Edit: Du
Beta: Carly
Chương 4: Tài sản nhà Weasley
Kiếp
trước Ron rất giàu, đó là sự thật. Nhưng lúc xuyên qua cậu chẳng thể nào mang
tiền theo được. Khi xuyên đến rồi, cậu không đòi hỏi có thật nhiều Galleon đếm
mãi không hết, cũng không có ý định kiếm tiền làm giàu.
Cậu
mới đến đây có mấy tháng cũng không có khả năng kiếm được nhiều tiền cho nhà
Weasley khi vẫn đang trong giai đoạn khám phá thế giới được. Thế mà bây giờ,
Ron nói chắc nịch rằng rất giàu, là nhà Weasley thật sự giàu.
Đúng
là chuyện cười của thế giới phù thủy. Nhà Weasley cũng rất nổi danh trong thế
giới phù thủy giống nhà Malfoy. Một bên nổi tiếng vì sự thuần huyết, giàu có và
địa vị cao quý; bên còn lại thì nổi tiếng vì cũng thuần huyết nhưng nghèo túng
và đông con.
“Ron?”.
Người trẻ tuổi thì luôn phản ứng lại nhanh hơn, anh cả Bill đại diện cho ba mẹ,
bác họ, bác gái, em trai, em gái vẫn còn đang ngu người, hỏi, “Em nói là... gia
đình chúng ta... giàu hả?”.
“Vâng”.
Ron rất hài lòng với vẻ kinh ngạc của mọi người. Khi cậu đang tìm cách thay đổi
tình hình tài chính của gia đình thì bỗng phát hiện trong nhà có một đống của cải
chẳng ai ngó ngàng tới, đúng là... bực bội muốn hộc máu. Không làm mọi người bực
theo thì trong lòng cứ chíu khọ sao ấy. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Sao
có thể chứ!”. Đồng thanh la lên. Dù hơi mất mặt nhưng là người trong nhà cả, tất
nhiên rất hiểu tình hình kinh tế của nhà mình.
“Ôi
Ron, bảo bối của mẹ”. Đây là bà Weasley đang dâng trào tình mẫu tử, có lẽ đang định đưa con trai mình đến khoa Chấn
thương vĩnh viễn (chuyên trị não bộ) của St. Mungo khám rồi.
“Mẹ…”,
Ron thành thạo giãy ra khỏi lòng mẹ. Mấy tháng qua, từ cảnh suýt nghẹt thở
trong ngực mẹ ban đầu, đến giờ cậu đã biết cách để giành lại tự do, càng lúc
càng quen tay, thành thạo.
“Mẹ,
con rất bình thường, đầu óc không có vấn đề”. Không ai hiểu mẹ bằng con.
“Khụ
khụ, ba, ba dẫn con tới kho hàng ở sân sau đi, giới thiệu cho con mấy thứ mà ba
sưu tầm ấy... Mà ba có thể nói cho con trước là ba lấy chúng từ đâu không ạ?”.
“Chúng…”.
Arthur bối rối ngó vợ mình, lòng thầm than không biết những thứ mình cất giấu
đó sẽ còn lại bao nhiêu. “Con cũng biết đấy... Ba làm ở Sở Dùng sai Pháp thuật
lên vật dụng chế tác Muggle... Luôn
có vài phù thủy thích ếm pháp thuật lên vật dụng của Muggle... Mấy thứ đó là vật
phẩm vi phạm lệnh cấm, phải tịch thu rồi tiêu trừ pháp thuật trên đó...”. Vẫn
chưa nói hết nhưng ngay cả Ginny cũng hiểu, những vật cấm ấy sau khi bị tịch
thu thì đã rơi vào tay ai.
“Arthur!”.
Phu nhân Weasley nổi điên.
“Molly
em yêu, anh không vi phạm bất kỳ quy định nào cả. Họ có thể lấy lại mấy món đồ
đó nhưng tâm trạng người phải nộp phạt không được tốt lắm, thế nên có rất ít người đến lấy lại...”. Đương nhiên ông cũng không chủ động trả về.
“Mẹ,
đừng nóng. Ba cũng không làm trái quy định mà…”. Chỉ lách luật thôi, Ron ôn hòa
xoa dịu bà. Trong nhà Weasley bây giờ, lời nói của Ron còn hữu dụng hơn cả
Merlin, không chỉ vì mắt cậu, mà còn vì biểu hiện kiên cường mạnh mẽ vừa qua của
cậu, khiến người ta bất giác thấy kính nể.
Theo
cách nói của bà Molly thì có con cái nhà ai lại mạnh mẽ, lạc quan, dịu dàng, hoạt
bát như vậy sau khi gặp cơn đả kích nặng nề thế chứ. Một đứa trẻ ngoan như vậy, ai mà không thương cho được.
“Bất kể quá trình ra sao, bây giờ chúng đều thuộc về ba,
đây là điều mà chủ nhân cũ của chúng không cách nào phản bác được”.
Mọi người gật đầu, quả thật không sai. Arthur hơi đắc ý,
con trai đứng về phe ông.
“Con nhớ, ba từng khoe với con một bộ đồ sứ...”.
“À, là bộ đó, rất đẹp. Nghe nói là do bà nội của một phù
thủy già mang về sau chuyến du lịch phương Đông mấy trăm năm trước. Nhà họ rất
trân trọng nên thế hệ nào cũng thích ếm đủ loại thần chú lên bộ đồ sứ này. Dần
dà, có vài thần chú mất đi hiệu lực, cái lại bị lỗi. Mà mắt của phù thủy già
kia cũng đã mờ, cuối cùng làm bộ chén dĩa chất đầy nhà đó cắn người, phóng hỏa,
sau đấy con gái ông ta không chịu nổi nữa, chủ động mang bộ dĩa đến Bộ Pháp thuật
nộp phạt. Ba đã phải tốn rất nhiều công sức mới loại sạch được đống thần chú
trên đó mà không làm hư chúng”.
“Arthur...
thế sao anh không đưa cho em?”.
Molly thấy kì quái, chén dĩa thôi mà, sao không để cả nhà dùng?
“Anh
quên mất, vốn định đến Giáng Sinh sẽ đưa cho em, nhưng đúng lúc anh vừa nhận được
chiếc ô tô…”. Giọng Arthur càng lúc càng nhỏ, cả người sắp chui luôn xuống gầm
bàn ăn.
“Một
bộ đồ sứ hoàn chỉnh, tinh xảo,
đến từ phương Đông mấy trăm năm trước...”, Ron mô tả từng cái một. Bác gái
Minna là dân Muggle chính gốc, nghe thế thì mắt lập tức sáng lên.
“Nếu
như có niên đại lâu đời... chị nghĩ có thể trị giá lên đến ba mươi ngàn bảng
Anh, tương đương với sáu ngàn Galleon... Ron có thể được hưởng sự điều trị tốt
nhất của bệnh viện tốt nhất thế giới Muggle, trả được toàn bộ chi phí cho mười
hai lần phẫu thuật bệnh đục thủy tinh thể, cũng có thể cho bác sĩ thêm phong bì
được nữa”. Hiển nhiên số học của người bác này không tệ, vì Ron vẫn còn đang nhẩm
tính tỉ giá hối đoái kìa.
“Con
nhớ còn có một cây dao... Con từng sờ rồi... Hình dáng rất đặc biệt...”. Quan
trọng là lúc cầm, mùi của cây dao đó làm cậu thấy rất kỳ quái.
“Arthur!
Sao anh cho Ron đụng tới dao!”. Giờ thì chẳng ai cứu được ông nữa, bà Weasley vớ
lấy chảo, “hỏi han” đầu chồng mình.
“Nó
có hình dạng thế này”.
Sau khi đầu Arthur bị đánh u lên hai cục, Ron trải tấm da dê ra cho mọi người
xem.
“Trời
ạ, Ron, cháu thật sự không nhìn thấy gì à?”. Bác họ vô cùng kinh ngạc.
“Ôi,
Chúa ơi, đây là... Jack Đồ tể [7]
!”. Bác gái cầm lấy tấm da dê thốt lên, “Ron, bức tranh này thật sự do cháu vẽ
sao?!”.
[7] Jack đồ tể (Jack The Ripper). Kẻ giết người hàng loạt không rõ danh tính, hoạt động quanh khu Whitechapel, London vào năm 1888. Nổi
tiếng với cách giết người tàn nhẫn là cắt cổ họng và phanh thây nạn nhân dã
man.
“Dạ”.
“Vẽ
đẹp quá!”. Sau đó tiếp tục tán thưởng. “Nếu là đồ thật, có lẽ sẽ trị giá hơn mấy
chục ngàn Galleon! Đó mới chỉ là mức giá của viện bảo tàng thôi, có rất nhiều
nhà sưu tầm sẵn sàng trả giá nhiều hơn cho bộ sưu tập tư nhân của họ”.
“Arthur?”.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang Arthur, mong muốn nghe được từ miệng ông
hai chữ ‘hàng thật’.
“Ba
không biết nữa. Cái này, sau khi kết thúc chiến tranh thì ba tìm được nó trong
nhà một Tử Thần Thực Tử. Trên dao có vài pháp thuật hắc ám mê hoặc lòng người
nhưng không khó giải trừ. Lúc ba đưa cho Molly để làm bếp thì Molly bảo nó dài
quá, không xắt thái được, sống dao còn có quá nhiều răng cưa, không dễ dùng nên
bỏ sang một bên. Chắc không phải là dao của kẻ sát nhân Muggle đâu...”.
“Cũng
không biết được, bác Minna giám định thử xem. Cây dao này… Con thấy nó có gì đó
rất u ám, còn nồng nặc mùi máu nữa...”. Có lẽ người từng chết một lần khá mẫn cảm
với oán linh [7].
[7] Oán linh là vong
linh mang lòng oán hận, muốn trả thù.
“Hơn
trăm năm rồi mà còn mùi máu?”. George định kiếm cây dao kia ngửi thử.
“Chắc
tại không ai rửa...”. Muggle sẽ không rửa một vũ khí giết người, phù thủy sẽ
không rửa một cây dao bị nguyền rủa, mà nhà họ cũng sẽ không rửa một cây dao bị
mẹ ghét bỏ.
“Cũng
có khả năng, kiểu dao này rất hiếm gặp, lúc tên đồ tể đó bị bắt thì người ta
không tìm thấy hung khí của gã”. Bác Minna rất phấn khích.
“Có
lẽ ngay từ đầu cây dao này đã bị nguyền rủa nhưng lời nguyền không mạnh. Sau đó
vô tình lạc đến thế giới Muggle, rồi trùng hợp bị một tên có vấn đề về não nhặt
được nên mới xuất hiện tên sát nhân biến thái đó”.
“Ron,
nhà cháu còn gì nữa không?!”, bác Minna nói, cô đã ôm luôn Ron vào lòng.
“Còn
có một ví tiền thêu tay của Bertrand Russell...”. [8]
“Cái
đó hả, nó cũ lắm rồi, còn chẳng ếm pháp thuật không gian lên được”, trí nhớ của
Arthur cũng khá tốt.
“Ông
ấy là một tác giả rất nổi danh”, bác gái bất mãn.
[8] Bertrand Russell
là một nhà triết gia, logic học, toán học người Anh của thế kỷ 20; ông từng được
nhận giải Nobel Văn học, nhằm ghi nhận những tác phẩm đề cao tư tưởng nhân đạo
và tự do về tư tưởng của ông. [Nguồn: Wikipedia]
“Mấy
cái khác... bác có thể tự xem coi thế nào!”. Tốt hơn hết là đừng nói nhiều quá.
“Được,
để bác xem, không chừng còn tìm được không ít đồ cổ. Rosak! Nhà chúng ta có
không?”. Bác Minna chớp mắt nhìn bác họ.
“A...
Em yêu... được rồi, về nhà để anh tìm với em”. Ông không có sở thích điên rồ
như Arthur đâu...
“Đúng
rồi, bác gái. Con đang trồng mấy chậu hoa hồng rất đẹp, mỗi cây có năm đóa, mỗi
đóa hai màu... Cái này, có đáng giá không ạ?”. Ron quay đầu nhìn bác mình, nở nụ
cười thuần khiết, khiến người dì vốn định bán của hồi môn vì cháu trai hoàn
toàn hóa đá, cũng làm cặp song sinh tham gia hỗ trợ trồng hoa thấy khó hiểu.
Kiểu thế này
“Ron?
Hoa này... đáng tiền lắm hả?”.
“Ở
thế giới Muggle, loại hoa này rất hiếm thấy, Ron...”, bác gái hơi bối rối.
“Con
chỉ dùng chút pháp thuật kiểm soát nhiệt độ thôi”. Chỉ một câu thần chú là không
cần phải để ý đến nhiệt độ, độ ẩm nữa,
pháp thuật thật sự rất tiện lợi.
Càn quét cả một buổi chiều, bác họ và
bác gái mang đi bộ dĩa, cây dao, ví tiền và hoa của Ron, còn có một đống nào là
gương, đồ điêu khắc, hộp và mấy thứ trông chẳng đáng giá khác.
Vì
Arthur thích đồ điện nên mấy món đồ cổ đáng giá này đều bị ông bỏ qua.
Hai
người cam đoan sẽ bán chúng với giá tốt, sau đó dẫn Ron đi chữa mắt.
“Tự
dưng thấy chuyện anh thường xuyên tăng ca vừa may mắn lại vừa đáng thương”. Ba
Arthur với tâm trạng vô cùng phức tạp nhìn cái bật lửa được cho là khá lâu đời
trong tay.
“Thật
không thể tin được, chỉ là mấy món đồ mới vài trăm năm mà lại đáng giá ở thế giới
Muggle như vậy”. Trong tay mẹ Molly là một chiếc máy ảnh được Arthur mang về sửa,
cũng là đồ cổ.
“Mẹ,
tuổi thọ của Muggle vốn không dài bằng phù thủy. Những thứ mà chúng ta mới truyền
một, hai thế hệ thì có khả năng họ đã truyền tận bốn đến năm đời rồi, còn trải
qua mấy đợt chiến tranh, lại không được bảo quản đàng hoàng nữa... nên cũng
không có gì kỳ lạ”. Vẫn là tiền của mình thì an tâm thoải mái hơn, vì do chính
mình làm ra mà.
“Tiền
kiếm được quá dễ dàng nên cứ thấy không thật lắm”. Anh hai Charlie thành thật
nhất nhà, những gì anh ấy nói chính là tiếng lòng của mọi người, ngay cả cặp
song sinh cũng gật gù tán thành.
“Dù
sao, mắt của Ron cũng có hy vọng rồi”. Percy nhắc mọi người đang vì tiền tài vô
tình có được mà suýt nữa quên mất chính sự.
“Phải
rồi, bảo bối của mẹ, con sẽ ổn thôi”. Bà Weasley lại ôm chầm lấy bảo bối đáng
thương của mình, làm cậu không thở nổi. Lần này cậu không vùng khỏi vòng tay bà
Weasley, cậu không muốn mẹ nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của mình.
Mắt
cậu sẽ vĩnh viễn không thể khỏi được. Khoa học kĩ thuật của thế kỉ 21 ở kiếp
trước phát triển hơn những năm 80 bây giờ nhiều [9], mà lúc đó
đã bó tay thì bây giờ cũng không có khả năng thành công. Tuy không biết những kẻ
đó đã khiến mắt cậu hư ra sao nhưng có thể đổi một cơ thể khác cho cậu mà vẫn
khiến cậu khuyết tật thì không đơn giản chút nào.
[9] Những năm 80:
khoảng từ 1980 đến 1989
Cậu
đã quen với bóng tối từ lâu, hơn nữa, bây giờ cậu còn có giác quan nhạy bén, có
khả năng quét hình nhanh, cũng sống rất vui vẻ nhưng không biết phải an ủi người
nhà thế nào.
“Mẹ...”.
Ron nghiêm túc đối mặt với gia đình, “Con ổn mà, thật đấy. Tuy khiếm thị nhưng
con có thể cảm nhận được rất nhiều thứ. Con cảm nhận được sự dịu dàng của gió,
hương thơm của cây cỏ, vẻ xinh tươi của hoa, nhiệt tình của mặt trời, tĩnh lặng
của ánh trăng, cảm nhận được hết thảy sinh mệnh trong trang viên này, cũng cảm
nhận được mùi hương gia đình trong nhà mình. Con thật sự rất yêu mọi người. Kể
từ khi không nhìn thấy được nữa, con càng cảm nhận rõ sự bảo vệ và yêu thương mọi
người dành cho con. Con rất vui. Không còn thị giác nhưng vẫn còn tai và mũi, cả ‘quét hình’ nữa, chỉ bất tiện tí thôi. Nếu lần đến
thế giới Muggle trị liệu này không thành công thì cũng đừng buồn. Con sẽ sống
thật tốt, thậm chí là vui vẻ hơn bất cứ ai. Con sẽ đến Hogwarts học, đạt được
thành tích xuất sắc như anh Bill, làm bạn trai hoa khôi trường Hogwarts. Sau
khi tốt nghiệp thì vào làm việc ở Bộ Pháp thuật, nói không chừng còn chung bộ
phận với ba đó. Hãy tin con, con rất vui, vì có mọi người ở đây”. Đôi mắt trắng
ánh lên vẻ hạnh phúc.
“Ôi,
không, không, không, Ron bé nhỏ. Vấn đề hoa khôi ấy hả, chúng ta phải nghiêm
túc thảo luận lại mới được. Em không thể chỉ lo cho bản thân, em còn tận năm
ông anh cũng cần được hoa khôi “tưới tắm” đó”. George trèo lên người Ron lên tiếng
trách, mặt đầy bi thương.
“Phải
đó, Ron bé nhỏ của bọn anh, không bằng em cân nhắc một chút đến hot boy trường
đi. Bọn anh sẽ không giành với em đâu!”, Fred cũng đùa theo.
“Hai
đứa thật là...”, bà Weasley dở khóc dở cười.
“Anh
ơi, sau này em gả cho anh nhé? Em nhất định sẽ trở nên rất xinh đẹp!”.
“Chỉ
có Ginny hiểu chuyện nhất thôi!”.
“Ha ha ha...”.
***********************
Muốn gục ngã với tác giả ;;_;; chẳng những sai chính tả nhiều, còn sai thông tin vai vế nhân vật... Rosak là anh của Arthur thì phải gọi là bác, lại đi dùng chú... Tính làm nhanh ngủ sớm mà tận giờ mới xong :"<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét