Edit + Beta: Carly
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 21:
Thứ khiến mấy trăm người đứng ngây
như phỗng chẳng phải quái thú gì đáng sợ, mà là một tòa thành băng tuyết cao lớn
lại mĩ lệ tưởng chừng chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích về thế giới băng giá.
Dưới ánh mặt trời lúc này, tòa thành băng tuyết kia phản xạ những tia sáng lóa
mắt, mà đứng từ đây nhìn nó, dường như còn có thể thấy được hoa tuyết bay phất
phơ, lả tả bên trong. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
“Trời ạ, đó là một lâu đài bằng băng
tuyết sao?! Sao có thể chứ! Mặc dù đã là tháng 11 nhưng phải một, hai tháng nữa
mới có tuyết!”, có du khách trầm trồ.
Du khách bên cạnh cũng tấm tắc: “Dù có
thật sự đợi đến khi tuyết rơi thì tuyết đó cũng không thể nào tạo ra được một
lâu đài toàn băng thế được. Đúng là bạo tay, chỉ lâu đài băng này thôi cũng
đáng giá vé rồi”.
“Ba ơi, ba ơi! Chúng ta mau tới lâu
đài đi! Trông vui quá!!”.
Rất nhiều bé con bắt đầu hào hứng kéo
ba mẹ mình, muốn đến lâu đài ở trung tâm khu vui chơi. Mà lúc này, bên cạnh họ
xuất hiện các cô gái mặc đồ cổ trang. Các cô đứng trước một giá sách tinh xảo,
nói với mọi người: “Ở đây có bản đồ công viên giải trí miễn phí, bên trong giới
thiệu chi tiết các trò chơi, chủ đề đặc sắc của công viên giải trí Sơn Hải
chúng tôi, cũng như giờ hoạt động của các khu. Nếu quý khách vào chơi thì nhất
định phải lấy một tờ xem. Bằng không, một ngày có thể chỉ đủ để quý vị chơi một,
hai trò thôi”.
Nghe hai mĩ nhân cổ trang của công
viên giới thiệu, mọi người đều đi tới cầm lấy bản đồ công viên. Trần Quang và
Trần Nhạc Nhạc tất nhiên cũng lấy một tờ, sau đó hai người nghe thấy tiếng ai
đó thốt lên.
“Ối chà, khu Thần thoại Hoa Quốc? Khu
Tương lai giả tưởng? Có cả Thế giới nước? Nghe tên đã thấy vui rồi đó, tui bắt
đầu lo liệu một ngày thì có đủ thời gian chơi không đây!”.
“Đại Phú Ông tu tiên là gì vậy? Người
thật có thể điều khiển quái thú để thành tiên? Đó giờ chưa hề nghe nói tới trò
này! Đến đó trước đi!”.
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Có Đại chiến vũ trụ
kìa! Còn được lái máy bay, tàu vũ trụ nữa! Ngắm cả thế giới luôn!”.
“Tự trải nghiệm lịch sử tiến hóa của
Trái Đất này trông hay quá, ba, con muốn coi!”.
“Thế giới nước, thế giới nước! Tui muốn
xuống đáy biển tìm kho báu!”.
Sau khi có được bản đồ, mọi người lần
lượt bị các trò chơi ở những khu khác nhau hấp dẫn. Đồng thời, sau khi xem bản
đồ, trực giác của tất cả đều cho rằng chỉ một ngày thì hoàn toàn không đủ thời
gian để chơi. Thử nghĩ nếu tốn những hai ngày mới chơi xong, vậy tức là phải trả
gấp đôi vé vào, tự dưng thấy thốn tim quá. Nhất định phải nắm chắc thời gian!
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc mới tỉnh
táo lại khỏi trạng thái khiếp sợ, sau đó phát hiện mọi người xung quanh đã bắt
đầu dợm bước đến các khu khác nhau rồi. Hai người nhanh chóng lên tiếng: “Tới
khu Thần thoại Hoa Quốc trước!”. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
Hai người đồng thanh lần nữa nở nụ cười
nhìn nhau. Trần Nhạc Nhạc xung phong chạy trước, Trần Quang phía sau cũng xắn
tay áo đuổi theo.
Hai người chạy chừng mười phút thì đến
lối vào của khu Thần thoại Hoa Quốc. Trần Nhạc Nhạc chạy quá nhanh nên bước hố
một chân qua, kế đó hô lên.
“Sao vậy? Sao vậy? Có vấn đề gì hả? Cô
trật chân sao? Để tôi nhìn xem!”. Trần Quang từ phía sau vội chạy tới, lại nhìn
thấy dáng vẻ há hốc mồm, mặt ngớ ra của Trần Nhạc Nhạc: “Chúa ơi, đường đi của
khu Thần thoại! Anh nhìn xem, có phải toàn bộ lối đi đều là mây không?!”.
Trần Quang hiện giờ không thể trả lời
vấn đề của Trần Nhạc Nhạc được, bởi hắn ta cũng đã chìm trong cơn khiếp sợ tột
cùng. Mọi lối đi trước mắt hắn ta đều được phủ một lớp gì đó trắng trắng, mềm mềm
như mây, lúc bước lên cũng có cảm giác đàn hồi mềm mại. Con đường như mây này
trắng muốt làm hắn ta thật sự không dám bước lên. Hơn nữa, đường đi ở đây dường
như còn lơ lửng, lắc lư. Hắn ta nhìn thấy có rất nhiều đứa trẻ, thậm chí không
ít người lớn tìm mấy đám mây lớn lớn rồi lăn lộn trên đấy.
“… Ha, giờ nhìn thế này tự dưng nghĩ,
nếu có người mắc chứng sợ độ cao thì có dám đến đây chơi không ta?”, Trần Quang
nhỏ giọng nói thầm một câu.
Phía trước có cậu thanh niên ôm cứng
ngắc không buông tay một nữ du khách xinh đẹp đi ngang qua: “A a a a! Tôi bị sợ
độ cao, sợ độ cao! Làm ơn, cho tôi vịn một chút, một chút thôi!”.
Mĩ nữ dường như tức điên vì cậu ta:
“Sợ độ cao còn tới đây? Cậu bị đần à!”.
Thanh niên nọ tuôn lệ: “Không được,
ngay từ khi thấy chỗ này thì tôi đã thích rồi, dù sợ độ cao, tôi cũng phải chơi
hết trò ở đây một lần!!”.
Mĩ nữ và các vị khách xung quanh đều
cạn lời với cậu ta nhưng rồi cũng bật cười. Ai đến đây đều hiểu được tâm trạng hiện
giờ của cậu ta. Khu vui chơi này thật sự có sức lôi cuốn rất kì lạ, làm họ hoàn
toàn không thể kháng cự.
“Đại Phú Ông Tu tiên và Đại Phú Ông Trở
thành đế vương bên kia sắp bắt đầu rồi, nhanh nhanh nhanh! Mỗi lần chỉ một trăm
người, một lần phải mất tận hai tiếng! Tuy có thể quay lại sau nhưng chậm quá
thì ức chế lắm. Mau lên, không là không kịp!”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Đúng, đúng, mau đi thôi. Nhưng mà
tui muốn đi nhà ma, truyền thuyết nước mình có nhiều loại ma quỷ lắm! Không biết
có đáng sợ không nữa…”.
“A a a a a ——!! Làm tui sợ chết khiếp!
Hù chết bé rồi!!”. Vị khách nọ còn chưa nói xong, từ trong nhà ma chợt có mười
mấy du khách trẻ tuổi đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, mặt mày tái mét lao ra:
“Đậu má, mấy cậu chết thế nào thế? Tui bị quỷ đói ăn thịt!”.
Sắc mặt nữ du khách cạnh anh ta xám
ngắt: “Mình bị một con chim lửa thiêu chết… Cái cảm giác đó đúng là… Mình quyết
định phải ăn mì lạnh một tuần”.
“Mình bị búa đập chết!”.
“Tớ thì bị hù chết! Bị dọa ngất thật
luôn!”.
“Tui lại bị Hắc Bạch Vô Thường câu
đi”.
Mười mấy người tỉnh bơ bàn luận về
các kiểu chết của mình sau khi vào nhà ma, đa số đều bị nhân viên quăng ra khi
sắp ngất vì sợ, có vài kiểu chết, cũng như cách thoát ra khá đặc biệt. Một
thanh niên trong đó nở nụ cười vô cùng thô bỉ: “Tui lại muốn vô đó lần nữa!”.
“Hể, cậu còn muốn chơi nữa hả? Thật
ra, chơi thêm lần nữa cũng không tệ, nhiều người trong chúng ta đều không đi hết
lộ trình vì đủ kiểu chết khác nhau. Thẻ từ của tôi báo là tôi mới đi được một
phần ba nhà ma thôi… À ha, đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế [50]
muốn chết sao?”.
[50] Rối loạn ám ảnh
cưỡng chế hay rối loạn ám ảnh cưỡng bức (Obsessive-Compulsive Disorder – OCD):
là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là
ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi
có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, thuộc nhóm bệnh liên quan đến
stress; phổ biến nhất là sợ bị bẩn, sợ mắc sai lầm, đòi hỏi sự cân đối và chính
xác, luôn kiểm tra, giặt giũ, sắp xếp, v.v.
“Tui đi được nhiều hơn cậu! Được bốn
phần năm rồi!”. Một cậu nam sinh tướng tá cao to hào hứng lên tiếng, sau đó mặt
như đưa đám: “Suýt nữa đã hoàn thành rồi! Nhưng cuối cùng lại té chết…”.
“Đây đâu phải nhà ma! Là phiên bản thực
của ‘Thoát khỏi âm phủ’ mới đúng!”.
“Này này! Mấy cậu còn chưa nghe lý do
tại sao tui muốn vào nữa mà!”.
“Tại sao? Nhìn mặt cậu thì có vẻ như đã
gặp cảnh đẹp rồi hen”.
“Ha ha ha ha ha! Phải! Tui bị hồ ly
tinh “hút” chết!!”.
Bạn bè xung quanh cậu thanh niên:
“…”. Phắc!
Toàn bộ du khách nghe thấy câu này:
“…”. Cái lùm má!
Tiếp đó, bên kia bỗng xuất hiện một
cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu có tai và đuôi cáo. Đôi mắt to của cô nhìn nhóm người:
“Anh trai, chị gái không chơi sao? Chơi trốn tìm với chúng em đi! Tối đa năm
mươi người sẽ cùng tìm chúng em, nếu tìm được hết trong vòng một tiếng thì mỗi
người sẽ được tặng một búp bê cáo, tăng vận đào hoa!”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Ngay tức khắc, một nửa số người trong
nhóm thanh niên vốn định đi nhà ma lần nữa đều trở giáo chơi trốn tìm.
“Ôi trời, nếu tôi không tự mình đến
đây thì sẽ không tin được trên đời lại có một công viên giải trí thần kì tới vậy!”.
Trần Nhạc Nhạc đứng cạnh Trần Quang xuýt xoa, hôm nay cô chịu kinh hãi quá nhiều,
giờ có hơi chết lặng rồi.
Trần Quang cực kỳ đồng ý rồi hăm hở
nói: “Đi thôi, đi thôi! Chúng ta chơi tu thành tiên hay trở thành đế vương?
Chơi Đại Phú Ông đi!”.
Trần Nhạc Nhạc rất khí phách bảo chơi
tu tiên. Giới hạn tối đa của Đại Phú Ông Tu tiên là một trăm người một lần. Sau
khi họ đi thì sẽ có người tiếp tục bắt đầu, nghe có vẻ nhiều nhưng chẳng mấy chốc
thì mọi người đã tập hợp đầy đủ. Vận may của Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang không
tệ, hai người chơi đợt thứ hai. Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang đứng trên ô vuông
của mình, sau khi một trăm người phía trước đều đổ ba lượt xí ngầu, cuối cùng
cũng tới lượt đi của họ.
Trước mắt Trần Nhạc Nhạc xuất hiện một
viên xí ngầu ảo. Cô thực hiện động tác thảy nó tới trước, xí ngầu lăn lăn vài
cái rồi dừng ở ô số sáu!
Trần Nhạc Nhạc hứng khởi nhảy sáu ô,
sau đó nhận được một thẻ triệu hồi trên ô đó. Có thể triệu hồi Ma Ngủ. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Trần Nhạc Nhạc đổ xí ngầu lần hai, lần
này là năm. Cô đi bốn ô thì phát hiện trong ô thứ năm có một con quỷ nhỏ đang
ngồi xổm ở đó, nó giương nanh múa vuốt như muốn ăn tươi cô vậy. Nó trông thật đến
nỗi cô phải run sợ. Trần Nhạc Nhạc lấy thẻ triệu hồi ra, một yêu quái ôm gối xuất
hiện. Không cần Trần Nhạc Nhạc lên tiếng, Ma Ngủ đã đưa con quỷ nhỏ kia vào giấc
ngủ. Trần Nhạc Nhạc bước vô ô của tiểu quỷ, tiểu quỷ biến thành một tấm thẻ triệu
hồi thuộc về Trần Nhạc Nhạc.
Trần Nhạc Nhạc phấn khích vô cùng, cô
không kìm được nhìn qua bên cạnh, kế đó khóe miệng giật giật. Dường như, vận
may của người bạn đồng hành cô mới quen có hơi kỳ dị.
Trong lần đổ xí ngầu đầu tiên, Trần
Quang được một điểm, trên ô đó chỉ có một thanh linh kiếm sơ cấp. Trần Quang cầm
lấy linh kiếm rồi đổ xí ngầu lần hai, vẫn là một điểm! Lần này hắn ta có được kỹ
năng gọi sấm sét. Lần ba, vẫn một điểm, được thẻ thế thân, lần thứ tư…
Khi Trần Nhạc Nhạc đến đoạn giữa của
tấm bản đồ khổng lồ, thăng cấp thành tu sĩ kỳ Kim Đan thì Trần Quang ôm một đống
thẻ chỉ mới Trúc Cơ.[51]
[51] Các cấp bậc
tu tiên chia thành 9 bậc: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần
– Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp; cũng có tác giả thay đổi một chút
các bậc, thay hai bậc Hóa Thần, Luyện Hư bằng Phân Thần
Trần Nhạc Nhạc không khỏi bật cười.
Toàn bản đồ khổng lồ của Đại Phú Ông Tu tiên cũng tràn ngập tiếng cười nói rôm
rả. Mặc dù có người chơi cực kỳ xui xẻo mới đi ba lượt đã bị đại quỷ phế tu vi
đuổi ra ngoài nhưng dù bị đá ra thì những người xui xẻo đó vẫn nhoài người bên
lan can của bản đồ, háo hức trông mong nhìn phía trước, chờ người đầu tiên thành
tiên. Mà lúc này, ở phía trước nhất của bản đồ, có năm người gần Đăng Tiên Đài màu
xanh ngọc lam nhất, bọn họ cách đó chỉ còn một lần ném xí ngầu, tức là chỉ cần
đổ xí ngầu một lần nữa thôi, nếu đúng điểm thì họ chính là người đầu tiên thành
tiên! Cả bọn hiện giờ đều trông trâu bò vô cùng, một người trong đó còn cưỡi
trên Bạch Hổ ảo kìa! Người nọ vừa tự sướng vừa la hét phấn khích, mặt mày bốn
người khác cũng đỏ au vì hào hứng, đều đang cầm di động chụp hình, quay phim
lia lịa.
Lúc này, Trần Nhạc Nhạc tinh tường
nhìn thấy một thanh niên cách Đăng Tiên Đài hai lần đổ xí ngầu ở phía sau năm
người họ bỗng lấy ra một tấm thẻ màu xanh lam, sau đó nở nụ cười hèn hạ. Trần
Nhạc Nhạc tức khắc lấy thẻ thế thân ra, sau đó tất cả người chơi và người xem ở
đây đều tận mắt chứng kiến một lần ‘nước nhấn chìm thế giới’. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
【 Tích! Trương Đại Long sử dụng thẻ Thủy
thần, nhấn chìm thế giới. Loại tám mươi hai người 】 .
Mọi người: “…”. Chời đất quỷ thần thiên
địa hột vịt lộn ơi, chơi dị được luôn!!
Trần Nhạc Nhạc: “May mà mình phản ứng
nhanh”.
****************
Chương 22:
Do Trương Đại Long dùng thẻ Thủy Thần
nhấn chìm thế giới, cũng chính là toàn bản đồ, thế nên tất cả những ai không
phòng bị và không có đồ bảo hộ hữu hiệu đều game over. Gần như một nửa số người
trên bản đồ đều chết đuối, mà năm người chơi gần Đăng Tiên Đài nhất cũng đau đớn
bị loại mất bốn người.
Trương Đại Long ngửa gương mặt trẻ
con trông có phần vô hại của mình lên trời, cười ha hả. Làm không ít người bị
loại hận không thể xông lên đánh gã một trận nhừ tử!
Trên bản đồ khổng lồ lúc này chỉ còn
lại mười mấy người. Trừ Trần Nhạc Nhạc và mấy người có lòng cảnh giác cao đã lập
tức phản ứng ngay khi Trương Đại Long lấy thẻ ra thì có chín người, tính cả Trần
Quang, đều sống sót trong tình trạng mông lung, ngu người. Trần Nhạc Nhạc nhìn
Trần Quang rồi cười, thậm chí còn có tâm trạng gọi hắn ta.
“Sao anh sống được thế?”. Lúc cô vừa
quay đầu thì rõ ràng đâu thấy người này nhúc nhích.
Trần Quang ‘hử’ một tiếng rồi đẩy
kính mắt: “… Tôi có nhiều thẻ lắm, cầm không hết nên đã dùng thẻ Hộ thân có tác
dụng trong thời gian ngắn, có thể phòng tránh tất cả bất trắc”.
Trần Nhạc Nhạc khô lời, ở một khía cạnh
nào đó thì vận may của anh chàng này cũng khá là nghịch thiên đấy. [52]
[52] nghịch thiên:
trái với đạo Trời, ở đây ý nói bạn Quang may mắn đến vô lí
Trương Đại Long dùng thẻ xong đương nhiên rất
vui vẻ. Bây giờ trừ gã ra thì phía trước chỉ còn một người. Chỉ cần lượt kế “xử”
tên đó… Trương Đại Long còn đang suy nghĩ, chợt thấy người kia quay lại, giơ
ngón giữa với gã rồi lấy ra một tấm thẻ màu đen. Trương Đại Long tức thì thấy
không ổn, cái thẻ này nom có vẻ cực kỳ trâu bò. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Sau đó, toàn trận lại vang lên tiếng
nhắc nhở.
【 Tích. Lưu Mãng sử dụng thẻ Ma Vương.
Một phút nữa, Đại Ma Vương sẽ tấn công toàn bộ người tu tiên trên bản đồ. Mời
các vị chuẩn bị sẵn sàng 】 .
Trương Đại Long: “Phắc! Có cần phải
ác vậy không?!”.
Trần Nhạc Nhạc: “Đừng vậy chứ! Tui mới
dùng một thẻ rồi, lượt này không được đi!!”.
Du khách 1: “… Người anh em, cậu cũng
sắp thành tiên rồi, hà tất phải mời Ma Vương chớ! Tụi này còn đi chưa được nửa
đường này!”.
Du khách 2: “Tui đi được nhưng hồi
nãy đã dùng hết bảo bối để lên Nguyên Anh rồiiiii! Sao bây giờ?”.
Trần Quang: “… Ể. Mình nhớ hình
như…”. Trần Quang cấp tốc tìm ra một tấm thẻ năm màu rực rỡ trong đống thẻ của
mình, chợt thấy hơi lo lắng, không biết có tác dụng không.
Trần Quang mới lấy thẻ ra, Trần Nhạc
Nhạc, Trương Đại Long bên kia và tất cả người chơi khác đã bị Đại Ma Vương chém
chết như thái rau, Trần Nhạc Nhạc tức tối dậm chân, Trương Đại Long cũng đau
lòng hết sức, gã chỉ còn hai lượt nữa thôi! Tất cả mọi người đều nghiến răng
nghiến lợi bước tới cạnh rào bảo hộ, chuẩn bị nhìn Lưu Mãng kia thăng thành
tiên. Kế đó, Trần Nhạc Nhạc bỗng nhìn thấy Trần Quang.
“Ớ! Trần Quang anh còn sống à! Mau
tìm bảo bối đi, Đại Ma Vương sắp tới rồi kìa!”. Trần Nhạc Nhạc hét lên với Trần
Quang, người duy nhất còn lại, Trần Quang mỉm cười với cô.
Ngay giây phút móng vuốt của Đại Ma
Vương sắp chạm tới Trần Quang, tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên.
【 Tích. Trần Quang sử dụng thẻ Công
viên giải trí Sơn Hải, Đại Ma Vương bị bắt về công viên giải trí 】 .
Trần Nhạc Nhạc: “…”. Được luôn?!
Lưu Mãng: “… Đậu má vậy cũng được hả!
Đừng lừa tôi! Đại Ma Vương của tôi là thẻ năm sao cấp cao nhất! Thẻ Công viên
giải trí đó của anh cấp bao nhiêu?!”.
Trần Quang khụ một tiếng: “Trên thẻ
không hiện sao, chỉ có một vương miện xanh lam. Ừm, thật ra bây giờ tôi mới
Trúc Cơ thôi, cậu cũng Đại Thừa rồi, chỉ một lượt nữa là cậu tới mà đúng không?
Đừng để ý đến tôi”. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
Lưu Mãng căm tức nhìn chòng chọc vào Trần
Quang, gã ta cảm thấy mình bây giờ y như boss lớn sắp bị một tên thất bại phản
kích vậy! Hít sâu một hơi, Lưu Mãng thầm quyết định, gã ta nhất định phải đổ ra
con bốn điểm!!
Mọi người đều cực kỳ hồi hộp đứng
hóng hớt, đa phần đều cho rằng người thành tiên đầu tiên là Lưu Mãng, dù sao gã
ta cũng chỉ còn bốn ô nữa thôi, mà Trần Quang tuy có vẻ lợi hại nhưng tu vi của
hắn ta quá kém, hẳn sẽ là người thứ hai thuận lợi thành tiên.
Sau đó, mọi người đứng xem thấy Lưu
Mãng đổ liên tiếp bốn lần đều trượt, không dư thì thiếu. Còn Trần Quang cứ như được
thần may mắn vận vào người, cũng trong bốn lượt mà thăng lên Kim Đan, Nguyên
Anh, Phân Thần.
Bây giờ Trần Quang và Lưu Mãng chỉ
cách nhau ba, bốn lượt, Trần Nhạc Nhạc kích động cực kỳ, còn mặt mày Lưu Mãng đã
tái mét.
“Ha ha ha ha, phản kích đê!”. Trương
Đại Long trên khán đài cười sang sảng. Lưu Mãng khóc trong lòng nhiều chút, chuẩn
bị ném, lần này gã ta cần phải đổ được một điểm. Nhìn Đăng Tiên Đài gần trong
gang tấc, Lưu Mãng… Lưu Mãng đột nhiên tát mình trước mặt mọi người.
“Hể? Vụ gì vậy?”.
“Bị ngu rồi à?”.
Sau đó mọi người chỉ thấy Lưu Mãng
rút ra một tấm thẻ đỏ.
【 Tích. Lưu Mãng sử dụng thẻ Tích điểm.
Điểm số sẽ cố định ở mức tối thiểu trong ba lượt 】 .
Thẻ này vừa xuất hiện, phần lớn người
đứng xem đều kêu la, có người reo hò, cũng có người u sầu. Trương Đại Long và
Trần Nhạc Nhạc không được thấy cảnh Trần Quang phản kích, mà lúc này đã có lượt
khách mới xếp hàng vào bản đồ.
Cuối cùng, Lưu Mãng quả nhiên tung được
một điểm, sau đó mặt mày hồng hào vui vẻ bước lên Đăng Tiên Đài. Ngay khi gã ta
bước lên đó, cả bản đồ bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng rực, vô số cánh hoa từ
không trung rơi xuống, sau đó một tiên nữ ảo xuất hiện giữa không trung, tay điểm
nhẹ lên đầu Lưu Mãng. Lưu Mãng tức thì cảm thấy mình cực kỳ mạnh, còn có xúc động
muốn bay lên! (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
Gã ta bước tới trước vài bước, vậy mà
bay lên được thật!
【 Người chơi thành tiên thành công được
tặng ba phút phi hành bằng cánh ảo, chúc quý khách chơi vui vẻ 】 . Âm thanh điện tử thoáng dừng vài
giây rồi tiếp tục: 【 Hãy
đánh giá tốt khi rời khỏi công viên nha, moah! 】 .
Mọi người ngưỡng mộ nhìn Lưu Mãng bay
lượn tung hoành trong không trung. Trần Quang cũng nhanh chóng thành người thứ
hai thành tiên và trải nghiệm cảm giác bay lượn. Lúc này hắn ta đã cười đến mất
hình tượng, cầm di động chụp khắp nơi, miệng hào hứng hô to. Trần Nhạc Nhạc ở
dưới nhìn mà hâm mộ, ghen tị không thôi! Nếu, nếu không phải sợ không đủ thời
gian, cô nhất định sẽ chơi lại lần nữaaaa!!
Khi Đại Phú Ông Tu tiên kết thúc
không bao lâu thì bản đồ bên cạnh cũng vang lên khúc nhạc đăng cơ đế vương cực
kỳ hào hùng. Mọi người đều vội nhòm sang bên đó, sau đó phát hiện, người đầu
tiên thành công hoàn thành Đại Phú Ông Trở thành đế vương, Hoàng đế đầu tiên của
công viên giải trí, hóa, hóa ra là một cô gái!!
“Trời má! Cô gái đó thành nữ vương? Cổ
vừa lật đổ toàn bộ đàn ông con trai bên đó à? Có ai biết đã xảy ra chuyện gì
không?”, một du khách nam ngơ ngác hỏi.
Một du khách đã xem hết cả quá trình
bên kia nhanh chóng chạy tới kể: “Đó là một cô nàng siêu siêu gian trá, tàn ác,
sức mạnh bùng nổ!”.
“Chuyện sao vậy? Nói mau!”.
“Cái trò Đại Phú Ông Trở thành đế
vương này, nam thì nhất định sẽ đi con đường làm quan, dù là quan văn hay võ tướng,
cuối cùng đều có thể ‘giành ngôi’. Mà nữ thì có thêm lựa chọn là vào ‘Hậu
cung’, cuối cùng ‘buông rèm nhiếp chính’ [53] hoặc ‘giành ngôi’. Nếu
giữa chừng thành hoàng tử, hoàng nữ [54] thì phải đề phòng có
văn thần võ tướng cướp ngôi. Nói chung là có rất nhiều hướng đi, cậu sẽ không
bao giờ biết được liệu mình có đột ngột từ ‘tranh giành’ chuyển thành ‘phòng thủ’
hay không”.
[53] Trong chế độ
phong kiến ngày xưa, thuật ngữ “nhiếp chính” dùng để chỉ người thay thế nhà vua
cai trị, điều hành đất nước khi vua không đủ khả năng. ‘Buông rèm nhiếp chính’ ám
chỉ việc phụ nữ tham dự triều chính, thường là Thái hậu hoặc Hoàng hậu. Buông
rèm có nghĩa là thả rèm che dấu, không lộ diện, vì không người nam nào trừ chồng
(tức Hoàng đế) có thể tùy tiện nhìn mặt các bà, thậm chí là Hoàng tử do mình
sinh ra cũng có nghi kị.
[54] Hoàng nữ hoặc
Vương nữ là danh từ để xưng gọi của con gái Hoàng đế nói chúng, khác với tước
hiệu được phong là Công chúa hoặc Quận chúa.
“Rồi, rồi, khỏi phải giới thiệu cái
đó, nói về nữ vương đi!”.
“À, ban đầu nữ vương chọn con đường
võ tướng…”.
Các du khách đang hóng hớt: Á đù, men
lì dữ.
“Sau đó nữ vương đi được nửa đường
thì thành thống lĩnh ngự lâm quân”, vị khách nọ nói tiếp. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Khi mọi người cho rằng đây là lịch sử
giành ngôi của một võ tướng thì du khách đang giới thiệu nọ bỗng chà mặt: “Sau
đó cổ bị Nhị hoàng tử trêu ghẹo, cái tên đóng vai Nhị hoàng tử vốn định giết cô
nàng, kết quả, cô ta dùng thẻ Thành thân, trở thành Nhị hoàng tử phi. Hai người
họ liên minh vừa tấn công vừa phòng thủ, xử các người chơi khác liền một mạch,
cuối cùng trên bản đồ chỉ còn lại hai tướng quân, ba Tể tướng và hai vị Nhị,
Tam hoàng tử. Tam hoàng tử không tìm được hoàng tử phi để liên minh, bị Nhị
hoàng tử phi, cũng tức là nữ vương đại nhân dùng thẻ ‘Âm mưu nơi nội trạch’ [55]
hạ độc chết! Đó là thẻ chỉ có nữ giới vào hậu cung dùng được…”.
[55] Nội trạch [内宅]: nhà trong, chỉ nơi ở của phụ nữ trong
nhà thời phong kiến
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”.
“Kế tiếp, nữ vương đại nhân dùng
chính thẻ đó tiêu diệt hai tướng quân và một Tể tướng”.
Chúng du khách: Nhà cửa không yên
đúng là đáng sợ! Tướng quân và Tể tướng đều vì thế mà bay màu!
“Thế không có cách nào đáp trả sao?”.
“Có chứ, có chứ. Hai vị Tể tướng còn
sống đều dùng thẻ ‘Độc thân’, họ không thành
thân thì tất nhiên nội trạch không có đấu đá, nên thẻ ‘Âm mưu nơi nội trạch’
không có tác dụng”.
Chúng du khách: … Ra là ế còn có lợi
vậy hả?!
“Nhưng Nhị hoàng tử lại dùng thẻ
‘Quân khiến bề tôi chết, bề tôi không thể không chết’ [56], du khách
nọ đảo mắt khinh thường: “Tuy lúc đấy Nhị hoàng tử chưa phải Hoàng đế nhưng vợ
cậu ta đã giết hai tướng quân và một Tể tướng, gom được thế lực của bọn họ vào
tay nên rất có quyền thế, hai Tể tướng còn lại không thể dùng ‘quyền mưu’ để
giành ngôi được. Cuối cùng, một vị Tể tướng dùng ‘mĩ nhân kế’”.
[56] Quân yếu thần
tử, thần bất đắc bất tử [君要臣死, 臣不得不死]: xuất hiện trong các hí khúc, tiểu thuyết đời Minh, Thanh,
được cho là tục ngữ lưu hành trong dân gian, liên quan đến sự đề cao chuyên chế
hoàng quyền hai đời Minh, Thanh, thẩm thấu tư tưởng ngu trung. [Nguồn: chuonghung.com]
Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang cũng ở
bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.
“Chậc, Nhị hoàng tử xui xẻo rồi nhỉ?”.
“Đúng, đúng, Nhị hoàng tử bị mĩ nhân
hạ độc”.
Trần Nhạc Nhạc nghe thế thì nhướng
mày, nói chắc nịch: “Nhị hoàng tử phi không giúp anh ta”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Du khách đang kể nọ cảnh giác ngó Trần
Nhạc Nhạc: “Đúng là vậy, nếu Nhị hoàng tử phi ra tay thì có thể dùng thẻ ‘Chính
thê’ [57]
để giết mĩ nhân kia, nhưng cô ta lại không ra tay. Đến khi Nhị hoàng tử chết rồi,
cổ mới xử tử mĩ nhân kia”.
[57] chính thê [正妻]: cách gọi người vợ cả trong gia đình thời
phong kiến, lớn nhất nhà (chỉ sau mẹ chồng) và có địa vị độc tôn.
“Vậy chỉ còn lại Nhị hoàng tử phi và
hai Tể tướng? Có vẻ phần thắng của Tể tướng cao hơn chút?”.
Du khách nọ tỏ vẻ cao thâm: “Cậu
không hiểu rồi, phụ nữ thật sự là một sinh vật rất đáng sợ!”.
“Nhị hoàng tử phi trực tiếp sử dụng
thẻ ‘Hoàng tự’ [58]. Cô ta có huyết mạch hoàng gia nên vào thế
không thể bị đánh bại. Tiếp đó, đừng quên cổ có xuất thân là võ tướng, lập tức
dùng thẻ ‘Xét nhà’ để lính canh tịch thu nhà của một Tể tướng. Cuối cùng chỉ
còn lại một Tể tướng đúng không? Mọi người đều tưởng hai người sẽ tranh đấu quyết
liệt, ngang tài ngang sức. Ai dè! Nữ vương đại nhân dùng thẻ ‘Tuổi thọ’! Cứ mỗi
lượt thì tuổi thọ của Tể tướng sẽ tăng hai năm, những người khác vẫn chỉ một
năm, hiểu rồi ha?”.
[58] Hoàng tự [皇嗣]: cách gọi người kế thừa ngôi vua.
Mọi người gật đầu với vẻ nghiêm trọng.
Đã hiểu, nữ vương trực tiếp dồn Tể tướng vào đường chết, sau đó con trai cô ta
mới vừa chào đời, ấu đế bất lực, cô nàng liền đăng cơ.
Trần Quang nghe thế thì thở hắt ra:
“Đắc tội ai cũng không thể đắc tội phụ nữ được!”. Những du khách nam khác đều gật
gù đồng ý, sau đó mọi người nhìn nhau cười phá lên. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Khỏi phải nói, mà trò này cũng vui lắm
nè!”.
******************
Chương 23:
Các du khách cùng thảo luận về trò Đại
Phú Ông đời thật xong, tất cả đều cực kỳ háo hức, nóng lòng muốn thử chơi các
trò khác.
Hiện giờ, Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc
đã quen thân, cùng bàn luận tiếp theo thử trò đu quay, trốn tìm thì tạm thời
không chơi, trò đó trẻ con thích chơi hơn. Sau đó nhanh chóng đến khu Tương lai
giả tưởng, trò Đại chiến vũ trụ và Thám hiểm vũ trụ, Thám hiểm thế giới nghe có
vẻ rất hoành tráng, còn có lịch sử tiến hóa của Trái Đất mà Trần Nhạc Nhạc đặc
biệt muốn trải nghiệm. Vì thế, cả hai mau chân chạy tới khu xếp hàng trò đu
quay.
Bọn họ xếp hàng một lúc thì sắc mặt dần
thay đổi.
Trần Nhạc Nhạc càng lúc càng hào hứng,
còn Trần Quang thì dần tái mét.
“A a a a! Cho tui xuống, cho tui xuống!”.
“Má ơi! Chóng, chóng, chóng mặt
quá!”.
“Oa ha ha ha ha ha đã quá! Ưm, ọe!”.
Gần như toàn bộ khách chơi đu quay đều
sẽ phát ra bộ ba âm thanh thế này — đầu tiên là ha ha ha, rồi a a a, cuối cùng
sau khi xuống là ọe ọe ọe. Nhưng dù vậy, chiếc đu quay hoa lệ quay vòng tròn vẫn
khiến rất nhiều người cắn răng nhất quyết muốn chơi. Trần Quang đấu tranh tâm
lí dữ dội, ngay khi định nói với Trần Nhạc Nhạc mình sẽ không tham gia, từ phía
sau hắn ta chợt truyền đến giọng nói dịu dàng, êm tai, từ tính khó tả. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Chà, cậu định từ bỏ sao? Trò đu quay
này vui lắm đấy, cậu không chơi với bạn gái mình à?”.
Ngay giây phút nghe thấy âm thanh
này, Trần Quang thấy toàn thân mình như tê rần. Rõ ràng chỉ là một giọng nam
nhưng không hiểu sao lại khiến hắn ta thấy cực kỳ đáng sợ. Hắn ta tức thì quay
đầu lại, một gương mặt đẹp trai đến độ người và thần đều oán trách xuất hiện
trước mặt hắn ta, Trần Quang lập tức lui lại ba bước.
“Anh, anh là ai?”. Sao người này lại im
lìm xuất hiện đằng sau hắn ta vậy? Hơn nữa, khuôn mặt này quá nguy hiểm, tuyệt
đối không thể để Trần Nhạc Nhạc thấy được!
Thế nhưng thực tế luôn vô cùng tàn khốc.
Trần Nhạc Nhạc nghe tiếng Trần Quang thì liền nhìn sang, sau đó khiếp sợ hít
sâu một hơi. Mặc dù Nguyên đại thần đã điều chỉnh mặt mình xuống mức vô hại với
người thường nhưng lực sát thương của sắc đẹp này vẫn khá là đáng sợ.
“… Chúa ơi!”. Trần Nhạc Nhạc kinh ngạc
hô lên, còn bác sĩ Trần Quang đã vô cùng đắng lòng. “Chào, chào, chào anh?”.
Du Nhạc Nguyên gật nhẹ đầu nhìn cô,
trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm: “Đây là lần đầu tôi đến công viên giải
trí, không có bạn, tôi có thể đi chơi cùng hai người không?”.
Trần Quang cao to, giàu có, đẹp trai
lúc này không chỉ đắng lòng nữa mà muốn giết người luôn rồi! Nhưng hắn ta còn
chưa kịp từ chối, Trần Nhạc Nhạc đã gật đầu đồng ý.
“Được chứ, được chứ. Công viên giải
trí mà, nhiều người mới vui!”.
Những người xếp hàng quanh trò Đu
quay lúc này đều vô cùng khiếp sợ, họ chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy!
Các cô gái đều hận không thể chạy tới nói sẽ chơi cùng y, mà các khách nam thì
dứt khoát quyết định phải tránh xa người này ra. Bộ không thấy sau khi người
này xuất hiện, anh chàng đeo kính trông cũng bảnh trai kia đã biến thành người
qua đường sao! Bọn họ mà qua đó thì sẽ thành cái gì? Cặn bã hả? Đâu có ngu!
Du Nhạc Nguyên cứ vậy dễ dàng gia nhập
vào nhóm của Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang.
Lúc này, đã đến lượt chơi của bọn họ.
Ba người mỗi người một dây, không biết có phải ảo giác không mà Trần Quang cứ
thấy vẻ mặt cậu nhân viên phụ trách vận hành vốn luôn lạnh tanh dường như lập tức
trở nên cực kỳ kích động.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Trần Quang không hề sai. Khi người khác cần phải lấy đà hai phút mới đẩy lên đến đỉnh điểm, còn ba người họ chỉ cần một phút đã bắt đầu quay tròn thì nội tâm Trần Quang sụp đổ! Lúc này đây hắn ta cực kỳ muốn gào thét, mấy người đừng vì người ta đẹp trai mà hại người vậy chứ! (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Trong truyện
tác giả không tả rõ nên lúc trước không rõ loại đu quay nào, đến đây thì có vẻ
như đề cập đến loại này :v
“A a a a a a!”. Hắn ta chết mất, chết
mất thôi! Hắn ta thề cả đời này sẽ không bao giờ chơi đu quay nữa!
Trần Nhạc Nhạc bên cạnh và những người
khác đều phấn khích thét lên. Thế nhưng trong cảnh tượng hài hòa như vậy, khách
chờ bên dưới bỗng phát hiện có một người lạc quẻ.
“… Á đù, anh ta hình như nãy giờ
không hề la”.
“Còn thảnh thơi ngắm Đại Phú Ông phía
đối diện kìa!!”.
“Tố chất tâm lý trâu bò vậy!”.
“Nói không chừng là sợ ngất thì
sao?”.
Năm phút sau, sau khi đu quay dừng lại,
chín người khác đều lảo đảo bước xuống, rồi bổ nhào hoặc đỡ cột, còn anh chàng
đẹp trai kia lại thản nhiên bước xuống, thậm chí bước chân chẳng hề chao đảo tí
nào. Nhân viên vận hành đu quay nhanh chóng đến gần y, hỏi.
“Ông, á, quý khách, ngài thấy trò này
thế nào?”.
Du Nhạc Nguyên ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
“Không tệ, cảnh đẹp lắm”.
Nhân viên vui vẻ rời đi, mà đám đông
xung quanh thì phát điên. A, tin sốt dẻo, đi chơi công viên giải trí lại moi ra
được một tên quái đản này!
Trần Nhạc Nhạc lúc này đã gần như hồi
phục nhưng mặt mày Trần Quang lại vẫn tái nhợt. Du Nhạc Nguyên nhìn bộ dáng của
hắn ta, bỗng nói với Trần Nhạc Nhạc trông hơi lo lắng bên cạnh: “Cô đến chỗ máy
hình ấm trà rót một cốc nước cho cậu ta đi, uống vào sẽ tốt lên”. Nói đoạn, Du
Nhạc Nguyên lại bước tới chỗ nhân viên: “Giờ cho người đi tìm lão Bồ [59],
bảo ông ta chuẩn bị ít nước nho cho khách của các cậu. Không thì bị nôn bẩn mất”.
[59] Nho trong tiếng
Trung là bồ đào [葡萄]
nên anh Nguyên gọi là lão Bồ
Các du khách vốn nghĩ sao người này
có thể ra yêu cầu với bên công viên vì mọi người, kết quả câu chốt lại là vì sợ
bẩn? Muốn oánh nhau à?! Nhưng khi thấy nhân viên cho người tìm lão Bồ nào đó thật,
không quá mười phút đã mang đến một thùng nước nho lớn, mà vài vị khách vốn dĩ
choáng váng muốn nôn nhưng sau khi uống nước nho thì lập tức hăng máu tỏ vẻ có
thể quất tới ba trăm hiệp nữa, toàn bộ du khách khác đều: ⊙0⊙!. Ngay tức khắc, mắt ai nấy đều sáng
rực nhìn chằm chằm thùng nước nho kia, nhưng khiến mọi người buồn rầu là nước
nho này chỉ dành cho khách thật sự buồn nôn uống, những khách khác dù có vờ ngã
xuống đất cũng bị nhân viên lạnh lùng làm lơ.
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc hơi ngạc
nhiên nhìn Du Nhạc Nguyên, bấy giờ những khách khác có thể không nhận ra nhưng
hai người họ lại tinh ý phát hiện người này có gì đó khác biệt. Cả hai đều hơi
nghi ngờ nhưng Du Nhạc Nguyên đã đi tới, nở nụ cười dịu dàng chói mù mắt người
ta: “Giờ đi đâu chơi?”. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
“A, đến khu Tương lai giả tưởng”.
Du Nhạc Nguyên gật đầu: “Nghe nói Đại
chiến vũ trụ vui lắm, hai người có định chơi không?”.
Trần Nhạc Nhạc dằn xuống hoài nghi
trong lòng, tới công viên giải trí là để vui mà, dù anh ta có thật sự là nhân
viên của công viên cũng chẳng sao: “Có, có, tôi định chơi Đại chiến vũ trụ trước,
sau đó trải nghiệm lịch sử tiến hóa của Trái Đất phiên bản thực”.
Du Nhạc Nguyên híp mắt cười: “Vậy tôi
cũng theo hai người”.
Trần Nhạc Nhạc nhìn nhìn Trần Quang rồi
gật đầu: “Được thôi”.
Khi cả nhóm từ khu Thần thoại Hoa Quốc
đến phố phục sức Hoa Quốc, Trần Nhạc Nhạc lập tức lên cơn cuồng mua sắm! Thấy
vô vàn sa y, Hán phục [60] và cả trang phục
tiên nữ lộng lẫy, Trần Nhạc Nhạc ngay tức khắc lấy ví ra mua mua mua. Trần
Quang và Du Nhạc Nguyên cũng học theo mua một bộ trường sam. [61]
[60] Sa y [纱衣]: loại trang phục, quần áo được làm từ loại
lụa mỏng, xuyên thấu, thường được dùng để phủ ở ngoài cùng hoặc làm thành dải lụa
dài choàng trên vai hoặc cánh tay.
Hán phục là cách
gọi chung của trang phục Trung Quốc cổ đại.
[61] Trường sam [长衫]: trang phục áo dài truyền thống của nam giới.
Sa y
Trường sam
Hán phục
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc ra trước.
Hai người đều khá ưa nhìn, khí chất cũng không tệ, sau khi thay một bộ cổ trang
thì chẳng khác nào đôi trai tài gái sắc, kéo tới không ít sự tán thưởng của du
khách xung quanh. Điều khiến Trần Quang ngầm thấy vui vẻ là cạnh bọn họ vốn có
một đôi đang chụp ảnh nhưng sau khi cặp đôi đó nhìn thấy hắn ta và Trần Nhạc Nhạc
thì lẳng lặng rời đi!
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc liếc
nhìn nhau, sau đó bật cười.
“Úi chà, hai cô cậu này đẹp thật, nếu
Manh Manh nhà ta cũng tìm được một cậu như vậy thì tốt quá!”.
Một bác gái đến chơi cùng con gái
nhìn thấy hai người họ thì không kìm được mà bắt đầu kể lể về con gái mình, con
gái bà ở phía sau chán nản trợn mắt, đang định kéo mẹ mình đi thì chuông nhỏ
treo trước cửa tiệm quần áo cổ trang bỗng khẽ kêu đinh đang. Bức màn dày được
vén lên, từ bên trong bước ra một người đàn ông mặc trường sam xanh nước biển với
tà chéo, ống tay rộng, mái tóc đen dài của y được cột lại ở phía sau, chân mày
lưỡi kiếm, đôi mắt sâu thẳm, vô thức xoay cây quạt trong tay, khóe môi nhẹ
nhàng nở nụ cười. Khi y bước tới trước một bước, dường như không khí xung quanh
cũng lưu động vì y.
Tiên giáng trần!
Đây là từ đầu tiên Trần Nhạc Nhạc
nghĩ đến khi nhìn thấy người này, bây giờ cô cảm thấy mình thật sự không thể mở
mắt vì chói lóa. Đừng nói là cô nàng, những người có sức chống cự kém trước sắc
đẹp cũng đã ngu người, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng khả
nghi! Người phá vỡ cảnh tượng an tĩnh này chính là bác gái ồn ào kia. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Chu choa mạ ơi! Cậu này đẹp trai quá
nhỉ! Cậu có bạn gái chưa? Cậu thấy con bé nhà tôi thế nào?!”.
Con gái bà lại sắp khóc tới nơi. Tuy
cô ấy cũng ngẩn ngơ trước sắc đẹp của người ta nhưng người này không hợp lấy
làm chồng đâu! Thấy chồng còn đẹp hơn cả mình, có cô nào chịu được chứ! Cuối
cùng bác gái bị cô con gái nhà bà kéo đi.
Mà Du Nhạc Nguyên thì tỏ vẻ vô tội
nhún vai, đi về phía khu Tương lai giả tưởng.
Lúc trước cũng nói rồi, toàn bộ đường
đi của khu Tương lai giả tưởng đều là ván ánh sáng, khi bước lên trông tràn ngập
hơi thở hiện đại hóa! Nhưng mà, nếu một đám người mặc đồ cổ trang đi trên con
đường như vậy thì sẽ cho người ta cảm giác cực kỳ, cực kỳ đặc biệt. Nói thế nào
nhỉ? Chính là…
“Xin chào, chào các đồng chí! Đây là buổi
phát sóng trực tiếp đầu tiên về công viên giải trí Sơn Hải của ‘Trai chán sống
thích chơi streaming nhất’! Chủ blog vừa mới từ khu Thần thoại Hoa Quốc ra, vui
ngất trời luôn đó! Chủ blog vốn còn đang đắm chìm trong thế giới tiên cảnh, còn
muốn chơi Đại Phú Ông và nhà ma thêm mười tám lần, tới lúc vào khu Tương lai giả
tưởng thì chết máy luôn! Không nói nhiều, mọi người nhìn đi! Thấy con đường
siêu ngầu này không! Rồi cả khu mô phỏng có máy bay, phi thuyền có thể vào lái
được luôn này!! Lại nhìn — hớ?!”.
Di động thông minh có cánh nhỏ của ‘Trai
chán sống’ vừa khéo quay được ba người Du Nhạc Nguyên, Trần Quang, Trần Nhạc Nhạc
đang đi tới, sau đó chủ blog vốn đang kích động khó tả, lớn giọng la hét đến khản
cả giọng bỗng im bặt.
Do công viên giải trí Sơn Hải quá
vui, chỉ trong nửa ngày, đủ kiểu hình ảnh, video về Sơn Hải đã được chia sẻ đầy
trên Weibo, mà các cư dân mạng ở ngoài vào kênh live stream của ‘Trai chán sống
thích chơi streaming nhất’ ngắm khu vui chơi cũng nín lặng theo chủ blog.
Cứ im lìm nhìn nhau như vậy chừng mấy
phút, Du Nhạc Nguyên đại thần thấy hơi khó chịu, cau mày lại: “Gì đây? Cậu muốn
chặn đường cướp bóc à?”.
‘Trai chán sống’ hít sâu một hơi,
cùng lúc đó, kênh live stream của cậu ta cũng hoàn toàn nổ tung. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“A a a a a a a a!!!”.
“Mù mắt rồi ——!!”.
“Ai vậy, ai vậy, ai vậy?!”.
“Trong khu vui chơi sao lại xuất hiện
tiên nhân! Mami ơi con sẽ không bao giờ trái lời mẹ nữa! Không thì bây giờ con
đã được ngắm nam thần rồi!!”.
“Nói chuyện cũng đẹp trai! Nam thần ới,
anh còn thiếu ăn cướp không?! Cái kiểu vừa quỳ vừa hát Chinh phục cho anh á!!”.
[62]
[62] Nguyên văn
là [跪下唱征服]
quỳ xuống hát chinh phục, 【
Chinh phục 】
là bài hát nổi tiếng của ca sĩ Na Anh, trong đoạn điệp khúc có câu [就这样被你征服,切断了所有的后路]: tôi cứ thế bị bạn đánh bại, bị cắt mọi
đường lui, một kiểu nói đùa, ý nói kẻ thù chịu thua, khâm phục sự mạnh mẽ, kiên
cường của đối phương.
Bonus cái vid nà:
*******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét