Edit + Beta: Carly
Chương 63:
Trang viên Malfoy.
Trong vườn hoa mướt cỏ xanh cùng những loài hoa hiếm nở rộ xung quanh, một người đàn ông vóc dáng cao ráo, khí chất tao nhã ngồi bên bàn trà, tay cầm bút lông chim trông như đang viết chữ, vẽ tranh, mái tóc bạch kim như thể được ánh mặt trời phủ lên một vầng sáng ấm áp, làm tôn lên gương mặt anh tuấn gợi cảm của người đàn ông, khiến người ta càng khó mà dời mắt. Thế nhưng trong lòng người đàn ông lại không thong dong, nhàn nhã như vẻ ngoài, y đã lâu không được gặp người yêu rồi. Tuy cứ một thời gian thì Harry sẽ gặp gỡ trò chuyện với y qua gương nhưng không thật sự ôm thiếu niên vào lòng nên nội tâm cứ thấy đau đớn khó mà giải thích được.
Bất kẻ là huyết thống hay tình cảm của y, chúng đều khao khát được thân cận với thiếu niên, thế nhưng, thế cục hiện giờ không cho phép y ở cạnh thiếu niên mãi không rời được. Lucius thầm nghiến răng, đợi hết bận rồi, y nhất định phải dành hết thời gian cho người yêu mới được, dù phải mặt dày ở lại Hogwarts cũng chẳng sao.
Trong vườn hoa chợt vang lên tiếng nổ nhỏ, một người đàn ông mặc áo chùng điểm hoa văn dây leo của gia tộc xuất hiện trong bụi cỏ, đánh vỡ bầu không khí an tĩnh bình yên nơi đây. Lucius bỏ công việc trong tay xuống, ngẩng đầu nở nụ cười hoàn mỹ với người trông có vẻ hốc hác, nhếch nhác vừa đến, cất lên tiếng ngâm nga đầy từ tính đặc trưng của quý tộc: “Sự xuất hiện của ngài thật sự khiến tôi hết sức vui mừng đấy, gia chủ Eton”.
Qika Eton nhìn chăm chăm vào đôi mắt giảo hoạt như hồ ly của Lucius, cười đau khổ trong lòng: “Gia chủ Malfoy, tôi cho là anh đã nghĩ đến kết quả này khi bí mật giao Khóa Cảng cho tôi rồi, đúng không?”. Cùng làm việc ở Bộ Pháp thuật, ông ta cũng khá hiểu thủ đoạn của vị gia chủ tóc bạch kim này, đó giờ luôn nhìn Malfoy tính toán người khác, không ngờ bây giờ lại đến lượt ông ta tự mình trải nghiệm. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Khóe miệng Lucius nhếch lên, mắt lóe sáng, “Đừng nói như thể tôi ép ngài vậy chứ gia chủ Eton. Nếu ngài thật sự muốn thành Tử thần Thực tử thì sao Chúa tể Hắc ám lại không biết nhà Eton vốn được mệnh danh là tai mắt của thế giới phù thủy chứ. Mấy trăm năm nay, gia tộc Malfoy nổi danh giàu có, mà tai mắt nhà Eton của ngài lại trải khắp thế giới phù thủy. Nếu có được hệ thống tình báo của gia tộc Eton thì nói không chừng bây giờ Chúa tể Hắc ám đã trực tiếp tấn công Hội Phượng hoàng rồi”.
Gia chủ Eton im lặng không nói gì. Cả thế giới phù thủy này, e rằng chỉ những gia tộc có lịch sử lâu đời mới biết được gia tộc Eton lập nghiệp bằng con đường buôn bán thông tin tình báo. Vì thế, Chúa tể Hắc ám hoàn toàn không biết thuộc hạ của mình che giấu tài năng lớn như vậy, “Anh muốn có được hệ thống tình báo của gia tộc Eton?”.
“Dùng từ ‘có được’ thì không thích hợp lắm”, Lucius khẽ nhướng mày phủi chiếc lá rơi xuống vai, “Phải nói là hợp tác mới đúng. Ông cũng biết đấy, với tính tình của Chúa tể Hắc ám, nếu biết được ông giấu ngài ấy chuyện lớn như vậy thì có khả năng cả gia tộc Eton sẽ bị tiêt diệt, mạng lưới tình báo kia cũng sẽ biến thành công cụ của riêng Chúa tể Hắc ám. Ông đẩy con trai mình ra chẳng phải cũng để Chúa tể Hắc ám không chú ý đến thế lực ngầm của gia tộc Eton sao?”.
Trong mắt Lucius lóe lên vẻ khinh thường. Đều là quý tộc, y đương nhiên biết rõ tư tưởng ‘tất cả vì lợi ích của gia tộc’ của Qika Eton, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng hy sinh người nhà như vậy. Phải biết rằng, chỉ khi bảo vệ được người nhà thì gia tộc mới có thể tồn tại, Malfoy chưa bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Qika suy tư một chốc, trong mắt thoáng hiện sự kiên định, nhìn thẳng vào người đàn ông tóc bạch kim ở đối diện, “Được, tôi hợp tác với anh”. Cho dù bây giờ ông ta từ chối lời đề nghị của Malfoy thì một khi gia chủ tóc bạch kim này tiết lộ chuyện mà nhà Eton đang che giấu cho Chúa tể Hắc ám, gia tộc Eton của ông ta vẫn sẽ phải đối mặt với nguy cơ lớn, còn không bằng hợp tác với gia chủ Malfoy khôn khéo này, có lẽ gia tộc của ông ta sẽ tìm được đường sống; dù sao sau lưng nhà Malfoy còn có vị Chúa cứu thế trong lời tiên tri kia, ông ta chỉ có thể đánh cược một phen.
Lucius mỉm cười hài lòng, duỗi tay với Eton, “Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Eton mỉm cười vươn tay, “Hợp tác vui vẻ”. Ẩn sâu trong mắt Qika Eton lóe lên tia sáng. Chuyện mà Chúa tể Hắc ám giao cho Rick, con trai ông ta, tạm thời ông ta sẽ không nói với Malfoy. Ông ta muốn xem vị Chúa cứu thế kia có bản lĩnh ra sao, nếu cậu ta dễ bị tiêu diệt như vậy, thế thì không đáng để ông đánh cược tâm huyết mấy trăm năm của gia tộc Eton. Đây chỉ là một phép thử nhỏ thôi, đừng trách ông ta không giữ lời hứa.
Lucius đương nhiên sẽ không dễ dàng tin rằng gia tộc Eton thành tâm hơp tác với mình, chỉ là y không ngờ rằng Qika Eton lại giấu y chuyện hệ trọng như vậy. Bầu không khí xung quanh hai người đàn ông đang bắt tay nhau dưới gốc cây vô cùng tốt đẹp, cả hai nở nụ cười đầy sâu xa, ánh mặt trời vẫn rạng rỡ tươi đẹp như trước nhưng lại chẳng thể xua tan mây mù về sau.
………
Đường bàn xoay.
Kể từ lần trước Harry cho đám du côn quanh đây một bài học thì quanh khu nhà của Snape ngày càng thanh vắng hơn, hiển nhiên Snape rất hài lòng với việc này. Thế nhưng, mấy ngày gần đây, quý ngài Bậc thầy Độc dược có hơi chán ghét bầu không khí yên tĩnh không một tiếng động trong nhà mình.
Một tiếng nổ ‘ầm’ vang lên, mặt mày Snape xám xịt nhìn cái vạc bốc khói đen trên bàn. Một Bậc thầy Độc dược như hắn đã bao lâu không nổ vạc rồi. Phóng tới một bùa tẩy rửa (Scourgify), Snape ra khỏi phòng thí nghiệm. Chết tiệt, Harry mới đi một tuần mà hắn thấy cuộc sống của mình như đã trở nên vô cùng kinh khủng, không có tâm trạng làm độc dược, không có hứng thú đọc sách, ngay cả phương thuốc điều chế độc dược cổ xưa cũng không thể khiến hắn chuyên tâm.
Chỉ cần ngồi xuống thì lại thấy xung quanh trống rỗng như thiếu cái gì đó. Ban đêm khi ngủ, dù có thần chú giữ ấm thì trong lòng vẫn cứ lạnh lẽo tịch mịch vô cùng. Đôi mắt xanh sâu thẳm điềm đạm đượm chút dịu dàng gần như đã trở thành sắc màu duy nhất trong thế giới của hắn.
Nghĩ đến nguyên nhân Harry rời đi, mặt Snape tức thì đen như đáy nồi. Con chó tạp chủng khốn kiếp, hắn chỉ biết cả đời này bọn họ sẽ vĩnh viễn đối chọi nhau. Oán hận bước vào phòng khách, vừa mới ngồi xuống sô pha thì nghe thấy âm thanh vang lên trong lò sưởi âm tường. Một cậu bé mặc áo chùng xanh lục, à không, phải nói là thiếu niên, xuất hiện trong ngọn lửa.
Snape siết tay, vội đứng dậy, bước đến trước mặt thiếu niên, nghiến răng nói, “Nhóc con trong đầu nhồi đầy cỏ lác không ngờ còn biết đường về nhà, ơn trời Merlin phù hộ!”.
Harry nghe thế thì sửng sốt, chợt hiểu được oán khí của Sev là từ đâu mà tới, lập tức nở nụ cười lấy lòng, “Xin lỗi, Sev, lẽ ra ba ngày trước em đã về rồi. Nhưng cha đỡ đầu thật sự quá kém trong việc xử lý công việc của gia tộc nên em ở lại vài ngày để giúp chú ấy, thật sự xin lỗi anh”.
Nhìn nụ cười lấy lòng hiếm thấy trên gương mặt thanh tú của thiếu niên, sắc mặt Snape tốt hơn một chút nhưng vẫn không thay đổi mấy.
Harry vươn tay nắm lấy bàn tay to của người đàn ông, “Em rất nhớ anh, Sev”. Phải, cậu vốn đã quen thiếp đi trong mùi độc dược trên người Sev, mấy hôm nay cũng gần như mất ngủ hàng đêm. Trừ lý do giúp Sirius xử lý chuyện của gia tộc Black thì còn một lý do khác làm cậu không về sớm được, đó là đũa phép linh hồn của cậu đột nhiên biến đổi bất thường vào hôm trăng tròn ba ngày trước.
Theo Noah thì có lẽ do cơ thể cậu đã lưu trữ quá nhiều pháp thuật. Đũa phép linh hồn có tác dụng chữa trị và cân bằng sức mạnh trong cơ thể, vì thế khi cậu sử dụng nó trong đêm trăng tròn, pháp thuật dư thừa bị đũa phép hấp thu nên mới xảy ra biến dị.
Snape nắm tay Harry khẽ nhúc nhích, cuối cùng không kìm được mà ôm thiếu niên vào lòng. Cơ thể hòa hợp, ấm áp mềm mại, tất cả mọi thứ đều khiến hắn mất kiểm soát, hắn đã trúng phải lời nguyền mang tên Harry Potter.
Đêm đến, sau khi dùng xong bữa tối, Harry tựa vào lòng Snape, trong tiếng củi gỗ cháy kêu lách tách trong lò sưởi, hưởng thụ bầu không khí ấm áp xa cách đã lâu. Snape nhìn người yêu bé nhỏ đang nằm trong lòng mình, ánh mắt thấp thoáng vui sướng, cầm lấy một quyển sách lẳng lặng xem.
【 Noah, tiến hành kiểm tra cơ thể đi. Ta muốn biết liệu bị đũa phép hấp thu nhiều pháp thuật như vậy thì có ảnh hưởng gì đến ta không 】 .
【 Đã rõ, chủ nhân 】 .
Ba phút sau, tiếng của Noah lại vang lên: 【 Kiểm tra hoàn tất. Chủ nhân, đũa phép hấp thu chủ yếu là năng lượng dư thừa quanh thức hải, không ảnh hưởng đến cơ thể nhưng thức hải của ngài có thể trở nên yếu đi nhiều 】 .
【 Chẳng phải đó là năng lượng dư thừa sao? 】 . Do khả năng thừa nhận của cơ thể cậu có hạn nên một bộ phận năng lượng mà Noah hấp thu đều được chứa trong thức hải. Nếu đũa phép hấp thu năng lượng dư thừa thì tại sao lại làm thức hải yếu đi.
【 Chủ nhân, đũa phép hấp thu năng lượng sẽ không hoàn toàn chuẩn xác, sẽ đồng thời hấp thu cả năng lượng ở lớp bảo vệ thức hải. Ngài cứ yên tâm, chủ nhân. Đũa phép linh hồn chủ yếu có tác dụng cân bằng và trị liệu, sẽ không tổn hại đến thức hải của ngài, chỉ làm lớp bảo vệ bị suy yếu thôi. Vì thế, chủ nhân, ngài cần ưu tiên chương trình học Bế quan Bí thuật của mình 】 .
Harry thở dài trong lòng. Học Bế quan Bí thuật thì không thành vấn đề. Sev chính là thầy giáo tốt nhất, và Noah sẽ không làm lộ chuyện giao dịch của cậu với phán quan.
Còn mấy ngày nữa là khai giảng, Lucius đã lôi kéo một bộ phận người trong gia tộc để bước đầu thành lập thế lực của mình. Cậu ở trường cũng cần phải thống nhất thế lực Nhà Slytherin, cái danh người thừa kế không thể để không vậy được.
Sev thoáng nhìn xuống thì phát hiện thiếu niên trong lòng đã mở mắt. Người đàn ông tóc đen đặt sách sang bên, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Dậy rồi?”.
“Ừm”. Harry gật đầu ngồi dậy, quay lại nghiêm túc nhìn người yêu, “Sev, em cần anh dạy em Bế quan Bí thuật”.
Snape hơi kinh ngạc nhìn thiếu niên, “Với thực lực của em thì hẳn phải biết Bế quan Bí thuật rồi chứ”.
Harry cười khan một tiếng, “Bế quan Bí thuật thì phải thực tiễn với người khác, anh nghĩ em sẽ để người ta đọc được mấy thứ trong đầu em sao”.
Snape im lặng, trong đầu chợt hiện ra quá khứ mà thiếu niên phải trải qua. Lòng cảnh giác của Harry nặng như vậy, sao có thể tha thứ cho kẻ biết được quá khứ đen tối của mình. Người đàn ông lại nghĩ, Harry nhờ hắn dạy Bế quan Bí thuật, vậy có phải chứng tỏ Harry rất tin tưởng hắn không. Snape vốn vẫn còn bất an trong chuyện tình cảm với Harry thầm lấy làm vui vẻ, đôi mắt đen nhánh cũng sáng hơn. Vươn tay vuốt những sợi tóc rũ xuống má Harry, Snape gật đầu.
“Được, còn chừng một tuần là hết kỳ nghỉ, ta sẽ chuẩn bị một chút, vào khai giảng thì luyện tập trong văn phòng của ta”.
Harry mỉm cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên bờ má trông ngày càng khỏe mạnh của hắn, “Cám ơn anh, Sev”, đoạn bước xuống sô pha, quay người vào phòng ngủ.
Người đàn ông cạnh lò sưởi âm tường chạm nhẹ lên má, môi vô thức cong lên, hắn nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trên bàn rồi vào phòng ngủ, ôm lấy thiếu niên đã lâu không được kề cận, hạnh phúc thiếp đi. Hắn và Lucius vốn cũng không quen kiểu chung sống ba người ngay từ đầu. Mỗi người đều ích kỷ với tình cảm của mình. Thế nhưng, mọi vướng mắc, đấu tranh đều biến mất sạch khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của Harry. Có thể làm bạn cạnh thiếu niên đã là sự ban ân của Merlin rồi. So ra thì những thứ khác có là gì đâu?
********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét