Edit + Beta: Carly
Đó
là… khủng long sao? Một con thú cao gần bằng mấy đại thụ trong rừng, cổ dài,
trên người có vảy xanh, nhìn hàm răng hình lưỡi cưa lộ ra ngoài lởm chởm là biết không phải
loài thú săn mồi dễ đối phó. Ở trước mặt nó, Triệu Vân Tiêu chính là một con kiến!
“Khủng
long” phát hiện ra anh, cái mồm như chậu máu phát ra tiếng gầm to rầm trời, tứ
chi nặng cả tấn khiến mặt hồ cũng phải rung lên, nó đi về phía Triệu Vân Tiêu.
Triệu Vân Tiêu cắn mạnh vào đầu lưỡi, lòng sợ hãi tột độ, bỗng nhớ đến bút
laser trong bọc đồ của mình. Dù có tác dụng hay không, anh cũng tuyệt đối không
thể ngồi yên chờ chết!
Triệu
Vân Tiêu xoay người bỏ chạy. “Khủng long” dường như rất bất mãn với sự kháng cự
của anh, gào to lần nữa. Triệu Vân Tiêu dốc hết sức lực chạy về hướng vách núi.
Nhưng chân anh quá ngắn, cổ “khủng long” lại dài, bước chân thì lớn, hàm răng cắn
lại bám sát phía sau Triệu Vân Tiêu. Chân anh mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, cơ
thể theo bản năng lăn một vòng sang bên cạnh, anh biết mình chạy không thoát.
“Gào!!”.
Ngay
lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm rung trời lại vang lên, một mảng màu
đỏ thẫm từ trên trời giáng xuống ngay trước người Triệu Vân Tiêu. Ngay khi Triệu
Vân Tiêu cho rằng lại một con thú khác tới muốn ăn thịt anh thì thứ đỏ thẫm kia
lại ngậm lấy anh quăng tới khu rừng đằng xa, sau đó quay lại đối đầu con “khủng long” kia. Đầu óc
Triệu Vân Tiêu trống rỗng, hoàn toàn không hiểu con thú đỏ sẫm này tới làm gì.
Anh chỉ biết mình tạm thời an toàn, dùng cả tay lẫn chân bò lên hang động của
mình. Anh phải tự cứu lấy mình, nếu không hôm nay có khả năng sẽ chôn thân ở
đây. Anh khó nhọc leo lên vách đá, do dùng lực quá mạnh, lại đang sợ hãi nên cạnh
đá cạ rách đầu gối, xước tay anh.
Tiếng
gầm vang lên liên hồi, Triệu Vân Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất đời mình leo lên
vách đá, chui vào hang động. Theo phản xạ, anh định đẩy đá chặn cửa hang, bỗng
động tác của Triệu Vân Tiêu sững lại. Bên hồ, một con thú toàn thân đỏ thẫm
đang vật lộn với “khủng long” kia. Con thú nọ có một đôi cánh đỏ, đang bay giữa
không trung. So với Triệu Vân Tiêu, hình thể của nó đã có thể xem như một sinh
vật khổng lồ, nhưng trước mặt “khủng long” thì trông vẫn rất nhỏ bé. Vậy mà con
thú này lại hoàn toàn không biết sợ hãi, đối đầu trực diện với “khủng long”.
Cái
đuôi của “khủng long” cũng to khỏe như cổ nó quật dã thú vật ra đất. Dã thú lăn
mình một cái rồi nhanh chóng đứng dậy, lấy đà giương cánh bay lên, móng vuốt và
nanh kiếm sắc bén đâm ra vài lỗ máu trên người “khủng long”. “Khủng long” kia
cũng đâu phải loại dễ chọc, đuôi, cổ và răng đều là vũ khí sắc bén của nó. Dưới
người dã thú cũng đã nhỏ xuống một vũng máu loãng.
Nó,
nó đang bảo vệ anh! Anh nhớ ra rồi! Chính là bóng dáng đỏ sẫm từ trên trời đáp
xuống đó đã cứu anh! Suy nghĩ này đập mạnh vào đầu Triệu Vân Tiêu, tim anh như
muốn nhảy khỏi lồng ngực. Vậy mà lại có dã thú đứng ra bảo vệ anh! Triệu Vân
Tiêu quẹt mạnh lau đi nước mắt của mình, không bận tâm dã thú này từ đâu tới nữa,
anh nhào tới chỗ để bọc đồ, lấy bút laser ra. Nó đang bảo vệ mình! Mình không
thể để nó đơn độc liều mạng như vậy được! Chẳng biết lấy can đảm ở đâu ra, Triệu
Vân Tiêu ra khỏi hang, trèo xuống vách đá.
Dã
thú thấy anh đi ra, gầm lên một tiếng về phía Triệu Vân Tiêu, sau đó chật vật
né tránh cú tập kích của “khủng long”. Máu loãng bên dưới nó càng lúc càng nhiều.
Triệu Vân Tiêu chạy về phía “khủng long”, dù phải chết, anh cũng muốn liều mạng
một lần!
“Grào!!”.
Quay lại!
Dã
thú há mồm rống to. Triệu Vân Tiêu hét lên với đối phương, hai mắt ngấn lệ: “Đừng
lo cho ta! Cẩn thận!”.
Đuôi
“khủng long” lại quật dã thú từ trên không xuống đất, tiếp đó hàm răng bén nhọn
của nó cắn phập vào người dã thú, bỗng một tia sáng chói mắt từ phía trước bắn
thẳng vào mắt nó. “Khủng long” há mồm gào to, đau đớn nhắm chặt mắt. Thấy bút
laser có tác dụng với “khủng long”, Triệu Vân Tiêu chỉnh cường độ laser lên mức
cao nhất rồi lia qua lia lại vào mắt của “khủng long”, đầu “khủng long” gục xuống,
có cảm giác hơi choáng. Dã thú bị trọng thương thấy thế thì dùng chút sức lực
còn sót lại liều mạng bay lên, sau đó vung móng vuốt tát mạnh vào mặt “khủng
long”, rồi cắn chặt cổ nó, răng kiếm cực dài ghim hết vào cổ “khủng long”. “Khủng
long” tỉnh lại trong cơn đau đớn, cổ lúc lắc dữ dội, muốn vung con dã thú đi,
đuôi nó cũng ra sức quẫy mạnh, nhưng nó vừa mở mắt là lại có ánh sáng chiếu vào
mắt nên nó nhiều lần tự quật đuôi vào cổ mình, máu tuôn ra.
Dã
thú ương ngạnh không buông, nanh kiếm dài của nó gần như đâm hết vào cổ “khủng
long”. “Khủng long”giãy giụa càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng, thân thể nó run
run vài cái, rồi ngã rầm xuống đất, làm mặt đất cũng chấn động theo. “Khủng
long” không còn nhúc nhích nữa, xung quanh toàn là máu phun ra từ cổ nó và máu
trên người dã thú. Bút laser trong tay Triệu Vân Tiêu rơi xuống, anh ngồi ngã
ra đất. Tìm được đường sống trong chỗ chết, anh cũng sợ ngây người.
Mãi
khi xác nhận “khủng long” kia đã tắt thở, dã thú mới há mồm, rút răng kiếm ra. Nó
quay đầu nhìn về phía Triệu Vân Tiêu đang sợ hãi, muốn đứng dậy nhưng thử mấy lần
đều thất bại. Nó gục xuống đất, không còn tí sức lực nào. Nếu không nhờ tia
sáng kỳ quái kia thì bây giờ nó đã chết rồi. Gặp được thú da xanh chỉ có hai kết
cục: chạy trốn hoặc là bị ăn. Thương tích trên người tuy nghiêm trọng nhưng
không nguy hiểm đến tính mạng. Dã thú không dám nhìn “anh” nữa, nhắm mắt lại chờ
cơn choáng qua đi.
Nó,
chết rồi sao? Triệu Vân Tiêu cả người vẫn còn đang run rẩy bò tới. Không… không
thể chết được. Anh biết, dã thú này đã cứu anh. Có phải nó chính là “người” tốt
bụng kia không? Triệu Vân Tiêu cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như
vậy. Anh cố bò tới trước, muốn nhìn xem nó còn sống không.
Hơi
thở của “anh” đến gần, dã thú mở to đôi mắt đỏ đậm, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Anh” đang khóc, nhất định là do quá sợ. Chẳng lẽ “anh” không sợ nó sao? Dã thú
nọ nín thở.
Thấy
nó mở mắt, Triệu Vân Tiêu tăng tốc độ bò tới hơn. Nhanh chóng bò đến cạnh dã
thú, thấy vết thương của nó vẫn còn đang đổ máu, Triệu Vân Tiêu hoảng sợ không
biết phải làm gì. Sao bây giờ? Anh không có thuốc, không có băng gạc, chẳng có
gì cả!
Triệu
Vân Tiêu, mày không được hoảng! Cắn mạnh vào ngón tay mình nhưng hai tay vẫn
run rẩy không cách nào kiểm soát được. Triệu Vân Tiêu lại vỗ mạnh vào đầu để bản
thân bình tĩnh lại. Ngay sau đó, một cái chân thú ngăn tay anh lại, Triệu Vân
Tiêu kinh ngạc đưa mắt nhìn. Sau đó, anh sững người. Con thú toàn thân đầy mùi
máu nhích tới gần, liếm liếm chỗ anh vừa vỗ rồi liếm bàn tay bị rách da của
anh.
Nước
mắt lại rơi xuống không kìm được, nó đang an ủi anh sao? Rõ ràng chính nó đang
bị thương nặng như vậy! Tự phỉ nhổ mình chỉ biết khóc lóc, Triệu Vân Tiêu sau
khi được dã thú liếm nhẹ thì bình tĩnh hơn nhiều. Đầu lưỡi của nó có gai móc
ngược nhưng không làm anh đau, dã thú liếm rất nhẹ nhàng, chậm rãi. Lấy tay ra
rồi lại vươn tới, Triệu Vân Tiêu sờ sờ gương mặt đầy thương tích của dã thú,
cũng không để tâm nó có hiểu anh nói gì không, lên tiếng: “Ngươi nằm yên đừng động
đậy nha”.
Nói
rồi anh chống gối đứng dậy, chạy về phía vách đá bên kia. Ánh mắt con thú hiện
vẻ nghi hoặc, “anh” muốn làm gì? Tiếp đó, có hơi vui mừng. “Anh” không sợ nó
sao? Hình như không, vì “anh” vừa chạm vào nó.
Quay
về hang động lần nữa, Triệu Vân Tiêu cầm lấy đá đánh lửa và nồi nấu. Trở lại
bên hồ, nhóm lửa, múc một nồi nước dưới hồ rồi bắc lên. Triệu Vân Tiêu bắt đầu
cởi quần áo. Đôi mắt đỏ thẫm trợn tròn. Lúc tới đây, anh chỉ mặc một cái quần
dài mỏng và áo phông dài tay, trong áo phông là lớp áo may ô. Bây giờ cả áo
phông và áo may ô đều đã bị lủng lỗ. Cởi cả hai lớp áo ra, vừa cắn vừa xé thành
nhiều mảnh vải, Triệu Vân Tiêu bỏ mấy miếng vải áo may ô vào nồi nước, sau đó đến
cạnh con thú. Anh lấy vải xé từ áo phông lau lên vết thương trên người nó.
Cả
người dã thú toàn những vết thương lớn nhỏ, gần như chỗ nào cũng có, mà phần bụng
là nặng nhất. Trường hợp thế này cần phải có thuốc. Triệu Vân Tiêu rất sợ con
thú này không chống cự được. Chờ đến khi nước sôi, Triệu Vân Tiêu dùng cành cây
vớt vải áo may ô ra, chịu nóng vắt bớt nước, sau đó thổi cho nguội bớt rồi tiếp
tục lau vết thương. Không có cồn để khử trùng, anh chỉ có thể nghĩ tới cách
này.
Bỏ
cả áo phông vào nồi, chần nước sôi, vắt khô, thổi nguội, Triệu Vân Tiêu gấp lại
rồi ấn lên vùng bụng bị thương nặng nhất của dã thú, anh nắm lấy một chân của nó
đặt đè lên, nói: “Ta đi tìm thuốc, ngươi nằm đây chờ ta”.
Con
thú nghe không hiểu lời “anh” nói nhưng cho dù “anh” nói gì thì cũng sẽ đồng ý,
vì “anh” không sợ kẻ khắp người toàn màu đỏ như nó.
Triệu
Vân Tiêu chạy vào rừng, hái hết những loài thực vật mà mình thấy, rồi nhanh
chóng chạy về. Đặt đống thực vật xuống trước mặt dã thú, Triệu Vân Tiêu nôn
nóng hỏi: “Ngươi xem loại nào là thảo dược?”.
Tuy
dã thú nghe không hiểu nhưng vẫn biết được ý của Triệu Vân Tiêu. Vuốt của nó chỉ
chỉ vào hai loại thực vật, Triệu Vân Tiêu lập tức nhặt lấy hai loại đó, rửa sạch
bằng nước đã đun sôi, sau đó cho vào miệng nhai. Vị của thảo dược rất lạ, Triệu
Vân Tiêu cố nén cơn buồn nôn nhai nát thảo dược rồi bôi lên vết thương của dã
thú. Hình thể của nó quá lớn, vải áo của anh không băng bó được.
Dường
như hiểu được sự lo âu của Triệu Vân Tiêu, dã thú mạnh dạn liếm lên mu bàn tay
của Triệu Vân Tiêu, ý bảo anh đừng sợ, vết thương của nó sẽ chóng khỏi thôi.
Nhưng Triệu Vân Tiêu không hiểu ý của nó. Anh lại đi hái thêm một chút thảo dược,
bôi lên toàn bộ vết thương trên người con thú, băng lại những chỗ có thể băng
bó được; còn vết thương ở bụng, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể ấn vải áo phông lên,
cố gắng cầm máu.
Trời
ban ngày nắng gắt, Triệu Vân Tiêu phơi nắng đến choáng nhưng anh không thể vào
chỗ râm để tránh được, vì dã thú không thể nhúc nhích. Ngay khi Triệu Vân Tiêu
sắp không chịu nổi nữa thì dã thú chợt động đậy.
“Ngươi
đừng di chuyển!”, Triệu Vân Tiêu vội giữ dã thú lại.
Dã
thú liếm liếm tay anh, gắng gượng đứng dậy, sau đó trong ánh mắt lo lắng của
Triệu Vân Tiêu, nó bước từng bước chậm rãi đến nơi râm mát, rồi kiệt sức nằm rạp
xuống.
Nó
nhận ra anh bị nóng sao? Chợt nhớ đến lúc bị “khủng long” truy đuổi, con thú này
đã từ trên trời bay xuống cứu anh, còn vì anh mà trọng thương, tầm mắt Triệu
Vân Tiêu bỗng nhòe đi.
“Anh”
khóc sao? Có phải vẫn còn sợ không? Thấy con thú lại muốn đứng dậy, Triệu Vân
Tiêu bước vội đến, ấn người nó xuống: “Đừng di chuyển, ngươi còn đang chảy máu
này”. Triệu Vân Tiêu đánh liều vuốt vuốt đầu dã thú, sau khi thấy nó ngoan
ngoãn nằm xuống thì nói: “Ta đi lấy chút đồ, ngươi chờ ta nhé”.
Lau
khô nước mắt, Triệu Vân Tiêu đứng dậy trở về hang động. Dã thú thè lưỡi liếm liếm,
đôi mắt đỏ sẫm dính chặt lấy Triệu Vân Tiêu. “Anh” sờ nó! “Anh” vừa sờ nó! Tay
của giống cái, mềm quá. Giống cái này, thật sự không sợ nó! Hơn nữa, còn rất
dũng cảm!
Triệu
Vân Tiêu trở về hang động, lấy ra hết toàn bộ đồ đạc của mình. Có thức ăn do
“người” tốt bụng đưa tới cho anh lúc sáng, bọc đồ, da thú và quả bánh mì, quả
sơn muối mà anh chưa ăn hết. Dã thú bị thương, Triệu Vân Tiêu muốn chăm sóc cho
nó. Không dám nhìn lâu con “khủng long” đã bị cắn chết kia, Triệu Vân Tiêu về lại
bên cạnh dã thú, lót tấm da thú xuống dưới người nó, dã thú cũng rất phối hợp
nhấc người lên. Sau đó Triệu Vân Tiêu ra hồ rửa nồi, chuẩn bị làm thức ăn cho
dã thú.
“Người”
tốt bụng cho anh đủ loại thức ăn và rau xanh khác nhau, sáng nay là một con gì
đó giống chim, một ổ trứng, hai trái màu hồng phấn và một bó rau xanh dài mảnh.
Đầu của con trông giống chim đã bị chặt bỏ, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể từ cái
“xác không đầu” mà đoán nó có thể là một loài chim. Nội tạng cũng không ngoại lệ
đã được moi sạch, Triệu Vân Tiêu rửa sạch con thú rồi bỏ vào nồi nấu. Nguyên liệu
có hạn, anh chỉ có thể hầm hoặc nướng. Mà dã thú đang bị thương nên uống chút
canh thịt thì tốt hơn. Lúc nấu canh, Triệu Vân Tiêu cũng bỏ hết trứng đã được rửa
sạch vào nồi, rồi thêm ba trái sơn muối vào.
Tranh
thủ thời gian hầm canh, Triệu Vân Tiêu lại vào rừng kiếm thêm thảo dược. Anh có
thể cảm giác được con dã thú kia đang nhìn mình. Trong ánh nhìn chăm chú ấy, chẳng
hiểu sao Triệu Vân Tiêu thấy rất an tâm rằng mình sẽ an toàn. Có thể do con “khủng
long” nọ nên trong rừng chẳng thấy bóng dáng chim thú nào, nhờ thế mà cũng thuận
lợi cho Triệu Vân Tiêu hơn. Lần mò một lúc lâu, anh tìm được rất nhiều thảo dược,
và cả trái cây, rau xanh. Trên mặt đất có xác mấy con vật hoặc bị “khủng long”
giẫm nát hoặc bị cắn chết, Triệu Vân Tiêu không dám nhặt về. Những cái xác đó
hoặc chết vô cùng thê thảm, hoặc máu thịt lẫn lộn, với một người chỉ cần tới
siêu thị là có thể mua được thịt tươi đã gia công, chế biến thì việc xử lý xác
động vật “tươi mới” thế này vẫn khá áp lực.
Khi
Triệu Vân Tiêu trở lại ven hồ, mùi canh thịt thơm phức đã tỏa ra khắp không
khí. Rửa sạch tay, lấy muôi múc lên nếm thử, vị rất vừa miệng. Triệu Vân Tiêu dập
lửa. Lại bôi thảo dược thêm lần nữa cho dã thú, nồi cũng không còn quá nóng nữa,
Triệu Vân Tiêu bưng nồi tới gần mồm con thú, bảo nó ăn.
Dã
thú ngửi ngửi nhưng không động tới, chỉ nhìn Triệu Vân Tiêu rồi đưa chân đẩy nồi
tới trước mặt Triệu Vân Tiêu. Triệu Vân Tiêu xoa xoa đầu dã thú vì chưa rửa sạch
máu mà hơi thô ráp, nói: “Ngươi ăn trước đi, ta không đói”.
Dã
thú không nhúc nhích, vẫn bảo Triệu Vân Tiêu ăn trước. Lòng Triệu Vân Tiêu cảm
động không thôi. Con dã thú này rất thông minh, khiến anh càng tin rằng “người”
tốt bụng mang đồ ăn đến cho anh hàng ngày chính là nó.
Dã
thú rất cố chấp với chuyện này, Triệu Vân Tiêu đành múc cho mình một chén canh,
một miếng thịt và hai quả trứng. Dã thú lúc này không từ chối nữa, bắt đầu ăn.
Triệu Vân Tiêu không khỏi nở nụ cười nhưng khi thấy cả người đầy máu của dã thú
thì lại buồn bã. Trên người chỉ còn quần dài, Triệu Vân Tiêu chọn một tấm da
thú mỏng một chút rồi quấn lên nửa thân trên để trần của mình, yên lặng ăn. Dã
thú hình như rất đói, nồi canh nhanh chóng thấy đáy, sau đó nó ăn hết thịt, cả
xương cũng không chừa. Triệu Vân Tiêu đặt chén xuống, lấy trứng trong nồi ra, lột
vỏ, đưa tới bên miệng dã thú, dã thú nhìn chăm chú Triệu Vân Tiêu một chốc rồi
há mồm. Triệu Vân Tiêu ném trứng vào miệng nó. Miệng dã thú quá lớn, chỉ có thể
thảy vào.
Đút
toàn bộ sáu quả trứng còn lại trong nồi cho dã thú ăn, lúc này Triệu Vân Tiêu mới
dùng hết bữa trưa của mình. Cơn sợ hãi vẫn chưa qua đi nên anh không thèm ăn lắm.
Sau khi ăn xong, anh rửa sạch nồi, chén và muôi. Vết thương trên bụng của dã
thú đã ngừng chảy máu, Triệu Vân Tiêu cũng an tâm phần nào. Thức ăn chỉ còn lại
chút trái cây, nhìn hình thể của dã thú, Triệu Vân Tiêu trầm tư. Hai nanh kiếm
dài thật dài lòi ra ngoài kia của dã thú đã chứng tỏ rằng nó chắc chắn là loài
ăn thịt, nhưng mà hết thịt rồi. Dã thú đang bị thương, càng cần phải ăn thịt.
———————
Cho ai chưa biết (như tui): áo may ô
là từ mượn từ tiếng Pháp, gốc là maillot
/mɑɪ.ˈoʊ/, là loại áo ba lỗ nam mặc
lót bên trong, có từ thế kỷ 20, mặc bên trong cùng, dùng để thấm mồ hôi hoặc
tránh cảm giác khó chịu khi cơ thể bị cọ sát vì áo bên ngoài là vải cứng.
Sau
khi suy nghĩ hồi lâu, Triệu Vân Tiêu cầm bút laser vào rừng lần nữa. Cố nén cơn
buồn nôn và sợ hãi, anh lựa một con thú đã chết có hình thể to nhất, tha ra khỏi
rừng. Trong rừng rất mát nên những xác thú này vẫn còn tươi. Khi Triệu Vân Tiêu
ra khỏi rừng, dã thú vẫn luôn chú ý tới anh khẽ gầm gừ. Tưởng nó đau vì vết
thương, Triệu Vân Tiêu vội bỏ con thú lại, chạy tới.
Ngồi
xổm xuống cạnh dã thú, Triệu Vân Tiêu kiểm tra thương tích của nó. Anh vừa mới
ngồi xuống, con thú chợt nâng chân tóm lấy anh. Triệu Vân Tiêu đưa mắt nhìn,
trong mắt là vẻ nghi hoặc. Dã thú khép hờ mắt, một chân khác giam Triệu Vân
Tiêu lại, ôm cả người anh để trước người mình. Triệu Vân Tiêu càng thấy khó hiểu,
sao vậy?
Vuốt
vuốt chân con thú, không hề sợ móng vuốt cong và sắc nhọn của nó, Triệu Vân
Tiêu giải thích, đối đãi như với một con người: “Ta đi xử lý con thú đó đã, để
tối ăn”.
Chân
thú co lại, Triệu Vân Tiêu gần như dán sát vào lòng dã thú. Sợ chạm phải vết
thương của nó, Triệu Vân Tiêu không thể không giơ một tay ấn lên vai dã thú, đoạn
nói: “Ta làm ở ngay ven hồ thôi, tối còn phải nấu canh thịt cho ngươi uống nữa”.
Dã
thú khẽ kêu vài tiếng, liếm tay Triệu Vân Tiêu, cái đuôi dài vỗ vỗ xuống đất, không
chịu phối hợp. Triệu Vân Tiêu kẹt cứng, mà anh lại không dám giãy mạnh, dã thú
bị thương mà. Bất đắc dĩ, anh đành điều chỉnh lại tư thế, ngồi sát vào người dã
thú, đợi tối đến, đói rồi dậy làm cũng được. Cho rằng có thể dã thú muốn anh ở
cạnh nó, Triệu Vân Tiêu vuốt vuốt phần lông rối bù ở hai má con thú. Màu đỏ,
toàn thân đều đỏ, ngay cả mắt cũng đỏ, anh chưa từng thấy con thú nào đỏ rực
như vậy.
“Là
ngươi đúng không?”, Triệu Vân Tiêu khẽ hỏi, nhưng giọng điệu đã vô cùng chắc chắn.
Trong lòng có một âm thanh không ngừng nói với anh, người tốt bụng luôn âm thầm
chăm sóc anh trong bóng tối chính là con quái thú này.
“Cám
ơn ngươi”.
Đôi
mắt đỏ thẫm vẫn đang nhìn anh, Triệu Vân Tiêu đưa tay che mắt con thú lại: “Ngủ
đi, bị thương thì phải ngủ nhiều”.
Đôi
mắt bị che lại của dã thú đượm vẻ buồn bã, quả nhiên giống cái vẫn sợ ánh mắt của
nó. Bàn tay trên mắt dời đi, vuốt từ đầu nó vuốt xuống, tới cằm, cổ rồi cơ thể.
Quái thú nhắm mắt lại, giống cái này không sợ nó, nó nên thấy thỏa mãn mới
đúng. Chính nó cũng biết mắt mình trông rất đáng sợ.
Cơ
thể con thú dần thả lỏng trong những cái vỗ về, mắt từ từ nhắm lại, lúc này Triệu
Vân Tiêu mới thấy mình cũng rất mệt. Trải qua một kiếp nạn sinh tử mất hồn mất
vía, tinh thần chậm rãi thả lỏng, anh chỉ thấy choáng đầu không thôi. Nhưng
quái thú đang bị thương, nhỡ có động vật nguy hiểm nào đó xuất hiện thì sao?
Triệu Vân Tiêu không dám ngủ. Nhưng anh càng không dám ngủ thì càng thấy đầu
mình nặng trĩu. Chống cự một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn không chịu được mà thiếp
đi.
Đôi
mắt đỏ sẫm mở ra, dã thú nhẹ nhàng dịch chuyển đầu, để người đã ngủ đang tựa
vào đầu nó có thể nằm vào lòng mình. Tim quái thú suýt nữa nhảy ra khỏi họng. Nó
và giống cái kề sát vào nhau, nó có thể ngửi rõ hương vị ngọt ngào trên người
giống cái, đó là một mùi hương rất cuốn hút. Nuốt nuốt họng, con thú nhẹ nhàng
dịch người giống cái xuống, để giống cái có thể gối đầu lên chân trước bên phải
của mình. Nuốt nước miếng thêm vài cái, nhân lúc Triệu Vân Tiêu ngủ, quái thú
trắng trợn nhìn bờ vai, xương quai xanh lộ bên ngoài tấm da thú… Con thú liếm
mũi, chảy máu rồi.
Khi
tỉnh lại thì trời đã tối, ánh trăng đỏ treo mình giữa bầu trời đêm. Triệu Vân
Tiêu chỉ thấy trên người rất ấm áp. Có cái gì đó đang ôm chặt lấy anh, Triệu Vân
Tiêu quay đầu lại nhìn, suýt nữa đã hét lên vì giật mình. Bất cứ ai khi vừa thức
dậy đã thấy bên cạnh xuất hiện cái răng kiếm cực dài cũng sẽ bị dọa nhảy dựng cả.
May mà Triệu Vân Tiêu kịp phản ứng lại, nhận ra quái thú bên cạnh mình là ai.
Ngực con thú phập phồng lên xuống đều đều, vẫn đang say giấc. Triệu Vân Tiêu
không nhúc nhích, yên lặng nằm đó. Dưới người là tấm da thú, anh thì nằm gối đầu
lên chân trước của con dã thú, một chân khác của nó ôm lấy anh, bảo sao ấm vậy.
Quái thú gần như ôm cả người anh vào lòng, cơ thể vẫn còn đậm mùi máu tanh mang
đến cho anh sự ấm áp đủ đầy.
Đã
bao lâu không được “người” khác ôm chặt thế này rồi. Dù đây không phải “người”
nhưng lại khiến Triệu Vân Tiêu cảm nhận được hơi ấm cơ thể mình xa cách đã lâu.
Với quan điểm của người bình thường, quái thú này trông rất đáng sợ. Không nói
đến chuyện toàn thân nó phủ một màu đỏ sẫm, hai cái răng kiếm cực dài kia chỉ
nhìn thôi là thấy đau, chưa kể đến thân hình cao to và móng vuốt sắc bén của dã
thú. Nếu không phải gặp quái thú trong tình cảnh đó, e rằng Triệu Vân Tiêu cũng
đã sợ hãi, hoảng loạn, bỏ chạy thục mạng rồi.
Thật
kỳ lạ, không ngờ lại có lúc anh bình thản nằm trong lòng một mãnh thú như vậy,
mà mãnh thú từng dám chiến đấu với “khủng long” này không chỉ dũng cảm cứu anh,
mà còn cẩn thận quan tâm, chăm sóc anh, thậm chí là ôm anh vào lòng, chắn gió,
sưởi ấm cho anh như vầy. Triệu Vân Tiêu đánh liều rút tay ra, sờ lên răng kiếm
của dã thú. Móng vuốt của con thú khẽ nhúc nhích, đôi mắt đỏ thẫm từ từ mở ra.
Thật ra, sau khi Triệu Vân Tiêu tỉnh thì nó cũng thức rồi. Sống ở nơi hoang dã,
nó sẽ không ngủ quá sâu.
Mở
mắt ra lại thấy giống cái đang sờ răng mình, dã thú không kìm được mà vươn lưỡi
liếm tay giống cái, sau đó nó sững người. Triệu Vân Tiêu bị dã thú liếm ngứa
tay, anh bật cười né tránh. Ngước mắt nhìn thì thấy quái thú đang ngơ ngác nhòm
mình, Triệu Vân Tiêu xoa xoa cái đầu bự của nó: “Ta đi làm đồ ăn”. Nói rồi anh
nhẹ nhàng kéo cái chân trước mà con thú để trên người anh ra, sau đó ngồi dậy.
Giống
cái cười với nó… Tim dã thú đập thình thịch, giống cái cười đẹp quá. Đây là lần
đầu tiên có giống cái cười với nó. Dưới ánh trăng đỏ rực, hai mắt của dã thú
trông càng máu me, dữ tợn hơn nhưng Triệu Vân Tiêu không thấy sợ chút nào. Anh
xoa đầu dã thú, quấn kín tấm da thú vì đứng dậy mà hơi tuột xuống, đi làm đồ
ăn. Lại không ngờ rằng hành động của anh khiến dã thú nhìn mà choáng váng lần nữa.
Dưới ánh trăng, nửa thân trên của giống cái trông càng rực rỡ quyến rũ. Đẹp thật,
giống cái này đẹp quá… Ở nơi mà Triệu Vân Tiêu không nhìn thấy, ánh mắt dã thú
chợt tối đi. Giống cái xinh đẹp thế này sẽ không bao giờ thuộc về nó.
Ăn
một quả bánh mì để lấp bụng trước, Triệu Vân Tiêu đi tìm thi thể con thú anh bỏ
lại ở bờ sông hồi sáng. Đang rầu rĩ không biết phải xử lý thế nào, chợt có tiếng
bước chân nặng trịch truyền đến, Triệu Vân Tiêu quay đầu lại, đoạn giật mình kêu: “Sao ngươi lại đứng dậy?”.
Quái
thú bước tới cạnh Triệu Vân Tiêu, dụi dụi người anh. Khi đứng dậy thì nó cao đến
ngực Triệu Vân Tiêu, đúng là một sinh vật khổng lồ. Lại cọ cọ vào bờ vai trần của
Triệu Vân Tiêu, dã thú cúi đầu cắn lấy xác con thú kia, nhấc chân chậm rãi vào
rừng. Triệu Vân Tiêu muốn đi theo nhưng bước hai bước thì dừng lại. Anh nghĩ
quái thú không muốn anh thấy cảnh nó ăn nên mới vào rừng.
Dã
thú tha bữa tối của mình vào rừng. Chỉ một lúc sau, Triệu Vân Tiêu nghe được âm
thanh như thể da lông đang bị lột ra khỏi người. Anh chà chà hai cánh tay sởn
gai ốc của mình rồi rời đi. Đến bên kia rừng nhặt một ít cành khô, Triệu Vân
Tiêu nhóm lửa ở ven hồ. Ngồi cạnh đống lửa, Triệu Vân Tiêu nhìn chằm chằm hướng
dã thú đang xơi thịt. Kiên nhẫn đợi chừng một tiếng, dã thú mới từ trong rừng
đi ra, Triệu Vân Tiêu lập tức đứng dậy chạy tới.
Dã
thú đi rất chậm, trong miệng còn ngậm thứ gì đó. Triệu Vân Tiêu chạy tới trước
mặt dã thú mới thấy rõ đó là gì. Là một tấm da vừa bị lột ra, cùng với xác con
thú đã bị lấy đi nội tạng và đầu. Triệu Vân Tiêu vươn tay nhận lấy, mặc kệ vết
máu vẫn còn dính bên ngoài, anh mang đến ven hồ rửa sạch. Quái thú chậm rãi trở
lại chỗ của mình, nằm xuống.
Quả
nhiên là nó… Trong lúc rửa, Triệu Vân Tiêu không ngừng hít thở sâu. Tuy đã đoán
trước được nhưng sau khi biết sự thật, vành mắt vẫn không khỏi nóng lên. Nghĩ đến
cảnh quái thú lẳng lặng hái trái cây cho anh, xử lý thịt cho anh, vì anh mà tìm
kiếm đủ loại nguyên liệu, Triệu Vân Tiêu lại không biết phải làm sao để bày tỏ
lòng biết ơn của mình với nó nữa. Nếu không nhờ dã thú vẫn luôn để ý, chăm sóc
anh, không biết anh có còn kiên trì được tới bây giờ không, hay là, anh đã
thành miếng cơm trong bụng con “khủng long” kia từ lâu rồi.
Sau
khi đờ người ở ven hồ một lúc lâu để bình tĩnh lại, Triệu Vân Tiêu mới mang thịt
đã được rửa sạch về. Dùng chiếc lá to bọc thịt lại, tìm chỗ để sau tảng đá ở gần
đó, Triệu Vân Tiêu không đi nghỉ ngơi mà múc nước, đun sôi, lau người và thay thuốc
cho quái thú. Chòm râu bên mép của con thú có vết máu, hẳn là bị dính vào lúc
ăn khi nãy.
Thay
thuốc xong, Triệu Vân Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt nó, nghiêm túc nói: “Chào
ngươi, ta tên Triệu Vân Tiêu, rất vui được gặp ngươi”.
Dã
thú không hiểu anh đang nói gì nhưng rất vui vì đối phương không sợ nó, sẵn
lòng nói chuyện với nó. Giọng giống cái hay quá. Triệu Vân Tiêu nói tiếp: “Ta gọi
ngươi là Vân Hỏa được không?”.
Dã
thú liếm tay Triệu Vân Tiêu, thật ra nó muốn liếm vai và mặt anh hơn. Biết dã
thú không hiểu mình nói gì, Triệu Vân Tiêu mở lòng bàn tay ra cho đối phương liếm,
nói: “Ngươi không phản đối thì chính là đồng ý. Vậy từ bây giờ ta sẽ gọi ngươi
là Vân Hỏa nhé”.
Vân
Tiêu, Vân Hỏa…Nếu anh thật sự không về được thì quái thú chính là người thân
duy nhất của anh ở thế giới này. Anh hy vọng, quái thú có thể thật sự trở thành
người thân của anh. Chủ động chui vào lòng dã thú, Triệu Vân Tiêu vuốt ve bộ
lông dài trên cổ nó. Lông ở chỗ này của quái thú trông rất giống bờm của sư tử
đực nhưng mặt của nó lại nom hung dữ hơn sư tử và hổ, đôi nanh kiếm dài ở hàm
trên trông như hổ răng kiếm thời viễn cổ mà anh từng thấy trong sách. Hai cánh
trên lưng gập lại, Triệu Vân Tiêu nhớ rõ khi đôi cánh này dang ra thì trông rất
đồ sộ. Một con thú biết bay. Triệu Vân Tiêu thầm thì: “Vân Hỏa… ta tên Vân
Tiêu… Triệu Vân Tiêu…”.
“Gừ…”.
Con thú khẽ kêu một tiếng, cuối cùng thè lưỡi liếm bờ vai trần của Triệu Vân
Tiêu. Nó muốn có được giống cái này biết bao, muốn vô cùng.
Triệu
Vân Tiêu cho con thú liếm tay anh, vai anh, cổ anh. Cảm giác được cần, được yêu
thương, che chở này làm anh gần như quên hết những tổn thương mà Lâm Minh Viễn
gây ra cho mình. Chiều ngủ hơi nhiều nên giờ Triệu Vân Tiêu không thấy buồn ngủ.
Bên tai là tiếng hít thở của quái thú, xen lẫn tiếng côn trùng kêu, Triệu Vân Tiêu
thả lỏng đầu óc, ngón tay vô thức vuốt ve móng vuốt vắt lên người mình. Không
biết ngẩn người bao lâu, Triệu Vân Tiêu lại chìm vào giấc ngủ, ngủ đến là bình
yên.
※
Vân Hỏa dưỡng thương ở ven hồ ba ngày, điều khiến Triệu
Vân Tiêu vô cùng vui mừng chính là vết thương của Vân Hỏa lành rất nhanh. Ngày
thứ tư, sau khi Vân Hỏa ăn xong bữa sáng thì đi xử lý xác con “khủng long” đã
chết nhiều ngày kia. Thi thể “khủng long” đã bắt đầu thối rữa, Vân Hỏa để Triệu
Vân Tiêu tránh sau một tảng đá đằng xa, không cho anh nhìn cảnh tượng kinh tởm
tiếp theo. Triệu Vân Tiêu rất nghe lời tránh đi. Nép mình sau một tảng đá lớn,
anh lấy sách điện tử trong bọc đồ ra, đọc sách mà mình đã lưu bên trong. Mấy
hôm nay phải chăm sóc Vân Hỏa, cũng không xuống hồ, anh có hơi hoang mang về cuộc
sống tương lai của mình. Thương tích của Vân Hỏa đã khỏi, vậy Vân Hỏa sẽ sống với
anh sao? Nhỡ sống chung rồi sau này anh có thể trở về thì sao? Mấy hôm nay
không có động vật nào khác đến tìm Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu đoán có thể Vân Hỏa
không có người thân. Người ta nói rằng sau khi động vật trưởng thành thì chúng
sẽ rời khỏi cha mẹ, vậy chắc Vân Hỏa thành niên rồi nhỉ.
Nấp sau tảng đá đến tận khi trời sập tối, buổi trưa
Triệu Vân Tiêu có ăn một quả bánh mì. Vân Hỏa vẫn chưa tới tìm anh, Triệu Vân
Tiêu cũng không đi tìm Vân Hỏa. Nếu Vân Hỏa rời đi, anh cũng không cản được,
trái lại càng buồn thêm thôi, không bằng cứ ở đây chờ. Trời đã tối đen, Triệu
Vân Tiêu cất sách điện tử lại vào bọc đồ, vươn vai duỗi thắt lưng nhức mỏi.
Xung quanh rất an tĩnh, hình như Vân Hỏa đã rời đi rồi, Triệu Vân Tiêu cố nén mất
mát và thương cảm trong lòng, đi ra từ sau tảng đá. Đứng yên do dự một lúc lâu,
anh từ từ bước đến ven hồ. Mới vừa băng qua tảng đá to, Triệu Vân Tiêu liếc
nhìn phía bờ hồ, rồi tức khắc xoay người trốn lại đằng sau tảng đá, chỉ là vẻ mất
mát trên mặt đã đổi thành nụ cười nhẹ nhõm.
Ở
bờ hồ, Vân Hỏa đang vùi đầu xử lý xác “khủng long”. Da đã lột được một nửa,
xương cũng được tách ra khá nhiều. “Khủng long” quá lớn, phải mất ba, bốn ngày
mới xong được. Thú da xanh là chúa tể thế giới này nhưng may mà số lượng không
nhiều, cả một đại lục có khi chỉ có ba, bốn con, hơn nữa trong nội bộ cũng
tranh giành đấu đá nhau, còn nuốt cả con non nữa nên số lượng thú da xanh không
nhiều lắm, cũng không dễ bắt gặp. Có lẽ con thú da xanh này đến thời kỳ động dục
nên mới xông vào đây, thú da xanh thích nơi có nhiều nước. Thịt thú da xanh rất
dai, không ăn được nên thối rồi thì thôi, Vân Hỏa không hề thấy tiếc. Nhưng da,
răng, móng vuốt, xương cốt, v.v. của thú da xanh đều là bảo bối, phải tách ra lấy
hết.
Ngẩng
đầu nhìn sắc trời, Vân Hỏa tạm ngừng lại. Đến gần bờ hồ dùng chân vẩy nước rửa
mặt, sau đó lại rửa móng, nó mới đi tìm giống cái. Vết thương trên người vẫn
chưa khỏi hẳn nên nó từ bỏ ý định nhảy xuống hồ tắm.
“Gừ,
gừ — ”, Vân Hỏa gọi hai tiếng.
Ngay
tức khắc, một cái đầu ló lên khỏi tảng đá, Vân Hỏa nhanh chóng chạy tới. Triệu
Vân Tiêu bước ra từ sau tảng đá, cười hỏi: “Ngươi xong rồi sao?”.
Vân
Hỏa không hiểu ngôn ngữ của giống cái nhưng hắn rất thích giống cái nói chuyện
với mình. Cắn nhẹ vào cổ tay giống cái, Vân Hỏa xoay người, ý bảo giống cái đi
theo mình. Triệu Vân Tiêu nối gót theo sau, không dám đưa mắt nhìn xem cái xác
ven hồ kia đã được xử lý thế nào. Ban nãy bất cẩn nhìn một cái thôi đã khiến
lông tóc anh dựng đứng rồi.
Vân
Hỏa vung vẩy đuôi, lại quay đầu nhìn Triệu Vân Tiêu, sau mấy lần lấy can đảm,
đuôi của Vân Hỏa quấn lấy cổ tay Triệu Vân Tiêu, toàn bộ lông trên người cũng
vì thế mà dựng hết lên, đôi mắt đỏ thẫm tràn ngập phấn khích vì không bị giống
cái giãy ra. Triệu Vân Tiêu nhìn cái đuôi quấn mấy vòng trên cổ tay mình, không
khỏi cảm thán độ linh hoạt của đuôi Vân Hỏa. Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh,
anh trở tay nắm lấy đuôi nó, sau đó bật cười. Thế này trông cứ như dắt chó vậy.
Chỉ khác là anh dắt một sinh vật khổng lồ thôi.
Anh
nắm như thể chẳng phải vấn đề gì hệ trọng nhưng Vân Hỏa lại đã khựng lại, lông
trên người từ đuôi đến đầu đều phập phồng gợn sóng. Nó chỉ cảm thấy đầu mình
như tê dại từ chỗ đuôi bị nắm.
“Vân
Hỏa?”, Triệu Vân Tiêu gọi một tiếng, sao dừng rồi?
Giống
cái nắm đuôi nó… nắm… Bước chân Vân Hỏa lâng lâng tiến về phía trước, không hề
nhớ rõ mình định làm gì, hoàn toàn chìm đắm trong niềm hạnh phúc được giống cái
nắm đuôi. Chỉ có bạn đời mới được chạm vào đuôi giống đực. Ở cùng nhau mấy bữa nay,
Vân Hỏa có thể nhận ra giống cái không phải là giống cái của các bộ lạc xung
quanh, rất có khả năng giống cái không biết không được tùy tiện sờ đuôi nhưng
Vân Hỏa không quan trọng chuyện đó lắm. Chỉ cần giống cái ở cùng nó ngày nào
thì nó sẽ đặt giống cái vào phạm vi ảnh hưởng của mình ngày đó. Giống cái này,
là bạn đời mà nó muốn.
“Vân
Hỏa, ngươi định đi đâu vậy?”. Thấy đối phương cứ đi mãi vào rừng, Triệu Vân
Tiêu đành lên tiếng hỏi. Chẳng lẽ muốn rời khỏi đây sao? Nhưng bọc đồ của anh vẫn
còn ở chỗ tảng đá kia, với lại… anh vẫn chưa muốn rời đi.
Vân
Hỏa bừng tỉnh từ cơn ảo tưởng của chính mình, lúc này mới phát hiện hình như
mình đã đi hơi xa. Nhìn nhìn xung quanh, Vân Hỏa không thể không quay đầu lại,
nó chỉ định dẫn giống cái đi tìm thức ăn thôi. Với thể chất hiện tại của nó thì
tốt nhất là tránh gặp những con thú cỡ lớn có khả năng xuất hiện, lúc này, vào
sâu trong rừng không phải là một lựa chọn hợp lý. Không dám nhìn lại Triệu Vân
Tiêu, Vân Hỏa cúi đầu trở về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét