối ướt.

Trần Nhạc Nhạc há hốc mồm được Trần Quang kéo vào. Sau khi xuyên qua cửa núi thì phát hiện không đi được nữa. Phía trước họ có ít nhất tám, chín trăm người đang đứng đực ra.

Trần Quang kéo Trần Nhạc Nhạc chen lên đầu! Sau đó cả hai cùng khựng lại!

“Á đậu má…”, Trần Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy chỉ vào tòa thành băng tuyết cao tận trăm mét ở trước mắt: “Đó, đó là gì vậy?!”.

Trần Quang: đã đứng hình.

(Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

****************




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét