Edit: Du
Beta: Carly
Chương 3: Năng lực mới
Mấy ngày nay Ron sống rất
thoải mái, ăn được, ngủ ngon, chơi vui. Tuy kiếp trước cũng là báu vật được người
nhà nâng niu trên tay nhưng lúc đó không có nhiều pháp thuật thú vị như bây giờ.
Fred và George là kiểu
khác loài điển hình trong thế giới phù thủy. Tất nhiên, nhiệm vụ của hai tên
nhóc bảy tuổi bọn họ bây giờ là làm em trai nhỏ vui lên, giúp em ấy quên đi nỗi
đau khổ về thị giác (thật ra chẳng sao cả, cậu đã quen rồi). Thế là hết trò này
đến trò khác, và thứ chờ đợi hai nhóc chính là cơn thịnh nộ của phu nhân
Weasley nhưng Ron lại luôn cười phá lên vì mấy trò đùa của bọn họ, khiến phu
nhân Weasley thật sự không thể nào phạt nặng được. Thế nên đôi song sinh ngày
càng chẳng biết kiêng kỵ là gì, phu nhân Weasley rơi vào tình thế bế tắc.
“Mẹ!”.
“Ôi ~ Ron bảo bối, sao
con lại xuống đây, có chuyện gì sao?”. Hiểu được sự thần kì về ‘nhận biết vị
trí qua thính giác’ của Ron, nhà Weasley đã thả lỏng hơn nhiều, nhưng điều đó không hề bao gồm việc không có tí căng thẳng
nào khi thấy cậu nhảy cách bậc xuống
lầu.
“Anh George tháo dỡ chiếc
ô tô mà ba mua rồi…”, Ron bé nhỏ ngọt ngào cáo trạng. Trong nhà thì phải công bằng,
cậu không thể quá thiên vị các anh trai mà làm mẹ mệt được, đúng không?
“George —”, phu nhân Molly
nghiến răng nghiến lợi. Bà thật sự không hiểu, bà và chồng đều là người hiền
lành, lương thiện, sao lại sinh ra hai thằng con dở hơi, quái gở thế này.
“Ba còn khen anh George dỡ
rất tốt nữa. Hình như ba định cải tạo, lắp thêm cái gì cho xe ấy ạ”, Ron tiếp tục
báo cáo.
‘Rắc’. Molly bẻ gãy cái
muôi trong tay. À há, giờ bà biết đầu sỏ là ai rồi. “Arthur!”. Molly phóng tới
nhà kho ở sân sau như một cơn gió. Mấy tên này chỉ có thể ở đó thôi.
“Ôi Merlin, mẹ nhất định
đã từng luyện khinh công”. Cậu con trai nhỏ bị bỏ lại vẫn đứng yên tại chỗ cảm
thán về cơn gió to thổi qua khi mẹ cậu lao vút đi. “Nhắc tới khinh công mới nhớ,
hình như mình
đã quên mất chuyện võ công luôn rồi, dạo này sống thoải mái quá mà”.
Cậu vẫn nhớ yêu cầu của
mình là muốn trở thành Hoa Mãn Lâu. Giờ đã có giác quan nhạy bén của Hoa Mãn
Lâu, kế tiếp là võ công chứ hả… Chiêu thức đầu tiên, Lưu Vân Phi Tụ. [2]
[2] Tuyệt kỹ phái Võ Đang: sử dụng ống tay (chứa hoặc không chứa nội
lực) để giết đối phương hoặc chỉ đẩy lùi kẻ địch mà không làm tổn thương đối phương.
Lặng im một lúc lâu… Vô dụng
quá. Không phải nói ngón võ này yếu, mà là nó quá vô dụng ở thế giới phù thủy
này. Nếu cậu xuyên đến thế giới võ hiệp thì bất kể là ám khí, cung tiễn hay dao
găm, trường kiếm, cậu đều có thể dùng
tay áo để đỡ. Nhưng đây là thế giới phù thủy… Mọi người đều dùng đũa phép, bắn
thần chú chứa phép thuật… Sao lấy tay áo đỡ được? Thôi không luyện cái này vậy.
Còn
Linh Tê Nhất Chỉ [3] của Lục Tiểu Phụng… cũng thế nốt, nhiều lắm chỉ
có thể luyện thêm độ linh hoạt của ngón tay thôi.
[3] [灵犀一指] tuyệt kỹ của Lục
Tiểu Phụng, dùng hai ngón tay kẹp chặt vũ khí của đối phương khi xuất chiêu.
Kế tiếp… Nghe tiếng biết vị trí, cái này có thể luyện trong sinh hoạt bình
thường.
Trồng hoa? Cậu thích nó, mẹ cậu trước kia luôn liệt
cái này vào hạng mục quan trọng. Trong nhà còn có một khoảng sân nhỏ, thường được
mẹ dùng để trồng rau. Ừm, mình cần một mảnh vườn nhỏ, hẳn là không thành vấn đề.
Thật ra trồng thảo dược mới là thứ phù thủy nên làm, nhưng mấy loại cây đó đa
phần đều hơi nguy hiểm, người nhà sẽ không cho cậu động tới đâu, mà cậu cũng chẳng
biết nhiều về nó.
Thưởng thức, thử rượu, đàn tranh, thổi tiêu, ngâm thơ đối thơ, hầy, những
thứ này cậu đều biết, nhưng đa phần là vô dụng, đành chôn sâu trong lòng, không
thể tùy tiện để lộ được.
“Đúng rồi, còn nội lực và khinh công! Có thể luyện những cái đó mà”. Nhắm mắt
lại (dù nhắm hay mở cũng như nhau nhưng cao thủ khi vận công toàn nhắm mắt nên
chúng ta cũng nên nhắm theo). Cảm nhận rõ rệt có cái gì đó đang chuyển động
trong cơ thể, không khác mấy với miêu tả trong tiểu thuyết. Âm ấm, xem ra thứ
không biết tên này rất nhiều, không cần luyện từ đầu mà đã có sẵn nội lực. Theo
thời gian dần trôi, nội lực bắt đầu vận chuyển trơn tru hơn. Những ký ức khắc
sâu trong đầu như sách giáo khoa cũng dần nắm rõ rồi được cơ thể nhớ kỹ.
“A, ôi Merlin! Ron!”, mẹ hoảng sợ thét lên.
“Mẹ?”. Trở lại nhanh vậy sao, cậu còn tưởng mẹ sẽ dạy dỗ
bọn họ đến khi cơm nước xong xuôi luôn chứ. Thế nhưng Ron lập tức phát hiện có
gì đó sai sai. Cậu nghe thấy tiếng một đống đồ xung quanh rơi xuống, gần như
cùng một lúc khi cậu lên tiếng.
“Ron, pháp thuật của con lại bạo động sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”. Ba
Arthur chạy tới, cầm đũa phép phóng đến mấy câu thần chú kiểm tra đơn giản. “Chúng ta nên đến St. Mungo một chuyến”.
“Con không bị bạo động pháp thuật!”, không có thời gian nghĩ xem đã xảy ra
chuyện gì nữa.
“Không bị? Vậy sao mọi thứ đều bay lên?”, mẹ + ba + Fred + George.
“Con không biết!”. Nói thật mà, “Mới rồi con chỉ đang suy tư thôi”.
“À… Không sao thì tốt”. Do cậu cứ một mực cam đoan không có gì, mọi người
cũng chỉ có thể dọn dẹp đồ đạc trước. May mà họ là phù thủy, không thì đống
chén dĩa này sẽ phải tốn một khoản tiền không nhỏ đấy (tất cả đều bể nát rồi).
Người trong nhà tuy không nói gì nhưng ánh mắt nhìn cậu lúc dùng bữa đều
tràn ngập vẻ lo lắng rõ rệt. Thật ra cậu cũng rất khổ não, cậu không ngờ tu luyện
nội lực lại gây ra hậu quả như vậy. Nói không chừng mấy võ lâm cao thủ kia đều
phải táng gia bại sản, không thì chỉ có thể nhập định ở nơi thoáng đãng.
Tìm một nơi thoáng đãng – vườn rau nhà cậu. Cậu biết phía sau mình có một
cái đuôi dài ngoằng. Nói thật, dù mọi người không thể bước nhẹ chân thì ít ra
cũng phải nói nhỏ lại chứ.
Mới nãy hình như… Trong lòng bỗng nhiên sung
sướng ngập tràn. Cậu xin thề với trời, dù chuyện có thể khiến cậu vui vẻ không
hề ít nhưng không có nhiều thứ có thể khiến cậu vui mừng khôn xiết thế này.
Khi nãy cậu chỉ muốn vận chuyển nội lực thôi, lại không khống chế được mà
phóng nội lực ra ngoài. Thật ra, nội lực thật sự không phải như vậy nhưng nhớ lại
lời mà người đưa cậu đến đây từng nói, nó thay đổi dựa trên không gian khác
nhau. Nếu như cậu xuyên đến thế giới Hunter [4] thì sẽ pha
trộn với Niệm, đến Naruto thì là Chakra. [5]
[4] Chỉ bộ manga HunterxHunter. Sơ lược về Niệm: khả năng kiểm soát
năng lượng sinh mệnh toát ra xung quanh bản thân. [Xem thêm tại MSH]
[5] Charka: là yêu cầu tối thiểu để
thi triển mọi loại Nhẫn thuật ở thế giới Ninja của bộ manga nổi tiếng
Naruto, thường không thể nhìn thấy bằng mắt thường.[Xem thêm tại: fandom.vn]
Vậy thứ pha lẫn với nội lực của cậu bây giờ chính là pháp thuật của phù thủy.
Mà khi nãy cậu vô tình phát ra loại nội lực hỗn hợp này, không ngờ lại có hiệu
quả như radar dò tìm. Cảnh vật xung quanh như được quét hình rồi hiện ra trong
đầu cậu, dù chỉ là những đường nét phác họa. Thế nhưng chung quy vẫn là “nhìn”.
Đối với một người đã mất đi ánh sáng thì không có gì vui hơn việc có thể
“nhìn” thấy.
Cậu vui vẻ nhào vào lòng ba mẹ, kể cho mọi người nghe tin tốt này.
Tất cả đều
lấy làm vui mừng vì Ron, nhưng nụ cười lại xen lẫn nỗi chua xót, đau lòng… chỉ
có thể nhìn thấy những đường tuyến tính…
Ron hăng hái thử nghiệm mọi
thứ. Dao trên kệ để dao bị lệch, trong góc phòng có một con nhện, Ginny hôm nay
đeo chiếc kẹp tóc mới…
Không bao lâu sau, Ron lập
tức được trải nghiệm cái gì là ‘vui quá hóa buồn’. Người nhà luống cuống đưa cậu
lên giường nằm, vì tiêu hao pháp thuật quá độ.
“Mẹ, đừng lo cho con. Tuy
không dùng được lâu nhưng con có thể quét hình trong phút chốc, với lại giác
quan nhạy bén thường ngày cũng đủ để con hoạt động, đi lại rồi. Ví dụ như bây
giờ có sáu người đang nghe trộm ngoài cửa, còn tiếng hét thảm thiết kia, có vẻ
Percy bị chen ngã xuống cầu thang rồi”.
“Ôi Merlin!”. Bà Weasley
nghe thấy tiếng con trai mình lăn xuống lầu, lập tức chạy ra xem, mà bên ngoài
cũng biến thành cảnh hỗn loạn.
“Ron…”. Nhân lúc mẹ ra
ngoài, đôi song sinh lén lủi vào, lộ vẻ áy náy với Ron.
“Hai anh sao vậy? Giờ em
có thể “nhìn”, sao các anh lại càng không được vui?”.
“Từ khi em gặp sự cố, bọn
anh chưa từng thấy vui. Ron…”, George.
“Bọn anh rất áy náy… bọn
anh không biết…”, Fred.
“Nên bồi thường em thế
nào!”, cả hai đồng thanh.
“Ừm… hai người có thể
giúp em hiểu rõ hơn một chút về pháp thuật”. Cậu muốn xác định phiên bản hỗn hợp
trong cơ thể mình rốt cuộc sẽ thay đổi thành dáng vẻ gì.
“Chuyện
nhỏ”. Hai người vỗ ngực cam đoan. Đừng nói là hỏi mấy vấn đề, dù có muốn mổ xẻ
bọn họ cũng chẳng sao.
Với sự giúp đỡ của cặp
song sinh, cậu nhanh chóng hiểu được phiên bản hỗn hợp của nội lực và pháp thuật
này. Công dụng thì không thể so sánh nhưng cũng không khác mấy so với miêu tả
trong tiểu thuyết. Lực tấn công mạnh, làm đẹp, dưỡng da. (Tác giả: Làm đẹp dưỡng da? Ai nói thế? Lâu: mẹ tôi, không thấy da dẻ
các cao thủ võ lâm đều rất đẹp sao?) Các chiêu thức vẫn còn cần khai phá,
khả năng khinh công thì rất ấn tượng (đôi song sinh không bắt kịp cậu).
Bill bị đôi song sinh kéo
đến lén dạy pháp thuật cho Ron. Tuy Ron chỉ dùng đũa phép đồ chơi nhưng Bill rất
vui vẻ vì sự mạnh mẽ của em trai mình.
“A, Ron, em tạo ra được rất
nhiều bong bóng, giỏi lắm”. Bill nghiêm túc nói. Mấy đứa em cạn lời, anh ta nhất
quyết không chịu để Ron dùng đũa phép của mình. “George, Ron gặp sự cố là do bạo
động pháp thuật. Bác sĩ nói, giờ vẫn đang trong thời gian quan sát!”. Được rồi,
dưới sự kiên quyết của Bill, ngay cả đôi song sinh cũng không giúp được cậu.
Tuy đũa phép đồ chơi chỉ
có thể biến ra bong bóng nhưng cũng đủ chứng minh pháp thuật của cậu không có vấn
đề.
Vốn cho rằng sẽ trôi qua
yên bình như thế cho đến năm mười một tuổi. Vì Ron mười một tuổi sẽ thành bạn của
cậu bé cứu thế, cũng đại diện cho vô vàn phiền hà rắc rối.
Thế nhưng cuộc sống của cậu
lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Anh họ của ba cậu đến, chuyện mắt của Ron
không phải bí mật gì trong thế giới phù thủy này, đây chính là bạo động pháp
thuật điển hình của trẻ con.
Nhà Weasley rất khổng lồ.
Mẹ từng nói, gia phả của nhà Weasley phải tốn tấm da dê gấp bội so với nhà người
ta. Vợ của ngài Weasley này là một Muggle, nghe được chuyện của Ron thì liền đến
thăm.
“Hai người nói gì?”,
Arthur và Molly ngạc nhiên nhìn họ hàng của mình.
“Anh nói là đưa nhóc Ron
đến thế giới Muggle chữa bệnh đi”. Người này tên Rosak Weasley. Ron đã quét
hình rồi, tuy không biết trên mặt ông có tàn nhang không nhưng từ những đường
nét trên khuôn mặt thì đẹp trai hơn ông ba nhà cậu.
“Nhưng…”.
“Arthur, bình tĩnh một
chút. Muggle có ưu thế của Muggle. Em biết đấy, tuy anh không cho là họ có thể
trị được bạo động pháp thuật của Ron, nhưng Minna nói mắt của Ron rất giống bạch...
bạch nhãn của Muggle”.
Con còn có Tả Luân Nhãn
này! *
(* Gốc là [我还写轮眼呢], Tả Luân Nhãn tức
Sharingan, Bạch Nhãn là Byakugan trong Naruto ấy, không rõ ẩn ý tác giả là gì nữa...)
“Là đục thủy tinh thể!”, Vợ ông dịu dàng nhắc.
“Phải, là đục thủy tinh thể. Ở Muggle, chỉ cần có tiền là có thể trị hết bệnh
này”. Quý ngài Weasley vỗ ngực cam đoan.
“Rosak!”. Vợ ông bất mãn trừng mắt nhìn chồng, “Molly, Arthur, hai em cũng
biết, chị là một Muggle. Tuy chị không quá rõ về phù thủy nhưng mắt của thằng
bé là chuyện lớn, dù không có hy vọng cũng phải thử xem”. Cả nhà lập tức tán
thành những gì bà Minna vừa nói, mắt của Ron là quan trọng nhất.
“Nếu thật là đục thủy tinh thể, thiết bị, trình độ phẫu thuật của Muggle hiện
cũng rất hoàn thiện, tỷ lệ chữa khỏi khá cao” (P/s: nếu không phải thế thì cứ xem như người phụ nữ này đang an ủi mọi
người đi). Những lời của Minna làm mọi người dấy lên hy vọng. “Đồ đạc ở thế
giới Muggle sẽ không tự động di chuyển lung tung, rất an toàn với Ron, mọi người
có thể an tâm”.
“Thôi được…”. Tuy Molly và Arthur rất muốn đi cùng nhưng hai người, một người
phải chăm sóc mấy đứa khác trong nhà, một người phải đi làm, không thể đi được.
“Muốn chữa khỏi bệnh đục thủy tinh thể này cần bao nhiêu tiền?”.
“Arthur, đừng lo. Mọi người cùng gom góp là được, anh có không ít anh em có
quan hệ khá tốt”. Tình thân nhà Weasley không hề bị giới hạn bởi huyết thống và
khoảng cách.
“Phải đó, ba, đừng lo. Con nghĩ nhà chúng ta cũng rất
giàu!”. Ron nở nụ cười thần bí, kéo tới loạt ánh mắt chăm chú của cả nhà.
Nhà
Weasley? Giàu á?
**************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét